Chương : 50
Mấy chữ ‘tên buôn ma túy’ vừa ra khỏi miệng, sắc mặt mấy người đứng xem náo nhiệt lập tức thay đổi.
Địch Hành Viễn không đứng lên, vẫn quỳ một chân trên đất, đặc biệt bình tĩnh cười với Mạc Thông: “Chú Mạc đừng có đùa như vậy, lúc ông nội còn trẻ đã làm gì tôi làm con cháu không biết, cũng không có quyền nói, tôi chỉ biết, đến đời của tôi hiện tại, Địch gia đều làm ăn hợp pháp.”
Mặt Mạc Thông không thay đổi nhìn hắn, bình thường mặc kệ Mạc cục trưởng thật lòng hay là giả ý, gặp người luôn có ba phần ý cười, lúc này làm mặt lạnh, đường nét sắc bén mới hiện ra.
An Di Ninh cảm thấy mình hiện tại mở miệng cũng sai, mà không nói lời nào cũng sai. Làm trò trước mặt Mạc Thông, chắc chắn không sống nổi, nhưng mà nhìn ánh mắt bạn trai của mình, lại không đành lòng từ chối.
Cô gái đáng thương rối rắm không biết làm sao.
Bất quá thời gian rối rắm cho cô cũng không dài, một chút sau, cửa cảnh cục lại chạy dến hai chiếc xe, chiếc bên trái mở ra có một người trẻ tuổi đi xuống, cung kính mở của xe, sau đó đỡ một ông già mắt bị mù, tay chống trượng từ trong xe đi ra.
Cùng lúc đó, một chiếc xe khác cũng mở ra, vị này ai cũng biết, là cha của An Di Ninh, An Tiệp.
Ông già cúi đầu nói gì đó với người trẻ tuổi, người nọ gật đầu, giúp ông già đi đến trước mặt An Tiệp, xem ra là người quen cũ, thái động ông già rõ ràng không vui vẻ mấy: “Ẩm Hồ, gần đây khỏe chứ?”
An Tiệp tựa hồ không thích cách gọi này, trong mắt chợt lóe ra lãnh ý, nhưng cũng lười biếng gật đầu, đối ông già chậm rãi nói: “Tôi tất nhiên vẫn khỏe, bất quá lão Địch, sao ông lại ra đây?”
Dương Mạn nhếch miệng, dùng khuỷu tay đụng Khương Hồ: “Ai, thầy An làm cái gì nha?”
“A? Chị không phải nói chú ấy là phiên dịch viên, được mời dạy tại học viện Ngoại Ngữ sao?” Khương Hồ không biết là ngốc thật hay là đang giả ngu.
“Tới địa ngục đi, làm gì có giáo viện nào nói chuyện như vậy, hay là chị đây cũng cải trang đi học đại học lần nữa.” Dương Mạn nâng cằm, “Ông già họ Địch kia tôi từng nghe nói qua, gọi là Địch Hải Đông, trước kia bọn họ đều gọi ông ta là Địch Lão Pháo.
“Lão Pháo?” Khương Hồ chưa có nghe qua từ này, “Là làm gì?”
“Chính là con rắn độc, làm giàu lên nhờ giết người, phóng hỏa, cướp ngân hàng.” Mắt Dương Mạn sáng lên, “Nhìn bộ dáng thầy An, hình như là quen từ lâu rồi nga.”
Thịnh Diêu nhẹ nhàng cho thêm một câu: “Ông thầy An làm gì tôi không biết, bất quá ở trong thành phố này, mặc kệ là ai, làm gì đều cho Mạc cục chút mặt mũi, mấy người không thấy mấy ông Thị Trưởng đều đối với lão yêu nghiệt đó chỉ có thể tức giận trong im lặng sao?”
Dương Mạn chớp chớp mắt: “Tôi tưởng Mạc cục là người có mị lực.”
“Ngốc.” Thịnh Diêu phê bình.
Dương Mạn đạp chân anh, còn ác ý nghiền nghiền.
An Tiệp cũng không để ý tới Địch Hải Đông nữa, hướng về phía hai cha con đi qua, lúc đi ngang qua Địch Hành Viễn, cười tủm tỉm vỗ lên bả vai hắn, chỉ nhẹ nhàng lại có thể làm cho người trẻ tuổi này nằm xuống đất, sau đó không thể nào đứng dậy, Địch Hành Viễn đã bị ông lôi từ đất đưa lên.
Địch Hành Viễn không đứng lên, vẫn quỳ một chân trên đất, đặc biệt bình tĩnh cười với Mạc Thông: “Chú Mạc đừng có đùa như vậy, lúc ông nội còn trẻ đã làm gì tôi làm con cháu không biết, cũng không có quyền nói, tôi chỉ biết, đến đời của tôi hiện tại, Địch gia đều làm ăn hợp pháp.”
Mặt Mạc Thông không thay đổi nhìn hắn, bình thường mặc kệ Mạc cục trưởng thật lòng hay là giả ý, gặp người luôn có ba phần ý cười, lúc này làm mặt lạnh, đường nét sắc bén mới hiện ra.
An Di Ninh cảm thấy mình hiện tại mở miệng cũng sai, mà không nói lời nào cũng sai. Làm trò trước mặt Mạc Thông, chắc chắn không sống nổi, nhưng mà nhìn ánh mắt bạn trai của mình, lại không đành lòng từ chối.
Cô gái đáng thương rối rắm không biết làm sao.
Bất quá thời gian rối rắm cho cô cũng không dài, một chút sau, cửa cảnh cục lại chạy dến hai chiếc xe, chiếc bên trái mở ra có một người trẻ tuổi đi xuống, cung kính mở của xe, sau đó đỡ một ông già mắt bị mù, tay chống trượng từ trong xe đi ra.
Cùng lúc đó, một chiếc xe khác cũng mở ra, vị này ai cũng biết, là cha của An Di Ninh, An Tiệp.
Ông già cúi đầu nói gì đó với người trẻ tuổi, người nọ gật đầu, giúp ông già đi đến trước mặt An Tiệp, xem ra là người quen cũ, thái động ông già rõ ràng không vui vẻ mấy: “Ẩm Hồ, gần đây khỏe chứ?”
An Tiệp tựa hồ không thích cách gọi này, trong mắt chợt lóe ra lãnh ý, nhưng cũng lười biếng gật đầu, đối ông già chậm rãi nói: “Tôi tất nhiên vẫn khỏe, bất quá lão Địch, sao ông lại ra đây?”
Dương Mạn nhếch miệng, dùng khuỷu tay đụng Khương Hồ: “Ai, thầy An làm cái gì nha?”
“A? Chị không phải nói chú ấy là phiên dịch viên, được mời dạy tại học viện Ngoại Ngữ sao?” Khương Hồ không biết là ngốc thật hay là đang giả ngu.
“Tới địa ngục đi, làm gì có giáo viện nào nói chuyện như vậy, hay là chị đây cũng cải trang đi học đại học lần nữa.” Dương Mạn nâng cằm, “Ông già họ Địch kia tôi từng nghe nói qua, gọi là Địch Hải Đông, trước kia bọn họ đều gọi ông ta là Địch Lão Pháo.
“Lão Pháo?” Khương Hồ chưa có nghe qua từ này, “Là làm gì?”
“Chính là con rắn độc, làm giàu lên nhờ giết người, phóng hỏa, cướp ngân hàng.” Mắt Dương Mạn sáng lên, “Nhìn bộ dáng thầy An, hình như là quen từ lâu rồi nga.”
Thịnh Diêu nhẹ nhàng cho thêm một câu: “Ông thầy An làm gì tôi không biết, bất quá ở trong thành phố này, mặc kệ là ai, làm gì đều cho Mạc cục chút mặt mũi, mấy người không thấy mấy ông Thị Trưởng đều đối với lão yêu nghiệt đó chỉ có thể tức giận trong im lặng sao?”
Dương Mạn chớp chớp mắt: “Tôi tưởng Mạc cục là người có mị lực.”
“Ngốc.” Thịnh Diêu phê bình.
Dương Mạn đạp chân anh, còn ác ý nghiền nghiền.
An Tiệp cũng không để ý tới Địch Hải Đông nữa, hướng về phía hai cha con đi qua, lúc đi ngang qua Địch Hành Viễn, cười tủm tỉm vỗ lên bả vai hắn, chỉ nhẹ nhàng lại có thể làm cho người trẻ tuổi này nằm xuống đất, sau đó không thể nào đứng dậy, Địch Hành Viễn đã bị ông lôi từ đất đưa lên.