Chương 23
Bóng đêm tĩnh lặng, nửa vầng trăng lặng lẽ treo lơ lửng trên bầu trời đêm, không di chuyển.
Ánh đèn thành phố lớn chợt xa chợt gần giống dải lụa màu trôi lơ lửng giữa đám mây, vụn vặt mờ mịt.
Thời gian không quá muộn, vẫn chưa tới chín giờ. Nếu là bình thường, lúc này dưới lầu ký túc xá nghiên cứu sinh hẳn có không ít sinh viên ra ra vào vào.
Mà kì lạ thay, giờ phút này lại không một bóng người, yên tĩnh lạ thường, giống như ngay cả ông trời cũng đang dọn đường giúp Sơ Tiện, giúp cô thuận lợi hoàn thành việc tỏ tình trong tối nay, không bị quấy rầy.
Mượn men rượu, lấy cớ say, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chiến dịch chấn động lặng lẽ bắt đầu, cờ phất lung lay, chiêng trống vang trời, phe địch và phe ta đều là mình, thắng sẽ là niềm vui bất ngờ, là trời cao ban tặng, nếu thua cũng là hợp lẽ, coi như cho mối tình đơn phương của mình một câu trả lời.
Thật ra, từ khoảnh khắc Sơ Tiện quyết định tỏ tình với Phó Chỉ Thực, kẻ địch của cô cũng chỉ có chính cô. Đây là trận đấu tranh với chính mình, hoàn toàn phá vỡ sự hèn nhát chùn chân của bản thân.
Không khí thoáng ngưng đọng, bầu không khí kì lạ khác thường. Dòng thời gian bỗng bị kéo dài, một phút dài đằng đẵng tựa như một thế kỷ.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây... Sơ Tiện thầm đếm trong lòng.
Trong chốc lát, cô vô cùng thấp thỏm, thần kinh căng thẳng, trong lòng giống như có một ngọn lửa cháy, thiêu đốt thần kinh vốn yếu ớt của cô.
Ngay sau đó, cô bắt đầu hối hận. Cô không nên vội vàng tỏ tình với Phó Chỉ Thực, hẳn là anh phải cực kỳ giật mình chứ nhỉ? Chắc chắn là anh không phản ứng kịp rồi? Anh sẽ phản ứng thế nào đây? Anh có cười nhạo cô không?
Mày nhìn đi Sơ Tiện, mày chính là một đứa ngốc từ đầu đến chân! Tối nay tất cả những thứ này đều do mày tự chuốc lấy, mày đúng là đang tự rước lấy nhục.
Đã từ rất lâu tới nay, trái tim Sơ Tiện chính là tường đồng vách sắt, vô cùng kiên cố. Cô luôn đắp bức tường ấy rất cao, rất cao, chính là vì hy vọng có người không sợ gian khổ, không sợ khó khăn, trèo qua bức tường tới yêu cô. Bởi vì chỉ có như vậy, lúc người ấy trèo tới, cô mới cảm thấy người ấy sẽ không rời bỏ cô, người ấy là đáng giá.
Nhưng cô đã quên, Phó Chỉ Thực không thể nào trèo lên bức tường này của cô.
Cái ôm ở trong xe đêm đó, là tất cả cô có thể nhận được từ anh.
Những thứ khác cũng chỉ là cô lừa mình dối người phỏng đoán mà thôi.
Giờ phút này, Sơ Tiện không nơi nào lẩn trốn, đứng không yên, giống như bị người ta ấn đầu vào chảo dầu chiên, còn chưa chiên xong một mặt đã lật lên chiên tiếp mặt còn lại.
"Vậy..." Cô liếm đôi môi khô khốc, muốn cố tỏ ra thoải mái nói gì đó để tự nhiên cho qua tất cả những chuyện ban nãy, khiến hai người không khó xử nữa.
Thoáng yên lặng ngắn ngủi, cô đã biết đáp án, không muốn nghe chính miệng Phó Chỉ Thực nói ra nữa. Cô sợ mình không chịu đựng nổi, dù sao cô vẫn luôn nhát gan hèn yếu, chần chừ không tiến lên như vậy.
Nhưng ngay lúc đó, Sơ Tiện lại thấy người đàn ông khẽ mỉm cười, trong giọng nói lộ ra chút vui vẻ: "Uống rượu rồi thì nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng nói mê sảng."
Đúng là Phó Chỉ Thực chính miệng từ chối, vẫn dùng cách uyển chuyển đến vậy, anh đang bảo vệ lòng tự trọng của cô sao?
Nhìn xem, đàn ông dịu dàng tinh tế biết bao! Ngay cả từ chối con gái cũng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy.
Một gáo nước lạnh cứ thế xối thẳng xuống, lạnh thấu tim, lạnh từ đầu tới chân, ngay cả cọng tóc cũng không tránh khỏi cơn ớn lạnh thấu xương.
Người Sơ Tiện cứng đờ, mặt trắng bệch, tim tựa như ngừng đập, máu cũng như hoàn toàn đông lại. Cô nên nghĩ đến từ sớm sẽ là kết quả như thế này, rõ ràng là đang tự rước lấy nhục.
Sơ Tiện hoàn toàn không biết nên đối mặt với Phó Chỉ Thực thế nào, lập tức giả chết, trực tiếp ngất đi.
Phó Chỉ Thực: "..."
Tình trạng bất ngờ, Phó Chỉ Thực bị đánh trở tay không kịp. Anh trơ mắt nhìn cô gái giống như miếng chì trượt xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Anh lập tức sững sờ, thật sự hoàn toàn không hiểu rốt cuộc cô gái xướng từ đâu ra.
Thế nên đây có phải là một đêm khó bề tưởng tượng hay không? Đầu tiên là bị viện trưởng Ngô nhất quyết kéo tới tham gia liên hoan của các nghiên cứu sinh lớp 3; sau đó lại được bạn thân của Sơ Tiện giao trách nhiệm nặng nề đưa cô về kí túc; sau đó cô gái lại mơ màng "tỏ tình" với anh; bây giờ cô lại tự dưng ngất xỉu ở bên mình.
Trời, đây thật sự là ngày thần kì lạ lùng gì thế này!
Cũng may Phó Chỉ Thực vẫn tỉnh táo, dù sao anh là người đã trải qua sóng to gió lớn rồi, tình huống bất ngờ này cũng không đến mức làm khó anh.
Anh kiểm tra hơi thở của cô, bắt mạch thay cô, chắc chắn là cô chỉ uống say rồi ngủ, không có các triệu chứng khác. Sau đó anh tìm dì quản lý kí túc đưa Sơ Tiện về phòng ngủ, coi như giải quyết hoàn toàn phiền phức lớn này.
- --
Nửa vầng trăng lặng lẽ chuyển vị trí, dường như đêm lại sâu lắng thêm mấy phần.
Ánh đèn đường mờ vàng, ánh sáng từ từ dịch chuyển, bóng cây đung đưa qua lại.
Gió đêm thổi lất phất thoảng qua, lướt qua bên tai, cực kỳ giống cơn sóng biển lững lờ dưới ánh trăng, dịu dàng mềm mại.
Có một ngọn hải đăng trên mặt biển yên tĩnh, đem tới ánh sáng xa xôi mờ mịt, đó là một nơi xa rất nhiều người không có cách nào mong với tới được.
Chiếc xe nhỏ màu xanh bảo thạch chầm chậm dừng lại bên trong bãi đỗ xe. Trong bãi đỗ xe này không một bóng người.
Đối diện là thư viện đại học A mang kiến trúc phục cổ Châu Âu tựa như một tòa lâu dài uy nghiêm thiêng liêng.
Đèn trong thư viện sáng choang, vẫn còn rất nhiều sinh viên đang chịu khó tự học.
Nếu nói về thiên phú, cô nhóc Sơ Tiện kia rất bình thường. Nếu nói đến cố gắng, cô cũng không phải người chịu khó nhất. Cô chỉ là một cô gái bình thường nhất trên đường phố, trên người cô có hình ảnh thu nhỏ của tất cả mọi người.
Phó Chỉ Thực ngồi trong xe, cửa kính xe mở hơn nửa, anh lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, ngậm trong miệng, cúi đầu yên lặng châm thuốc.
Mùi thuốc lá lặng lẽ tỏa trong không khí, đốm lửa ở giữa các ngón tay, chớp sáng chớp tối.
Anh chầm chậm rít một hơi, nhớ đến tất cả chuyện xảy ra tối nay lại không nhịn được bật cười khẽ.
Hai năm rồi, kể từ mùa hè nóng bức năm 2018 đến bây giờ, cô nhóc Sơ Tiện này vẫn luôn là sự tồn tại an tĩnh nhất, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chăm chỉ chịu khổ, trước giờ không cần người khác đặc biệt để ý. Thật không ngờ cô gái ngoan như vậy có thể cho anh sự bất ngờ lớn vào đêm cuối cùng như vậy, khiến người suýt chút nữa tay chân luống cuống.
Sống ba mươi năm rồi, dù là thời thiếu niên trẻ tuổi mơ hồ, hay là sau khi trưởng thanh, trước giờ bên cạnh anh chưa từng thiếu con gái để ý. Thời đại học, anh đã là nam thần nhận thư tình tới mỏi tay, vài ba ngày lại có con gái chặn đường anh tỏ tình. Chẳng qua là khi đó anh không để tâm tới phương diện này, chưa từng để ý.
Sau đó đi làm, sự tỏ tình táo bạo này lại ít đi rất nhiều. Nhưng sự say mê đến từ phái nữ bên cạnh, ánh mắt sùng bái chưa từng đứt đoạn, anh đã quen từ lâu.
Nhưng dù thế nào anh cũng không ngờ tới mình sẽ nhận được màn "tỏ tình" không thể tưởng tượng nổi từ cô nhóc Sơ Tiện này, cũng không thể nói là tỏ tình mà chỉ là lời nói mê sảng từ một cô ma men.
Ma men nói sảng, sao anh có thể coi là thật chứ?
"Ngu ngốc!" Người đàn ông khẽ cười, chuyển tay dập thuốc, khởi động xe chạy rời đi.
- --
Thư Ý Hòa và Vương Nghiên đã rời trường, phòng ngủ cũng đã được dọn sạch từ sớm. Hôm nay chỉ còn ít hành lý của Sơ Tiện.
Đồ đạc cô đã dọn xong lâu rồi, đã nhét hết vào vali. Giờ phút này chiếc vali to đùng đang đứng sững sau cửa.
Sơ Tiện đã tỉnh rượu từ lâu, đúng ra là tối nay cô vốn không hề uống say. Từ đầu tới cuối cô vẫn giữ được sự tỉnh táo cần có. Uống rượu chẳng qua là vì để thêm can đảm, cũng là vì để bản thân tỏ tình thất bại mới có thể có đường lui, dù sao không ai có thể nghiêm túc với một cô ma men.
Cô cố ý giả bộ ngất xỉu, Phó Chỉ Thực kiểm tra hơi thở của cô, kiểm tra nhịp đập của cô. Đầu ngón tay anh hơi nóng, thân nhiệt bình thường nhẹ nhàng áp lên nơi da cổ tay kia của cô.
Thực ra trong lòng Sơ Tiện đã loạn như cào cào, khó chịu không thôi, hơn nữa còn lo lắng Phó Chỉ Thực nhìn thấu trò bịp giả vờ ngất xỉu của cô.
Nhịp tim khá ổn định, chỉ là không rõ sao mạch đập nảy lên không bình thường.
May mà anh không nói gì, chỉ tìm dì quản lí kí túc đưa cô về phòng ngủ.
Dì quản lí kí túc mới tới này có tình tình không tốt, bình thường sinh viên về muộn, nhờ bà xuống mở cửa thì đều bị nói mát.
Mà lần này bà lại đặc biệt khách sáo. Chắc là do Phó Chỉ Thực, bà nể mặt anh.
Trở về phòng ngủ, Sơ Tiện ngồi thần người trên ghế một lúc, sau đó vật lộn đến nhà vệ sinh tẩy trang.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp, Thư Ý Hòa cầm máy ảnh ống kính rời nói muốn chụp ảnh lưu niệm. Để lên ảnh, ba cô gái cùng phòng đều dày công trang điểm.
Sơ Tiện cảm thấy rất mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi hết sức nhưng cô vẫn cố gắng tẩy trang nốt. Dù có mệt mỏi cỡ nào, cô vẫn muốn tẩy trang. Cô là kiểu người không thể chìm vào giấc ngủ nếu vẫn còn trang điểm, trời sập xuống cũng vẫn phải tẩy trang.
Tẩy trang xong, rửa mặt, rồi xối ít nước nóng, ban ngày ra mồ hôi, trên người vẫn dính nhớp nhớp.
Làm xong xuôi, Sơ Tiện lặng lẽ nằm lên giường.
Thời gian còn sớm, chưa tới mười giờ. Bình thường giờ này Sơ Tiện bật đèn thức đêm chiến đấu.
Nhưng bây giờ cô đã quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn động đậy nữa, chỉ muốn trùm chăn làm một giấc. Tốt nhất là khi tỉnh dậy, tất cả trở về vạch xuất phát, không có gì xảy ra.
Phòng ngủ không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa sổ, ánh đèn vụn vặt bên ngoài lặng lẽ chiếu vào trong phòng, dừng lại trước giường, loáng thoáng vài đường ánh sáng.
Điện thoại di động đè ở dưới gối đột nhiên rung lên, màn hình từ tối chuyển sang sáng, là tiếng thông báo của Wechat.
Cô không lấy điện thoại ra mà mặc cho nó từ từ tắt đi.
Không cần xem cô cũng biết chắc là tin nhắn cô bạn thân Thư Ý Hòa gửi đến hỏi cô tình hình. Cô thất bại, thất bại tới suy sụp.
Sơ Tiện nằm trên giường, trong lòng ảm đạm.
Sự tưng bừng náo nhiệt tản đi, quay về sự yên tĩnh, cái trống rỗng và thiếu sót vào giờ phút này bị phóng đại tối vô hạn. Tuy là nói toàn bộ đã trong dự đoán của cô, nhưng thật sự vẫn không thể vơi đi chút khổ sở. Cũng may cô uống rượu, chắc chắn là Phó Chỉ Thực sẽ cho rằng đây là một cô ma men nói sảng, hẳn là anh cũng sẽ không coi là thật.
Cô bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, muốn ngủ nhưng không hề buồn ngủ chút nào.
Cảm xúc ủ rũ, bất lực, tiếc nuối, đủ loại phức tạp rối ren khó mà gọi tên ứ lại trong lòng, đè nén cô vô cùng khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, dù làm chuyện gì cô cũng khó khăn hơn người khác. Cô đã nên nghĩ từ sớm, tất cả những điều này sẽ không thuận buồm xuôi gió. Thứ mà cô thích nhất định sẽ không có kết quả.
Tối hôm nay, mối tình đơn phương của Sơ Tiện không bệnh mà chết, hoàn toàn viết lên dấu chấm hết. Mặc dù mất mặt nhưng nói cho cùng cũng coi như cho bản thân một câu trả lời. Qua tối nay, cô và Phó Chỉ Thực sẽ không đồng thời xuất hiện nữa. Tất cả trở về vạch xuất phát, từ đây núi cao nước xa, không còn gặp lại.
***
Một đêm nửa mơ nửa tỉnh cầm cự đến khi trời sáng.
Sơ Tiện đến căn tin số 1 ăn sáng từ sớm. Trước giờ bữa sáng của đại học A rẻ, năm tệ đã có thể ăn rất no rồi.
Cô dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, trả chìa khóa lại cho dì quản lí kí túc, sau đó kéo vali rời trường.
Ngồi lên xe buýt, thấy kiến trúc quen thuộc từ từ lướt qua cửa sổ, rồi nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.
Kiếp sống binh hoang mã loạn hoàn toàn kết thúc vào hôm nay. Sơ Tiện cũng rời khỏi thành phố Giang Nam xinh đẹp này.
Thành phố này sầm uất ồn ã, dân địa phương nhiệt tình, thân thiện. Nhưng dù thế nào cô cũng không có cảm giác thuộc về, rời đi cũng tốt, về lại quê hương, về lại môi trường quen thuộc. .
Sơ Tiện ngồi tàu hỏa bốn mươi tám tiếng, eo mỏi lưng nhức.
Xuống tàu hỏa một cái lại ngồi lên xe buýt K813.
Ánh nắng ban mai của ngày hè đã ảm đạm, chạng vạng sáu giờ tối, ráng chiều thấp thoáng, tia sáng trong trẻo.
Xe buýt lắc lư trên cầu Thụy Dương.
Đèn đường hai bên chầm chậm sáng lên, cột đèn thẳng tắp, cao vút tận mây xanh.
Ánh mắt Sơ Tiện không ngừng lướt qua cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bã.
Cô bỗng chợt nhớ đến Phó Chỉ Thực, bọn họ đã từng qua cây cầu lớn này.
Cô vẫn luôn không hiểu vì sao anh cứ để ý tới cây cầu Thụy Dương này như vậy, có điều cô cũng sẽ không ngu ngốc mở miệng hỏi anh.
Dù sao thế giới của người trưởng thành đều giống như một chiếc bình chứa, chứa niềm vui, cũng chứa đựng cả nỗi buồn. Trong lòng mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều cất giấu vài bí mật. Nếu mở miệng nói hết những bí mật này thì chúng không thể gọi là bí mật nữa. Chúng ta nên tôn trọng bí mật của người khác. Không hỏi đến, nhiều khi cũng là một sự tu dưỡng đáng quý.
Cầu Thụy Dương không dài, xe buýt nhanh chóng đi qua.
Xuống cầu dốc thoai thoải, xe buýt được đà từ trên dốc trượt xuống, trạm xe buýt lọt vào tầm mắt.
Xe buýt nhanh chóng đến trạm dừng.
Gần như xúc động trong nháy mắt còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận. Sơ Tiện vội vàng xách vali xuống xe, kéo vali lên cầu, chầm chậm đi trên cầu.
Ánh đèn đường ấm áp nhẹ nhàng, bóng mờ rải khắp mặt đường, lặng lẽ như tranh vẽ.
Dưới cầu có một chiếc tàu hỏa màu xanh biếc thật dài đi qua, tiếng còi bíp bíp đón gió truyền đi rất xa.
So với cầu Yển Sơn, cầu Thụy Dương không hề bắt mắt, phong cách thiết kế quy củ, không có gì đặc biệt, thoạt nhìn không có điểm nào nổi bật.
Vân Mạch nhiều cầu như vậy, đâu đâu cũng nổi tiếng hơn cầu Thụy Dương, sao Phó Chỉ Thực chỉ nhắc đến cầu Thụy Dương với cô?
Thẩm Khinh Hàn, Thẩm Hà Nhu, hôm đó ở trên đảo Đàn Hương, anh nhìn cây câu Yển Sơn đằng xa, rốt cuộc là anh nhớ đến ai? Hay cả hai người đều không phải?
Sơ Tiện gấp gáp muốn tìm một đáp án.
Từ đầu cầu tới cuối cầu, cô bị nóng toát mồ hôi, mồ hôi thấm đẫm quần áo cô mỏng manh, cũng may áo tay lỡ chất chiffon, ra mồ hôi cũng không bị dính quá.
Gió thổi qua, cô hoàn toàn bình tĩnh lại. Đáy lòng tự dưng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Sơ Tiện bị dọa hết hồn. Cô rất muốn thuyết phục ý nghĩ này của bản thân là sai lầm nhưng nhìn lại mấy lần phản ứng lúc đó của Phó Chỉ Thực, chỉ có nguyên nhân này mới nói xuôi được.
Cô đứng dưới ánh đèn đường, lấy điện thoại từ trong túi quần yếm ra, lấy dũng khí gọi điện thoại cho viện trưởng Ngô một cú điện thoại.
Điện thoại vừa reo một hai hồi chuông, đầu dây bên kia đã nghe máy: "Alo, Sơ Tiện? Không phải em về quê rồi à? Về đến nhà chưa?"
"Em vừa xuống tàu rồi ạ, thầy Ngô." Sơ Tiện cố giữ giọng ổn định: "Xin lỗi thầy Ngô, làm phiền thầy, em có chuyện muốn nhờ thầy chỉ bảo chút."
Giọng viện trưởng Ngô hiền hòa: "Em hỏi đi."
"Thầy có biết cô Thẩm Hà Nhu không ạ?"
Viện trưởng Ngô ở đầu dây bên kia thoáng yên lặng, giọng có vẻ thắc mắc: "Cô gái Hà Nhu này đã qua đời rất nhiều năm rồi, sao em đột nhiên lại hỏi tới con bé làm gì?"
Sơ Tiện xiết quai túi xách, chậm rãi nói: "Là bố em..."
Viện trưởng Ngô cũng không chờ cô đưa lời giải thích hợp lý đã trực tiếp cắt lời cô: "Hà Nhu là em họ của Thẩm Khinh Hàn, cũng là bạn từ nhỏ của Chỉ Thực, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Năm đó bố em nhậm chức công ty ZJ số 2, cùng anh em nhà họ Thẩm tham gia dự án thiết kế cầu Yển Sơn. Năm 2008, cây cầu bị sụp, bố em và bọn họ cùng tham gia việc sửa chữa khẩn cấp, hai bọn họ không thoát được, còn bố em mất một đôi chân."
Viện trưởng Ngô tạm dừng một lát rồi bổ sung một câu: "Lúc tai nạn xảy ra, Chỉ Thực cũng ở hiện trường."
Cô đoán không sai, quả nhiên là có ngọn nguồn.
Thanh mai trúc mã đó! Bọn họ chỉ là bạn từ nhỏ thôi sao?
Sơ Tiện không dám hỏi.
Ban nãy gấp gáp muốn tìm một đáp án, gấp gáp muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, đến phút chót cô lại không dám mở miệng hỏi nữa. Vào giờ phút này sự nhút nhát và hèn yếu của cô phát huy sâu sắc.
Thật ra cũng không cần hỏi, nhất định là giống như suy nghĩ trong lòng cô. Cô hoàn toàn không cần phải đâm một nhát dao vào ngực mình nữa, cô đã quá đau rồi.
"Vậy... lúc đầu đàn anh đã biết thân phận của em rồi ạ?" Âm cuối của cô gái run rẩy, hết sức cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cô phát hiện cảnh vật trước mắt mình đã trở nên mơ hồ.
Có người, có xe, có đèn đường, bóng tối trùng điệp.
Hàng mi dài run rẩy thật mạnh, tần số quá nhanh, dần dần tràn ra một làn nước.
Viện trưởng Ngô không nhận ra sự khác thường của Sơ Tiện, giọng nói vẫn hiền hòa như trước: "Ban đầu không biết, sau đó thầy nói với nó."
Cho nên hôm đó ở đảo Đàn Hương, thật ra Phó Chỉ Thực đang nhớ đến Thẩm Hà Nhu chăng?
Thì ra nào có cái gì ngoại lệ và đối xử khác biệt, chẳng qua chỉ là vì bố là đồng nghiệp năm xưa của anh em nhà họ Thẩm, mà cô là con gái của bố. Anh chỉ thay người con gái đã qua đời kia chăm sóc con của đồng nghiệp mà thôi.
Thì ra từ đầu đến cuối vẫn là cô hiểu sai rồi.
Tại sao cô có thể ngu ngốc như vậy, lại ngu ngốc đến mức tỏ tình với Phó Chỉ Thực.
Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn là ngọn hải đăng trên mặt biển, xa không với tới. Cô cố gắng nhón chân lên chạm tới, cuối cùng chạm phải vật cản.
Cô vội vàng tát mình một cái: "Sơ Tiện, mày chính là đồ ngốc!"
Giờ phút này, Sơ Tiện bừng tỉnh, cảm thấy như mình trở lại cái ngày mẹ rời đi năm cô mười ba tuổi. Mẹ ngồi trong xe buýt, cô ôm chặt túi hạt dẻ kia, trơ mắt nhìn mẹ đi càng ngày càng xa cô. Từ đầu đến cuối mẹ chưa từng quay đầu lại, một lần cũng không.
Cô là gánh nặng, là phiền toái, là thứ có thể dùng một cú đá đá văng. Một người như cô lại hy vọng xa vời có thể có được Phó Chỉ Thực. Là cô suy nghĩ hão huyền, cô vốn không xứng.
Gió đêm thổi sạch nước mắt của Sơ Tiện, cô giơ tay chạm vào khóe mắt khô khốc, lấy điện thoại ra quả quyết block số điện thoại và Wechat của Phó Chỉ Thực.
Muốn cắt đứt thì phải cắt cho sạch sẽ, không nên để thừa lại chút nào, cũng không cần cho bản thân bất cứ hy vọng nào.
Làm xong những chuyện này, Sơ Tiện nhanh chóng kéo vali đi về.
Cuối cùng đành chết tâm, có lẽ từ nay về sau không có bất cứ chuyện gì có thể đánh gục cô nữa.
***
Ngày đêm luân chuyển liên tục, ngày lại ngày, tháng rồi tháng, nửa năm có lẽ chỉ trong chớp mắt, bỗng chốc rồi biến mất.
Bắt đầu từ tuần trước, không khí lạnh kéo tới, cả thành phố được hơi lạnh bao bọc, nhiệt độ mới chuyển sang thấp.
Phòng khám bật đầy đủ hệ thống sưởi ấm, ấm áp như mùa xuân.
Gần tới trưa, Phó Chỉ Thực đã không còn bệnh nhân phải khám nữa. Anh từ trên ghế đứng dậy hoạt động gân cốt, ngồi lâu nên người không khỏi có phần hơi nhức và cứng ngắc.
Vừa đứng lên, còn chưa hoạt động cánh tay được vài cái đã lập tức có điện thoại của ông nội gọi tới.
"Ông có gì dặn dò ạ?"
Ông cụ lời ít ý nhiều: "Ngày mai đi Uyển Khâu một chuyến."
"Đi Uyển Khâu làm gì ạ?"
"Nhà họ Thẩm gả con gái, chọn ngày vào ngày kia, con thay ông đi một chuyến."
"Em gái của Hà Nhu?"
"Ừ."
Ông cụ làm như vậy rõ ràng là đang thông báo cho Phó Chỉ Thực, không hề có ý thương lượng, không cho phép anh từ chối. Anh yên lặng chấp nhận nhiệm vụ này.
Quê tổ của nhà họ Thẩm ở Thanh Lăng, một mạch ba nhánh, nhánh con cả ở lại Thanh Lăng, con thứ hai và con thứ ba chuyển tới Uyển Khâu vì điều động công tác, sau đó cứ thế ở lại Uyển Khâu.
Anh em Thẩm Khinh Hàn và Thẩm Khinh Noãn sinh ra trong gia đình nhà con cả. Thẩm Hà Nhu là con gái của con thứ ba Thẩm Vạn Quân, dưới cô còn một cô em gái cùng cha khác mẹ, Thẩm Quân Du. Lần này nhà họ Thẩm gả con gái chính là gả người này.
Người này không giống với những người con khác của nhà họ Thẩm, cô ấy được nuôi ở bên ngoài.
Vì ngại thân phận của bố, hai năm trước Thẩm Quân Du đã lĩnh chứng với chồng nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Hiện tại con cũng đã hơn một tuổi mới chọn ngày bày tiệc.
Nhà họ Phó và nhà họ Thẩm có quan hệ thế giao* nhiều năm, mấy chuyện cũ của nhà họ Thẩm vốn không phải bí mật gì, Phó Chỉ Thực biết rõ.
*Thế giao: Chỉ hai gia đình có quan hệ thân nhau.
Nhà họ Thẩm gả con gái, đáng nhẽ phải là ông cụ đích thân đi, nhưng không biết làm sao gần đây người ốm yếu, không thích hợp ra ngoài nên không thể làm gì hơn là cắt cử cháu đích tôn đi thay ông. Xã giao là chuyện Phó Chỉ Thực không hề tình nguyện, nhưng ông nội đã ra lệnh, anh không thể không nghe theo.
Được ông nội ra lệnh, Phó Chỉ Thực lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Khinh Noãn, anh muốn nghe thử sắp xếp của cô ấy. Dù sao cũng là em họ nhà mình kết hôn, đương nhiên cô ấy phải có mặt.
Thẩm Khinh Noãn nói với anh trong điện thoại: "Anh Phó, em đến từ sáng nay rồi. Hai thím của em đều đã qua đời, chỉ để lại hai em Quân Du và Tố Tố ở bên đó lo liệu, nhiều việc nhưng thế các em ấy không làm hết được, em phải qua đó sớm chút phụ giúp các em ấy."
Cứ như vậy, ngày mai Phó Chỉ Thực chỉ có thể đi Uyển Khâu một mình.
Uyển Khâu ở gần Thanh Lăng, ngồi tàu cao tốc rất thuận tiện.
Anh đặt vé tàu cao tốc đi sáng mai trên mạng.
- --
Hôm sau là tiết Đại Tuyết*, tiết khí này đánh dấu thời khắc lạnh nhất của một năm đã tới.
*Đại Tuyết là tiết khí thứ 21 trong 24 tiết khí, là tiết khí thứ 3 của mùa Đông, có nghĩa là tuyết rơi dày, đánh dấu sự lạnh lẽo điển hình của mùa Đông.
Theo tập tục của người Thanh Lăng, vào ngày Đại Tuyết này phải ăn bánh Táo đỏ.
Tham gia hôn lễ, chỉ ở khách sạn một đêm, không cần mang gì nhiều, một chiếc vali nhỏ 20 inch là đủ.
Tàu cao tốc chuyến chín giờ bốn mươi sáng, Phó Chỉ Thực tới trạm tàu cao tốc trước hai mươi phút.
Ngồi đợi tàu một lát đã tới giờ soát vé.
Chỗ ngồi của anh là ghế 11D toa 9, hạng hai. Mua vé gấp nên không mua được hạng thương gia, chỉ có thể ngồi tạm ghế hạng hai, dù sao cũng chỉ hơn một tiếng, sẽ nhanh tới trạm thôi.
Tìm được chỗ ngồi, cất vali xong, anh ngồi xuống trước, sau đó lấy điện thoại ra xem thử tin tức.
Cách một hành lang, đối diện có hai mẹ con ngồi. Người mẹ rất trẻ, tuổi chưa tới ba mươi. Con gái thì chừng ba tuổi, người tròn trĩnh, đáng yêu, đôi mắt to, đặc biệt long lanh thu hút người khác, giống như búp bê barbie vậy. Nhóc con cầm một con gấu tinh tinh ngắm nghía, nở một nụ cười ngọt ngào với Phó Chỉ Thực.
Nụ cười của nhóc con cực kỳ chữa lành, nhưng cái Phó Chỉ Thực thật sự chú ý lại là con gấu bông tinh tinh nhóc con đang nghịch.
Con gấu bông tinh tinh có phong cách khác xa lại khiến anh nhớ đến chiếc móc chìa khóa tinh tinh kia của Sơ Tiện. So với con của nhóc con này, con tinh tinh của Sơ Tiện không biết mộc mạc, đơn sơ bao nhiêu, cực kỳ vụng về, ngốc nghếch giống như chủ nhân của nó vậy.
Tối sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh đó, toàn thể sinh viên lớp ba liên hoan ở ngoài trường, anh bị viện trưởng Ngô ra sức kéo tới tham gia.
Đêm đó cô nhóc uống đến say mèm, "tỏ tình" với anh, sau đó lập tức ngất xỉu. Anh luống cuống chân tay đỡ người tới kí túc xá nữ, từ đó về sau lại chưa từng gặp cô.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, nghe nói cô trở về Vân Mạch, làm việc ở quê, vòng bạn bè Wechat cỏ mọc quanh năm, chút xíu hoạt động cá nhân đều không thấy.
Nửa năm nay, anh rất ít khi nhớ đến cô gái này, cô gần như biến mất khỏi cuộc sống của anh. Anh vẫn bận rộn, quẩn quanh bệnh nhân, cả ngày bận làm việc ở bệnh viện.
Dường như trong cuộc sống của anh chưa từng có một người như vậy xuất hiện, giống như khoảng thời gian hướng dẫn Sơ Tiện làm luận văn đó chỉ là một khúc nhạc đệm qua loa. Sau đó gió êm sóng lặng, tất cả đều khôi phục như thường.
Không ngờ vào hôm nay, thấy một con gấu bông tinh tinh tương tự, anh lại nhớ đến Sơ Tiện.
Có điều anh cũng không quá để tâm, ai cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến người bạn cũ đã lâu chưa liên lạc, chuyện bình thường biết bao.
Yên lặng một lúc, trong toa tàu có vài hành khách lục tục đi lên.
Chuyến tàu này, Thanh Lăng là trạm mới mở rộng, khách lên xe rất nhiều nhưng vẫn chưa lấp đầy toa tàu như trước.
Phó Chỉ Thực cúi đầu liếc thời gian trên màn hình điện thoại, còn ba phút nữa là tàu sẽ chạy, mà vị trí bên cạnh anh vẫn trống không.
Có lẽ sẽ không có người ngồi rồi.
Thế mà lại không đúng như anh dự đoán, người ngồi cạnh anh lững thững tới muộn.
Một cô gái gầy gò nhỏ người, đầu đội mũ len màu đỏ, áo khoác lông dáng dài màu trắng, quần bút chì màu đen, boots Martin màu xám tro, vai đeo một chiếc túi xách màu cam, tay kéo một chiếc vali nhỏ 20 inch màu bạc, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.
Hiên nhiên là di chứng của việc đuổi theo tàu.
Cô dùng khẩu trang dùng một lần che mặt lộ ra đôi mắt to đen nhánh đẹp đẽ, hàng mi dày dài nhẹ nhàng rũ xuống tạo bóng mờ nhàn nhạt.
Phó Chỉ Thực vội vàng liếc qua, không để ý lắm. Dù sao cũng chỉ là một người xa lạ.
Tầm mắt anh nhanh chóng dịch chuyển, lơ đãng thấy túi xách của cô gái, chiếc móc chìa khóa tinh tinh quen thuộc trên khóa kéo bất ngờ không kịp đề phòng đập vào mắt.
Móc khóa giống y như đúc, ngay cả dây xích có một mảng rỉ sét mờ mờ trên đó cũng giống.
Con tinh tinh này...
Phó Chỉ Thực đột nhiên ngây người, lập tức nhìn sang mặt của cô gái.
Mà cùng lúc đó, cô gái lấy khẩu trang xuống lộ ra gương mặt thanh tú, non nớt, nhỏ nhắn, lại là gương mặt anh quen thuộc.
"Sơ Tiện?" Anh gần như ngay lập tức nhận ra, không chút do dự nào.
Cô gái nghe được thì thoáng sửng sốt, nhìn về phía Phó Chỉ Thực theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt chần chừ, nhanh chóng quan sát một lượt, càng lúc càng lạ lẫm, trên mặt đầy vẻ thắc mắc: "Xin lỗi, anh là?"
Phó Chỉ Thực: "..."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sơ Tiện: "Bất ngờ chưa anh già?"
Anh Phó: "..."
Ha ha ha ha ha ha.
Cảnh có tiếng đến rồi, vô cùng kích thích!
Vốn tôi định viết là bạn gái cũ nhưng phát hiện thiết lập bạn gái cũ này hơi độc ác nên quyết định từ bỏ. Có điều lúc này rõ ràng nữ chính hiểu lầm nam chính có bạn gái cũ. Nam chính chỉ có liên quan tới bố nữ chính còn anh em nhà họ Thẩm chỉ là trung gian thôi.
Giải thích một chút, chương này có nhắc đến Thẩm Quân Du là nữ chính trong "Ngày 6 có mưa". Đây là truyện ngắn, cũng không viết ngoại truyện, coi như bù cho cô ấy một hôn lễ ở đây đi!
Ánh đèn thành phố lớn chợt xa chợt gần giống dải lụa màu trôi lơ lửng giữa đám mây, vụn vặt mờ mịt.
Thời gian không quá muộn, vẫn chưa tới chín giờ. Nếu là bình thường, lúc này dưới lầu ký túc xá nghiên cứu sinh hẳn có không ít sinh viên ra ra vào vào.
Mà kì lạ thay, giờ phút này lại không một bóng người, yên tĩnh lạ thường, giống như ngay cả ông trời cũng đang dọn đường giúp Sơ Tiện, giúp cô thuận lợi hoàn thành việc tỏ tình trong tối nay, không bị quấy rầy.
Mượn men rượu, lấy cớ say, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chiến dịch chấn động lặng lẽ bắt đầu, cờ phất lung lay, chiêng trống vang trời, phe địch và phe ta đều là mình, thắng sẽ là niềm vui bất ngờ, là trời cao ban tặng, nếu thua cũng là hợp lẽ, coi như cho mối tình đơn phương của mình một câu trả lời.
Thật ra, từ khoảnh khắc Sơ Tiện quyết định tỏ tình với Phó Chỉ Thực, kẻ địch của cô cũng chỉ có chính cô. Đây là trận đấu tranh với chính mình, hoàn toàn phá vỡ sự hèn nhát chùn chân của bản thân.
Không khí thoáng ngưng đọng, bầu không khí kì lạ khác thường. Dòng thời gian bỗng bị kéo dài, một phút dài đằng đẵng tựa như một thế kỷ.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây... Sơ Tiện thầm đếm trong lòng.
Trong chốc lát, cô vô cùng thấp thỏm, thần kinh căng thẳng, trong lòng giống như có một ngọn lửa cháy, thiêu đốt thần kinh vốn yếu ớt của cô.
Ngay sau đó, cô bắt đầu hối hận. Cô không nên vội vàng tỏ tình với Phó Chỉ Thực, hẳn là anh phải cực kỳ giật mình chứ nhỉ? Chắc chắn là anh không phản ứng kịp rồi? Anh sẽ phản ứng thế nào đây? Anh có cười nhạo cô không?
Mày nhìn đi Sơ Tiện, mày chính là một đứa ngốc từ đầu đến chân! Tối nay tất cả những thứ này đều do mày tự chuốc lấy, mày đúng là đang tự rước lấy nhục.
Đã từ rất lâu tới nay, trái tim Sơ Tiện chính là tường đồng vách sắt, vô cùng kiên cố. Cô luôn đắp bức tường ấy rất cao, rất cao, chính là vì hy vọng có người không sợ gian khổ, không sợ khó khăn, trèo qua bức tường tới yêu cô. Bởi vì chỉ có như vậy, lúc người ấy trèo tới, cô mới cảm thấy người ấy sẽ không rời bỏ cô, người ấy là đáng giá.
Nhưng cô đã quên, Phó Chỉ Thực không thể nào trèo lên bức tường này của cô.
Cái ôm ở trong xe đêm đó, là tất cả cô có thể nhận được từ anh.
Những thứ khác cũng chỉ là cô lừa mình dối người phỏng đoán mà thôi.
Giờ phút này, Sơ Tiện không nơi nào lẩn trốn, đứng không yên, giống như bị người ta ấn đầu vào chảo dầu chiên, còn chưa chiên xong một mặt đã lật lên chiên tiếp mặt còn lại.
"Vậy..." Cô liếm đôi môi khô khốc, muốn cố tỏ ra thoải mái nói gì đó để tự nhiên cho qua tất cả những chuyện ban nãy, khiến hai người không khó xử nữa.
Thoáng yên lặng ngắn ngủi, cô đã biết đáp án, không muốn nghe chính miệng Phó Chỉ Thực nói ra nữa. Cô sợ mình không chịu đựng nổi, dù sao cô vẫn luôn nhát gan hèn yếu, chần chừ không tiến lên như vậy.
Nhưng ngay lúc đó, Sơ Tiện lại thấy người đàn ông khẽ mỉm cười, trong giọng nói lộ ra chút vui vẻ: "Uống rượu rồi thì nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng nói mê sảng."
Đúng là Phó Chỉ Thực chính miệng từ chối, vẫn dùng cách uyển chuyển đến vậy, anh đang bảo vệ lòng tự trọng của cô sao?
Nhìn xem, đàn ông dịu dàng tinh tế biết bao! Ngay cả từ chối con gái cũng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy.
Một gáo nước lạnh cứ thế xối thẳng xuống, lạnh thấu tim, lạnh từ đầu tới chân, ngay cả cọng tóc cũng không tránh khỏi cơn ớn lạnh thấu xương.
Người Sơ Tiện cứng đờ, mặt trắng bệch, tim tựa như ngừng đập, máu cũng như hoàn toàn đông lại. Cô nên nghĩ đến từ sớm sẽ là kết quả như thế này, rõ ràng là đang tự rước lấy nhục.
Sơ Tiện hoàn toàn không biết nên đối mặt với Phó Chỉ Thực thế nào, lập tức giả chết, trực tiếp ngất đi.
Phó Chỉ Thực: "..."
Tình trạng bất ngờ, Phó Chỉ Thực bị đánh trở tay không kịp. Anh trơ mắt nhìn cô gái giống như miếng chì trượt xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Anh lập tức sững sờ, thật sự hoàn toàn không hiểu rốt cuộc cô gái xướng từ đâu ra.
Thế nên đây có phải là một đêm khó bề tưởng tượng hay không? Đầu tiên là bị viện trưởng Ngô nhất quyết kéo tới tham gia liên hoan của các nghiên cứu sinh lớp 3; sau đó lại được bạn thân của Sơ Tiện giao trách nhiệm nặng nề đưa cô về kí túc; sau đó cô gái lại mơ màng "tỏ tình" với anh; bây giờ cô lại tự dưng ngất xỉu ở bên mình.
Trời, đây thật sự là ngày thần kì lạ lùng gì thế này!
Cũng may Phó Chỉ Thực vẫn tỉnh táo, dù sao anh là người đã trải qua sóng to gió lớn rồi, tình huống bất ngờ này cũng không đến mức làm khó anh.
Anh kiểm tra hơi thở của cô, bắt mạch thay cô, chắc chắn là cô chỉ uống say rồi ngủ, không có các triệu chứng khác. Sau đó anh tìm dì quản lý kí túc đưa Sơ Tiện về phòng ngủ, coi như giải quyết hoàn toàn phiền phức lớn này.
- --
Nửa vầng trăng lặng lẽ chuyển vị trí, dường như đêm lại sâu lắng thêm mấy phần.
Ánh đèn đường mờ vàng, ánh sáng từ từ dịch chuyển, bóng cây đung đưa qua lại.
Gió đêm thổi lất phất thoảng qua, lướt qua bên tai, cực kỳ giống cơn sóng biển lững lờ dưới ánh trăng, dịu dàng mềm mại.
Có một ngọn hải đăng trên mặt biển yên tĩnh, đem tới ánh sáng xa xôi mờ mịt, đó là một nơi xa rất nhiều người không có cách nào mong với tới được.
Chiếc xe nhỏ màu xanh bảo thạch chầm chậm dừng lại bên trong bãi đỗ xe. Trong bãi đỗ xe này không một bóng người.
Đối diện là thư viện đại học A mang kiến trúc phục cổ Châu Âu tựa như một tòa lâu dài uy nghiêm thiêng liêng.
Đèn trong thư viện sáng choang, vẫn còn rất nhiều sinh viên đang chịu khó tự học.
Nếu nói về thiên phú, cô nhóc Sơ Tiện kia rất bình thường. Nếu nói đến cố gắng, cô cũng không phải người chịu khó nhất. Cô chỉ là một cô gái bình thường nhất trên đường phố, trên người cô có hình ảnh thu nhỏ của tất cả mọi người.
Phó Chỉ Thực ngồi trong xe, cửa kính xe mở hơn nửa, anh lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, ngậm trong miệng, cúi đầu yên lặng châm thuốc.
Mùi thuốc lá lặng lẽ tỏa trong không khí, đốm lửa ở giữa các ngón tay, chớp sáng chớp tối.
Anh chầm chậm rít một hơi, nhớ đến tất cả chuyện xảy ra tối nay lại không nhịn được bật cười khẽ.
Hai năm rồi, kể từ mùa hè nóng bức năm 2018 đến bây giờ, cô nhóc Sơ Tiện này vẫn luôn là sự tồn tại an tĩnh nhất, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chăm chỉ chịu khổ, trước giờ không cần người khác đặc biệt để ý. Thật không ngờ cô gái ngoan như vậy có thể cho anh sự bất ngờ lớn vào đêm cuối cùng như vậy, khiến người suýt chút nữa tay chân luống cuống.
Sống ba mươi năm rồi, dù là thời thiếu niên trẻ tuổi mơ hồ, hay là sau khi trưởng thanh, trước giờ bên cạnh anh chưa từng thiếu con gái để ý. Thời đại học, anh đã là nam thần nhận thư tình tới mỏi tay, vài ba ngày lại có con gái chặn đường anh tỏ tình. Chẳng qua là khi đó anh không để tâm tới phương diện này, chưa từng để ý.
Sau đó đi làm, sự tỏ tình táo bạo này lại ít đi rất nhiều. Nhưng sự say mê đến từ phái nữ bên cạnh, ánh mắt sùng bái chưa từng đứt đoạn, anh đã quen từ lâu.
Nhưng dù thế nào anh cũng không ngờ tới mình sẽ nhận được màn "tỏ tình" không thể tưởng tượng nổi từ cô nhóc Sơ Tiện này, cũng không thể nói là tỏ tình mà chỉ là lời nói mê sảng từ một cô ma men.
Ma men nói sảng, sao anh có thể coi là thật chứ?
"Ngu ngốc!" Người đàn ông khẽ cười, chuyển tay dập thuốc, khởi động xe chạy rời đi.
- --
Thư Ý Hòa và Vương Nghiên đã rời trường, phòng ngủ cũng đã được dọn sạch từ sớm. Hôm nay chỉ còn ít hành lý của Sơ Tiện.
Đồ đạc cô đã dọn xong lâu rồi, đã nhét hết vào vali. Giờ phút này chiếc vali to đùng đang đứng sững sau cửa.
Sơ Tiện đã tỉnh rượu từ lâu, đúng ra là tối nay cô vốn không hề uống say. Từ đầu tới cuối cô vẫn giữ được sự tỉnh táo cần có. Uống rượu chẳng qua là vì để thêm can đảm, cũng là vì để bản thân tỏ tình thất bại mới có thể có đường lui, dù sao không ai có thể nghiêm túc với một cô ma men.
Cô cố ý giả bộ ngất xỉu, Phó Chỉ Thực kiểm tra hơi thở của cô, kiểm tra nhịp đập của cô. Đầu ngón tay anh hơi nóng, thân nhiệt bình thường nhẹ nhàng áp lên nơi da cổ tay kia của cô.
Thực ra trong lòng Sơ Tiện đã loạn như cào cào, khó chịu không thôi, hơn nữa còn lo lắng Phó Chỉ Thực nhìn thấu trò bịp giả vờ ngất xỉu của cô.
Nhịp tim khá ổn định, chỉ là không rõ sao mạch đập nảy lên không bình thường.
May mà anh không nói gì, chỉ tìm dì quản lí kí túc đưa cô về phòng ngủ.
Dì quản lí kí túc mới tới này có tình tình không tốt, bình thường sinh viên về muộn, nhờ bà xuống mở cửa thì đều bị nói mát.
Mà lần này bà lại đặc biệt khách sáo. Chắc là do Phó Chỉ Thực, bà nể mặt anh.
Trở về phòng ngủ, Sơ Tiện ngồi thần người trên ghế một lúc, sau đó vật lộn đến nhà vệ sinh tẩy trang.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp, Thư Ý Hòa cầm máy ảnh ống kính rời nói muốn chụp ảnh lưu niệm. Để lên ảnh, ba cô gái cùng phòng đều dày công trang điểm.
Sơ Tiện cảm thấy rất mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi hết sức nhưng cô vẫn cố gắng tẩy trang nốt. Dù có mệt mỏi cỡ nào, cô vẫn muốn tẩy trang. Cô là kiểu người không thể chìm vào giấc ngủ nếu vẫn còn trang điểm, trời sập xuống cũng vẫn phải tẩy trang.
Tẩy trang xong, rửa mặt, rồi xối ít nước nóng, ban ngày ra mồ hôi, trên người vẫn dính nhớp nhớp.
Làm xong xuôi, Sơ Tiện lặng lẽ nằm lên giường.
Thời gian còn sớm, chưa tới mười giờ. Bình thường giờ này Sơ Tiện bật đèn thức đêm chiến đấu.
Nhưng bây giờ cô đã quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn động đậy nữa, chỉ muốn trùm chăn làm một giấc. Tốt nhất là khi tỉnh dậy, tất cả trở về vạch xuất phát, không có gì xảy ra.
Phòng ngủ không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa sổ, ánh đèn vụn vặt bên ngoài lặng lẽ chiếu vào trong phòng, dừng lại trước giường, loáng thoáng vài đường ánh sáng.
Điện thoại di động đè ở dưới gối đột nhiên rung lên, màn hình từ tối chuyển sang sáng, là tiếng thông báo của Wechat.
Cô không lấy điện thoại ra mà mặc cho nó từ từ tắt đi.
Không cần xem cô cũng biết chắc là tin nhắn cô bạn thân Thư Ý Hòa gửi đến hỏi cô tình hình. Cô thất bại, thất bại tới suy sụp.
Sơ Tiện nằm trên giường, trong lòng ảm đạm.
Sự tưng bừng náo nhiệt tản đi, quay về sự yên tĩnh, cái trống rỗng và thiếu sót vào giờ phút này bị phóng đại tối vô hạn. Tuy là nói toàn bộ đã trong dự đoán của cô, nhưng thật sự vẫn không thể vơi đi chút khổ sở. Cũng may cô uống rượu, chắc chắn là Phó Chỉ Thực sẽ cho rằng đây là một cô ma men nói sảng, hẳn là anh cũng sẽ không coi là thật.
Cô bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, muốn ngủ nhưng không hề buồn ngủ chút nào.
Cảm xúc ủ rũ, bất lực, tiếc nuối, đủ loại phức tạp rối ren khó mà gọi tên ứ lại trong lòng, đè nén cô vô cùng khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, dù làm chuyện gì cô cũng khó khăn hơn người khác. Cô đã nên nghĩ từ sớm, tất cả những điều này sẽ không thuận buồm xuôi gió. Thứ mà cô thích nhất định sẽ không có kết quả.
Tối hôm nay, mối tình đơn phương của Sơ Tiện không bệnh mà chết, hoàn toàn viết lên dấu chấm hết. Mặc dù mất mặt nhưng nói cho cùng cũng coi như cho bản thân một câu trả lời. Qua tối nay, cô và Phó Chỉ Thực sẽ không đồng thời xuất hiện nữa. Tất cả trở về vạch xuất phát, từ đây núi cao nước xa, không còn gặp lại.
***
Một đêm nửa mơ nửa tỉnh cầm cự đến khi trời sáng.
Sơ Tiện đến căn tin số 1 ăn sáng từ sớm. Trước giờ bữa sáng của đại học A rẻ, năm tệ đã có thể ăn rất no rồi.
Cô dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, trả chìa khóa lại cho dì quản lí kí túc, sau đó kéo vali rời trường.
Ngồi lên xe buýt, thấy kiến trúc quen thuộc từ từ lướt qua cửa sổ, rồi nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.
Kiếp sống binh hoang mã loạn hoàn toàn kết thúc vào hôm nay. Sơ Tiện cũng rời khỏi thành phố Giang Nam xinh đẹp này.
Thành phố này sầm uất ồn ã, dân địa phương nhiệt tình, thân thiện. Nhưng dù thế nào cô cũng không có cảm giác thuộc về, rời đi cũng tốt, về lại quê hương, về lại môi trường quen thuộc. .
Sơ Tiện ngồi tàu hỏa bốn mươi tám tiếng, eo mỏi lưng nhức.
Xuống tàu hỏa một cái lại ngồi lên xe buýt K813.
Ánh nắng ban mai của ngày hè đã ảm đạm, chạng vạng sáu giờ tối, ráng chiều thấp thoáng, tia sáng trong trẻo.
Xe buýt lắc lư trên cầu Thụy Dương.
Đèn đường hai bên chầm chậm sáng lên, cột đèn thẳng tắp, cao vút tận mây xanh.
Ánh mắt Sơ Tiện không ngừng lướt qua cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bã.
Cô bỗng chợt nhớ đến Phó Chỉ Thực, bọn họ đã từng qua cây cầu lớn này.
Cô vẫn luôn không hiểu vì sao anh cứ để ý tới cây cầu Thụy Dương này như vậy, có điều cô cũng sẽ không ngu ngốc mở miệng hỏi anh.
Dù sao thế giới của người trưởng thành đều giống như một chiếc bình chứa, chứa niềm vui, cũng chứa đựng cả nỗi buồn. Trong lòng mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều cất giấu vài bí mật. Nếu mở miệng nói hết những bí mật này thì chúng không thể gọi là bí mật nữa. Chúng ta nên tôn trọng bí mật của người khác. Không hỏi đến, nhiều khi cũng là một sự tu dưỡng đáng quý.
Cầu Thụy Dương không dài, xe buýt nhanh chóng đi qua.
Xuống cầu dốc thoai thoải, xe buýt được đà từ trên dốc trượt xuống, trạm xe buýt lọt vào tầm mắt.
Xe buýt nhanh chóng đến trạm dừng.
Gần như xúc động trong nháy mắt còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận. Sơ Tiện vội vàng xách vali xuống xe, kéo vali lên cầu, chầm chậm đi trên cầu.
Ánh đèn đường ấm áp nhẹ nhàng, bóng mờ rải khắp mặt đường, lặng lẽ như tranh vẽ.
Dưới cầu có một chiếc tàu hỏa màu xanh biếc thật dài đi qua, tiếng còi bíp bíp đón gió truyền đi rất xa.
So với cầu Yển Sơn, cầu Thụy Dương không hề bắt mắt, phong cách thiết kế quy củ, không có gì đặc biệt, thoạt nhìn không có điểm nào nổi bật.
Vân Mạch nhiều cầu như vậy, đâu đâu cũng nổi tiếng hơn cầu Thụy Dương, sao Phó Chỉ Thực chỉ nhắc đến cầu Thụy Dương với cô?
Thẩm Khinh Hàn, Thẩm Hà Nhu, hôm đó ở trên đảo Đàn Hương, anh nhìn cây câu Yển Sơn đằng xa, rốt cuộc là anh nhớ đến ai? Hay cả hai người đều không phải?
Sơ Tiện gấp gáp muốn tìm một đáp án.
Từ đầu cầu tới cuối cầu, cô bị nóng toát mồ hôi, mồ hôi thấm đẫm quần áo cô mỏng manh, cũng may áo tay lỡ chất chiffon, ra mồ hôi cũng không bị dính quá.
Gió thổi qua, cô hoàn toàn bình tĩnh lại. Đáy lòng tự dưng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Sơ Tiện bị dọa hết hồn. Cô rất muốn thuyết phục ý nghĩ này của bản thân là sai lầm nhưng nhìn lại mấy lần phản ứng lúc đó của Phó Chỉ Thực, chỉ có nguyên nhân này mới nói xuôi được.
Cô đứng dưới ánh đèn đường, lấy điện thoại từ trong túi quần yếm ra, lấy dũng khí gọi điện thoại cho viện trưởng Ngô một cú điện thoại.
Điện thoại vừa reo một hai hồi chuông, đầu dây bên kia đã nghe máy: "Alo, Sơ Tiện? Không phải em về quê rồi à? Về đến nhà chưa?"
"Em vừa xuống tàu rồi ạ, thầy Ngô." Sơ Tiện cố giữ giọng ổn định: "Xin lỗi thầy Ngô, làm phiền thầy, em có chuyện muốn nhờ thầy chỉ bảo chút."
Giọng viện trưởng Ngô hiền hòa: "Em hỏi đi."
"Thầy có biết cô Thẩm Hà Nhu không ạ?"
Viện trưởng Ngô ở đầu dây bên kia thoáng yên lặng, giọng có vẻ thắc mắc: "Cô gái Hà Nhu này đã qua đời rất nhiều năm rồi, sao em đột nhiên lại hỏi tới con bé làm gì?"
Sơ Tiện xiết quai túi xách, chậm rãi nói: "Là bố em..."
Viện trưởng Ngô cũng không chờ cô đưa lời giải thích hợp lý đã trực tiếp cắt lời cô: "Hà Nhu là em họ của Thẩm Khinh Hàn, cũng là bạn từ nhỏ của Chỉ Thực, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Năm đó bố em nhậm chức công ty ZJ số 2, cùng anh em nhà họ Thẩm tham gia dự án thiết kế cầu Yển Sơn. Năm 2008, cây cầu bị sụp, bố em và bọn họ cùng tham gia việc sửa chữa khẩn cấp, hai bọn họ không thoát được, còn bố em mất một đôi chân."
Viện trưởng Ngô tạm dừng một lát rồi bổ sung một câu: "Lúc tai nạn xảy ra, Chỉ Thực cũng ở hiện trường."
Cô đoán không sai, quả nhiên là có ngọn nguồn.
Thanh mai trúc mã đó! Bọn họ chỉ là bạn từ nhỏ thôi sao?
Sơ Tiện không dám hỏi.
Ban nãy gấp gáp muốn tìm một đáp án, gấp gáp muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, đến phút chót cô lại không dám mở miệng hỏi nữa. Vào giờ phút này sự nhút nhát và hèn yếu của cô phát huy sâu sắc.
Thật ra cũng không cần hỏi, nhất định là giống như suy nghĩ trong lòng cô. Cô hoàn toàn không cần phải đâm một nhát dao vào ngực mình nữa, cô đã quá đau rồi.
"Vậy... lúc đầu đàn anh đã biết thân phận của em rồi ạ?" Âm cuối của cô gái run rẩy, hết sức cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cô phát hiện cảnh vật trước mắt mình đã trở nên mơ hồ.
Có người, có xe, có đèn đường, bóng tối trùng điệp.
Hàng mi dài run rẩy thật mạnh, tần số quá nhanh, dần dần tràn ra một làn nước.
Viện trưởng Ngô không nhận ra sự khác thường của Sơ Tiện, giọng nói vẫn hiền hòa như trước: "Ban đầu không biết, sau đó thầy nói với nó."
Cho nên hôm đó ở đảo Đàn Hương, thật ra Phó Chỉ Thực đang nhớ đến Thẩm Hà Nhu chăng?
Thì ra nào có cái gì ngoại lệ và đối xử khác biệt, chẳng qua chỉ là vì bố là đồng nghiệp năm xưa của anh em nhà họ Thẩm, mà cô là con gái của bố. Anh chỉ thay người con gái đã qua đời kia chăm sóc con của đồng nghiệp mà thôi.
Thì ra từ đầu đến cuối vẫn là cô hiểu sai rồi.
Tại sao cô có thể ngu ngốc như vậy, lại ngu ngốc đến mức tỏ tình với Phó Chỉ Thực.
Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn là ngọn hải đăng trên mặt biển, xa không với tới. Cô cố gắng nhón chân lên chạm tới, cuối cùng chạm phải vật cản.
Cô vội vàng tát mình một cái: "Sơ Tiện, mày chính là đồ ngốc!"
Giờ phút này, Sơ Tiện bừng tỉnh, cảm thấy như mình trở lại cái ngày mẹ rời đi năm cô mười ba tuổi. Mẹ ngồi trong xe buýt, cô ôm chặt túi hạt dẻ kia, trơ mắt nhìn mẹ đi càng ngày càng xa cô. Từ đầu đến cuối mẹ chưa từng quay đầu lại, một lần cũng không.
Cô là gánh nặng, là phiền toái, là thứ có thể dùng một cú đá đá văng. Một người như cô lại hy vọng xa vời có thể có được Phó Chỉ Thực. Là cô suy nghĩ hão huyền, cô vốn không xứng.
Gió đêm thổi sạch nước mắt của Sơ Tiện, cô giơ tay chạm vào khóe mắt khô khốc, lấy điện thoại ra quả quyết block số điện thoại và Wechat của Phó Chỉ Thực.
Muốn cắt đứt thì phải cắt cho sạch sẽ, không nên để thừa lại chút nào, cũng không cần cho bản thân bất cứ hy vọng nào.
Làm xong những chuyện này, Sơ Tiện nhanh chóng kéo vali đi về.
Cuối cùng đành chết tâm, có lẽ từ nay về sau không có bất cứ chuyện gì có thể đánh gục cô nữa.
***
Ngày đêm luân chuyển liên tục, ngày lại ngày, tháng rồi tháng, nửa năm có lẽ chỉ trong chớp mắt, bỗng chốc rồi biến mất.
Bắt đầu từ tuần trước, không khí lạnh kéo tới, cả thành phố được hơi lạnh bao bọc, nhiệt độ mới chuyển sang thấp.
Phòng khám bật đầy đủ hệ thống sưởi ấm, ấm áp như mùa xuân.
Gần tới trưa, Phó Chỉ Thực đã không còn bệnh nhân phải khám nữa. Anh từ trên ghế đứng dậy hoạt động gân cốt, ngồi lâu nên người không khỏi có phần hơi nhức và cứng ngắc.
Vừa đứng lên, còn chưa hoạt động cánh tay được vài cái đã lập tức có điện thoại của ông nội gọi tới.
"Ông có gì dặn dò ạ?"
Ông cụ lời ít ý nhiều: "Ngày mai đi Uyển Khâu một chuyến."
"Đi Uyển Khâu làm gì ạ?"
"Nhà họ Thẩm gả con gái, chọn ngày vào ngày kia, con thay ông đi một chuyến."
"Em gái của Hà Nhu?"
"Ừ."
Ông cụ làm như vậy rõ ràng là đang thông báo cho Phó Chỉ Thực, không hề có ý thương lượng, không cho phép anh từ chối. Anh yên lặng chấp nhận nhiệm vụ này.
Quê tổ của nhà họ Thẩm ở Thanh Lăng, một mạch ba nhánh, nhánh con cả ở lại Thanh Lăng, con thứ hai và con thứ ba chuyển tới Uyển Khâu vì điều động công tác, sau đó cứ thế ở lại Uyển Khâu.
Anh em Thẩm Khinh Hàn và Thẩm Khinh Noãn sinh ra trong gia đình nhà con cả. Thẩm Hà Nhu là con gái của con thứ ba Thẩm Vạn Quân, dưới cô còn một cô em gái cùng cha khác mẹ, Thẩm Quân Du. Lần này nhà họ Thẩm gả con gái chính là gả người này.
Người này không giống với những người con khác của nhà họ Thẩm, cô ấy được nuôi ở bên ngoài.
Vì ngại thân phận của bố, hai năm trước Thẩm Quân Du đã lĩnh chứng với chồng nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Hiện tại con cũng đã hơn một tuổi mới chọn ngày bày tiệc.
Nhà họ Phó và nhà họ Thẩm có quan hệ thế giao* nhiều năm, mấy chuyện cũ của nhà họ Thẩm vốn không phải bí mật gì, Phó Chỉ Thực biết rõ.
*Thế giao: Chỉ hai gia đình có quan hệ thân nhau.
Nhà họ Thẩm gả con gái, đáng nhẽ phải là ông cụ đích thân đi, nhưng không biết làm sao gần đây người ốm yếu, không thích hợp ra ngoài nên không thể làm gì hơn là cắt cử cháu đích tôn đi thay ông. Xã giao là chuyện Phó Chỉ Thực không hề tình nguyện, nhưng ông nội đã ra lệnh, anh không thể không nghe theo.
Được ông nội ra lệnh, Phó Chỉ Thực lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Khinh Noãn, anh muốn nghe thử sắp xếp của cô ấy. Dù sao cũng là em họ nhà mình kết hôn, đương nhiên cô ấy phải có mặt.
Thẩm Khinh Noãn nói với anh trong điện thoại: "Anh Phó, em đến từ sáng nay rồi. Hai thím của em đều đã qua đời, chỉ để lại hai em Quân Du và Tố Tố ở bên đó lo liệu, nhiều việc nhưng thế các em ấy không làm hết được, em phải qua đó sớm chút phụ giúp các em ấy."
Cứ như vậy, ngày mai Phó Chỉ Thực chỉ có thể đi Uyển Khâu một mình.
Uyển Khâu ở gần Thanh Lăng, ngồi tàu cao tốc rất thuận tiện.
Anh đặt vé tàu cao tốc đi sáng mai trên mạng.
- --
Hôm sau là tiết Đại Tuyết*, tiết khí này đánh dấu thời khắc lạnh nhất của một năm đã tới.
*Đại Tuyết là tiết khí thứ 21 trong 24 tiết khí, là tiết khí thứ 3 của mùa Đông, có nghĩa là tuyết rơi dày, đánh dấu sự lạnh lẽo điển hình của mùa Đông.
Theo tập tục của người Thanh Lăng, vào ngày Đại Tuyết này phải ăn bánh Táo đỏ.
Tham gia hôn lễ, chỉ ở khách sạn một đêm, không cần mang gì nhiều, một chiếc vali nhỏ 20 inch là đủ.
Tàu cao tốc chuyến chín giờ bốn mươi sáng, Phó Chỉ Thực tới trạm tàu cao tốc trước hai mươi phút.
Ngồi đợi tàu một lát đã tới giờ soát vé.
Chỗ ngồi của anh là ghế 11D toa 9, hạng hai. Mua vé gấp nên không mua được hạng thương gia, chỉ có thể ngồi tạm ghế hạng hai, dù sao cũng chỉ hơn một tiếng, sẽ nhanh tới trạm thôi.
Tìm được chỗ ngồi, cất vali xong, anh ngồi xuống trước, sau đó lấy điện thoại ra xem thử tin tức.
Cách một hành lang, đối diện có hai mẹ con ngồi. Người mẹ rất trẻ, tuổi chưa tới ba mươi. Con gái thì chừng ba tuổi, người tròn trĩnh, đáng yêu, đôi mắt to, đặc biệt long lanh thu hút người khác, giống như búp bê barbie vậy. Nhóc con cầm một con gấu tinh tinh ngắm nghía, nở một nụ cười ngọt ngào với Phó Chỉ Thực.
Nụ cười của nhóc con cực kỳ chữa lành, nhưng cái Phó Chỉ Thực thật sự chú ý lại là con gấu bông tinh tinh nhóc con đang nghịch.
Con gấu bông tinh tinh có phong cách khác xa lại khiến anh nhớ đến chiếc móc chìa khóa tinh tinh kia của Sơ Tiện. So với con của nhóc con này, con tinh tinh của Sơ Tiện không biết mộc mạc, đơn sơ bao nhiêu, cực kỳ vụng về, ngốc nghếch giống như chủ nhân của nó vậy.
Tối sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh đó, toàn thể sinh viên lớp ba liên hoan ở ngoài trường, anh bị viện trưởng Ngô ra sức kéo tới tham gia.
Đêm đó cô nhóc uống đến say mèm, "tỏ tình" với anh, sau đó lập tức ngất xỉu. Anh luống cuống chân tay đỡ người tới kí túc xá nữ, từ đó về sau lại chưa từng gặp cô.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, nghe nói cô trở về Vân Mạch, làm việc ở quê, vòng bạn bè Wechat cỏ mọc quanh năm, chút xíu hoạt động cá nhân đều không thấy.
Nửa năm nay, anh rất ít khi nhớ đến cô gái này, cô gần như biến mất khỏi cuộc sống của anh. Anh vẫn bận rộn, quẩn quanh bệnh nhân, cả ngày bận làm việc ở bệnh viện.
Dường như trong cuộc sống của anh chưa từng có một người như vậy xuất hiện, giống như khoảng thời gian hướng dẫn Sơ Tiện làm luận văn đó chỉ là một khúc nhạc đệm qua loa. Sau đó gió êm sóng lặng, tất cả đều khôi phục như thường.
Không ngờ vào hôm nay, thấy một con gấu bông tinh tinh tương tự, anh lại nhớ đến Sơ Tiện.
Có điều anh cũng không quá để tâm, ai cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến người bạn cũ đã lâu chưa liên lạc, chuyện bình thường biết bao.
Yên lặng một lúc, trong toa tàu có vài hành khách lục tục đi lên.
Chuyến tàu này, Thanh Lăng là trạm mới mở rộng, khách lên xe rất nhiều nhưng vẫn chưa lấp đầy toa tàu như trước.
Phó Chỉ Thực cúi đầu liếc thời gian trên màn hình điện thoại, còn ba phút nữa là tàu sẽ chạy, mà vị trí bên cạnh anh vẫn trống không.
Có lẽ sẽ không có người ngồi rồi.
Thế mà lại không đúng như anh dự đoán, người ngồi cạnh anh lững thững tới muộn.
Một cô gái gầy gò nhỏ người, đầu đội mũ len màu đỏ, áo khoác lông dáng dài màu trắng, quần bút chì màu đen, boots Martin màu xám tro, vai đeo một chiếc túi xách màu cam, tay kéo một chiếc vali nhỏ 20 inch màu bạc, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.
Hiên nhiên là di chứng của việc đuổi theo tàu.
Cô dùng khẩu trang dùng một lần che mặt lộ ra đôi mắt to đen nhánh đẹp đẽ, hàng mi dày dài nhẹ nhàng rũ xuống tạo bóng mờ nhàn nhạt.
Phó Chỉ Thực vội vàng liếc qua, không để ý lắm. Dù sao cũng chỉ là một người xa lạ.
Tầm mắt anh nhanh chóng dịch chuyển, lơ đãng thấy túi xách của cô gái, chiếc móc chìa khóa tinh tinh quen thuộc trên khóa kéo bất ngờ không kịp đề phòng đập vào mắt.
Móc khóa giống y như đúc, ngay cả dây xích có một mảng rỉ sét mờ mờ trên đó cũng giống.
Con tinh tinh này...
Phó Chỉ Thực đột nhiên ngây người, lập tức nhìn sang mặt của cô gái.
Mà cùng lúc đó, cô gái lấy khẩu trang xuống lộ ra gương mặt thanh tú, non nớt, nhỏ nhắn, lại là gương mặt anh quen thuộc.
"Sơ Tiện?" Anh gần như ngay lập tức nhận ra, không chút do dự nào.
Cô gái nghe được thì thoáng sửng sốt, nhìn về phía Phó Chỉ Thực theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt chần chừ, nhanh chóng quan sát một lượt, càng lúc càng lạ lẫm, trên mặt đầy vẻ thắc mắc: "Xin lỗi, anh là?"
Phó Chỉ Thực: "..."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sơ Tiện: "Bất ngờ chưa anh già?"
Anh Phó: "..."
Ha ha ha ha ha ha.
Cảnh có tiếng đến rồi, vô cùng kích thích!
Vốn tôi định viết là bạn gái cũ nhưng phát hiện thiết lập bạn gái cũ này hơi độc ác nên quyết định từ bỏ. Có điều lúc này rõ ràng nữ chính hiểu lầm nam chính có bạn gái cũ. Nam chính chỉ có liên quan tới bố nữ chính còn anh em nhà họ Thẩm chỉ là trung gian thôi.
Giải thích một chút, chương này có nhắc đến Thẩm Quân Du là nữ chính trong "Ngày 6 có mưa". Đây là truyện ngắn, cũng không viết ngoại truyện, coi như bù cho cô ấy một hôn lễ ở đây đi!