Chương 11: Nhiễm Thái Phi - Mục Ngữ Yên
Ánh trăng sáng rọi cả một vùng trời, lọn gió thổi nhẹ trong sương như gợi lên thập phần mông lung. Trên bầu trời đêm ấy, một thứ tỏa sáng nhưng chưa bao giờ với tới được. Cánh tay giơ cao, chơi với vật tròn xoe phát sáng, bỗng hụt hẫng thu tay lại.
Thật là... cũng lớn rồi, không phải con nít nữa, sao lại thích chơi trò bắt trăng chứ?
Gió thổi hơi sương mang theo khí lạnh chạm vào da thịt như tê dại. Thân hình mảnh mai run rẩy theo tiết trời... cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu bản thân nàng đứng dưới trời đêm ngắm trăng một mình rồi.
Khi trước, lúc đấy nhỏ lắm, vẫn thường hay ra sân chạy nhảy vào ban đêm... lúc nào cũng nhìn lên bầu trời ngắm trăng. Lúc ấy cũng nghĩ trên trời là cái đèn tròn lớn... luôn đưa tay để bắt lấy. Không bắt được liền khóc thật lớn, khóc lớn trong lòng ba mẹ. Biết chuyện ba mẹ đã cười, được họ xoa đầu dỗ dành rồi từ từ giải thích. Ba nói rất nhiều, nhiều tới mức chỉ như lời nói gió thoảng qua rồi đi mất, không thể nhớ được. Nhưng mà, có một câu nói của ba không thể xóa nhòa trong tâm trí...
"Mặt trăng kia soi sáng cho mọi người, còn Tiểu Dương là mặt trăng soi sáng cho ba mẹ."
Nghĩ lại... thật là một kỉ niệm đẹp, nhưng lại vô tình theo thời gian, vô tình trong một đời người.
Đến tận bây giờ, ngay lúc này đây trong lòng nàng vẫn còn tồn tại một Tiểu Dương thuần khiết. Cô bé ấy nửa mê nửa tỉnh trong tâm hồn, khiến người thực tại nhớ lại quá khứ mà đau lòng. Khóe mắt cay cay, dòng lệ không kìm được mà chảy xuống. Không muốn khóc nhưng thật khó để dừng lại... nhiều năm cô đơn khiến bản thân nàng không thể thoát ra khỏi cái bóng nhỏ trong quá khứ...
Thật thậm tệ làm sao!
"Sao lại ra đây rồi?
Ý thức được đánh dậy, Quy Hải Tương Du theo phản xạ liền quay đầu lại nhìn. Trên bục cửa, nam tử đứng nhìn nàng, vẻ ngoài nghiêm ngặt cũng có mấy phần hoài nghi.
Quy Hải Tương Du cúi thấp đầu xuống, nàng cố gắng né tránh mắt nhìn của hắn: " Không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thôi."
Hắn nhíu mày, trong lòng sớm cũng đoán được ý nói không thành thật của nàng. Nhưng chung quy vẫn không phải là chuyện hắn nên quản, bất quá chỉ có thể thể dài: "Trời lạnh, cô không nên ở ngoài quá lâu. Còn nữa, nếu ra ngoài thì nên mặc thêm áo."
Nói rồi Nam Môn Trì Nghiêm liền quay người trở vào. Trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc, thật không thể hiểu nổi, trước nay hắn chưa từng quan tâm ai như vậy cả. Vì sao trước mặt nha đầu đó lại không thể kiềm chế bản thân quan tâm nàng?
Bóng người đi khuất, Quy Hải Tương Du mới thốt ra một lời nhỏ nhẹ: "Đa tạ."
Thành thật trong lòng mà nói nàng rất cảm tạ hắn giúp nàng. Dù là nhất thời cũng được... ít nhất hắn không giống đám người đó, bỏ mặc nàng, coi nàng là đồ vật mà vứt đi. Ở cái thế giới xa lạ này cũng coi như có được một chút tình người, lâu rồi mới được người khác quan tâm như vậy... khiến nàng có chút không quen...
[...]
Chớp mắt, màn đêm buông dần, trời đông ló dạng. Trong phủ bắt đầu có tiếng ồn ào huyên náo, điều này khiến người cực nhạy cảm với âm thanh như Quy Hải Tương Du cũng phải trở mình tỉnh giấc. Nàng uể oải ngồi dậy, đầu óc mơ màng, hai mắt cứ díu lại. Xem ra thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, hôm qua còn thức khuya nữa chứ, bây giờ mà tỉnh táo được mới tài.
"Quận chúa, nô tỳ tới hầu hạ người."
Tiếng nói của hạ nhân vừa vọng lên, Quy Hải Tương Du liền thoát ra khỏi ý thức mơ hồ. Nàng gạt hết chăn nệm sang một mé giường, ngoài nhoài xuống, chân xỏ giày. Cũng tiện đưa mắt nhìn hạ nhân kia.
Tỳ nữ bọn họ mỗi người một vẻ ngoài nhưng y phục và cách trang điểm của họ thì đều giống nhau cả. Lại nói người cổ đại lễ nghi nghiêm ngặt vậy sao? Hạ nhân ai nấy đều cúi đầu xuống đất cả.
Quy Hải Tương lòng thì nghĩ nhưng lại không nói ra ngoài miệng, nàng đứng dậy lại gần chậu nước ấm đã được chuẩn bị sẵn. Cạnh đó liền cầm chiếc khăn bông tơ tằm nhúng vào nước, vắt nước rồi đưa lên mặt lau nhẹ. Xong xuôi để lại chỗ cũ, hạ nhân nhìn thấy liền đem đồ đã dùng ra ngoài.
Ngồi trước bàn trang điểm, tỳ nữ đằng sau dùng lược chải chuốt cho nàng. Quan sát một chút, nàng hiếu kì gặng hỏi: "Ngươi không sợ ta sao?"
Nghe tiếng nàng, tỳ nữ kìa điềm nhiên lắc đầu nhẹ: "Vương gia có nói quận chúa giác mạc hai màu chứ không phải diện mạo xấu xí càng không phải ma quỷ nên nô tỳ không sợ."
Nghe ngữ điệu dứt khoát không chút mềm mỏng. Lại so với đám tỳ nữ ưa mềm ưa nịnh ngoài kia, kì thực có chút khác biệt.
[...]
Tóc đã vấn, trâm hoa đã cài, tỳ nữ kia liền để chiếc lược lại bàn: "Nô tỳ đã xong rồi."
Quy Hải Tương Du gật nhẹ đầu ưng ý. Vấn tóc đơn giản chỉ thắt thành bím rồi cuốn lên thành búi hoa được cố định bằng trâm ngọc loại nhỏ, cuối cùng liền cài lên mấy cái trâm hoa lưu ly rực rỡ hơn.
"Để nô tỳ giúp người canh y."
Tỳ nữ kia lại gần bộ y phục đã sớm được chuẩn bị để giúp nàng mặc. Y phục chưa cầm lên liền bị ngăn lại: "Không cần, ta sẽ tự mặc. Ngươi liền ra ngoài đi."
Vốn định cứng đầu ở lại, nhưng chưa kịp làm gì thì tỳ nữ kia đã bị Quy Hải Tương Du đẩy ra ngoài. Vừa đuổi được người đi, nàng liền thở một hơi nhẹ nhõm. Nàng biết, thời đại này hạ nhân thay y phụ cho chủ tử là bình thường, chẳng qua nàng rất không thích người khác đụng vào bản thân. Hôm qua, bị tên Nam Môn Trì Nghiêm bế trong lòng, da gà da vịt đã nổi cả lên rồi, nếu không phải một chút sức lực cũng không có thì đời nào nàng cư nhiên để hắn chiếm tiện nghi như vậy?
Không nghĩ nữa, nàng tiến lại gần bộ y phục đã được chuẩn bị cầm lên ngắm nghía. Màu sắc lấy xanh lá trúc làm chủ đạo, không đậm không nhạt màu sắc tươi tắn, hài hòa. Hoa văn thêu lên là những bông hoa lưu ly, kích thước nhỏ dần từ dưới chân váy đi lên. Lại nói chất liệu của y phục cũng rất tốt, vừa chạm mềm mịn không chút thô ráp, ắt phải dệt từ tơ tằm mà nên. Đai thắt lưng làm từ lụa mềm, màu lục đậm được thêu thêm hai hàng tơ chỉ màu vàng. Ngoài ra còn có thêm dải lụa dài, mỏng như vải voan quấn qua lưng, trên dải lụa ấy được thêu thêm tơ vàng tạo điểm nhấn trong mắt nhìn của của người khác.
Cả bộ y phục nhìn chung quy đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng thanh tảo và nhã nhặn. Màu sắc tươi tắn, rất thích hợp với các cô nương chưa xuất các. Không những làm nổi bật vẻ đẹp trẻ trung của nàng mà còn để lại trong mắt người khác một bóng người đoan trang, thông tuệ.
[...]
Hoa viên trong phủ Nhiễm Vương.
"Nương nương, quận chúa tới rồi."
Nghe tỳ nữ thông báo bên tai, Nhiễm Thái Phi đang uống trà thưởng hoa bỗng dừng lại giữa chừng. Vẻ mặt vui cười ôn hậu: "Ngươi mau đi chuẩn bị điểm tâm và một ấm trà khác."
"Vâng, nô tỳ làm ngay."
Tỳ nữ nhận lệnh lười chạy đi ngay, nàng ta vừa đi thì ở trước mắt đã hiện diện một nữ tử. Một vài tỳ nữ đứng bên cạnh bỗng chốc sẩm mặt, run rẩy vì sợ.
Nhiễm Thái Phi nhìn thấy nàng, người vui cười vội kéo nàng ngồi xuống nói chuyện. Ngay cả đến hành đại lễ cũng không để tâm là làm hay chưa. Có điều, những tỳ nữ xung quanh người kẻ sợ hãi, kẻ bị dọa hồn bay phách lạc. Nhận thấy người chỉ có thể thở dài cảm thán, bọn chúng... quá khoa trương rồi!
Tình hình cứ như vậy thực không hay, Nhiễm Thái Phi đành phải ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống hết. Bọn họ nhận được lệnh liền co giò mà chạy, không còn biết trước sau gì nữa.
"Thật xin lỗi, hạ nhân trong phủ ta thật thiếu lễ nghĩa." Đợi hạ nhân đi hết, Nhiễm Thái Phi mới quay sang nói lời xin lỗi, Quy Hải Tương Du cũng được một phen kinh ngạc.
Quy Hải Tương Du vội lắc đầu, lời nói không để tâm được thốt ra: "Người đừng lo, phản ứng của họ là bình thường thôi, ai gặp Tương Du cũng đều chạy hết a."
Bỗng chốc vụt ngang trong lòng chút thương hại, Nhiễm Thái Phi dịu dàng an ủi: "Đừng lo, rồi nha đầu ngươi sẽ bình phục thôi."
Quy Hải Tương Du bàng hoàng, trong lòng nổi lên cảm giác ấm ấp lạ thường. Nhiễm Thái Phi... nàng và người ấy từ trước chưa từng quen, người vì sao đối với nàng lại thân thiết như vậy?
"Tiểu tử nhà ta hôm qua có làm khó con không?" Lại nghĩ cái mặt lạnh tanh hờ hững của Nam Môn Trì Nghiêm, bất giác trong lòng Nhiễm Thái Phi nổi lên nỗi lo lắng không hề nhẹ. Dẫu sao nhi tử bà nổi tiếng là ghét nữ nhân, nói đánh liền đánh chứ nói hắn chăm sóc nữ tử thì đúng là có hơi...
Đáng lẽ hôm qua bà nên đưa nha đầu này về viện tử của bản thân mới đúng.
Chẳng qua Nhiễm Thái Phi nghĩ nhiều rồi, hắn nào có làm gì quá đáng đâu? Chỉ có chiếm tiện nghi của nàng hơi quá thôi, chứ thành thực mà nói cũng rất chu đáo. Mà nói vậy cũng không hẳn, vì hắn từng bóp cổ nàng suýt ngạt chết kìa, lúc đấy hắn đáng sợ đến rợn người...
u cũng là ân nhân, không thể lấy oán báo ơn được: "Người nghĩ nhiều rồi, vương gia đối với ta rất chu đáo."
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi, hại ta lo lắng không yên." Nhiễm Thái Phi thở phào nhẹ nhõm, có đứa con trai tính cách nóng lạnh thất thường khiến người mệt mỏi quá mà.
Cũng coi như biết được tính cách của Nam Môn Trì Nghiêm rồi. Quy Hải Tương Du cũng coi như may mắn nhặt được một mạng đi, thực không biết là nên cảm tạ hay không nữa. Lại nói nhìn lão vương phi mệt mỏi vì hắn như vậy... chắc là khổ tâm không ít a
"Tương Du đa tạ Thái Phi và vương gia đã giúp đỡ." Quy Hải Tương Du bối rối một lúc, nàng vội nói lời cảm tạ với Nhiễm Thái Phi. Dù sao đối với Nam Môn Trì Nghiêm nàng cũng ngại không muốn tiếp chuyện.
Nhiễm Thái Phi nghe vậy liền bật cười: "Xem nha đầu ngươi, thật giống mẫu thân ngươi mà."
Giống ư? Có hơi lạ nha: "Thái Phi quen biết mẫu thân Tương Du sao?"
Không ngần ngại, Nhiễm Thái Phi liền gật đầu khẳng định: "Ta với nàng là tỷ muội tốt, lúc nha đầu ngươi còn trong nôi, ta đã từng ẵm kìa."
Thì ra là chỗ quen biết... chẳng qua nguyên chủ vốn rất tự ti về ngoại hình của bản thân, nên mỗi tháng nếu không ra ngoài hái thuốc thì cũng nhốt bản thân trong phòng. Nàng ta rất ít khi gặp người khác, vậy nên ý thức về Nhiễm Thái Phi vô cùng mờ nhạt. Ngoài ra, trong khoảng thời gian dày vò bản thân ấy thì người duy nhất ngoại trừ cha mẹ, ca ca và đệ đệ chịu quan tâm đến nangd là Quy Hải An Châu.
Nàng ta ôn nhu, dịu dàng, là người đối tốt với nguyên chủ nhất. Không vì đôi giác mạc của nàng mà ghét bỏ... đáng tiếc, ngoại lai vẫn là ngoại lai. Chính nàng ta nhân lúc nguyên chủ ra ngoài hái thuốc đã cho người đẩy nguyên chủ xuống thung lũng băng. Cũng từ đây hình thành con đường giữa hai thế giới khác nhau, nàng sống, nguyên chủ chết...
Thật là... cũng lớn rồi, không phải con nít nữa, sao lại thích chơi trò bắt trăng chứ?
Gió thổi hơi sương mang theo khí lạnh chạm vào da thịt như tê dại. Thân hình mảnh mai run rẩy theo tiết trời... cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu bản thân nàng đứng dưới trời đêm ngắm trăng một mình rồi.
Khi trước, lúc đấy nhỏ lắm, vẫn thường hay ra sân chạy nhảy vào ban đêm... lúc nào cũng nhìn lên bầu trời ngắm trăng. Lúc ấy cũng nghĩ trên trời là cái đèn tròn lớn... luôn đưa tay để bắt lấy. Không bắt được liền khóc thật lớn, khóc lớn trong lòng ba mẹ. Biết chuyện ba mẹ đã cười, được họ xoa đầu dỗ dành rồi từ từ giải thích. Ba nói rất nhiều, nhiều tới mức chỉ như lời nói gió thoảng qua rồi đi mất, không thể nhớ được. Nhưng mà, có một câu nói của ba không thể xóa nhòa trong tâm trí...
"Mặt trăng kia soi sáng cho mọi người, còn Tiểu Dương là mặt trăng soi sáng cho ba mẹ."
Nghĩ lại... thật là một kỉ niệm đẹp, nhưng lại vô tình theo thời gian, vô tình trong một đời người.
Đến tận bây giờ, ngay lúc này đây trong lòng nàng vẫn còn tồn tại một Tiểu Dương thuần khiết. Cô bé ấy nửa mê nửa tỉnh trong tâm hồn, khiến người thực tại nhớ lại quá khứ mà đau lòng. Khóe mắt cay cay, dòng lệ không kìm được mà chảy xuống. Không muốn khóc nhưng thật khó để dừng lại... nhiều năm cô đơn khiến bản thân nàng không thể thoát ra khỏi cái bóng nhỏ trong quá khứ...
Thật thậm tệ làm sao!
"Sao lại ra đây rồi?
Ý thức được đánh dậy, Quy Hải Tương Du theo phản xạ liền quay đầu lại nhìn. Trên bục cửa, nam tử đứng nhìn nàng, vẻ ngoài nghiêm ngặt cũng có mấy phần hoài nghi.
Quy Hải Tương Du cúi thấp đầu xuống, nàng cố gắng né tránh mắt nhìn của hắn: " Không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thôi."
Hắn nhíu mày, trong lòng sớm cũng đoán được ý nói không thành thật của nàng. Nhưng chung quy vẫn không phải là chuyện hắn nên quản, bất quá chỉ có thể thể dài: "Trời lạnh, cô không nên ở ngoài quá lâu. Còn nữa, nếu ra ngoài thì nên mặc thêm áo."
Nói rồi Nam Môn Trì Nghiêm liền quay người trở vào. Trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc, thật không thể hiểu nổi, trước nay hắn chưa từng quan tâm ai như vậy cả. Vì sao trước mặt nha đầu đó lại không thể kiềm chế bản thân quan tâm nàng?
Bóng người đi khuất, Quy Hải Tương Du mới thốt ra một lời nhỏ nhẹ: "Đa tạ."
Thành thật trong lòng mà nói nàng rất cảm tạ hắn giúp nàng. Dù là nhất thời cũng được... ít nhất hắn không giống đám người đó, bỏ mặc nàng, coi nàng là đồ vật mà vứt đi. Ở cái thế giới xa lạ này cũng coi như có được một chút tình người, lâu rồi mới được người khác quan tâm như vậy... khiến nàng có chút không quen...
[...]
Chớp mắt, màn đêm buông dần, trời đông ló dạng. Trong phủ bắt đầu có tiếng ồn ào huyên náo, điều này khiến người cực nhạy cảm với âm thanh như Quy Hải Tương Du cũng phải trở mình tỉnh giấc. Nàng uể oải ngồi dậy, đầu óc mơ màng, hai mắt cứ díu lại. Xem ra thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, hôm qua còn thức khuya nữa chứ, bây giờ mà tỉnh táo được mới tài.
"Quận chúa, nô tỳ tới hầu hạ người."
Tiếng nói của hạ nhân vừa vọng lên, Quy Hải Tương Du liền thoát ra khỏi ý thức mơ hồ. Nàng gạt hết chăn nệm sang một mé giường, ngoài nhoài xuống, chân xỏ giày. Cũng tiện đưa mắt nhìn hạ nhân kia.
Tỳ nữ bọn họ mỗi người một vẻ ngoài nhưng y phục và cách trang điểm của họ thì đều giống nhau cả. Lại nói người cổ đại lễ nghi nghiêm ngặt vậy sao? Hạ nhân ai nấy đều cúi đầu xuống đất cả.
Quy Hải Tương lòng thì nghĩ nhưng lại không nói ra ngoài miệng, nàng đứng dậy lại gần chậu nước ấm đã được chuẩn bị sẵn. Cạnh đó liền cầm chiếc khăn bông tơ tằm nhúng vào nước, vắt nước rồi đưa lên mặt lau nhẹ. Xong xuôi để lại chỗ cũ, hạ nhân nhìn thấy liền đem đồ đã dùng ra ngoài.
Ngồi trước bàn trang điểm, tỳ nữ đằng sau dùng lược chải chuốt cho nàng. Quan sát một chút, nàng hiếu kì gặng hỏi: "Ngươi không sợ ta sao?"
Nghe tiếng nàng, tỳ nữ kìa điềm nhiên lắc đầu nhẹ: "Vương gia có nói quận chúa giác mạc hai màu chứ không phải diện mạo xấu xí càng không phải ma quỷ nên nô tỳ không sợ."
Nghe ngữ điệu dứt khoát không chút mềm mỏng. Lại so với đám tỳ nữ ưa mềm ưa nịnh ngoài kia, kì thực có chút khác biệt.
[...]
Tóc đã vấn, trâm hoa đã cài, tỳ nữ kia liền để chiếc lược lại bàn: "Nô tỳ đã xong rồi."
Quy Hải Tương Du gật nhẹ đầu ưng ý. Vấn tóc đơn giản chỉ thắt thành bím rồi cuốn lên thành búi hoa được cố định bằng trâm ngọc loại nhỏ, cuối cùng liền cài lên mấy cái trâm hoa lưu ly rực rỡ hơn.
"Để nô tỳ giúp người canh y."
Tỳ nữ kia lại gần bộ y phục đã sớm được chuẩn bị để giúp nàng mặc. Y phục chưa cầm lên liền bị ngăn lại: "Không cần, ta sẽ tự mặc. Ngươi liền ra ngoài đi."
Vốn định cứng đầu ở lại, nhưng chưa kịp làm gì thì tỳ nữ kia đã bị Quy Hải Tương Du đẩy ra ngoài. Vừa đuổi được người đi, nàng liền thở một hơi nhẹ nhõm. Nàng biết, thời đại này hạ nhân thay y phụ cho chủ tử là bình thường, chẳng qua nàng rất không thích người khác đụng vào bản thân. Hôm qua, bị tên Nam Môn Trì Nghiêm bế trong lòng, da gà da vịt đã nổi cả lên rồi, nếu không phải một chút sức lực cũng không có thì đời nào nàng cư nhiên để hắn chiếm tiện nghi như vậy?
Không nghĩ nữa, nàng tiến lại gần bộ y phục đã được chuẩn bị cầm lên ngắm nghía. Màu sắc lấy xanh lá trúc làm chủ đạo, không đậm không nhạt màu sắc tươi tắn, hài hòa. Hoa văn thêu lên là những bông hoa lưu ly, kích thước nhỏ dần từ dưới chân váy đi lên. Lại nói chất liệu của y phục cũng rất tốt, vừa chạm mềm mịn không chút thô ráp, ắt phải dệt từ tơ tằm mà nên. Đai thắt lưng làm từ lụa mềm, màu lục đậm được thêu thêm hai hàng tơ chỉ màu vàng. Ngoài ra còn có thêm dải lụa dài, mỏng như vải voan quấn qua lưng, trên dải lụa ấy được thêu thêm tơ vàng tạo điểm nhấn trong mắt nhìn của của người khác.
Cả bộ y phục nhìn chung quy đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng thanh tảo và nhã nhặn. Màu sắc tươi tắn, rất thích hợp với các cô nương chưa xuất các. Không những làm nổi bật vẻ đẹp trẻ trung của nàng mà còn để lại trong mắt người khác một bóng người đoan trang, thông tuệ.
[...]
Hoa viên trong phủ Nhiễm Vương.
"Nương nương, quận chúa tới rồi."
Nghe tỳ nữ thông báo bên tai, Nhiễm Thái Phi đang uống trà thưởng hoa bỗng dừng lại giữa chừng. Vẻ mặt vui cười ôn hậu: "Ngươi mau đi chuẩn bị điểm tâm và một ấm trà khác."
"Vâng, nô tỳ làm ngay."
Tỳ nữ nhận lệnh lười chạy đi ngay, nàng ta vừa đi thì ở trước mắt đã hiện diện một nữ tử. Một vài tỳ nữ đứng bên cạnh bỗng chốc sẩm mặt, run rẩy vì sợ.
Nhiễm Thái Phi nhìn thấy nàng, người vui cười vội kéo nàng ngồi xuống nói chuyện. Ngay cả đến hành đại lễ cũng không để tâm là làm hay chưa. Có điều, những tỳ nữ xung quanh người kẻ sợ hãi, kẻ bị dọa hồn bay phách lạc. Nhận thấy người chỉ có thể thở dài cảm thán, bọn chúng... quá khoa trương rồi!
Tình hình cứ như vậy thực không hay, Nhiễm Thái Phi đành phải ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống hết. Bọn họ nhận được lệnh liền co giò mà chạy, không còn biết trước sau gì nữa.
"Thật xin lỗi, hạ nhân trong phủ ta thật thiếu lễ nghĩa." Đợi hạ nhân đi hết, Nhiễm Thái Phi mới quay sang nói lời xin lỗi, Quy Hải Tương Du cũng được một phen kinh ngạc.
Quy Hải Tương Du vội lắc đầu, lời nói không để tâm được thốt ra: "Người đừng lo, phản ứng của họ là bình thường thôi, ai gặp Tương Du cũng đều chạy hết a."
Bỗng chốc vụt ngang trong lòng chút thương hại, Nhiễm Thái Phi dịu dàng an ủi: "Đừng lo, rồi nha đầu ngươi sẽ bình phục thôi."
Quy Hải Tương Du bàng hoàng, trong lòng nổi lên cảm giác ấm ấp lạ thường. Nhiễm Thái Phi... nàng và người ấy từ trước chưa từng quen, người vì sao đối với nàng lại thân thiết như vậy?
"Tiểu tử nhà ta hôm qua có làm khó con không?" Lại nghĩ cái mặt lạnh tanh hờ hững của Nam Môn Trì Nghiêm, bất giác trong lòng Nhiễm Thái Phi nổi lên nỗi lo lắng không hề nhẹ. Dẫu sao nhi tử bà nổi tiếng là ghét nữ nhân, nói đánh liền đánh chứ nói hắn chăm sóc nữ tử thì đúng là có hơi...
Đáng lẽ hôm qua bà nên đưa nha đầu này về viện tử của bản thân mới đúng.
Chẳng qua Nhiễm Thái Phi nghĩ nhiều rồi, hắn nào có làm gì quá đáng đâu? Chỉ có chiếm tiện nghi của nàng hơi quá thôi, chứ thành thực mà nói cũng rất chu đáo. Mà nói vậy cũng không hẳn, vì hắn từng bóp cổ nàng suýt ngạt chết kìa, lúc đấy hắn đáng sợ đến rợn người...
u cũng là ân nhân, không thể lấy oán báo ơn được: "Người nghĩ nhiều rồi, vương gia đối với ta rất chu đáo."
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi, hại ta lo lắng không yên." Nhiễm Thái Phi thở phào nhẹ nhõm, có đứa con trai tính cách nóng lạnh thất thường khiến người mệt mỏi quá mà.
Cũng coi như biết được tính cách của Nam Môn Trì Nghiêm rồi. Quy Hải Tương Du cũng coi như may mắn nhặt được một mạng đi, thực không biết là nên cảm tạ hay không nữa. Lại nói nhìn lão vương phi mệt mỏi vì hắn như vậy... chắc là khổ tâm không ít a
"Tương Du đa tạ Thái Phi và vương gia đã giúp đỡ." Quy Hải Tương Du bối rối một lúc, nàng vội nói lời cảm tạ với Nhiễm Thái Phi. Dù sao đối với Nam Môn Trì Nghiêm nàng cũng ngại không muốn tiếp chuyện.
Nhiễm Thái Phi nghe vậy liền bật cười: "Xem nha đầu ngươi, thật giống mẫu thân ngươi mà."
Giống ư? Có hơi lạ nha: "Thái Phi quen biết mẫu thân Tương Du sao?"
Không ngần ngại, Nhiễm Thái Phi liền gật đầu khẳng định: "Ta với nàng là tỷ muội tốt, lúc nha đầu ngươi còn trong nôi, ta đã từng ẵm kìa."
Thì ra là chỗ quen biết... chẳng qua nguyên chủ vốn rất tự ti về ngoại hình của bản thân, nên mỗi tháng nếu không ra ngoài hái thuốc thì cũng nhốt bản thân trong phòng. Nàng ta rất ít khi gặp người khác, vậy nên ý thức về Nhiễm Thái Phi vô cùng mờ nhạt. Ngoài ra, trong khoảng thời gian dày vò bản thân ấy thì người duy nhất ngoại trừ cha mẹ, ca ca và đệ đệ chịu quan tâm đến nangd là Quy Hải An Châu.
Nàng ta ôn nhu, dịu dàng, là người đối tốt với nguyên chủ nhất. Không vì đôi giác mạc của nàng mà ghét bỏ... đáng tiếc, ngoại lai vẫn là ngoại lai. Chính nàng ta nhân lúc nguyên chủ ra ngoài hái thuốc đã cho người đẩy nguyên chủ xuống thung lũng băng. Cũng từ đây hình thành con đường giữa hai thế giới khác nhau, nàng sống, nguyên chủ chết...