Chương : 189
Dương Thiên im lặng, không biết phải nói gì cho đúng. Sự tình còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rất nhiều. Mẹ cùng đệ đệ của nàng đều đã bị người khác giết chết. Dựa theo hành động và lời nói của nàng, Dương Thiên chắc chắn Thanh Vũ có ý định đồng vu quy tận với đám người kia.
Có mặt Dương Thiên ở đây, đương nhiên sẽ ngăn cản nàng làm chuyện đó. Nhưng dù hắn có ngăn cản một lần, hai lần thậm chí mười lần thì có thể ngăn cản nàng cả đời sao. Một người tâm đã chết so với cái chết thật sự không khác nhau nhiều lắm. Trước tiên, Dương Thiên phải cho nàng một lý do để tiếp tục sống đã.
- Thanh Vũ, chuyện báo thù, ta sẽ giúp ngươi.
Hai mắt Thanh Vũ sáng lên, thể hiện sự vui mừng. Nàng biết bằng vào thực lực Trúc Cơ sơ kỳ của mình, dù liều mạng cũng không có hi vọng báo thù. Nếu Dương Thiên đồng ý hỗ trợ, vậy cơ hội thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Dương Thiên, cảm ơn ngươi. Ngươi đã giúp ta nhiều lần như vậy, ta cũng chỉ có cách này để báo đáp ngươi.
Vừa nói, Thanh Vũ vừa đưa tay lên cởi nút áo. Thấy cử động của nàng, Dương Thiên vội ngăn lại:
- Ngươi nghĩ ta là người bSlxh1d như vậy sao. Đây đơn thuần là ta muốn giúp đỡ ngươi, không phải vì thân thể của ngươi. Mỹ nhân trong thiên hạ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ngươi nói, dựa vào thực lực của ta không thể có được các nàng sao?
Động tác của Thanh Vũ dừng lại, gương mặt đau khổ:
- Ngoài nó ra, ta không còn thứ gì để trả ơn cho ngươi.
- Giữa ta và người còn phải nói chuyện ơn nghĩa hay sao. Ta giúp ngươi nhiều lần như vậy, đã có lần nào yêu cầu ngươi trả ơn hay chưa?
Dương Thiên nói câu nói đó, ý tứ bên trong rất rõ ràng. Ta và người là người một nhà, đừng nên nói chuyện ơn nghĩa với nhau. Hắn không có ý chiếm tiện nghi của nàng, chỉ muốn nàng hiểu, trên thế giới này, nàng vẫn còn một người thân là hắn.
- Vậy sao. Ngươi đi theo ta.
Thanh Vũ đột ngột nói một câu rồi xoay người rời đi. Dương Thiên chưa kịp thích ứng với sự thay đổi 180 độ của nàng, hơi khựng lại một nhịp mới bước theo sau. Trong lòng hắn lại vang lên câu than thở quen thuộc: “Nữ nhân thật khó hiểu a”.
Một đường đi theo phía sau Thanh Vũ, Dương Thiên nhiều lần muốn tiến lên hỏi nàng nhưng lại thôi. Thanh Vũ đi dạo hết nơi này đến nơi khác, dường như nàng muốn đi tham quan hết toàn thành phố. Thỉnh thoảng lại dừng lại ở một vài cửa hàng đồ lưu niệm, mua vài thứ đồ vớ vẩn khiến Dương Thiên thở dài ngao ngán.
Đến lúc này, hắn đã hiểu Thanh Vũ muốn làm gì. Có điều Dương Thiên vẫn phải nói, đã tốn công đi một vòng như vậy, tại sao không dừng lại chơi đùa một chút. Dù sao cũng chẳng mất mát thứ gì.
Thanh Vũ đương nhiên không biết Dương Thiên đang nghĩ gì, nếu biết nàng cũng sẽ từ chối. Nàng đến đây để trả thù, không phải để vui chơi. Tháp tùng Thanh Vũ đi hết một ngày, Dương Thiên mới chán nản hỏi:
- Đã xong?
Thanh Vũ lấy từ trong người ra một mảnh giấy, bên trong là những nét vẻ nguệch ngoạc về các tuyến đường. Một vài nơi được nàng đánh dấu X màu đỏ, biểu thị các trạm kiểm soát hay đồn công an. Thanh Vũ cầm bút vẽ thêm các đường nối những điểm kia lại thành một bản đồ hoàn chỉnh. Nhìn bản đồ một hồi lâu, Thanh Vũ gật đầu hài lòng:
- Tốt, bản đồ thành phố này ta đã vẽ xong, hành động sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bây giờ, chúng ta trở về đi.
Nhìn những con đường quanh co uốn lượn như giun trong bản đồ, Dương Thiên cố nén cười. Nữ nhân như Thanh Vũ, không có năng khiếu làm họa sĩ a. Dương Thiên tự nhận mình tài hoa hơn người, dù hội họa hắn không được tốt lắm, nhưng chắc chắn ăn đứt được nàng.
Thấy Dương Thiên mặt mày cau có, Thanh Vũ cảnh giác nhìn xung quanh:
- Ngươi làm sao vậy, có người theo dõi chúng ta hay sao?
Dương Thiên đương nhiên sẽ không nhận là hắn do nín cười nên vẻ mặt thay đổi, thở ra một hơi, tìm một cái cớ lấp liếm:
- Từ khi chúng ta bước vào đây, đã luôn có người theo dõi. Theo ta dự đoán, bất cứ vị khách du lịch nào vừa đến đây cũng sẽ chịu tỉnh cảnh này. Không cần quá lo lắng, bọn hắn chưa có động tĩnh gì chứng tỏ chúng ta vẫn chưa bị lộ.
Những điều Dương Thiên vừa nói chính là luật lệ ngầm của đất nước này. Tất cả những người vừa đến đây đều sẽ phải chịu sự giám sát trong một tuần. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ được phép tự do sinh sống. Thanh Vũ nghe Dương Thiên nói vậy, thầm kêu may mắn. Những ngày qua nàng điều tra rất kín đáo nên chưa để lộ sơ hở gì khiến bọn họ chú ý. Nàng không lợi hại như Dương Thiên, có thể phát hiện ra kẻ theo dõi mình. Nhưng dù sao đi nữa, cảm giác bị người khác theo dõi thực sự rất khó chịu.
- A, hiện tại chúng ta đi đâu, hay là đến chỗ của ta đi.
Dương Thiên nói bâng quơ một câu để thu hút sự chú ý của nàng. Thanh Vũ suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu:
- Được, mau đi thôi. Ta không thích cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.
Thấy nàng dễ dàng đồng ý, Dương Thiên cũng hơi bất ngờ. Hắn thấy Thanh Vũ lo lắng hơi quá nên muốn đánh lạc hướng nàng mà thôi. Không ngờ lại đạt được hiệu quả ngoài mong đợi. Chỉ cần là người trong Sắc Lang giới đều sẽ biết, mời được mỹ nhân về phòng riêng có ý nghĩa như thế nào. Đây là bước cuối cùng trong cuộc cách mạng, bước qua được tức là đã thành công.
Có điều, đây chỉ là nghĩ tự sướng của hắn thôi. Thanh Vũ đơn giản chỉ muốn tìm một nơi an toàn để bàn bạc kế hoạch. Với tình trạng của nàng bây giờ, không có nơi nào an toàn hơn chỗ của Dương Thiên.
Hào hứng đưa Thanh Vũ về khách sạn, nhân viên trông thấy cũng không ngăn cản mà nhìn hai người bằng một ánh mắt lạ lùng. Dương Thiên cũng không giải thích, lấy chìa khóa phòng rồi cùng Thanh Vũ đi vào trong thang máy. Lúc này Thanh Vũ mới quay sang hỏi Dương Thiên:
- Tại sao tên nhân viên kia lại nhìn ta bằng ánh mắt lạ như vậy?
Dương Thiên bật cười:
- Ngươi đoán.
- Ta làm sao biết được.
- A, để ta gợi ý cho ngươi một chút. Ta đến ở khách sạn này đã được vài ngày với tư cách là khách du lịch. Mấy ngày qua ta buổi sáng đi ra ngoài, đến chiều tối lại trở về một mình. Hôm nay bất ngờ dắt theo một vị mỹ nữ trở về, ngươi nói xem, bọn họ sẽ nghĩ gì?
Thanh Vũ không ngốc, nếu nàng còn chưa hiểu Dương Thiên muốn nói gì thì nàng không xứng là một sát thủ rồi.
- Ngươi nói hắn nghĩ ta là kĩ nữ sao?
- Đừng dùng từ ngữ khó nghe như vậy, gọi là gái bán hoa a. Còn ta xem như là một tên khách làng chơi.
Dương Thiên vừa nói, vừa đánh giá bản thân từ đầu đến chân:
- Ừm, trông khá giống. Hắn nghĩ vậy cũng không sai.
Thanh Vũ hai mắt trừng to, tức giận mắng:
- Ngươi nói cái gì?
Phát hiện bên trong thang máy còn có một người khác, nàng vội nhỏ giọng lại:
- Ngươi nói ai là gái bán hoa. Còn có, ta thấy ngươi rất tự hào khi được hắn xem là khách làng chơi.
Dương Thiên tỏ vẻ chẳng bận tâm, đưa tay ôm lấy eo của nàng:
- Vũ nhi, quan hệ của chúng ta cũng không khác biệt lắm a. Đêm nay ngươi nhất định là của ta.
Bất ngờ bị Dương Thiên ôm lấy, Thanh Vũ vội dùng lực đẩy hắn ra. Dương Thiên nhẹ nhàng hóa giải, vẫn giữ tư thế ôm chặt lấy nàng. Thanh Vũ há miệng định mắng to thì bị Dương Thiên ra hiệu ngăn lại. Trông thấy gương mặt đùa giỡn ẩn chứa một tia nghiêm túc của Dương Thiên, Thanh Vũ lập tức không làm ra động tác gì nữa.
Đợi thang máy lên đến nơi, Dương Thiên ôm eo Thanh Vũ đi ra trở về phòng xong mới thả nàng ra. Thanh Vũ gương mặt lạnh lùng pha chút tức giận nhìn Dương Thiên:
- Dương Thiên, chuyện này nếu ngươi không giải thích rõ, nhất định sẽ không xong với ta đâu.
Dương Thiên đóng cửa, bước vào ngồi lên ghế, nói:
- Ngươi mau ngồi xuống đây.
Thanh Vũ cho rằng Dương Thiên lại định giở trò gì, ánh mắt cảnh giác, không hề có ý tứ bước lại. Dương Thiên dở khóc dở cười:
- Ngươi xem ta là hạng người nào. Nếu ta muốn dùng vũ lực với ngươi, ngươi có thể chạy thoát được sao?
Thanh Vũ hơi khựng lại, lời Dương Thiên nói có hơi khó nghe nhưng đều là sự thật. Nếu hắn thật sự muốn ép buộc nàng, nàng hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Tất cả chỉ vì một lý do duy nhất, nàng quá yếu. Gia đình nàng bị giết hại cũng là vì lý do này.
Lặng lẽ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên, Thanh Vũ nói:
- Bây giờ có thể giải thích được rồi chứ?
Dương Thiên vẻ mặt nghiêm túc:
- Ngươi bị người khác theo dõi.
Có mặt Dương Thiên ở đây, đương nhiên sẽ ngăn cản nàng làm chuyện đó. Nhưng dù hắn có ngăn cản một lần, hai lần thậm chí mười lần thì có thể ngăn cản nàng cả đời sao. Một người tâm đã chết so với cái chết thật sự không khác nhau nhiều lắm. Trước tiên, Dương Thiên phải cho nàng một lý do để tiếp tục sống đã.
- Thanh Vũ, chuyện báo thù, ta sẽ giúp ngươi.
Hai mắt Thanh Vũ sáng lên, thể hiện sự vui mừng. Nàng biết bằng vào thực lực Trúc Cơ sơ kỳ của mình, dù liều mạng cũng không có hi vọng báo thù. Nếu Dương Thiên đồng ý hỗ trợ, vậy cơ hội thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Dương Thiên, cảm ơn ngươi. Ngươi đã giúp ta nhiều lần như vậy, ta cũng chỉ có cách này để báo đáp ngươi.
Vừa nói, Thanh Vũ vừa đưa tay lên cởi nút áo. Thấy cử động của nàng, Dương Thiên vội ngăn lại:
- Ngươi nghĩ ta là người bSlxh1d như vậy sao. Đây đơn thuần là ta muốn giúp đỡ ngươi, không phải vì thân thể của ngươi. Mỹ nhân trong thiên hạ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ngươi nói, dựa vào thực lực của ta không thể có được các nàng sao?
Động tác của Thanh Vũ dừng lại, gương mặt đau khổ:
- Ngoài nó ra, ta không còn thứ gì để trả ơn cho ngươi.
- Giữa ta và người còn phải nói chuyện ơn nghĩa hay sao. Ta giúp ngươi nhiều lần như vậy, đã có lần nào yêu cầu ngươi trả ơn hay chưa?
Dương Thiên nói câu nói đó, ý tứ bên trong rất rõ ràng. Ta và người là người một nhà, đừng nên nói chuyện ơn nghĩa với nhau. Hắn không có ý chiếm tiện nghi của nàng, chỉ muốn nàng hiểu, trên thế giới này, nàng vẫn còn một người thân là hắn.
- Vậy sao. Ngươi đi theo ta.
Thanh Vũ đột ngột nói một câu rồi xoay người rời đi. Dương Thiên chưa kịp thích ứng với sự thay đổi 180 độ của nàng, hơi khựng lại một nhịp mới bước theo sau. Trong lòng hắn lại vang lên câu than thở quen thuộc: “Nữ nhân thật khó hiểu a”.
Một đường đi theo phía sau Thanh Vũ, Dương Thiên nhiều lần muốn tiến lên hỏi nàng nhưng lại thôi. Thanh Vũ đi dạo hết nơi này đến nơi khác, dường như nàng muốn đi tham quan hết toàn thành phố. Thỉnh thoảng lại dừng lại ở một vài cửa hàng đồ lưu niệm, mua vài thứ đồ vớ vẩn khiến Dương Thiên thở dài ngao ngán.
Đến lúc này, hắn đã hiểu Thanh Vũ muốn làm gì. Có điều Dương Thiên vẫn phải nói, đã tốn công đi một vòng như vậy, tại sao không dừng lại chơi đùa một chút. Dù sao cũng chẳng mất mát thứ gì.
Thanh Vũ đương nhiên không biết Dương Thiên đang nghĩ gì, nếu biết nàng cũng sẽ từ chối. Nàng đến đây để trả thù, không phải để vui chơi. Tháp tùng Thanh Vũ đi hết một ngày, Dương Thiên mới chán nản hỏi:
- Đã xong?
Thanh Vũ lấy từ trong người ra một mảnh giấy, bên trong là những nét vẻ nguệch ngoạc về các tuyến đường. Một vài nơi được nàng đánh dấu X màu đỏ, biểu thị các trạm kiểm soát hay đồn công an. Thanh Vũ cầm bút vẽ thêm các đường nối những điểm kia lại thành một bản đồ hoàn chỉnh. Nhìn bản đồ một hồi lâu, Thanh Vũ gật đầu hài lòng:
- Tốt, bản đồ thành phố này ta đã vẽ xong, hành động sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bây giờ, chúng ta trở về đi.
Nhìn những con đường quanh co uốn lượn như giun trong bản đồ, Dương Thiên cố nén cười. Nữ nhân như Thanh Vũ, không có năng khiếu làm họa sĩ a. Dương Thiên tự nhận mình tài hoa hơn người, dù hội họa hắn không được tốt lắm, nhưng chắc chắn ăn đứt được nàng.
Thấy Dương Thiên mặt mày cau có, Thanh Vũ cảnh giác nhìn xung quanh:
- Ngươi làm sao vậy, có người theo dõi chúng ta hay sao?
Dương Thiên đương nhiên sẽ không nhận là hắn do nín cười nên vẻ mặt thay đổi, thở ra một hơi, tìm một cái cớ lấp liếm:
- Từ khi chúng ta bước vào đây, đã luôn có người theo dõi. Theo ta dự đoán, bất cứ vị khách du lịch nào vừa đến đây cũng sẽ chịu tỉnh cảnh này. Không cần quá lo lắng, bọn hắn chưa có động tĩnh gì chứng tỏ chúng ta vẫn chưa bị lộ.
Những điều Dương Thiên vừa nói chính là luật lệ ngầm của đất nước này. Tất cả những người vừa đến đây đều sẽ phải chịu sự giám sát trong một tuần. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ được phép tự do sinh sống. Thanh Vũ nghe Dương Thiên nói vậy, thầm kêu may mắn. Những ngày qua nàng điều tra rất kín đáo nên chưa để lộ sơ hở gì khiến bọn họ chú ý. Nàng không lợi hại như Dương Thiên, có thể phát hiện ra kẻ theo dõi mình. Nhưng dù sao đi nữa, cảm giác bị người khác theo dõi thực sự rất khó chịu.
- A, hiện tại chúng ta đi đâu, hay là đến chỗ của ta đi.
Dương Thiên nói bâng quơ một câu để thu hút sự chú ý của nàng. Thanh Vũ suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu:
- Được, mau đi thôi. Ta không thích cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.
Thấy nàng dễ dàng đồng ý, Dương Thiên cũng hơi bất ngờ. Hắn thấy Thanh Vũ lo lắng hơi quá nên muốn đánh lạc hướng nàng mà thôi. Không ngờ lại đạt được hiệu quả ngoài mong đợi. Chỉ cần là người trong Sắc Lang giới đều sẽ biết, mời được mỹ nhân về phòng riêng có ý nghĩa như thế nào. Đây là bước cuối cùng trong cuộc cách mạng, bước qua được tức là đã thành công.
Có điều, đây chỉ là nghĩ tự sướng của hắn thôi. Thanh Vũ đơn giản chỉ muốn tìm một nơi an toàn để bàn bạc kế hoạch. Với tình trạng của nàng bây giờ, không có nơi nào an toàn hơn chỗ của Dương Thiên.
Hào hứng đưa Thanh Vũ về khách sạn, nhân viên trông thấy cũng không ngăn cản mà nhìn hai người bằng một ánh mắt lạ lùng. Dương Thiên cũng không giải thích, lấy chìa khóa phòng rồi cùng Thanh Vũ đi vào trong thang máy. Lúc này Thanh Vũ mới quay sang hỏi Dương Thiên:
- Tại sao tên nhân viên kia lại nhìn ta bằng ánh mắt lạ như vậy?
Dương Thiên bật cười:
- Ngươi đoán.
- Ta làm sao biết được.
- A, để ta gợi ý cho ngươi một chút. Ta đến ở khách sạn này đã được vài ngày với tư cách là khách du lịch. Mấy ngày qua ta buổi sáng đi ra ngoài, đến chiều tối lại trở về một mình. Hôm nay bất ngờ dắt theo một vị mỹ nữ trở về, ngươi nói xem, bọn họ sẽ nghĩ gì?
Thanh Vũ không ngốc, nếu nàng còn chưa hiểu Dương Thiên muốn nói gì thì nàng không xứng là một sát thủ rồi.
- Ngươi nói hắn nghĩ ta là kĩ nữ sao?
- Đừng dùng từ ngữ khó nghe như vậy, gọi là gái bán hoa a. Còn ta xem như là một tên khách làng chơi.
Dương Thiên vừa nói, vừa đánh giá bản thân từ đầu đến chân:
- Ừm, trông khá giống. Hắn nghĩ vậy cũng không sai.
Thanh Vũ hai mắt trừng to, tức giận mắng:
- Ngươi nói cái gì?
Phát hiện bên trong thang máy còn có một người khác, nàng vội nhỏ giọng lại:
- Ngươi nói ai là gái bán hoa. Còn có, ta thấy ngươi rất tự hào khi được hắn xem là khách làng chơi.
Dương Thiên tỏ vẻ chẳng bận tâm, đưa tay ôm lấy eo của nàng:
- Vũ nhi, quan hệ của chúng ta cũng không khác biệt lắm a. Đêm nay ngươi nhất định là của ta.
Bất ngờ bị Dương Thiên ôm lấy, Thanh Vũ vội dùng lực đẩy hắn ra. Dương Thiên nhẹ nhàng hóa giải, vẫn giữ tư thế ôm chặt lấy nàng. Thanh Vũ há miệng định mắng to thì bị Dương Thiên ra hiệu ngăn lại. Trông thấy gương mặt đùa giỡn ẩn chứa một tia nghiêm túc của Dương Thiên, Thanh Vũ lập tức không làm ra động tác gì nữa.
Đợi thang máy lên đến nơi, Dương Thiên ôm eo Thanh Vũ đi ra trở về phòng xong mới thả nàng ra. Thanh Vũ gương mặt lạnh lùng pha chút tức giận nhìn Dương Thiên:
- Dương Thiên, chuyện này nếu ngươi không giải thích rõ, nhất định sẽ không xong với ta đâu.
Dương Thiên đóng cửa, bước vào ngồi lên ghế, nói:
- Ngươi mau ngồi xuống đây.
Thanh Vũ cho rằng Dương Thiên lại định giở trò gì, ánh mắt cảnh giác, không hề có ý tứ bước lại. Dương Thiên dở khóc dở cười:
- Ngươi xem ta là hạng người nào. Nếu ta muốn dùng vũ lực với ngươi, ngươi có thể chạy thoát được sao?
Thanh Vũ hơi khựng lại, lời Dương Thiên nói có hơi khó nghe nhưng đều là sự thật. Nếu hắn thật sự muốn ép buộc nàng, nàng hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Tất cả chỉ vì một lý do duy nhất, nàng quá yếu. Gia đình nàng bị giết hại cũng là vì lý do này.
Lặng lẽ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên, Thanh Vũ nói:
- Bây giờ có thể giải thích được rồi chứ?
Dương Thiên vẻ mặt nghiêm túc:
- Ngươi bị người khác theo dõi.