Chương : 191
- Khi đến nơi, hắn tiếp đại bọn ta rất chu đáo. Đến ngày thứ hai, hắn lén lút bỏ thuốc mê mẹ và đệ đệ khiến hai người bọn họ ngủ say, còn nói đó là mệt mỏi do việc di chuyển bằng máy bay. Ta ngu ngốc tin tưởng hắn mà không mảy may nghi ngờ, để mẹ và đệ đệ ở nhà, cùng hắn đi mua sắm những thứ gọi là đặc sản về để nấu ăn.
- Mọi chuyện diễn ra sau đó hoàn toàn nằm trong kế hoạch của tên kia. Ta bị dẫn dụ đến một nơi vắng người để tiêu diệt. May mắn, loại thuốc độc mà Thiên Sát cho ta trong lần ám sát Diệp Vấn Thiên kia vẫn còn xót lại một ít. Ta sử dụng nó giết chết hết đám người phục kịch cùng tên bạn thân kia rồi vội vã trở về. Khi về đến nơi…
Cảm nhận được tâm tình Thanh Vũ lại có dấu hiệu bất ổn, Dương Thiên vội ra hiệu cho nàng dừng lại. Những chuyện tiếp sau đó, hắn có thể đoán ra được. Đối với một nữ nhân như nàng, chuyện này thực sự rất tàn khốc. Hiện thực chính là như vậy, kể cả người bạn thân nhất của ngươi cũng sẽ bán đứng ngươi khi cho hắn đầy đủ lợi ích.
Thanh Vũ nói về chuyện nàng giết tên kia rất đơn giản nhưng Dương Thiên nhìn thấy ánh mắt thống khổ của nàng khi cố gắng lướt nhanh qua tình tiết đó. Chắc hẳn khi xuống tay với tên này, Thanh Vũ đã rất đau lòng.
- Ngươi hãy khóc thỏa thích một lần đi, đừng cố tiếp tục kiềm nén.
- Khóc thì có lợi ích gì, có thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra hay sao?
- Không thể, nhưng nó có thể khiến tâm hồn ngươi nhẹ nhõm. Chuyện đã kể ra rồi, hãy khóc một lần rồi mạnh mẽ sống tiếp. Con người phải tự tập cách đứng dậy sau những đổ vỡ mất mát. Đừng vì những chuyện trong quá khứ mà bỏ lỡ một tương lai còn đang ở phía trước.
- Ta còn có tương lại sao?
Dương Thiên vội nói:
- Còn, đương nhiên còn. Ngươi còn trẻ như vậy, tương lai phía trước đang rộng mở. Muốn sống thế nào là do ngươi lựa chọn. Nếu ngươi muốn có người thân, ta chính là người thân của ngươi. Chỉ cần ngươi cần, bất cứ khi nào ta đều sẽ có mặt ở bên cạnh ngươi, che chở cho ngươi.
Từ ngữ, câu nói Dương Thiên sử dụng khá vụng về. Vào giây phút này, hắn chỉ đang cố gắng diễn đạt hết những thứ cần thiết để Thanh Vũ cảm thấy tốt hơn. Dương Thiên thành công, ít nhất là hắn khiến Thanh Vũ òa khóc sau câu nói đó.
Dương Thiên ôm nàng vào lòng, cho nàng một chỗ dựa. Thanh Vũ khóc rất nhiều, mãi cho đến khi nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Dương Thiên nhẹ nhàng bế nàng về phòng rồi quay trở lại phòng khách. Yên tĩnh suy nghĩ, Dương Thiên mới chợt nhớ ra một điểm kỳ lạ:
- Khoan đã, ta nhớ mình đã tặng vòng bảo hộ cho Thanh Vũ kể từ lần tấn công tổng bộ Thiên Sát. Tại sao khi nàng bị tấn công ta lại không cảm giác được.
Thần thức Dương Thiên vội quét qua, cẩn thận quan sát hành lý của Thanh Vũ. Nàng chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ cùng một chiếc túi màu đen đựng bản đồ. Kiểm tra kĩ càng, Dương Thiên lắc đầu ngao ngán:
- Chẳng lẽ là trên đường chạy trốn bị rơi mất sao. Không được, ta phải đi tìm lại nó.
Vòng tay là do Dương Thiên tạo ra, phía trên có lưu lại ấn ký của hắn. Chỉ cần Dương Thiên muốn, hắn có thể cảm nhận được vị trí của chiếc vòng. Rời khỏi khách sạn, Dương Thiên thi triển Ẩn Thân thuật, một đường phi hành theo hướng phát ra tín hiệu. Tốc độ của hắn chỉ tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ. Dù sao chuyện này cũng không cần vội vã, thứ gì là của hắn, bất kỳ ai cũng đừng mơ cướp được.
Mất khoảng 15 phút, Dương Thiên xuất hiện trong một thủ đô sầm uất tại một quốc gia khác. Trước mặt hắn là một tòa nhà rất lớn, phía trước có treo ruy băng, biển hiệu quảng cáo về buổi bán đấu giá diễn ra vào tối mai. Dương Thiên thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bọn hắn định bán đầu giá vòng tay của ta. Không tệ, rất có ánh mắt thẩm mỹ, vòng tay do ta đích thân chế tác, giá trị nghệ thuật đã đạt đến mức cao nhất. Bất quá, thực xin lỗi, thứ này chỉ lưu hành nội bộ trong gia đình. Mà ta cũng không rảnh đến mức ngày mai U4PXFrz lại đến đây tham dự buổi đấu giá nhàm chán này.
Tự sướng về bản thân xong, Dương Thiên quyết định trộm chiếc vòng trở về. Đây là đồ vật hắn tặng cho Thanh Vũ, dù vì lý do gì mà lại lạc đến nơi này trở thành vật phẩm đấu giá thì cũng đã đến lúc trở về với nàng rồi.
Dương Thiên cong chân lại, nhẹ nhành búng người nhảy lên nóc của tòa nhà. Theo chân các trộm chuyên nghiệp, hắn chọn đường này để tiến vào. Vừa tránh được bảo vệ, máy quay các loại, lại cảm giác được sự chuyên nghiệp trong hành động của mình.
Bẻ khóa cửa, Dương Thiên đi vào bên trong tòa nhà. Thần thức của hắn lập tức bao phủ toàn bộ tòa nhà, từng đường đi nước bước, số lượng người, vị trí mỗi người xuất hiện trong tầm mắt Dương Thiên.
Để tránh bị phát hiện, hắn thi triển một loại Ẩn Thân thuật đẳng cấp cao hơn, dễ dang bước qua trước mặt đám người canh gác và máy quay mà không một ai hay biết. Dương Thiên dừng lại trước một căn phòng làm bằng hợp kim rắn chắc. Bên trên là cái máy dùng để quét vân tay cùng tấm bảng số để nhập mật mã.
Chạm vào cánh cửa, Dương Thiên đoán chất liệu này có thể chịu đựng được 1, 2 đòn công kích của Kim Đan sơ kỳ. Với những loại vật liệu không có chứa linh lực, có sức phòng ngự lớn đến mức này đã là rất tốt. Dương Thiên cảm thán một hơi, đúng là đừng nên xem thường phàm nhân, bọn họ không thể tu luyện nhưng lại dùng trí não để bù đắp. Thực sự đáng quý a.
Vốn không rành về công nghệ, Dương Thiên chẳng biết phá hủy bộ phận nào để chuông báo động đừng vang lên.
- Xem ra ta không thể trở thành tên trộm chuyên nghiệp được rồi. Làm gì có tên trộm chuyên nghiệp nào bị một cánh cửa làm khó cơ chứ.
Dương Thiên cũng không biết, cánh cửa trước mặt là công nghệ chống trộm tiên tiến bậc nhất hiện nay. Số lượng người có thể dựa vào kĩ thuật mở nó chắc chắn không vượt quá 5 người. Đương nhiên, trong 5 người này, không có một tên Newbie vừa có ý định trở thành siêu trộm vài phút trước như hắn.
Thi triển Kim Độn thuật, Dương Thiên vượt qua cánh cửa mà không bị phát hiện. Bên trong là hơn 20 cái lồng kính, mỗi lồng đều có một món vật phẩm kèm theo lời giới thiệu về nguồn gốc xuất xứ. Thứ khiến Dương Thiên chú ý đến đầu tiên không phải chiếc vòng của hắn mà là một sợi dây chuyền đặt ở góc bên phải. Lời giới thiệu đính kèm ngay phía dưới:
- Thiên Sứ Chi Lệ, được tìm thấy dưới đáy biển từ thế kỉ 17. Một vị thợ thủ công nổi tiếng bậc nhất thời bây giờ đã tiến hành gia công lên một sợi dây chuyền, đính kèm thêm 50 viên kim cương loại tốt nhất. Nữ hoàng vương quốc đó say mê nó đến mức bỏ bê triều chính, cả ngày ngẩn ngơ ngắm nhìn dẫn đến việc quốc gia bị xâm lược. Thiên Sứ Chi Lệ đến tay một vị thương nhân khiến hắn si mê. Bỏ mặc vợ con, gia đình và công việc. Cuối cùng bị người con cả giết chết. Thiên Sứ Chi Lệ lại một lần nữa lưu lạc. Vừa được một nhà khảo cổ tìm thấy cách đây không bao lâu trong một ngôi mộ vô danh.
Đọc xong phần giới thiệu, Dương Thiên không biết phải nói gì với bên bán đấu giá. Hắn giới thiệu như vậy, còn ai dám mua sợi dây chuyền này. Dương Thiên không dám nói những lời giới thiệu kia là thật hay giả, nhưng hắn biết chuyện sợi dây chuyền này mang lại tai họa cho chủ sở hữu là đúng.
Viên ngọc hình giọt nước mắt được đính trên sợi dây chuyền này được gọi là Quỷ Lệ. Được sinh ra tại nơi có âm khí rất nặng, thường là những chiến trường có số lượng người chết khổng lồ. Trải qua một thời gian dài, âm khí, tử khí tích tụ tạo thành một viên ngọc châu. Đối với những kẻ tu luyện ma công, thứ này chính là vô thượng chí bảo. Dung nhập một viên Quỷ Lệ vào pháp bảo sẽ khiến uy lực đại tăng. Hơn nữa còn có tác dụng mê hoặc kẻ thù. Bản tâm không kiên định sẽ bị dẫn dắt vào các suy nghĩ tà ác.
Đối với phàm nhân mà nói, thứ này chính là chất độc chết người. Sở hữu nó trong tay, con cháu giết chết cha mẹ đoạt tài sản. Quần thần làm phản, giết vua đoạt ngôi. Thứ này vốn không nên xuất hiện tại nhân gian, ít nhất, phàm nhân nên tránh xa. Đồ vật này, đem ra đấu giá chỉ để hại người khác mà thôi, chi bằng để hắn phá hủy nó đi.
Suy nghĩ kĩ càng, Dương Thiên đưa tay về phía lồng kính, dự định đoạt lấy Thiên Sứ Chi Lệ.
- Mọi chuyện diễn ra sau đó hoàn toàn nằm trong kế hoạch của tên kia. Ta bị dẫn dụ đến một nơi vắng người để tiêu diệt. May mắn, loại thuốc độc mà Thiên Sát cho ta trong lần ám sát Diệp Vấn Thiên kia vẫn còn xót lại một ít. Ta sử dụng nó giết chết hết đám người phục kịch cùng tên bạn thân kia rồi vội vã trở về. Khi về đến nơi…
Cảm nhận được tâm tình Thanh Vũ lại có dấu hiệu bất ổn, Dương Thiên vội ra hiệu cho nàng dừng lại. Những chuyện tiếp sau đó, hắn có thể đoán ra được. Đối với một nữ nhân như nàng, chuyện này thực sự rất tàn khốc. Hiện thực chính là như vậy, kể cả người bạn thân nhất của ngươi cũng sẽ bán đứng ngươi khi cho hắn đầy đủ lợi ích.
Thanh Vũ nói về chuyện nàng giết tên kia rất đơn giản nhưng Dương Thiên nhìn thấy ánh mắt thống khổ của nàng khi cố gắng lướt nhanh qua tình tiết đó. Chắc hẳn khi xuống tay với tên này, Thanh Vũ đã rất đau lòng.
- Ngươi hãy khóc thỏa thích một lần đi, đừng cố tiếp tục kiềm nén.
- Khóc thì có lợi ích gì, có thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra hay sao?
- Không thể, nhưng nó có thể khiến tâm hồn ngươi nhẹ nhõm. Chuyện đã kể ra rồi, hãy khóc một lần rồi mạnh mẽ sống tiếp. Con người phải tự tập cách đứng dậy sau những đổ vỡ mất mát. Đừng vì những chuyện trong quá khứ mà bỏ lỡ một tương lai còn đang ở phía trước.
- Ta còn có tương lại sao?
Dương Thiên vội nói:
- Còn, đương nhiên còn. Ngươi còn trẻ như vậy, tương lai phía trước đang rộng mở. Muốn sống thế nào là do ngươi lựa chọn. Nếu ngươi muốn có người thân, ta chính là người thân của ngươi. Chỉ cần ngươi cần, bất cứ khi nào ta đều sẽ có mặt ở bên cạnh ngươi, che chở cho ngươi.
Từ ngữ, câu nói Dương Thiên sử dụng khá vụng về. Vào giây phút này, hắn chỉ đang cố gắng diễn đạt hết những thứ cần thiết để Thanh Vũ cảm thấy tốt hơn. Dương Thiên thành công, ít nhất là hắn khiến Thanh Vũ òa khóc sau câu nói đó.
Dương Thiên ôm nàng vào lòng, cho nàng một chỗ dựa. Thanh Vũ khóc rất nhiều, mãi cho đến khi nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Dương Thiên nhẹ nhàng bế nàng về phòng rồi quay trở lại phòng khách. Yên tĩnh suy nghĩ, Dương Thiên mới chợt nhớ ra một điểm kỳ lạ:
- Khoan đã, ta nhớ mình đã tặng vòng bảo hộ cho Thanh Vũ kể từ lần tấn công tổng bộ Thiên Sát. Tại sao khi nàng bị tấn công ta lại không cảm giác được.
Thần thức Dương Thiên vội quét qua, cẩn thận quan sát hành lý của Thanh Vũ. Nàng chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ cùng một chiếc túi màu đen đựng bản đồ. Kiểm tra kĩ càng, Dương Thiên lắc đầu ngao ngán:
- Chẳng lẽ là trên đường chạy trốn bị rơi mất sao. Không được, ta phải đi tìm lại nó.
Vòng tay là do Dương Thiên tạo ra, phía trên có lưu lại ấn ký của hắn. Chỉ cần Dương Thiên muốn, hắn có thể cảm nhận được vị trí của chiếc vòng. Rời khỏi khách sạn, Dương Thiên thi triển Ẩn Thân thuật, một đường phi hành theo hướng phát ra tín hiệu. Tốc độ của hắn chỉ tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ. Dù sao chuyện này cũng không cần vội vã, thứ gì là của hắn, bất kỳ ai cũng đừng mơ cướp được.
Mất khoảng 15 phút, Dương Thiên xuất hiện trong một thủ đô sầm uất tại một quốc gia khác. Trước mặt hắn là một tòa nhà rất lớn, phía trước có treo ruy băng, biển hiệu quảng cáo về buổi bán đấu giá diễn ra vào tối mai. Dương Thiên thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bọn hắn định bán đầu giá vòng tay của ta. Không tệ, rất có ánh mắt thẩm mỹ, vòng tay do ta đích thân chế tác, giá trị nghệ thuật đã đạt đến mức cao nhất. Bất quá, thực xin lỗi, thứ này chỉ lưu hành nội bộ trong gia đình. Mà ta cũng không rảnh đến mức ngày mai U4PXFrz lại đến đây tham dự buổi đấu giá nhàm chán này.
Tự sướng về bản thân xong, Dương Thiên quyết định trộm chiếc vòng trở về. Đây là đồ vật hắn tặng cho Thanh Vũ, dù vì lý do gì mà lại lạc đến nơi này trở thành vật phẩm đấu giá thì cũng đã đến lúc trở về với nàng rồi.
Dương Thiên cong chân lại, nhẹ nhành búng người nhảy lên nóc của tòa nhà. Theo chân các trộm chuyên nghiệp, hắn chọn đường này để tiến vào. Vừa tránh được bảo vệ, máy quay các loại, lại cảm giác được sự chuyên nghiệp trong hành động của mình.
Bẻ khóa cửa, Dương Thiên đi vào bên trong tòa nhà. Thần thức của hắn lập tức bao phủ toàn bộ tòa nhà, từng đường đi nước bước, số lượng người, vị trí mỗi người xuất hiện trong tầm mắt Dương Thiên.
Để tránh bị phát hiện, hắn thi triển một loại Ẩn Thân thuật đẳng cấp cao hơn, dễ dang bước qua trước mặt đám người canh gác và máy quay mà không một ai hay biết. Dương Thiên dừng lại trước một căn phòng làm bằng hợp kim rắn chắc. Bên trên là cái máy dùng để quét vân tay cùng tấm bảng số để nhập mật mã.
Chạm vào cánh cửa, Dương Thiên đoán chất liệu này có thể chịu đựng được 1, 2 đòn công kích của Kim Đan sơ kỳ. Với những loại vật liệu không có chứa linh lực, có sức phòng ngự lớn đến mức này đã là rất tốt. Dương Thiên cảm thán một hơi, đúng là đừng nên xem thường phàm nhân, bọn họ không thể tu luyện nhưng lại dùng trí não để bù đắp. Thực sự đáng quý a.
Vốn không rành về công nghệ, Dương Thiên chẳng biết phá hủy bộ phận nào để chuông báo động đừng vang lên.
- Xem ra ta không thể trở thành tên trộm chuyên nghiệp được rồi. Làm gì có tên trộm chuyên nghiệp nào bị một cánh cửa làm khó cơ chứ.
Dương Thiên cũng không biết, cánh cửa trước mặt là công nghệ chống trộm tiên tiến bậc nhất hiện nay. Số lượng người có thể dựa vào kĩ thuật mở nó chắc chắn không vượt quá 5 người. Đương nhiên, trong 5 người này, không có một tên Newbie vừa có ý định trở thành siêu trộm vài phút trước như hắn.
Thi triển Kim Độn thuật, Dương Thiên vượt qua cánh cửa mà không bị phát hiện. Bên trong là hơn 20 cái lồng kính, mỗi lồng đều có một món vật phẩm kèm theo lời giới thiệu về nguồn gốc xuất xứ. Thứ khiến Dương Thiên chú ý đến đầu tiên không phải chiếc vòng của hắn mà là một sợi dây chuyền đặt ở góc bên phải. Lời giới thiệu đính kèm ngay phía dưới:
- Thiên Sứ Chi Lệ, được tìm thấy dưới đáy biển từ thế kỉ 17. Một vị thợ thủ công nổi tiếng bậc nhất thời bây giờ đã tiến hành gia công lên một sợi dây chuyền, đính kèm thêm 50 viên kim cương loại tốt nhất. Nữ hoàng vương quốc đó say mê nó đến mức bỏ bê triều chính, cả ngày ngẩn ngơ ngắm nhìn dẫn đến việc quốc gia bị xâm lược. Thiên Sứ Chi Lệ đến tay một vị thương nhân khiến hắn si mê. Bỏ mặc vợ con, gia đình và công việc. Cuối cùng bị người con cả giết chết. Thiên Sứ Chi Lệ lại một lần nữa lưu lạc. Vừa được một nhà khảo cổ tìm thấy cách đây không bao lâu trong một ngôi mộ vô danh.
Đọc xong phần giới thiệu, Dương Thiên không biết phải nói gì với bên bán đấu giá. Hắn giới thiệu như vậy, còn ai dám mua sợi dây chuyền này. Dương Thiên không dám nói những lời giới thiệu kia là thật hay giả, nhưng hắn biết chuyện sợi dây chuyền này mang lại tai họa cho chủ sở hữu là đúng.
Viên ngọc hình giọt nước mắt được đính trên sợi dây chuyền này được gọi là Quỷ Lệ. Được sinh ra tại nơi có âm khí rất nặng, thường là những chiến trường có số lượng người chết khổng lồ. Trải qua một thời gian dài, âm khí, tử khí tích tụ tạo thành một viên ngọc châu. Đối với những kẻ tu luyện ma công, thứ này chính là vô thượng chí bảo. Dung nhập một viên Quỷ Lệ vào pháp bảo sẽ khiến uy lực đại tăng. Hơn nữa còn có tác dụng mê hoặc kẻ thù. Bản tâm không kiên định sẽ bị dẫn dắt vào các suy nghĩ tà ác.
Đối với phàm nhân mà nói, thứ này chính là chất độc chết người. Sở hữu nó trong tay, con cháu giết chết cha mẹ đoạt tài sản. Quần thần làm phản, giết vua đoạt ngôi. Thứ này vốn không nên xuất hiện tại nhân gian, ít nhất, phàm nhân nên tránh xa. Đồ vật này, đem ra đấu giá chỉ để hại người khác mà thôi, chi bằng để hắn phá hủy nó đi.
Suy nghĩ kĩ càng, Dương Thiên đưa tay về phía lồng kính, dự định đoạt lấy Thiên Sứ Chi Lệ.