Chương : 229
Khi Dương Thiên đến, nơi này đã sớm bị cảnh sát phong tỏa. Người dân đã bị đẩy lùi rất xa khỏi khu vực nguy hiểm. Dù vậy vần có vài người tìm cách lại gần. Tại một đất nước bình yên thế này, khủng bố cướp bóc là chuyện rất thú vị chứ không phải khiến mọi người sợ hãi.
Phóng viên đang cố chen vào để lấy được những cảnh quay sinh động nhất. Cảnh sát phần thì phải ngăn chặn người dân vượt rào, phần phải chặn đứng các phóng viên, dẫn đến nhân lực thiếu thốn.
Lưu Ly lúc này bị đẩy ra ngoài chặn một đám phóng viên đến từ đài truyền hình thành phố. Dẫn đầu là một nữ nhân mặc đồ công sở, đeo thẻ đang tranh luận với nàng:
- Ta là phóng viên đến từ đài truyền hình thành phố, mau cho bọn ta vào trong quay phim.
- Không được, Thanh Lâm quận chưa từng xảy ra sự việc tương tự. Kinh nghiệm để đối phó với việc này là chưa hề có. Bọn ta không chắc là có khả năng bảo vệ cho sự an toàn của các ngươi.
- Chính vì vậy các ngươi càng phải để ta vào trong. Chuyện này mọi người cần phải được tận mắt chứng kiến. Đã chọn nghề phóng viên, chúng ta đều đã sớm chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những nguy hiểm này.
- Vậy sao?
Phía sau lưng nữ phóng viên vang lên âm thanh của Dương Thiên. Hắn từ từ bước đến, đứng bên cạnh Lưu Ly. Thấy Dương Thiên đến, Lưu Ly có chút kinh ngạc cùng vui mừng:
- Dương Thiên, ngươi cũng đến xem hay sao?
Dương Thiên cười cười:
- Ta thấy trên truyền hình tin tức này đang được phát trực tiếp nên đến đây xem thử. Còn ngươi chỉ là một nữ nhân, đến nơi này để làm gì?
Lưu Ly đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt Dương Thiên:
- Ta là cảnh sát thuộc phòng hình sự, những vụ nghiêm trọng như khủng bố, trang bị vũ khí nóng đều nằm trong chức trách của ta.
- Cái gì, là kẻ nào dám cho ngươi làm những việc nguy hiểm này. Không được, để ta gọi điện cho cục trưởng của các ngươi để hắn sắp xếp ngươi vào bộ phận khác.
Thấy Dương Thiên lo lắng cho mình, trong lòng Lưu Ly rất vui vẻ. Nhưng đây là công việc yêu thích của nàng, là do chính nàng chọn lấy.
- Dương Thiên, cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta. Đây là do ta tự chọn, ngươi đừng nói với cục trưởng.
Dương Thiên chỉ nói vậy để lấy được hảo cảm của nàng mà thôi. Lưu Ly có vòng tay của hắn bảo vệ, tất nhiên sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.
Hai người đang trong một bầu không khí lãng mạn thì âm thanh của nữ phóng viên vang lên:
- Tình hình đang nguy cấp mà các ngươi còn ở đó liếc mắt đưa tình. Mau để bọn ta vào trong, lỡ như có chuyện gì xảy ra, mọi người cần phải được tận mắt chứng kiến.
Dương Thiên quay đầu lại nhìn nữ phóng viên:
- Ngươi không sợ chết sao?
Nữ phóng viên bình tĩnh:
- Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, mau tránh đường.
- Ta hỏi, ngươi không sợ chết hay sao?
Nữ phóng viên tức giận:
- Đã chọn nghề này, bằng mọi giá ta cũng phải lấy được tin tức nóng hổi nhất. Những chuyện khác ta đã sớm bỏ qua một bên.
Dương Thiên nhìn thẳng vào hai mắt nữ phóng viên, nói bằng một giọng chỉ mình nàng nghe được:
- Những kẻ chưa từng đối mặt với cái chết đều nói như vậy. Để ta cho ngươi tự mình thể nghiệm một chút, xem cái chết đáng sợ đến mức nào.
Nói xong, hai tròng mắt hắn lóe lên ánh sáng màu xanh nhẹ trong phút chốt rồi biến mất. Nữ phóng viên ngẩn ra, cả người đứng yên như tượng. Khung cảnh trước mặt nàng hoàn toàn thay đổi. Xung quanh nàng là cảnh sát và đám khủng bố đang liên tục nả súng vào nhau. Nữ phóng viên đang đứng ngay giữa vị trí trung tâm. Một viên cảnh sát hét to vào loa, kêu nàng mau chạy.
Nữ phóng viên vội hướng về nơi an toàn, dùng toàn lực chạy đến. Đột nhiên, nữ phóng viên khựng lại, trên ngực nàng xuất hiện một vệt R8bmFwk máu màu đỏ tưởi. Máu đỏ dần chảy ra, ướt đẫm cả khu vực trước ngực. Nữ phóng viên cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân ngã khuỵu xuống. Hai mắt nàng cố gắng mở to nhưng mí mắt cứ đè nặng xuống. Cơ thể nàng nhẹ đi, hóa thành linh hồn bay lên. Phía dưới là một đám cảnh sát bắt đầu ném bom mù, cầm cán cứu hộ chạy lại bao vây quanh xác của nàng, cố gắng chữa trị trong vô vọng.
- Aaaaaa.
Nữ phóng viên bừng tỉnh từ trong cơn mê, hét to một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Đám người cầm máy quay, thiết bị phía sau lưng nàng ngẩn ra rồi vội vã đuổi theo.
Trình độ huyễn thuật của Dương Thiên rất kém. Trong trường hợp không sử dụng bất kỳ pháp bảo, trận pháp nào để trợ giúp, hắn chỉ có thể mê hoặc tu sĩ có tu vị từ Thánh Thể cảnh trở xuống. Nghe qua thì có vẻ rất lợi hại, nhưng đối với một kẻ đạt đến Chân Tiên như hắn thì thực sự rất mất mặt. Dương Thiên trước giờ một lòng hướng đến đỉnh phong, những thứ phụ trợ như trận pháp, đan đạo hắn chỉ luyện đến một mức độ vừa đủ sử dụng thôi.
Bỏ qua chuyện đó, Dương Thiên đắc ý nhìn sang Lưu Ly:
- Thế nào, ta giải quyết loại chuyện này rất đơn giản phải không?
Lưu Ly vốn không nghe thấy Dương Thiên nói gì với nữ phóng viên, cau mày:
- Ngươi đã làm gì nàng?
- Ngươi cũng thấy hết mọi chuyện a, ta chẳng làm gì cả, là nàng tự mình hoảng sợ bỏ chạy. Chắc là sợ chết.
Lưu Ly lắc đầu:
- Không thể nào. Ta nói chuyện với nàng đã gần 10 phút, nàng chưa 1 lần tỏ vẻ sợ hãi hay lùi bước. Ngươi chắc chắn đã làm gì đó. Chẳng lẽ ngươi đã thôi miên nàng?
- Thôi miên? Lưu Ly, ngươi nghe được điều này từ đâu?
- Trước đây khi ta đi tập huấn đã từng nghe huấn luyện viên nhắc đến. Ông ấy còn biểu diễn kĩ thuật này cho chúng ta xem, quả thực rất thần kỳ. Sau đó, huấn luyện viên nói rằng trên thế giới này có những chuyên gia thôi miên, chỉ cần nhìn vào mắt của đối tượng là có khả năng điều khiển tư tưởng của người đó.
Nếu Lưu Ly đã thay hắn nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, Dương Thiên tự nhiên sẽ thuận theo ý nàng:
- Đúng vậy, ta là chuyên viên thôi miên cao cấp, chỉ cần dùng ánh mắt là thôi miên được người khác. Có cần ta giúp ngươi giải quyết đám phóng viên còn lại hay không?
- Không cần, chỉ có những phóng viên đến từ đài truyền hình thành phố là phiền phức nhất. Những người khác bọn ta tự có cách giải quyết. Dương Thiên, thân thủ của ngươi rất lợi hại, lại là chuyên gia thôi miên, có thể giúp ta giải cứu đám con tin đang bị bắt giữ bên trong được không?
Dương Thiên gật đầu:
- Ta đã đến nơi này, đương nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết. Ngươi cứ ở đây đợi tin tốt của ta đi.
- Khoan đã, ngươi còn chưa nắm được thông tin về số lượng tên cướp, con tin, vũ khí bọn chúng sử dụng…
- Ta sẽ tự có cách.
Dương Thiên vừa tiến vào chưa được bao xa đã bị hai tên cảnh sát ngăn lại:
- Ngươi là ai, khu vực này rất nguy hiểm. Người ngoài không được phép lại gần.
Lưu Ly vội chạy lại:
- Đây là người do ta mời đến, các ngươi mau cho hắn vào trong đi.
- Lưu cảnh quan, đây là quy định, bọn ta không được phép làm trái.
Dương Thiên lười cùng bọn họ giải thích, lấy điện thoại ra gọi cho Sở A. Thấy người gọi đến là Dương Thiên, Sở A vội bắt máy:
- Là Dương Thiên sao. Ta đã nghe Sở Vũ nói qua, cảm ơn ngươi đã cứu con trai ta. Có việc gì cần Sở A ta trợ giúp xin cứ nói.
- Ta đang thay ngươi giải quyết vụ cướp tại Đông Lai quán, nhưng bị thuộc hạ của ngươi ngăn cản. Trong vòng 5 phút nữa nếu ta còn chưa được vào trong, mọi hậu quả ngươi tự mình nhận lấy.
- Ngươi mau đưa điện thoại cho bọn họ.
Dương Thiên đưa điện thoại ra, một tên cảnh sát liền tiếp lấy. Không biết Sở A nói gì trong điện thoại mà tên cảnh sát không ngừng gật đầu như gà mổ thóc. Tên này rất nhanh quay lại đưa trả điện thoại cho Dương Thiên, cúi đầu xin lỗi:
- Dương lãnh đạo, thật sự rất xin lỗi, làm ảnh hưởng đến ngài thi hành công vụ. Để ta dẫn ngài vào trong.
Đối với tốc độ xử lý của Sở A, Dương Thiên rất hài lòng, phất tay:
- Ta tự mình vào là được rồi, các ngươi đợi ở ngoài đi. Nhớ kĩ, nếu bọn cướp có yêu cầu gì cứ giả vờ đáp ứng, tránh cho bọn hắn làm hại con tin.
- Tuân lệnh.
Dương Thiên quay sang Lưu Ly làm một cái biểu tượng chiến thắng rồi chạy vào trong, được vài bước thân ảnh của hắn liền biến mất. Hai tên cảnh sát ngẩn người ra, một tên hỏi Lưu Ly:
- Lưu cảnh quan, vị Dương lãnh đạo này là ai. Thân thủ vô cùng lợi hại a.
Lưu Ly mỉm cười thần bí:
- Các ngươi sẽ sớm được biết.
Phóng viên đang cố chen vào để lấy được những cảnh quay sinh động nhất. Cảnh sát phần thì phải ngăn chặn người dân vượt rào, phần phải chặn đứng các phóng viên, dẫn đến nhân lực thiếu thốn.
Lưu Ly lúc này bị đẩy ra ngoài chặn một đám phóng viên đến từ đài truyền hình thành phố. Dẫn đầu là một nữ nhân mặc đồ công sở, đeo thẻ đang tranh luận với nàng:
- Ta là phóng viên đến từ đài truyền hình thành phố, mau cho bọn ta vào trong quay phim.
- Không được, Thanh Lâm quận chưa từng xảy ra sự việc tương tự. Kinh nghiệm để đối phó với việc này là chưa hề có. Bọn ta không chắc là có khả năng bảo vệ cho sự an toàn của các ngươi.
- Chính vì vậy các ngươi càng phải để ta vào trong. Chuyện này mọi người cần phải được tận mắt chứng kiến. Đã chọn nghề phóng viên, chúng ta đều đã sớm chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những nguy hiểm này.
- Vậy sao?
Phía sau lưng nữ phóng viên vang lên âm thanh của Dương Thiên. Hắn từ từ bước đến, đứng bên cạnh Lưu Ly. Thấy Dương Thiên đến, Lưu Ly có chút kinh ngạc cùng vui mừng:
- Dương Thiên, ngươi cũng đến xem hay sao?
Dương Thiên cười cười:
- Ta thấy trên truyền hình tin tức này đang được phát trực tiếp nên đến đây xem thử. Còn ngươi chỉ là một nữ nhân, đến nơi này để làm gì?
Lưu Ly đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt Dương Thiên:
- Ta là cảnh sát thuộc phòng hình sự, những vụ nghiêm trọng như khủng bố, trang bị vũ khí nóng đều nằm trong chức trách của ta.
- Cái gì, là kẻ nào dám cho ngươi làm những việc nguy hiểm này. Không được, để ta gọi điện cho cục trưởng của các ngươi để hắn sắp xếp ngươi vào bộ phận khác.
Thấy Dương Thiên lo lắng cho mình, trong lòng Lưu Ly rất vui vẻ. Nhưng đây là công việc yêu thích của nàng, là do chính nàng chọn lấy.
- Dương Thiên, cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta. Đây là do ta tự chọn, ngươi đừng nói với cục trưởng.
Dương Thiên chỉ nói vậy để lấy được hảo cảm của nàng mà thôi. Lưu Ly có vòng tay của hắn bảo vệ, tất nhiên sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.
Hai người đang trong một bầu không khí lãng mạn thì âm thanh của nữ phóng viên vang lên:
- Tình hình đang nguy cấp mà các ngươi còn ở đó liếc mắt đưa tình. Mau để bọn ta vào trong, lỡ như có chuyện gì xảy ra, mọi người cần phải được tận mắt chứng kiến.
Dương Thiên quay đầu lại nhìn nữ phóng viên:
- Ngươi không sợ chết sao?
Nữ phóng viên bình tĩnh:
- Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, mau tránh đường.
- Ta hỏi, ngươi không sợ chết hay sao?
Nữ phóng viên tức giận:
- Đã chọn nghề này, bằng mọi giá ta cũng phải lấy được tin tức nóng hổi nhất. Những chuyện khác ta đã sớm bỏ qua một bên.
Dương Thiên nhìn thẳng vào hai mắt nữ phóng viên, nói bằng một giọng chỉ mình nàng nghe được:
- Những kẻ chưa từng đối mặt với cái chết đều nói như vậy. Để ta cho ngươi tự mình thể nghiệm một chút, xem cái chết đáng sợ đến mức nào.
Nói xong, hai tròng mắt hắn lóe lên ánh sáng màu xanh nhẹ trong phút chốt rồi biến mất. Nữ phóng viên ngẩn ra, cả người đứng yên như tượng. Khung cảnh trước mặt nàng hoàn toàn thay đổi. Xung quanh nàng là cảnh sát và đám khủng bố đang liên tục nả súng vào nhau. Nữ phóng viên đang đứng ngay giữa vị trí trung tâm. Một viên cảnh sát hét to vào loa, kêu nàng mau chạy.
Nữ phóng viên vội hướng về nơi an toàn, dùng toàn lực chạy đến. Đột nhiên, nữ phóng viên khựng lại, trên ngực nàng xuất hiện một vệt R8bmFwk máu màu đỏ tưởi. Máu đỏ dần chảy ra, ướt đẫm cả khu vực trước ngực. Nữ phóng viên cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân ngã khuỵu xuống. Hai mắt nàng cố gắng mở to nhưng mí mắt cứ đè nặng xuống. Cơ thể nàng nhẹ đi, hóa thành linh hồn bay lên. Phía dưới là một đám cảnh sát bắt đầu ném bom mù, cầm cán cứu hộ chạy lại bao vây quanh xác của nàng, cố gắng chữa trị trong vô vọng.
- Aaaaaa.
Nữ phóng viên bừng tỉnh từ trong cơn mê, hét to một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Đám người cầm máy quay, thiết bị phía sau lưng nàng ngẩn ra rồi vội vã đuổi theo.
Trình độ huyễn thuật của Dương Thiên rất kém. Trong trường hợp không sử dụng bất kỳ pháp bảo, trận pháp nào để trợ giúp, hắn chỉ có thể mê hoặc tu sĩ có tu vị từ Thánh Thể cảnh trở xuống. Nghe qua thì có vẻ rất lợi hại, nhưng đối với một kẻ đạt đến Chân Tiên như hắn thì thực sự rất mất mặt. Dương Thiên trước giờ một lòng hướng đến đỉnh phong, những thứ phụ trợ như trận pháp, đan đạo hắn chỉ luyện đến một mức độ vừa đủ sử dụng thôi.
Bỏ qua chuyện đó, Dương Thiên đắc ý nhìn sang Lưu Ly:
- Thế nào, ta giải quyết loại chuyện này rất đơn giản phải không?
Lưu Ly vốn không nghe thấy Dương Thiên nói gì với nữ phóng viên, cau mày:
- Ngươi đã làm gì nàng?
- Ngươi cũng thấy hết mọi chuyện a, ta chẳng làm gì cả, là nàng tự mình hoảng sợ bỏ chạy. Chắc là sợ chết.
Lưu Ly lắc đầu:
- Không thể nào. Ta nói chuyện với nàng đã gần 10 phút, nàng chưa 1 lần tỏ vẻ sợ hãi hay lùi bước. Ngươi chắc chắn đã làm gì đó. Chẳng lẽ ngươi đã thôi miên nàng?
- Thôi miên? Lưu Ly, ngươi nghe được điều này từ đâu?
- Trước đây khi ta đi tập huấn đã từng nghe huấn luyện viên nhắc đến. Ông ấy còn biểu diễn kĩ thuật này cho chúng ta xem, quả thực rất thần kỳ. Sau đó, huấn luyện viên nói rằng trên thế giới này có những chuyên gia thôi miên, chỉ cần nhìn vào mắt của đối tượng là có khả năng điều khiển tư tưởng của người đó.
Nếu Lưu Ly đã thay hắn nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, Dương Thiên tự nhiên sẽ thuận theo ý nàng:
- Đúng vậy, ta là chuyên viên thôi miên cao cấp, chỉ cần dùng ánh mắt là thôi miên được người khác. Có cần ta giúp ngươi giải quyết đám phóng viên còn lại hay không?
- Không cần, chỉ có những phóng viên đến từ đài truyền hình thành phố là phiền phức nhất. Những người khác bọn ta tự có cách giải quyết. Dương Thiên, thân thủ của ngươi rất lợi hại, lại là chuyên gia thôi miên, có thể giúp ta giải cứu đám con tin đang bị bắt giữ bên trong được không?
Dương Thiên gật đầu:
- Ta đã đến nơi này, đương nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết. Ngươi cứ ở đây đợi tin tốt của ta đi.
- Khoan đã, ngươi còn chưa nắm được thông tin về số lượng tên cướp, con tin, vũ khí bọn chúng sử dụng…
- Ta sẽ tự có cách.
Dương Thiên vừa tiến vào chưa được bao xa đã bị hai tên cảnh sát ngăn lại:
- Ngươi là ai, khu vực này rất nguy hiểm. Người ngoài không được phép lại gần.
Lưu Ly vội chạy lại:
- Đây là người do ta mời đến, các ngươi mau cho hắn vào trong đi.
- Lưu cảnh quan, đây là quy định, bọn ta không được phép làm trái.
Dương Thiên lười cùng bọn họ giải thích, lấy điện thoại ra gọi cho Sở A. Thấy người gọi đến là Dương Thiên, Sở A vội bắt máy:
- Là Dương Thiên sao. Ta đã nghe Sở Vũ nói qua, cảm ơn ngươi đã cứu con trai ta. Có việc gì cần Sở A ta trợ giúp xin cứ nói.
- Ta đang thay ngươi giải quyết vụ cướp tại Đông Lai quán, nhưng bị thuộc hạ của ngươi ngăn cản. Trong vòng 5 phút nữa nếu ta còn chưa được vào trong, mọi hậu quả ngươi tự mình nhận lấy.
- Ngươi mau đưa điện thoại cho bọn họ.
Dương Thiên đưa điện thoại ra, một tên cảnh sát liền tiếp lấy. Không biết Sở A nói gì trong điện thoại mà tên cảnh sát không ngừng gật đầu như gà mổ thóc. Tên này rất nhanh quay lại đưa trả điện thoại cho Dương Thiên, cúi đầu xin lỗi:
- Dương lãnh đạo, thật sự rất xin lỗi, làm ảnh hưởng đến ngài thi hành công vụ. Để ta dẫn ngài vào trong.
Đối với tốc độ xử lý của Sở A, Dương Thiên rất hài lòng, phất tay:
- Ta tự mình vào là được rồi, các ngươi đợi ở ngoài đi. Nhớ kĩ, nếu bọn cướp có yêu cầu gì cứ giả vờ đáp ứng, tránh cho bọn hắn làm hại con tin.
- Tuân lệnh.
Dương Thiên quay sang Lưu Ly làm một cái biểu tượng chiến thắng rồi chạy vào trong, được vài bước thân ảnh của hắn liền biến mất. Hai tên cảnh sát ngẩn người ra, một tên hỏi Lưu Ly:
- Lưu cảnh quan, vị Dương lãnh đạo này là ai. Thân thủ vô cùng lợi hại a.
Lưu Ly mỉm cười thần bí:
- Các ngươi sẽ sớm được biết.