Chương : 280
Tạm biệt Dương Thiên, hai người Mã Đạt liền sử dụng phi hành pháp bảo đưa Hạo ca và Irena rời đi. Bọn hắn nóng lòng muốn thử nghiệm các năng lực của món pháp bảo mới này. Dương Thiên nhìn theo, lắc đầu ngao ngán:
- Ở đây là trung tâm đô thị lớn. Các ngươi sử dụng pháp bảo đó tùy tiện như vậy, không sợ gây ra tai nạn hàng không sao?
Hiện tại cũng đã hơn 10 giờ tối, Dương Thiên quyết định vào trong nhà ngủ một giấc. Sau chuyến du lịch mệt mỏi, cần phải nghĩ ngơi a.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên vừa thay đồng phục, bước ra khỏi cổng đã thấy Lý Bàn đang đứng đợi sẵn. Hắn vẫy tay, cười nói:
- Bàn tử, sao ngươi biết ta đã trở vể?
Lý Bàn trông thấy Dương Thiên cũng rất vui vẻ, mở cổng đi vào trong:
- Gọi điện thoại cho ngươi không có tín hiệu. Ta ngày nào cũng thức dậy sớm đến đây xem ngươi đã trở về hay chưa.
Dương Thiên nghi hoặc:
- Ngươi tìm ta gấp như vậy làm gì. Chẳng lẽ muốn mời dự đám cưới. Bàn tử, ta nói cho ngươi biết, không có phong bì đâu.
Lý Bàn tức giận mắng:
- Phong bì cái…, ta thực sự có chuyện rất quan trọng.
Dương Thiên nhún vai, tỏ vẻ chẳng bận tâm. Tên Lý Bàn này luôn mang đến cho hắn những phiền phức vớ vẩn nào đó. Lần này chắc cũng không phải ngoại lệ.
- Lại là chuyện của Lý gia? Chúng ta vừa đi vừa nói, sắp đến giờ vào lớp rồi.
Dương Thiên lách người khỏi Lý Bàn, định đi ra ngoài cổng. Lý Bàn vội chạy theo ngăn cản hắn lại:
- Dương Thiên, lần này không phải chuyện của Lý gia. Ngươi tuyệt đối không được lên trường lúc này?
Ý thức được lời nói và hành động của Lý Bàn có điểm khác biệt, Dương Thiên gật đầu:
- Vậy chúng ta vào trong hẳn nói.
Dương Thiên xoay người, thong thả đi vào. Lý Bàn chạy nhanh ra cổng, nhìn ngó xung quanh một hồi mới cẩn thận đóng cổng lại, đi vào trong nhà. Dương Thiên ngồi trên ghế sa lông, nhìn Lý Bàn khẩn trương, cố nín cười hỏi:
- Yên tâm đi, ta đã kiểm tra, không có bất kỳ kẻ theo dõi nào ở quanh đây. Đến cùng là có chuyện gì, mau nói đi. Bất quá ta vẫn phải nhắc lại, muốn nhờ vả phải trả một cái giá tương xứng. Đây là nguyên tắc làm việc của ta, ngươi chắc đã hiểu.
Nhìn bộ mặt gian thương của Dương Thiên, Lý Bàn cố nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người. Hắn biết mình không phải đối thủ của tên trước mặt, bốc đồng chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
- Dương Thiên, lần này không phải rắc rối của ta, mà là của ngươi.
Dương Thiên hơi ngạc nhiên:
- Ta?
Lý Bàn làm mặt nghiêm túc:
- R9gXAtw Đúng vậy.
Dương Thiên cười to:
- Bàn tử, ngươi đừng làm vẻ mặt buồn cười đó. Nói thẳng ra đi, ta sẽ giải quyết thật nhanh, nói không chừng còn kịp tham dự tiết học tiếp theo của Triệu Vũ Hinh.
- Ngươi nghĩ đây là việc vặt, chỉ cần bỏ ra vài phút là mọi chuyện sẽ ổn?
- Trên thế giới này, không việc gì có thể làm khó ta.
Lý Bàn cười thầm, hắn đang nghĩ đến gương mặt của Dương Thiên sau khi nghe “tin dữ”.
- Hi vọng lát nữa ngươi vẫn nói được câu này.
Dương Thiên có chút bất mãn:
- Bàn tử, mới vài ngày không gặp, ngươi học được cái tính nhiều lời này ở đâu?
- Đừng nóng, ta sẽ nói ngay.
Lý Bàn lo sợ Dương Thiên động thủ, liền nói ra những gì hắn đã chuẩn bị từ trước:
- Vài ngày trước, ta trông thấy Tần Tuyết đến tìm Mộc Vũ Hàm. Trong lòng ta nổi lên dự cảm không ổn. Với kinh nghiệm và bản lĩnh của một người làm tình báo lâu năm, ta lập tức bỏ qua một công việc đang dang dở để theo dõi bọn họ.
Lý Bàn nói đến đây liền dừng lại, vẻ mặt đắc ý nhìn Dương Thiên. Hắn đang chờ đợi phản ứng đặc sắc trên mặt tên này. Trái ngược với suy nghĩ của Lý Bàn, Dương Thiên bình thản nói:
- Còn gì nữa không?
- Ngươi không cảm thấy có chuyện gì bất thường sao?
Dương Thiên tùy tiện:
- Bạn bè gặp gỡ nhau trò chuyện, đi chơi là bất thường sao?
- Tần Tuyết năm 2, Mộc Vũ Hàm năm 3, ngươi còn nói bọn họ là bạn bè?
- Năm 2 và năm 3 không thể làm bạn?
- Nếu chỉ có nhiêu đó, ta cần gì phải mất công sáng nào cũng chạy đến đây đợi ngươi.
- Ai mà biết được, có lẽ tâm lý tình cảm của ngươi không được bình thường.
Lý Bàn gào to:
- Ngươi mới không bình thường. Được lắm, để ta kể hết toàn bộ câu chuyện, đến lúc đó ngươi sẽ biết mình gặp rắc rối lớn cỡ nào.
- Vậy thì kể đi, ngươi nói nhảm hơi nhiều rồi.
Dương Thiên đương nhiên cảm nhận được chuyện này có gì đó không ổn. Nhưng dù thế nào, hắn sẽ cũng sẽ không để tên Bàn tử này thừa nước đục thả câu. Trong đàm phán, trong mọi tình huống phải luôn tìm cách đặt mình ở vị thế cửa trên mới có được những thứ mong muốn.
Lý Bàn bị khích tướng, một hơi tuôn ra sạch tất cả những gì mình biết:
- Sau khi Tần Tuyết gặp Mộc Vũ Hàm, hai người bọn họ nói với nhau vài câu. Để tránh bị các nàng phát hiện ta không dám lại gần để nghe lén. Tiếp theo, Tần Tuyết dẫn theo Mộc Vũ Hàm lần lượt đi tìm Diệp Lăng và Triệu Vũ Hinh lão sư, đưa nhau đến thư viện bàn luận. Lần này ta đã nhanh hơn bọn họ một bước, đặt máy nghe trộm vào tất cả những cái bàn còn trống trong thư viện. Còn đây là thành quả.
Lý Bàn lấy từ trong túi ra một cái loa nhỏ, đưa đến trước mặt Dương Thiên:
- Toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, ta đã chỉnh sửa kĩ càng, cắt bỏ tạp âm. Ngươi tự mình nghe đi.
Dương Thiên đưa tay ấn nút mở máy, giọng của Tần Tuyết bắt đầu vang lên. Gương mặt hắn vẫn bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Trong lòng lại đang nổi lên sóng to gió lớn. Dù sớm biết ngày này sẽ xảy đến, nhưng đột ngột như vậy, Dương Thiên còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó a.
Cuộc hội thoại kết thúc, Lý Bàn tắt loa, đắc ý nhìn Dương Thiên:
- Thế nào, ta nói không sai chứ. Rắc rối lớn.
Lý Bàn cố ý kéo dài chữ “lớn” để trêu chọc Dương Thiên. Nếu là bình thường, tên này đã sớm được tặng một trận đòn nhừ tử. May mắn cho hắn, lúc này Dương Thiên không có tâm trạng để ý đến Lý Bàn.
Trầm ngâm hơn 20 phút, Dương Thiên mới mở miệng nói:
- Bàn tử, ta biết ngươi đã suy nghĩ về chuyện này nhiều ngày. Có diệu kế gì mau nói ra, ta sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng.
Lý Bàn đập bàn đứng dậy:
- Dương Thiên, ngươi nghĩ Lý Bàn ta là loại người nào. Bằng hữu gặp nạn, ta đương nhiên sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ. Không phải vì cái gọi là phần thưởng gì đó.
Dương Thiên cảm động chưa đầy 3 giây, Lý Bàn đã tiếp:
- Nói đi cũng phải nói lại, có phần thưởng thì vẫn tốt hơn a.
Dương Thiên làm động tác xoa xoa nắm đấm:
- Vậy còn phải xem diệu kế của ngươi có khả thi hay không đã.
Lý Bàn hoảng hốt, dùng hai tay che trước người:
- Dương Thiên, quân tử động khẩu không động thủ.
- Tay ta hơi đau, cần xoa bóp nhẹ thôi. Ngươi “nhạy cảm” quá rồi.
Lời nói cùng hành động trái ngược của Dương Thiên khiến Lý Bàn càng thêm sợ hãi.
- Để ta nói, ngươi nhất định không được động thủ.
- Nhiều lời.
- Ặc, là thế này. Mấy ngày nay ta đã cùng anh em trong nhóm thảo luận chuyện này…
Dương Thiên cau mày:
- Là đám người xuất bản quyển Thiên Thư kia?
- Đúng vậy, là bọn họ.
Dương Thiên khinh thường nói:
- Một đám chỉ giỏi lý thuyết, thực tiễn yếu kém, không đáng tin.
Lý Bàn như bị dẫm phải đuôi, giãy nảy lên:
- Dương Thiên, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm tình trường nhiều năm, ngươi đừng vội xem thường.
- Vậy đã có kẻ nào đồng thời cưới được hai vị đại mỹ nữ, gia thế tốt về làm vợ, chung sống hòa thuận với nhau chưa?
Bị Dương Thiên bắt bí, Lý Bàn khựng lại:
- Ặc, cái này…hình như chưa có ai.
- Vậy thì kinh nghiệm ở đâu ra. Đó là còn chưa kể, ta không phải là hai người mà là gần 20 người a.
- Gần, gần, gần…20 người.
Lý Bàn run rẩy, nói không nên lời. Dương Thiên so với tưởng tượng của hắn còn bá đạo hơn rất nhiều. Vốn nghĩ mình đã rất xem trọng, xem ra vẫn còn đánh giá thấp năng lực tán gái của hắn.
Dương Thiên thở dài một hơi:
- Mà thôi, có còn hơn không. Các ngươi thảo luận được gì thì cứ nói ra đi. Nếu thực sự có một chút hữu dụng, ta sẽ không bạc đại công thần.
Hai mắt Lý Bàn sáng rực lên, hắn lấy từ trong cặp ra một cái laptop, khởi động và nói:
- Dương Thiên, ngươi xem, đây là những phương án có thể xảy ra và cách giải quyết do bọn ta đích thân soạn thảo. Ít nhất sẽ có vài cái dùng được.
- Ở đây là trung tâm đô thị lớn. Các ngươi sử dụng pháp bảo đó tùy tiện như vậy, không sợ gây ra tai nạn hàng không sao?
Hiện tại cũng đã hơn 10 giờ tối, Dương Thiên quyết định vào trong nhà ngủ một giấc. Sau chuyến du lịch mệt mỏi, cần phải nghĩ ngơi a.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên vừa thay đồng phục, bước ra khỏi cổng đã thấy Lý Bàn đang đứng đợi sẵn. Hắn vẫy tay, cười nói:
- Bàn tử, sao ngươi biết ta đã trở vể?
Lý Bàn trông thấy Dương Thiên cũng rất vui vẻ, mở cổng đi vào trong:
- Gọi điện thoại cho ngươi không có tín hiệu. Ta ngày nào cũng thức dậy sớm đến đây xem ngươi đã trở về hay chưa.
Dương Thiên nghi hoặc:
- Ngươi tìm ta gấp như vậy làm gì. Chẳng lẽ muốn mời dự đám cưới. Bàn tử, ta nói cho ngươi biết, không có phong bì đâu.
Lý Bàn tức giận mắng:
- Phong bì cái…, ta thực sự có chuyện rất quan trọng.
Dương Thiên nhún vai, tỏ vẻ chẳng bận tâm. Tên Lý Bàn này luôn mang đến cho hắn những phiền phức vớ vẩn nào đó. Lần này chắc cũng không phải ngoại lệ.
- Lại là chuyện của Lý gia? Chúng ta vừa đi vừa nói, sắp đến giờ vào lớp rồi.
Dương Thiên lách người khỏi Lý Bàn, định đi ra ngoài cổng. Lý Bàn vội chạy theo ngăn cản hắn lại:
- Dương Thiên, lần này không phải chuyện của Lý gia. Ngươi tuyệt đối không được lên trường lúc này?
Ý thức được lời nói và hành động của Lý Bàn có điểm khác biệt, Dương Thiên gật đầu:
- Vậy chúng ta vào trong hẳn nói.
Dương Thiên xoay người, thong thả đi vào. Lý Bàn chạy nhanh ra cổng, nhìn ngó xung quanh một hồi mới cẩn thận đóng cổng lại, đi vào trong nhà. Dương Thiên ngồi trên ghế sa lông, nhìn Lý Bàn khẩn trương, cố nín cười hỏi:
- Yên tâm đi, ta đã kiểm tra, không có bất kỳ kẻ theo dõi nào ở quanh đây. Đến cùng là có chuyện gì, mau nói đi. Bất quá ta vẫn phải nhắc lại, muốn nhờ vả phải trả một cái giá tương xứng. Đây là nguyên tắc làm việc của ta, ngươi chắc đã hiểu.
Nhìn bộ mặt gian thương của Dương Thiên, Lý Bàn cố nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người. Hắn biết mình không phải đối thủ của tên trước mặt, bốc đồng chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
- Dương Thiên, lần này không phải rắc rối của ta, mà là của ngươi.
Dương Thiên hơi ngạc nhiên:
- Ta?
Lý Bàn làm mặt nghiêm túc:
- R9gXAtw Đúng vậy.
Dương Thiên cười to:
- Bàn tử, ngươi đừng làm vẻ mặt buồn cười đó. Nói thẳng ra đi, ta sẽ giải quyết thật nhanh, nói không chừng còn kịp tham dự tiết học tiếp theo của Triệu Vũ Hinh.
- Ngươi nghĩ đây là việc vặt, chỉ cần bỏ ra vài phút là mọi chuyện sẽ ổn?
- Trên thế giới này, không việc gì có thể làm khó ta.
Lý Bàn cười thầm, hắn đang nghĩ đến gương mặt của Dương Thiên sau khi nghe “tin dữ”.
- Hi vọng lát nữa ngươi vẫn nói được câu này.
Dương Thiên có chút bất mãn:
- Bàn tử, mới vài ngày không gặp, ngươi học được cái tính nhiều lời này ở đâu?
- Đừng nóng, ta sẽ nói ngay.
Lý Bàn lo sợ Dương Thiên động thủ, liền nói ra những gì hắn đã chuẩn bị từ trước:
- Vài ngày trước, ta trông thấy Tần Tuyết đến tìm Mộc Vũ Hàm. Trong lòng ta nổi lên dự cảm không ổn. Với kinh nghiệm và bản lĩnh của một người làm tình báo lâu năm, ta lập tức bỏ qua một công việc đang dang dở để theo dõi bọn họ.
Lý Bàn nói đến đây liền dừng lại, vẻ mặt đắc ý nhìn Dương Thiên. Hắn đang chờ đợi phản ứng đặc sắc trên mặt tên này. Trái ngược với suy nghĩ của Lý Bàn, Dương Thiên bình thản nói:
- Còn gì nữa không?
- Ngươi không cảm thấy có chuyện gì bất thường sao?
Dương Thiên tùy tiện:
- Bạn bè gặp gỡ nhau trò chuyện, đi chơi là bất thường sao?
- Tần Tuyết năm 2, Mộc Vũ Hàm năm 3, ngươi còn nói bọn họ là bạn bè?
- Năm 2 và năm 3 không thể làm bạn?
- Nếu chỉ có nhiêu đó, ta cần gì phải mất công sáng nào cũng chạy đến đây đợi ngươi.
- Ai mà biết được, có lẽ tâm lý tình cảm của ngươi không được bình thường.
Lý Bàn gào to:
- Ngươi mới không bình thường. Được lắm, để ta kể hết toàn bộ câu chuyện, đến lúc đó ngươi sẽ biết mình gặp rắc rối lớn cỡ nào.
- Vậy thì kể đi, ngươi nói nhảm hơi nhiều rồi.
Dương Thiên đương nhiên cảm nhận được chuyện này có gì đó không ổn. Nhưng dù thế nào, hắn sẽ cũng sẽ không để tên Bàn tử này thừa nước đục thả câu. Trong đàm phán, trong mọi tình huống phải luôn tìm cách đặt mình ở vị thế cửa trên mới có được những thứ mong muốn.
Lý Bàn bị khích tướng, một hơi tuôn ra sạch tất cả những gì mình biết:
- Sau khi Tần Tuyết gặp Mộc Vũ Hàm, hai người bọn họ nói với nhau vài câu. Để tránh bị các nàng phát hiện ta không dám lại gần để nghe lén. Tiếp theo, Tần Tuyết dẫn theo Mộc Vũ Hàm lần lượt đi tìm Diệp Lăng và Triệu Vũ Hinh lão sư, đưa nhau đến thư viện bàn luận. Lần này ta đã nhanh hơn bọn họ một bước, đặt máy nghe trộm vào tất cả những cái bàn còn trống trong thư viện. Còn đây là thành quả.
Lý Bàn lấy từ trong túi ra một cái loa nhỏ, đưa đến trước mặt Dương Thiên:
- Toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, ta đã chỉnh sửa kĩ càng, cắt bỏ tạp âm. Ngươi tự mình nghe đi.
Dương Thiên đưa tay ấn nút mở máy, giọng của Tần Tuyết bắt đầu vang lên. Gương mặt hắn vẫn bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Trong lòng lại đang nổi lên sóng to gió lớn. Dù sớm biết ngày này sẽ xảy đến, nhưng đột ngột như vậy, Dương Thiên còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó a.
Cuộc hội thoại kết thúc, Lý Bàn tắt loa, đắc ý nhìn Dương Thiên:
- Thế nào, ta nói không sai chứ. Rắc rối lớn.
Lý Bàn cố ý kéo dài chữ “lớn” để trêu chọc Dương Thiên. Nếu là bình thường, tên này đã sớm được tặng một trận đòn nhừ tử. May mắn cho hắn, lúc này Dương Thiên không có tâm trạng để ý đến Lý Bàn.
Trầm ngâm hơn 20 phút, Dương Thiên mới mở miệng nói:
- Bàn tử, ta biết ngươi đã suy nghĩ về chuyện này nhiều ngày. Có diệu kế gì mau nói ra, ta sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng.
Lý Bàn đập bàn đứng dậy:
- Dương Thiên, ngươi nghĩ Lý Bàn ta là loại người nào. Bằng hữu gặp nạn, ta đương nhiên sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ. Không phải vì cái gọi là phần thưởng gì đó.
Dương Thiên cảm động chưa đầy 3 giây, Lý Bàn đã tiếp:
- Nói đi cũng phải nói lại, có phần thưởng thì vẫn tốt hơn a.
Dương Thiên làm động tác xoa xoa nắm đấm:
- Vậy còn phải xem diệu kế của ngươi có khả thi hay không đã.
Lý Bàn hoảng hốt, dùng hai tay che trước người:
- Dương Thiên, quân tử động khẩu không động thủ.
- Tay ta hơi đau, cần xoa bóp nhẹ thôi. Ngươi “nhạy cảm” quá rồi.
Lời nói cùng hành động trái ngược của Dương Thiên khiến Lý Bàn càng thêm sợ hãi.
- Để ta nói, ngươi nhất định không được động thủ.
- Nhiều lời.
- Ặc, là thế này. Mấy ngày nay ta đã cùng anh em trong nhóm thảo luận chuyện này…
Dương Thiên cau mày:
- Là đám người xuất bản quyển Thiên Thư kia?
- Đúng vậy, là bọn họ.
Dương Thiên khinh thường nói:
- Một đám chỉ giỏi lý thuyết, thực tiễn yếu kém, không đáng tin.
Lý Bàn như bị dẫm phải đuôi, giãy nảy lên:
- Dương Thiên, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm tình trường nhiều năm, ngươi đừng vội xem thường.
- Vậy đã có kẻ nào đồng thời cưới được hai vị đại mỹ nữ, gia thế tốt về làm vợ, chung sống hòa thuận với nhau chưa?
Bị Dương Thiên bắt bí, Lý Bàn khựng lại:
- Ặc, cái này…hình như chưa có ai.
- Vậy thì kinh nghiệm ở đâu ra. Đó là còn chưa kể, ta không phải là hai người mà là gần 20 người a.
- Gần, gần, gần…20 người.
Lý Bàn run rẩy, nói không nên lời. Dương Thiên so với tưởng tượng của hắn còn bá đạo hơn rất nhiều. Vốn nghĩ mình đã rất xem trọng, xem ra vẫn còn đánh giá thấp năng lực tán gái của hắn.
Dương Thiên thở dài một hơi:
- Mà thôi, có còn hơn không. Các ngươi thảo luận được gì thì cứ nói ra đi. Nếu thực sự có một chút hữu dụng, ta sẽ không bạc đại công thần.
Hai mắt Lý Bàn sáng rực lên, hắn lấy từ trong cặp ra một cái laptop, khởi động và nói:
- Dương Thiên, ngươi xem, đây là những phương án có thể xảy ra và cách giải quyết do bọn ta đích thân soạn thảo. Ít nhất sẽ có vài cái dùng được.