Chương : 289
Thông tin về nơi tổ chức buổi đấu giá cũng được giữ bí mật rất tốt. Lăng Nhã Kỳ không biết nên đành để Tiêu Viễn đi trước dẫn đường. Tên kia cố ý câu giờ, nói cái gì mà xe có vấn đề, thời gian hãy còn sớm, hơn 30 phút sau mới bắt đầu rời khỏi nhà xe. Dương Thiên thừa biết hắn làm vậy là để đám thuộc hạ kia có thời gian chuẩn bị kế hoạch. Tên này đã “có lòng”, Dương Thiên cũng không ngại xem hắn “biểu diễn”.
Lăng Nhã Kỳ từ đầu đến cuối không biết gì, cho rằng xe của Tiêu Viễn thực sự gặp vấn đề. Từ giờ đến khi tổ chức buổi đấu giá vẫn còn một khoảng thời gian, Lăng Nhã Kỳ cũng không cần quá vội vã. Theo sau xe Tiêu Viễn, Lăng Nhã Kỳ mới nhớ ra một vấn đề quan trọng, liền quay lại hỏi Dương Thiên:
- Buổi đấu giá này rất đặc biệt, cần có vé mới vào được. Vậy ngươi…
Dương Thiên bỉnh thản nói:
- Một chiếc vé mà thôi, ngươi đừng quá để ý. Lát nữa ta tự khắc sẽ có cách đi vào.
- Ngươi rất tự tin.
- Trên trái đất này, không có việc gì có thể làm khó ta.
Lăng Nhã Kỳ bĩu môi:
- Vừa mới khen ngươi một câu ngươi đã vội tự mãn. Dương Thiên, ta biết ngươi rất tài giỏi, nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Có đôi khi cần phải học cách khiêm tốn, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân ngươi.
- Ta cảm thấy mình rất khiêm tốn.
- Không nói chuyện với ngươi nữa.
Lăng Nhã Kỳ có hơi tức giận, tập trung lái xe. Nàng có ý tốt khuyên bảo mà hắn lại không lĩnh tình, đến khi chịu thua thiệt đừng trách nàng không nhắc nhở từ trước. Dương Thiên thì không cho là như vậy, hắn dùng từ trái đất là đã rất khiêm tốn rồi. Đừng nói nơi này mạnh nhất là Nguyên Anh, cho dù là Phân Thần hay hợp Thể cũng chẳng đáng là gì. Vũ khí nóng của phàm nhân? Dương Thiên còn chưa để những thứ này trong lòng.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi thẳng ra ngoại ô thành phố, đến một bãi đất rộng lớn được bao bọc bằng một bức tường cao. Lăng Nhã Kỳ thất thanh hô lên:
- Lại là nơi này.
Dương Thiên có điểm tò mò:
- Nơi này thì có gì đặc biệt?
Lăng Nhã Kỳ trợn mắt nhìn hắn:
- Ngươi vừa mới đến nên không biết. Đây chính là một trong những căn cứ quân sự lớn nhất của đất nước này, trang bị nhiều loại vũ khí hiện đại bậc nhất, được xây dựng bên ngoài thành phố. Ta cũng chỉ mới nghe nói qua chứ chưa lần nào đặt chân đến đây. Nơi này có an ninh vô cùng nghiêm ngặt, người bình thường tuyệt đối không được xuất hiện trong phạm vị 300 mét. Không nghĩ đến buổi lễ đấu giá lại được tổ chức ở đây. Chắc hẳn đám nhà giảu kia đã bỏ ra một khoản tiền khá lớn cho chính phủ để thay bọn hắn đảm bảo an ninh.
- À.
Dương Thiên hời hợt đáp lại một tiếng khiến Lăng Nhã Kỳ cụt hứng, ít nhất ngươi cũng nên tỏ vẻ kinh ngạc một chút mới đúng a. Dương Thiên từng đi đến tổng bộ của Ám tổ và Khai Quang, xét riêng về công nghệ kĩ thuật, căn cứ này còn kém nhiều lắm.
Đến trước một cái cồng cao, Tiêu Viễn dừng xe, lấy ra một tấm vé nói với tên lính cánh cửa. Tên kia cầm thẻ quẹt lên máy kiểm tra, cánh cổng kêu lên vài tiếng ting ting rồi mở ra. Tiêu Viễn quay lại, ngoắc tay ra hiệu cho hai người xuống xe. Chờ Dương Thiên và Lăng Nhã Kỳ đi lại gần hắn liền nói:
- Chúng ta để lại xe ở bên ngoài, đi qua cửa kiểm tra. Sau đó sẽ có xe quân đội đưa vào nơi tổ chức. Nhớ kĩ, mọi thiết bị làm bằng kim loại đều phải bỏ lại bên ngoài, bằng không sẽ bị giữ lại.
Khi nói lời này, Tiêu Viễn đánh mắt về phía Dương Thiên, ý ám chỉ hắn. Dương Thiên rất thoải mái lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại di động, phe phẩy trước mặt Tiêu Viễn để trêu tức hắn. Tên kìa tức giận hừ lạnh rồi bước vào trong. Bỏ lại vài vật dụng trên bàn giữ đồ, ba người thuận lợi qua cửa. Rất nhanh sau đó, một chiếc xe quân đội chuyên dụng được điều đến đưa ba người vào sâu bên trong. Lăng Nhã Kỳ lúc này mới hỏi:
- Tiêu Viễn, ngươi có thể nói cho bọn ta biết sơ qua về buổi đấu giá lần này được không?
Có cơ hội thể hiện trước mặt mỹ nữ, Tiêu Viễn tất nhiên sẽ nắm bắt, hắn tỏ vẻ am hiểu:
- Buổi đấu giá lần này tập trung rất nhiều món bảo vật hàng đầu thế giới do Kim Tinh đại sư đích thân sưu tầm và thẩm định nên giá trị 8hIlfFe rất cao, thu hút được nhiều vị đại gia tầm cỡ thế giới. Vì vậy vấn đề an ninh cần phải được đảm bảo. Để chắc chắn, Kim Tinh đại sư đã bỏ một khoản tiền lớn, thuê một phần căn cứ này để tổ chức buổi đấu giá.
- Căn cứ quân sự cũng có thể thuê được sao?
- Thế giới này, kẻ có tiền là kẻ có quyền. Chỉ cần ngươi có đủ tiền, không có việc gì là không thể làm được. Cũng như để có được vé tham dự cần phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn. Phải rồi, Dương Thiên, ngươi đã có vé vào cửa hay chưa?
Tiêu Viễn giả vờ vô tình hỏi đến vấn đề này, mục đích là để Dương Thiên mất mặt. Chuyện này hắn đã sớm để ý, nhưng đợi đến khi ba người vào trong hắn mới nói ra khiến Dương Thiên muốn vào không được, muốn ra cũng không xong. Tiêu Viễn tin rằng, một kẻ không có tiếng tăm gì như Dương Thiên, con lâu mới có được vé vào cửa.
- Vé? Một người bạn của ta đang ở bên trong, thứ đó hắn có rất nhiều.
- Dương Thiên, ngươi đừng nói khoác. Loại vé đặc biệt này chỉ có hơn một ngàn chiếc, tất cả đều dùng để mời những vị đại gia hoặc có quyền lực lớn.
Dương Thiên chẳng buồn tranh cãi với tên dở hơi này, hắn che miệng ngáp:
- Nhiều lời làm gì, vào trong sẽ biết.
Nói xong liền dựa đầu vào thành xe nhắm mắt lại. Trước mặt Lăng Nhã Kỳ, Tiêu Viễn cố gắng kiểm chế:
- Ta rất hi vọng được gặp mặt người bạn kia của ngươi.
Không khí trong xe trở nên căng thẳng, Lăng Nhã Kỳ định nói gì rồi lại thôi. Dương Thiên không ưa Tiêu Viễn, ngược lại cũng vậy. Hai người này về sau hạn chế gặp nhau thì tốt hơn.
Căn cứ này được xây dựng trên mảnh đất rất rộng lớn. Xe đi gần 15 phút mới đến nơi, còn cách thời gian bắt đầu khoảng chừng 30 phút. Ba người theo hướng dẫn đi thẳng vào phòng riêng, mỗi người được phát cho một chiếc mặt nạ. Thứ này là được chuẩn bị đặc biệt cho những vị khách không thích lộ diện.
Đeo mặt nạ lên, Dương Thiên thầm đánh giá. Vật này so với mặt nạ có tác dụng ngăn cách thần thức tại Tu Chân Giới thì còn kém xa, nhưng xét về mặt nghệ thuật thì lại rất tốt, thiết kế kiểu dáng không tệ a.
Đi đến đại sảnh, rất nhiều người cũng đeo mặt nạ đang uống rượu trò chuyện với nhau. Dương Thiên nói với Lăng Nhà Kỳ:
- Ngươi đợi một lát, ta đi lấy vài chiếc vé vào cửa.
Lăng Nhã Kỳ e ngại kéo hắn qua một bên:
- Dương Thiên, cỏ phải ngươi định đi trộm vé? Đừng làm vậy, ta biết thân thủ của ngươi rất lợi hại, nhưng tại đây có gắn máy quay, lại có lính gác hóa trang lẫn vào. Làm không tốt sẽ bị bắt giữ. Cùng lắm ta ở ngoài cho ngươi vào trong là được.
Dương Thiên biết Lăng Nhã Kỳ quan tâm đến mình, trong lòng có hơi cảm động:
- Nhã Kỳ, ngươi có chút lòng tin với ta đã được hay không? Ta đã nói là sẽ đi mượn một người bạn. Yên tâm đi, với địa vị của tên kia, không có vài chục tấm vé thì rất mất mặt.
- A, ngươi thực sự có một người bạn lợi hại như vậy sao?
Dương Thiên bất mãn:
- Có gì lợi hại. Hắn cầu xin ta giúp đỡ hết chuyện này đến chuyện khác, lần này xem như là chút lợi tức.
Đối với việc Dương Thiên “khoác lác”, Lăng Nhã Kỳ đã thấy mãi thành quen. Bất quá, hắn đã nói chắc, nàng cũng sẽ tin tưởng hắn. Không vì lý do gì cả, chỉ là trực giác của nữ nhân mà thôi.
- Vậy ngươi đi đi.
- Tốt.
Dương Thiên rời đi, Tiêu Viễn đứng gần đó tâm thần bất định. Hắn không tin Dương Thiên quên biết đại nhân vật nào ở đây, nhưng thái độ tự tin kia vẫn khiến hắn lo lắng. Lỡ như Dương Thiên thực sự quen biết vị đại gia nào đó còn dư vé, người mất mặt sẽ là hắn.
Luồn qua những đám người đang tụ tập nói chuyện, Dương Thiên đi thẳng về hướng cầu thang. Chưa kịp bước lên đã bị vài bóng người chặn lại:
- Đây là khu vực dành cho khách Vip, ngươi cần có giấy mời đặc biệt.
Dương Thiên cau mày:
- Chỉ là vài tờ giấy, có cần phiền phức như vậy không?
Lăng Nhã Kỳ từ đầu đến cuối không biết gì, cho rằng xe của Tiêu Viễn thực sự gặp vấn đề. Từ giờ đến khi tổ chức buổi đấu giá vẫn còn một khoảng thời gian, Lăng Nhã Kỳ cũng không cần quá vội vã. Theo sau xe Tiêu Viễn, Lăng Nhã Kỳ mới nhớ ra một vấn đề quan trọng, liền quay lại hỏi Dương Thiên:
- Buổi đấu giá này rất đặc biệt, cần có vé mới vào được. Vậy ngươi…
Dương Thiên bỉnh thản nói:
- Một chiếc vé mà thôi, ngươi đừng quá để ý. Lát nữa ta tự khắc sẽ có cách đi vào.
- Ngươi rất tự tin.
- Trên trái đất này, không có việc gì có thể làm khó ta.
Lăng Nhã Kỳ bĩu môi:
- Vừa mới khen ngươi một câu ngươi đã vội tự mãn. Dương Thiên, ta biết ngươi rất tài giỏi, nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Có đôi khi cần phải học cách khiêm tốn, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân ngươi.
- Ta cảm thấy mình rất khiêm tốn.
- Không nói chuyện với ngươi nữa.
Lăng Nhã Kỳ có hơi tức giận, tập trung lái xe. Nàng có ý tốt khuyên bảo mà hắn lại không lĩnh tình, đến khi chịu thua thiệt đừng trách nàng không nhắc nhở từ trước. Dương Thiên thì không cho là như vậy, hắn dùng từ trái đất là đã rất khiêm tốn rồi. Đừng nói nơi này mạnh nhất là Nguyên Anh, cho dù là Phân Thần hay hợp Thể cũng chẳng đáng là gì. Vũ khí nóng của phàm nhân? Dương Thiên còn chưa để những thứ này trong lòng.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi thẳng ra ngoại ô thành phố, đến một bãi đất rộng lớn được bao bọc bằng một bức tường cao. Lăng Nhã Kỳ thất thanh hô lên:
- Lại là nơi này.
Dương Thiên có điểm tò mò:
- Nơi này thì có gì đặc biệt?
Lăng Nhã Kỳ trợn mắt nhìn hắn:
- Ngươi vừa mới đến nên không biết. Đây chính là một trong những căn cứ quân sự lớn nhất của đất nước này, trang bị nhiều loại vũ khí hiện đại bậc nhất, được xây dựng bên ngoài thành phố. Ta cũng chỉ mới nghe nói qua chứ chưa lần nào đặt chân đến đây. Nơi này có an ninh vô cùng nghiêm ngặt, người bình thường tuyệt đối không được xuất hiện trong phạm vị 300 mét. Không nghĩ đến buổi lễ đấu giá lại được tổ chức ở đây. Chắc hẳn đám nhà giảu kia đã bỏ ra một khoản tiền khá lớn cho chính phủ để thay bọn hắn đảm bảo an ninh.
- À.
Dương Thiên hời hợt đáp lại một tiếng khiến Lăng Nhã Kỳ cụt hứng, ít nhất ngươi cũng nên tỏ vẻ kinh ngạc một chút mới đúng a. Dương Thiên từng đi đến tổng bộ của Ám tổ và Khai Quang, xét riêng về công nghệ kĩ thuật, căn cứ này còn kém nhiều lắm.
Đến trước một cái cồng cao, Tiêu Viễn dừng xe, lấy ra một tấm vé nói với tên lính cánh cửa. Tên kia cầm thẻ quẹt lên máy kiểm tra, cánh cổng kêu lên vài tiếng ting ting rồi mở ra. Tiêu Viễn quay lại, ngoắc tay ra hiệu cho hai người xuống xe. Chờ Dương Thiên và Lăng Nhã Kỳ đi lại gần hắn liền nói:
- Chúng ta để lại xe ở bên ngoài, đi qua cửa kiểm tra. Sau đó sẽ có xe quân đội đưa vào nơi tổ chức. Nhớ kĩ, mọi thiết bị làm bằng kim loại đều phải bỏ lại bên ngoài, bằng không sẽ bị giữ lại.
Khi nói lời này, Tiêu Viễn đánh mắt về phía Dương Thiên, ý ám chỉ hắn. Dương Thiên rất thoải mái lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại di động, phe phẩy trước mặt Tiêu Viễn để trêu tức hắn. Tên kìa tức giận hừ lạnh rồi bước vào trong. Bỏ lại vài vật dụng trên bàn giữ đồ, ba người thuận lợi qua cửa. Rất nhanh sau đó, một chiếc xe quân đội chuyên dụng được điều đến đưa ba người vào sâu bên trong. Lăng Nhã Kỳ lúc này mới hỏi:
- Tiêu Viễn, ngươi có thể nói cho bọn ta biết sơ qua về buổi đấu giá lần này được không?
Có cơ hội thể hiện trước mặt mỹ nữ, Tiêu Viễn tất nhiên sẽ nắm bắt, hắn tỏ vẻ am hiểu:
- Buổi đấu giá lần này tập trung rất nhiều món bảo vật hàng đầu thế giới do Kim Tinh đại sư đích thân sưu tầm và thẩm định nên giá trị 8hIlfFe rất cao, thu hút được nhiều vị đại gia tầm cỡ thế giới. Vì vậy vấn đề an ninh cần phải được đảm bảo. Để chắc chắn, Kim Tinh đại sư đã bỏ một khoản tiền lớn, thuê một phần căn cứ này để tổ chức buổi đấu giá.
- Căn cứ quân sự cũng có thể thuê được sao?
- Thế giới này, kẻ có tiền là kẻ có quyền. Chỉ cần ngươi có đủ tiền, không có việc gì là không thể làm được. Cũng như để có được vé tham dự cần phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn. Phải rồi, Dương Thiên, ngươi đã có vé vào cửa hay chưa?
Tiêu Viễn giả vờ vô tình hỏi đến vấn đề này, mục đích là để Dương Thiên mất mặt. Chuyện này hắn đã sớm để ý, nhưng đợi đến khi ba người vào trong hắn mới nói ra khiến Dương Thiên muốn vào không được, muốn ra cũng không xong. Tiêu Viễn tin rằng, một kẻ không có tiếng tăm gì như Dương Thiên, con lâu mới có được vé vào cửa.
- Vé? Một người bạn của ta đang ở bên trong, thứ đó hắn có rất nhiều.
- Dương Thiên, ngươi đừng nói khoác. Loại vé đặc biệt này chỉ có hơn một ngàn chiếc, tất cả đều dùng để mời những vị đại gia hoặc có quyền lực lớn.
Dương Thiên chẳng buồn tranh cãi với tên dở hơi này, hắn che miệng ngáp:
- Nhiều lời làm gì, vào trong sẽ biết.
Nói xong liền dựa đầu vào thành xe nhắm mắt lại. Trước mặt Lăng Nhã Kỳ, Tiêu Viễn cố gắng kiểm chế:
- Ta rất hi vọng được gặp mặt người bạn kia của ngươi.
Không khí trong xe trở nên căng thẳng, Lăng Nhã Kỳ định nói gì rồi lại thôi. Dương Thiên không ưa Tiêu Viễn, ngược lại cũng vậy. Hai người này về sau hạn chế gặp nhau thì tốt hơn.
Căn cứ này được xây dựng trên mảnh đất rất rộng lớn. Xe đi gần 15 phút mới đến nơi, còn cách thời gian bắt đầu khoảng chừng 30 phút. Ba người theo hướng dẫn đi thẳng vào phòng riêng, mỗi người được phát cho một chiếc mặt nạ. Thứ này là được chuẩn bị đặc biệt cho những vị khách không thích lộ diện.
Đeo mặt nạ lên, Dương Thiên thầm đánh giá. Vật này so với mặt nạ có tác dụng ngăn cách thần thức tại Tu Chân Giới thì còn kém xa, nhưng xét về mặt nghệ thuật thì lại rất tốt, thiết kế kiểu dáng không tệ a.
Đi đến đại sảnh, rất nhiều người cũng đeo mặt nạ đang uống rượu trò chuyện với nhau. Dương Thiên nói với Lăng Nhà Kỳ:
- Ngươi đợi một lát, ta đi lấy vài chiếc vé vào cửa.
Lăng Nhã Kỳ e ngại kéo hắn qua một bên:
- Dương Thiên, cỏ phải ngươi định đi trộm vé? Đừng làm vậy, ta biết thân thủ của ngươi rất lợi hại, nhưng tại đây có gắn máy quay, lại có lính gác hóa trang lẫn vào. Làm không tốt sẽ bị bắt giữ. Cùng lắm ta ở ngoài cho ngươi vào trong là được.
Dương Thiên biết Lăng Nhã Kỳ quan tâm đến mình, trong lòng có hơi cảm động:
- Nhã Kỳ, ngươi có chút lòng tin với ta đã được hay không? Ta đã nói là sẽ đi mượn một người bạn. Yên tâm đi, với địa vị của tên kia, không có vài chục tấm vé thì rất mất mặt.
- A, ngươi thực sự có một người bạn lợi hại như vậy sao?
Dương Thiên bất mãn:
- Có gì lợi hại. Hắn cầu xin ta giúp đỡ hết chuyện này đến chuyện khác, lần này xem như là chút lợi tức.
Đối với việc Dương Thiên “khoác lác”, Lăng Nhã Kỳ đã thấy mãi thành quen. Bất quá, hắn đã nói chắc, nàng cũng sẽ tin tưởng hắn. Không vì lý do gì cả, chỉ là trực giác của nữ nhân mà thôi.
- Vậy ngươi đi đi.
- Tốt.
Dương Thiên rời đi, Tiêu Viễn đứng gần đó tâm thần bất định. Hắn không tin Dương Thiên quên biết đại nhân vật nào ở đây, nhưng thái độ tự tin kia vẫn khiến hắn lo lắng. Lỡ như Dương Thiên thực sự quen biết vị đại gia nào đó còn dư vé, người mất mặt sẽ là hắn.
Luồn qua những đám người đang tụ tập nói chuyện, Dương Thiên đi thẳng về hướng cầu thang. Chưa kịp bước lên đã bị vài bóng người chặn lại:
- Đây là khu vực dành cho khách Vip, ngươi cần có giấy mời đặc biệt.
Dương Thiên cau mày:
- Chỉ là vài tờ giấy, có cần phiền phức như vậy không?