Chương : 292
- Đây, đây, đây…là…
Nữ tiếp viên lắp bắp mãi không nói được một câu hoàn chỉnh. Đây chính là thẻ Vip a, loại đại nhân vật bậc này nàng vốn không có cơ hội tiếp xúc. Những người có thẻ Vip đều được Kim Tinh đại sư đích thân đón tiếp, theo một lối khác đi vào. Khi nãy Bạch Dạ mãi suy nghĩ về món bảo vật kia nên không nhắc nhở Dương Thiên về điểm này.
Mười tấm thẻ sáng loáng vô cùng bắt mắt, khi những người chung quanh nhìn thấy nó, trên mặt hiện lên đủ loại biểu cảm. Có ngạc nhiên, có ham muốn thèm khát, có phấn khích, nhưng tựu chung lại đều là kinh hãi.
Tiêu Viễn khóe mắt như muôn nứt ra, hắn không biết Dương Thiên từ đâu có được thứ này. Người khác không hiểu, nhưng Tiêu Viễn thì hiểu rõ hơn ai hết. Tiêu Bắc đã nhắc nhở hắn rất kĩ, câu nói đó luôn được ghi nhớ ở trong đầu hắn:
- Phía trên thẻ hạng sang còn có một loại gọi là thẻ Vip, làm bằng vàng ròng, bên trên là một chữ Vip do kim cương đính lại mà thành. Loại thẻ này chỉ có 30 chiếc, được phát cho những người quyền lực bậc nhất thế giới, khủng bố đến một trình độ ngươi không thể nào tưởng tượng được. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được đắc tội với người có tấm thẻ này. Nếu không, ta cũng không giữ được ngươi.
Tiêu Bắc biết rõ tính cách của Tiêu Viễn, lo sợ hắn gây chuyện khắp nơi nên đã dặn dò kĩ càng từ trước. Tiêu Viễn tuy hành sự có điểm ngông cuồng, nhưng vẫn luôn nghe lời Tiêu Bắc, ghi nhớ lời hắn dặn dò. Cẩn thận đến mấy cũng có sơ hở, ai mà biết được Dương Thiên lại chính là người có thẻ Vip, lại có đến 10 cái. Mặc kệ Dương Thiên làm sao có được, hắn không phải là người mà Tiêu Viễn có thể động vào.
Tiêu Viễn đang định nói gì đó, Dương Thiên đã lên tiếng:
- Ta có thể vào trong hay chưa?
Nữ tiếp viên vội nói:
- Xin ngài đợi một lát, quản lý của ta sẽ đích thân đón tiếp ngài.
Dương Thiên phẩy tay:
- Cần gì phiền phức như vậy, ngươi đưa ta vào trong là được rồi.
- Ta?
- Đúng vậy, ngươi có biết chỗ hay không?
- Biết, đương nhiên là biết. Mời các ngài đi theo ta.
Người mang thẻ Vip nàng không được tiếp xúc, nhưng vẫn được huấn luyện qua, đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra. Người có thẻ Vip sẽ có một phòng riêng. Trên mỗi thẻ Vip có một đoạn mã nhỏ ở dưới, thứ này không chỉ dùng để phân biệt với đồ giả mà còn ghi lại số phòng.
Nữ tiếp viên xem qua 10 cái thẻ Vip, nói với Dương Thiên:
- Số phòng lần lượt là 3, 6, 7, 9, 13, 15, 18… Ngài muốn chọn phòng nào?
- Ừm, lấy cho ta và vị tiểu thư này phòng số 9, cho vị này phòng số 13. Còn dư lại ngươi cứ giữ lấy đi.
- Cho ta?
Nữ tiếp viên hoảng hốt:
- Không được, thứ này quá quý giá, ta không dám nhận.
- Ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, ngươi đem bán cho đám người đang thèm khát ngoài kia cũng sẽ thu được một khoản kha khá.
Nữ tiếp viên mừng rõ như điên, liên tục cúi đầu cảm tạ Dương Thiên. Sau khi đưa ba người đến phòng riêng, nàng vội vả bỏ đi. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này nàng đương nhiên hiểu được. Nếu xử lý không tốt, đến mạng có thể cũng sẽ mất a. Dương Thiên thì không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua mấy thứ vô dụng khiến hắn cảm thấy vướng víu, tùy tiện vứt đi mà thôi.
Bên trong phòng Vip thiết kế đầy đủ tiện nghi, ghế tựa trải lông thú, có điều khiển tự động, ngồi trên đó chỉ cần cử động ngón tay liền di chuyển khắp mọi nơi. Trái cây, rượu vang đều là hảo hạng. Trên phòng có gắn một tấm kính lớn, loại trong suốt, nhìn qua tấm kính có thể thấy toàn bộ quanh cảnh phòng đấu giá. Bên dưới được trang bị nút điều khiển góc độ, bất kể ngươi muốn nhìn chỗ nào đều được.
Bước vào trong phòng, Lăng Nhã Kỳ hừ lạnh, ném túi xách qua một bên, quay lưng về phía Dương Thiên. Thái độ rõ ràng là đang tức giận. Dương Thiên mặt ngốc trệ, hắn còn chưa hiểu Lăng Nhã Kỳ tức giận chuyện gì.
- Nhã Kỳ, ngươi làm sao vậy?
- Không cần ngươi bận tâm.
- Ặc, có phải tới tháng nên trong người cảm thấy khó chịu. Yên tâm đi, có ta ở đây, chỉ cần xoa bóp một lát sẽ khỏi.
Lăng Nhã Kỳ quay lại, hai mắt tóe lửa:
- Ngươi mới tới tháng.
Dương Thiên đưa tay lên trán Lăng Nhã Kỳ, ra vẻ suy nghĩ:
- Cũng không có bị sốt, tại sao tư duy lại lộn xộn như vậy?
- Ngươi nói cái gì?
- Ta là nam nhân, đương nhiên sẽ không tới tháng. Vừa rồi ngươi lại nói vậy, ta cho rằng đầu óc của ngươi không còn được tỉnh táo, dẫn đến lời nói…
Lăng Nhã Kỳ gần như hét lên:
- Ngươi câm miệng cho ta.
Dương Thiên cố nhịn cười:
- Được rồi, không đùa nữa. Ta hình như không có làm gì đắc tội với ngươi a.
Lăng Nhã Kỳ làm mặt lạnh:
- Ai thèm tức giận. Nếu ngươi thích cô nàng tiếp viên kia thì đi tìm nàng ta đi, không cần phải ở lại đây với ta.
- Cô nàng tiếp viên kia?
Lăng Nhã Kỳ tóm được cơ hội, tuôn ra một tràng:
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Vừa gặp nhau một lúc ngươi đã cho người ta 8 tấm thẻ Vip, mỗi tấm đều có giá trị khổng lồ. Đây rõ ràng là có ý đồ xấu. Mau nói đi, hai người các ngươi có ZO8g51C phải đã lén lút trao đổi, hẹn họ sau buổi đấu giá phải không? Nàng ta nhìn cũng không tệ, vóc dáng lại tốt, trước sau lồi lõm, có phải ngươi định…
Dương Thiên trợn mắt, nhất thời không nói nên lời. Đây là thể loại lý luận gì? Nữ tiếp viên kia tuy rằng có chút xinh đẹp nhưng còn xa mới bằng Lăng Nhã Kỳ. Trừ phi não hắn vào nước, bằng không nhất định sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này. Suy nghĩ của Dương Thiên xoay chuyển:
- Nhã Kỳ, có phải là ngươi đang ghen hay không.
Lăng Nhã Kỳ đang nói liền khựng lại, mặt có hơi đỏ lên, nghiêng đầu qua một bên:
- Ai thèm ghen với nàng, ta và ngươi chỉ là bạn bè bình thường. Chẳng qua bản tính đào hoa, ưa thích chơi đùa với nữ nhân của ngươi làm ta chán ghét mà thôi.
Dương Thiên đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai tay cầm lấy vai Lăng Nhã Kỳ, giữ cho nàng nhìn về phía mình:
- Nhã Kỳ, ta tuy phong lưu nhưng đối với mỗi một nữ nhân đều là thật lòng, không có ý định chơi đùa với bất kỳ ai. Ngươi nhất định phải tin ta.
Vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thiên khiến Lăng Nhã Kỳ hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng vùng vằng gỡ tay hắn ra, quay người che dấu khuôn mặt đỏ bừng:
- Ngươi nghiêm túc hay không liên quan gì đến ta.
- Nhã Kỳ, mấy tấm vé kia ta giữ lại cũng vô dụng nên mới cho nàng. Nếu ngươi không thích, ta lập tức sẽ đi đòi lại.
Dương Thiên nói xong liền đứng dậy, ý đồ đi ra ngoài. Hắn vừa bước được vài bước, Lăng Nhã Kỳ đã vội nắm tay hắn, giữ lại nói:
- Đồ đã cho người ta rồi, ngươi còn muốn đòi lại sao?
- Nhưng ngươi…
- Ta tin tưởng ngươi là được chứ gì? Mau về chỗ ngồi đi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Dương Thiên quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại rất vui vẻ. Lời nói của Lăng Nhã Kỳ giống như đã gián tiếp chấp nhận hắn. Tuy không quá rõ ràng nhưng chỉ cần thêm một thời gian nữa, nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Thiên Thư chương thứ 3: "Lòng tin". Sau khi gây ấn tượng bằng những phương pháp ở chương 2, qua chương 3 ngươi cần phải học cách tạo dựng lòng tin. Nam nhân có thể vô sỉ, có thể xấu xa, nhưng lúc nữ nhân cần đến, ngươi phải chứng minh mình là một chỗ dựa vững trải, khiến các nàng tin tưởng vào ngươi. Việc này nói dễ không dễ, nói khó không khó, trong chương 3 là một số hướng dẫn chung, khi vào tình huống cụ thể ngươi cần phải tùy cơ ứng biến.
Phía trên là nội dung giới thiệu về chương 3, không quá thâm ảo nhưng mang lại hiểu quả bất ngờ. Ít nhất, Lăng Nhã Kỳ đã không giận dỗi hắn nữa.
Trong lúc Dương Thiên đang vui vẻ vì có tiến triển tốt, Tiêu Viễn mở cửa phòng Vip số 13 ra, nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài. Từ khi Dương Thiên xuất ra thẻ Vip, Tiêu Viễn đã hoàn toàn dập tắt ý định trả thù, hắn ngoan ngoãn làm theo những gì Dương Thiên nói.
Sau khi vào phòng, Tiêu Viễn lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ, yêu cầu bọn hắn hủy kế hoạch. Không biết tại sao điện thoại lại không gọi được, hắn đành đích thân đi tìm bọn chúng.
Tiêu Viễn vừa ra khỏi phòng, khóe miệng Dương Thiên liền vẽ lên một nụ cười:
- Đã muốn hành động rồi sao?
Nữ tiếp viên lắp bắp mãi không nói được một câu hoàn chỉnh. Đây chính là thẻ Vip a, loại đại nhân vật bậc này nàng vốn không có cơ hội tiếp xúc. Những người có thẻ Vip đều được Kim Tinh đại sư đích thân đón tiếp, theo một lối khác đi vào. Khi nãy Bạch Dạ mãi suy nghĩ về món bảo vật kia nên không nhắc nhở Dương Thiên về điểm này.
Mười tấm thẻ sáng loáng vô cùng bắt mắt, khi những người chung quanh nhìn thấy nó, trên mặt hiện lên đủ loại biểu cảm. Có ngạc nhiên, có ham muốn thèm khát, có phấn khích, nhưng tựu chung lại đều là kinh hãi.
Tiêu Viễn khóe mắt như muôn nứt ra, hắn không biết Dương Thiên từ đâu có được thứ này. Người khác không hiểu, nhưng Tiêu Viễn thì hiểu rõ hơn ai hết. Tiêu Bắc đã nhắc nhở hắn rất kĩ, câu nói đó luôn được ghi nhớ ở trong đầu hắn:
- Phía trên thẻ hạng sang còn có một loại gọi là thẻ Vip, làm bằng vàng ròng, bên trên là một chữ Vip do kim cương đính lại mà thành. Loại thẻ này chỉ có 30 chiếc, được phát cho những người quyền lực bậc nhất thế giới, khủng bố đến một trình độ ngươi không thể nào tưởng tượng được. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được đắc tội với người có tấm thẻ này. Nếu không, ta cũng không giữ được ngươi.
Tiêu Bắc biết rõ tính cách của Tiêu Viễn, lo sợ hắn gây chuyện khắp nơi nên đã dặn dò kĩ càng từ trước. Tiêu Viễn tuy hành sự có điểm ngông cuồng, nhưng vẫn luôn nghe lời Tiêu Bắc, ghi nhớ lời hắn dặn dò. Cẩn thận đến mấy cũng có sơ hở, ai mà biết được Dương Thiên lại chính là người có thẻ Vip, lại có đến 10 cái. Mặc kệ Dương Thiên làm sao có được, hắn không phải là người mà Tiêu Viễn có thể động vào.
Tiêu Viễn đang định nói gì đó, Dương Thiên đã lên tiếng:
- Ta có thể vào trong hay chưa?
Nữ tiếp viên vội nói:
- Xin ngài đợi một lát, quản lý của ta sẽ đích thân đón tiếp ngài.
Dương Thiên phẩy tay:
- Cần gì phiền phức như vậy, ngươi đưa ta vào trong là được rồi.
- Ta?
- Đúng vậy, ngươi có biết chỗ hay không?
- Biết, đương nhiên là biết. Mời các ngài đi theo ta.
Người mang thẻ Vip nàng không được tiếp xúc, nhưng vẫn được huấn luyện qua, đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra. Người có thẻ Vip sẽ có một phòng riêng. Trên mỗi thẻ Vip có một đoạn mã nhỏ ở dưới, thứ này không chỉ dùng để phân biệt với đồ giả mà còn ghi lại số phòng.
Nữ tiếp viên xem qua 10 cái thẻ Vip, nói với Dương Thiên:
- Số phòng lần lượt là 3, 6, 7, 9, 13, 15, 18… Ngài muốn chọn phòng nào?
- Ừm, lấy cho ta và vị tiểu thư này phòng số 9, cho vị này phòng số 13. Còn dư lại ngươi cứ giữ lấy đi.
- Cho ta?
Nữ tiếp viên hoảng hốt:
- Không được, thứ này quá quý giá, ta không dám nhận.
- Ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, ngươi đem bán cho đám người đang thèm khát ngoài kia cũng sẽ thu được một khoản kha khá.
Nữ tiếp viên mừng rõ như điên, liên tục cúi đầu cảm tạ Dương Thiên. Sau khi đưa ba người đến phòng riêng, nàng vội vả bỏ đi. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này nàng đương nhiên hiểu được. Nếu xử lý không tốt, đến mạng có thể cũng sẽ mất a. Dương Thiên thì không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua mấy thứ vô dụng khiến hắn cảm thấy vướng víu, tùy tiện vứt đi mà thôi.
Bên trong phòng Vip thiết kế đầy đủ tiện nghi, ghế tựa trải lông thú, có điều khiển tự động, ngồi trên đó chỉ cần cử động ngón tay liền di chuyển khắp mọi nơi. Trái cây, rượu vang đều là hảo hạng. Trên phòng có gắn một tấm kính lớn, loại trong suốt, nhìn qua tấm kính có thể thấy toàn bộ quanh cảnh phòng đấu giá. Bên dưới được trang bị nút điều khiển góc độ, bất kể ngươi muốn nhìn chỗ nào đều được.
Bước vào trong phòng, Lăng Nhã Kỳ hừ lạnh, ném túi xách qua một bên, quay lưng về phía Dương Thiên. Thái độ rõ ràng là đang tức giận. Dương Thiên mặt ngốc trệ, hắn còn chưa hiểu Lăng Nhã Kỳ tức giận chuyện gì.
- Nhã Kỳ, ngươi làm sao vậy?
- Không cần ngươi bận tâm.
- Ặc, có phải tới tháng nên trong người cảm thấy khó chịu. Yên tâm đi, có ta ở đây, chỉ cần xoa bóp một lát sẽ khỏi.
Lăng Nhã Kỳ quay lại, hai mắt tóe lửa:
- Ngươi mới tới tháng.
Dương Thiên đưa tay lên trán Lăng Nhã Kỳ, ra vẻ suy nghĩ:
- Cũng không có bị sốt, tại sao tư duy lại lộn xộn như vậy?
- Ngươi nói cái gì?
- Ta là nam nhân, đương nhiên sẽ không tới tháng. Vừa rồi ngươi lại nói vậy, ta cho rằng đầu óc của ngươi không còn được tỉnh táo, dẫn đến lời nói…
Lăng Nhã Kỳ gần như hét lên:
- Ngươi câm miệng cho ta.
Dương Thiên cố nhịn cười:
- Được rồi, không đùa nữa. Ta hình như không có làm gì đắc tội với ngươi a.
Lăng Nhã Kỳ làm mặt lạnh:
- Ai thèm tức giận. Nếu ngươi thích cô nàng tiếp viên kia thì đi tìm nàng ta đi, không cần phải ở lại đây với ta.
- Cô nàng tiếp viên kia?
Lăng Nhã Kỳ tóm được cơ hội, tuôn ra một tràng:
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Vừa gặp nhau một lúc ngươi đã cho người ta 8 tấm thẻ Vip, mỗi tấm đều có giá trị khổng lồ. Đây rõ ràng là có ý đồ xấu. Mau nói đi, hai người các ngươi có ZO8g51C phải đã lén lút trao đổi, hẹn họ sau buổi đấu giá phải không? Nàng ta nhìn cũng không tệ, vóc dáng lại tốt, trước sau lồi lõm, có phải ngươi định…
Dương Thiên trợn mắt, nhất thời không nói nên lời. Đây là thể loại lý luận gì? Nữ tiếp viên kia tuy rằng có chút xinh đẹp nhưng còn xa mới bằng Lăng Nhã Kỳ. Trừ phi não hắn vào nước, bằng không nhất định sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này. Suy nghĩ của Dương Thiên xoay chuyển:
- Nhã Kỳ, có phải là ngươi đang ghen hay không.
Lăng Nhã Kỳ đang nói liền khựng lại, mặt có hơi đỏ lên, nghiêng đầu qua một bên:
- Ai thèm ghen với nàng, ta và ngươi chỉ là bạn bè bình thường. Chẳng qua bản tính đào hoa, ưa thích chơi đùa với nữ nhân của ngươi làm ta chán ghét mà thôi.
Dương Thiên đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai tay cầm lấy vai Lăng Nhã Kỳ, giữ cho nàng nhìn về phía mình:
- Nhã Kỳ, ta tuy phong lưu nhưng đối với mỗi một nữ nhân đều là thật lòng, không có ý định chơi đùa với bất kỳ ai. Ngươi nhất định phải tin ta.
Vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thiên khiến Lăng Nhã Kỳ hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng vùng vằng gỡ tay hắn ra, quay người che dấu khuôn mặt đỏ bừng:
- Ngươi nghiêm túc hay không liên quan gì đến ta.
- Nhã Kỳ, mấy tấm vé kia ta giữ lại cũng vô dụng nên mới cho nàng. Nếu ngươi không thích, ta lập tức sẽ đi đòi lại.
Dương Thiên nói xong liền đứng dậy, ý đồ đi ra ngoài. Hắn vừa bước được vài bước, Lăng Nhã Kỳ đã vội nắm tay hắn, giữ lại nói:
- Đồ đã cho người ta rồi, ngươi còn muốn đòi lại sao?
- Nhưng ngươi…
- Ta tin tưởng ngươi là được chứ gì? Mau về chỗ ngồi đi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Dương Thiên quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại rất vui vẻ. Lời nói của Lăng Nhã Kỳ giống như đã gián tiếp chấp nhận hắn. Tuy không quá rõ ràng nhưng chỉ cần thêm một thời gian nữa, nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Thiên Thư chương thứ 3: "Lòng tin". Sau khi gây ấn tượng bằng những phương pháp ở chương 2, qua chương 3 ngươi cần phải học cách tạo dựng lòng tin. Nam nhân có thể vô sỉ, có thể xấu xa, nhưng lúc nữ nhân cần đến, ngươi phải chứng minh mình là một chỗ dựa vững trải, khiến các nàng tin tưởng vào ngươi. Việc này nói dễ không dễ, nói khó không khó, trong chương 3 là một số hướng dẫn chung, khi vào tình huống cụ thể ngươi cần phải tùy cơ ứng biến.
Phía trên là nội dung giới thiệu về chương 3, không quá thâm ảo nhưng mang lại hiểu quả bất ngờ. Ít nhất, Lăng Nhã Kỳ đã không giận dỗi hắn nữa.
Trong lúc Dương Thiên đang vui vẻ vì có tiến triển tốt, Tiêu Viễn mở cửa phòng Vip số 13 ra, nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài. Từ khi Dương Thiên xuất ra thẻ Vip, Tiêu Viễn đã hoàn toàn dập tắt ý định trả thù, hắn ngoan ngoãn làm theo những gì Dương Thiên nói.
Sau khi vào phòng, Tiêu Viễn lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ, yêu cầu bọn hắn hủy kế hoạch. Không biết tại sao điện thoại lại không gọi được, hắn đành đích thân đi tìm bọn chúng.
Tiêu Viễn vừa ra khỏi phòng, khóe miệng Dương Thiên liền vẽ lên một nụ cười:
- Đã muốn hành động rồi sao?