Chương : 45
Túy Hoa Các là thanh lâu lớn nhất ở Lôi Châu này, mặc dù sinh ý sa sút không nhỏ, nhưng mà sau lưng lại có Thái Thú đại nhân quyền lực nhất chống lưng, lại có các cô nương tuyệt đối xinh đẹp, cầm kỳ thi họa môn nào cũng tinh thông, vẫn là nơi hấp dẫn đối với không ít các khách nhân.
Đường Tiểu Đông cùng với bốn người bước vào Túy Hoa Các, La Mạn đầu tiên là kinh hỉ, chạy ra tiếp đón nhưng trông thấy nhan sắc của Lôi Mị, Đường Điềm, Thư Tiệp, thì không khỏi phát sinh một tiếng thở dài thất vọng.
Trong ba cô nương đó, Thư Tiệp có vẻ kém hơn cả, nhưng tuyệt đối vẫn ăn đứt chiêu bài làm ăn của Túy Hoa Các, Đường Điềm thì thanh xuân động lòng người, Lôi Mị thì quyến rũ động nhân, bốn từ nghiêng nước nghiêng thành thật không khoa trương.
Bên cạnh ba cô nương sắc thế kia, lại có một người quyến rũ thành thục Kha Vân Tiên, La Mạn không khỏi thở dài, thảo nào nhìn ngắm một hồi, tám đại hồng nhân ở đây cũng không ai xứng đáng lọt vào trong tầm mắt.
- Đường Công Tử, ngọn gió xuân nào đã đưa thần tài như công tử đến ngôi miếu nhỏ này?
Đôi mắt nàng hiện lên vẻ tình tứ, nụ cườ
i say mê, nhưng trong lòng của nàng cũng hiện ra vẻ bất an.
Nàng biết Đường Tiểu Đông đến đây không phải là tìm hoa ghẹo nguyệt, lần trước hắn bị trúng độc, tuy có Thái Thú đứng ra hòa giải, nhưng nghe nói Đường công tử rất được tướng gia ưu ái, đến cả Thái Thú đại nhân cũng có phần lo sợ, vạn nhất có gì đó xảy ra thì Thái Thú đại nhân quyết thí xe giữ tướng.
Các cô nương của Túy Hoa Các túy đều biết Đường công tử này có tướng mạo không xuất chúng nhưng đã khuấy động toàn bộ giới thanh lâu bằng nhưng cải cách kinh thiên động địa, ai đây đều muốn tiến lên để nhìn ngắm cho thật kỹ, hơn hai mươi làn thu ba tất cả đều chăm chú quan sát từ trên xuống dưới không bỏ sót một chỗ nào trên người hắn, nhất thời làm cho hắn luống cuống tay chân, cảm giác chính mình giống như một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống.
Hắn vội ho khan vài tiếng, đồng thời tiến lên phía trước đến gần chỗ La Mạn, thấp giọng nói rõ mục địch cuộc viếng thăm lần này, lúc này La Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng bởi vì Đường Tiểu Đông thì thầm bên tai, hơi nóng phả ra làm cho lỗ tai của nàng kích thích, đôi gò má cũng ửng hồng lên, mà trong lòng hươu vượn cũng bắt đầu chạy loạn.
Nàng liếc mắt nhìn về phía ba nữ tử đang đứng ở đằng sau, bất giác không kìm được một tiếng thở dài, tự biết mình là tàn hoa bại liễu, không còn được như xưa, làm sao có thể so bì với chúng nữ.
Nàng vỗ vỗ hai tay thông báo:
- Các cô nương, nhường một chút.
Kì thực không cần nàng nói, các cô nương sớm đã bị Đường Điềm, Thư Tiệp dùng ánh mắt hăm dọa đẩy lùi sang một bên, Thư tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh ở Lôi Châu này, tựa như cọp cái nào ai dám gần? Hơn nữa bên cạnh còn có sự hăm dọa chết người của Đường Điềm, tốt nhất nên nhanh chóng rời đi.
Hậu viện của Túy Hoa Các có một gian sương phòng, một thiếu nữ mới mười lăm, mười sáu đang cặm cụi bên khung thêu, trên đôi má trơn bóng hây hây đỏ, thật là như ánh trăng rằm, vẻ đẹp động lòng người.
Một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi ghé sát bên người nàng, đôi mắt ngây dại vì thiếu nữ, vừa nhìn qua đã biết là một đôi tình lữ chìm đắm trong b
Hai người đang đầu mày cuối mắt, tuy không nói nhưng tình ý vẫn dạt dào, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa ầm ầm.
Không thể chờ được, Thư Tiệp tung chân đá văng cửa phòng, cũng với Đường Điềm hung dữ tiến vào.
- Ôi...
Thiếu nữ bị tiếng động dọa cho chết khiếp kim thêu đâm vào ngón tay, bất giác phát ra tiếng kêu thất thanh.
Nam nhân nọ cả kinh, nhảy dựng lên ghế, thấy Đường Điềm ngọt ngào cười cười, sắc mặt biến đổi, hai vai nhoáng lên, thân thể cực nhanh lao về phía cửa sổ.
Trong lúc chạy hơi quay đầu lại nhìn, thấy Đường Điểm ôm đôi bàn tay ngọc, một điểm ý tứ đuổi theo cũng không có, tâm niệm thay đổi thật nhanh, thầm cảm thấy không ổn, nhưng đã quá muộn, một bàn tay xinh đẹp từ bên ngoài cửa sổ xuất hiện, chụp thẳng vào gáy hắn.
- Các ngươi... Muốn làm gì?
Thiếu nữ cầm chặt ngón tay đang chảy máu, hoảng sợ nhìn về phía 2 nữ hiệp. Nàng thấy La Mạn như chết đuối vớ được cọc:
- Đại tỷ...
La Mạn cũng không hiểu vì sao Đường Tiểu Đông lại đi đối phó với thiếu niên họ Tần kia thế, hắn chính là một con gà vàng, trực tiếp bao trọn lần đầu của Châu nhi tới hiện tại, tuy rằng vô cùng tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể dẫn theo Châu nhi ra khỏi phòng.
- Tần Thiên Bảo, như vậy ngươi còn trốn được sao?
Đứng bên ngoài cửa số Lôi Mị nở nụ cười kiều mị, nàng túm lấy áo của Thiên Bảo lôi vào trong phòng, "bịch" một tiếng, Tần Thiên Bảo đã bị ném lên trên giường.
Quan sát một lúc thấy tên thiếu niên này bị trêu đùa như món đồ chơi, đầu Đường Tiểu Đông như to ra. Đột nhiên một ý niệm nhảy ra trong đầu hắn, vạn nhất sau này hắn đắc tội với các nàng có khi nào bị các nàng đánh hội đồng trở thành đầu heo như vậy không?
Còn sắc mặt Thiên Bảo nhợt nhạt không còn một chút máu, hắn quỳ mọp trên giường nói:
- Mị tỷ... Ta... Thật sự không cố ý...
Lôi mị thở dài một tiếng:
- Ta tin tưởng ngươi thì có ích lợi gì...
Nghe nàng nói hình như có chút khả năng chuyển cơ, Tần Thiên Bảo làm vẻ mặt đau khổ, đầy thương cảm nỉ non:
- Mị tỷ, ta... Ta sự thực không phải cố ý, mong tỷ thương xót, nói úp ta một tiếng...
Nhìn Tần Thiên Bảo đang liều mạng dập đầu than thở, mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là nhược điểm của hắn đã bị Lôi Mị nắm chắc trong tay.
Lôi Mị nhàn nhạt nói:
- Ngươi cũng biết, tiểu cô ta ngoài mềm trong cứng, cho dù liều mạng đắc tội với Bảo Định Tần gia, cũng muốn đem ngươi ra khoét hai con mắt, chặt hết tứ chi, cắt tai xẻo mũi...
Tần Thiên Bảo vô thức sờ lên tai lên mũi, khuôn mặt kinh dị tái nhợt đi.
Cảm giác hù dọa hắn như thế là vừa đủ, Lôi Mị nhẹ nhàng cười:
- Nhưng nể mặt mũi của Tần Ngũ thúc thúc, ta sẽ đi thuyết khách hộ ngươi, nhưng chưa biết kết quả sẽ ra sao...
- Cảm tạ Mị tỷ tỷ, cảm tạ Mỵ tỷ tỷ, Thiên Bảo biết Mị tỷ tỷ là nữ nhân tốt nhất trên đời.
Tần Thiên Bảo rốt rít dập đầu ta ơn, không quên vuốt mông ngựa.
- Thế nhưng, người phải làm giúp ta một chuyện!
Thấy có vẻ đã giữ được cái mạng, Tần Thiên Bảo lổm ngồm bò xuống mép giường, tay vỗ vào ngực khẳng định:
- Đừng nói là một việc, một trăm một nghìn việc cũng được, chỉ cần Mị tỷ tỷ phân phó, Thiên Bảo dù có liều mạng cũng sẽ hoàn thành.
Đường Tiểu Đông không thể cười nổi, tên tiểu tử này vừa nãy như là chó cụt đuôi vậy mà chỉ một khắc đã thể hiện bản tính anh hùng khí khái, đổi màu so với tắc kè hoa còn nhanh hơn.