Chương : 12
Điền Phong không phát hiện ra liền tiếp tục nói:
- Tối hôm qua Phong xem sao trời thấy đại hung hiện ra, Giang Nam có một ngôi sao không rõ, không ngoài sở liệu mấy ngày nữa sẽ có đại tướng bỏ mình, cho dù không phải Tôn Kiên nhưng cũng là đại tướng đắc lực của hắn.
Trương Lãng thật sự kinh ngạc vì bổn sự suy đoán của Điền Phong, hoàn toàn chính xác, Tôn Kiên khi bị đánh bại thuộc cấp Tổ Mậu vì cứu hắn mà bị Hoa Hùng giết chết, xem ra mấy cái chiêm tinh học này cũng có đạo lý
Lại nói Tôn Kiên lãnh đội ngũ xông tới Tị Thủy Quan.
Thủ quan tướng sĩ suốt đêm phóng lưu tinh mã báo nguy tới Lạc Dương, Đổng Trác kinh hãi, phong Hỏa Hùng làm giáo úy kỵ binh, giục quân năm vạn Lý Túc Hồ Chẩn Triệu Sầm làm phó tướng hỏa tốc đối phó với kẻ địch.
Chúng chư hầu bên trong có tướng Tế Bắc là Bảo Tín sợ rằng Tôn Kiên đi trước chiếm công đầu cho nên lập tức để đệ đệ của hắn là Bảo Trung xuất ba nghìn quân, đi đường tắt tới Quan Hạ khiêu chiến, Hoa Hùng suất lãnh năm trăm quân xuống quan hét lớn:
- Tặc tướng chạy đâu.
Bảo Trung gấp gáp tiến công bị Hoa Hùng vung tay chém xuống, tướng tá bắt rất nhiều, trận mở màn đã thắng lợi, Đổng Trác biết được liền gia phong cho Hoa Hùng làm đô đốc.
Ngày kế tiếp Tôn Kiên suất lĩnh đại quân tới cửa quan, chính mình xung trận lên trước, chỉ thấy hắn mình mặc giáp bạc, hai tay vung xích, uy phong lầm lẫm, chúng tướng phía sau xếp thành một hàng, bên trái là Trình Phổ bên phải là Hoàng Cái.
Tôn Kiên chỉ về phía Hoa Hùng mà mắng to:
- Thất phu trợ ác còn không sớm hàng?
Hoa Hùng giận dữ đang định xuất quan đại chiến thì phó tướng Hồ Chẩn xung phong nhận việc:
- Giết gà cần gì dùng đao mổ trâu để mạt tướng tru sát Tôn Kiên.
Hoa Hùng đại hỉ, để cho Hồ Chẩn dẫn năm nghìn binh xuất quan ứng chiến.
Trình Phổ nhìn thấy một tên địch tướng xuất ra không nói hai lời phi mã nhanh chóng cản Hồ Chẩn lại.
Hai người đánh nhau mấy hiệp, Trình Phổ đâm trúng cổ họng của Hồ Chẩn, khiến hắn lập tức chết dưới chân ngựa, Tôn Kiên thấy thế gấp tay làm trống, xua quân liều chết tới trước quan, nhưng tên bắn như mưa hắn đành phải thu binh, đồng thời một bên sai người báo tin cho Viên Thiệu, lại phái người tới Viên Thuật thúc lương thực.
Viên Thuật sau khi được tin, ở phía sau có thủ hạ góp lời:
- Tôn Kiên chính là mãnh hổ Giang Đông nếu như đánh vỡ Lạc Dương, giết được Đổng Trác thì đúng là trừ sói mà được hổ, nay không nên phát lương thực.
Viên Thuật nghe theo không phát quân lương, không mấy ngày sau Tôn Kiên thiếu lương thực trầm trọng trong quân đại loạn, ở trong doanh của Hoa Hùng, Lý Túc liền hiến mưu:
- Tôn Kiên không có lương thực quân tâm tất tán, tối nay chúng ta nên dẫn người tập kích doanh trại của Tôn Kiên, tướng quân nhất định có thể nắm được.
Hoa Hùng theo kế, hạ quân sĩ ăn no thừa lúc tối sẽ hạ quan.Tôn Kiên mấy ngày liền không có lương thực, binh không chiến lược bị Hoa Hùng Lý Túc cướp trại chúng tướng hỗn chiến, Tổ Mậu vì bảo hộ Tôn Kiên mà bị Hoa Hùng chém rớt xuống ngựa, đến bình minh Hoa Hùng dẫn binh trở lại quan, Tôn Kiên mất Tổ Mậu thương cảm không thôi buổi tối sai người báo tin cho Viên Thiệu biết.
Lúc này ở trong đêm Trương Lãng đang ôm Dương Dung ngủ, mấy ngày hành quân đi quân đã tới Tị Thủy quan mặc dù hành quân chậm chạp nhưng hai người cả ngày đều trên ngựa cho nên khá mệt nhọc, không còn trạng thái của bộ đội đặc chủng đỉnh phong như trước kia.
Đúng lúc này binh sĩ gác đêm ở ngoài lều thông báo mời chúng tướng tới dự hội nghị.
Đợi Trương Lãng mặc quần áo hoàn tất đến dự hội nghị chúng tướng đã đến đông đủ chỉ còn thiếu mình hắn.
Mặc dù trải qua mấy ngày hành quân nhưng tinh thần Tào Tháo vẫn sáng ngời hai mắt hữu thần khi Trương Lãng đến xong hắn liền từ từ nói:
- Hôm qua tiền tuyến truyền tới tin tức Tôn Kiên ở trận chiến mở màn tại Tị Thủy quan chém đầu tướng địch là Hồ Chẩn, binh sĩ tinh thần đại chấn, chuyện phá quan hiện tại chỉ là trong tầm tay cho nên hôm nay ta đặc biệt mời chúng tướng quân uóng rượu một phen.
Chúng tướng đều cùng nói:
- Đa tạ đại nhân.
Tào Tháo nhìn chúng tướng rồi nheo mắt lại nói:
- Tôn Kiên dũng mãnh không đầy mấy ngày nữa sẽ nắm lấy được Tị Thủy quan không bằng chúng ta hiện tại xuất binh nắm lấy Hổ Lao quan Hổ Lao quan cách Lạc Dương chưa đầy năm mươi dặm, bốn phía thông suốt nếu như có thể hạ nó, Đổng Trác cũng sẽ bị rét lạnh lúc đó Tôn Kiên trực chỉ Huỳnh Dương, cùng với chúng ta hình thành thế giáp công Đổng Trác nhất định sẽ bị phá.
Chúng tướng đều bái phục nói:
- Kế này của đại nhân rất hay.
Chỉ có Trương Lãng ở bên cạnh không nói một câu, Tào Tháo đang cân nhắc bỗng nhiên lại hỏi Trương Lãng;
- Chi Thanh cho rằng như vậy có được hay không?
Đầu óc của Trương Lãng nhanh chóng vận chuyển, Tào Tháo nói rất có đạo lý nhưng hắn không phải thánh nhân hắn không ngờ rằng Tôn Kiên sẽ bại dưới tay Đổng Trác và Lữ Bố sẽ đóng quân ở Hổ Lao quan càng không ngờ rằng Đổng Trác sẽ dời đô tới Trường An, nhìn thấy Tào Tháo lộ vẻ mong đợi, Trương Lãng mau chóng hạ quyết định, hắn liền nói:
- Kế này có thể thực hiện nhưng với điều kiện Tôn Kiên phải nắm được Tị Thủy quan nếu như Tôn Kiên không nắm được thì không thể hình thành thế giáp công.
Mọi người nghe xong thì mơ hồ ngay cả Tào Tháo cũng không hiểu, hắn liền hỏi:
- Kế này đến cùng là được hay không được?
Trương Lãng không sợ mà nói:
- Tôn Kiên chỉ có tiểu thắng không thành đại sự nếu như theo sở liệu của tại hạ thì không đầy mấy ngày nữa Tôn Kiên nhất định sẽ bại.
Tào Tháo hoài nghi hỏi:
- Chi Thanh tại sao lại khẳng định như thế?
Có lẽ hắn nhìn thấy trên mặt Trương Lãng tràn ngập tự tin nên hỏi như vậy.
Trương Lãng đem lời trước kia của mình cho Điền Phong nói lại một phen.
Chúng tướng đều im lặng đại trướng nhất thời trầm tĩnh đến đáng sợ.
Đúng vào lúc này Tào Tháo cười to:
- Chúng ái tướng hôm nay không nói chuyện quân sự nữa, mấy ngày hành quân mọi người đều mệt mỏi, nào mau cạn chén.
Hắn nói xong một hơi cạn sạch ly rượu.
Chúng tướng đều đồng thanh ứng hô, từng người cạn chiến hào khí bắt đầu trở nên nóng lên.
Trương Lãng không thể không bội phục sự ổn trọng của Tào Tháo, hắn lộ vẻ điềm nhiên không có gì, không biết trong bụng của hắn đang có chủ ý quái quỷ gì.
Trương Lãng nghĩ lại Tào Tháo một đời tuy gian hùng nhưng trong lòng cũng không thể dung người mình hôm nay ở trước mặt mọi người đả kích kế hoạch của hắn, không cho hắn mặt mũi hắn sẽ cho mình là cậy tài khinh người khẳng định trong lòng sẽ nổi lên phản cảm, cho dù mấy ngày sau cũng biết lời mình là đúng nhưng trong lòng hắn cũng không thể dung, với con mắt của Tào Tháo sẽ nhìn ra mình không phải là người cam lòng làm kẻ dưới, đối với một người có dã tâm mà nói đem một tên tiềm ẩn bóp chết trong trứng nước là biện pháp tốt nhất. Xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn, mặc dù không sợ chuyện gì nhưng cũng phải bảo vệ tốt cái mạng nhỏ này.
- Tối hôm qua Phong xem sao trời thấy đại hung hiện ra, Giang Nam có một ngôi sao không rõ, không ngoài sở liệu mấy ngày nữa sẽ có đại tướng bỏ mình, cho dù không phải Tôn Kiên nhưng cũng là đại tướng đắc lực của hắn.
Trương Lãng thật sự kinh ngạc vì bổn sự suy đoán của Điền Phong, hoàn toàn chính xác, Tôn Kiên khi bị đánh bại thuộc cấp Tổ Mậu vì cứu hắn mà bị Hoa Hùng giết chết, xem ra mấy cái chiêm tinh học này cũng có đạo lý
Lại nói Tôn Kiên lãnh đội ngũ xông tới Tị Thủy Quan.
Thủ quan tướng sĩ suốt đêm phóng lưu tinh mã báo nguy tới Lạc Dương, Đổng Trác kinh hãi, phong Hỏa Hùng làm giáo úy kỵ binh, giục quân năm vạn Lý Túc Hồ Chẩn Triệu Sầm làm phó tướng hỏa tốc đối phó với kẻ địch.
Chúng chư hầu bên trong có tướng Tế Bắc là Bảo Tín sợ rằng Tôn Kiên đi trước chiếm công đầu cho nên lập tức để đệ đệ của hắn là Bảo Trung xuất ba nghìn quân, đi đường tắt tới Quan Hạ khiêu chiến, Hoa Hùng suất lãnh năm trăm quân xuống quan hét lớn:
- Tặc tướng chạy đâu.
Bảo Trung gấp gáp tiến công bị Hoa Hùng vung tay chém xuống, tướng tá bắt rất nhiều, trận mở màn đã thắng lợi, Đổng Trác biết được liền gia phong cho Hoa Hùng làm đô đốc.
Ngày kế tiếp Tôn Kiên suất lĩnh đại quân tới cửa quan, chính mình xung trận lên trước, chỉ thấy hắn mình mặc giáp bạc, hai tay vung xích, uy phong lầm lẫm, chúng tướng phía sau xếp thành một hàng, bên trái là Trình Phổ bên phải là Hoàng Cái.
Tôn Kiên chỉ về phía Hoa Hùng mà mắng to:
- Thất phu trợ ác còn không sớm hàng?
Hoa Hùng giận dữ đang định xuất quan đại chiến thì phó tướng Hồ Chẩn xung phong nhận việc:
- Giết gà cần gì dùng đao mổ trâu để mạt tướng tru sát Tôn Kiên.
Hoa Hùng đại hỉ, để cho Hồ Chẩn dẫn năm nghìn binh xuất quan ứng chiến.
Trình Phổ nhìn thấy một tên địch tướng xuất ra không nói hai lời phi mã nhanh chóng cản Hồ Chẩn lại.
Hai người đánh nhau mấy hiệp, Trình Phổ đâm trúng cổ họng của Hồ Chẩn, khiến hắn lập tức chết dưới chân ngựa, Tôn Kiên thấy thế gấp tay làm trống, xua quân liều chết tới trước quan, nhưng tên bắn như mưa hắn đành phải thu binh, đồng thời một bên sai người báo tin cho Viên Thiệu, lại phái người tới Viên Thuật thúc lương thực.
Viên Thuật sau khi được tin, ở phía sau có thủ hạ góp lời:
- Tôn Kiên chính là mãnh hổ Giang Đông nếu như đánh vỡ Lạc Dương, giết được Đổng Trác thì đúng là trừ sói mà được hổ, nay không nên phát lương thực.
Viên Thuật nghe theo không phát quân lương, không mấy ngày sau Tôn Kiên thiếu lương thực trầm trọng trong quân đại loạn, ở trong doanh của Hoa Hùng, Lý Túc liền hiến mưu:
- Tôn Kiên không có lương thực quân tâm tất tán, tối nay chúng ta nên dẫn người tập kích doanh trại của Tôn Kiên, tướng quân nhất định có thể nắm được.
Hoa Hùng theo kế, hạ quân sĩ ăn no thừa lúc tối sẽ hạ quan.Tôn Kiên mấy ngày liền không có lương thực, binh không chiến lược bị Hoa Hùng Lý Túc cướp trại chúng tướng hỗn chiến, Tổ Mậu vì bảo hộ Tôn Kiên mà bị Hoa Hùng chém rớt xuống ngựa, đến bình minh Hoa Hùng dẫn binh trở lại quan, Tôn Kiên mất Tổ Mậu thương cảm không thôi buổi tối sai người báo tin cho Viên Thiệu biết.
Lúc này ở trong đêm Trương Lãng đang ôm Dương Dung ngủ, mấy ngày hành quân đi quân đã tới Tị Thủy quan mặc dù hành quân chậm chạp nhưng hai người cả ngày đều trên ngựa cho nên khá mệt nhọc, không còn trạng thái của bộ đội đặc chủng đỉnh phong như trước kia.
Đúng lúc này binh sĩ gác đêm ở ngoài lều thông báo mời chúng tướng tới dự hội nghị.
Đợi Trương Lãng mặc quần áo hoàn tất đến dự hội nghị chúng tướng đã đến đông đủ chỉ còn thiếu mình hắn.
Mặc dù trải qua mấy ngày hành quân nhưng tinh thần Tào Tháo vẫn sáng ngời hai mắt hữu thần khi Trương Lãng đến xong hắn liền từ từ nói:
- Hôm qua tiền tuyến truyền tới tin tức Tôn Kiên ở trận chiến mở màn tại Tị Thủy quan chém đầu tướng địch là Hồ Chẩn, binh sĩ tinh thần đại chấn, chuyện phá quan hiện tại chỉ là trong tầm tay cho nên hôm nay ta đặc biệt mời chúng tướng quân uóng rượu một phen.
Chúng tướng đều cùng nói:
- Đa tạ đại nhân.
Tào Tháo nhìn chúng tướng rồi nheo mắt lại nói:
- Tôn Kiên dũng mãnh không đầy mấy ngày nữa sẽ nắm lấy được Tị Thủy quan không bằng chúng ta hiện tại xuất binh nắm lấy Hổ Lao quan Hổ Lao quan cách Lạc Dương chưa đầy năm mươi dặm, bốn phía thông suốt nếu như có thể hạ nó, Đổng Trác cũng sẽ bị rét lạnh lúc đó Tôn Kiên trực chỉ Huỳnh Dương, cùng với chúng ta hình thành thế giáp công Đổng Trác nhất định sẽ bị phá.
Chúng tướng đều bái phục nói:
- Kế này của đại nhân rất hay.
Chỉ có Trương Lãng ở bên cạnh không nói một câu, Tào Tháo đang cân nhắc bỗng nhiên lại hỏi Trương Lãng;
- Chi Thanh cho rằng như vậy có được hay không?
Đầu óc của Trương Lãng nhanh chóng vận chuyển, Tào Tháo nói rất có đạo lý nhưng hắn không phải thánh nhân hắn không ngờ rằng Tôn Kiên sẽ bại dưới tay Đổng Trác và Lữ Bố sẽ đóng quân ở Hổ Lao quan càng không ngờ rằng Đổng Trác sẽ dời đô tới Trường An, nhìn thấy Tào Tháo lộ vẻ mong đợi, Trương Lãng mau chóng hạ quyết định, hắn liền nói:
- Kế này có thể thực hiện nhưng với điều kiện Tôn Kiên phải nắm được Tị Thủy quan nếu như Tôn Kiên không nắm được thì không thể hình thành thế giáp công.
Mọi người nghe xong thì mơ hồ ngay cả Tào Tháo cũng không hiểu, hắn liền hỏi:
- Kế này đến cùng là được hay không được?
Trương Lãng không sợ mà nói:
- Tôn Kiên chỉ có tiểu thắng không thành đại sự nếu như theo sở liệu của tại hạ thì không đầy mấy ngày nữa Tôn Kiên nhất định sẽ bại.
Tào Tháo hoài nghi hỏi:
- Chi Thanh tại sao lại khẳng định như thế?
Có lẽ hắn nhìn thấy trên mặt Trương Lãng tràn ngập tự tin nên hỏi như vậy.
Trương Lãng đem lời trước kia của mình cho Điền Phong nói lại một phen.
Chúng tướng đều im lặng đại trướng nhất thời trầm tĩnh đến đáng sợ.
Đúng vào lúc này Tào Tháo cười to:
- Chúng ái tướng hôm nay không nói chuyện quân sự nữa, mấy ngày hành quân mọi người đều mệt mỏi, nào mau cạn chén.
Hắn nói xong một hơi cạn sạch ly rượu.
Chúng tướng đều đồng thanh ứng hô, từng người cạn chiến hào khí bắt đầu trở nên nóng lên.
Trương Lãng không thể không bội phục sự ổn trọng của Tào Tháo, hắn lộ vẻ điềm nhiên không có gì, không biết trong bụng của hắn đang có chủ ý quái quỷ gì.
Trương Lãng nghĩ lại Tào Tháo một đời tuy gian hùng nhưng trong lòng cũng không thể dung người mình hôm nay ở trước mặt mọi người đả kích kế hoạch của hắn, không cho hắn mặt mũi hắn sẽ cho mình là cậy tài khinh người khẳng định trong lòng sẽ nổi lên phản cảm, cho dù mấy ngày sau cũng biết lời mình là đúng nhưng trong lòng hắn cũng không thể dung, với con mắt của Tào Tháo sẽ nhìn ra mình không phải là người cam lòng làm kẻ dưới, đối với một người có dã tâm mà nói đem một tên tiềm ẩn bóp chết trong trứng nước là biện pháp tốt nhất. Xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn, mặc dù không sợ chuyện gì nhưng cũng phải bảo vệ tốt cái mạng nhỏ này.