Chương : 153
Khô Lâu binh chỉ ồ lên một tiếng, giống như là không tin. Chiêu này ngày đêm luyện tập, vậy mà lại thất thủ, khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Trương Lãng vừa mới bước ngang qua cánh cửa diêm la trở về, còn chưa kịp lau mồi hôi thì đối phương đã rất nhanh giật mình bừng tỉnh, kiếm kia lao thẳng đến, như muốn đẩy Trương Lãng vào chỗ chết. Bởi vì hắn biết rõ, một khi Trương Lãng trì hoãn như vậy, thì những bí mật đều bại lộ hết. Ưu thế của mình cũng biến mất luôn. Đến lúc đó, tinh thần chiến đấu sẽ trở nên sa sút.
Thoát chết, Trương Lãng lại đối mặt với chiêu kiếm đoạt mạng trực diện của đối phương, trong nội tâm bỗng nhiên có cảm giác một mảnh khoáng đạt. Chính mình giống như là nhớ tới cái gì, hai mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn. Một chiêu “lý ngư đả đỉnh” chuẩn xác, chẳng những né được mũi nhọn công kích của đối phương, mà một lần nữa lại đứng dậy được. Hai người lại tiến vào trạng thái đối mặt lẫn nhau.
Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười như trống chiều chuông sớm truyền khắp toàn trường của Điển Vi:
- Haha, lão Điển ta cứ nghĩ rằng trên đời này thật sự có u linh lệ quỷ tồn tại, nhưng không nghĩ các ngươi lại diễn vở kịch hài như vậy, hại mọi người sợ hãi hùng, khiếp vía cả buổi. Ngươi là đồ con rùa, xem lão Điển ta thu phục các ngươi như thế nào đây.
Trương Lãng nghe thấy liền thừa cơ nhìn qua, mượn ánh sáng lờ mờ trong đêm, nhìn thấy được thân hình cao lớn, thô kệch của Điển Vi đang giẫm lên trên thân thể của một người. Người này toàn thân thỉnh thoảng dốc sức giãy dụa. Tuy nhìn không rõ gương mặt của y, nhưng đoán chừng khả năng đã bị thương, chắc hẳn là đã ăn một thiết kích của Điển Vi. Điển Vi một tay nhấc thiết kích, một tay vuốt vuốt một vật, trợn mắt xem xét. Đúng là một cái đầu lâu với một mái tóc giả đầy màu sắc, phía dưới là một áo khoác dài màu xám đang lắc lưu. Chỉ thấy y kêu lên kỳ lạ:
- Thứ này làm rất thật, hại lão Điển ta phải sợ ba phần. Thật là mất mặt.
Dùng vũ lực, Điển Vi quả nhiên việc đáng làm thì làm. Bằng vào thân thủ cao siêu của hắn đã mở ra được cục diện nặng nề.
Chân tướng một khi bị cởi bỏ, những Ưng vệ quân còn lại người nào cũng trợn mắt tròn xoe, nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới vừa rồi chính mình sợ hãi phát run, thì sắc mặt không tự chủ được, đỏ bừng lên. Tuy rằng đã trải qua chúa công nghiêm khắc chọn lựa. Hơn nữa còn gian khổ huấn luyện thì lần này thật sự là thể diện bị vứt ở nhà hết rồi. Nghĩ đến điều này, không khỏi thẹn quá hóa giận, lại như ong vỡ tổ chạy đến. Mà Dương Dùng cùng Triệu Vũ thì vỗ vỗ ngực, xem ra vẫn còn sợ hãi trong lòng. Nhưng đối với đồ vật trong tay của Điển Vi lại cảm thấy hứng thú, chạy đến để xem.
Trương Lãng thấy đội quân Ưng Vệ người nào cũng xông lên, hận không thể đem cái thứ giả mạo quỷ hồn này băm thành tám khúc không khỏi nhìn chằm chằm vào cái trước mặt đang xuất hiện thần sắc kinh hoàng thì dồn sức vào đan điền, trung khí mười phần nhắc nhở toàn trường:
- Mọi người nhất định phải coi chừng. Đằng sau mỗi cái mặt nạ đều có người núp. Đặc biệt khi hắn xoay người thì nhất định phải cẩn thận.
Trương Lãng lời nói này rất kịp thời, chẳng những khiến cho đối phương sinh ra cảm giác bị nhìn thấu, hơn nữa lại khiến cho các Ưng vệ quân không còn tức giận quá mức, đầu óc tỉnh táo lại. Ngẫm lại thân thủ của mình, các loại năng lực phản ứng, các Ưng vệ quân chỉ cao hơn chứ không có thấp. Nhưng do vừa rồi thiếu chút nữa bị trúng chiêu, mặc dù nguyên nhân huyền bí chiếm tỷ lệ rất lớn trong đó, nhưng khi chiến đấu không cho phép ngươi nửa điểm phân tâm. Bằng không thì đầu thân hai chỗ khác biệt. Hiện tại nhớ tới vừa nãy, trong nội tâm vẫn còn khiếp sợ. Đây chính là lần tiếp cận tử thần của mình.
Lúc này tình thế đã thay đổi. Ưng vệ quân đã hồi phục lại như bình thường, lại trong cơn giận dữ nhưng không mất bình tĩnh. Giả trang thành Khô lâu binh, đám đầu trâu mặt ngựa giặc Khăn vàng liên tiếp bị bại lui. Khô lâu binh trước sau tướng mạo, hình dáng đều thay đổi. Biết rõ là giả, nhưng ngoại hình lại rất thật. Có không ít những Ưng vệ quân vẫn cảm thấy cả kinh, thỉnh thoảng lại sững sờ. Một số ít mặc dù đã được nhắc nhở, nhưng lúc đối phương quay người, thì phản ứng không kịp. Nhưng tổng thể mà nói, cán cân thắng lợi đã nghiêng về bên phía Trương Lãng.
Có lẽ đầu lĩnh của đối phương cũng không đoán được chính mình lại đụng phải một đối thủ như thế. Nếu như trước kia, chỉ cần xuất động Khô lâu quỷ binh, cuộc chiến này không cần đánh là có thể hù chết đối phương, sau đó thu nhặt tiền tài, đại thắng trở về. Nhưng hôm nay đối thủ lại khác. Đối phương chẳng những không ai bị dọa cho chạy, mà càng đánh càng mạnh. Lại còn phá nát trận thế mà trại chủ đã khổ tâm chuẩn bị kỹ. Điều này khiến cho hắn cảm giác không ổn. Các huynh đệ bên cạnh mình đã bắt đầu ngã xuống. Hơn nữa còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nội tâm liền ớn lạnh. Vì vậy hắn quyết định thật nhanh, từ trong lòng ngực lấy ra cầm kim linh, âm thanh không phát ra tiếng động, cùng một thời gian bắt đầu lui về đằng sau.
Hắc ưng vệ làm sao chịu bỏ qua. Quả thực là cạn tàu ráo máng, làm cho đối phương ngay cả bị thương cũng không chú ý đến, phải chạy trối chết.
Đối phương do quen thuộc địa hình, hai ba phát nhảy liền vô tung vô ảnh. Ưng vệ quân chỉ có thể mở to đôi mắt, tức giận bất bình.
Trận chiến này đến cũng nhanh mà đi cũng nhau. Nhưng trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác sinh tử. Mọi người đều phát giác, lưng áo của mình nhiều ít đã có chút ướt sũng. Không thể tưởng tượng được giả thần giả quỷ lại có uy lực lớn đến như vậy. Hơn nữa thủ đoạn lại rất ma mãnh.
Lúc này, sương mù đã dần dần nhạt xuống. Ánh trăng cùng với ánh sáng của bó đuốc đã dần dần chiếu rọi mọi thứ.
Trương Lãng khoác trên vai một chiến sĩ Ưng vệ quân bị thương, lại khiến cho Dương Dung hỗ trợ băng bó. Sau khi kiểm kê lại nhân số, thấy hy sinh hết bảy Ưng vệ quân, bị thương gần ba mươi người. Đây là tổn thất lớn nhất từ khi Ưng vệ quân xuất đạo cho đến nay. Điều này khiến cho Trương Lãng sắc mặt thập phần khó coi. Yến Minh cùng Hàn Cử Tử hai người cũng im lặng không nói. Một người xử lý sự tình hậu chiến, một người chịu trách nhiệm tra hỏi tù binh. Nhìn qua, tâm tình của bọn họ cũng không khá lắm.
Trương Lãng vừa mới bước ngang qua cánh cửa diêm la trở về, còn chưa kịp lau mồi hôi thì đối phương đã rất nhanh giật mình bừng tỉnh, kiếm kia lao thẳng đến, như muốn đẩy Trương Lãng vào chỗ chết. Bởi vì hắn biết rõ, một khi Trương Lãng trì hoãn như vậy, thì những bí mật đều bại lộ hết. Ưu thế của mình cũng biến mất luôn. Đến lúc đó, tinh thần chiến đấu sẽ trở nên sa sút.
Thoát chết, Trương Lãng lại đối mặt với chiêu kiếm đoạt mạng trực diện của đối phương, trong nội tâm bỗng nhiên có cảm giác một mảnh khoáng đạt. Chính mình giống như là nhớ tới cái gì, hai mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn. Một chiêu “lý ngư đả đỉnh” chuẩn xác, chẳng những né được mũi nhọn công kích của đối phương, mà một lần nữa lại đứng dậy được. Hai người lại tiến vào trạng thái đối mặt lẫn nhau.
Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười như trống chiều chuông sớm truyền khắp toàn trường của Điển Vi:
- Haha, lão Điển ta cứ nghĩ rằng trên đời này thật sự có u linh lệ quỷ tồn tại, nhưng không nghĩ các ngươi lại diễn vở kịch hài như vậy, hại mọi người sợ hãi hùng, khiếp vía cả buổi. Ngươi là đồ con rùa, xem lão Điển ta thu phục các ngươi như thế nào đây.
Trương Lãng nghe thấy liền thừa cơ nhìn qua, mượn ánh sáng lờ mờ trong đêm, nhìn thấy được thân hình cao lớn, thô kệch của Điển Vi đang giẫm lên trên thân thể của một người. Người này toàn thân thỉnh thoảng dốc sức giãy dụa. Tuy nhìn không rõ gương mặt của y, nhưng đoán chừng khả năng đã bị thương, chắc hẳn là đã ăn một thiết kích của Điển Vi. Điển Vi một tay nhấc thiết kích, một tay vuốt vuốt một vật, trợn mắt xem xét. Đúng là một cái đầu lâu với một mái tóc giả đầy màu sắc, phía dưới là một áo khoác dài màu xám đang lắc lưu. Chỉ thấy y kêu lên kỳ lạ:
- Thứ này làm rất thật, hại lão Điển ta phải sợ ba phần. Thật là mất mặt.
Dùng vũ lực, Điển Vi quả nhiên việc đáng làm thì làm. Bằng vào thân thủ cao siêu của hắn đã mở ra được cục diện nặng nề.
Chân tướng một khi bị cởi bỏ, những Ưng vệ quân còn lại người nào cũng trợn mắt tròn xoe, nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới vừa rồi chính mình sợ hãi phát run, thì sắc mặt không tự chủ được, đỏ bừng lên. Tuy rằng đã trải qua chúa công nghiêm khắc chọn lựa. Hơn nữa còn gian khổ huấn luyện thì lần này thật sự là thể diện bị vứt ở nhà hết rồi. Nghĩ đến điều này, không khỏi thẹn quá hóa giận, lại như ong vỡ tổ chạy đến. Mà Dương Dùng cùng Triệu Vũ thì vỗ vỗ ngực, xem ra vẫn còn sợ hãi trong lòng. Nhưng đối với đồ vật trong tay của Điển Vi lại cảm thấy hứng thú, chạy đến để xem.
Trương Lãng thấy đội quân Ưng Vệ người nào cũng xông lên, hận không thể đem cái thứ giả mạo quỷ hồn này băm thành tám khúc không khỏi nhìn chằm chằm vào cái trước mặt đang xuất hiện thần sắc kinh hoàng thì dồn sức vào đan điền, trung khí mười phần nhắc nhở toàn trường:
- Mọi người nhất định phải coi chừng. Đằng sau mỗi cái mặt nạ đều có người núp. Đặc biệt khi hắn xoay người thì nhất định phải cẩn thận.
Trương Lãng lời nói này rất kịp thời, chẳng những khiến cho đối phương sinh ra cảm giác bị nhìn thấu, hơn nữa lại khiến cho các Ưng vệ quân không còn tức giận quá mức, đầu óc tỉnh táo lại. Ngẫm lại thân thủ của mình, các loại năng lực phản ứng, các Ưng vệ quân chỉ cao hơn chứ không có thấp. Nhưng do vừa rồi thiếu chút nữa bị trúng chiêu, mặc dù nguyên nhân huyền bí chiếm tỷ lệ rất lớn trong đó, nhưng khi chiến đấu không cho phép ngươi nửa điểm phân tâm. Bằng không thì đầu thân hai chỗ khác biệt. Hiện tại nhớ tới vừa nãy, trong nội tâm vẫn còn khiếp sợ. Đây chính là lần tiếp cận tử thần của mình.
Lúc này tình thế đã thay đổi. Ưng vệ quân đã hồi phục lại như bình thường, lại trong cơn giận dữ nhưng không mất bình tĩnh. Giả trang thành Khô lâu binh, đám đầu trâu mặt ngựa giặc Khăn vàng liên tiếp bị bại lui. Khô lâu binh trước sau tướng mạo, hình dáng đều thay đổi. Biết rõ là giả, nhưng ngoại hình lại rất thật. Có không ít những Ưng vệ quân vẫn cảm thấy cả kinh, thỉnh thoảng lại sững sờ. Một số ít mặc dù đã được nhắc nhở, nhưng lúc đối phương quay người, thì phản ứng không kịp. Nhưng tổng thể mà nói, cán cân thắng lợi đã nghiêng về bên phía Trương Lãng.
Có lẽ đầu lĩnh của đối phương cũng không đoán được chính mình lại đụng phải một đối thủ như thế. Nếu như trước kia, chỉ cần xuất động Khô lâu quỷ binh, cuộc chiến này không cần đánh là có thể hù chết đối phương, sau đó thu nhặt tiền tài, đại thắng trở về. Nhưng hôm nay đối thủ lại khác. Đối phương chẳng những không ai bị dọa cho chạy, mà càng đánh càng mạnh. Lại còn phá nát trận thế mà trại chủ đã khổ tâm chuẩn bị kỹ. Điều này khiến cho hắn cảm giác không ổn. Các huynh đệ bên cạnh mình đã bắt đầu ngã xuống. Hơn nữa còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nội tâm liền ớn lạnh. Vì vậy hắn quyết định thật nhanh, từ trong lòng ngực lấy ra cầm kim linh, âm thanh không phát ra tiếng động, cùng một thời gian bắt đầu lui về đằng sau.
Hắc ưng vệ làm sao chịu bỏ qua. Quả thực là cạn tàu ráo máng, làm cho đối phương ngay cả bị thương cũng không chú ý đến, phải chạy trối chết.
Đối phương do quen thuộc địa hình, hai ba phát nhảy liền vô tung vô ảnh. Ưng vệ quân chỉ có thể mở to đôi mắt, tức giận bất bình.
Trận chiến này đến cũng nhanh mà đi cũng nhau. Nhưng trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác sinh tử. Mọi người đều phát giác, lưng áo của mình nhiều ít đã có chút ướt sũng. Không thể tưởng tượng được giả thần giả quỷ lại có uy lực lớn đến như vậy. Hơn nữa thủ đoạn lại rất ma mãnh.
Lúc này, sương mù đã dần dần nhạt xuống. Ánh trăng cùng với ánh sáng của bó đuốc đã dần dần chiếu rọi mọi thứ.
Trương Lãng khoác trên vai một chiến sĩ Ưng vệ quân bị thương, lại khiến cho Dương Dung hỗ trợ băng bó. Sau khi kiểm kê lại nhân số, thấy hy sinh hết bảy Ưng vệ quân, bị thương gần ba mươi người. Đây là tổn thất lớn nhất từ khi Ưng vệ quân xuất đạo cho đến nay. Điều này khiến cho Trương Lãng sắc mặt thập phần khó coi. Yến Minh cùng Hàn Cử Tử hai người cũng im lặng không nói. Một người xử lý sự tình hậu chiến, một người chịu trách nhiệm tra hỏi tù binh. Nhìn qua, tâm tình của bọn họ cũng không khá lắm.