Chương : 204
Lại thêm Hắc Ưng Vệ mới nhận được tin tức, Thủ Dương Sơn đám phản tặc Hồ Tài, Lý Nhạc nhận được xá chiếu văn thư của thiên tử thì vui mừng khôn xiết, tiếp theo thề sống thề chết nguyện trung thành với triều Hán. Vì biểu đạt quyết tâm, chúng điều động mã bộ ba quân chuẩn bị qua Hoàng Hà hộ giá.
Hôm đó chuyện tại Đại Lý trang bị phục kích không nghe thấy tin đám tướng sĩ Hoàng Tự, Điển Vi bỏ mình, Trương Lãng thế mới thở dài nhẹ nhõm.
Khiến Trương Lãng cảm thấy giật mình nhất là tiên phong bộ đội Vu Cấm của Hạ Hầu Đôn, lĩnh ba ngàn khinh kỵ binh, hai ngày trước đã vượt qua Lạc Hà thẳng tiến tới Lạc Dương. Nếu tính thời gian thì đêm hôm qua hoặc chừng hôm nay là đã tới Lạc Dương rồi. Từ Lạc Dương đến Thằng Trì, lấy tốc độ của khinh kỵ khoảng chừng hai, ba ngày mà thôi. Đến lúc Tào quân tới nơi thì hắn nguy khốn rồi. Thật không ngờ tốc độ hành quân của Vu Cấm nhanh dữ vậy.
Hơn nữa tin tưởng Tào quân sẽ không chỉ là tiếp nhận Hiến đế rồi chịu dừng tay. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng sẽ vượt qua Thằng Trì, đi Hoằng Nông, tiến quân Trường An. Nhận định rằng chúng sẽ tại vùng Tào Dương cùng Lý Giác, Quách Tỷ sinh ra trận kịch chiến quy mô lớn. Bởi vì chỉ có như thế thì Tào Tháo mới tăng thêm sức nặng trong lòng Hiến đế, do đó tại hình thức đè ép đối thủ, đem có năng lực cản trở giảm xuống thấp nhất, cuối cùng thành công dời đế đến Hứa Xương, đạt tới mục đích kèm thiên tử lệnh chư hầu, cộng thêm tùy tay tiếp nhận mấy vùng Quan Trung, có thể nói là một hòn đá trúng nhiều con chim.
Nhìn theo tình hình hiện nay thì Tào quân có tố chất, chiến tướng mưu sư phân phối, tuyệt đối không phải Lý Giác, Quách Tỷ có thể địch lại. lại thêm Thủ Dương Sơn Hồ Tài, Lý Nhạc giúp đỡ, hai mặt giáp công, tin tưởng Quách Tỷ rất nhanh sẽ lùi khỏi võ đài lịch sử mạt Hán, hoàn thành ‘sứ mạng quang vinh’ của mình.
Nghĩ đến đây, Trương Lãng bỗng cảm giác sống lưng lạnh toát, ăn ngủ không yên. Hắn nhanh chóng đặt quyết định, mạo hiểm sẽ bị quân Lý, Quách phát hiện, thẳng tiến Hào Sơn.
Một đường vất vả, phát hiện không ít Thiểm Tây quân tại trọng trấn cửa ải tuần tra dựng trạm gác. Đứng trên chỗ cao nhìn, thỉnh thoảng phát hiện cờ bay phấp phới, doanh trại liên miên.
Mọi người đi đường vòng xa xôi, chuyên chọn nơi núi hoang rừng vắng heo hút, hoặc là ban ngày nghỉ trong hang núi, đêm mới cất bước đi.
Mấy ngày trốn chui trốn nhủi, mọi người ốm đi nhiều. Hắc Ưng Vệ còn đỡ, mấy người khác chân ai cũng nổi bọt nước, vừa đau vừa ngứa. Trương Lãng thấy mọi người bộ dáng chật vật, vốn tưởng kiếm con ngựa thay đi bộ. Ai biết thứ này còn quý hơn mạng người, là vật vô giá, đều bị Thiểm Tây quân cướp sạch hết. Thảm nhất là mã tràng. Trương Lãng từ xa trơ mắt nhìn mấy con ngựa tốt trong mã tràng chẳng những bị Thiểm Tây cướp đi mà còn chịu đánh. Muốn kiếm được ngựa chẳng khác nào nằm mơ.
Mọi người chỉ có nước tự chế ra xe đẩy, một đường cẩn thận di động. Hai ngày sau, Hào Sơn đã ngay trong tầm mắt.
Vượt qua quần sơn Tam Hào, lại bơi qua Lạc Hà, trèo qua Tần Lĩnh mạch Hùng Nhĩ Phục ngưu các núi là tiến vào địa giới Lưu Biểu. Đến lúc đó tuy chưa nói tới nghênh ngang mà đi, nhưng dù sao cũng yên lòng chút.
Hôm nay vào giữa trưa, đám Trương Lãng ở trong một quán trà nhỏ bên cạnh đường lớn nghỉ ngơi chốc lát.
Quán trà chỉ có vài cái ghế đen thùi lùi miễn cưỡng có thể ngồi lên. Tiếp theo là một lò than cộng một gian nhà lụp xụp.
Hai bên nhà có cây to chọc trời nhưng đã bị khô héo, không có cành lá che đậy. Quán trà càng có vẻ liêu xiêu.
Chủ quán là một ông lão đầu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, lưng còng lụm khụm, chạy qua chạy lại đôi khi ho vài tiếng.
Từ Hoảng vừa uống một ngụm rượu ông già bưng lên, chưa nuốt vào bụng đã kiềm không được phun ra, mắt lóe tia giận dữ. Gã định vỗ bàn đứng dậy, chợt thấy ánh mắt đáng thương mà sợ hãi của ông lão, đành nuốt xuống lửa giận.
Trên mặt gã treo nụ cười bình tĩnh, nói:
- Ông gì ơi, rượu của lão cũng quá khó uống rồi. Không phải ta nói chứ bên trong ít nhất hòa hơn phân nửa là nước. Hôm nay may là gặp thiếu gia nhà ta, nếu là người khác chỉ sợ quán của lão không mở được nữa.
Ông lão từ khi đám người Trương Lãng tiến vào thì thấy ai cũng cầm bình khí trong tay, mặt lạnh lùng, sớm bị hù tim đập thình thịch rồi.Lúc này nghe Từ Hoảng nói vậy, ông lão thở dài nói:
- Các vị khách quan có điều không biết. Không phải tiểu lão đầu muốn vậy! Chỉ là đầu năm nay khó qua cuối năm, ngày ngày hoang vắng, thêm vào đêm hôm trước đến một đội quan binh lại cướp lại giết. Tiểu lão đầu vì kiếm miếng cơm nên đành ra hạ sách này.
Nói xong mặt lão đã giàn dụa nước mắt.
Triệu Vũ thấy thế dâng lên lòng thông cảm, từ trên người lấy ra hết đồng tiền bỏ trên mặt bàn.
Nàng vẻ mặt thương hại nói:
- Lão gia gia, mấy thứ này ta cho lão đó.
Ông lão vô cùng cảm kích, mắt tỏa sáng nhìn đồng tiền trên bàn nhưng ngại không dám cầm.
Dương Dung thấy thế, dịu dàng cười nói:
- Lão bá, đây là trả tiền trà rượu.
Ông lão còn muốn nói cái gì, lúc này Trương Lãng lên tiếng:
- Lão bá cứ nhận đi, thuận tiện ta muốn hỏi lão một việc.
Ông lão thế mới run run cầm đồng tiền bỏ trong ngực, sau đó cảm kích nói:
- Lão gia cứ hỏi thẳng đi, tiểu lão đầu biết cái gì sẽ nói hết ra!
Trương Lãng ý bảo Hắc Ưng Vệ cầm cái ghế lại đây, rồi mỉm cười nói:
- Lão bá, ông nói đêm hôm qua có đội quan binh đến là sao?
Ông lão thấy Trương Lãng hỏi việc này thì bỗng đánh rùng mình, mắt lóe tia kinh sợ.
Lão bi thương nói:
- Lão gia có điều không biết. Đêm hôm trước canh một, không biết từ đâu đến một đội quan binh, vào thôn xong cướp bóc từng nhà. Không chỉ vậy, thấy đàn ông hơi có sức khỏe chút là cưỡng ép nhập ngũ, thấy con gái trẻ tuổi là cưỡng hiếp. Bọn chúng đâu phải là con người, còn không bằng cầm thú mà!
Nói đến đây thì ông lão đã khóc không thành tiếng.
Mọi người tâm tình nặng nề an ủi ông lão. Triệu Vũ thì trợn tròn mắt, bộ dáng tựa như cọp cái.
Trương Lãng cau mày nói:
- Vậy tại sao lão bá còn ở đây? Tại sao không rời khỏi nơi hỗn tạp này?
Ông lão bất đắc dĩ ngồi trên ghế than vãn:
- Hôm qua ra chuyện như thế có thể đi đều dọn đi hết, để lại một số người muốn đi mà chẳng được. Đa số đều là tuổi cỡ như lão đầu đây, lại không có tiền.
Nhưng rồi ông lão biểu tình biến vui vẻ, nói:
- Nhưng có đồng tiền của lão gia, lão đầu chuẩn bị lập tức rời khỏi đây ngay!
Trương Lãng gật đầu, sắc mặt bắt đầu biến trầm trọng.
Hôm đó chuyện tại Đại Lý trang bị phục kích không nghe thấy tin đám tướng sĩ Hoàng Tự, Điển Vi bỏ mình, Trương Lãng thế mới thở dài nhẹ nhõm.
Khiến Trương Lãng cảm thấy giật mình nhất là tiên phong bộ đội Vu Cấm của Hạ Hầu Đôn, lĩnh ba ngàn khinh kỵ binh, hai ngày trước đã vượt qua Lạc Hà thẳng tiến tới Lạc Dương. Nếu tính thời gian thì đêm hôm qua hoặc chừng hôm nay là đã tới Lạc Dương rồi. Từ Lạc Dương đến Thằng Trì, lấy tốc độ của khinh kỵ khoảng chừng hai, ba ngày mà thôi. Đến lúc Tào quân tới nơi thì hắn nguy khốn rồi. Thật không ngờ tốc độ hành quân của Vu Cấm nhanh dữ vậy.
Hơn nữa tin tưởng Tào quân sẽ không chỉ là tiếp nhận Hiến đế rồi chịu dừng tay. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng sẽ vượt qua Thằng Trì, đi Hoằng Nông, tiến quân Trường An. Nhận định rằng chúng sẽ tại vùng Tào Dương cùng Lý Giác, Quách Tỷ sinh ra trận kịch chiến quy mô lớn. Bởi vì chỉ có như thế thì Tào Tháo mới tăng thêm sức nặng trong lòng Hiến đế, do đó tại hình thức đè ép đối thủ, đem có năng lực cản trở giảm xuống thấp nhất, cuối cùng thành công dời đế đến Hứa Xương, đạt tới mục đích kèm thiên tử lệnh chư hầu, cộng thêm tùy tay tiếp nhận mấy vùng Quan Trung, có thể nói là một hòn đá trúng nhiều con chim.
Nhìn theo tình hình hiện nay thì Tào quân có tố chất, chiến tướng mưu sư phân phối, tuyệt đối không phải Lý Giác, Quách Tỷ có thể địch lại. lại thêm Thủ Dương Sơn Hồ Tài, Lý Nhạc giúp đỡ, hai mặt giáp công, tin tưởng Quách Tỷ rất nhanh sẽ lùi khỏi võ đài lịch sử mạt Hán, hoàn thành ‘sứ mạng quang vinh’ của mình.
Nghĩ đến đây, Trương Lãng bỗng cảm giác sống lưng lạnh toát, ăn ngủ không yên. Hắn nhanh chóng đặt quyết định, mạo hiểm sẽ bị quân Lý, Quách phát hiện, thẳng tiến Hào Sơn.
Một đường vất vả, phát hiện không ít Thiểm Tây quân tại trọng trấn cửa ải tuần tra dựng trạm gác. Đứng trên chỗ cao nhìn, thỉnh thoảng phát hiện cờ bay phấp phới, doanh trại liên miên.
Mọi người đi đường vòng xa xôi, chuyên chọn nơi núi hoang rừng vắng heo hút, hoặc là ban ngày nghỉ trong hang núi, đêm mới cất bước đi.
Mấy ngày trốn chui trốn nhủi, mọi người ốm đi nhiều. Hắc Ưng Vệ còn đỡ, mấy người khác chân ai cũng nổi bọt nước, vừa đau vừa ngứa. Trương Lãng thấy mọi người bộ dáng chật vật, vốn tưởng kiếm con ngựa thay đi bộ. Ai biết thứ này còn quý hơn mạng người, là vật vô giá, đều bị Thiểm Tây quân cướp sạch hết. Thảm nhất là mã tràng. Trương Lãng từ xa trơ mắt nhìn mấy con ngựa tốt trong mã tràng chẳng những bị Thiểm Tây cướp đi mà còn chịu đánh. Muốn kiếm được ngựa chẳng khác nào nằm mơ.
Mọi người chỉ có nước tự chế ra xe đẩy, một đường cẩn thận di động. Hai ngày sau, Hào Sơn đã ngay trong tầm mắt.
Vượt qua quần sơn Tam Hào, lại bơi qua Lạc Hà, trèo qua Tần Lĩnh mạch Hùng Nhĩ Phục ngưu các núi là tiến vào địa giới Lưu Biểu. Đến lúc đó tuy chưa nói tới nghênh ngang mà đi, nhưng dù sao cũng yên lòng chút.
Hôm nay vào giữa trưa, đám Trương Lãng ở trong một quán trà nhỏ bên cạnh đường lớn nghỉ ngơi chốc lát.
Quán trà chỉ có vài cái ghế đen thùi lùi miễn cưỡng có thể ngồi lên. Tiếp theo là một lò than cộng một gian nhà lụp xụp.
Hai bên nhà có cây to chọc trời nhưng đã bị khô héo, không có cành lá che đậy. Quán trà càng có vẻ liêu xiêu.
Chủ quán là một ông lão đầu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, lưng còng lụm khụm, chạy qua chạy lại đôi khi ho vài tiếng.
Từ Hoảng vừa uống một ngụm rượu ông già bưng lên, chưa nuốt vào bụng đã kiềm không được phun ra, mắt lóe tia giận dữ. Gã định vỗ bàn đứng dậy, chợt thấy ánh mắt đáng thương mà sợ hãi của ông lão, đành nuốt xuống lửa giận.
Trên mặt gã treo nụ cười bình tĩnh, nói:
- Ông gì ơi, rượu của lão cũng quá khó uống rồi. Không phải ta nói chứ bên trong ít nhất hòa hơn phân nửa là nước. Hôm nay may là gặp thiếu gia nhà ta, nếu là người khác chỉ sợ quán của lão không mở được nữa.
Ông lão từ khi đám người Trương Lãng tiến vào thì thấy ai cũng cầm bình khí trong tay, mặt lạnh lùng, sớm bị hù tim đập thình thịch rồi.Lúc này nghe Từ Hoảng nói vậy, ông lão thở dài nói:
- Các vị khách quan có điều không biết. Không phải tiểu lão đầu muốn vậy! Chỉ là đầu năm nay khó qua cuối năm, ngày ngày hoang vắng, thêm vào đêm hôm trước đến một đội quan binh lại cướp lại giết. Tiểu lão đầu vì kiếm miếng cơm nên đành ra hạ sách này.
Nói xong mặt lão đã giàn dụa nước mắt.
Triệu Vũ thấy thế dâng lên lòng thông cảm, từ trên người lấy ra hết đồng tiền bỏ trên mặt bàn.
Nàng vẻ mặt thương hại nói:
- Lão gia gia, mấy thứ này ta cho lão đó.
Ông lão vô cùng cảm kích, mắt tỏa sáng nhìn đồng tiền trên bàn nhưng ngại không dám cầm.
Dương Dung thấy thế, dịu dàng cười nói:
- Lão bá, đây là trả tiền trà rượu.
Ông lão còn muốn nói cái gì, lúc này Trương Lãng lên tiếng:
- Lão bá cứ nhận đi, thuận tiện ta muốn hỏi lão một việc.
Ông lão thế mới run run cầm đồng tiền bỏ trong ngực, sau đó cảm kích nói:
- Lão gia cứ hỏi thẳng đi, tiểu lão đầu biết cái gì sẽ nói hết ra!
Trương Lãng ý bảo Hắc Ưng Vệ cầm cái ghế lại đây, rồi mỉm cười nói:
- Lão bá, ông nói đêm hôm qua có đội quan binh đến là sao?
Ông lão thấy Trương Lãng hỏi việc này thì bỗng đánh rùng mình, mắt lóe tia kinh sợ.
Lão bi thương nói:
- Lão gia có điều không biết. Đêm hôm trước canh một, không biết từ đâu đến một đội quan binh, vào thôn xong cướp bóc từng nhà. Không chỉ vậy, thấy đàn ông hơi có sức khỏe chút là cưỡng ép nhập ngũ, thấy con gái trẻ tuổi là cưỡng hiếp. Bọn chúng đâu phải là con người, còn không bằng cầm thú mà!
Nói đến đây thì ông lão đã khóc không thành tiếng.
Mọi người tâm tình nặng nề an ủi ông lão. Triệu Vũ thì trợn tròn mắt, bộ dáng tựa như cọp cái.
Trương Lãng cau mày nói:
- Vậy tại sao lão bá còn ở đây? Tại sao không rời khỏi nơi hỗn tạp này?
Ông lão bất đắc dĩ ngồi trên ghế than vãn:
- Hôm qua ra chuyện như thế có thể đi đều dọn đi hết, để lại một số người muốn đi mà chẳng được. Đa số đều là tuổi cỡ như lão đầu đây, lại không có tiền.
Nhưng rồi ông lão biểu tình biến vui vẻ, nói:
- Nhưng có đồng tiền của lão gia, lão đầu chuẩn bị lập tức rời khỏi đây ngay!
Trương Lãng gật đầu, sắc mặt bắt đầu biến trầm trọng.