Chương : 207
Trương Lãng kinh ngạc nhìn người đứng bên phải Lưu Bị lên tiếng. Chỉ thấy đối phương cao thước tám, đầu báo mắt ưng, râu hùm hàm én, lưng hùm vai gấu, chính là Trương Phi. Gã trừng mắt báo với hắn, bộ dáng như muốn ăn sống nuốt tươi, Trương Lãng có chút buồn bực nhìn lại, không biết mình sai ở chỗ nào. Lại thấy Quan Vũ đứng cạnh túm chặt tay Trương Phi, mắt phượng liên tiếp ra dấu, sao đó nhẹ cười với Trương Lãng.
Y híp mắt, không hành lễ, nói:
- Đại nhân không cần đặt ở trong lòng.
Thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Trương Lãng nhìn thấy hết biểu tình của hai người, tất nhiên biết tại sao họ sẽ như vậy.
Hắn cố ý thở dài nói:
- Xem ra Vân Trường và Dực Đức rất không hoan nghênh tại hạ. Vậy được rồi, Lãng từ biệt tại đây, ngày sau có duyên gặp lại.
Nói xong hắn cố ý dẫn mọi người đi lướt qua.
Trương Phi bỗng duỗi cánh tay hổ, như cột trụ chặn trước mặt Trương Lãng.
Gã thô giọng nói:
- Muốn đi? Không có cửa đâu!
Lúc này Lưu Bị sốt ruột quát Trương Phi:
- Tam đệ, không được vô lễ!
Tiếp theo ông cười nói với Trương Lãng:
- Chi Thanh đừng trách, Dực Đức thô lỗ như thế đó.
Trương Lãng bỗng sa sầm mặt, lạnh lùng trừng Lưu Bị.
Hắn nói:
- Chỉ sợ huynh đệ các ngươi đang nghĩ cách áp giải ta đi chỗ Tào Tháo chứ gì?
Kỳ thực Trương Lãng định mượn đường núi nam hạ, đã sớm đề phòng Lưu Bị một bước này. Thử nghĩ ông một lòng muốn dựng lại triều Hán, bây giờ rơi đến tình trạng buộc phải thủ cửa ải, chắc chắn không cam lòng, sẽ tìm mọi cách phát triển mình, tới khi ấy chỉ sợ rằng thật sự không từ thủ đoạn. Trước kia hắn ở trên mạng có xem nhiều bình luận liên quan đến Lưu Bị, gần như đều phê bình Lưu Bị không đáng một đồng. Nói ông hư tình giả ý, là ngụy tiểu nhân mười phần mười. Mọi người nói vậy tất nhiên có lý của nó, hắn không thể không đề phòng một bước. Bây giờ trước tiên nói ra bước này, biểu thị hắn đã chuẩn bị rồi. Tiếp đó lấy tâm tính do dự, làm việc dây dưa, cái gọi là tấm lòng ‘từ bi’ của Lưu Bị thì tất nhiên sẽ có điều kiêng dè, không dám đối phó hắn.
Quả nhiên, ba người Lưu Bị vẻ mặt mất tự nhiên, sáu con mắt nhìn chằm chằm mặt Trương Lãng, không khí thoáng chốc biến căng thẳng.
Lưu Bị thấy tình hình không đúng, sốt ruột khụ hai tiếng, mặt biến sắc, vung tay áo quay đầu, cố ý ra vẻ giận dữ bị oan uổng nói:
- Chi Thanh tại sao nói vậy? Ngươi xem Bị là hạng người gì, lại bôi nhọ ta như vậy! Uổng cho ta còn đem ngươi xem thành bằng hữu, thật khiến người quá đau lòng.
Nói xong ra vẻ khổ sở. Nếu không phải lời nói xuất phát tận đáy lòng, vậy tài diễn kịch của ông thật là quá lợi hại.
Nhìn Lưu Bị bộ dạng bóp cổ tay vô cùng đau đớn, Trương Lãng vẻ mặt đầy xin lỗi.
Hắn nói:
- Huyền Đức huynh xin đừng giận, là Lãng một phút hồ đồ mới nói ra lời như thế, xin đừng để ở trong lòng.
Kỳ thực khi thốt lời này thì trong lòng Trương Lãng cười bể bụng.
Thế rồi mọi người đi vào doanh trướng trung quân, Lưu Bị mời ngồi.
Giới thiệu vài người xong, Trương Lãng ngồi vào vị trí mới rồi của Quan Vũ. Trừ hai nàng Dương Dung, Triệu Vũ ra, mấy người khác ở sau lưng hắn dàn thành hàng.
Trương Lãng vì để Lưu Bị yên lòng, còn chuẩn bị quăng bom cho Tào Tháo, nên làm bộ trầm tư hỏi:
- Tại sao Huyền Đức ở đây vậy?
Lưu Bị vung tay ý bảo Trương Lãng dùng trà, một bên cố nâng cao tinh thần nói:
- Tào tướng quân cùng phản tặc Lý Giác, Quách Tỷ đại chiến trong nay mai, đặc biệt ra lệnh ba huynh đệ Bị lĩnh binh tại đây canh gác cửa ải quan trọng, để đề phòng phản tặc xuất binh tập kích Lạc Dương.
Lời này nghe thì không có chút vấn đề, khiến người cho rằng Tào Tháo tin tưởng ba huynh đệ Lưu Bị. Nhưng Trương Lãng hiểu rõ về ba người thì tất nhiên biết ẩn ý trong đó. Lấy tâm lý kiêu hùng của Lưu Bị, sao có thể cam tâm im lặng được.
Hắn cố ý thở dài thườn thượt, nói:
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Huyền Đức huynh và Dực Đức, Vân Trường đều là hổ tướng đương thời, Tào Tháo lại không hiểu đạo dùng người, khiến tại hạ thấy vô cùng thương tiếc.
Quả nhiên, trong mắt Lưu Bị hiện lên nhiều bất mãn và bất đắc dĩ. Ngay cả thô lỗ như Trương Phi, kiêu ngạo như Quan Vũ, trên mặt hai người lộ vẻ thất vọng.
Lưu Bị bỗng đứng thẳng dậy bước nhanh tới trước mặt Trương Lãng, giọng điệu kích động nói:
- Lấy tài đức của Chi Thanh thì tất nhiên thấy ra tình cảnh hiện nay của ba huynh đệ Bị đây. Xin tiên sinh đừng làm như người xa lạ, chỉ điểm bến mê, kéo Bị và huynh đệ một phen, Bị ở đây tạ ơn!
Trương Lãng cố ý khó khăn gật đầu, mắt thì chăm chú quan sát vẻ căng thẳng của Lưu Bị, cười thầm.
Hắn từ từ nói:
- Việc này hơi khó xử, đợi ta ngẫm nghĩ kỹ đã.Nói xong hắn cố ý cúi đầu suy tư.
Trong lều im lặng, đồng hồ cát từng giọt rơi, thời gian từng chút một trôi qua.
Lưu Bị thấy Trương Lãng còn chưa tỏ thái độ, bắt đầu sốt ruột, bỗng lùi ba bước hành đại lễ.
Giọng ông nức nở nói:
- Tiên sinh hãy cứu Bị đi!
Trương Lãng cảm giác có hai ánh mắt sắc bén như kiếm đâm vào mình, là Trương Phi, Quan Vũ biểu tình giận dữ. Trương Lãng cảm thấy nguy rồi, không dám làm quá mức, nếu không khiến Quan Vũ, Trương Phi cùng nổi điên lên thì là chuyện rất đáng sợ.
Hắn vội đứng dậy, nhanh tay lẹ mắt dìu Lưu Bị, nói:
- Huyền Đức không cần như vậy, Lãng đang suy nghĩ.
Lúc này Trương Phi tức giận bước ra khỏi hàng, mắt báo trợn tròn, giận dữ nói:
- Đại ca đừng cầu tên này, trực tiếp trói lại thì sợ gì hắn không nói ra?
Lưu Bị vừa tức vừa vội, định quở trách Trương Phi thì nghe Trương Lãng reo lên.
- Ta nghĩ ra rồi!
Lưu Bị mừng khôn xét, bắt lấy cánh tay Trương Lãng, cực kỳ hưng phấn hỏi:
- Là cách gì?
Trương Lãng cười nói:
- Chẳng phải Hiến đế đến Lạc Dương sao? Huyền Đức có thể tới Lạc Dương, trước gặp Chu Tuấn đại nhân, kể ra công tích ngày trước, lại nói tình cảnh hôm nay, sau đó biểu thị trung thành với triều Hán. Chu đại nhân làm người công chính, tất nhiên sẽ nhắc tới ngươi ở trước mặt thánh thượng. Hơn nữa Huyền Đức huynh chẳng phải là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, huyền tôn của ngài Hán Cảnh đế sao? Có thể tăng can đảm nhắc với Hiến đế. Chỉ cần tra tông bạc, Hiến đế tất nhiên sẽ nhận ngươi quy tông. Vậy thì chẳng phải là Huyền Đức huynh sẽ…hì hì.
Nói đến mặt sau Trương Lãng đắc ý cười hì hì không ngừng.
Ba người Lưu, Quan, Phi thì mắt sáng ngời, ai nấy nét mặt mừng như điên. Lưu Bị kích động nói năng lộn xộn, la to mình ngu quá đi.
Y híp mắt, không hành lễ, nói:
- Đại nhân không cần đặt ở trong lòng.
Thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Trương Lãng nhìn thấy hết biểu tình của hai người, tất nhiên biết tại sao họ sẽ như vậy.
Hắn cố ý thở dài nói:
- Xem ra Vân Trường và Dực Đức rất không hoan nghênh tại hạ. Vậy được rồi, Lãng từ biệt tại đây, ngày sau có duyên gặp lại.
Nói xong hắn cố ý dẫn mọi người đi lướt qua.
Trương Phi bỗng duỗi cánh tay hổ, như cột trụ chặn trước mặt Trương Lãng.
Gã thô giọng nói:
- Muốn đi? Không có cửa đâu!
Lúc này Lưu Bị sốt ruột quát Trương Phi:
- Tam đệ, không được vô lễ!
Tiếp theo ông cười nói với Trương Lãng:
- Chi Thanh đừng trách, Dực Đức thô lỗ như thế đó.
Trương Lãng bỗng sa sầm mặt, lạnh lùng trừng Lưu Bị.
Hắn nói:
- Chỉ sợ huynh đệ các ngươi đang nghĩ cách áp giải ta đi chỗ Tào Tháo chứ gì?
Kỳ thực Trương Lãng định mượn đường núi nam hạ, đã sớm đề phòng Lưu Bị một bước này. Thử nghĩ ông một lòng muốn dựng lại triều Hán, bây giờ rơi đến tình trạng buộc phải thủ cửa ải, chắc chắn không cam lòng, sẽ tìm mọi cách phát triển mình, tới khi ấy chỉ sợ rằng thật sự không từ thủ đoạn. Trước kia hắn ở trên mạng có xem nhiều bình luận liên quan đến Lưu Bị, gần như đều phê bình Lưu Bị không đáng một đồng. Nói ông hư tình giả ý, là ngụy tiểu nhân mười phần mười. Mọi người nói vậy tất nhiên có lý của nó, hắn không thể không đề phòng một bước. Bây giờ trước tiên nói ra bước này, biểu thị hắn đã chuẩn bị rồi. Tiếp đó lấy tâm tính do dự, làm việc dây dưa, cái gọi là tấm lòng ‘từ bi’ của Lưu Bị thì tất nhiên sẽ có điều kiêng dè, không dám đối phó hắn.
Quả nhiên, ba người Lưu Bị vẻ mặt mất tự nhiên, sáu con mắt nhìn chằm chằm mặt Trương Lãng, không khí thoáng chốc biến căng thẳng.
Lưu Bị thấy tình hình không đúng, sốt ruột khụ hai tiếng, mặt biến sắc, vung tay áo quay đầu, cố ý ra vẻ giận dữ bị oan uổng nói:
- Chi Thanh tại sao nói vậy? Ngươi xem Bị là hạng người gì, lại bôi nhọ ta như vậy! Uổng cho ta còn đem ngươi xem thành bằng hữu, thật khiến người quá đau lòng.
Nói xong ra vẻ khổ sở. Nếu không phải lời nói xuất phát tận đáy lòng, vậy tài diễn kịch của ông thật là quá lợi hại.
Nhìn Lưu Bị bộ dạng bóp cổ tay vô cùng đau đớn, Trương Lãng vẻ mặt đầy xin lỗi.
Hắn nói:
- Huyền Đức huynh xin đừng giận, là Lãng một phút hồ đồ mới nói ra lời như thế, xin đừng để ở trong lòng.
Kỳ thực khi thốt lời này thì trong lòng Trương Lãng cười bể bụng.
Thế rồi mọi người đi vào doanh trướng trung quân, Lưu Bị mời ngồi.
Giới thiệu vài người xong, Trương Lãng ngồi vào vị trí mới rồi của Quan Vũ. Trừ hai nàng Dương Dung, Triệu Vũ ra, mấy người khác ở sau lưng hắn dàn thành hàng.
Trương Lãng vì để Lưu Bị yên lòng, còn chuẩn bị quăng bom cho Tào Tháo, nên làm bộ trầm tư hỏi:
- Tại sao Huyền Đức ở đây vậy?
Lưu Bị vung tay ý bảo Trương Lãng dùng trà, một bên cố nâng cao tinh thần nói:
- Tào tướng quân cùng phản tặc Lý Giác, Quách Tỷ đại chiến trong nay mai, đặc biệt ra lệnh ba huynh đệ Bị lĩnh binh tại đây canh gác cửa ải quan trọng, để đề phòng phản tặc xuất binh tập kích Lạc Dương.
Lời này nghe thì không có chút vấn đề, khiến người cho rằng Tào Tháo tin tưởng ba huynh đệ Lưu Bị. Nhưng Trương Lãng hiểu rõ về ba người thì tất nhiên biết ẩn ý trong đó. Lấy tâm lý kiêu hùng của Lưu Bị, sao có thể cam tâm im lặng được.
Hắn cố ý thở dài thườn thượt, nói:
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Huyền Đức huynh và Dực Đức, Vân Trường đều là hổ tướng đương thời, Tào Tháo lại không hiểu đạo dùng người, khiến tại hạ thấy vô cùng thương tiếc.
Quả nhiên, trong mắt Lưu Bị hiện lên nhiều bất mãn và bất đắc dĩ. Ngay cả thô lỗ như Trương Phi, kiêu ngạo như Quan Vũ, trên mặt hai người lộ vẻ thất vọng.
Lưu Bị bỗng đứng thẳng dậy bước nhanh tới trước mặt Trương Lãng, giọng điệu kích động nói:
- Lấy tài đức của Chi Thanh thì tất nhiên thấy ra tình cảnh hiện nay của ba huynh đệ Bị đây. Xin tiên sinh đừng làm như người xa lạ, chỉ điểm bến mê, kéo Bị và huynh đệ một phen, Bị ở đây tạ ơn!
Trương Lãng cố ý khó khăn gật đầu, mắt thì chăm chú quan sát vẻ căng thẳng của Lưu Bị, cười thầm.
Hắn từ từ nói:
- Việc này hơi khó xử, đợi ta ngẫm nghĩ kỹ đã.Nói xong hắn cố ý cúi đầu suy tư.
Trong lều im lặng, đồng hồ cát từng giọt rơi, thời gian từng chút một trôi qua.
Lưu Bị thấy Trương Lãng còn chưa tỏ thái độ, bắt đầu sốt ruột, bỗng lùi ba bước hành đại lễ.
Giọng ông nức nở nói:
- Tiên sinh hãy cứu Bị đi!
Trương Lãng cảm giác có hai ánh mắt sắc bén như kiếm đâm vào mình, là Trương Phi, Quan Vũ biểu tình giận dữ. Trương Lãng cảm thấy nguy rồi, không dám làm quá mức, nếu không khiến Quan Vũ, Trương Phi cùng nổi điên lên thì là chuyện rất đáng sợ.
Hắn vội đứng dậy, nhanh tay lẹ mắt dìu Lưu Bị, nói:
- Huyền Đức không cần như vậy, Lãng đang suy nghĩ.
Lúc này Trương Phi tức giận bước ra khỏi hàng, mắt báo trợn tròn, giận dữ nói:
- Đại ca đừng cầu tên này, trực tiếp trói lại thì sợ gì hắn không nói ra?
Lưu Bị vừa tức vừa vội, định quở trách Trương Phi thì nghe Trương Lãng reo lên.
- Ta nghĩ ra rồi!
Lưu Bị mừng khôn xét, bắt lấy cánh tay Trương Lãng, cực kỳ hưng phấn hỏi:
- Là cách gì?
Trương Lãng cười nói:
- Chẳng phải Hiến đế đến Lạc Dương sao? Huyền Đức có thể tới Lạc Dương, trước gặp Chu Tuấn đại nhân, kể ra công tích ngày trước, lại nói tình cảnh hôm nay, sau đó biểu thị trung thành với triều Hán. Chu đại nhân làm người công chính, tất nhiên sẽ nhắc tới ngươi ở trước mặt thánh thượng. Hơn nữa Huyền Đức huynh chẳng phải là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, huyền tôn của ngài Hán Cảnh đế sao? Có thể tăng can đảm nhắc với Hiến đế. Chỉ cần tra tông bạc, Hiến đế tất nhiên sẽ nhận ngươi quy tông. Vậy thì chẳng phải là Huyền Đức huynh sẽ…hì hì.
Nói đến mặt sau Trương Lãng đắc ý cười hì hì không ngừng.
Ba người Lưu, Quan, Phi thì mắt sáng ngời, ai nấy nét mặt mừng như điên. Lưu Bị kích động nói năng lộn xộn, la to mình ngu quá đi.