Chương : 209
Lúc này, bên ngoài vang tiếng chim hót ba dài hai ngắn, mọi người cùng biến sắc mặt. Đây là ám hiệu nếu phát hiện có người sẽ vang lên.
Trương Lãng không chút suy nghĩ nhảy dựng khỏi tảng đang ngồi, mặt âm trầm nói:
- Tào binh đã tới, chúng ta nhanh rút!
Một đám người đứng dậy lựa đường trốn đi. Hắc Ưng Vệ nhanh chóng tiêu diệt dấu vết, đề phòng bị phát hiện.
Đi ra rừng cây nhỏ, vượt qua ngọn đồi nhỏ, trước mắt rộng rãi hơn, nhưng Trương Lãng vui không nổi. Bởi vì hắn thấy không chỉ là bình nguyên liên miên đồi núi không ngừng, còn có không ít doanh trướng rải rác, cờ xí phần phật, tiếng hét ngựa hí không dứt bên tai. Địa hình chỗ cao còn có thể thấy mười tiêu lâu dựng thẳng, thêm vào phong hỏa đài liên kết một đường, bắt chặt mỗi một con đường quan trọng hạ lưu Lạc Hà.
Trương Lãng kinh sợ biến sắc mặt, thầm kêu khổ không thôi. Bất đắc dĩ hắn đành chọn quay về trong rừng.
Lúc này Từ Hoảng góp lời nói:
- Chúa công, tình hình không ổn. Đoàn người chúng ta mục tiêu quá lớn, không bằng tách ra, do mấy huynh đệ dụ đi binh sĩ canh gác, rồi chúa công và hai phu nhân lặng lẽ lẻn qua?
Trương Lãng lắc đầu từ chối, quả quyết nói:
- Không được, xem chỗ này Tào quân có ít nhất trên ngàn tên, sao có thể dẫn đi hết chứ? Hơn nữa làm không tốt sẽ bị vây đánh. Nơi này toàn là đồi núi bình nguyên, chỉ cần có rục rịch là lính gác trên cao sẽ phát hiện ngay, khi đó càng khó thoát đi.
Lúc này Lữ Khoáng chen ngang nói:
- Chúa công cứ yên tâm, chỉ cần chờ tới ban đêm là lính gác sẽ yếu đi nhiều, phạm vi trinh sát hạn hẹp. Hơn nữa ta và đệ đệ giỏi về bắn, thêm vào bản lĩnh của nhiều huynh đệ, giải quyết lính gác xong dẫn đi chủ lực đội chiến của Tào binh, để chúa công nhân cơ hội xuyên qua thì cũng được đấy chứ.
Trương Lãng từ chối ý tốt của Lữ Khoáng, nói:
- Vẫn không được, như vậy thì các ngươi sẽ gặp nguy hiểm vô cùng lớn.
Lữ Khoáng có chút kích động nói:
- Chúa công, xin hãy tin tưởng thuộc hạ! Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức mình!
Trương Lãng hít sâu một hơi, vỗ vai huynh đệ họ Lữ, cảm thán nói:
- Lãng có tài đức gì mà có thể được các huynh đệ hết sức trợ giúp như vậy. Nhưng làm thế thì chẳng phải là đẩy các ngươi vào nước sôi lửa bỏng? Các ngươi đem tại hạ xem là chúa công, Lãng lại có bao giờ không coi các ngươi là huynh đệ chứ?
Huynh đệ họ Lữ, đám Hắc Ưng Vệ cực kỳ cảm động. Từ Hoảng liên tục gật đầu, rất là tán thán.
Huynh đệ họ lữ nhìn nhau, bỗng quỳ trên mặt đất, kích động cầu khẩn nói:- Chúa công, hãy ra lệnh đi!
Trương Lãng mắt quét tới quét lui trên người Lữ Khoáng và Lữ Tường vài vòng, thấy họ biểu tình kiên quyết, đôi mắt tràn đầy cầu xin. Trong lòng hắn bị rung động vì quyết tâm sắt đá của họ, lòng nổi lên cảm giác xót xa, cảm giác như tráng sĩ đoạn cổ tay vừa đi không còn nữa về. Dương Dung, Triệu Vũ cũng rung động túm chặt cánh tay Trương Lãng.
Chỉ mình Từ Hoảng trầm giọng nói:
- Chúa công, xin đừng lòng dạ đàn bà, huống chi huynh đệ họ Lữ võ công mạnh mẽ phản ứng nhanh lẹ, cho dù nhiệm vụ thất bại cũng có thể an toàn rút lui!
Trương Lãng kích động nâng hai người dậy, mắt đầy cảm kích nhìn họ.
Thật lâu sau hắn mới nói:
- Từ khi huynh đệ các ngươi đi theo ta tới nay mới bao nhiêu ngày? Một đường đi đều là chật vật chạy, chịu khổ mệt nhọc, thật là uất ức cho các ngươi. Lãng biết ngươi là vì tốt cho ta. Lần này đi rồi dù thế nào các ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải bình yên quay về Giang Nam. Trương Lãng ở đó chờ các ngươi trở về, tới khi ấy lại cầm tay nhau nâng cốc trò chuyện.
Mắt Lữ Tường đẫm lệ, có chút nghẹn ngào nói:
- Ân tình ưu ái của chúa công, huynh đệ ta thật không biết làm gì báo đáp.
Khuôn mặt Lữ Khoáng cũng co giật, nhưng đầy kiên quyết nói:
- Chúa công cứ yên tâm đi. Hai huynh đệ ta đã sớm thề, nguyện theo ngươi chinh chiến một đời, tuyệt không thay đổi. Bây giờ mới chỉ bước ra bước đầu, sao có thể cứ thế đi luôn?
Trương Lãng hít một hơi sâu, nặng nề gật đầu. Đối mặt ly biệt đau xót này, làm sao hắn không buồn bã cho được? Anh hùng cổ đại nặng tình trọng nghĩa, ngay cả huynh đệ họ Lữ không có tên trong lịch sử cũng là như thế. Lần này đi dụ địch, tình hình dữ nhiều lành ít, làm sao huynh đệ họ Lữ không biết chứ? Nếu lỡ sơ sẩy sẽ là kết cuộc hồn lìa khỏi xác. Điều này khiến hắn sao chịu được đây? Không nói đến hiện tại họ có da có thịt, cho dù lúc chơi tam quốc quần anh, dù có bắt lấy một tiểu tướng vô danh thì hắn không muốn để người ta chết chút nào, cứ lần lượt thả, huống chi là người trung thành với mình đâu? Có phải là mình đã quá lý tưởng hóa thế giới trong lòng rồi?
Lòng hắn dâng trào nhiệt huyết thật lâu không thể bình tĩnh. Kích tình lắng đọng lần nữa thiêu đốt. Chỉ có qua gió mưa bão táp khắc ấn thì mới là huynh đệ đáng tin trong đời.
Trương Lãng thở hắt ra ngực trầm buồn, trịnh trọng nói:
- Các ngươi dụ địch là thứ yếu, ưu tiên là phải nghĩ tới làm sao giữ mạng đã. Ai, chúng ta nên tìm chỗ an toàn đợi trời tối đi.
Trương Lãng bỗng cảm thấy lồng ngực rất nặng nề, không nói nổi nữa, bèn đề nghị như thế.
Mọi người ở trong rừng cây rậm rạp, cành lá tươi tốt ẩn núp. Vừa lúc có tiếng bước chân của một đội lính gác đi xa. Tất cả cùng thở ra một hơi.
Trời dần tối đen. Dường như phối hợp hành động đêm nay của Trương Lãng, trên trời mây đen dày đặc, đừng nói là trăng sáng, ngay cả ngôi sao cũng không thấy đâu, gió thổi rất mạnh. Đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, đồi núi bình nguyên ánh lửa tựa như hằng hà ngôi sao sáng ngời.
Huynh đệ họ Lữ và hai Hắc Ưng Vệ đã đi hơn nửa canh giờ, không biết tình hình ra sao?
Trong lòng mọi người như đè nặng khối đá lớn, gần như nghẹt thở.
Trong lúc không khí trầm buồn bất an nặng nề đè trái tim mọi người thì Trương Lãng mắt sắt rốt cuộc phát hiện Tào doanh dần có biến đổi.
Cùng lúc đó, Triệu Vũ cũng cực kỳ hưng phấn nũng nịu nói:
- Lãng ca ca, trong Tào quân doanh hình như xảy ra biến đổi. Ngươi xem ánh đuốc bỗng nhiên hình thành như hỏa long, bắt đầu di chuyển ra ngoài. Đây là từ đầu đêm tới giờ Tào quân có động tĩnh lớn như thế, chắc là Lữ Khoáng, Lữ Tường thành công hấp dẫn sức chú ý của chúng rồi, tiếp đó Tào quân bắt đầu đuổi theo.
Từ Hoảng cũng bình tĩnh gật đầu, nói:
- Hơn nữa tính toán theo chiều dài ngọn đuốc thì quân địch xuất động quân tối đa không hơn một hiệu nhân mã. Chính là nói, Tào quân xuất động đại khái bảy, trăm người truy sát huynh đệ họ Lữ.
Lần này chính Trương Lãng cũng cực kỳ kinh ngạc nói:
- Đám Lữ Khoáng rốt cuộc làm cái gì? Lại khiến Tào quân xuất động một hiệu nhân mã đi bắt?
Chẳng ngờ Từ Hoảng mỉm cười rằng:
- Đây cũng là điều thuộc hạ cực kỳ khó hiểu.
Trương Lãng không chút suy nghĩ nhảy dựng khỏi tảng đang ngồi, mặt âm trầm nói:
- Tào binh đã tới, chúng ta nhanh rút!
Một đám người đứng dậy lựa đường trốn đi. Hắc Ưng Vệ nhanh chóng tiêu diệt dấu vết, đề phòng bị phát hiện.
Đi ra rừng cây nhỏ, vượt qua ngọn đồi nhỏ, trước mắt rộng rãi hơn, nhưng Trương Lãng vui không nổi. Bởi vì hắn thấy không chỉ là bình nguyên liên miên đồi núi không ngừng, còn có không ít doanh trướng rải rác, cờ xí phần phật, tiếng hét ngựa hí không dứt bên tai. Địa hình chỗ cao còn có thể thấy mười tiêu lâu dựng thẳng, thêm vào phong hỏa đài liên kết một đường, bắt chặt mỗi một con đường quan trọng hạ lưu Lạc Hà.
Trương Lãng kinh sợ biến sắc mặt, thầm kêu khổ không thôi. Bất đắc dĩ hắn đành chọn quay về trong rừng.
Lúc này Từ Hoảng góp lời nói:
- Chúa công, tình hình không ổn. Đoàn người chúng ta mục tiêu quá lớn, không bằng tách ra, do mấy huynh đệ dụ đi binh sĩ canh gác, rồi chúa công và hai phu nhân lặng lẽ lẻn qua?
Trương Lãng lắc đầu từ chối, quả quyết nói:
- Không được, xem chỗ này Tào quân có ít nhất trên ngàn tên, sao có thể dẫn đi hết chứ? Hơn nữa làm không tốt sẽ bị vây đánh. Nơi này toàn là đồi núi bình nguyên, chỉ cần có rục rịch là lính gác trên cao sẽ phát hiện ngay, khi đó càng khó thoát đi.
Lúc này Lữ Khoáng chen ngang nói:
- Chúa công cứ yên tâm, chỉ cần chờ tới ban đêm là lính gác sẽ yếu đi nhiều, phạm vi trinh sát hạn hẹp. Hơn nữa ta và đệ đệ giỏi về bắn, thêm vào bản lĩnh của nhiều huynh đệ, giải quyết lính gác xong dẫn đi chủ lực đội chiến của Tào binh, để chúa công nhân cơ hội xuyên qua thì cũng được đấy chứ.
Trương Lãng từ chối ý tốt của Lữ Khoáng, nói:
- Vẫn không được, như vậy thì các ngươi sẽ gặp nguy hiểm vô cùng lớn.
Lữ Khoáng có chút kích động nói:
- Chúa công, xin hãy tin tưởng thuộc hạ! Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức mình!
Trương Lãng hít sâu một hơi, vỗ vai huynh đệ họ Lữ, cảm thán nói:
- Lãng có tài đức gì mà có thể được các huynh đệ hết sức trợ giúp như vậy. Nhưng làm thế thì chẳng phải là đẩy các ngươi vào nước sôi lửa bỏng? Các ngươi đem tại hạ xem là chúa công, Lãng lại có bao giờ không coi các ngươi là huynh đệ chứ?
Huynh đệ họ Lữ, đám Hắc Ưng Vệ cực kỳ cảm động. Từ Hoảng liên tục gật đầu, rất là tán thán.
Huynh đệ họ lữ nhìn nhau, bỗng quỳ trên mặt đất, kích động cầu khẩn nói:- Chúa công, hãy ra lệnh đi!
Trương Lãng mắt quét tới quét lui trên người Lữ Khoáng và Lữ Tường vài vòng, thấy họ biểu tình kiên quyết, đôi mắt tràn đầy cầu xin. Trong lòng hắn bị rung động vì quyết tâm sắt đá của họ, lòng nổi lên cảm giác xót xa, cảm giác như tráng sĩ đoạn cổ tay vừa đi không còn nữa về. Dương Dung, Triệu Vũ cũng rung động túm chặt cánh tay Trương Lãng.
Chỉ mình Từ Hoảng trầm giọng nói:
- Chúa công, xin đừng lòng dạ đàn bà, huống chi huynh đệ họ Lữ võ công mạnh mẽ phản ứng nhanh lẹ, cho dù nhiệm vụ thất bại cũng có thể an toàn rút lui!
Trương Lãng kích động nâng hai người dậy, mắt đầy cảm kích nhìn họ.
Thật lâu sau hắn mới nói:
- Từ khi huynh đệ các ngươi đi theo ta tới nay mới bao nhiêu ngày? Một đường đi đều là chật vật chạy, chịu khổ mệt nhọc, thật là uất ức cho các ngươi. Lãng biết ngươi là vì tốt cho ta. Lần này đi rồi dù thế nào các ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải bình yên quay về Giang Nam. Trương Lãng ở đó chờ các ngươi trở về, tới khi ấy lại cầm tay nhau nâng cốc trò chuyện.
Mắt Lữ Tường đẫm lệ, có chút nghẹn ngào nói:
- Ân tình ưu ái của chúa công, huynh đệ ta thật không biết làm gì báo đáp.
Khuôn mặt Lữ Khoáng cũng co giật, nhưng đầy kiên quyết nói:
- Chúa công cứ yên tâm đi. Hai huynh đệ ta đã sớm thề, nguyện theo ngươi chinh chiến một đời, tuyệt không thay đổi. Bây giờ mới chỉ bước ra bước đầu, sao có thể cứ thế đi luôn?
Trương Lãng hít một hơi sâu, nặng nề gật đầu. Đối mặt ly biệt đau xót này, làm sao hắn không buồn bã cho được? Anh hùng cổ đại nặng tình trọng nghĩa, ngay cả huynh đệ họ Lữ không có tên trong lịch sử cũng là như thế. Lần này đi dụ địch, tình hình dữ nhiều lành ít, làm sao huynh đệ họ Lữ không biết chứ? Nếu lỡ sơ sẩy sẽ là kết cuộc hồn lìa khỏi xác. Điều này khiến hắn sao chịu được đây? Không nói đến hiện tại họ có da có thịt, cho dù lúc chơi tam quốc quần anh, dù có bắt lấy một tiểu tướng vô danh thì hắn không muốn để người ta chết chút nào, cứ lần lượt thả, huống chi là người trung thành với mình đâu? Có phải là mình đã quá lý tưởng hóa thế giới trong lòng rồi?
Lòng hắn dâng trào nhiệt huyết thật lâu không thể bình tĩnh. Kích tình lắng đọng lần nữa thiêu đốt. Chỉ có qua gió mưa bão táp khắc ấn thì mới là huynh đệ đáng tin trong đời.
Trương Lãng thở hắt ra ngực trầm buồn, trịnh trọng nói:
- Các ngươi dụ địch là thứ yếu, ưu tiên là phải nghĩ tới làm sao giữ mạng đã. Ai, chúng ta nên tìm chỗ an toàn đợi trời tối đi.
Trương Lãng bỗng cảm thấy lồng ngực rất nặng nề, không nói nổi nữa, bèn đề nghị như thế.
Mọi người ở trong rừng cây rậm rạp, cành lá tươi tốt ẩn núp. Vừa lúc có tiếng bước chân của một đội lính gác đi xa. Tất cả cùng thở ra một hơi.
Trời dần tối đen. Dường như phối hợp hành động đêm nay của Trương Lãng, trên trời mây đen dày đặc, đừng nói là trăng sáng, ngay cả ngôi sao cũng không thấy đâu, gió thổi rất mạnh. Đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, đồi núi bình nguyên ánh lửa tựa như hằng hà ngôi sao sáng ngời.
Huynh đệ họ Lữ và hai Hắc Ưng Vệ đã đi hơn nửa canh giờ, không biết tình hình ra sao?
Trong lòng mọi người như đè nặng khối đá lớn, gần như nghẹt thở.
Trong lúc không khí trầm buồn bất an nặng nề đè trái tim mọi người thì Trương Lãng mắt sắt rốt cuộc phát hiện Tào doanh dần có biến đổi.
Cùng lúc đó, Triệu Vũ cũng cực kỳ hưng phấn nũng nịu nói:
- Lãng ca ca, trong Tào quân doanh hình như xảy ra biến đổi. Ngươi xem ánh đuốc bỗng nhiên hình thành như hỏa long, bắt đầu di chuyển ra ngoài. Đây là từ đầu đêm tới giờ Tào quân có động tĩnh lớn như thế, chắc là Lữ Khoáng, Lữ Tường thành công hấp dẫn sức chú ý của chúng rồi, tiếp đó Tào quân bắt đầu đuổi theo.
Từ Hoảng cũng bình tĩnh gật đầu, nói:
- Hơn nữa tính toán theo chiều dài ngọn đuốc thì quân địch xuất động quân tối đa không hơn một hiệu nhân mã. Chính là nói, Tào quân xuất động đại khái bảy, trăm người truy sát huynh đệ họ Lữ.
Lần này chính Trương Lãng cũng cực kỳ kinh ngạc nói:
- Đám Lữ Khoáng rốt cuộc làm cái gì? Lại khiến Tào quân xuất động một hiệu nhân mã đi bắt?
Chẳng ngờ Từ Hoảng mỉm cười rằng:
- Đây cũng là điều thuộc hạ cực kỳ khó hiểu.