Chương : 211
Trương Lãng bị hù giật nảy mình, không ngờ Tào quân đuổi theo nhanh như vậy. Hắn sốt ruột mang Triệu Vũ, Dương Dung chạy hướng bến đò. Từ xa đã thấy một ông lão đầu bạc mặc áo tơi đội mũ, chuẩn bị chèo thuyền nhỏ ra nước thả lưới đánh cá.
Đám người Trương Lãng chưa tới thì tiếng đã vang, ra sức vung tay hét to:
- Ông lão gì ơi, xin chờ đã!
Dường như ông lão nghe thấy, nghiêng đầu nhìn, thấy là một nam hai nữ nhanh chóng chạy tới, mặt sau đất cát tung bay, một đám quan binh truy đuổi. Ông lão bị hù giật mình, vội tháo dây thừng, chuẩn bị chèo thuyền ra sông, tránh cho tai bay vạ gió.
Cái này khiến Trương Lãng nóng nảy muốn chết, to tiếng hô:
- Lão bá hãy chậm một chút, đợi chút đã!
Lúc nãy truy binh nhanh chóng áp sát, trong tiếng vó ngựa nghe có thanh âm kêu:
- Dừng lại…đừng chạy…
Trương Lãng quýnh lên, dùng hết sức như chạy nước rút trăm thước tiến lên, giống gió lốc nhanh chóng nhào hướng bến đò.
Ông lão bắt đầu chống thuyền, thuyền chậm rãi rời khỏi bến đò bơi tới giữa sông.
Trương Lãng đã vọt tới bờ sông, thuận thế làm động tác nhảy xuống cực tiêu chuẩn.
*Bùm!* một tiếng, người đã lặn vào sông, nhanh chóng bơi hướng thuyền nhỏ, tựa con cá trong sóng nước, rẽ sóng mà đi, rất nhanh đã đuổi kịp thuyền nhỏ. Trương Lãng túm lấy sàn thuyền, vươn đầu ra khỏi mặt nước.
Hắn khổ sở cầu xin:
- Lão bá, ngươi làm chút việc tốt đi, mau quay đầu cứu các thê tử của ta!
Ông lão dùng sức chống trúc dài, thân thể run run nói:
- Quan gia, ngươi bảo vậy chẳng phải là muốn cái mạng của tiểu lão đầu sao?
Trương Lãng lòng nóng như lửa đốt ngoái nhìn, thấy Dương Dung, Triệu Vũ đứng bên bờ liên tục ngoái đầu. Tin tưởng truy binh không tới vài phút là sẽ đuổi kịp.
Trương Lãng thấy tình hình đã là lửa cháy lông mày, sốt ruột lắm rồi. Hắn nhanh chóng nhảy lên thuyền, không kiềm được nữa túm góc áo ông lão.
Hắn hung dữ uy hiếp:
- Lão bá, ngươi thật sự thấy chết không cứu?
Ông lão thấy trong mắt Trương Lãng bắn tia sáng khủng bố, cảm thấy cực kỳ áp lực, bị hù hồn phi phách tán.
Lão liên tục van xin nói:
- Khách quan tha mạng, tiểu lão đầu lập tức chèo thuyền qua!
Trương Lãng thế mới thở ra một hơi, giục nói:
- Nhanh lên!Ông lão vội vàng chống gậy chèo.
Lúc này Dương Dung đã vung song đao, Triệu Vũ lôi ra Mai Hoa thương, ở bên bờ kịch liệt giao chiến với quân tiên phong của đối phương. Lính đối phương đâu phải là đối thủ của hai nữ tướng, thỉnh thoảng bị chém ngã ra đất, cũng có binh sĩ té xuống nước, hét thảm không ngừng. Chẳng qua nhân số Tào quân không ít, dùng xa luân chiến cũng đủ khiến Dương Dung, Triệu Vũ mệt chết rồi.
Trương Lãng lòng nóng như lửa đốt, quát to với ông lão:
- Chèo nhanh lên!
Hắn thì lần nữa nhảy vào trong nước, bơi qua chi viện cho hai nàng.
Lúc này bỗng có một tướng lĩnh quân địch vung tay. Đao thuẫn thủ, bộ binh, thương binh của đối phương cùng lúc lùi lại, mặt sau bày vài đội cung tiễn thủ, nhắm ngay Dương Dung, Triệu Vũ. Một khi tên bay chắc chắn các nàng sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Đại tướng âm hiểm cười, phất tay, quát to:
- Bắn!
Trương Lãng ở trong sông liều mạng bơi cực kỳ hồi hộp, lớn tiếng hét:
- Mau nhảy vào trong nước!
Chẳng ngờ hai cô gái không chút chần chờ, cùng *bùm bùm* nhảy vào nước, hoàn toàn không quan tâm mình có biết bơi hay không.
Trương Lãng biết hai cô gái đều không biết bơi lội. May là họ rơi vào nước không quá sâu, bơi vào thước thì hai nàng bắt đầu hoa tay múa chân ngộp nước ho khan, bộ dạng khiến Trương Lãng trông mà bật cười. Nhưng bây giờ hắn không có tâm tình đó. Triệu Vũ không biết bơi còn có thể thông cảm, vì nàng sinh ở phương bắc cực lạnh. Dương Dung là bộ đội đặc chủng mà không biết bơi thật khiến người vô cùng khó hiểu.
Không rảnh nghĩ quá nhiều, Trương Lãng nhanh chóng lao lên, một tay bắt một nàng, đôi chân mạnh đạp, không cần dùng tay khống chế thân thể giữ cân bằng trên nước. Lúc này trên bờ vang tiếng mắng quát tháo, mầy hàng cung tiễn thủ nhanh chóng chạy tới bờ sông, bắn loạn hướng ba người.
Trương Lãng dốc sức kéo hai cô gái lên thuyền, sốt ruột hối ông lão nhanh lên chèo thuyền chạy trốn. Chẳng ngờ hắn bất cẩn bị loạn tiễn bắn trúng bả vai sau lưng, cánh tay trái nhuộm máu, máu chảy ròng ròng, chậm rãi nhuộm Lạc Hà thành màu đỏ thẫm.
Dương Dung mặt biến sắc, cực kỳ sợ hãi, thê lương hét:
- Lão công!
Dương Dung có lòng muốn duỗi tay kéo Trương Lãng nửa treo trên thuyền, nhưng không có thời gian và không gian. Bởi vì nàng phải liều mạng chặn mưa tên đầy trời, bảo vệ an toàn cho ông lão có thể chống thuyền. Nàng chỉ có thể thầm sốt ruột rồi lại không thể phân tâm chút nào. Triệu Vũ quan tâm sẽ bị loạn, hoàn toàn không để ý tên bay, quăng đi Mai Hoa thương, quỳ ở trên thuyền.
Giọng nàng nghẹn ngào nói:- Lãng ca ca, huynh mau lên đây!
Trương Lãng cố nén vết thương đau đớn, định bò lên thuyền bỗng thấy mắt hoa lên, ánh nắng chiếu xạ lóe một vệt trắng lao nhanh tới. Trương Lãng không rảnh quan tâm gì khác, một tay đẩy, đẩy Triệu Vũ ra, thân thuyền chòng chành kịch liệt. Hắn bởi vì dùng sức quá mạnh mà thân thể mất cân bằng rơi vào trong nước, lặn xuống, không nổi lên nữa. Chỉ có bọt nước đỏ thẫm chậm rãi khuếch tán trên mặt nước.
Cho dù là vậy thì Triệu Vũ vẫn bị mũi tên bay nhanh bắn trúng vào lưng, hét thảm ngất xỉu trong vũng máu. Nếu không phải mới rồi có Trương Lãng đẩy ra, có lẽ nguyên mũi tên sẽ xuyên qua tim. Chỉ không biết nàng có bình an vô sự không, cái này phải nghe theo số trời.
Lúc này Dương Dung không thể bình tĩnh được nữa, ở đà thuyền ôm lấy Triệu Vũ.
Nàng bi thương hỏi:
- Tiểu Vũ, muội không sao chứ?
Triệu Vũ mở to đôi mắt không còn linh khí như trước, sắc mặt tái nhợt ghê người.
Thanh âm nàng cực suy yếu nói:
- Lãng ca ca…huynh ấy không sao chứ…
Nói xong đầu nghiêng quá, chết ngất.
Dương Dung từ đến thời mạt Hán vài năm nay, trải qua không ít đại chiến nhưng chưa từng rời khỏi Trương Lãng, hai người như bóng với hình. Hiện giờ Trương Lãng bị thương, sống chết chưa biết, tựa như linh hồn mình đã đánh mất vậy, như là trọng tâm đã sụp đổ, đầu óc trống rỗng.
Nàng nhìn mặt nước lăn tăn sóng gợn, nước mắt tuôn rơi, khóc nói:
- Lão công, huynh ở đâu?
Thanh âm như đỗ quyên đổ máu, người nghe đau lòng.
May là có lẽ đối phương đã hết tên, tên bắn ít rất nhiều, nếu không chỉ sợ rằng Dương Dung không may mắn tránh khỏi.
Ông lão thấy trận chiến kinh hãi này thì mặt đã bị hù đến xanh trắng, tay chống trúc như bay, khiến người không thấy ra ông già chút nào.
Trên bờ lĩnh tướng hình như cũng thấy có người rớt xuống nước, dốc sức rống to.
Dương Dung thì mất hồn mất vía nhìn mặt nước trở về bình tĩnh, đôi mắt trống rỗng như không có linh hồn. Tay nàng ôm Triệu Vũ đã ngất xỉu, miệng lầm bầm cái gì đó. Tiếp theo nàng bỗng nổi điên, đôi tay kéo góc áo ông lão.
Đám người Trương Lãng chưa tới thì tiếng đã vang, ra sức vung tay hét to:
- Ông lão gì ơi, xin chờ đã!
Dường như ông lão nghe thấy, nghiêng đầu nhìn, thấy là một nam hai nữ nhanh chóng chạy tới, mặt sau đất cát tung bay, một đám quan binh truy đuổi. Ông lão bị hù giật mình, vội tháo dây thừng, chuẩn bị chèo thuyền ra sông, tránh cho tai bay vạ gió.
Cái này khiến Trương Lãng nóng nảy muốn chết, to tiếng hô:
- Lão bá hãy chậm một chút, đợi chút đã!
Lúc nãy truy binh nhanh chóng áp sát, trong tiếng vó ngựa nghe có thanh âm kêu:
- Dừng lại…đừng chạy…
Trương Lãng quýnh lên, dùng hết sức như chạy nước rút trăm thước tiến lên, giống gió lốc nhanh chóng nhào hướng bến đò.
Ông lão bắt đầu chống thuyền, thuyền chậm rãi rời khỏi bến đò bơi tới giữa sông.
Trương Lãng đã vọt tới bờ sông, thuận thế làm động tác nhảy xuống cực tiêu chuẩn.
*Bùm!* một tiếng, người đã lặn vào sông, nhanh chóng bơi hướng thuyền nhỏ, tựa con cá trong sóng nước, rẽ sóng mà đi, rất nhanh đã đuổi kịp thuyền nhỏ. Trương Lãng túm lấy sàn thuyền, vươn đầu ra khỏi mặt nước.
Hắn khổ sở cầu xin:
- Lão bá, ngươi làm chút việc tốt đi, mau quay đầu cứu các thê tử của ta!
Ông lão dùng sức chống trúc dài, thân thể run run nói:
- Quan gia, ngươi bảo vậy chẳng phải là muốn cái mạng của tiểu lão đầu sao?
Trương Lãng lòng nóng như lửa đốt ngoái nhìn, thấy Dương Dung, Triệu Vũ đứng bên bờ liên tục ngoái đầu. Tin tưởng truy binh không tới vài phút là sẽ đuổi kịp.
Trương Lãng thấy tình hình đã là lửa cháy lông mày, sốt ruột lắm rồi. Hắn nhanh chóng nhảy lên thuyền, không kiềm được nữa túm góc áo ông lão.
Hắn hung dữ uy hiếp:
- Lão bá, ngươi thật sự thấy chết không cứu?
Ông lão thấy trong mắt Trương Lãng bắn tia sáng khủng bố, cảm thấy cực kỳ áp lực, bị hù hồn phi phách tán.
Lão liên tục van xin nói:
- Khách quan tha mạng, tiểu lão đầu lập tức chèo thuyền qua!
Trương Lãng thế mới thở ra một hơi, giục nói:
- Nhanh lên!Ông lão vội vàng chống gậy chèo.
Lúc này Dương Dung đã vung song đao, Triệu Vũ lôi ra Mai Hoa thương, ở bên bờ kịch liệt giao chiến với quân tiên phong của đối phương. Lính đối phương đâu phải là đối thủ của hai nữ tướng, thỉnh thoảng bị chém ngã ra đất, cũng có binh sĩ té xuống nước, hét thảm không ngừng. Chẳng qua nhân số Tào quân không ít, dùng xa luân chiến cũng đủ khiến Dương Dung, Triệu Vũ mệt chết rồi.
Trương Lãng lòng nóng như lửa đốt, quát to với ông lão:
- Chèo nhanh lên!
Hắn thì lần nữa nhảy vào trong nước, bơi qua chi viện cho hai nàng.
Lúc này bỗng có một tướng lĩnh quân địch vung tay. Đao thuẫn thủ, bộ binh, thương binh của đối phương cùng lúc lùi lại, mặt sau bày vài đội cung tiễn thủ, nhắm ngay Dương Dung, Triệu Vũ. Một khi tên bay chắc chắn các nàng sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Đại tướng âm hiểm cười, phất tay, quát to:
- Bắn!
Trương Lãng ở trong sông liều mạng bơi cực kỳ hồi hộp, lớn tiếng hét:
- Mau nhảy vào trong nước!
Chẳng ngờ hai cô gái không chút chần chờ, cùng *bùm bùm* nhảy vào nước, hoàn toàn không quan tâm mình có biết bơi hay không.
Trương Lãng biết hai cô gái đều không biết bơi lội. May là họ rơi vào nước không quá sâu, bơi vào thước thì hai nàng bắt đầu hoa tay múa chân ngộp nước ho khan, bộ dạng khiến Trương Lãng trông mà bật cười. Nhưng bây giờ hắn không có tâm tình đó. Triệu Vũ không biết bơi còn có thể thông cảm, vì nàng sinh ở phương bắc cực lạnh. Dương Dung là bộ đội đặc chủng mà không biết bơi thật khiến người vô cùng khó hiểu.
Không rảnh nghĩ quá nhiều, Trương Lãng nhanh chóng lao lên, một tay bắt một nàng, đôi chân mạnh đạp, không cần dùng tay khống chế thân thể giữ cân bằng trên nước. Lúc này trên bờ vang tiếng mắng quát tháo, mầy hàng cung tiễn thủ nhanh chóng chạy tới bờ sông, bắn loạn hướng ba người.
Trương Lãng dốc sức kéo hai cô gái lên thuyền, sốt ruột hối ông lão nhanh lên chèo thuyền chạy trốn. Chẳng ngờ hắn bất cẩn bị loạn tiễn bắn trúng bả vai sau lưng, cánh tay trái nhuộm máu, máu chảy ròng ròng, chậm rãi nhuộm Lạc Hà thành màu đỏ thẫm.
Dương Dung mặt biến sắc, cực kỳ sợ hãi, thê lương hét:
- Lão công!
Dương Dung có lòng muốn duỗi tay kéo Trương Lãng nửa treo trên thuyền, nhưng không có thời gian và không gian. Bởi vì nàng phải liều mạng chặn mưa tên đầy trời, bảo vệ an toàn cho ông lão có thể chống thuyền. Nàng chỉ có thể thầm sốt ruột rồi lại không thể phân tâm chút nào. Triệu Vũ quan tâm sẽ bị loạn, hoàn toàn không để ý tên bay, quăng đi Mai Hoa thương, quỳ ở trên thuyền.
Giọng nàng nghẹn ngào nói:- Lãng ca ca, huynh mau lên đây!
Trương Lãng cố nén vết thương đau đớn, định bò lên thuyền bỗng thấy mắt hoa lên, ánh nắng chiếu xạ lóe một vệt trắng lao nhanh tới. Trương Lãng không rảnh quan tâm gì khác, một tay đẩy, đẩy Triệu Vũ ra, thân thuyền chòng chành kịch liệt. Hắn bởi vì dùng sức quá mạnh mà thân thể mất cân bằng rơi vào trong nước, lặn xuống, không nổi lên nữa. Chỉ có bọt nước đỏ thẫm chậm rãi khuếch tán trên mặt nước.
Cho dù là vậy thì Triệu Vũ vẫn bị mũi tên bay nhanh bắn trúng vào lưng, hét thảm ngất xỉu trong vũng máu. Nếu không phải mới rồi có Trương Lãng đẩy ra, có lẽ nguyên mũi tên sẽ xuyên qua tim. Chỉ không biết nàng có bình an vô sự không, cái này phải nghe theo số trời.
Lúc này Dương Dung không thể bình tĩnh được nữa, ở đà thuyền ôm lấy Triệu Vũ.
Nàng bi thương hỏi:
- Tiểu Vũ, muội không sao chứ?
Triệu Vũ mở to đôi mắt không còn linh khí như trước, sắc mặt tái nhợt ghê người.
Thanh âm nàng cực suy yếu nói:
- Lãng ca ca…huynh ấy không sao chứ…
Nói xong đầu nghiêng quá, chết ngất.
Dương Dung từ đến thời mạt Hán vài năm nay, trải qua không ít đại chiến nhưng chưa từng rời khỏi Trương Lãng, hai người như bóng với hình. Hiện giờ Trương Lãng bị thương, sống chết chưa biết, tựa như linh hồn mình đã đánh mất vậy, như là trọng tâm đã sụp đổ, đầu óc trống rỗng.
Nàng nhìn mặt nước lăn tăn sóng gợn, nước mắt tuôn rơi, khóc nói:
- Lão công, huynh ở đâu?
Thanh âm như đỗ quyên đổ máu, người nghe đau lòng.
May là có lẽ đối phương đã hết tên, tên bắn ít rất nhiều, nếu không chỉ sợ rằng Dương Dung không may mắn tránh khỏi.
Ông lão thấy trận chiến kinh hãi này thì mặt đã bị hù đến xanh trắng, tay chống trúc như bay, khiến người không thấy ra ông già chút nào.
Trên bờ lĩnh tướng hình như cũng thấy có người rớt xuống nước, dốc sức rống to.
Dương Dung thì mất hồn mất vía nhìn mặt nước trở về bình tĩnh, đôi mắt trống rỗng như không có linh hồn. Tay nàng ôm Triệu Vũ đã ngất xỉu, miệng lầm bầm cái gì đó. Tiếp theo nàng bỗng nổi điên, đôi tay kéo góc áo ông lão.