Chương : 225
Nghĩ tới đây thì Trương Lãng đặt quyết tâm, mặc kệ hai nàng có tha thứ cho hắn hay không.
Hắn lên tiếng nói:
- Ta biết các nàng rất tức giận, nhưng các nàng nên hiểu khi đó ta rất khó xử. Ta không cầu các nàng tha thứ cho ta, tóm lại bây giờ các nàng bình yên vô sự. Qua một cửa này, các nàng quay về Viên phủ, nên làm phu nhân thì lại làm phu nhân đi.
Chân Mật lạnh lùng nhìn Trương Lãng, sâu trong đáy mắt lóe tia sáng như lưỡi dao sắc bén, loại vẻ mặt này vừa hấp dẫn lại đáng sợ.
Nhưng Trương Lãng thì bình chân như vại.
Nửa ngày, Chân Mật cảm giác không thể dùng khí thế đè ép Trương Lãng, mặt đầy tức giận nói:
- Đây là lần đầu tiên nô gia gặp kẻ tuyệt tình vô nghĩa giống như ngươi. Mặt ngoài thì đường đường mà sau lưng lại là hạng ham sống sợ chết. Khiến người không thể tha thứ nhất là dùng cách như vậy tổn thương lòng một cô gái thích ngươi!
Trương Lãng biết Chân Mật nói là Quách Huyên, nhưng hắn khẳng định nàng đã hiểu sai về tình cảm của Quách Huyên.
Lúc này giọng lạnh như băng của Quách Huyên cũng vang lên:
- Tiểu thư, tiểu thư sai rồi, tiểu tỳ từ đầu đến giờ chưa từng thích hắn.
Trương Lãng hít sâu một hơi, nói:
- Ta không muốn giải thích cái gì, ta biết mình thật có lỗi với nàng. Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta phải đối mặt. Ta tin tưởng dưới loại tình huống đó, ta lựa chọn tuyệt đối là đúng đắn. Nếu không thì đừng nói là nàng mất mạng, ta cũng không còn mạng sống.
Chân Mật cười khẩy hỏi ngược lại:
- Vậy sao?
Trương Lãng cảm thấy cực kỳ bực bội, cáu kỉnh nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết. Lúc ta bắt nàng thì lấy tài năng nàng biểu hiện ra ngoài lúc đầu tuyệt đối không để ta dễ dàng bắt được như vậy. Tuy việc Viên Hi xuất hiện có liên quan rất lớn, nhưng nàng cũng không muốn ở tại Viên phủ, làm con dâu của Viên Thiệu, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng bị ta khống chế. Nàng e ngại thế lực của Viên gia, biết một khi chống lại thì gia tộc của nàng sẽ gặp họa diệt môn. Cho nên nàng không thể không ủy khuất mình, đồng ý gả cho Viên Hi. Nhưng ta xuất hiện, cho nàng một điều kiện cực tốt, cơ hội tốt cho nàng chạy khỏi Viên gia mà gia tộc sẽ không bị Viên Thiệu diệt môn. Cho nên nàng mới thua mặc ta bắt trói. Nàng nói ta nói có đúng không? Chân đại tiểu thư?
Chân Mật sửng sốt hé bờ môi gợi cảm, đôi mắt khó tin nhìn Trương Lãng, như đang nhìn quái vật.
Nhìn nàng biểu tình giật mình đầy quyến rũ, tâm lý Trương Lãng lại bị dao động.
Nửa ngày sau Chân Mật mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt không tin nói:
- Trời ạ, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ vậy?
Trương Lãng tuấn tú cười nói:
- Vậy phải xem nàng cho rằng là gì.
Tiếp theo hắn xoay người đi tới trước mặt Quách Huyên, dùng tay cưỡng ép nâng lên khuôn mặt mỹ miều của nàng.
Hắn dịu dàng nói:
- Nếu như nàng chịu cho ta một cơ hội, ta bảo đảm ta sẽ không tổn thương nàng.
Chân Mật cực kỳ bất mãn biểu hiện của Trương Lãng. Một lát là thần chốc lát là sắc quỷ. Nàng vừa muốn lên tiếng phản bác thì xe ngựa bỗng lắc lư.
Nàng giật mình run sợ, kinh hãi kêu lên:
- Nguy rồi, nô gia quên bên ngoài đánh xe chính là ái tướng tâm phúc của Viên Hi, Cao Lãng!
Trương Lãng thầm hô to tiêu rồi.
Trương Lãng không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề thân phận của người đánh xe, chỉ không ngờ đối phương lại là một trong bốn danh tướng dưới tay Viên Thiệu, Cao Lãng.
Cùng lúc đó, ngựa kéo xe bỗng hí vang, sau đó thân xe nghiêng ra sau.
Trương Lãng không thể khống chế thân thể theo quán tính ngã ra sau, ba người chồng thành một đống.
Từng tiếng lạnh lùng từ ngoài xe ngựa truyền vào:
- Nằm mơ cũng không ngờ tại Viên phủ được ngàn vạn sủng ái, thế mà Chân phu nhân sẽ vì rời đi Viên gia cấu kết cùng nghịch tặc làm việc xấu. Thương cho Viên công tử một mảnh si tình. Nếu công tử biết sự thật vụ việc, sợ rằng sẽ vô cùng thống khổ. Thật thay công tử không đáng giá!
Chân Mật biểu tình cực kỳ căng thẳng túm chặt cánh tay hổ của Trương Lãng, nhỏ giọng cầu xin nói:
- Công tử, hãy giúp nô gia giết chết Cao Lãng! Nếu không thì tộc Chân gia sẽ gặp tai họa diệt môn!
Trương Lãng khó hiểu nhìn Chân Mật căng thẳng thần kinh, lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng phải nàng cũng biết võ sao?
Chân Mật chu môi son, buồn bực trừng Trương Lãng, bất mãn nói:
- Nào có người giống như ngươi, không biết ngượng để một cô gái ra ngoài đánh giết? Hơn nữa dù nô gia biết võ nhưng chưa từng đánh nhau thật sự với ai cả. Cao Lãng này chính là danh tướng Hà Bắc, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Tay nắm một thanh Phá Phong thương tung hoành sa trường mấy năm, hiếm khi gặp địch thủ, là võ tướng lợi hại nhất trong đám thuộc hạ của Viên Thiệu trừ Nhan Lương, Văn Sú, Trương Cáp ra. Hắn là đại tướng tâm phúc nhất hiện nay Viên Hi nể trọng.
Trương Lãng thất thanh kêu lên:
- Nếu hắn đã lợi hại như vậy thì sao nàng biết ta có đánh lại hắn không?
Chân Mật nhếch môi cười, như khổng tước xòe đuôi, diễm lệ tỏa sáng.
Nàng mềm giọng nói:
- Nô gia biết ngươi không phải là người bình thường, võ công của ngươi không tệ, phản ứng cũng nhanh nhạy, hơn nữa có sự bình tĩnh và quyết đoán mà Cao Lãng thiếu thốn nhất. Nô gia tin tưởng ngươi sẽ không khiến người ta thất vọng.
Thấy bộ dáng chắc ăn của nàng, mặt lộ nụ cười mê chết người không đền mạng, trong lòng hắn thở dài thườn thượt, biết không cách nào từ chối vẻ mặt này của nàng.
Trương Lãng cáu kỉnh liếc Chân Mật, nói:
- Cao Lãng này là hạng người ra sao?
Chân Mật không chút suy nghĩ nói:
- Cương cường tự cho là đúng, rất trọng tín nghĩa, nói là làm.
Trương Lãng gật đầu, không nói nhiều nữa, thuận tay cầm lấy cương đao, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa.
Chân Mật thấy thế cũng kéo Quách Huyên xuống xe.
Nơi này rất hẻo lánh, đằng trước không thấy thôn đằng sau không có điếm, chỉ có từng hàng cổ thụ xanh ngắt nửa che nửa đậy sơn mạch cao thẳng tận mây.
Xe ngựa dừng giữa đường lớn, bên cạnh đứng một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, gò má nhô cao.
Nói gã là người trung niên bởi vì biểu tình cực kỳ tang thương, giống như đã trải qua vô số sóng gió cuộc đời, rất là lão luyện. Nhưng có lẽ tuổi tác và vẻ ngoài của gã không hợp nhau.
Tuy rằng vóc người gã mảnh khảnh nhưng không cho người cảm giác yếu đuối, ngược lại toát ra cảm giác uy nhiếp. Thêm vào khuôn mặt gã lạnh lùng, vô hình tăng thêm một phần âm trầm. Người mặc bộ đồ đánh xe ngựa khá đơn giản, rõ ràng che giấu bớt khí chất khác hẳn người thường của gã.
Lúc này trên tay gã cầm một trường thương do tinh cương hồn thiết đúc thành.
Thân thương đen nhánh tỏa sáng tựa như bôi dầu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe tia sáng quái lạ. Tuy thân thương không thô lắm nhưng cho người cảm giác rất nặng. Đặc biệt nhất là hai bên nó đều có đầu thương, mỗi đầu thương hai bên nhọn, chính giữa dài hẹp, còn khá mỏng. Không cần tưởng tượng cũng biết cây thương đặc biệt này có sức sát thương rất mạnh.
Đây chính là Phá Phong thương xưa nay vô địch của Cao Lãng.
Trương Lãng cảm giác được từ cây thương tỏa ra sát khí đậm đặc, cho nên không dám khinh thường.
Hắn lên tiếng nói:
- Ta biết các nàng rất tức giận, nhưng các nàng nên hiểu khi đó ta rất khó xử. Ta không cầu các nàng tha thứ cho ta, tóm lại bây giờ các nàng bình yên vô sự. Qua một cửa này, các nàng quay về Viên phủ, nên làm phu nhân thì lại làm phu nhân đi.
Chân Mật lạnh lùng nhìn Trương Lãng, sâu trong đáy mắt lóe tia sáng như lưỡi dao sắc bén, loại vẻ mặt này vừa hấp dẫn lại đáng sợ.
Nhưng Trương Lãng thì bình chân như vại.
Nửa ngày, Chân Mật cảm giác không thể dùng khí thế đè ép Trương Lãng, mặt đầy tức giận nói:
- Đây là lần đầu tiên nô gia gặp kẻ tuyệt tình vô nghĩa giống như ngươi. Mặt ngoài thì đường đường mà sau lưng lại là hạng ham sống sợ chết. Khiến người không thể tha thứ nhất là dùng cách như vậy tổn thương lòng một cô gái thích ngươi!
Trương Lãng biết Chân Mật nói là Quách Huyên, nhưng hắn khẳng định nàng đã hiểu sai về tình cảm của Quách Huyên.
Lúc này giọng lạnh như băng của Quách Huyên cũng vang lên:
- Tiểu thư, tiểu thư sai rồi, tiểu tỳ từ đầu đến giờ chưa từng thích hắn.
Trương Lãng hít sâu một hơi, nói:
- Ta không muốn giải thích cái gì, ta biết mình thật có lỗi với nàng. Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta phải đối mặt. Ta tin tưởng dưới loại tình huống đó, ta lựa chọn tuyệt đối là đúng đắn. Nếu không thì đừng nói là nàng mất mạng, ta cũng không còn mạng sống.
Chân Mật cười khẩy hỏi ngược lại:
- Vậy sao?
Trương Lãng cảm thấy cực kỳ bực bội, cáu kỉnh nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết. Lúc ta bắt nàng thì lấy tài năng nàng biểu hiện ra ngoài lúc đầu tuyệt đối không để ta dễ dàng bắt được như vậy. Tuy việc Viên Hi xuất hiện có liên quan rất lớn, nhưng nàng cũng không muốn ở tại Viên phủ, làm con dâu của Viên Thiệu, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng bị ta khống chế. Nàng e ngại thế lực của Viên gia, biết một khi chống lại thì gia tộc của nàng sẽ gặp họa diệt môn. Cho nên nàng không thể không ủy khuất mình, đồng ý gả cho Viên Hi. Nhưng ta xuất hiện, cho nàng một điều kiện cực tốt, cơ hội tốt cho nàng chạy khỏi Viên gia mà gia tộc sẽ không bị Viên Thiệu diệt môn. Cho nên nàng mới thua mặc ta bắt trói. Nàng nói ta nói có đúng không? Chân đại tiểu thư?
Chân Mật sửng sốt hé bờ môi gợi cảm, đôi mắt khó tin nhìn Trương Lãng, như đang nhìn quái vật.
Nhìn nàng biểu tình giật mình đầy quyến rũ, tâm lý Trương Lãng lại bị dao động.
Nửa ngày sau Chân Mật mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt không tin nói:
- Trời ạ, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ vậy?
Trương Lãng tuấn tú cười nói:
- Vậy phải xem nàng cho rằng là gì.
Tiếp theo hắn xoay người đi tới trước mặt Quách Huyên, dùng tay cưỡng ép nâng lên khuôn mặt mỹ miều của nàng.
Hắn dịu dàng nói:
- Nếu như nàng chịu cho ta một cơ hội, ta bảo đảm ta sẽ không tổn thương nàng.
Chân Mật cực kỳ bất mãn biểu hiện của Trương Lãng. Một lát là thần chốc lát là sắc quỷ. Nàng vừa muốn lên tiếng phản bác thì xe ngựa bỗng lắc lư.
Nàng giật mình run sợ, kinh hãi kêu lên:
- Nguy rồi, nô gia quên bên ngoài đánh xe chính là ái tướng tâm phúc của Viên Hi, Cao Lãng!
Trương Lãng thầm hô to tiêu rồi.
Trương Lãng không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề thân phận của người đánh xe, chỉ không ngờ đối phương lại là một trong bốn danh tướng dưới tay Viên Thiệu, Cao Lãng.
Cùng lúc đó, ngựa kéo xe bỗng hí vang, sau đó thân xe nghiêng ra sau.
Trương Lãng không thể khống chế thân thể theo quán tính ngã ra sau, ba người chồng thành một đống.
Từng tiếng lạnh lùng từ ngoài xe ngựa truyền vào:
- Nằm mơ cũng không ngờ tại Viên phủ được ngàn vạn sủng ái, thế mà Chân phu nhân sẽ vì rời đi Viên gia cấu kết cùng nghịch tặc làm việc xấu. Thương cho Viên công tử một mảnh si tình. Nếu công tử biết sự thật vụ việc, sợ rằng sẽ vô cùng thống khổ. Thật thay công tử không đáng giá!
Chân Mật biểu tình cực kỳ căng thẳng túm chặt cánh tay hổ của Trương Lãng, nhỏ giọng cầu xin nói:
- Công tử, hãy giúp nô gia giết chết Cao Lãng! Nếu không thì tộc Chân gia sẽ gặp tai họa diệt môn!
Trương Lãng khó hiểu nhìn Chân Mật căng thẳng thần kinh, lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng phải nàng cũng biết võ sao?
Chân Mật chu môi son, buồn bực trừng Trương Lãng, bất mãn nói:
- Nào có người giống như ngươi, không biết ngượng để một cô gái ra ngoài đánh giết? Hơn nữa dù nô gia biết võ nhưng chưa từng đánh nhau thật sự với ai cả. Cao Lãng này chính là danh tướng Hà Bắc, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Tay nắm một thanh Phá Phong thương tung hoành sa trường mấy năm, hiếm khi gặp địch thủ, là võ tướng lợi hại nhất trong đám thuộc hạ của Viên Thiệu trừ Nhan Lương, Văn Sú, Trương Cáp ra. Hắn là đại tướng tâm phúc nhất hiện nay Viên Hi nể trọng.
Trương Lãng thất thanh kêu lên:
- Nếu hắn đã lợi hại như vậy thì sao nàng biết ta có đánh lại hắn không?
Chân Mật nhếch môi cười, như khổng tước xòe đuôi, diễm lệ tỏa sáng.
Nàng mềm giọng nói:
- Nô gia biết ngươi không phải là người bình thường, võ công của ngươi không tệ, phản ứng cũng nhanh nhạy, hơn nữa có sự bình tĩnh và quyết đoán mà Cao Lãng thiếu thốn nhất. Nô gia tin tưởng ngươi sẽ không khiến người ta thất vọng.
Thấy bộ dáng chắc ăn của nàng, mặt lộ nụ cười mê chết người không đền mạng, trong lòng hắn thở dài thườn thượt, biết không cách nào từ chối vẻ mặt này của nàng.
Trương Lãng cáu kỉnh liếc Chân Mật, nói:
- Cao Lãng này là hạng người ra sao?
Chân Mật không chút suy nghĩ nói:
- Cương cường tự cho là đúng, rất trọng tín nghĩa, nói là làm.
Trương Lãng gật đầu, không nói nhiều nữa, thuận tay cầm lấy cương đao, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa.
Chân Mật thấy thế cũng kéo Quách Huyên xuống xe.
Nơi này rất hẻo lánh, đằng trước không thấy thôn đằng sau không có điếm, chỉ có từng hàng cổ thụ xanh ngắt nửa che nửa đậy sơn mạch cao thẳng tận mây.
Xe ngựa dừng giữa đường lớn, bên cạnh đứng một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, gò má nhô cao.
Nói gã là người trung niên bởi vì biểu tình cực kỳ tang thương, giống như đã trải qua vô số sóng gió cuộc đời, rất là lão luyện. Nhưng có lẽ tuổi tác và vẻ ngoài của gã không hợp nhau.
Tuy rằng vóc người gã mảnh khảnh nhưng không cho người cảm giác yếu đuối, ngược lại toát ra cảm giác uy nhiếp. Thêm vào khuôn mặt gã lạnh lùng, vô hình tăng thêm một phần âm trầm. Người mặc bộ đồ đánh xe ngựa khá đơn giản, rõ ràng che giấu bớt khí chất khác hẳn người thường của gã.
Lúc này trên tay gã cầm một trường thương do tinh cương hồn thiết đúc thành.
Thân thương đen nhánh tỏa sáng tựa như bôi dầu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe tia sáng quái lạ. Tuy thân thương không thô lắm nhưng cho người cảm giác rất nặng. Đặc biệt nhất là hai bên nó đều có đầu thương, mỗi đầu thương hai bên nhọn, chính giữa dài hẹp, còn khá mỏng. Không cần tưởng tượng cũng biết cây thương đặc biệt này có sức sát thương rất mạnh.
Đây chính là Phá Phong thương xưa nay vô địch của Cao Lãng.
Trương Lãng cảm giác được từ cây thương tỏa ra sát khí đậm đặc, cho nên không dám khinh thường.