Chương : 227
Trương Lãng cảm giác đối thủ cho mình áp lực không ít chút nào, không uổng là danh tướng Hà Bắc. Chỉ không ngờ thân thể Cao Lãng gầy gò là thế mà chịu tải được lực lượng cường đến vậy. Khí thế quân nhân bền gan vững chí cực kỳ giống hắn, khiến hắn không thể không cực kỳ chú trọng đối thủ.
Tuy nhiên hắn cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng nói:
- Cứ chạy qua đây thử coi.
Cao Lãng hừ lạnh một tiếng, tập trung chằm chằm vào Trương Lãng.
Hai mỹ nữ ở bên cạnh xem cuộc chiến. Quách Huyên sớm dùng tay thon bịt mắt phượng, không dám xem. Mới rồi hai người tốc độ như sao băng xẹt, chẳng những khiến nàng nhìn hoa mắt mà đầu còn mơ hồ.
Chân Mật thì nét mặt lần đầu tiên lộ ra trầm trọng. Không ngờ tu vi của Cao Lãng còn cao hơn nàng dự tính rất nhiều. Phá Phong thương đã tới tình trạng đạt đến đỉnh điểm, bây giờ thiếu chẳng qua là trí tuệ và kỹ xảo mà thôi.
Còn cái tên Trương Lãng bộ dáng lưu manh khiến nàng vừa hận vừa buồn cười thì càng thâm sâu hơn. Chẳng lẽ lúc ban đầu đối mặt nàng, hắn đã giữ lại thực lực sao? Chân Mật lấy làm lạ nghĩ. Thanh cương đao đó giống như chân trời góc biển không thể tìm kiếm, lực lượng, tốc độ, góc độ mặt nào cũng vượt bậc hơn người bình thường. Thêm vào sự tự tin đáng sợ, đầu óc tỉnh táo, còn có năng lực ứng biến siêu cường, kẻ địch giống như hắn dù ở đầu đều tỏa sáng, thành tựu tuyệt đối không dưới Cao Lãng.
Trong sân tiếng xé gió, tiếng đao kiếm đều biến mất, không khí biến cực kỳ tĩnh lặng. Chỉ có gió mùa hè xuyên qua sợi tóc, nhẹ phất qua khuôn mặt mỗi người, ôn nhu vuốt ve. Ánh nắng rực rỡ ấm áp chiếu trên mặt đất. Rừng cây bao trùm một tầng ánh sáng, tràn đầy sức sống.
Bỗng nhiên, hai người cùng quát to một tiếng. Phá Phong thương và cương đao gần như cùng lúc xé gió lao ra.
Hai người lấy tốc độ điên cuồng kéo gần khoảng cách, dưới đất cát đá tung bay.
Khóe miệng Cao Lãng bỗng nhếch nụ cười quái dị, cổ tay nhẹ rung. Chẳng ngờ Phá Phong thương dùng một loại gấp khúc cực kỳ quái dị nhảy lên trên dưới, hai bên đầu thương bởi vì thân thương kịch liệt rung động mà biến ảo ra hàng vạn luồng sáng, giống như linh xà vặn vẹo, như mãng xà quấn lấy, thế như cuồng phóng quét lá bốn phương tám hướng bao vây.
Trong lòng Trương Lãng dâng trào sóng triều, cổ tay thật mạnh! Hắn không thể bắt giữ được vị trí chính xác hai đầu thương, cũng không thấy rõ lắm cổ tay Cao Lãng biến đổi. Cao Lãng đích thực là vị đại tướng hiếm có.
- Cẩn thận, đây là tuyệt sát của Cao Lãng, Phá Vân Đoạt Mệnh!
Chân Mật đứng bên cạnh bỗng nhiên kinh kêu, trong giọng nói tràn ngập lo âu thấp thỏm và vô cùng quan tâm.
- Đoạt mệnh thức?
Trương Lãng ngâm nga, cái tên thật oai, nhưng Trương Lãng ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!
Trương Lãng thấp giọng gầm lên, kích thích toàn bộ đấu chí và lực lượng. Cương đao từ không trung xẹt qua, khí thế sấm vang chớp giật hết sức chặt mạnh xuống.
*Đinh đinh đinh!*
Trong sân truyền đến ba tiếng vang lớn kinh thiên động địa.
Chân Mật và Quách Huyên cùng bịt tai, đôi mắt khó tin nhìn trong sân.
Trương Lãng một tay nắm đao, quỳ trên mặt đất, tóc xõa tung, cúi gằm mặt.
Cao Lãng thì đôi tay nắm thương, đầu cắm trên mặt đất, con mắt trợn trừng dường như không thể tin.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, con mắt gã biến trống rỗng, chết lặng nhìn bầu trời.
Miệng gã lầm bầm nói:
- Tại sao, tại sao ngươi biết sơ hở duy nhất của ta?
Trương Lãng khó khăn gượng dậy, khóe miệng từ từ tràn ra tơ máu.
Hắn dùng ánh mắt kiên chí bền gan nói:
- Cái gì là Phá Vân, cái gì là Đoạt Mệnh? Mây vốn là hư vô, tại sao phá được? Chỉ cần ánh mắt ta tốt, tốc độ nhanh hơn ngươi, sức lực mạnh hơn ngươi, Phá Phong thương tất nhiên sẽ bị phá.
Cao Lãng bỗng biến cực kỳ yếu ớt, người già đi rất nhiều, mồ hôi lạnh toát ra từ khuôn mặt trắng xanh của gã.
Nhưng gã vẫn cố gắng đứng vững, há mồm thở dốc nói:
- Ngươi quả nhiên lợi hại.
Trương Lãng đắc ý cười, cố nén vết thương đau đớn, nói:
- Ta thắng, Chân Mật là của ta!
Sắc mặt Cao Lãng biến đổi mấy lần, bỗng nhiên vô cùng kích động nói:
- Đây là việc không thể nào! Giờ phút này Cao Lãng không hoàn thành nhiệm vụ thì còn ngày mai. Ngày mai không được thì còn hôm sau nữa. Tóm lại không mang Chân phu nhân trở về thì ta sẽ không trở lại, trừ phi mạng Cao ta chấm dứt tại đây!
Trương Lãng liếc Chân Mật, nói:
- Nói chuyện với ngươi đã quên một việc, ta đã đồng ý với Chân Mật phải lấy cái mạng nhỏ của ngươi.
Nói xong cương đao lại rút khỏi mặt đất, hắn làm tư thế muốn cắt đầu Cao Lãng.
Tuy cương đao không có lực lượng, khí thế như lúc ban đầu, nhưng Cao Lãng giống như đã nhận mệnh, biểu tình thống khổ nhắm mắt lại.
Nửa ngày sau gã mới từ từ thở ra một hơi, nói:
- Cao Lãng hổ thẹn với Viên công tử, còn mặt mũi nào sống trên đời này? Ngươi ra tay đi!
Nói xong dường như gã đã dùng hết sức lực còn lại, người lắc lư như lá cây trong gió.
Trương Lãng thấp giọng thở dài nói:
- Kỳ thực ngươi là một người không tệ.
Cao Lãng biểu tình cô đơn, khóe miệng mấp máy, lại thở dài một tiếng, chậm rãi khép mắt.
Trương Lãng bỗng vứt cương đao trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Trước khi ngươi chưa đánh thắng được ta, ngươi không được nói ra chuyện Chân Mật biết võ, còn muốn rời khỏi Viên gia. Có biết chưa?
Cao Lãng kinh ngạc mở to mắt, thấy Trương Lãng xoay người rời đi.
Lòng gã dâng lên dòng nước ấm, nhưng ngoài miệng không chịu thua nói:
- Hừ, Cao ta sẽ tự tay bắt các ngươi trở về Viên phủ, mới không thèm làm bà tám!
Nói xong gã thật sự lắc lư theo sau.
Lúc này Chân Mật tiến lên, lo lắng hỏi:
- Ngươi bị thương?
Trương Lãng gật đầu, đáp:
- Không có vấn đề gì lớn. Ta không muốn giết Cao Lãng, hắn là một nhân vật không tệ. Ta nghĩ hắn sẽ không nói ra bí mật của nàng đâu.
Chân Mật gật đầu nói:
- Cao tướng quân là người nói giữ lời, nô gia tin tưởng hắn.
Cao Lãng theo sau lưng Trương Lãng nghe vậy thân hình chấn động, bước chân biến nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trương Lãng đi tới bên xe ngựa, cười nói:
- Các người có tính toán gì không? Ta chuẩn bị về nhà, còn các người thì sao?
Chân Mật và Quách Huyên nhìn nhau, biểu tình cùng u ám.
Chân Mật nói:
- Tiểu nữ có nhà không dám về, không biết đi đâu mới tốt.
Trương Lãng không chút nghĩ ngợi nói:
- Vậy nàng có muốn cùng ta về nhà không?
Lời vừa dứt Trương Lãng lập tức hối hận. Trong nhà còn một đống lão bà ngày đêm mong nhờ hắn, lo sợ phập phồng, hắn không dễ dàng trở về còn mang theo hai cô gái, họ không đau lòng mới kỳ.
Chân Mật ngẫm nghĩ, gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.
Tuy nhiên hắn cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng nói:
- Cứ chạy qua đây thử coi.
Cao Lãng hừ lạnh một tiếng, tập trung chằm chằm vào Trương Lãng.
Hai mỹ nữ ở bên cạnh xem cuộc chiến. Quách Huyên sớm dùng tay thon bịt mắt phượng, không dám xem. Mới rồi hai người tốc độ như sao băng xẹt, chẳng những khiến nàng nhìn hoa mắt mà đầu còn mơ hồ.
Chân Mật thì nét mặt lần đầu tiên lộ ra trầm trọng. Không ngờ tu vi của Cao Lãng còn cao hơn nàng dự tính rất nhiều. Phá Phong thương đã tới tình trạng đạt đến đỉnh điểm, bây giờ thiếu chẳng qua là trí tuệ và kỹ xảo mà thôi.
Còn cái tên Trương Lãng bộ dáng lưu manh khiến nàng vừa hận vừa buồn cười thì càng thâm sâu hơn. Chẳng lẽ lúc ban đầu đối mặt nàng, hắn đã giữ lại thực lực sao? Chân Mật lấy làm lạ nghĩ. Thanh cương đao đó giống như chân trời góc biển không thể tìm kiếm, lực lượng, tốc độ, góc độ mặt nào cũng vượt bậc hơn người bình thường. Thêm vào sự tự tin đáng sợ, đầu óc tỉnh táo, còn có năng lực ứng biến siêu cường, kẻ địch giống như hắn dù ở đầu đều tỏa sáng, thành tựu tuyệt đối không dưới Cao Lãng.
Trong sân tiếng xé gió, tiếng đao kiếm đều biến mất, không khí biến cực kỳ tĩnh lặng. Chỉ có gió mùa hè xuyên qua sợi tóc, nhẹ phất qua khuôn mặt mỗi người, ôn nhu vuốt ve. Ánh nắng rực rỡ ấm áp chiếu trên mặt đất. Rừng cây bao trùm một tầng ánh sáng, tràn đầy sức sống.
Bỗng nhiên, hai người cùng quát to một tiếng. Phá Phong thương và cương đao gần như cùng lúc xé gió lao ra.
Hai người lấy tốc độ điên cuồng kéo gần khoảng cách, dưới đất cát đá tung bay.
Khóe miệng Cao Lãng bỗng nhếch nụ cười quái dị, cổ tay nhẹ rung. Chẳng ngờ Phá Phong thương dùng một loại gấp khúc cực kỳ quái dị nhảy lên trên dưới, hai bên đầu thương bởi vì thân thương kịch liệt rung động mà biến ảo ra hàng vạn luồng sáng, giống như linh xà vặn vẹo, như mãng xà quấn lấy, thế như cuồng phóng quét lá bốn phương tám hướng bao vây.
Trong lòng Trương Lãng dâng trào sóng triều, cổ tay thật mạnh! Hắn không thể bắt giữ được vị trí chính xác hai đầu thương, cũng không thấy rõ lắm cổ tay Cao Lãng biến đổi. Cao Lãng đích thực là vị đại tướng hiếm có.
- Cẩn thận, đây là tuyệt sát của Cao Lãng, Phá Vân Đoạt Mệnh!
Chân Mật đứng bên cạnh bỗng nhiên kinh kêu, trong giọng nói tràn ngập lo âu thấp thỏm và vô cùng quan tâm.
- Đoạt mệnh thức?
Trương Lãng ngâm nga, cái tên thật oai, nhưng Trương Lãng ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!
Trương Lãng thấp giọng gầm lên, kích thích toàn bộ đấu chí và lực lượng. Cương đao từ không trung xẹt qua, khí thế sấm vang chớp giật hết sức chặt mạnh xuống.
*Đinh đinh đinh!*
Trong sân truyền đến ba tiếng vang lớn kinh thiên động địa.
Chân Mật và Quách Huyên cùng bịt tai, đôi mắt khó tin nhìn trong sân.
Trương Lãng một tay nắm đao, quỳ trên mặt đất, tóc xõa tung, cúi gằm mặt.
Cao Lãng thì đôi tay nắm thương, đầu cắm trên mặt đất, con mắt trợn trừng dường như không thể tin.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, con mắt gã biến trống rỗng, chết lặng nhìn bầu trời.
Miệng gã lầm bầm nói:
- Tại sao, tại sao ngươi biết sơ hở duy nhất của ta?
Trương Lãng khó khăn gượng dậy, khóe miệng từ từ tràn ra tơ máu.
Hắn dùng ánh mắt kiên chí bền gan nói:
- Cái gì là Phá Vân, cái gì là Đoạt Mệnh? Mây vốn là hư vô, tại sao phá được? Chỉ cần ánh mắt ta tốt, tốc độ nhanh hơn ngươi, sức lực mạnh hơn ngươi, Phá Phong thương tất nhiên sẽ bị phá.
Cao Lãng bỗng biến cực kỳ yếu ớt, người già đi rất nhiều, mồ hôi lạnh toát ra từ khuôn mặt trắng xanh của gã.
Nhưng gã vẫn cố gắng đứng vững, há mồm thở dốc nói:
- Ngươi quả nhiên lợi hại.
Trương Lãng đắc ý cười, cố nén vết thương đau đớn, nói:
- Ta thắng, Chân Mật là của ta!
Sắc mặt Cao Lãng biến đổi mấy lần, bỗng nhiên vô cùng kích động nói:
- Đây là việc không thể nào! Giờ phút này Cao Lãng không hoàn thành nhiệm vụ thì còn ngày mai. Ngày mai không được thì còn hôm sau nữa. Tóm lại không mang Chân phu nhân trở về thì ta sẽ không trở lại, trừ phi mạng Cao ta chấm dứt tại đây!
Trương Lãng liếc Chân Mật, nói:
- Nói chuyện với ngươi đã quên một việc, ta đã đồng ý với Chân Mật phải lấy cái mạng nhỏ của ngươi.
Nói xong cương đao lại rút khỏi mặt đất, hắn làm tư thế muốn cắt đầu Cao Lãng.
Tuy cương đao không có lực lượng, khí thế như lúc ban đầu, nhưng Cao Lãng giống như đã nhận mệnh, biểu tình thống khổ nhắm mắt lại.
Nửa ngày sau gã mới từ từ thở ra một hơi, nói:
- Cao Lãng hổ thẹn với Viên công tử, còn mặt mũi nào sống trên đời này? Ngươi ra tay đi!
Nói xong dường như gã đã dùng hết sức lực còn lại, người lắc lư như lá cây trong gió.
Trương Lãng thấp giọng thở dài nói:
- Kỳ thực ngươi là một người không tệ.
Cao Lãng biểu tình cô đơn, khóe miệng mấp máy, lại thở dài một tiếng, chậm rãi khép mắt.
Trương Lãng bỗng vứt cương đao trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Trước khi ngươi chưa đánh thắng được ta, ngươi không được nói ra chuyện Chân Mật biết võ, còn muốn rời khỏi Viên gia. Có biết chưa?
Cao Lãng kinh ngạc mở to mắt, thấy Trương Lãng xoay người rời đi.
Lòng gã dâng lên dòng nước ấm, nhưng ngoài miệng không chịu thua nói:
- Hừ, Cao ta sẽ tự tay bắt các ngươi trở về Viên phủ, mới không thèm làm bà tám!
Nói xong gã thật sự lắc lư theo sau.
Lúc này Chân Mật tiến lên, lo lắng hỏi:
- Ngươi bị thương?
Trương Lãng gật đầu, đáp:
- Không có vấn đề gì lớn. Ta không muốn giết Cao Lãng, hắn là một nhân vật không tệ. Ta nghĩ hắn sẽ không nói ra bí mật của nàng đâu.
Chân Mật gật đầu nói:
- Cao tướng quân là người nói giữ lời, nô gia tin tưởng hắn.
Cao Lãng theo sau lưng Trương Lãng nghe vậy thân hình chấn động, bước chân biến nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trương Lãng đi tới bên xe ngựa, cười nói:
- Các người có tính toán gì không? Ta chuẩn bị về nhà, còn các người thì sao?
Chân Mật và Quách Huyên nhìn nhau, biểu tình cùng u ám.
Chân Mật nói:
- Tiểu nữ có nhà không dám về, không biết đi đâu mới tốt.
Trương Lãng không chút nghĩ ngợi nói:
- Vậy nàng có muốn cùng ta về nhà không?
Lời vừa dứt Trương Lãng lập tức hối hận. Trong nhà còn một đống lão bà ngày đêm mong nhờ hắn, lo sợ phập phồng, hắn không dễ dàng trở về còn mang theo hai cô gái, họ không đau lòng mới kỳ.
Chân Mật ngẫm nghĩ, gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.