Chương : 231
Trương Liêu liếm môi dưới, nói tiếp:
- Một tháng trước, Triệu Vân tướng quân lệnh cho đại tướng quân Cao Thuận, Lãnh Chu Hoàn, Lăng Đãnh cùng mười viên chiến tướng, xuất năm mươi ngàn tinh binh, xuất phát từ Khúc A, Đan Dương, hành quân theo hướng Hoài Nam. Một mặt khác phái người đưa thư tới Tương Khâm, Chu Thái, lệnh cho bọn họ dẫn thủy quân Giang Đông xuất binh từ bến Nhu Tu xuống sông Trường Giang, chuẩn bị cùng với Dự Chương Thủ Hoa Hâm Đồng tấn công Cửu Giang. Một khi đắc thủ lập tức chia binh làm hai đường, thủy bộ đồng thời tiến vào bao vây tấn công Giang Hạ thành, tranh thủ xé phòng tuyến từ phía Nam tiến vào Kinh Châu, ép Lưu Biểu vào trong phạm vi.
- Một trận đại chiến hết sức căn thẳng.
Tôn Càn thở dài nói.
Trương Lãng cúi đầu trầm tư một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Nếu ta có thể bình an trở về, Trương Liêu, ngươi lập tức phải phái người đưa tin cho Từ Thứ, gọi đại quân bọn họ rút quân trở về Hoài Nam.
Trương Liêu, Tôn Càn và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Trương Lãng.
Mọi người ban đầu còn cho rằng Trương Lãng quay trở về việc dầu tiên sẽ là chuẩn bị một trận đại chiến với Lưu Biểu. Thật không ngờ Trương Lãng không rắm cũng không ra, liền hạ lệnh người ngựa của mình bỏ chạy, hầu hết mọi người đều bất ngờ.
Giang Vũ khó hiểu nói:
- Chúa công, chẳng lẽ lại nhận tên Lưu Biểu bội bạc này, để người phải chịu khổ nhiều như vậy sao?
Trương Lãng khẽ mỉm cười nói:
- Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, được mất cá nhân tính toán làm gì, mọi thứ đều phải theo đại cục. Với tình huống trước mắt là thời cơ tốt nhất để chiến Lưu Biểu. Đã như thế, trước tiên để cho hắn đắc ý hơn. Hơn nữa sự việc cấp bách, thực sự không phải khuếch trương đối ngoại, trước tiên cần phải củng cố cơ sở, ổng định địa bàn. Trước tiên phải yên ổn vùng Giang Nam, triệt để bình đình hoạn nạn bên trong, để không phải lo lắng về sau, đây mới chính là thời cơ tấn công tốt nhất.
Trương Liêu mặc dù có chút bất đồng về cách nghĩ nhưng vẫn phục tung nói: “ Vâng”.
Ngược lại Tôn Càn lại thay đổi rất nhiều ấn tượng dối với Trương Lãng, rất đồng ý nói:
- Chúa công nói rất đúng, muốn bài trừ bên ngoài, trước tiên phải trấn an bên trong. Đây là từ thiên cổ đã không thay đổi. Hiện nay Giang Nam nhìn có vẻ yên ổn, nhưng thực ra cũng có không ít tai họa ngầm, hành sự phải cẩn thận.
Lúc này Trương Liêu muốn nói lại thôi, thần sắc có chút không tự nhiên.
Trương Lãng thấy hắn ấp a ấp úng biểu hiện kỳ quái bèn nói:
- Văn Viễn có lời gì cứ nói thẳng.
Trương Liêu ngẩng đầu nói:
- Sứ giả của Lữ Bố hôm trước đến Từ Châu, hy vọng thuộc hạ có thể phái việc quân Bắc tiến, thuộc hạ không cự tuyệt cũng không đồng ý, đang muốn cùng tiên sinh thương lượng, không biết làm thế nào cho phải.
Trương Lãng hứng thú nói:
- Có chuyện như thế sao?
Tôn Càn nói:
- Thật có chuyện này sao.
Trương Lãng cẩn thận ngẫm lại, cũng đúng, binh lực của Lữ Bố có hạn, lại mấy ngày kiền không tấn công xuống phía đông được, vùi đầu kế sách phá địch. Mà có thể nghĩ đến lợi dụng quan hệ cùa mình với Tào Ác, hơn nữa lại mặt dày đến cầu xinh mình đúng là nằm ngoài dự liệu của người ta.
Trương Lãng cười nói:- Đây chắc là chủ ý của Trần Cung, Lưu Bố dũng mãnh có thừa, nhưng mà mưu lược thì chưa đủ, thống binh tham chiến có chỗ hơn người, nhưng bày mưu nghĩ kế thì chỉ có thua người một chút. Ngoại trừ Trần Cung bên cạnh Lữ Bố chắc không có người khác. Đã như thế, ngươi chọn lấy một vạn binh sĩ giỏi, cố gắng giúp đỡ Lữ Bố vụ này. Một là ngằm thuận tiện tiêu diệt uy phong quân Tào, hai là có thể phục thù Đại Lý Trang của ta ngày đó, ba là chiếm những thành trấn có lợi, đến lúc đó sẽ thuận lợi cho quân ta Bắc phạt Trung Nguyên.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Trương Liêu sắc thái vui mừng đáp. Nghĩ đến việc này cũng có tương lai.
Trương Lãng ngồi dậy, hai mắt nhìn qua một vòng.
Mọi người không dám lãnh đạm, vội vã đứng dậy.
Trương Lãng cười nói:
- Tốt rồi, còn những chuyện nhỏ nhặt các ngươi đừng phiền ta nữa, tự các ngươi quyết định đi, tiện giúp ta gửi một bức thư tới Giang Đông, nói ta phải đi rồi.
Trương Liêu cung kính:
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Trương Lãng lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Tốt rồi, Trương Liêu, Giang Vũ các ngươi theo tar a ngoài một chút, tiện thể nhìn xem Từ Châu hai năm nay có thay đổi gì không.
Hai người cùng đồng thanh:
- Vâng.
Ba người cùng nhau tuần tra tình hình huấn luyện quân đội, phòng thủ của thành phố và một vài chuyện khác.
Cuối cùng Trương Lãng cũng ra về thỏa mãn.
Trở lại Mạt Lăng quý phủ, Trương Lãng sải bước đến chào hỏi Chân Mật và Quachs Huyên.
Mạt Lăng quận.
Rốt cục đã trở về Mạt Lăng quận sau thời gian dài xa cách.
Bước vào trong mảnh đất trong tích tắc, trong lòng Trương Lãng chợt kích động không nói nên lời.
Đây là loại cảm giác gì?
Trương Lãng cũng không thể hiểu được.
Hít một hơi thật dài và sâu, Trương Lãng bỗng nhiên phát hiện cửa thành đang rất náo nhiệt.
Một đội binh sĩ đang canh gác ở cửa ra vào, hơn nữa có người đi qua thỉnh thoảng lại hỏi thăm vài câu.
Còn dân chúng ra vào thành, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, giống như những chuyện xảy ra mấy ngày qua không có gì là lạ cả. Mỗi người có trọng trách khác nhau, cẩn thận nhìn quanh kiên nhẫn chờ đợi. Có những đoàn xe tiểu thương ba đến năm người, cười nói hoan hỷ.
Trương Lãng không muốn đặc quyền gì, nhưng lúc này chỉ hận không thể một phát bay trở về, cho nên bước đến phía vệ binh, bởi vì hắn phát hiện ra một tên bộ hạ cũ hết sức quen thuộc.
Người kia dường như cũng cảm nhận được Trương Lãng đang tới, bước chân vừa đi bèn ngừng lại, hơn nữa lại nhìn về phía bên này.
Hai mắt hắn gặp Trương Lãng, toàn than rung mạnh lên một hồi, dường như không thể khống chế được gầm rú lên:
- Chúa công đã trở về.
Âm thanh như một tiếng sấm vang truyền qua tai.
Cửa thành xôn xao ẩm ĩ bỗng nhiên lại trở nên yên tĩnh.
Bất luận là dân chúng hay là quan binh, mấy vạn đôi mắt vẫn đang dõi theo ánh mắt như phát điên của Hàn Cử đang lướt trên khuôn mặt khẽ cười của Trương Lãng.
Hàn Cử nét mặt vô cùng hoan hỷ, nghênh đón rất nhanh, mọi người dướng như chưa thấy người đã thấy tiếng, có âm thanh vang lên:
- Thuộc hạ tham kiến chúa công.
Sau đó “bịch” một tiếng, người đó quỳ trên mặt dất, giọng nói run rẩy vui mừng.
Trương Lãng đi tới trước mặt Hàn Cử, nâng hắn dậy, sau đó cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, một thân thể cường tráng, tinh thần phấn chấn lúc này mới mỉm cười nói:
- Không cần đa lễ, thấy ngươi không sao ta có thể yên tâm rồi.
Hàm Cử Tử cảm động, nói năng lộn xộn:
- Thật tốt quá, thật tốt quá, chúa công rốt cục người đã trở về rồi.
- Một tháng trước, Triệu Vân tướng quân lệnh cho đại tướng quân Cao Thuận, Lãnh Chu Hoàn, Lăng Đãnh cùng mười viên chiến tướng, xuất năm mươi ngàn tinh binh, xuất phát từ Khúc A, Đan Dương, hành quân theo hướng Hoài Nam. Một mặt khác phái người đưa thư tới Tương Khâm, Chu Thái, lệnh cho bọn họ dẫn thủy quân Giang Đông xuất binh từ bến Nhu Tu xuống sông Trường Giang, chuẩn bị cùng với Dự Chương Thủ Hoa Hâm Đồng tấn công Cửu Giang. Một khi đắc thủ lập tức chia binh làm hai đường, thủy bộ đồng thời tiến vào bao vây tấn công Giang Hạ thành, tranh thủ xé phòng tuyến từ phía Nam tiến vào Kinh Châu, ép Lưu Biểu vào trong phạm vi.
- Một trận đại chiến hết sức căn thẳng.
Tôn Càn thở dài nói.
Trương Lãng cúi đầu trầm tư một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Nếu ta có thể bình an trở về, Trương Liêu, ngươi lập tức phải phái người đưa tin cho Từ Thứ, gọi đại quân bọn họ rút quân trở về Hoài Nam.
Trương Liêu, Tôn Càn và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Trương Lãng.
Mọi người ban đầu còn cho rằng Trương Lãng quay trở về việc dầu tiên sẽ là chuẩn bị một trận đại chiến với Lưu Biểu. Thật không ngờ Trương Lãng không rắm cũng không ra, liền hạ lệnh người ngựa của mình bỏ chạy, hầu hết mọi người đều bất ngờ.
Giang Vũ khó hiểu nói:
- Chúa công, chẳng lẽ lại nhận tên Lưu Biểu bội bạc này, để người phải chịu khổ nhiều như vậy sao?
Trương Lãng khẽ mỉm cười nói:
- Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, được mất cá nhân tính toán làm gì, mọi thứ đều phải theo đại cục. Với tình huống trước mắt là thời cơ tốt nhất để chiến Lưu Biểu. Đã như thế, trước tiên để cho hắn đắc ý hơn. Hơn nữa sự việc cấp bách, thực sự không phải khuếch trương đối ngoại, trước tiên cần phải củng cố cơ sở, ổng định địa bàn. Trước tiên phải yên ổn vùng Giang Nam, triệt để bình đình hoạn nạn bên trong, để không phải lo lắng về sau, đây mới chính là thời cơ tấn công tốt nhất.
Trương Liêu mặc dù có chút bất đồng về cách nghĩ nhưng vẫn phục tung nói: “ Vâng”.
Ngược lại Tôn Càn lại thay đổi rất nhiều ấn tượng dối với Trương Lãng, rất đồng ý nói:
- Chúa công nói rất đúng, muốn bài trừ bên ngoài, trước tiên phải trấn an bên trong. Đây là từ thiên cổ đã không thay đổi. Hiện nay Giang Nam nhìn có vẻ yên ổn, nhưng thực ra cũng có không ít tai họa ngầm, hành sự phải cẩn thận.
Lúc này Trương Liêu muốn nói lại thôi, thần sắc có chút không tự nhiên.
Trương Lãng thấy hắn ấp a ấp úng biểu hiện kỳ quái bèn nói:
- Văn Viễn có lời gì cứ nói thẳng.
Trương Liêu ngẩng đầu nói:
- Sứ giả của Lữ Bố hôm trước đến Từ Châu, hy vọng thuộc hạ có thể phái việc quân Bắc tiến, thuộc hạ không cự tuyệt cũng không đồng ý, đang muốn cùng tiên sinh thương lượng, không biết làm thế nào cho phải.
Trương Lãng hứng thú nói:
- Có chuyện như thế sao?
Tôn Càn nói:
- Thật có chuyện này sao.
Trương Lãng cẩn thận ngẫm lại, cũng đúng, binh lực của Lữ Bố có hạn, lại mấy ngày kiền không tấn công xuống phía đông được, vùi đầu kế sách phá địch. Mà có thể nghĩ đến lợi dụng quan hệ cùa mình với Tào Ác, hơn nữa lại mặt dày đến cầu xinh mình đúng là nằm ngoài dự liệu của người ta.
Trương Lãng cười nói:- Đây chắc là chủ ý của Trần Cung, Lưu Bố dũng mãnh có thừa, nhưng mà mưu lược thì chưa đủ, thống binh tham chiến có chỗ hơn người, nhưng bày mưu nghĩ kế thì chỉ có thua người một chút. Ngoại trừ Trần Cung bên cạnh Lữ Bố chắc không có người khác. Đã như thế, ngươi chọn lấy một vạn binh sĩ giỏi, cố gắng giúp đỡ Lữ Bố vụ này. Một là ngằm thuận tiện tiêu diệt uy phong quân Tào, hai là có thể phục thù Đại Lý Trang của ta ngày đó, ba là chiếm những thành trấn có lợi, đến lúc đó sẽ thuận lợi cho quân ta Bắc phạt Trung Nguyên.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Trương Liêu sắc thái vui mừng đáp. Nghĩ đến việc này cũng có tương lai.
Trương Lãng ngồi dậy, hai mắt nhìn qua một vòng.
Mọi người không dám lãnh đạm, vội vã đứng dậy.
Trương Lãng cười nói:
- Tốt rồi, còn những chuyện nhỏ nhặt các ngươi đừng phiền ta nữa, tự các ngươi quyết định đi, tiện giúp ta gửi một bức thư tới Giang Đông, nói ta phải đi rồi.
Trương Liêu cung kính:
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Trương Lãng lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Tốt rồi, Trương Liêu, Giang Vũ các ngươi theo tar a ngoài một chút, tiện thể nhìn xem Từ Châu hai năm nay có thay đổi gì không.
Hai người cùng đồng thanh:
- Vâng.
Ba người cùng nhau tuần tra tình hình huấn luyện quân đội, phòng thủ của thành phố và một vài chuyện khác.
Cuối cùng Trương Lãng cũng ra về thỏa mãn.
Trở lại Mạt Lăng quý phủ, Trương Lãng sải bước đến chào hỏi Chân Mật và Quachs Huyên.
Mạt Lăng quận.
Rốt cục đã trở về Mạt Lăng quận sau thời gian dài xa cách.
Bước vào trong mảnh đất trong tích tắc, trong lòng Trương Lãng chợt kích động không nói nên lời.
Đây là loại cảm giác gì?
Trương Lãng cũng không thể hiểu được.
Hít một hơi thật dài và sâu, Trương Lãng bỗng nhiên phát hiện cửa thành đang rất náo nhiệt.
Một đội binh sĩ đang canh gác ở cửa ra vào, hơn nữa có người đi qua thỉnh thoảng lại hỏi thăm vài câu.
Còn dân chúng ra vào thành, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, giống như những chuyện xảy ra mấy ngày qua không có gì là lạ cả. Mỗi người có trọng trách khác nhau, cẩn thận nhìn quanh kiên nhẫn chờ đợi. Có những đoàn xe tiểu thương ba đến năm người, cười nói hoan hỷ.
Trương Lãng không muốn đặc quyền gì, nhưng lúc này chỉ hận không thể một phát bay trở về, cho nên bước đến phía vệ binh, bởi vì hắn phát hiện ra một tên bộ hạ cũ hết sức quen thuộc.
Người kia dường như cũng cảm nhận được Trương Lãng đang tới, bước chân vừa đi bèn ngừng lại, hơn nữa lại nhìn về phía bên này.
Hai mắt hắn gặp Trương Lãng, toàn than rung mạnh lên một hồi, dường như không thể khống chế được gầm rú lên:
- Chúa công đã trở về.
Âm thanh như một tiếng sấm vang truyền qua tai.
Cửa thành xôn xao ẩm ĩ bỗng nhiên lại trở nên yên tĩnh.
Bất luận là dân chúng hay là quan binh, mấy vạn đôi mắt vẫn đang dõi theo ánh mắt như phát điên của Hàn Cử đang lướt trên khuôn mặt khẽ cười của Trương Lãng.
Hàn Cử nét mặt vô cùng hoan hỷ, nghênh đón rất nhanh, mọi người dướng như chưa thấy người đã thấy tiếng, có âm thanh vang lên:
- Thuộc hạ tham kiến chúa công.
Sau đó “bịch” một tiếng, người đó quỳ trên mặt dất, giọng nói run rẩy vui mừng.
Trương Lãng đi tới trước mặt Hàn Cử, nâng hắn dậy, sau đó cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, một thân thể cường tráng, tinh thần phấn chấn lúc này mới mỉm cười nói:
- Không cần đa lễ, thấy ngươi không sao ta có thể yên tâm rồi.
Hàm Cử Tử cảm động, nói năng lộn xộn:
- Thật tốt quá, thật tốt quá, chúa công rốt cục người đã trở về rồi.