Chương : 235
Điêu Thuyền thoải mái hưởng thụ sự vuốt ve của Trương Lãng, lúc này cảm giác phía dưới mình có vật gì đó cứng cứng, thỉnh thoảng chọc vào phần phía dưới của mình, vừa cứng vừa nóng, khiến cho nàng chống cự không nổi, bèn ôm chặt lấy Trương Lãng, thở gấp nói:
- Lão công, nhanh lên.
Trương Lãng không khỏi cười gian xảo, đặt thân hình các nàng ra, sau đó nói:
- Các nàng mở mắt mà nhìn ta.
Đt và Mỵ Hoàn không biết Trương Lãng muốn gì. Đợi đến lúc thấy động tác của hắn, khuôn mặt một lần nữa lại đỏ lên, lần này khiến các nàng xấu hổ vô cùng, tim đập bình bịch không ngừng, hóa ra Trương Lãng bỏ chiếc quần cuối cùng của mình ra cho các nàng xem.
Hai người nhẹ nhàng mà thẹn thùng nói:
- Chàng thật xấu.
Trương Lãng cười haha một tiếng, ôm chiếc cổ đầy xuân tình của Điêu Thuyền nói:
- Ta đến đây.
Vừa nói xong trong nháy mắt, hai người rốt cục đã hợp thành một thể.
Những giọt nước mắt vui mừng chảy ra trong mắt phượng của Điêu Thuyền.
Ba người cứ long phượng triền mien như vậy, bị lăn đi lăn lại nửa đêm, giống như hạn hán đã lâu không có mưa, tinh khiết và mê người.
Chỉ tới canh năm, Trương Lãng mới như sinh long hoạt hổ rời khỏi phòng đt, coi như vẫn chưa thỏa mãn, bỏ lên giường của Văn Cơ. Nhưng Trương Lãng không đụng vào nàng, chỉ ôm Văn Cơ nói chuyện tình cảm một đêm, đến sáng hai người mới đi ngủ.
Mười ngày sau, Trương Lãng hoàn toàn được bên cạnh đám thê thiếp, cười cười nói nói vô cùng hạnh phúc.
Đến lúc này, Trương Lãng mới nhớ tới Cao Lãm, Chân Mật, Quách Huyên ba người vẫn không có chút tin tức, không khỏi có chút lo lắng ảo não. Không biết Cao Lãm có thể thừa cơ bắt được Chân Mật, Quách Huyên quay trở lại Hà Bắc lần nữa/
Nhưng lại nghĩ một cách khác, Chân Mật tuy là phận nữ lưu, nhưng thân thủ bất phàm, Cao Lãm có thể bắt được cô ta hay không không phải là vấn đề, mặc kệ bọn họ. Trương Lãng lúc hoàn toàn mê lạc vào trong ái tình. Ngay cả mỹ nữ sắc nước hương trời như Chân Mật rời khỏi tầm quan sát của mình cũng không cảm thấy gì.
Thời gian vui vẻ cũng trôi qua nhanh, mới đấy mà Trương Lãng đã trở về gần nửa tuần.
Ngày hôm đó, Trương Lãng chiêu tụ tất cả các nhân tài, mở một cuộc họp cao cấp. Mà hội nghị lần này là định hướng xác định mục tiêu chiến lược phát triển cao thấp ở Giang Đông. Vì đến cuối cùng ba nước đã xác định trụ cột kiên cố.
Trong cung điện tráng lệ, quan văn quan võ hai bên nghiêm túc xếp thành một hàng chỉnh tề.Trương Lãng ngồi trên tỏa bảo tọa, thân áo giáp Ô Kim thật là uy vũ.
Đứng bên cạnh là Dương Dung cao quý và Triệu Vũ đáng yêu, lúc này cũng trấn tĩnh nhìn Trương Lãng.
Hai mắt sắc của Trương Lãng nhìn qua một lượt, thấy cả đại điện im lặng chờ đợi mình nói. Bèn bình tĩnh nói:
- Từ khi Lãng rời khỏi Giang Đông, các vị có thể quản lý Giang Đông ổn định rõ ràng, bách tính an vui thật sự là công vô cùng lớn, Lãng xin tạ ơn mọi người.
Nói xong bèn đừng dậy, hướng xuống phía triều bái một bái thật sâu.
Mọi người lập tức xôn xao, ai nấy đều kêu to lên, lại thấy Trương Lãng đã đứng dậy, lúc này mới giơ tay đáp lễ, lúc này cả điện lại yên tĩnh rất nhanh, Trương Lãng cười nói:
- Các vị không cần khách khí, đây là điều nên làm. Tốt rồi, tiếp theo muốn cùng mọi người thương lượng một chút.
Cac võ tương bên dưới đường lại vểnh tai lên, vô cùng hiếu kỳ.
Phải biết rằng sau khi Trương Lãng trở về, có thể triệu tập toàn bộ các nhân vật quan trọng để tiến hành hội nghị đầu tiên. Điều này ám chỉ rằng sau khi hắn lui về Giang Đông, nhất định có chuyện trọng đại quyết định, đánh một mẻ lớn. Có lẽ chính là muốn lật lại hưng binh của Lưu Biểu, hay thừa dịp đại chiến quân Tào của Lý Thúc. Tiến quân về Hoàng Nông, vườn không nhà trống, một lần hành động xuống Hứa Đô, Duyện Châu, cũng có khả năng bắt đầu chính sách chèn ép xuống phía Tôn Sách một tí.
Các kiểu suy đoán đều xẹt qua trong lòng mọi người.
Trương Lãng nhìn quanh, ánh mắt dừng trên người Triệu Vân, sau đó nhẹ gật đầu, lại ngồi trên bảo tọa da hổ.
Triệu Vân tinh thần chấn động, lập tức ra khỏi hoàng. Ánh mắt mọi người lại tập trung trên người hắn.
Chỉ thấy Triệu Vân tinh thần vô cùng phấn chấn nói:
- Các vị đồng liêu, hôm nay chúa công triệu tập mọi người tới đây chính là hy vọng mọi người có thể thoải mái thảo luận phương hướng mục tiêu chiến lược phát triển xuống Giang Đông sau này, bình định chư hầu các nơi mà đưa ra những lực lượng một phần non nớt.Lời vừa nói ra, mọi người dưới đường lại bắt đầu xúm xụm lại, xì xào bán tán, cùng nhau thảo luận.
Rất nhanh bèn có một vị tướng ra khỏi hàng, giọng nói cực kỳ hùng tráng nói:
- Mạt tướng cho rằng, Giang Nam vững vàng bên trong hôm nay, các dân tộc khác nhau đều quy thuận, dân chúng mấy năm liên tục được mùa thu hoạch, lương thực chồng chất, quân tư trang vô số. Mà binh sĩ không quản ngày đêm khổ luyện, chiến lực không tầm thường, nếu có thể đụng trực tiếp vào quân Tào tấn công Trường An là một thời cơ lớn, chúa công có thể nắm được thời cơ xuất binh về Hoài Tứ, Từ Châu, như một cơn lốc nắm lấy Duyện Châu, giành lấy Trung Nguyên.
Mọi người nhìn tới, cùng đồng ý với Trương Lãng về việc khởi binh của đại tướng quân Cao Thuận.
Không ít tướng sĩ giỏi sau khi nghe xong tỏ vẻ đồng ý gật đầu, cho rằng cách của Cao Thuận không tồi.
Nhưng cũng không thiếu người phản đối, văn sĩ Thái Ung lại nói:
- Cao tướng quân, chuyện đó còn chờ thương lượng. Thế lực của Trung Nguyên sau này giống như thế răng lược, kéo một phát động toàn bộ, chủ lực quân Tào tuy xa phía Quan Trung đại chiến quân Lý Thúc, vốn Tào túc trí đa mưu, nhất định sẽ để lại chỗ trống lớn cho chúng ta chui vào sao? Hơn nữa một khí chúa công chiếm Duyện Chây, Viên Thiệu tất nhiên sẽ không ngồi bang quan, đến lúc đó Viên Thiệu cùng với quân tào sẽ dùng thế kìm kẹp, nếu xử lý không tốt có thể sẽ bị hai mặt tấn công giáp lá cà, được không bù mất.
Không ít người không hẹn trước mà cùng gật đầu, thể hiện lời của Thái Ung là không sai/
Cao Thuận nhìn quét ngang sang, thấy Thái Ung nhát gan sợ phiền phức trong lòng có chút bất mãn, không hề yếu thế nói:
- Cố tiên sinh phải chăng nghĩ rằng, lúc này quân Tào và Viên Thiệu đại chiến một khi nổ ra, hai phe đều không có tâm trạng và năng lực để cấm chế bên ta, hơn nữa chúa công và Lữ Bố như môi hở răng lạnh, đã đến lúc không phải bí mật, đến lúc đó với sự tinh nhuệ của quân Giang Đông, sự dũng mãnh của Lữ Bố, tất nhiên có thể dễ dàng tiến xuống Duyện Châu. Cho dù quân Tào nghĩ đến việc phản công cũng phải chờ bọn hắn xuống Hoằng Nông, Trường An diệt Lý Thúc, Quách Tỷ, Trương Tể rồi, bằng không giỏ trúc múc nước công dã tràng.
- Cao tướng quân cũng đánh giá quá thấp năng lực quân Tào rồi.
Lúc này một vị nho giả từ bên cạnh Thái Ung đi ra, tướng mạo gầy gò, trán đầy đặn, ánh mắt phiêu dật. Người này là danh sĩ Giang Đông: Trương Chiêu.
- Trương tiên sinh có cao kiến gì?
Tàng Bá có mối tương giao với Cao Thuận không tồi, không khỏi như kiểu bè thêm.
- Lão công, nhanh lên.
Trương Lãng không khỏi cười gian xảo, đặt thân hình các nàng ra, sau đó nói:
- Các nàng mở mắt mà nhìn ta.
Đt và Mỵ Hoàn không biết Trương Lãng muốn gì. Đợi đến lúc thấy động tác của hắn, khuôn mặt một lần nữa lại đỏ lên, lần này khiến các nàng xấu hổ vô cùng, tim đập bình bịch không ngừng, hóa ra Trương Lãng bỏ chiếc quần cuối cùng của mình ra cho các nàng xem.
Hai người nhẹ nhàng mà thẹn thùng nói:
- Chàng thật xấu.
Trương Lãng cười haha một tiếng, ôm chiếc cổ đầy xuân tình của Điêu Thuyền nói:
- Ta đến đây.
Vừa nói xong trong nháy mắt, hai người rốt cục đã hợp thành một thể.
Những giọt nước mắt vui mừng chảy ra trong mắt phượng của Điêu Thuyền.
Ba người cứ long phượng triền mien như vậy, bị lăn đi lăn lại nửa đêm, giống như hạn hán đã lâu không có mưa, tinh khiết và mê người.
Chỉ tới canh năm, Trương Lãng mới như sinh long hoạt hổ rời khỏi phòng đt, coi như vẫn chưa thỏa mãn, bỏ lên giường của Văn Cơ. Nhưng Trương Lãng không đụng vào nàng, chỉ ôm Văn Cơ nói chuyện tình cảm một đêm, đến sáng hai người mới đi ngủ.
Mười ngày sau, Trương Lãng hoàn toàn được bên cạnh đám thê thiếp, cười cười nói nói vô cùng hạnh phúc.
Đến lúc này, Trương Lãng mới nhớ tới Cao Lãm, Chân Mật, Quách Huyên ba người vẫn không có chút tin tức, không khỏi có chút lo lắng ảo não. Không biết Cao Lãm có thể thừa cơ bắt được Chân Mật, Quách Huyên quay trở lại Hà Bắc lần nữa/
Nhưng lại nghĩ một cách khác, Chân Mật tuy là phận nữ lưu, nhưng thân thủ bất phàm, Cao Lãm có thể bắt được cô ta hay không không phải là vấn đề, mặc kệ bọn họ. Trương Lãng lúc hoàn toàn mê lạc vào trong ái tình. Ngay cả mỹ nữ sắc nước hương trời như Chân Mật rời khỏi tầm quan sát của mình cũng không cảm thấy gì.
Thời gian vui vẻ cũng trôi qua nhanh, mới đấy mà Trương Lãng đã trở về gần nửa tuần.
Ngày hôm đó, Trương Lãng chiêu tụ tất cả các nhân tài, mở một cuộc họp cao cấp. Mà hội nghị lần này là định hướng xác định mục tiêu chiến lược phát triển cao thấp ở Giang Đông. Vì đến cuối cùng ba nước đã xác định trụ cột kiên cố.
Trong cung điện tráng lệ, quan văn quan võ hai bên nghiêm túc xếp thành một hàng chỉnh tề.Trương Lãng ngồi trên tỏa bảo tọa, thân áo giáp Ô Kim thật là uy vũ.
Đứng bên cạnh là Dương Dung cao quý và Triệu Vũ đáng yêu, lúc này cũng trấn tĩnh nhìn Trương Lãng.
Hai mắt sắc của Trương Lãng nhìn qua một lượt, thấy cả đại điện im lặng chờ đợi mình nói. Bèn bình tĩnh nói:
- Từ khi Lãng rời khỏi Giang Đông, các vị có thể quản lý Giang Đông ổn định rõ ràng, bách tính an vui thật sự là công vô cùng lớn, Lãng xin tạ ơn mọi người.
Nói xong bèn đừng dậy, hướng xuống phía triều bái một bái thật sâu.
Mọi người lập tức xôn xao, ai nấy đều kêu to lên, lại thấy Trương Lãng đã đứng dậy, lúc này mới giơ tay đáp lễ, lúc này cả điện lại yên tĩnh rất nhanh, Trương Lãng cười nói:
- Các vị không cần khách khí, đây là điều nên làm. Tốt rồi, tiếp theo muốn cùng mọi người thương lượng một chút.
Cac võ tương bên dưới đường lại vểnh tai lên, vô cùng hiếu kỳ.
Phải biết rằng sau khi Trương Lãng trở về, có thể triệu tập toàn bộ các nhân vật quan trọng để tiến hành hội nghị đầu tiên. Điều này ám chỉ rằng sau khi hắn lui về Giang Đông, nhất định có chuyện trọng đại quyết định, đánh một mẻ lớn. Có lẽ chính là muốn lật lại hưng binh của Lưu Biểu, hay thừa dịp đại chiến quân Tào của Lý Thúc. Tiến quân về Hoàng Nông, vườn không nhà trống, một lần hành động xuống Hứa Đô, Duyện Châu, cũng có khả năng bắt đầu chính sách chèn ép xuống phía Tôn Sách một tí.
Các kiểu suy đoán đều xẹt qua trong lòng mọi người.
Trương Lãng nhìn quanh, ánh mắt dừng trên người Triệu Vân, sau đó nhẹ gật đầu, lại ngồi trên bảo tọa da hổ.
Triệu Vân tinh thần chấn động, lập tức ra khỏi hoàng. Ánh mắt mọi người lại tập trung trên người hắn.
Chỉ thấy Triệu Vân tinh thần vô cùng phấn chấn nói:
- Các vị đồng liêu, hôm nay chúa công triệu tập mọi người tới đây chính là hy vọng mọi người có thể thoải mái thảo luận phương hướng mục tiêu chiến lược phát triển xuống Giang Đông sau này, bình định chư hầu các nơi mà đưa ra những lực lượng một phần non nớt.Lời vừa nói ra, mọi người dưới đường lại bắt đầu xúm xụm lại, xì xào bán tán, cùng nhau thảo luận.
Rất nhanh bèn có một vị tướng ra khỏi hàng, giọng nói cực kỳ hùng tráng nói:
- Mạt tướng cho rằng, Giang Nam vững vàng bên trong hôm nay, các dân tộc khác nhau đều quy thuận, dân chúng mấy năm liên tục được mùa thu hoạch, lương thực chồng chất, quân tư trang vô số. Mà binh sĩ không quản ngày đêm khổ luyện, chiến lực không tầm thường, nếu có thể đụng trực tiếp vào quân Tào tấn công Trường An là một thời cơ lớn, chúa công có thể nắm được thời cơ xuất binh về Hoài Tứ, Từ Châu, như một cơn lốc nắm lấy Duyện Châu, giành lấy Trung Nguyên.
Mọi người nhìn tới, cùng đồng ý với Trương Lãng về việc khởi binh của đại tướng quân Cao Thuận.
Không ít tướng sĩ giỏi sau khi nghe xong tỏ vẻ đồng ý gật đầu, cho rằng cách của Cao Thuận không tồi.
Nhưng cũng không thiếu người phản đối, văn sĩ Thái Ung lại nói:
- Cao tướng quân, chuyện đó còn chờ thương lượng. Thế lực của Trung Nguyên sau này giống như thế răng lược, kéo một phát động toàn bộ, chủ lực quân Tào tuy xa phía Quan Trung đại chiến quân Lý Thúc, vốn Tào túc trí đa mưu, nhất định sẽ để lại chỗ trống lớn cho chúng ta chui vào sao? Hơn nữa một khí chúa công chiếm Duyện Chây, Viên Thiệu tất nhiên sẽ không ngồi bang quan, đến lúc đó Viên Thiệu cùng với quân tào sẽ dùng thế kìm kẹp, nếu xử lý không tốt có thể sẽ bị hai mặt tấn công giáp lá cà, được không bù mất.
Không ít người không hẹn trước mà cùng gật đầu, thể hiện lời của Thái Ung là không sai/
Cao Thuận nhìn quét ngang sang, thấy Thái Ung nhát gan sợ phiền phức trong lòng có chút bất mãn, không hề yếu thế nói:
- Cố tiên sinh phải chăng nghĩ rằng, lúc này quân Tào và Viên Thiệu đại chiến một khi nổ ra, hai phe đều không có tâm trạng và năng lực để cấm chế bên ta, hơn nữa chúa công và Lữ Bố như môi hở răng lạnh, đã đến lúc không phải bí mật, đến lúc đó với sự tinh nhuệ của quân Giang Đông, sự dũng mãnh của Lữ Bố, tất nhiên có thể dễ dàng tiến xuống Duyện Châu. Cho dù quân Tào nghĩ đến việc phản công cũng phải chờ bọn hắn xuống Hoằng Nông, Trường An diệt Lý Thúc, Quách Tỷ, Trương Tể rồi, bằng không giỏ trúc múc nước công dã tràng.
- Cao tướng quân cũng đánh giá quá thấp năng lực quân Tào rồi.
Lúc này một vị nho giả từ bên cạnh Thái Ung đi ra, tướng mạo gầy gò, trán đầy đặn, ánh mắt phiêu dật. Người này là danh sĩ Giang Đông: Trương Chiêu.
- Trương tiên sinh có cao kiến gì?
Tàng Bá có mối tương giao với Cao Thuận không tồi, không khỏi như kiểu bè thêm.