Chương : 265
Tất cả thuộc cấp, thiên tướng, môn tướng đều xếp thành hàng ngang.
Trương Lãng ngẩng đầu nhìn không xa trên thành Tế Dương một mảnh rối ren, cười nhạt vài tiếng. Hắn ngồi trên tuấn mã cao to đen sì, áo choàng xanh biếc theo gió tung bay, trên người kim giáp dưới ánh trăng chiếu lấp lánh khiến người không dám nhìn thẳng.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Từ Hoảng, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng nữa.
Từ Hoảng vỗ ngựa bước ra khỏi hàng, tin tưởng tràn trề nói:
- Xin chúa công yên tâm!
Tiếp theo Từ Hoảng giục ngựa quay về, rống to với đám binh sĩ đông nghìn nghịt:
- Xe bắn đá, thả!
Giống hệt như đợt trước, tảng đá có uy lực vô cùng lớn. Thành Tế Dương bị tảng đá oanh tạc, tường thành nới lỏng.
Từ Hoảng không chút tạm dừng, uy phong lẫm lẫm ra lệnh:
- Trọng bộ binh, đao thuẫn thủ xuất kích, đội hỏa xa chuẩn bị!
Theo quân đội công thành xông lên, mặt sau một chiếc xe gỗ chở đầy củi khô bắt đầu chạy ra.
Xe lửa: một công cụ chuyên môn hủy cổng thành, trên xe bỏ bếp nấu, trong lò đầy dầu mỡ, dùng than hỏa thiêu sôi sục. Trên xe bốn phía chất đầy củi khô, đẩy xe tới chân tường thành, đốt lửa xong người đẩy xe rời đi. Nếu địch nhân trên thành rót nước dập lửa, bởi vì dầu nhẹ hơn nước, lửa ngược lại đốt cao hơn, càng phá hủy cổng thành dễ dàng. Xe lửa là một trong công cụ quan trọng nhất để đốt cổng thành.
Trên thành mưa tên bắn xuống, tuy tạo thành đôi chút cản trở quân đội công thành, nhưng có xe bắn đá yểm hộ, trọng bộ binh rất nhanh một lần nữa vác thang xông lên.
Tôn Dực thấy đội xe bắn đá của đối phương ngừng lại, lập tức vọt lên tường thành, ở trong loạn quân chỉ huy hét to:
- Tất cả tướng sĩ hãy cẩn thận! Địch quân phát động lần tấn công cuối cùng, lần này còn dữ dội hơn ba đợt trước! Nếu thắng thì địch sẽ rút, thua thì mất mạng! Thành bại chính là phút này, mọi người cùng liều mạng nào!
Binh sĩ thủ thành lập tức phát ra tiếng rống kinh người, sĩ khí dâng trào, mọi người sôi sục máu nóng.
Tôn Dực ở trong ánh lửa mắt lóe tia sáng khát máu, hưng phấn quát:
- Phó Anh, lập tức chỉ huy một đội dùng dạ xoa lôi, mộc lôi, xa cước lôi, nanh sói phách, thiết chàng mộc, các vũ khí va chạm thủ thành, chuẩn bị đụng hủy thang, mộc lư, xe lửa, vũ khí công thành của kẻ địch!
Trong hỗn loạn có một thanh âm vô cùng hùng hồn cao giọng đón nhận mệnh lệnh của Tôn Dực:
- Mạt tướng đã rõ!
- Biên Hồng, lập tức chỉ huy đội hai lấy vũ khí thủ thành nóng thiết hong nền, du hỏa thiết tương, mãnh dầu hỏa quỷ, bó đuốc, các loại lửa nóng hoặc là vật đã nấu chảy rót vào binh sĩ địch quân hoặc là vũ khí công thành.
Tôn Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, nhìn vô số binh sĩ đen kịt như kiến bò, cười lạnh nói:
- Đến đây đi.
Đội thang vừa áp tường thành, đội bộ binh lập tức leo lên.
Lúc này trên thành rơi xuống vô số mộc lôi, mãnh hỏa cầu đập liên miên.
- A!!!
Tiếng hét thảm vang tận mây xanh, tất cả tướng sĩ đánh rùng mình. Một đội mấy trăm binh sĩ từ mỗi cầu thang lăn xuống. Có cầu thang lập tức bị đốt cháy, khói lửa mù mịt. Có cầu thang bị binh sĩ thủ thành đẩy ngã, binh sĩ đứng trên thang bắt chặt tay vịn, ở trên không trung xẹt đường cong, nặng nề đập trên mặt đất, chết ngay.
Xe lửa đốt cháy thì vừa đến gần cổng thành lập tức bị tảng đá đập ngã chỏng vó trên mặt đất.
Một đội công thành mới chỉ một hồi đã thương vong không ít.
Nhưng không đợi binh sĩ thủ thành tạm nghỉ ngơi thì trong màn đêm, lại có một đội binh sĩ xông lên.
Trên mặt Tôn Dực nổi lên gân xanh, nhưng trong lòng không thể không thầm khen một tiếng: binh sĩ Giang Đông chỉ mới vài năm ngắn ngủi đã thoát khỏi dĩ vãng gặp sóng gió liền mềm nhũn, biến thành dũng mãnh không sợ chết. Quả nhiên Trương Lãng có thủ đoạn.
Trương Lãng ở phía sau quan sát chiến cuộc, mặt không chút máu, thản nhiên nói với Từ Hoảng:
- Không còn thời gian bao nhiêu, tiếp tục như vậy tuy có thể lấy được thành Tế Dương nhưng thương vong sẽ không ít. Ta muốn ngươi lập tức tổ chức quân đội mạnh nhất bắt đầu đoạt thành.
Từ Hoảng nhìn phòng bị trên thành, lại ngoái đầu nhìn Trương Lãng, biểu tình biến do dự, nói:
- Chúa công, hiện tại vũ khí thủ thành của địch quân không thiếu, mà còn chưa tới lúc mệt mỏi. Có thể tiêu hao thêm chiến lực của họ không? Vậy thì càng chắc ăn hơn.
Trương Lãng biết Từ Hoảng làm việc ổn định, không có tin chắc thì sẽ không dễ dàng gật đầu.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, lập tức tổ chức quân đội công thành mạnh nhất!
Đôi mắt Từ Hoảng bỗng bắn ra tia sáng chói mắt, nói:
- Thuộc hạ biết rồi!
Từ Hoảng vỗ ngựa lao ra, búa khai sơn nắm trong tay, hét lớn:
- Lý Phong, Kiều Nhuy, đội trọng khôi bộ binh xông lên!
Hai thuộc hạ mặc chiến giáp đen như mực vội bước ra khỏi hàng, biểu tình cực kỳ hưng phấn nói:
- Thuộc hạ nghe lệnh!
Hai người này chính là Lý Phong và Kiều Nhuy. Hai người là hàng tướng thuộc hạ Viên Thiệu, giờ thì ở dưới tay Trương Lãng biểu hiện bất phàm, thăng lên làm phó tướng, thống lĩnh một đội tinh giáp bộ binh tối tân nhất của Trương Lãng.
Đám tinh giáp mật chế này khác với chiến giáp cũ. Áo giáp toàn do các mảnh giáp nhỏ giống như vảy cá chế ra, chiều dài kéo đến bụng, thay thế tỏa tử giáp cũ. Thân giáp vạt áo hình trăng khuyết, mảnh giáp hình lá sen, dùng để bảo vệ bộ phận bụng và bắp đùi. Những biến đổi này tăng mạnh phòng ngự bên dưới phần eo. Thiết giáp tổng cộng do một ngàn tám trăm mảnh lá giáp tổ thành. Lá giáp lại là lấy tinh cương gọt giũa trăm ngàn lần làm thành. Sau đó dùng da điều hoặc là giáp đinh nối liền. Nguyên bộ giáp nặng hơn bốn mươi cân, cùng lúc đó có thể thông qua tăng số lượng lá giáp để đề cao sức phòng hộ, nhưng trọng lượng cũng sẽ tăng lên. Chiến giáp này có thể nói là phòng hộ giáp nặng nhất từ trước giờ trong thời mạt Hán. Tuy trọng lượng của nó khiến tính năng cơ động của binh sĩ yếu rất nhiều, nhưng mức phòng vệ thì tăng vọt, cực kỳ có lợi cho trận đánh công kiên như thế này.
Tuy nhiên, để chế tạo ra bộ giáp như vậy hao phí giá tiền rất lớn, cho nên Trương Lãng chỉ phối chế ra một ngàn bộ, làm chủ lực tác chiến trận công kiên.
Nhìn một ngàn ngư lân binh có Lý Phong, Kiều Nhuy thống soái bắt đầu xông hướng chiến trường, Trương Lãng ngoái đầu nói với Yến Minh rằng:
- Ngươi mang theo hai trăm Hắc Ưng Vệ chi viện cho họ, lát nữa nhất định phải chiếm được thành Tế Dương!
Yến Minh mừng rỡ đáp rõ to:
- Tuân lệnh!
Sau đó gã xoay người đi, bắt đầu chuẩn bị chi viện đại đội công thành.
Trương Lãng ngẩng đầu nhìn không xa trên thành Tế Dương một mảnh rối ren, cười nhạt vài tiếng. Hắn ngồi trên tuấn mã cao to đen sì, áo choàng xanh biếc theo gió tung bay, trên người kim giáp dưới ánh trăng chiếu lấp lánh khiến người không dám nhìn thẳng.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Từ Hoảng, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng nữa.
Từ Hoảng vỗ ngựa bước ra khỏi hàng, tin tưởng tràn trề nói:
- Xin chúa công yên tâm!
Tiếp theo Từ Hoảng giục ngựa quay về, rống to với đám binh sĩ đông nghìn nghịt:
- Xe bắn đá, thả!
Giống hệt như đợt trước, tảng đá có uy lực vô cùng lớn. Thành Tế Dương bị tảng đá oanh tạc, tường thành nới lỏng.
Từ Hoảng không chút tạm dừng, uy phong lẫm lẫm ra lệnh:
- Trọng bộ binh, đao thuẫn thủ xuất kích, đội hỏa xa chuẩn bị!
Theo quân đội công thành xông lên, mặt sau một chiếc xe gỗ chở đầy củi khô bắt đầu chạy ra.
Xe lửa: một công cụ chuyên môn hủy cổng thành, trên xe bỏ bếp nấu, trong lò đầy dầu mỡ, dùng than hỏa thiêu sôi sục. Trên xe bốn phía chất đầy củi khô, đẩy xe tới chân tường thành, đốt lửa xong người đẩy xe rời đi. Nếu địch nhân trên thành rót nước dập lửa, bởi vì dầu nhẹ hơn nước, lửa ngược lại đốt cao hơn, càng phá hủy cổng thành dễ dàng. Xe lửa là một trong công cụ quan trọng nhất để đốt cổng thành.
Trên thành mưa tên bắn xuống, tuy tạo thành đôi chút cản trở quân đội công thành, nhưng có xe bắn đá yểm hộ, trọng bộ binh rất nhanh một lần nữa vác thang xông lên.
Tôn Dực thấy đội xe bắn đá của đối phương ngừng lại, lập tức vọt lên tường thành, ở trong loạn quân chỉ huy hét to:
- Tất cả tướng sĩ hãy cẩn thận! Địch quân phát động lần tấn công cuối cùng, lần này còn dữ dội hơn ba đợt trước! Nếu thắng thì địch sẽ rút, thua thì mất mạng! Thành bại chính là phút này, mọi người cùng liều mạng nào!
Binh sĩ thủ thành lập tức phát ra tiếng rống kinh người, sĩ khí dâng trào, mọi người sôi sục máu nóng.
Tôn Dực ở trong ánh lửa mắt lóe tia sáng khát máu, hưng phấn quát:
- Phó Anh, lập tức chỉ huy một đội dùng dạ xoa lôi, mộc lôi, xa cước lôi, nanh sói phách, thiết chàng mộc, các vũ khí va chạm thủ thành, chuẩn bị đụng hủy thang, mộc lư, xe lửa, vũ khí công thành của kẻ địch!
Trong hỗn loạn có một thanh âm vô cùng hùng hồn cao giọng đón nhận mệnh lệnh của Tôn Dực:
- Mạt tướng đã rõ!
- Biên Hồng, lập tức chỉ huy đội hai lấy vũ khí thủ thành nóng thiết hong nền, du hỏa thiết tương, mãnh dầu hỏa quỷ, bó đuốc, các loại lửa nóng hoặc là vật đã nấu chảy rót vào binh sĩ địch quân hoặc là vũ khí công thành.
Tôn Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, nhìn vô số binh sĩ đen kịt như kiến bò, cười lạnh nói:
- Đến đây đi.
Đội thang vừa áp tường thành, đội bộ binh lập tức leo lên.
Lúc này trên thành rơi xuống vô số mộc lôi, mãnh hỏa cầu đập liên miên.
- A!!!
Tiếng hét thảm vang tận mây xanh, tất cả tướng sĩ đánh rùng mình. Một đội mấy trăm binh sĩ từ mỗi cầu thang lăn xuống. Có cầu thang lập tức bị đốt cháy, khói lửa mù mịt. Có cầu thang bị binh sĩ thủ thành đẩy ngã, binh sĩ đứng trên thang bắt chặt tay vịn, ở trên không trung xẹt đường cong, nặng nề đập trên mặt đất, chết ngay.
Xe lửa đốt cháy thì vừa đến gần cổng thành lập tức bị tảng đá đập ngã chỏng vó trên mặt đất.
Một đội công thành mới chỉ một hồi đã thương vong không ít.
Nhưng không đợi binh sĩ thủ thành tạm nghỉ ngơi thì trong màn đêm, lại có một đội binh sĩ xông lên.
Trên mặt Tôn Dực nổi lên gân xanh, nhưng trong lòng không thể không thầm khen một tiếng: binh sĩ Giang Đông chỉ mới vài năm ngắn ngủi đã thoát khỏi dĩ vãng gặp sóng gió liền mềm nhũn, biến thành dũng mãnh không sợ chết. Quả nhiên Trương Lãng có thủ đoạn.
Trương Lãng ở phía sau quan sát chiến cuộc, mặt không chút máu, thản nhiên nói với Từ Hoảng:
- Không còn thời gian bao nhiêu, tiếp tục như vậy tuy có thể lấy được thành Tế Dương nhưng thương vong sẽ không ít. Ta muốn ngươi lập tức tổ chức quân đội mạnh nhất bắt đầu đoạt thành.
Từ Hoảng nhìn phòng bị trên thành, lại ngoái đầu nhìn Trương Lãng, biểu tình biến do dự, nói:
- Chúa công, hiện tại vũ khí thủ thành của địch quân không thiếu, mà còn chưa tới lúc mệt mỏi. Có thể tiêu hao thêm chiến lực của họ không? Vậy thì càng chắc ăn hơn.
Trương Lãng biết Từ Hoảng làm việc ổn định, không có tin chắc thì sẽ không dễ dàng gật đầu.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, lập tức tổ chức quân đội công thành mạnh nhất!
Đôi mắt Từ Hoảng bỗng bắn ra tia sáng chói mắt, nói:
- Thuộc hạ biết rồi!
Từ Hoảng vỗ ngựa lao ra, búa khai sơn nắm trong tay, hét lớn:
- Lý Phong, Kiều Nhuy, đội trọng khôi bộ binh xông lên!
Hai thuộc hạ mặc chiến giáp đen như mực vội bước ra khỏi hàng, biểu tình cực kỳ hưng phấn nói:
- Thuộc hạ nghe lệnh!
Hai người này chính là Lý Phong và Kiều Nhuy. Hai người là hàng tướng thuộc hạ Viên Thiệu, giờ thì ở dưới tay Trương Lãng biểu hiện bất phàm, thăng lên làm phó tướng, thống lĩnh một đội tinh giáp bộ binh tối tân nhất của Trương Lãng.
Đám tinh giáp mật chế này khác với chiến giáp cũ. Áo giáp toàn do các mảnh giáp nhỏ giống như vảy cá chế ra, chiều dài kéo đến bụng, thay thế tỏa tử giáp cũ. Thân giáp vạt áo hình trăng khuyết, mảnh giáp hình lá sen, dùng để bảo vệ bộ phận bụng và bắp đùi. Những biến đổi này tăng mạnh phòng ngự bên dưới phần eo. Thiết giáp tổng cộng do một ngàn tám trăm mảnh lá giáp tổ thành. Lá giáp lại là lấy tinh cương gọt giũa trăm ngàn lần làm thành. Sau đó dùng da điều hoặc là giáp đinh nối liền. Nguyên bộ giáp nặng hơn bốn mươi cân, cùng lúc đó có thể thông qua tăng số lượng lá giáp để đề cao sức phòng hộ, nhưng trọng lượng cũng sẽ tăng lên. Chiến giáp này có thể nói là phòng hộ giáp nặng nhất từ trước giờ trong thời mạt Hán. Tuy trọng lượng của nó khiến tính năng cơ động của binh sĩ yếu rất nhiều, nhưng mức phòng vệ thì tăng vọt, cực kỳ có lợi cho trận đánh công kiên như thế này.
Tuy nhiên, để chế tạo ra bộ giáp như vậy hao phí giá tiền rất lớn, cho nên Trương Lãng chỉ phối chế ra một ngàn bộ, làm chủ lực tác chiến trận công kiên.
Nhìn một ngàn ngư lân binh có Lý Phong, Kiều Nhuy thống soái bắt đầu xông hướng chiến trường, Trương Lãng ngoái đầu nói với Yến Minh rằng:
- Ngươi mang theo hai trăm Hắc Ưng Vệ chi viện cho họ, lát nữa nhất định phải chiếm được thành Tế Dương!
Yến Minh mừng rỡ đáp rõ to:
- Tuân lệnh!
Sau đó gã xoay người đi, bắt đầu chuẩn bị chi viện đại đội công thành.