Chương : 269
Điền Phong liên tục thở dài, đi tới đi lui, lòng vô cùng lo âu.
Trương Lãng quyết đoán ra lệnh:
- Lập tức sai người truyền khẩu lệnh của ta, yêu cầu quân Mao Anh, Mao Kiệt nhanh chóng áp sát Tân Thái!
Đợi binh sĩ nhận lệnh đi xuống thì Trương Lãng cực kỳ sầu não hỏi Điền Phong:
- Phù Hạo, tiếp theo nên làm sao đây?
Điền Phong cau mày nói:
- Bây giờ chỉ có thể hy vọng quân Từ Hoảng có thể diệt trừ địch quân, kịp lúc chi viện cho bên Cao Thuận.
Triệu Vân nhướng mày kiếm, lập tức bước ra khỏi hàng, lạnh lùng nói:
- Không lẽ cứ nghe theo mệnh trời?
Điền Phong cười khổ hỏi lại:
- Chứ còn cách gì? Không lẽ muốn chúa công đem lão nhược tàn binh thành Tế Dương phái hết ra ngoài ư?
Triệu Vân nói:
- Cái này có gì không được? Cũng không thể thấy chết mà không cứu!
Điền Phong lắc đầu, nói:
- Trước không nói binh sĩ thành Tế Dương ra sao, cho dù có thể phái ra ngoài thì thời gian sớm đã không còn kịp.
Triệu Vân nói:
- Mọi chuyện đều do con người mà ra, chưa thử qua sao biết là không kịp?
Quyển thứ sáu chương thứ tám: Gió mây thay đổi (1)
Trương Lãng cảm thấy thật là phiền não.
Một bên phải chủ động xuất kích, một bên là lấy bất biến ứng vạn biến, rốt cuộc nên nghe ai, phút chốc Trương Lãng không quyết định được. Hắn đi tới đi lui trong đại đường hai vòng, cuối cùng buồn bực ngồi trên ghế, nhanh chóng rơi vào suy tư.
Đám tướng lĩnh yên lặng nhìn Trương Lãng, chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
Điển Vi chờ mất nửa ngày, thấy Trương Lãng không có ý định lên tiếng, hơi sốt ruột rống to:
- Chúa công, không nên suy nghĩ nhiều, cứ để Tử Long dẫn người giết đến là được, nghĩ nhiều làm cái gì?
Trương Lãng ngẩng đầu trừng gã, cáu kỉnh nói:
- Ngươi cả ngày chỉ biết đánh với giết, cái đầu thông minh chút được không?
Điển Vi không ngờ Trương Lãng sẽ tức giận đến vậy, ấp úng tránh sang bên.
Trương Lãng trầm ngâm nói:
- Nếu ý kiến mọi người không giống nhau, vậy hiện tại ta chỉ đành tự quyết định một lần.
Mọi người chấn động tinh thần, biết Trương Lãng đã ra quyết định, ai cũng vãnh tai lên, sợ bất cẩn nghe lọt.
Trương Lãng chậm rãi xoay người, trầm giọng nói:
- Ta nghĩ rằng, ngồi đó chờ chết không bằng chủ động xuất kích, có lẽ còn một chút hy vọng.
Điền Phong chấn kinh, biến sắc mặt, vội vàng bước ra khỏi hàng nói:
- Chúa công, tuyệt đối không thể! Thưa chúa công, theo thuộc hạ phán đoán hành động của Chu Du thì trong đó có âm mưu rất lớn. Một khi thành Tế Dương lại điều động binh mã thì thành sẽ trống rỗng, lỡ có địch quân tập kích bất ngờ, sợ rằng không thể ngăn cản. Nếu như thành Tế Dương có sơ sót gì, con đường tiếp viện của đại quân sẽ bị cắt đứt, đến lúc đó trung chuyển khá khó khăn. Lại nói Chu Du có thật là từ Giang Hạ bí mật quay về Nhữ Nam hay không là một vấn đề lớn. Con đường này xa xôi, còn có quân Lưu Biểu không ngừng ngăn trở, không chừng y còn đang ở đó khổ chiến. Thế nên thuộc hạ cho rằng việc chúa công xuất binh ra Tế Dương không được tốt lắm.
Triệu Vân không đồng ý nói:
- Điền tiên sinh, cơ hội trên chiến trường giây lát trôi qua. Nếu chúng ta do dự tại đây, lỡ đâu quân Từ Hoảng bị ngăn cản thì phải làm sao? Không lẽ trơ mắt nhìn Cao Thuận bại vong sao?
Điền Phong lắc đầu, nói:
- Xem từ bề ngoài thì tình thế đúng là rất xấu, vài nhân mã cùng bị địch quân bám chặt không thể động đậy. Nhưng cẩn thận phân tích sẽ thấy không tồi tệ đến mức đó. Tân Thái huyện Lỗ Túc bị quân của Từ Thịnh kiềm chế, không dễ dàng rút ra. Binh Tôn Quyền không khả năng một ngụm nuốt trọn một vạn quân của Trần Võ tướng quân. Càng đừng nói Từ tướng quân thống lĩnh một vạn năm ngàn binh sĩ Giang Đông tinh nhuệ nhất. Cho dù thật sự có Chu Du công kích, lấy bản lĩnh của quân sĩ thì sẽ vững như thạch.
Điền Phong chần chờ, nói tiếp:
- Lại nói Tôn Sách có bao nhiêu quân? Cho dù thêm vào quân Khăn Vàng thì tổng số cũng không hơn năm vạn. Gã cũng biết tuyệt đối không khả năng đánh trận chiến tiêu hao với quân ta. Bây giờ binh chia vài đường, đơn giản là muốn giảm bước chân viện quân của ta. Nhưng như thế thì không thể tập trung ưu thế binh lực, một kích liền phá. Cho nên nói tình hình của Cao Thuận tướng quân không nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Trương Lãng nói:
- Phù Hạo, ngươi không biết bản lĩnh của Chu Du đâu. Nếu y thật sự muốn đánh lui Quách Gia, độ khó rất lớn, nhưng Quách Gia muốn đánh lùi Chu Du thì cũng cực kỳ khó khăn. Bây giờ tình thế bất lợi cho bên ta, hai quân cứ giằng co thì chịu thiệt vẫn là phía chúng ta. Cho nên chúng ta nhất định phải ngay lúc này phái ra một đội kỳ binh, cho dù số người không nhiều nhưng vẫn có thể chống đỡ thời gian lâu chút, đợi hai đội nhân mã mặt sau tiến lên.
Điền Phong vẫn không chịu thua nói:
- Chúa công, nếu như binh ra Tế Dương, lỡ đâu địch quân đến thì làm sao? Thành Tế Dương không có binh sĩ có thể sử dụng!
Triệu Vân cười nói:
- Điền tiên sinh quá lo rồi. Không phải mấy ngày trước chúa công đã sai khoái mã đi Thọ Xuân rồi sao? Chắc là bây giờ đã tới, Từ Thứ nên phái binh mã đến rồi. Từ Thọ Xuân đến Tế Dương khoái mã đi chưa tới bảy ngày, bộ binh thì nửa tuần, không ra chín ngày là binh sẽ tới nơi.
Điền Phong không chút nghĩ ngợi nói:
- Gian nan nhất chính là mấy ngày này!
Trương Lãng giơ tay ngăn lại, nhức đầu nói:
- Đừng cãi nữa! Chỉnh lý lại binh sĩ trong thành Tế Dương đi, sáng sớm ngày mai xuất phát. Nếu như thành Tế Dương thật sự thất thủ thì phản công lại cũng không muộn.
Điền Phong bóp cổ tay thở dài, tự biết không thể thuyết phục Trương Lãng nữa, rầu rĩ lùi sang bên.
Triệu Vân thừa cơ xin xung phong, cao giọng nói:
- Chúa công, có thể để thuộc hạ lĩnh binh đi không?
Trương Lãng suy tư, nói:
- Bây giờ Tế Dương phần nhiều là lão nhược tàn binh, chân chính có thể ra trận giết địch ít ỏi không bao nhiêu. Nay chỉ có thể lấy dũng tướng bù đắp binh nhược. Nếu thật sự có địch quân tập kích, lấy thực lực của thành Tế Dương vốn không thể ngăn cản được. Ta quyết định, mọi người cùng nhau đi thôi!
Trương Lãng nói xong ngẩng đầu nhìn mọi người, trên nét mặt là biểu tình không cho từ chối.
Các vị tướng nhìn lẫn nhau, cuối cùng cảm thấy làm vậy đúng là chắc ăn hơn.
Sau đó Thái Sử Từ và Triệu Vân đi chọn binh sĩ.
Sáng ngày thứ hai, Trương Lãng lĩnh sáu ngàn binh sĩ, trong đó bao gồm bốn ngàn binh sĩ các loại thương nhẹ và già yếu, xuất phát từ thành Tế Dương đi hướng Đồng Dương Thanh Ổ Lĩnh, hành quân vội vã. Chỉ để lại Điền Phong và tổng số trăm tàn binh ở lại Tế Dương.
Trương Lãng quyết đoán ra lệnh:
- Lập tức sai người truyền khẩu lệnh của ta, yêu cầu quân Mao Anh, Mao Kiệt nhanh chóng áp sát Tân Thái!
Đợi binh sĩ nhận lệnh đi xuống thì Trương Lãng cực kỳ sầu não hỏi Điền Phong:
- Phù Hạo, tiếp theo nên làm sao đây?
Điền Phong cau mày nói:
- Bây giờ chỉ có thể hy vọng quân Từ Hoảng có thể diệt trừ địch quân, kịp lúc chi viện cho bên Cao Thuận.
Triệu Vân nhướng mày kiếm, lập tức bước ra khỏi hàng, lạnh lùng nói:
- Không lẽ cứ nghe theo mệnh trời?
Điền Phong cười khổ hỏi lại:
- Chứ còn cách gì? Không lẽ muốn chúa công đem lão nhược tàn binh thành Tế Dương phái hết ra ngoài ư?
Triệu Vân nói:
- Cái này có gì không được? Cũng không thể thấy chết mà không cứu!
Điền Phong lắc đầu, nói:
- Trước không nói binh sĩ thành Tế Dương ra sao, cho dù có thể phái ra ngoài thì thời gian sớm đã không còn kịp.
Triệu Vân nói:
- Mọi chuyện đều do con người mà ra, chưa thử qua sao biết là không kịp?
Quyển thứ sáu chương thứ tám: Gió mây thay đổi (1)
Trương Lãng cảm thấy thật là phiền não.
Một bên phải chủ động xuất kích, một bên là lấy bất biến ứng vạn biến, rốt cuộc nên nghe ai, phút chốc Trương Lãng không quyết định được. Hắn đi tới đi lui trong đại đường hai vòng, cuối cùng buồn bực ngồi trên ghế, nhanh chóng rơi vào suy tư.
Đám tướng lĩnh yên lặng nhìn Trương Lãng, chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
Điển Vi chờ mất nửa ngày, thấy Trương Lãng không có ý định lên tiếng, hơi sốt ruột rống to:
- Chúa công, không nên suy nghĩ nhiều, cứ để Tử Long dẫn người giết đến là được, nghĩ nhiều làm cái gì?
Trương Lãng ngẩng đầu trừng gã, cáu kỉnh nói:
- Ngươi cả ngày chỉ biết đánh với giết, cái đầu thông minh chút được không?
Điển Vi không ngờ Trương Lãng sẽ tức giận đến vậy, ấp úng tránh sang bên.
Trương Lãng trầm ngâm nói:
- Nếu ý kiến mọi người không giống nhau, vậy hiện tại ta chỉ đành tự quyết định một lần.
Mọi người chấn động tinh thần, biết Trương Lãng đã ra quyết định, ai cũng vãnh tai lên, sợ bất cẩn nghe lọt.
Trương Lãng chậm rãi xoay người, trầm giọng nói:
- Ta nghĩ rằng, ngồi đó chờ chết không bằng chủ động xuất kích, có lẽ còn một chút hy vọng.
Điền Phong chấn kinh, biến sắc mặt, vội vàng bước ra khỏi hàng nói:
- Chúa công, tuyệt đối không thể! Thưa chúa công, theo thuộc hạ phán đoán hành động của Chu Du thì trong đó có âm mưu rất lớn. Một khi thành Tế Dương lại điều động binh mã thì thành sẽ trống rỗng, lỡ có địch quân tập kích bất ngờ, sợ rằng không thể ngăn cản. Nếu như thành Tế Dương có sơ sót gì, con đường tiếp viện của đại quân sẽ bị cắt đứt, đến lúc đó trung chuyển khá khó khăn. Lại nói Chu Du có thật là từ Giang Hạ bí mật quay về Nhữ Nam hay không là một vấn đề lớn. Con đường này xa xôi, còn có quân Lưu Biểu không ngừng ngăn trở, không chừng y còn đang ở đó khổ chiến. Thế nên thuộc hạ cho rằng việc chúa công xuất binh ra Tế Dương không được tốt lắm.
Triệu Vân không đồng ý nói:
- Điền tiên sinh, cơ hội trên chiến trường giây lát trôi qua. Nếu chúng ta do dự tại đây, lỡ đâu quân Từ Hoảng bị ngăn cản thì phải làm sao? Không lẽ trơ mắt nhìn Cao Thuận bại vong sao?
Điền Phong lắc đầu, nói:
- Xem từ bề ngoài thì tình thế đúng là rất xấu, vài nhân mã cùng bị địch quân bám chặt không thể động đậy. Nhưng cẩn thận phân tích sẽ thấy không tồi tệ đến mức đó. Tân Thái huyện Lỗ Túc bị quân của Từ Thịnh kiềm chế, không dễ dàng rút ra. Binh Tôn Quyền không khả năng một ngụm nuốt trọn một vạn quân của Trần Võ tướng quân. Càng đừng nói Từ tướng quân thống lĩnh một vạn năm ngàn binh sĩ Giang Đông tinh nhuệ nhất. Cho dù thật sự có Chu Du công kích, lấy bản lĩnh của quân sĩ thì sẽ vững như thạch.
Điền Phong chần chờ, nói tiếp:
- Lại nói Tôn Sách có bao nhiêu quân? Cho dù thêm vào quân Khăn Vàng thì tổng số cũng không hơn năm vạn. Gã cũng biết tuyệt đối không khả năng đánh trận chiến tiêu hao với quân ta. Bây giờ binh chia vài đường, đơn giản là muốn giảm bước chân viện quân của ta. Nhưng như thế thì không thể tập trung ưu thế binh lực, một kích liền phá. Cho nên nói tình hình của Cao Thuận tướng quân không nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Trương Lãng nói:
- Phù Hạo, ngươi không biết bản lĩnh của Chu Du đâu. Nếu y thật sự muốn đánh lui Quách Gia, độ khó rất lớn, nhưng Quách Gia muốn đánh lùi Chu Du thì cũng cực kỳ khó khăn. Bây giờ tình thế bất lợi cho bên ta, hai quân cứ giằng co thì chịu thiệt vẫn là phía chúng ta. Cho nên chúng ta nhất định phải ngay lúc này phái ra một đội kỳ binh, cho dù số người không nhiều nhưng vẫn có thể chống đỡ thời gian lâu chút, đợi hai đội nhân mã mặt sau tiến lên.
Điền Phong vẫn không chịu thua nói:
- Chúa công, nếu như binh ra Tế Dương, lỡ đâu địch quân đến thì làm sao? Thành Tế Dương không có binh sĩ có thể sử dụng!
Triệu Vân cười nói:
- Điền tiên sinh quá lo rồi. Không phải mấy ngày trước chúa công đã sai khoái mã đi Thọ Xuân rồi sao? Chắc là bây giờ đã tới, Từ Thứ nên phái binh mã đến rồi. Từ Thọ Xuân đến Tế Dương khoái mã đi chưa tới bảy ngày, bộ binh thì nửa tuần, không ra chín ngày là binh sẽ tới nơi.
Điền Phong không chút nghĩ ngợi nói:
- Gian nan nhất chính là mấy ngày này!
Trương Lãng giơ tay ngăn lại, nhức đầu nói:
- Đừng cãi nữa! Chỉnh lý lại binh sĩ trong thành Tế Dương đi, sáng sớm ngày mai xuất phát. Nếu như thành Tế Dương thật sự thất thủ thì phản công lại cũng không muộn.
Điền Phong bóp cổ tay thở dài, tự biết không thể thuyết phục Trương Lãng nữa, rầu rĩ lùi sang bên.
Triệu Vân thừa cơ xin xung phong, cao giọng nói:
- Chúa công, có thể để thuộc hạ lĩnh binh đi không?
Trương Lãng suy tư, nói:
- Bây giờ Tế Dương phần nhiều là lão nhược tàn binh, chân chính có thể ra trận giết địch ít ỏi không bao nhiêu. Nay chỉ có thể lấy dũng tướng bù đắp binh nhược. Nếu thật sự có địch quân tập kích, lấy thực lực của thành Tế Dương vốn không thể ngăn cản được. Ta quyết định, mọi người cùng nhau đi thôi!
Trương Lãng nói xong ngẩng đầu nhìn mọi người, trên nét mặt là biểu tình không cho từ chối.
Các vị tướng nhìn lẫn nhau, cuối cùng cảm thấy làm vậy đúng là chắc ăn hơn.
Sau đó Thái Sử Từ và Triệu Vân đi chọn binh sĩ.
Sáng ngày thứ hai, Trương Lãng lĩnh sáu ngàn binh sĩ, trong đó bao gồm bốn ngàn binh sĩ các loại thương nhẹ và già yếu, xuất phát từ thành Tế Dương đi hướng Đồng Dương Thanh Ổ Lĩnh, hành quân vội vã. Chỉ để lại Điền Phong và tổng số trăm tàn binh ở lại Tế Dương.