Chương : 272
Triệu Vân kinh sợ kêu to:
- Vân Phi!
Luyện Vinh ở trên mặt đất lăn một vòng, Thanh Xà mâu lập tức giơ cao đâm xuyên thấu áo giáp một binh sĩ.
Luyện Vinh không quay đầu lại kêu to:
- Tử Long đi nhanh lên, đừng quan tâm ta nữa!
Triệu Vân bi thương tuyệt vọng, nói:
- Không được! Vân Phi, Tử Long tới cứu ngươi đây!
Triệu Vân vỗ ngựa định quay lại thì Luyện Vinh trợn trừng mắt, giận dữ quát:
- Tử Long, không được! Ta giết một tên là một tên, giết hai tên…
Luyện Vinh chợt ngừng bặt, người đứng đó như bị đóng băng. Một thanh trường thương đâm xuyên qua trái tim gã. Con mắt Luyện Vinh lồi ra, vẻ mặt không cam lòng, miệng lầm bầm cái gì, máu loãng bắt đầu tràn ra từ khóe miệng.
Binh sĩ kia muốn tiến lên cắt đầu gã, Luyện Vinh bỗng hét lớn một tiếng, mạnh lật thanh mâu. Binh sĩ không kịp né tránh, chết ngay lập tức. Gã cố hết sức rút ra Thanh Xà mâu chống thân thể, cố gắng dùng hơi thở cuối cùng thở ra một hơi.
Luyện Vinh thở dốc nói:
- Tử Long, quay về nói cho chúa công, Luyện Vinh không thể lại vì ngài công thành bạt trại rồi.
Nói xong câu đó, mãnh tướng Luyện Vinh luôn theo Trương Lãng nam chinh bắc chiến, trợn tròn đôi mắt giận dữ, chậm rãi nuốt xuống ngụm khí cuối cùng trong đời, cực kỳ không cam lòng rời đi nhân thế. Nhưng cho dù gã đã chết cũng giống như sống một đời, lưng thẳng tắp.
Chu Du ngẩn ngơ. Trương Lãng này rốt cuộc dùng cách gì mà khiến hết người này đến người khác, thiết huyết nam tử cam nguyện bỏ mạng theo cùng?
Nước mắt của Triệu Vân bất giác tuôn rơi, cố nén lòng đau như dao cắt, vỗ ngựa chạy vội, rất nhanh đã xuyên qua đường núi chạy mất hút.
Chu Du vung kiếm, tức muốn ói máu quát:
- Đuổi theo!!!
Tiếp theo y chỉ xác Luyện Vinh, thở dài nói với thị vệ bên cạnh:
- Hãy an tán vị tướng sĩ này cho tốt.
Đêm, vẫn còn chưa qua đi.
Trương Lãng ở trên lưng ngựa luôn cắn chặt răng, cố buộc mình không quay lại. Sau lưng tiếng chém giết xa dần như tảng đá nặng ngàn cân, đập vào lòng hắn. Tôn Sách, Chu Du, các ngươi nhớ kỹ. Nếu lần này các ngươi không thể lật đổ được ta, vậy chờ Nhữ Nam quận đổi chủ, các ngươi hãy chờ sự trả thù điên cuồng vô cùng vô tận của ta đi! Trương Lãng căm hận nghĩ.
Đi chưa được mấy dặm đường thì có tiếng pháo vang lên. Từ con đường nhỏ bên rừng cây bỗng giết ra một đường nhân mã.
Có một vị tướng cưỡi ngựa ở đằng trước chắn đường, đắc ý cười to nói:- Quả nhiên không ngoài dự đoán của đô đốc, xem coi lần này các ngươi chạy đi đâu được!
Trương Lãng tự phụ dưới tay có Hắc Ưng Vệ tinh nhuệ, quyết đoán ra lệnh:
- Tốc chiến tốc thắng, chuẩn bị phá vòng vây!
Lúc này sau lưng truyền đến từng tiếng gót sắt giẫm đạp, Hàn Cử Tử kinh sợ nói:
- Chúa công, không hay rồi, dường như có đội kỵ binh của phe địch đuổi theo!
Trương Lãng nhướng mày. Không ngờ mấy ngàn quân đội của mình nhanh chóng tan tác như vậy.
Hắn lập tức vung đại đao, dẫn đầu xông lên, một bên lạnh lùng nói:
- Lập tức phá vây!
Triệu Vũ và Dương Dung một trái một phải theo sát Trương Lãng xông lên.
Khoảnh khắc Hắc Ưng Vệ nhận được mệnh lệnh lập tức lộ ra lực lượng bùng nổ, phe địch liền truyền ra từng tiếng hét thảm.
Đại tướng quân địch nằm mơ cũng không ngờ quân đội số ít của Trương Lãng sẽ mạnh mẽ đến vậy, trở tay không kịp, bị lưỡi dao Mai Hoa của Triệu Vũ chém rớt xuống ngựa.
Tuy địch quân mất đi đại tướng nhưng vẫn cực kỳ dũng mãnh. Bởi vì chúng biết đằng sau quân đội lập tức đuổi kịp.
Tuy Hắc Ưng Vệ vô cùng dũng mãnh nhưng nhân số địch quân không ít, trong thoáng chốc không thể đánh mở lỗ hổng, chiến cuộc giằng co.
Mắt thấy đội kỵ binh phe địch đã đuổi theo tới nơi, không lâu sau sẽ tham gia cuộc chiến.
Lúc này, Hàn Cử Tử dẫn ba trăm Hắc Ưng Vệ, dứt khoát dùng liên nỗ tiễn, chưởng tâm lôi, các binh khí siêu tuyệt từ trong đám người nhanh chóng mở ra một đường máu, hơn nữa để ba người Trương Lãng giục ngựa vọt qua. Tiếp theo Yến Minh dẫn hai trăm Hắc Ưng Vệ vừa đánh vừa lùi, bảo vệ Trương Lãng rút lui.
Trương Lãng, Dương Dung, Triệu Vũ, và Yến Minh dẫn gần trăm Hắc Ưng Vệ nhanh chóng chạy hướng Tế Dương.
Không đi một lát thì thành Tế Dương đã ở trước mắt. Đang khi Trương Lãng thở phào một hơi thì bỗng ở một con đường nhỏ giao nhau xuất hiện một đội nhân mã. Đi đầu là người tay cầm trường đao, cả người không mặc miếng giáp nào, cực kỳ dữ tợn hung hãn.
Gã lạnh giọng quát:
- Cam Ninh đã chờ tại đây lâu rồi!
‘Cẩm phàm tặc’ Cam Ninh? Một trong ba hổ tướng Đông Ngô? Trương Lãng chấn kinh, biến sắc mặt thầm nghĩ.
Cam Ninh, tên chữ Hưng Bá, người Ba quận Lâm Giang, sinh năm một trăm sáu mươi ba công nguyên, một trong vài mãnh tướng thời Đông Ngô tam quốc.
Cam Ninh từ nhỏ đã có sức lực hơn người, thích hiệp khách nhưng không làm việc đàng hoàng, tụ tập đám người tự nhận là thủ lĩnh. Họ kết thành bè phái mang cung cầm tên, đầu cắm lông chim, thân đeo chuông du đãng bốn phía. Lúc đó dân chúng vừa nghe tiếng chuông liền biết Cam Ninh đến, bởi vậy gọi họ là Linh Đang tặc.
Cam Ninh ở trong quận lỡ tay giết người, bỏ trốn, rất có thanh danh. Một vào một ra, uy phong hiển hách. Đi thì có xe đưa, nước thì có thuyền đón. Thị tòng theo sau, quần áo lụa là, đi đến đâu là rạng rỡ đến đó. Ngừng chân thì dùng thuyền treo rèm gấm lụa, khi đi thì muốn chặt đứt vứt bỏ, biểu hiện sự giàu sang xa xỉ. Từ đó Cam Ninh có danh hiệu khác là ‘Cẩm phàm tặc’.
Trong lịch sử, Cam Ninh kêu gọi lên rừng hơn hai mươi năm, rồi mới mang theo tám trăm thuộc hạ đến đầu vào Lưu Biểu, an định ở Nam Dương.
Hiện giờ không ngờ Tôn Sách nhanh chân đến trước, thu làm bộ hạ, trở thành kình địch.
Tình thế không cho phép Trương Lãng ở đó nghĩ lung tung, bởi vì Cam Ninh đã dẫn người xông lên rồi.
Bên cạnh Trương Lãng trừ Dương Dung, Triệu Vũ ra, chỉ có Yến Minh và gần trăm Hắc Ưng Vệ.
Dương Dung nhìn bốn phía tràn đầy binh sĩ, nhẹ giọng hỏi Trương Lãng:
- Lão công, bây giờ nên làm sao đây?
Tuy hỏi vậy nhưng trên mặt nàng không chút sợ hãi.
Trương Lãng nhìn thuộc hạ trăm tên Hắc Ưng Vệ, tuy họ trải qua một đêm bôn ba, đại chiến vài phen nhưng ai cũng tinh thần phấn chấn không có chút gì mệt mỏi. Nếu bây giờ sức chiến đấu có tám mươi trên một trăm phần trước kia thì chưa nói tới giết lui kẻ địch, nhưng muốn phá vòng vây thoát ra tuyệt đối có thể.
Triệu Vũ khẽ hừ một tiếng, biểu tình cực kỳ hưng phấn nói:
- Cần gì sợ chúng chứ, xem cô nãi nãi giết bọn chúng đây!
Nói xong nàng vung Mai Hoa thương giương nanh múa vuốt, giống như một thiên thần ác quỷ.
Trương Lãng cười khổ Triệu Vũ không biết trời cao đất rộng, thật không hiểu nàng ngây thơ hay là to gan nữa. Không nói đến bản lĩnh Cam Ninh, chỉ riêng mấy ngàn binh sĩ đứng đó mặc cho người giết cũng đủ chém đến mỏi tay. Nhưng Trương Lãng bị Triệu Vũ nói vậy thì lòng nổi lên hào hùng. Từ lúc nào thì mình đánh mất khí phách rồi? Từ làm thủ lĩnh hai mục Từ, Dương, làm việc biến co đầu rúc cổ, không còn năm đó nhiệt tình.
- Vân Phi!
Luyện Vinh ở trên mặt đất lăn một vòng, Thanh Xà mâu lập tức giơ cao đâm xuyên thấu áo giáp một binh sĩ.
Luyện Vinh không quay đầu lại kêu to:
- Tử Long đi nhanh lên, đừng quan tâm ta nữa!
Triệu Vân bi thương tuyệt vọng, nói:
- Không được! Vân Phi, Tử Long tới cứu ngươi đây!
Triệu Vân vỗ ngựa định quay lại thì Luyện Vinh trợn trừng mắt, giận dữ quát:
- Tử Long, không được! Ta giết một tên là một tên, giết hai tên…
Luyện Vinh chợt ngừng bặt, người đứng đó như bị đóng băng. Một thanh trường thương đâm xuyên qua trái tim gã. Con mắt Luyện Vinh lồi ra, vẻ mặt không cam lòng, miệng lầm bầm cái gì, máu loãng bắt đầu tràn ra từ khóe miệng.
Binh sĩ kia muốn tiến lên cắt đầu gã, Luyện Vinh bỗng hét lớn một tiếng, mạnh lật thanh mâu. Binh sĩ không kịp né tránh, chết ngay lập tức. Gã cố hết sức rút ra Thanh Xà mâu chống thân thể, cố gắng dùng hơi thở cuối cùng thở ra một hơi.
Luyện Vinh thở dốc nói:
- Tử Long, quay về nói cho chúa công, Luyện Vinh không thể lại vì ngài công thành bạt trại rồi.
Nói xong câu đó, mãnh tướng Luyện Vinh luôn theo Trương Lãng nam chinh bắc chiến, trợn tròn đôi mắt giận dữ, chậm rãi nuốt xuống ngụm khí cuối cùng trong đời, cực kỳ không cam lòng rời đi nhân thế. Nhưng cho dù gã đã chết cũng giống như sống một đời, lưng thẳng tắp.
Chu Du ngẩn ngơ. Trương Lãng này rốt cuộc dùng cách gì mà khiến hết người này đến người khác, thiết huyết nam tử cam nguyện bỏ mạng theo cùng?
Nước mắt của Triệu Vân bất giác tuôn rơi, cố nén lòng đau như dao cắt, vỗ ngựa chạy vội, rất nhanh đã xuyên qua đường núi chạy mất hút.
Chu Du vung kiếm, tức muốn ói máu quát:
- Đuổi theo!!!
Tiếp theo y chỉ xác Luyện Vinh, thở dài nói với thị vệ bên cạnh:
- Hãy an tán vị tướng sĩ này cho tốt.
Đêm, vẫn còn chưa qua đi.
Trương Lãng ở trên lưng ngựa luôn cắn chặt răng, cố buộc mình không quay lại. Sau lưng tiếng chém giết xa dần như tảng đá nặng ngàn cân, đập vào lòng hắn. Tôn Sách, Chu Du, các ngươi nhớ kỹ. Nếu lần này các ngươi không thể lật đổ được ta, vậy chờ Nhữ Nam quận đổi chủ, các ngươi hãy chờ sự trả thù điên cuồng vô cùng vô tận của ta đi! Trương Lãng căm hận nghĩ.
Đi chưa được mấy dặm đường thì có tiếng pháo vang lên. Từ con đường nhỏ bên rừng cây bỗng giết ra một đường nhân mã.
Có một vị tướng cưỡi ngựa ở đằng trước chắn đường, đắc ý cười to nói:- Quả nhiên không ngoài dự đoán của đô đốc, xem coi lần này các ngươi chạy đi đâu được!
Trương Lãng tự phụ dưới tay có Hắc Ưng Vệ tinh nhuệ, quyết đoán ra lệnh:
- Tốc chiến tốc thắng, chuẩn bị phá vòng vây!
Lúc này sau lưng truyền đến từng tiếng gót sắt giẫm đạp, Hàn Cử Tử kinh sợ nói:
- Chúa công, không hay rồi, dường như có đội kỵ binh của phe địch đuổi theo!
Trương Lãng nhướng mày. Không ngờ mấy ngàn quân đội của mình nhanh chóng tan tác như vậy.
Hắn lập tức vung đại đao, dẫn đầu xông lên, một bên lạnh lùng nói:
- Lập tức phá vây!
Triệu Vũ và Dương Dung một trái một phải theo sát Trương Lãng xông lên.
Khoảnh khắc Hắc Ưng Vệ nhận được mệnh lệnh lập tức lộ ra lực lượng bùng nổ, phe địch liền truyền ra từng tiếng hét thảm.
Đại tướng quân địch nằm mơ cũng không ngờ quân đội số ít của Trương Lãng sẽ mạnh mẽ đến vậy, trở tay không kịp, bị lưỡi dao Mai Hoa của Triệu Vũ chém rớt xuống ngựa.
Tuy địch quân mất đi đại tướng nhưng vẫn cực kỳ dũng mãnh. Bởi vì chúng biết đằng sau quân đội lập tức đuổi kịp.
Tuy Hắc Ưng Vệ vô cùng dũng mãnh nhưng nhân số địch quân không ít, trong thoáng chốc không thể đánh mở lỗ hổng, chiến cuộc giằng co.
Mắt thấy đội kỵ binh phe địch đã đuổi theo tới nơi, không lâu sau sẽ tham gia cuộc chiến.
Lúc này, Hàn Cử Tử dẫn ba trăm Hắc Ưng Vệ, dứt khoát dùng liên nỗ tiễn, chưởng tâm lôi, các binh khí siêu tuyệt từ trong đám người nhanh chóng mở ra một đường máu, hơn nữa để ba người Trương Lãng giục ngựa vọt qua. Tiếp theo Yến Minh dẫn hai trăm Hắc Ưng Vệ vừa đánh vừa lùi, bảo vệ Trương Lãng rút lui.
Trương Lãng, Dương Dung, Triệu Vũ, và Yến Minh dẫn gần trăm Hắc Ưng Vệ nhanh chóng chạy hướng Tế Dương.
Không đi một lát thì thành Tế Dương đã ở trước mắt. Đang khi Trương Lãng thở phào một hơi thì bỗng ở một con đường nhỏ giao nhau xuất hiện một đội nhân mã. Đi đầu là người tay cầm trường đao, cả người không mặc miếng giáp nào, cực kỳ dữ tợn hung hãn.
Gã lạnh giọng quát:
- Cam Ninh đã chờ tại đây lâu rồi!
‘Cẩm phàm tặc’ Cam Ninh? Một trong ba hổ tướng Đông Ngô? Trương Lãng chấn kinh, biến sắc mặt thầm nghĩ.
Cam Ninh, tên chữ Hưng Bá, người Ba quận Lâm Giang, sinh năm một trăm sáu mươi ba công nguyên, một trong vài mãnh tướng thời Đông Ngô tam quốc.
Cam Ninh từ nhỏ đã có sức lực hơn người, thích hiệp khách nhưng không làm việc đàng hoàng, tụ tập đám người tự nhận là thủ lĩnh. Họ kết thành bè phái mang cung cầm tên, đầu cắm lông chim, thân đeo chuông du đãng bốn phía. Lúc đó dân chúng vừa nghe tiếng chuông liền biết Cam Ninh đến, bởi vậy gọi họ là Linh Đang tặc.
Cam Ninh ở trong quận lỡ tay giết người, bỏ trốn, rất có thanh danh. Một vào một ra, uy phong hiển hách. Đi thì có xe đưa, nước thì có thuyền đón. Thị tòng theo sau, quần áo lụa là, đi đến đâu là rạng rỡ đến đó. Ngừng chân thì dùng thuyền treo rèm gấm lụa, khi đi thì muốn chặt đứt vứt bỏ, biểu hiện sự giàu sang xa xỉ. Từ đó Cam Ninh có danh hiệu khác là ‘Cẩm phàm tặc’.
Trong lịch sử, Cam Ninh kêu gọi lên rừng hơn hai mươi năm, rồi mới mang theo tám trăm thuộc hạ đến đầu vào Lưu Biểu, an định ở Nam Dương.
Hiện giờ không ngờ Tôn Sách nhanh chân đến trước, thu làm bộ hạ, trở thành kình địch.
Tình thế không cho phép Trương Lãng ở đó nghĩ lung tung, bởi vì Cam Ninh đã dẫn người xông lên rồi.
Bên cạnh Trương Lãng trừ Dương Dung, Triệu Vũ ra, chỉ có Yến Minh và gần trăm Hắc Ưng Vệ.
Dương Dung nhìn bốn phía tràn đầy binh sĩ, nhẹ giọng hỏi Trương Lãng:
- Lão công, bây giờ nên làm sao đây?
Tuy hỏi vậy nhưng trên mặt nàng không chút sợ hãi.
Trương Lãng nhìn thuộc hạ trăm tên Hắc Ưng Vệ, tuy họ trải qua một đêm bôn ba, đại chiến vài phen nhưng ai cũng tinh thần phấn chấn không có chút gì mệt mỏi. Nếu bây giờ sức chiến đấu có tám mươi trên một trăm phần trước kia thì chưa nói tới giết lui kẻ địch, nhưng muốn phá vòng vây thoát ra tuyệt đối có thể.
Triệu Vũ khẽ hừ một tiếng, biểu tình cực kỳ hưng phấn nói:
- Cần gì sợ chúng chứ, xem cô nãi nãi giết bọn chúng đây!
Nói xong nàng vung Mai Hoa thương giương nanh múa vuốt, giống như một thiên thần ác quỷ.
Trương Lãng cười khổ Triệu Vũ không biết trời cao đất rộng, thật không hiểu nàng ngây thơ hay là to gan nữa. Không nói đến bản lĩnh Cam Ninh, chỉ riêng mấy ngàn binh sĩ đứng đó mặc cho người giết cũng đủ chém đến mỏi tay. Nhưng Trương Lãng bị Triệu Vũ nói vậy thì lòng nổi lên hào hùng. Từ lúc nào thì mình đánh mất khí phách rồi? Từ làm thủ lĩnh hai mục Từ, Dương, làm việc biến co đầu rúc cổ, không còn năm đó nhiệt tình.