Chương : 279
hanh âm như họa mi hót, cực kỳ êm tai. Có thể thấy qua ngắn ngủi hồi phục, Trương Ninh từ trận chiến kịch liệt với Cam Ninh đã hồi phục lại sức khỏe.
Trương Lãng giơ tay ý bảo đối phương không cần hành lễ.
Trương Ninh dưới ánh mắt của Trương Lãng thật tự nhiên đứng dậy, lùi xuống dưới.
Ánh mắt Trương Lãng quét người nàng hai lần, cố nặn ra nụ cười nói:
- Trương Ninh, lần này nàng đến rất kịp thời, nếu không chỉ sợ Trương Lãng khó tránh kiếp nạn này.
Trương Ninh mỉm cười, thờ ơ với lời khen tặng, nhàn nhạt nói:
- Tướng quân hồng phúc ngang với trời, cho dù không có Trương Ninh thì tướng quân cũng sẽ bình yên vô sự, chẳng qua thuộc hạ đến đúng lúc mà thôi.
Trương Lãng bởi vì còn đang đau lòng Yến Minh ra đi, thêm vào Hắc Ưng Vệ bị tổn thất không ít, đám người Triệu Vân bặt vô âm tín, cho nên không có tâm tình cùng Trương Ninh vòng vo tam quốc.
Trương Lãng nhẹ giọng nói:
- Nàng đã mệt mỏi một đêm, không bằng nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi lần sau nói tiếp.
Trương Lãng chắp tay hành lễ, đi xuống.
Trương Lãng lo lắng chờ đợi thật lâu.
Rốt cuộc khi trời sáng tỏ, Điển Vi, Thái Sử Từ, hai hổ tướng mang theo mười mấy thương tàn tiểu binh bình yên lần lượt quay về thành Tế Dương.
Trương Lãng thấy là Điển Vi thì tựa như mấy đời gặp lại, kích động nắm chặt đôi tay gã, rất sợ không cẩn thận liền mất đi hổ tướng thân cận trên đời không có người thứ hai này. Bởi vì trận chiến Trương Tú Uyển thành đối với Trương Lãng ấn tượng thật sự quá sâu. Binh khí của Điển Vi bị cướp, tay không giết vô số kẻ địch, bảo vệ Tào Tháo thuận lợi trốn thoát, còn gã thì chiến đấu đến chết, sừng sững không ngã. Tất cả binh sĩ Trương Tú thật lâu sau vẫn không dám tới gần gã, từ đó có thể thấy Điển Vi anh dũng đến cỡ nào.
Trương Lãng thấy thân hình cao to vạm vỡ của Điển Vi, eo to như cái lu, mặt đầy rầu ria, khắp nơi đều nhuộm máu tươi, có thể tưởng tượng gã đã ra sức giết địch tới mức nào.
Nhưng mạnh mẽ như Điển Vi, dưới biểu tình hưng phấn khó thể giấu đi vẻ uể oải.
Thái Sử Từ cũng gần như vậy. Vị đại tướng trong lịch sử chết trẻ này ở dưới tay Trương Lãng tung hoành tài năng, không thể phủ nhận, hiện tại trong quân Giang Đông, uy vọng cao nhất không phải Triệu Vân, không phải Điển Vi, mà là dũng quán ba quân Thái Sử Tử Nghĩa. Từ khi gã đi theo Trương Lãng đến nay, vài năm ngắn ngủi, lớn nhỏ vài chục trận chiến gần như chưa từng thua. Hơn nữa mỗi khi tới lúc quan trọng, gã đều có thể tạo dựng kỳ công. Nhưng lúc này, bước chân trước kia nhanh nhẹn bây giờ biến nặng nề.
Có lẽ thật là quá mệt mỏi rồi.
Đáy mắt Trương Lãng xẹt qua tia thương tiếc.
Vỗ bả vai rắn chắc của hai người, Trương Lãng nói:
- Tử Nghĩa, Lệnh Minh, các ngươi vất vả, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.
Thái Sử Từ thấy biểu tình mệt mỏi của Trương Lãng, con mắt đầy tơ máu, biết hắn đợi cả buổi tối chưa nghỉ ngơi.
Gã rất cảm động nói:
- Chúa công cũng nên nghỉ ngơi sớm, chúng thuộc hạ xin lui trước.
Trương Lãng gật đầu, Thái Sử Từ và Điển Vi rời đi.
Lúc này Dương Dung bước tới, nhẹ giọng nói:
- Lão công, cả đêm huynh không ngủ, hay là cũng đi chợp mắt đi.
Trương Lãng lắc đầu nói:
- Triệu Vân, Luyện Vinh còn chưa trở về, làm sao ta có thể yên tâm ngủ cho được? Dung nhi, muội đã mệt, đi nghỉ ngơi đi.
Dương Dung thở dài một tiếng, đứng cạnhhắn, lặng yên không nói.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong lòng Trương Lãng bất an ngày càng nhiều hơn.
Lúc này, binh sĩ gác cổng bỗng hô lên:
- Triệu Vân tướng quân cầu kiến!
Trương Lãng lập tức bật dậy khỏi ghế, mừng rỡ nghênh đón.
Triệu Vân bước nhanh tiến lên, trên khuôn mặt tuấn tú không kịp lau đi phong trần. Mồ hôi hòa máu dính vào mặt, áo giáp ngân bạch nhiễm thành đỏ thẫm, có thể thấy khi đó tình hình thảm liệt cỡ nào. Dù vậy nhưng thân hình Triệu Vân thẳng tắp mạnh mẽ, bước chân vẫn nhẹ nhàng. Chỉ có từ người y truyền ra khí thế, trải qua thiết và huyết rèn luyện biến càng thêm cường đại, cứng cỏi.
Trương Lãng thở phào một hơi, trên mặt âm trầm rốt cuộc có nụ cười, nói:
- Tử Long, ngươi bình an trở về là tốt rồi.
Triệu Vân cung kính nói:
- Đa tạ chủ nhân quan tâm.
Trương Lãng từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá khắp người Triệu Vân, thấy y không thiếu hụt chỗ nào, khen rằng:
- Thấy ra Tử Long ở trong địch quân mà vẫn lông tóc vô thương, thật khiến người thán phục.
Triệu Vân cúi đầu nói:
- Thật hổ thẹn, chúa công, thuộc hạ vô năng, Luyện Vinh đã…
Trương Lãng mới nở nụ cười trong khoảnh khắc đông cứng.
Hắn thất thanh hỏi:
- Luyện Vinh, hắn…rốt cuộc làm sao?
Triệu Vân quay đầu đi, ấp a ấp úng.
Trương Lãng căng thẳng liên tục giục hỏi.
Triệu Vân cuối cùng khó khăn nói:
- Luyện tướng quân trong lúc rút lui bị loạn tiễn bắn chết!
Tuy Trương Lãng đã chuẩn bị sẵn sàng tình huống xấu nhất nhưng vẫn không thể chấp nhận kết quả này. Nghe xong tin đó, hắn ngây ra như phỗng, như bị hóa đá. Trong một đêm mất đi hai đại tướng đắc lực, tổn thất này có thể nói là vô cùng thảm trọng, là tổn thất mà từ khi Trương Lãng khởi binh đến giờ chưa từng gặp.
Tâm tình của Trương Lãng vô cùng xấu.
Hai người im lặng thật lâu sau, Triệu Vân không muốn tăng thêm buồn phiền cho Trương Lãng, thừa dịp cáo từ.
Mọi người thấy vậy cũng lùi xuống, chỉ để lại một mình Trương Lãng ở trong đại đường ngẩn ngơ.
Tự trách, đau lòng, buồn bực, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đối thủ mạnh vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Thật không ngờ Chu Du sẽ hiểm độc như vậy, liều mạng một kích. Đích thật, trận chiến bắt vua là cách tốt nhất để lấy yếu thắng mạnh. Nếu không có Trương Ninh xuất hiện, kế sách của họ xem như cực kỳ thành công. Nhưng lấy trí tuệ của Quách Gia, Điền Phong không khả năng không phát hiện chút manh mối, đặc biệt là binh đóng chốt chặn khác thường, ngăn cản viện quân của hắn.
Hắn không đoán ra có lẽ là vì lo lắng an nguy của Cao Thuận mà đầu óc không bình tĩnh, nhưng hai người kia thì không thể như vậy được.
Kỳ thực cũng khó trách họ. Quách Gia, Điền Phong có lợi hại như thế nào thì chỉ là người, không phải thần. Tựa như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa được thổi phồng giống thần, Gia Cát Lượng cũng có thất bại Nhai Đình, lục xuất kỳ sơn. Thêm nữa chiêu này đúng là ngoài dự đoán mọi người, binh thoát hiểm địa, nhất chín nhì bù, một khi bại thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hai bên mới vừa khai chiến, nào có chủ soái sẽ liều mạng đánh cuộc như vậy. Nhưng nói đi phải nói lại, kế sách của Chu Du tương đương thành công, nếu như không có Trương Ninh, kẻ thua chính là Trương Lãng. Bởi vì mặc kệ là ai cũng không ngờ vừa bắt đầu thì Chu Du đã liều mạng như vậy.
Trương Lãng giơ tay ý bảo đối phương không cần hành lễ.
Trương Ninh dưới ánh mắt của Trương Lãng thật tự nhiên đứng dậy, lùi xuống dưới.
Ánh mắt Trương Lãng quét người nàng hai lần, cố nặn ra nụ cười nói:
- Trương Ninh, lần này nàng đến rất kịp thời, nếu không chỉ sợ Trương Lãng khó tránh kiếp nạn này.
Trương Ninh mỉm cười, thờ ơ với lời khen tặng, nhàn nhạt nói:
- Tướng quân hồng phúc ngang với trời, cho dù không có Trương Ninh thì tướng quân cũng sẽ bình yên vô sự, chẳng qua thuộc hạ đến đúng lúc mà thôi.
Trương Lãng bởi vì còn đang đau lòng Yến Minh ra đi, thêm vào Hắc Ưng Vệ bị tổn thất không ít, đám người Triệu Vân bặt vô âm tín, cho nên không có tâm tình cùng Trương Ninh vòng vo tam quốc.
Trương Lãng nhẹ giọng nói:
- Nàng đã mệt mỏi một đêm, không bằng nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi lần sau nói tiếp.
Trương Lãng chắp tay hành lễ, đi xuống.
Trương Lãng lo lắng chờ đợi thật lâu.
Rốt cuộc khi trời sáng tỏ, Điển Vi, Thái Sử Từ, hai hổ tướng mang theo mười mấy thương tàn tiểu binh bình yên lần lượt quay về thành Tế Dương.
Trương Lãng thấy là Điển Vi thì tựa như mấy đời gặp lại, kích động nắm chặt đôi tay gã, rất sợ không cẩn thận liền mất đi hổ tướng thân cận trên đời không có người thứ hai này. Bởi vì trận chiến Trương Tú Uyển thành đối với Trương Lãng ấn tượng thật sự quá sâu. Binh khí của Điển Vi bị cướp, tay không giết vô số kẻ địch, bảo vệ Tào Tháo thuận lợi trốn thoát, còn gã thì chiến đấu đến chết, sừng sững không ngã. Tất cả binh sĩ Trương Tú thật lâu sau vẫn không dám tới gần gã, từ đó có thể thấy Điển Vi anh dũng đến cỡ nào.
Trương Lãng thấy thân hình cao to vạm vỡ của Điển Vi, eo to như cái lu, mặt đầy rầu ria, khắp nơi đều nhuộm máu tươi, có thể tưởng tượng gã đã ra sức giết địch tới mức nào.
Nhưng mạnh mẽ như Điển Vi, dưới biểu tình hưng phấn khó thể giấu đi vẻ uể oải.
Thái Sử Từ cũng gần như vậy. Vị đại tướng trong lịch sử chết trẻ này ở dưới tay Trương Lãng tung hoành tài năng, không thể phủ nhận, hiện tại trong quân Giang Đông, uy vọng cao nhất không phải Triệu Vân, không phải Điển Vi, mà là dũng quán ba quân Thái Sử Tử Nghĩa. Từ khi gã đi theo Trương Lãng đến nay, vài năm ngắn ngủi, lớn nhỏ vài chục trận chiến gần như chưa từng thua. Hơn nữa mỗi khi tới lúc quan trọng, gã đều có thể tạo dựng kỳ công. Nhưng lúc này, bước chân trước kia nhanh nhẹn bây giờ biến nặng nề.
Có lẽ thật là quá mệt mỏi rồi.
Đáy mắt Trương Lãng xẹt qua tia thương tiếc.
Vỗ bả vai rắn chắc của hai người, Trương Lãng nói:
- Tử Nghĩa, Lệnh Minh, các ngươi vất vả, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.
Thái Sử Từ thấy biểu tình mệt mỏi của Trương Lãng, con mắt đầy tơ máu, biết hắn đợi cả buổi tối chưa nghỉ ngơi.
Gã rất cảm động nói:
- Chúa công cũng nên nghỉ ngơi sớm, chúng thuộc hạ xin lui trước.
Trương Lãng gật đầu, Thái Sử Từ và Điển Vi rời đi.
Lúc này Dương Dung bước tới, nhẹ giọng nói:
- Lão công, cả đêm huynh không ngủ, hay là cũng đi chợp mắt đi.
Trương Lãng lắc đầu nói:
- Triệu Vân, Luyện Vinh còn chưa trở về, làm sao ta có thể yên tâm ngủ cho được? Dung nhi, muội đã mệt, đi nghỉ ngơi đi.
Dương Dung thở dài một tiếng, đứng cạnhhắn, lặng yên không nói.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong lòng Trương Lãng bất an ngày càng nhiều hơn.
Lúc này, binh sĩ gác cổng bỗng hô lên:
- Triệu Vân tướng quân cầu kiến!
Trương Lãng lập tức bật dậy khỏi ghế, mừng rỡ nghênh đón.
Triệu Vân bước nhanh tiến lên, trên khuôn mặt tuấn tú không kịp lau đi phong trần. Mồ hôi hòa máu dính vào mặt, áo giáp ngân bạch nhiễm thành đỏ thẫm, có thể thấy khi đó tình hình thảm liệt cỡ nào. Dù vậy nhưng thân hình Triệu Vân thẳng tắp mạnh mẽ, bước chân vẫn nhẹ nhàng. Chỉ có từ người y truyền ra khí thế, trải qua thiết và huyết rèn luyện biến càng thêm cường đại, cứng cỏi.
Trương Lãng thở phào một hơi, trên mặt âm trầm rốt cuộc có nụ cười, nói:
- Tử Long, ngươi bình an trở về là tốt rồi.
Triệu Vân cung kính nói:
- Đa tạ chủ nhân quan tâm.
Trương Lãng từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá khắp người Triệu Vân, thấy y không thiếu hụt chỗ nào, khen rằng:
- Thấy ra Tử Long ở trong địch quân mà vẫn lông tóc vô thương, thật khiến người thán phục.
Triệu Vân cúi đầu nói:
- Thật hổ thẹn, chúa công, thuộc hạ vô năng, Luyện Vinh đã…
Trương Lãng mới nở nụ cười trong khoảnh khắc đông cứng.
Hắn thất thanh hỏi:
- Luyện Vinh, hắn…rốt cuộc làm sao?
Triệu Vân quay đầu đi, ấp a ấp úng.
Trương Lãng căng thẳng liên tục giục hỏi.
Triệu Vân cuối cùng khó khăn nói:
- Luyện tướng quân trong lúc rút lui bị loạn tiễn bắn chết!
Tuy Trương Lãng đã chuẩn bị sẵn sàng tình huống xấu nhất nhưng vẫn không thể chấp nhận kết quả này. Nghe xong tin đó, hắn ngây ra như phỗng, như bị hóa đá. Trong một đêm mất đi hai đại tướng đắc lực, tổn thất này có thể nói là vô cùng thảm trọng, là tổn thất mà từ khi Trương Lãng khởi binh đến giờ chưa từng gặp.
Tâm tình của Trương Lãng vô cùng xấu.
Hai người im lặng thật lâu sau, Triệu Vân không muốn tăng thêm buồn phiền cho Trương Lãng, thừa dịp cáo từ.
Mọi người thấy vậy cũng lùi xuống, chỉ để lại một mình Trương Lãng ở trong đại đường ngẩn ngơ.
Tự trách, đau lòng, buồn bực, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đối thủ mạnh vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Thật không ngờ Chu Du sẽ hiểm độc như vậy, liều mạng một kích. Đích thật, trận chiến bắt vua là cách tốt nhất để lấy yếu thắng mạnh. Nếu không có Trương Ninh xuất hiện, kế sách của họ xem như cực kỳ thành công. Nhưng lấy trí tuệ của Quách Gia, Điền Phong không khả năng không phát hiện chút manh mối, đặc biệt là binh đóng chốt chặn khác thường, ngăn cản viện quân của hắn.
Hắn không đoán ra có lẽ là vì lo lắng an nguy của Cao Thuận mà đầu óc không bình tĩnh, nhưng hai người kia thì không thể như vậy được.
Kỳ thực cũng khó trách họ. Quách Gia, Điền Phong có lợi hại như thế nào thì chỉ là người, không phải thần. Tựa như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa được thổi phồng giống thần, Gia Cát Lượng cũng có thất bại Nhai Đình, lục xuất kỳ sơn. Thêm nữa chiêu này đúng là ngoài dự đoán mọi người, binh thoát hiểm địa, nhất chín nhì bù, một khi bại thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hai bên mới vừa khai chiến, nào có chủ soái sẽ liều mạng đánh cuộc như vậy. Nhưng nói đi phải nói lại, kế sách của Chu Du tương đương thành công, nếu như không có Trương Ninh, kẻ thua chính là Trương Lãng. Bởi vì mặc kệ là ai cũng không ngờ vừa bắt đầu thì Chu Du đã liều mạng như vậy.