Chương : 284
Mọi người quay về phủ, Trương Lãng bày đơn giản tiệc rượu mời họ.
Chớp mắt lại qua nửa tuần, so sánh với thành Tế Dương yên tĩnh, bên Nhữ Nam thì trống trận ầm ĩ. Nhưng tình hình chiến đấu không có tính đột phá lớn, hai bên vẫn là có thắng có bại. Tuy Quách Gia liên tục hiến kế, nhưng khi binh sĩ chấp hành thì luôn kém một chiêu, bị Tôn Sách sớm phát hiện, chiến cuộc giằng co.
Tuy rằng là vậy nhưng quân Giang Đông vẫn rất thành công ở hậu phương tạc sông, tin tưởng không lâu có thể lấp sông hộ thành.
Còn ‘Quật tử quân’ có xe bắn đá yểm hộ đã đào tới dưới cửa thành, chỉ chờ thời cơ tốt nhất sẽ lẻn vào thành.
Quách Gia mắt thấy thời cơ dần chín muồi, rốt cuộc vào một buổi tối đi tới chủ lều của Từ Hoảng.
Lúc này Từ Hoảng làm chủ tướng đang vội vàng sứt đầu mẻ trán.
Từ Hoảng thấy Quách Gia tới, vội vàng đứng lên nghênh đón, bỏ qua lời khách sáo, mở miệng liền hỏi:
- Quân sư có nghĩ ra cách gì hay không?
Quách Gia mỉm cười nói:
- Công Minh đừng vội, chúng ta tiến vào nói chuyện kỹ hơn.
Làm sao Từ Hoảng không vội cho được. Binh sĩ Giang Đông từ xa đến, xâm nhập vào đất địch, phải trong thời gian ngắn lấy cho được thắng lợi có tính quyết định. Một khi trở thành trận chiến lề mề tiêu hao, đây là điều Trương Lãng không cho phép.
Từ Hoảng nín nửa ngày, chờ Quách Gia ngồi vào ghế, pha trà, làm xong hết tất cả mới xoa tay ai oán nói:
- Quân sư, ngươi đừng lề mề nữa, có mau nói không thì bảo?
Đường như Quách Gia không cảm nhận được tâm tình sốt ruột của Từ Hoảng, nhấp một ngụm trà thơm, nhắm mắt say mê.
Biểu tình đó khiến Từ Hoảng suýt phát điên.
Lúc này Quách Gia mới chậm chạp mở mắt ra, không nhanh không chậm nói:
- Công Minh, ngươi cho rằng Tôn Sách muốn xoay chuyển tình thế bất lợi vào lúc này thì dùng cách gì là tốt nhất?
Từ Hoảng nghe thế suýt ngất xỉu, phát cuồng lên, muốn bóp cổ Quách Gia cho rồi.
Gã nghiến răng nói:
- Quân sư, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa được không?
Quách Gia lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Công Minh, đây chính là vấn đề lớn. Ngươi nhất định phải hiểu, biết được tiên cơ của địch mới bách chiến bách thắng!
Từ Hoảng thấy Quách Gia nghiêm túc như vậy, bất đắc dĩ ổn định tâm thần.
Gã ngẫm nghĩ, nói:
- Tôn Sách trong tình huống như vậy, muốn chuyển bại thành thắng thì có một vài cách.
Quách Gia rất có hứng thú hỏi:
- Ồ, Công Minh nói ra nghe xem.
Từ Hoảng cười nói:
- Thường thấy nhất chính là kế bắt vua, nhưng họ đã dùng, còn thất bại, chắc không có gan dùng lần thứ hai.
Quách Gia gật đầu ra vẻ đồng ý.
- Loại thứ hai thì…
Từ Hoảng trầm tư, nói:
- Cướp đường quân lương của ta, khiến chúng ta không có tiếp viện. Không ra mấy ngày, trong quân không có lương, đến lúc đó quân tâm rối loạn vậy một kích có thể diệt. Quách Gia vỗ tay khen:
- Công Minh nói rất đúng!
Từ Hoảng nói tiếp:
- Loại thứ ba là mượn sức bên ngoài, mà có thể giúp cho hắn chắc chỉ có Tào Tháo.
Quách Gia cười nói:
- Ha ha, không sai. Xem tình hình Tôn Sách làm mấy năm nay không khả năng có đội kỵ binh cường đại như vậy, nếu nói sau lưng không có Tào Tháo thầm ủng hộ, ta đánh chết cũng không tin. Nhưng xem tình hình hiện nay thì Tào Tháo không khả năng xuất binh. Gần đây Trương Tế tấn công Uyển thành, bị tên lạc bắn trúng, sinh mệnh nguy trong sớm chiều, chỉ sợ sức chú ý của Tào Tháo đã đặt ở Quan Trung, không quan tâm Tôn Sách chết sống.
Từ Hoảng suy nghĩ một lát, cười khổ nói:
- Quân sư, Hoảng chỉ có thể nghĩ nhiều như thế.
Quách Gia nói:
- Vậy tốt rồi, bên trong mấy cách Công Minh nói, muốn thực hiện hành động thì là cái nào?
Từ Hoảng không chút nghĩ ngợi nói:
- Tất nhiên là sai một đại tướng đốt lương thảo quân ta rồi.
Quách Gia nheo mắt, cười càng tươi.
Ở trong mắt Từ Hoảng thì cảm thấy Quách Gia ngày càng cao thâm khó dò, không biết gã có mưu ma chước quỷ gì nữa.
Đang lúc gã bực mình thì Quách Gia bỗng nhiên hỏi:
- Tướng quân, ngươi có biết bây giờ Chu Du đang ở đâu không?
Từ Hoảng chấn động tinh thần, mơ hồ cảm thấy nắm chắc điểm mấu chốt, thất thanh kêu:
- Không lẽ là…
Quách Gia khẽ thở dài, tự tin tràn đầy nói:
- Nếu ta đoán không sai, hiện giờ chắc chắn hắn không ở tại thành Nhữ Nam, bởi vì từ lúc ban đầu đánh bất ngờ chúa công thất bại thì hắn chưa từng trở về. Bây giờ xem ra chắc là đang ở một chỗ bí mật nào đó tập hợp, rồi lợi dụng tính cơ động của đội kỵ binh đi cướp đường quân lương của ta.
Từ Hoảng biến sắc mặt liên tục, cuối cùng cực kỳ hoảng sợ nói:
- Không lẽ chúng lại muốn tập kích thành Tế Dương ư? Chúa công đang tại đó, hơn nữa tất cả tiếp tế tiền tuyến quân ta đều tại đó!
Quách Gia lắc đầu, quái dị cười, nói:
- Không thể nào. Bây giờ có một vạn viện quân Hoài Nam, thêm vào Trương Ninh, Mao Kiệt, cho dù Chu Du có mưu kế chồng chất cũng không khả năng ngốc đến chạy tới thành Tế Dương.
Từ Hoảng trong phút chốc không hiểu được, nghi ngờ hỏi:
- Không lẽ là…?
Quách Gia tự tin nói:
- Chắc chắn Chu Du lợi dụng tính cơ động của đám kỵ binh đường dài đánh lén Hoàn thành.
Từ Hoảng lần nữa kinh sợ kêu lên:
- A!
Quách Gia không quan tâm gã kinh ngạc, dùng giọng điệu chắc chắn quả quyết nói:
- Từ khi chúng đánh lén chúa công không thành công, cả chiến cuộc rơi vào bị động. Muốn chuyển bại thành thắng thì tất nhiên phải làm một điều gì đó có thể đả kích sĩ khí của quân ta, lương thảo là điểm mấu chốt đó.
Từ Hoảng từ trong ngắn ngủi hỗn loạn hồi phục tinh thần, binh tĩnh nói:
- Hiện tại Lăng tướng quân áp giải nhóm lương thảo đầu tiên đã tới rồi, nhóm thứ hai thì đang chuẩn bị lên đường. Có phải Chu Du sẽ nhân cơ hội này nửa đường bỗng nhiên tập kích không? Không được, nhất định phải sai người báo cho chúa công ngay!
Từ Hoảng càng nghĩ càng lo, vội vàng kêu binh sĩ tiến vào.
Quách Gia lắc đầu nói:
- Công Minh, sự bình tĩnh bình thường của ngươi nay đi đâu rồi?
Từ Hoảng hơi khó hiểu hỏi:
- Ý của quân sư là sao?
Quách Gia vẫy lui binh sĩ tiến vào, nghiêm mặt nói:
- Liên quan đến điều này thì ngày hôm qua Gia đã trước tiên viết thư cho chúa công rồi, nhóm chúa công chắc chắn sẽ có đối sách tương ứng, việc này không cần tướng quân lo lắng.
Quách Gia tạm ngừng, nhìn Từ Hoảng, đầy ẩn ý nói:
- Làm sao đánh hạ Nhữ Nam mới là chức trách của tướng quân.
Từ Hoảng hơi hiểu ra, nhưng vẫn có chút rối loạn nói:
- Quân sư đừng vòng vo nữa, có lời gì cứ nói thẳng ra đi.
Quách Gia cười nói:
- Đây là cơ hội của Chu Du nhưng cũng là cơ hội của chúng ta.
Từ Hoảng dường như hơi hiểu ra:
- Ý của quân sư là…?
Chớp mắt lại qua nửa tuần, so sánh với thành Tế Dương yên tĩnh, bên Nhữ Nam thì trống trận ầm ĩ. Nhưng tình hình chiến đấu không có tính đột phá lớn, hai bên vẫn là có thắng có bại. Tuy Quách Gia liên tục hiến kế, nhưng khi binh sĩ chấp hành thì luôn kém một chiêu, bị Tôn Sách sớm phát hiện, chiến cuộc giằng co.
Tuy rằng là vậy nhưng quân Giang Đông vẫn rất thành công ở hậu phương tạc sông, tin tưởng không lâu có thể lấp sông hộ thành.
Còn ‘Quật tử quân’ có xe bắn đá yểm hộ đã đào tới dưới cửa thành, chỉ chờ thời cơ tốt nhất sẽ lẻn vào thành.
Quách Gia mắt thấy thời cơ dần chín muồi, rốt cuộc vào một buổi tối đi tới chủ lều của Từ Hoảng.
Lúc này Từ Hoảng làm chủ tướng đang vội vàng sứt đầu mẻ trán.
Từ Hoảng thấy Quách Gia tới, vội vàng đứng lên nghênh đón, bỏ qua lời khách sáo, mở miệng liền hỏi:
- Quân sư có nghĩ ra cách gì hay không?
Quách Gia mỉm cười nói:
- Công Minh đừng vội, chúng ta tiến vào nói chuyện kỹ hơn.
Làm sao Từ Hoảng không vội cho được. Binh sĩ Giang Đông từ xa đến, xâm nhập vào đất địch, phải trong thời gian ngắn lấy cho được thắng lợi có tính quyết định. Một khi trở thành trận chiến lề mề tiêu hao, đây là điều Trương Lãng không cho phép.
Từ Hoảng nín nửa ngày, chờ Quách Gia ngồi vào ghế, pha trà, làm xong hết tất cả mới xoa tay ai oán nói:
- Quân sư, ngươi đừng lề mề nữa, có mau nói không thì bảo?
Đường như Quách Gia không cảm nhận được tâm tình sốt ruột của Từ Hoảng, nhấp một ngụm trà thơm, nhắm mắt say mê.
Biểu tình đó khiến Từ Hoảng suýt phát điên.
Lúc này Quách Gia mới chậm chạp mở mắt ra, không nhanh không chậm nói:
- Công Minh, ngươi cho rằng Tôn Sách muốn xoay chuyển tình thế bất lợi vào lúc này thì dùng cách gì là tốt nhất?
Từ Hoảng nghe thế suýt ngất xỉu, phát cuồng lên, muốn bóp cổ Quách Gia cho rồi.
Gã nghiến răng nói:
- Quân sư, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa được không?
Quách Gia lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Công Minh, đây chính là vấn đề lớn. Ngươi nhất định phải hiểu, biết được tiên cơ của địch mới bách chiến bách thắng!
Từ Hoảng thấy Quách Gia nghiêm túc như vậy, bất đắc dĩ ổn định tâm thần.
Gã ngẫm nghĩ, nói:
- Tôn Sách trong tình huống như vậy, muốn chuyển bại thành thắng thì có một vài cách.
Quách Gia rất có hứng thú hỏi:
- Ồ, Công Minh nói ra nghe xem.
Từ Hoảng cười nói:
- Thường thấy nhất chính là kế bắt vua, nhưng họ đã dùng, còn thất bại, chắc không có gan dùng lần thứ hai.
Quách Gia gật đầu ra vẻ đồng ý.
- Loại thứ hai thì…
Từ Hoảng trầm tư, nói:
- Cướp đường quân lương của ta, khiến chúng ta không có tiếp viện. Không ra mấy ngày, trong quân không có lương, đến lúc đó quân tâm rối loạn vậy một kích có thể diệt. Quách Gia vỗ tay khen:
- Công Minh nói rất đúng!
Từ Hoảng nói tiếp:
- Loại thứ ba là mượn sức bên ngoài, mà có thể giúp cho hắn chắc chỉ có Tào Tháo.
Quách Gia cười nói:
- Ha ha, không sai. Xem tình hình Tôn Sách làm mấy năm nay không khả năng có đội kỵ binh cường đại như vậy, nếu nói sau lưng không có Tào Tháo thầm ủng hộ, ta đánh chết cũng không tin. Nhưng xem tình hình hiện nay thì Tào Tháo không khả năng xuất binh. Gần đây Trương Tế tấn công Uyển thành, bị tên lạc bắn trúng, sinh mệnh nguy trong sớm chiều, chỉ sợ sức chú ý của Tào Tháo đã đặt ở Quan Trung, không quan tâm Tôn Sách chết sống.
Từ Hoảng suy nghĩ một lát, cười khổ nói:
- Quân sư, Hoảng chỉ có thể nghĩ nhiều như thế.
Quách Gia nói:
- Vậy tốt rồi, bên trong mấy cách Công Minh nói, muốn thực hiện hành động thì là cái nào?
Từ Hoảng không chút nghĩ ngợi nói:
- Tất nhiên là sai một đại tướng đốt lương thảo quân ta rồi.
Quách Gia nheo mắt, cười càng tươi.
Ở trong mắt Từ Hoảng thì cảm thấy Quách Gia ngày càng cao thâm khó dò, không biết gã có mưu ma chước quỷ gì nữa.
Đang lúc gã bực mình thì Quách Gia bỗng nhiên hỏi:
- Tướng quân, ngươi có biết bây giờ Chu Du đang ở đâu không?
Từ Hoảng chấn động tinh thần, mơ hồ cảm thấy nắm chắc điểm mấu chốt, thất thanh kêu:
- Không lẽ là…
Quách Gia khẽ thở dài, tự tin tràn đầy nói:
- Nếu ta đoán không sai, hiện giờ chắc chắn hắn không ở tại thành Nhữ Nam, bởi vì từ lúc ban đầu đánh bất ngờ chúa công thất bại thì hắn chưa từng trở về. Bây giờ xem ra chắc là đang ở một chỗ bí mật nào đó tập hợp, rồi lợi dụng tính cơ động của đội kỵ binh đi cướp đường quân lương của ta.
Từ Hoảng biến sắc mặt liên tục, cuối cùng cực kỳ hoảng sợ nói:
- Không lẽ chúng lại muốn tập kích thành Tế Dương ư? Chúa công đang tại đó, hơn nữa tất cả tiếp tế tiền tuyến quân ta đều tại đó!
Quách Gia lắc đầu, quái dị cười, nói:
- Không thể nào. Bây giờ có một vạn viện quân Hoài Nam, thêm vào Trương Ninh, Mao Kiệt, cho dù Chu Du có mưu kế chồng chất cũng không khả năng ngốc đến chạy tới thành Tế Dương.
Từ Hoảng trong phút chốc không hiểu được, nghi ngờ hỏi:
- Không lẽ là…?
Quách Gia tự tin nói:
- Chắc chắn Chu Du lợi dụng tính cơ động của đám kỵ binh đường dài đánh lén Hoàn thành.
Từ Hoảng lần nữa kinh sợ kêu lên:
- A!
Quách Gia không quan tâm gã kinh ngạc, dùng giọng điệu chắc chắn quả quyết nói:
- Từ khi chúng đánh lén chúa công không thành công, cả chiến cuộc rơi vào bị động. Muốn chuyển bại thành thắng thì tất nhiên phải làm một điều gì đó có thể đả kích sĩ khí của quân ta, lương thảo là điểm mấu chốt đó.
Từ Hoảng từ trong ngắn ngủi hỗn loạn hồi phục tinh thần, binh tĩnh nói:
- Hiện tại Lăng tướng quân áp giải nhóm lương thảo đầu tiên đã tới rồi, nhóm thứ hai thì đang chuẩn bị lên đường. Có phải Chu Du sẽ nhân cơ hội này nửa đường bỗng nhiên tập kích không? Không được, nhất định phải sai người báo cho chúa công ngay!
Từ Hoảng càng nghĩ càng lo, vội vàng kêu binh sĩ tiến vào.
Quách Gia lắc đầu nói:
- Công Minh, sự bình tĩnh bình thường của ngươi nay đi đâu rồi?
Từ Hoảng hơi khó hiểu hỏi:
- Ý của quân sư là sao?
Quách Gia vẫy lui binh sĩ tiến vào, nghiêm mặt nói:
- Liên quan đến điều này thì ngày hôm qua Gia đã trước tiên viết thư cho chúa công rồi, nhóm chúa công chắc chắn sẽ có đối sách tương ứng, việc này không cần tướng quân lo lắng.
Quách Gia tạm ngừng, nhìn Từ Hoảng, đầy ẩn ý nói:
- Làm sao đánh hạ Nhữ Nam mới là chức trách của tướng quân.
Từ Hoảng hơi hiểu ra, nhưng vẫn có chút rối loạn nói:
- Quân sư đừng vòng vo nữa, có lời gì cứ nói thẳng ra đi.
Quách Gia cười nói:
- Đây là cơ hội của Chu Du nhưng cũng là cơ hội của chúng ta.
Từ Hoảng dường như hơi hiểu ra:
- Ý của quân sư là…?