Chương : 287
Trương Lãng nói:
- Vậy thì khiến Thái Sử Từ và Lăng Thống tùy thời giữ liên lạc, nếu hắn không xuất hiện tình huống gì thì cứ tiếp tục nam hạ Hoàn thành, để Tử Long lĩnh binh sĩ tiếp ứng, bảo vệ lương thảo.
Điền Phong nói:
- Cách này không sai.
Theo Thái Sử Từ xuất phát, Triệu Vân cũng bắt đầu lên đường.
Lại qua hai ngày, chiến cuộc rốt cuộc nghênh đến biến chuyển to lớn.
Tôn Sách bị lừa.
Tình cảm sâu nặng giữa gã và Chu Du chỉ là nhân tố, chất xúc tác là Trương Tế tấn công Nam Dương bất hạnh chết trận rồi.
Trương Tế bị tên lạc bắn trúng, sau đó chữa trị vô phương cuối cùng chết.
Tất nhiên Thái Mạo sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bắt đầu dẫn đại quân phản công. Thái Trung, Thái Hòa, hai bên kỵ binh liên tục trùng kích. Rất nhanh, quân Trương Tế bởi vì rắn mất đầu, quân tâm hỗn loạn, không chiến tự tan.
Nửa đường cháu của Trương Tế là Trương Tú bởi vì có danh vọng cao nhất nên bị đẩy lên làm thủ lĩnh.
Trương Tú vốn muốn báo thù cho Trương Tế rồi lại tấn công Nam Dương. Chợt nghe Tào quân qua Lạc Thủy, phát binh ba vạn thủ Quan Trung, hù gã sợ hãi suốt đêm dẫn binh sĩ rút về Quan Trung.
Trương Tú chết đi khiến Tôn Sách mòn mỏi chờ Tào Tháo phát binh cứu viện rốt cuộc hiểu đã bị Tào Tháo bỏ rơi minh hữu là mình, lựa chọn bá chiếm Quan Trung. Càng giọt nước tràn ly là gã phái thân tín đã quay về nói rằng Chu Du thật sự bị vây khốn ở vùng Dương Tuyền, thành Tân Thái lại sắp bị phá. Lòng rối như tơ vò, Tôn Sách quyết định dập nồi chìm thuyền, suốt đêm miễn cưỡng đột phá vòng vây, giải cứu Chu Du rồi rút về Giang Hạ.
Mưu sĩ Trương Hoành hết lời khuyên nhủ:
- Chúa công, không thể được! Khi đô đốc rời đi dặn đi dặn lại rằng mặc kệ xảy ra tình huống gì nhất định phải thủ vững, không ra thành chiến đấu là được. Chẳng bao lâu sau quân Trương Lãng không còn lương thảo sẽ tự động rút binh.
Tôn Sách không nghe theo, cho rằng Chu Du bị bao vây nếu không đi cứu thì mình suốt đời cắn rứt lương tâm.
Trương Hoành thấy khuyên bảo vô vọng, đổi ý đề nghị Tôn Sách trước thăm dò thực hư địch quân.
Lần này Tôn Sách lập tức đồng ý ngay.
Đêm canh ba, ngoài thành một mảnh yên tĩnh, phương xa leo lét ngọn đuốc dường như nói cho biết phòng tuyến quân Từ Hoảng cực kỳ lỏng lẻo.
Tôn Sách mang theo một vạn binh sĩ tinh nhuệ dưới ánh trăng lén ra khỏi thành.
Lần này Tôn Sách đi là theo ý của Trương Hoành, định trước thăm dò xem binh lực của quân Từ Hoảng rốt cuộc ra sao, sức chiến đấu có hiện tượng giảm sút không. Nếu có thì chứng minh quân Giang Đông thật sự điều động nhân mã chi viện. Ngược lại thì chứng minh họ lừa gã ra thành chiến đấu, vậy gã sẽ trước tiên rút về thành.
Suy nghĩ của Tôn Sách nào giấu được mắt Quách Gia, gã đã thiết kế một cái hố bẫy chờ Tôn Sách nhảy xuống. Tôn Sách hoàn toàn không biết gì hết. Trong mắt gã, quân Giang Đông phòng thủ bên ngoài không ít, thoạt trông không tệ, khiến gã căng thẳng, mới có cảm giác lọt vào cạm bẫy.
Tôn Sách ở bên ngoài tra xét một lúc, rốt cuộc lấy ra cung to một mũi tên bắn vào vệ binh trên tháp canh, mở màn hành động cướp trại của họ.
Tôn Sách một ngựa chạy hàng đầu xung phong lao vào đại trại quân Từ Hoảng, đây là phong cách vốn có của gã, xung phong đi đầu, khích lệ binh sĩ.
Binh sĩ Giang Đông lập tức phản ứng lại ngay, có người hét to:
- Địch quân cướp trại!!!
Tiếng giết, tiếng hét thảm bắt đầu vang lên.
Binh sĩ đi ra từ trong trại có tóc mai rối bù, có y giáp chưa ngay ngắn, có mắt nhập nhèm buồn ngủ. Giây phút đó Tôn Sách tin tưởng mình thành công cướp trại. Nhưng gã không vui vẻ mà ngược lại càng lo lắng hơn.
Trước đòn công kích mạnh mẽ của Tôn Sách, tuy quân Giang Đông ngoan cường kháng cự, nhưng cuối cùng bởi vì điều đi một phần binh lực, hơn nữa đích thực không chuẩn bị sẵn sàng, không lâu sau bắt đầu tan tác rút lui.
Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là Quách Gia đã sớm định trước rồi.
Tôn Sách không ngờ sẽ phá vòng vây dễ dàng đến vậy, tâm lý không hề nghi ngờ có trá hay không, chỉ càng thêm lo lắng tình huống bên Chu Du. Bởi vì trải qua nhiều mặt chứng thực, Tôn Sách không thể không tin tính chính xác của tin tức.
Kỳ thật điều này không thể trách Tôn Sách vô dụng, mưu sư bất tài, loại việc đấu trí thế này không phải sở trường của gã. Trương Hoành thì so với bày mưu tính kế càng am hiểu thi thư giai triện, giống như Trương Chiêu, là cao thủ nội chính Đông Ngô đương thời. Chủ yếu là vì Quách Gia làm việc này quá tốt, sau khi phong tỏa phòng tuyến, hậu quả trực tiếp là tin tức không thể chính xác truyền vào thành Nhữ Nam, lại còn bắt vài tên người liên lạc. Nếu không phải đối phương tự sát ngay tại chỗ, nói không chừng còn đào ra được tung tích quân Chu Du. Dù là vậy nhưng cũng thành công cắt đứt liên lạc cùng Tôn Sách.
Tôn Sách lĩnh ba ngàn đội kỵ binh xông tới trước nhất, hai bên bảy ngàn bộ binh theo sát phía sau, thành hình trùy tam giác, vô cùng sắc bén.
Từ Hoảng mới bắt đầu còn làm bộ chỉ huy binh sĩ phòng thủ, cuối cùng dứt khoát không làm, khiến binh sĩ chạy đi.
Tôn Sách không tâm tình đuổi theo, phá tan phòng tuyến quân Giang Đông xong lập tức khiến binh sĩ rút lui, lao hướng Dương Tuyền.
Quách Gia có binh sĩ hộ vệ đứng trên một ngọn đồi nhỏ ở không xa, khóe mắt liếc ngọn đuốc rồng rắn dần khuất xa, vui vẻ trò chuyện cùng Trình Dục.
Trình Dục tán thán nói: - Quả nhiên không ngoài dự đoán của quân sư, Tôn Sách đi nhanh như vậy sợ là chết càng mau.
Quách Gia cười xua tay nói:
- Trọng Đức còn chưa hiểu ý của chúa công, nếu thật muốn Tôn Sách chết thì năm đó đã sớm diệt cỏ tận gốc rồi.
Trình Dục kinh ngạc nói:
- Không lẽ chúa công vẫn muốn chiêu Tôn Sách làm thuộc hạ?
Quách Gia gật đầu.
Trình Dục hít ngụm khí lạnh, nói:
- Tôn Sách như mãnh hổ trong núi, đã quen địa vị bá vương, làm sau chịu khuất phục dưới tay người? Cho dù thật sự đầu hàng, chỉ sợ nuôi hổ bên người, không biết khi nào thì bị cắn ngược lại.
Quách Gia phản đối nói:
- Cái này thì chưa chắc. Từ lâu nghe tiếng Tôn Sách khoan dung rộng rãi, độ lượng, tri ân báo đáp, nghĩ đến chúa công ta lần trước khoan hậu thả Tôn Sách, sau đó ước pháp tam chương. Nếu lần này lại thắng thì rất có khả năng sự thành.
Trình Dục vẫn giữ sự nghi ngờ nói:
- Trước đó vài ngày khi chúa công tấn công thành Tế Dương chẳng phải đã giết đệ đệ ruột của gã, Tôn Dực sao? Thù này Tôn Sách làm sao không ghi trong lòng được?
Quách Gia cười to nói:
- Cái này không cần lo lắng. Tôn Dực chết trận, chỉ sợ Tôn Sách và Chu Du khó tránh khỏi trách nhiệm. Chuyện Tôn Dực và Tôn Sách không hợp nhau mọi người đều biết. Ngày đó Tôn Kiên chết trận, hai người vì giành quyền kế thừa mà minh tranh ám đoạt, chuyện này không phải nan đề.
Trình Dục mấp máy môi, tuy cảm thấy khả năng không lớn nhưng phút chốc không nghĩ ra lý do gì để phản bác.
- Vậy thì khiến Thái Sử Từ và Lăng Thống tùy thời giữ liên lạc, nếu hắn không xuất hiện tình huống gì thì cứ tiếp tục nam hạ Hoàn thành, để Tử Long lĩnh binh sĩ tiếp ứng, bảo vệ lương thảo.
Điền Phong nói:
- Cách này không sai.
Theo Thái Sử Từ xuất phát, Triệu Vân cũng bắt đầu lên đường.
Lại qua hai ngày, chiến cuộc rốt cuộc nghênh đến biến chuyển to lớn.
Tôn Sách bị lừa.
Tình cảm sâu nặng giữa gã và Chu Du chỉ là nhân tố, chất xúc tác là Trương Tế tấn công Nam Dương bất hạnh chết trận rồi.
Trương Tế bị tên lạc bắn trúng, sau đó chữa trị vô phương cuối cùng chết.
Tất nhiên Thái Mạo sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bắt đầu dẫn đại quân phản công. Thái Trung, Thái Hòa, hai bên kỵ binh liên tục trùng kích. Rất nhanh, quân Trương Tế bởi vì rắn mất đầu, quân tâm hỗn loạn, không chiến tự tan.
Nửa đường cháu của Trương Tế là Trương Tú bởi vì có danh vọng cao nhất nên bị đẩy lên làm thủ lĩnh.
Trương Tú vốn muốn báo thù cho Trương Tế rồi lại tấn công Nam Dương. Chợt nghe Tào quân qua Lạc Thủy, phát binh ba vạn thủ Quan Trung, hù gã sợ hãi suốt đêm dẫn binh sĩ rút về Quan Trung.
Trương Tú chết đi khiến Tôn Sách mòn mỏi chờ Tào Tháo phát binh cứu viện rốt cuộc hiểu đã bị Tào Tháo bỏ rơi minh hữu là mình, lựa chọn bá chiếm Quan Trung. Càng giọt nước tràn ly là gã phái thân tín đã quay về nói rằng Chu Du thật sự bị vây khốn ở vùng Dương Tuyền, thành Tân Thái lại sắp bị phá. Lòng rối như tơ vò, Tôn Sách quyết định dập nồi chìm thuyền, suốt đêm miễn cưỡng đột phá vòng vây, giải cứu Chu Du rồi rút về Giang Hạ.
Mưu sĩ Trương Hoành hết lời khuyên nhủ:
- Chúa công, không thể được! Khi đô đốc rời đi dặn đi dặn lại rằng mặc kệ xảy ra tình huống gì nhất định phải thủ vững, không ra thành chiến đấu là được. Chẳng bao lâu sau quân Trương Lãng không còn lương thảo sẽ tự động rút binh.
Tôn Sách không nghe theo, cho rằng Chu Du bị bao vây nếu không đi cứu thì mình suốt đời cắn rứt lương tâm.
Trương Hoành thấy khuyên bảo vô vọng, đổi ý đề nghị Tôn Sách trước thăm dò thực hư địch quân.
Lần này Tôn Sách lập tức đồng ý ngay.
Đêm canh ba, ngoài thành một mảnh yên tĩnh, phương xa leo lét ngọn đuốc dường như nói cho biết phòng tuyến quân Từ Hoảng cực kỳ lỏng lẻo.
Tôn Sách mang theo một vạn binh sĩ tinh nhuệ dưới ánh trăng lén ra khỏi thành.
Lần này Tôn Sách đi là theo ý của Trương Hoành, định trước thăm dò xem binh lực của quân Từ Hoảng rốt cuộc ra sao, sức chiến đấu có hiện tượng giảm sút không. Nếu có thì chứng minh quân Giang Đông thật sự điều động nhân mã chi viện. Ngược lại thì chứng minh họ lừa gã ra thành chiến đấu, vậy gã sẽ trước tiên rút về thành.
Suy nghĩ của Tôn Sách nào giấu được mắt Quách Gia, gã đã thiết kế một cái hố bẫy chờ Tôn Sách nhảy xuống. Tôn Sách hoàn toàn không biết gì hết. Trong mắt gã, quân Giang Đông phòng thủ bên ngoài không ít, thoạt trông không tệ, khiến gã căng thẳng, mới có cảm giác lọt vào cạm bẫy.
Tôn Sách ở bên ngoài tra xét một lúc, rốt cuộc lấy ra cung to một mũi tên bắn vào vệ binh trên tháp canh, mở màn hành động cướp trại của họ.
Tôn Sách một ngựa chạy hàng đầu xung phong lao vào đại trại quân Từ Hoảng, đây là phong cách vốn có của gã, xung phong đi đầu, khích lệ binh sĩ.
Binh sĩ Giang Đông lập tức phản ứng lại ngay, có người hét to:
- Địch quân cướp trại!!!
Tiếng giết, tiếng hét thảm bắt đầu vang lên.
Binh sĩ đi ra từ trong trại có tóc mai rối bù, có y giáp chưa ngay ngắn, có mắt nhập nhèm buồn ngủ. Giây phút đó Tôn Sách tin tưởng mình thành công cướp trại. Nhưng gã không vui vẻ mà ngược lại càng lo lắng hơn.
Trước đòn công kích mạnh mẽ của Tôn Sách, tuy quân Giang Đông ngoan cường kháng cự, nhưng cuối cùng bởi vì điều đi một phần binh lực, hơn nữa đích thực không chuẩn bị sẵn sàng, không lâu sau bắt đầu tan tác rút lui.
Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là Quách Gia đã sớm định trước rồi.
Tôn Sách không ngờ sẽ phá vòng vây dễ dàng đến vậy, tâm lý không hề nghi ngờ có trá hay không, chỉ càng thêm lo lắng tình huống bên Chu Du. Bởi vì trải qua nhiều mặt chứng thực, Tôn Sách không thể không tin tính chính xác của tin tức.
Kỳ thật điều này không thể trách Tôn Sách vô dụng, mưu sư bất tài, loại việc đấu trí thế này không phải sở trường của gã. Trương Hoành thì so với bày mưu tính kế càng am hiểu thi thư giai triện, giống như Trương Chiêu, là cao thủ nội chính Đông Ngô đương thời. Chủ yếu là vì Quách Gia làm việc này quá tốt, sau khi phong tỏa phòng tuyến, hậu quả trực tiếp là tin tức không thể chính xác truyền vào thành Nhữ Nam, lại còn bắt vài tên người liên lạc. Nếu không phải đối phương tự sát ngay tại chỗ, nói không chừng còn đào ra được tung tích quân Chu Du. Dù là vậy nhưng cũng thành công cắt đứt liên lạc cùng Tôn Sách.
Tôn Sách lĩnh ba ngàn đội kỵ binh xông tới trước nhất, hai bên bảy ngàn bộ binh theo sát phía sau, thành hình trùy tam giác, vô cùng sắc bén.
Từ Hoảng mới bắt đầu còn làm bộ chỉ huy binh sĩ phòng thủ, cuối cùng dứt khoát không làm, khiến binh sĩ chạy đi.
Tôn Sách không tâm tình đuổi theo, phá tan phòng tuyến quân Giang Đông xong lập tức khiến binh sĩ rút lui, lao hướng Dương Tuyền.
Quách Gia có binh sĩ hộ vệ đứng trên một ngọn đồi nhỏ ở không xa, khóe mắt liếc ngọn đuốc rồng rắn dần khuất xa, vui vẻ trò chuyện cùng Trình Dục.
Trình Dục tán thán nói: - Quả nhiên không ngoài dự đoán của quân sư, Tôn Sách đi nhanh như vậy sợ là chết càng mau.
Quách Gia cười xua tay nói:
- Trọng Đức còn chưa hiểu ý của chúa công, nếu thật muốn Tôn Sách chết thì năm đó đã sớm diệt cỏ tận gốc rồi.
Trình Dục kinh ngạc nói:
- Không lẽ chúa công vẫn muốn chiêu Tôn Sách làm thuộc hạ?
Quách Gia gật đầu.
Trình Dục hít ngụm khí lạnh, nói:
- Tôn Sách như mãnh hổ trong núi, đã quen địa vị bá vương, làm sau chịu khuất phục dưới tay người? Cho dù thật sự đầu hàng, chỉ sợ nuôi hổ bên người, không biết khi nào thì bị cắn ngược lại.
Quách Gia phản đối nói:
- Cái này thì chưa chắc. Từ lâu nghe tiếng Tôn Sách khoan dung rộng rãi, độ lượng, tri ân báo đáp, nghĩ đến chúa công ta lần trước khoan hậu thả Tôn Sách, sau đó ước pháp tam chương. Nếu lần này lại thắng thì rất có khả năng sự thành.
Trình Dục vẫn giữ sự nghi ngờ nói:
- Trước đó vài ngày khi chúa công tấn công thành Tế Dương chẳng phải đã giết đệ đệ ruột của gã, Tôn Dực sao? Thù này Tôn Sách làm sao không ghi trong lòng được?
Quách Gia cười to nói:
- Cái này không cần lo lắng. Tôn Dực chết trận, chỉ sợ Tôn Sách và Chu Du khó tránh khỏi trách nhiệm. Chuyện Tôn Dực và Tôn Sách không hợp nhau mọi người đều biết. Ngày đó Tôn Kiên chết trận, hai người vì giành quyền kế thừa mà minh tranh ám đoạt, chuyện này không phải nan đề.
Trình Dục mấp máy môi, tuy cảm thấy khả năng không lớn nhưng phút chốc không nghĩ ra lý do gì để phản bác.