Chương : 297
Dễ dàng vậy sao?
Hoàng Tự hừ lạnh một tiếng.
Binh sĩ Giang Đông đều hình thành một cái lưới bao vây đem quân địch bốn phương tám hướng vây vào trong đó.
Mà quân địch tựa hồ như không cam lòng mãnh liệt mà phản kích.
Trong nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, huyết nhục bay tứ tung, địch quân kỵ binh dũng mãnh dị thường tuy nhiên vì dải đất cho nên không cách nào phát huy yêu điểm một khi bị mất ưu thế liền bị chế trụ toàn diện.
Xu thế bao vây tiêu diệt lập tức hình thành, Hoàng Tự bỗng nhiên nhíu mày lại trong lòng thầm kêu nguy rồi.
Ở phía tây nam không biết khi nào xuất hiện một đám quân quái dị tuy nhân lực không nhiều nhưng đều rất cao minh, binh sĩ bình thường đấu một một không lại bọn họ.
- Là Cam Ninh Linh Đang Binh.
Hoàng Tự không chút nghĩ ngợi cả kinh thốt lên.
Cam Ninh đã đến Chu Du nhất định ở đây.
Hoàng Tự cố gắng để cho mình tỉnh táo lại ở phía cửa tây nam một viên đại tướng dẫn đầu mà tấn công.
Hoàng Tự vừa sợ vừa giận, mình đã quên bố cục đại trại kết cấu trong ngoài, phòng tủ ngoại tuyến lấy công làm chủ nếu như quân địch từ phía bên trong mà xông ra uy lực dĩ nhiên tăng mạnh.
Xét đến cùng Hoàng Tự hành quân vẫn còn hơi thiển cận kinh nghiệm vẫn chưa có.
Hoàng Tự không cam lòng để khối thịt béo trước mắt bay đi hắn lập tức để cho binh sĩ chuẩn bị ngựa, dẫn đầu xông ra ngoài.
Quân địch bại lui, Hoàng Tự thầm thề nhất định không thể bỏ qua cho Chu Du.
Hai phe bắt đầu giằng co quân địch xông tới chiến mà bại lui thời gian dần trôi qua, Hoàng Tự cũng rời binh mã chủ lực ra khỏi xa đại trại.
Đúng lúc này có một phó tướng ghìm cương góp lời:
- Tướng quân giặc cùng chớ đuổi, quân địch rõ ràng đang dụ chiến quân ta e là có lừa dối.
Hoàng Tự cuối cùng vẫn là một người thông minh, hắn lập tức thanh tỉnh lại lại thấy phía trước quân địch chết rất ít nhân mã thì thất thanh nói:
- Nguy rồi chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn, mau quay lại đại trại.
Quân địch thấy Hoàng Tự quay đầu trở lại thì bắt đầu phản công.
Hoàng Tự tâm loạn như ma quân địch ở phía sau cấp tốc đuổi theo.
Thời gian mấu chốt này Trương Lãng mang theo binh sĩ xông tới.
Binh sĩ Cam Ninh trước sau chặn đường.
Hoàng Tự vui mừng quá đỗi lập tức hội cùng với Trương Lãng kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Trương Lãng nổi giận quát nói:
- Ngươi hành quân cũng mấy năm rồi tại sao còn như vậy còn không mau lĩnh nhân mã quay trở lại phòng điạ trại, bảo hộ Tôn Sách không bị cướp đi đoái công chuộc tội
Hoàng Tự cũng không biết làm sao hắn đành phải lĩnh đội ngũ nhanh chóng lui về.
Mà binh mã Cam Ninh bị Trương Lãng vây quanh trong nhất thời không thoát ra được.
Hóa ra Trương Lãng đã bí mật dẫn binh sĩ lên cách đại trại của Hoàng Tự mười dặm mà ẩn thân, quan sát nhất cử nhất động của chiến cuộc, nhìn thấy quân địch tàn quân bại tướng lui về liền toàn quân xuất kính. Bởi vì trời tối chỉ nương theo phán đoán của Hoàng Tự hắn liền kêu lên:
- Chu Du có ở đây.
Ở trong đám quân địch có một người thô to lên:
- Trương Lãng cẩu nhi gia gia của ngươi Cam Ninh ở đây lần trước để cho cái mạng nhỏ của ngươi chạy thoát lần này xem ngươi chạy đi đâu.
Trương Lãng ngửa mặt lên trời sau đó lạnh lùng nói:
- Cam Ninh nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng ta không nhớ chuyện lần trước ngươi giết hai tên ái tướng còn nếu dám phản kháng, ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi.
Chiến tướng Cam Ninh cười lạnh nói:
- Bằng vào ngươi không xứng để Cam Ninh ta động thủ.
Trương Lãng nhìn tả hữu mà quát to:
- Điển Vi ở đâu?
Điển Vi tùy tùng bên cạnh Trương Lãng liền giục ngựa ra ứng tiếng:
- Có thuộc hạ.
Trương Lãng liền hung hăng nói:
- Cam Ninh hôm nay giao cho ngươi bất luận sống chết vì Yen Minh mà báo mối huyết hận.
Điển Vi căm hờn nói:
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Điển Vi vung song kích lên hét lớn:
- Cam Ninh tiểu nhi có gan tử chiến với Điển Vi.
Cam Ninh cười một tràng:
- Ta cũng muốn biết thủ hạ số một của Trương Lãng lợi hại thế nào.
Ở phía sau Trương Lãng bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Cam Ninh nếu như hôm nay ngươi có thể thắng Điển Vi thì ta không những thả ngươi đi mà các huynh đệ của ngươi cũng có thê rời khỏi đây. Cam Ninh mặc dù động tâm nhưng vẫn tỉnh táo hỏi lại:
- Chuyện này là thật?
Trương Lãng cười ha hả:
- Trương Lãng ta đã lừa gạt người bao giờ chưa?
Cam Ninh hai mắt phát sáng chiến ý phóng đại.
Cam Ninh hừ lạnh một tiếng không nói gì ở trong quân xung phong lên chém giết.
Điển Vi dùng thiết kích chặn lại, hung hăng nện xuống một phen.
Cam NInh thấy Điển Vi cầm kích lập tức đại đao quét ngang ý đồ đẩy thiết kích ra, thẳng bức tới.
Điển Vi tuy không đủ cơ linh nhưng võ nghệ trời sinh có cảm giác cộng thêm nhiều năm huyết chiến nơi sa trường làm sao không rõ ảo diệu bên trong tay phải hắn khẽ kích nhẹ, dùng lực phá vỡ ngàn cân, biến chiêu cực nhanh khiến cho Trương Lãng đang xem cũng phải tán thưởng.
Cam Ninh cũng không phải là hạng tầm thượng, hắn một chiêu là biết đối thủ cường đại miệng bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng phát ra vô số đao quang kiếm ảnh bao phủ lấy Điển Vi.
Chiến trường vang lên thanh âm binh khí va chạm đương đương với nhau khiến cho áp chế toàn bộ hỗn loạn xung quanh.
Cam Ninh thường cơ mà thay đổi phương vị của hai người.
Điển Vi xúc động tăng vọt nói:
- Tên này rất cao minh.
Khuôn mặt của Cam Ninh vẫn bình tĩnh như nước kỳ thật trong lòng của hắn đang rất khiếp sợ, hai thanh đao ở trong tay của mình lại không thể triển khai một đòn với đối phương khó trách Trương Lãng có lòng tin như vậy.
Điển Vi cũng mặc kệ Cam Ninh biết cái gì trong lúc này hắn dùng thế vạn mã lao nhanh, hoa thành vô số kích ảnh bức người vô cùng.
Cam Ninh gặp chiêu phá chiêu cũng không hề nhượng bộ.
Chớp mắt hai người đã qua lại hơi mười chiêu biến hóa cực nhanh chiêu thức tuyệt luân, Trương Lãng nhìn mà hoa cả mắt.
Trương Lãng nhàn rỗi đánh giá chiến trường một phen.
Linh Đang binh của đối phương mặc dù binh lực khá mạnh không ngừng kết trận tự thủ ra sức phản kích nếu như ở điều kiện ngang nhau quân Giang Đông tuyệt đối không phải là đối thủ nhưng binh lực hai bên chênh lệch quá nhiều, khắp nơi đều là tràng diện lấy nhiều đánh ít, xa luân chiến khiến cho quân địch tiêu hao thể lực thật lớn.
Rất nhanh chóng, mấy trăm Linh Đang Binh đã rơi vào tình cảnh xấu, nếu không có gì bất ngờ một lúc nữa thôi toàn quân sẽ bị diệt.
Trương Lãng trong lòng đại phóng, một khi trừ bỏ được Linh Đang Binh thì cũng giống như là đã lấy đi mạng của Cam Ninh thiếu đi sự ủng hộ của hắn Chu Du mất đi phụ tá đắc lực.
Hoàng Tự hừ lạnh một tiếng.
Binh sĩ Giang Đông đều hình thành một cái lưới bao vây đem quân địch bốn phương tám hướng vây vào trong đó.
Mà quân địch tựa hồ như không cam lòng mãnh liệt mà phản kích.
Trong nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, huyết nhục bay tứ tung, địch quân kỵ binh dũng mãnh dị thường tuy nhiên vì dải đất cho nên không cách nào phát huy yêu điểm một khi bị mất ưu thế liền bị chế trụ toàn diện.
Xu thế bao vây tiêu diệt lập tức hình thành, Hoàng Tự bỗng nhiên nhíu mày lại trong lòng thầm kêu nguy rồi.
Ở phía tây nam không biết khi nào xuất hiện một đám quân quái dị tuy nhân lực không nhiều nhưng đều rất cao minh, binh sĩ bình thường đấu một một không lại bọn họ.
- Là Cam Ninh Linh Đang Binh.
Hoàng Tự không chút nghĩ ngợi cả kinh thốt lên.
Cam Ninh đã đến Chu Du nhất định ở đây.
Hoàng Tự cố gắng để cho mình tỉnh táo lại ở phía cửa tây nam một viên đại tướng dẫn đầu mà tấn công.
Hoàng Tự vừa sợ vừa giận, mình đã quên bố cục đại trại kết cấu trong ngoài, phòng tủ ngoại tuyến lấy công làm chủ nếu như quân địch từ phía bên trong mà xông ra uy lực dĩ nhiên tăng mạnh.
Xét đến cùng Hoàng Tự hành quân vẫn còn hơi thiển cận kinh nghiệm vẫn chưa có.
Hoàng Tự không cam lòng để khối thịt béo trước mắt bay đi hắn lập tức để cho binh sĩ chuẩn bị ngựa, dẫn đầu xông ra ngoài.
Quân địch bại lui, Hoàng Tự thầm thề nhất định không thể bỏ qua cho Chu Du.
Hai phe bắt đầu giằng co quân địch xông tới chiến mà bại lui thời gian dần trôi qua, Hoàng Tự cũng rời binh mã chủ lực ra khỏi xa đại trại.
Đúng lúc này có một phó tướng ghìm cương góp lời:
- Tướng quân giặc cùng chớ đuổi, quân địch rõ ràng đang dụ chiến quân ta e là có lừa dối.
Hoàng Tự cuối cùng vẫn là một người thông minh, hắn lập tức thanh tỉnh lại lại thấy phía trước quân địch chết rất ít nhân mã thì thất thanh nói:
- Nguy rồi chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn, mau quay lại đại trại.
Quân địch thấy Hoàng Tự quay đầu trở lại thì bắt đầu phản công.
Hoàng Tự tâm loạn như ma quân địch ở phía sau cấp tốc đuổi theo.
Thời gian mấu chốt này Trương Lãng mang theo binh sĩ xông tới.
Binh sĩ Cam Ninh trước sau chặn đường.
Hoàng Tự vui mừng quá đỗi lập tức hội cùng với Trương Lãng kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Trương Lãng nổi giận quát nói:
- Ngươi hành quân cũng mấy năm rồi tại sao còn như vậy còn không mau lĩnh nhân mã quay trở lại phòng điạ trại, bảo hộ Tôn Sách không bị cướp đi đoái công chuộc tội
Hoàng Tự cũng không biết làm sao hắn đành phải lĩnh đội ngũ nhanh chóng lui về.
Mà binh mã Cam Ninh bị Trương Lãng vây quanh trong nhất thời không thoát ra được.
Hóa ra Trương Lãng đã bí mật dẫn binh sĩ lên cách đại trại của Hoàng Tự mười dặm mà ẩn thân, quan sát nhất cử nhất động của chiến cuộc, nhìn thấy quân địch tàn quân bại tướng lui về liền toàn quân xuất kính. Bởi vì trời tối chỉ nương theo phán đoán của Hoàng Tự hắn liền kêu lên:
- Chu Du có ở đây.
Ở trong đám quân địch có một người thô to lên:
- Trương Lãng cẩu nhi gia gia của ngươi Cam Ninh ở đây lần trước để cho cái mạng nhỏ của ngươi chạy thoát lần này xem ngươi chạy đi đâu.
Trương Lãng ngửa mặt lên trời sau đó lạnh lùng nói:
- Cam Ninh nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng ta không nhớ chuyện lần trước ngươi giết hai tên ái tướng còn nếu dám phản kháng, ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi.
Chiến tướng Cam Ninh cười lạnh nói:
- Bằng vào ngươi không xứng để Cam Ninh ta động thủ.
Trương Lãng nhìn tả hữu mà quát to:
- Điển Vi ở đâu?
Điển Vi tùy tùng bên cạnh Trương Lãng liền giục ngựa ra ứng tiếng:
- Có thuộc hạ.
Trương Lãng liền hung hăng nói:
- Cam Ninh hôm nay giao cho ngươi bất luận sống chết vì Yen Minh mà báo mối huyết hận.
Điển Vi căm hờn nói:
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Điển Vi vung song kích lên hét lớn:
- Cam Ninh tiểu nhi có gan tử chiến với Điển Vi.
Cam Ninh cười một tràng:
- Ta cũng muốn biết thủ hạ số một của Trương Lãng lợi hại thế nào.
Ở phía sau Trương Lãng bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Cam Ninh nếu như hôm nay ngươi có thể thắng Điển Vi thì ta không những thả ngươi đi mà các huynh đệ của ngươi cũng có thê rời khỏi đây. Cam Ninh mặc dù động tâm nhưng vẫn tỉnh táo hỏi lại:
- Chuyện này là thật?
Trương Lãng cười ha hả:
- Trương Lãng ta đã lừa gạt người bao giờ chưa?
Cam Ninh hai mắt phát sáng chiến ý phóng đại.
Cam Ninh hừ lạnh một tiếng không nói gì ở trong quân xung phong lên chém giết.
Điển Vi dùng thiết kích chặn lại, hung hăng nện xuống một phen.
Cam NInh thấy Điển Vi cầm kích lập tức đại đao quét ngang ý đồ đẩy thiết kích ra, thẳng bức tới.
Điển Vi tuy không đủ cơ linh nhưng võ nghệ trời sinh có cảm giác cộng thêm nhiều năm huyết chiến nơi sa trường làm sao không rõ ảo diệu bên trong tay phải hắn khẽ kích nhẹ, dùng lực phá vỡ ngàn cân, biến chiêu cực nhanh khiến cho Trương Lãng đang xem cũng phải tán thưởng.
Cam Ninh cũng không phải là hạng tầm thượng, hắn một chiêu là biết đối thủ cường đại miệng bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng phát ra vô số đao quang kiếm ảnh bao phủ lấy Điển Vi.
Chiến trường vang lên thanh âm binh khí va chạm đương đương với nhau khiến cho áp chế toàn bộ hỗn loạn xung quanh.
Cam Ninh thường cơ mà thay đổi phương vị của hai người.
Điển Vi xúc động tăng vọt nói:
- Tên này rất cao minh.
Khuôn mặt của Cam Ninh vẫn bình tĩnh như nước kỳ thật trong lòng của hắn đang rất khiếp sợ, hai thanh đao ở trong tay của mình lại không thể triển khai một đòn với đối phương khó trách Trương Lãng có lòng tin như vậy.
Điển Vi cũng mặc kệ Cam Ninh biết cái gì trong lúc này hắn dùng thế vạn mã lao nhanh, hoa thành vô số kích ảnh bức người vô cùng.
Cam Ninh gặp chiêu phá chiêu cũng không hề nhượng bộ.
Chớp mắt hai người đã qua lại hơi mười chiêu biến hóa cực nhanh chiêu thức tuyệt luân, Trương Lãng nhìn mà hoa cả mắt.
Trương Lãng nhàn rỗi đánh giá chiến trường một phen.
Linh Đang binh của đối phương mặc dù binh lực khá mạnh không ngừng kết trận tự thủ ra sức phản kích nếu như ở điều kiện ngang nhau quân Giang Đông tuyệt đối không phải là đối thủ nhưng binh lực hai bên chênh lệch quá nhiều, khắp nơi đều là tràng diện lấy nhiều đánh ít, xa luân chiến khiến cho quân địch tiêu hao thể lực thật lớn.
Rất nhanh chóng, mấy trăm Linh Đang Binh đã rơi vào tình cảnh xấu, nếu không có gì bất ngờ một lúc nữa thôi toàn quân sẽ bị diệt.
Trương Lãng trong lòng đại phóng, một khi trừ bỏ được Linh Đang Binh thì cũng giống như là đã lấy đi mạng của Cam Ninh thiếu đi sự ủng hộ của hắn Chu Du mất đi phụ tá đắc lực.