Chương 11: Tâm trạng ngài không tốt sao?
Biết bài học gì vậy? Phong Nguyệt nhẹ nhàng xoa tay, lạnh lùng nhìn hắn: "Nô gia làm gì sai mà chọc công tử giận như vậy?"
"Làm gì sai sao?" Ân Qua Chỉ quay hàm siết chặt: "Ngay từ đầu ta đã cảnh cáo ngươi, chớ có tiếp cận Thái Tử."
Nàng ta giỏi thật, chỉ chớp mắt đã tiếp cận được đến giường!
Tay ôm eo nàng hơi mạnh, hắn giục ngựa, vó ngựa giơ cao, xóc đến mức Phong Nguyệt theo bản năng ôm vội cổ ngựa.
"Là hắn chủ động tới cửa tìm nô gia, nô gia mở cửa làm ăn buôn bán, có lý do gì mà từ chối?" Phong Nguyệt bực mình nhìn đường phía trước, nói: "Công tử nếu có bản lĩnh thì chặn Thái Tử, không cho hắn đến cửa phòng nô gia đi, tác quai tác quái trên người nô gia thì có bản lĩnh gì?"
"......" Miệng lưỡi sắc bén.
Vì cái gì đổ lỗi cho nàng ư? Đó là bởi tư thế kia của nàng rõ ràng tự mình vui vẻ hầu hạ Thái Tử, nửa điểm không có ý từ chối! Diệp Ngự Khanh là người thông minh cỡ nào chứ, lỡ như bị hắn lợi dụng, cô gái này chết như nào còn không biết đâu, nói không chừng còn liên lụy đến hắn. Không trách nàng thì còn trách ai?
"Điện hạ." Người trong xe ngựa phía sau xốc màn xe, nhìn ngựa càng lúc càng chạy nhanh, nhịn không được nhíu mày: "Phong Nguyệt cô nương còn thương tích trong người, không bằng bảo nàng lên xe ngồi đi?"
Ân Qua Chỉ không quay đầu lại: "Không cần, nàng ta tự mình muốn cưỡi ngựa."
Tự mình muốn cái pà ngươi! Phong Nguyệt cắn răng, bộ dạng vô cùng đáng thương quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt tràn đầy thê thảm, bất đắc dĩ, ai oán.
Diệp Ngự Khanh lắc đầu thở dài: "Điện hạ thật sự không thương hoa tiếc ngọc."
"Tại hạ đương nhiên không hiểu nữ nhân bằng Thái Tử rồi." Dù nói như vậy, Ân Qua Chỉ rốt cuộc vẫn còn có nhân tính, hơi kéo dây cương, rũ mắt liếc người đằng trước một cái.
Cũng đủ thông minh đấy, còn biết ôm cổ ngựa, chẳng qua sắc mặt rất khó coi, sườn mặt và cổ trắng bệch.
Làm như hắn không bằng cầm thú.
Môi mỏng hơi mím chặt, Ân Đại hoàng tử nắm trong tay trăm ngàn tính mạng khó có dịp động lòng trắc ẩn, thu tay lại ghìm ngựa, thấp giọng hỏi cô: "Muốn ngồi xe ngựa sao?"
Phong Nguyệt đã nửa sống nửa chết, nằm trên lưng ngựa cũng không thèm ậm ừ nên mới giả bộ chết!
Trước kia luôn có người nói, Ân Đại hoàng tử máu lạnh vô tình, không coi người là người, nàng còn cảm thấy là người ta ác ý bôi nhọ. Hiện tại đặt trên người mình, Phong Nguyệt mới phát hiện, tên này máu lạnh vô tình, còn không bằng súc sinh! Kỹ nữ thì làm sao? Kỹ nữ không phải người chắc? May mà nàng biết cưỡi ngựa, đổi thành cô nương mảnh mai nào khác, còn không phải xóc nảy cho người ta ngã ngựa gặp Diêm Vương à?
Xứng đáng không cưới được vợ!
Vừa nói thầm xong, người sau lưng xuống ngựa, tiếp đến ôm eo nàng, cùng nhấc nàng xuống.
"Làm gì vậy?" Phong Nguyệt tức giận hỏi một câu, cơ thể mềm như sợi rong biển, cứ như vậy vắt ngang tay hắn, hoàn toàn từ bỏ việc chống cự.
Dù sao chống cự cũng không có ích gì.
Ân Qua Chỉ không hé răng, xách nàng đến xe ngựa phía sau, cùng ngồi lên.
Cái này có chút ngoài ý muốn, Phong Nguyệt chớp mắt, bị đặt trên đệm mềm, hướng về phía Diệp Ngự Khanh ngồi đối diện lộ ra nụ cười tươi rói, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Công tử không đành lòng sao?"
Ân Qua Chỉ phất vạt áo ngồi cạnh nàng, mặt không biểu cảm, nói: "Không phải, chỉ là đột nhiên nhớ tới luật pháp, giết người phải đền mạng."
Phong Nguyệt: "......"
Diệp Ngự Khanh bật cười, phe phẩy cây quạt nói: "Bên ngoài trời nắng to, trong xe mát mẻ."
"Đúng vậy." Phong Nguyệt sửa sang lại búi tóc rối loạn, cười nhạt: "Xe ngựa tốt nhất."
Ân Qua Chỉ hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, không hề mở miệng. Phong Nguyệt đưa mắt nháy với Diệp Ngự Khanh, người kia khẽ động mắt, mỉm cười đầy ẩn ý, đôi môi cong lên.
Đến khi đôi mắt mệt mỏi, Phong Nguyệt mới nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Ân Qua Chỉ hôm nay mặc một bộ huyền y rất có khí chất, so với lúc mặc bạch y nhìn như hai người khác nhau, nửa mái tóc đen được búi cao, một nửa rũ xuống ngang vai, lúc gió thổi qua cọ sát đường viền cứng như thép, trông rất thú vị.
Vẻ ngoài này của hắn đúng là trời cao ban cho, thế cho nên mặc dù hắn tính nết kém cỏi thế nào, các cô gái trong doanh trại vẫn là người trước ngã xuống, người sau đã tiến lên, so với việc đích càng cao thì càng chạy theo tích cực hơn. Thiếu nữ tuổi trẻ chưa hiểu hết sự đời, càng cảm thấy tướng mạo như thế đúng là lang quân như ý, lỡ trao lầm trái tim, cuối cùng đến cặn bã cũng không còn.
Vừa ngu xuẩn lại vừa đáng thương.
Diệp Ngự Khanh nhẹ nhàng phẩy quạt, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt, hay nói cách khác là nhìn chằm chằm Phong Nguyệt.
Cô gái này lớn lên vô cùng xinh đẹp, ít nhất so với những người đẹp mắt hắn đã từng gặp, cô dung nhan có thừa. Hàng lông mày lá liễu cong vút, đôi mắt phượng, sống mũi cao thẳng hơn so với các cô gái khác, mang theo chút anh tuấn, nhưng trang điểm quá đậm càng làm cho nàng thêm cảm giác kiều diễm mê người. Giữa trán vẽ hoa điền màu hồng càng khiến khuôn mặt thêm mức tình tứ.
Nếu nàng chỉ là một kỹ nữ, có lẽ hắn là sẽ coi trọng, sau đó cùng nàng thân mật một thời gian cũng sẽ thôi. Nhưng trước mắt, khi nàng nhìn Ân Qua Chỉ, trong mắt có quá nhiều ẩn ý, có lẽ bản thân nàng cũng chưa ý thức được, nó như đang giằng co giãy giụa giữa yêu và hận, giữa biển mênh mông sương mù kia, cực kỳ giống bộ dáng khi nằm dưới thân hắn.
Đột nhiên hắn rất muốn biết, sau lưng nàng rốt cuộc có chuyện gì.
Người có thể làm hắn cảm thấy hứng thú quá ít, chỉ một năm này cũng chỉ có mình Ân Qua Chỉ, vừa khéo chính là Ân Qua Chỉ cũng cảm thấy hứng thú cô gái này, vừa lúc cũng làm hắn có hứng thú.
Nào, sao không cùng nhau xem nhỉ?
Bánh xe "két" một tiếng, xe ngựa ngừng, nô tài ở bên ngoài đem ghế nhỏ chuyển đến bên cạnh xe ngựa, Ân Qua Chỉ lập tức đi xuống.
Phong Nguyệt hoàn hồn, nhấc váy đang muốn đi ra ngoài, lại thấy Diệp Ngự Khanh di động trước, cười nhẹ nói: "Nàng chậm một chút."
Hả? Phong Nguyệt mờ mịt, nhìn hắn xuống xe, cây quạt thu lại vén màn xe lên, sau đó duỗi tay về phía nàng, phong độ nhẹ nhàng nói: "Mời."
Phong Nguyệt chưa bao giờ được đãi ngộ như thế, có phần kinh ngạc, sau một lúc mới hoàn hồn mới đặt tay lên tay hắn, nương sức xuống xe. .
"Đa tạ."
Ân Qua Chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy mỉa mai, Phong Nguyệt căng da đầu rút tay về, chậm rãi đứng bên cạnh hắn.
"Nô gia còn chưa kịp hỏi." Phong Nguyệt nói: "Công tử mang nô gia tới chỗ như này làm gì?"
"Có ích." Ân Qua Chỉ ném xuống hai từ lạnh băng như sắt mùa đông, xoay người liền đi hướng giáo trường.
Phong Nguyệt lạnh đến run cầm cập, nhún vai, xách váy đi theo.
Giáo trường là nơi nàng rất quen thuộc, tuy rằng giáo trường ở nước Ngô, nhưng ngửi thấy mùi cát và rỉ sét, Phong Nguyệt liền cảm thấy rất kiên định, tâm trạng cũng tốt hơn.
Bởi vì hôm qua mới thu nhận đồ đệ, người hôm nay tới giáo trường đúng là không ít, khi sớm đã có 7- 8 thiếu niên đứng ở sân, tay cầm binh khí tùy ý tập luyện.
Ân Qua Chỉ không nhìn bọn họ, cũng không chào hỏi, mang theo Quan Chỉ đến cạnh gác mái.
"Chủ tử." Người phía sau đã đi xa, Quan Chỉ mới nhíu mày mở miệng: "Hôm nay tâm trạng ngài không tốt, có muốn thuộc hạ bưng trà về hay không?"
Ân Qua Chỉ cười lạnh: "Ngươi nhìn chỗ nào ra tâm trạng ta không tốt?"
Quan Chỉ bĩu môi: "Thuộc hạ tốt xấu gì cũng theo ngài những 10 năm, ngài có cảm xúc gì thuộc hạ nhìn không ra sao? Chỉ là không vui như vậy cũng hiếm thấy, thuộc hạ có chút lo lắng cho ngài."
Đây là nói thật, sau 10 năm trung thành, Quan Chỉ là người duy nhất có được sự tín nhiệm hoàn toàn của Ân Qua Chỉ, chủ tử nhà mình luôn là xụ mặt, người khác nhìn không ra cảm xúc gì nhưng cũng chỉ có mình hắn biết chủ tử lúc nào vui hay không vui.
"Ta chỉ là chán ghét việc có người xông tới làm chệch hướng đi của ta." Ân Qua Chỉ rũ mắt đi lên lầu, nói: "Nàng ta không nên lại gần Thái Tử."
Không nên lại gần Thái tử, vậy nếu lại gần người khác thì sao? Quan Chỉ muốn hỏi nhưng còn chưa kịp hỏi thì đã đến nơi.
"Tống tướng quân." Ân Qua Chỉ chắp tay chào người trước mặt, nói: "Hôm nay làm phiền tướng quân rồi."
Người đàn ông tầm trung niên mặc áo giáp quay đầu, đắc ý cười: "Nói phiền gì chứ, ta còn phải cảm ơn điện hạ đã thay Tống gia suy nghĩ, xin mời."
Trên gác mái lầu 3 có sân thượng, đứng ở phía trên vừa vặn có thể đem toàn bộ cảnh tượng ở bãi đất trống dưới giáo trường thu vào trong mắt.
Ví như hiện tại, Ân Qua Chỉ mới vừa đứng lên, đã thấy Diệp Ngự Khanh xắn tay áo xoa mắt cho Phong Nguyệt.
"Thất lễ." Phong Nguyệt xấu hổ nói: "Son phấn trang điểm của cửa hàng này quả nhiên dùng không tốt lắm."
Thế mà lại đưa cho nàng!
Diệp Ngự Khanh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: "Hôm khác ta bảo người đưa thứ tốt hơn cho nàng dùng."
"...... Không cần, nô gia tự mình mua được."
Tốt xấu gì cũng là Thái Tử, sao có thể ân cần như vậy? Phong Nguyệt ban đầu còn muốn dụ dỗ người ta, nhưng hiện tại xem ra có lẽ không cần câu nha, người này quả nhiên vừa tới đã như mùa xuân ấm áp, ấm đến nỗi nàng không nỡ nảy ra ý đồ xấu xa gì.
Chẳng trách Dịch Chưởng Châu luôn bị người mắng mỏ, nói Thái Tử tốt như vậy, nàng ta lại từ chối lời cầu hôn của người ta, khó trách ở Mộng Hồi Lâu mỗi ngày đều có cô nương nói chuyện phiếm với nàng.
Phí phạm của trời là phí phạm của trời!
Đang nghĩ ngợi đâu đâu, khuôn mặt trước mặt đột nhiên phóng đại, chậm rãi nhìn xuống dưới, giống như là sắp hôn nàng.
Gì đây?! Phong Nguyệt sợ ngây người, khắp nơi còn đều là người đấy, đây là muốn làm cái gì!
"Keng!"
Mắt thấy môi sắp chạm vào nhau, một trường đao màu đen đột nhiên xuyên không bay đến, đâm trên mặt đất, chỉ cách Diệp Ngự Khanh cỡ năm bước! Thân đao rung đến chấn động, âm thanh vù vù không dứt bên tai.
Cả giáo trường nhất thời yên tĩnh, Diệp Ngự Khanh cũng ngừng động tác, đứng dậy nghiêng đầu, mở quạt cười tủm tỉm, nhìn trên gác mái liếc mắt một cái.
Quan Chỉ biểu cảm khiếp sợ, Tống tướng quân bên cạnh mặt cũng trắng bệch, ma thần đứng ở giữa kia trên mặt không hề dao động, thân hình cao lớn, ánh mắt bình tĩnh, giống như người ném đao căn bản không phải là hắn.
"Thái Tử điện hạ!" Tống tướng quân lấy lại tinh thần, vội vàng chạy như điên xuống lầu, đến quỳ xuống trước mặt Diệp Ngự Khanh: "Ti chức không biết điện hạ giá lâm, không từ xa tiếp đón!"
"Không sao." Diệp Ngự Khanh cười như thể tâm trạng rất tốt: "Nghe nói nơi này có tỷ thí võ nghệ, bổn cung tự quyết định tới xem náo nhiệt, tướng quân không cần kinh hoảng."
Như này sao khiến hắn không kinh hoảng được đây? Ah! Vừa ra đã thấy Ân Đại hoàng tử ném đao, quên đi, nhưng lại ném đến hướng Thái Tử đương triều, như này không phải muốn mạng của hắn sao!
Phong Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Ân Qua Chỉ, khẽ nhíu mày. Người sau hờ hững nhìn cô, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, ánh mắt khinh thường nhìn xuống nàng như một con kiến.
"Làm gì sai sao?" Ân Qua Chỉ quay hàm siết chặt: "Ngay từ đầu ta đã cảnh cáo ngươi, chớ có tiếp cận Thái Tử."
Nàng ta giỏi thật, chỉ chớp mắt đã tiếp cận được đến giường!
Tay ôm eo nàng hơi mạnh, hắn giục ngựa, vó ngựa giơ cao, xóc đến mức Phong Nguyệt theo bản năng ôm vội cổ ngựa.
"Là hắn chủ động tới cửa tìm nô gia, nô gia mở cửa làm ăn buôn bán, có lý do gì mà từ chối?" Phong Nguyệt bực mình nhìn đường phía trước, nói: "Công tử nếu có bản lĩnh thì chặn Thái Tử, không cho hắn đến cửa phòng nô gia đi, tác quai tác quái trên người nô gia thì có bản lĩnh gì?"
"......" Miệng lưỡi sắc bén.
Vì cái gì đổ lỗi cho nàng ư? Đó là bởi tư thế kia của nàng rõ ràng tự mình vui vẻ hầu hạ Thái Tử, nửa điểm không có ý từ chối! Diệp Ngự Khanh là người thông minh cỡ nào chứ, lỡ như bị hắn lợi dụng, cô gái này chết như nào còn không biết đâu, nói không chừng còn liên lụy đến hắn. Không trách nàng thì còn trách ai?
"Điện hạ." Người trong xe ngựa phía sau xốc màn xe, nhìn ngựa càng lúc càng chạy nhanh, nhịn không được nhíu mày: "Phong Nguyệt cô nương còn thương tích trong người, không bằng bảo nàng lên xe ngồi đi?"
Ân Qua Chỉ không quay đầu lại: "Không cần, nàng ta tự mình muốn cưỡi ngựa."
Tự mình muốn cái pà ngươi! Phong Nguyệt cắn răng, bộ dạng vô cùng đáng thương quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt tràn đầy thê thảm, bất đắc dĩ, ai oán.
Diệp Ngự Khanh lắc đầu thở dài: "Điện hạ thật sự không thương hoa tiếc ngọc."
"Tại hạ đương nhiên không hiểu nữ nhân bằng Thái Tử rồi." Dù nói như vậy, Ân Qua Chỉ rốt cuộc vẫn còn có nhân tính, hơi kéo dây cương, rũ mắt liếc người đằng trước một cái.
Cũng đủ thông minh đấy, còn biết ôm cổ ngựa, chẳng qua sắc mặt rất khó coi, sườn mặt và cổ trắng bệch.
Làm như hắn không bằng cầm thú.
Môi mỏng hơi mím chặt, Ân Đại hoàng tử nắm trong tay trăm ngàn tính mạng khó có dịp động lòng trắc ẩn, thu tay lại ghìm ngựa, thấp giọng hỏi cô: "Muốn ngồi xe ngựa sao?"
Phong Nguyệt đã nửa sống nửa chết, nằm trên lưng ngựa cũng không thèm ậm ừ nên mới giả bộ chết!
Trước kia luôn có người nói, Ân Đại hoàng tử máu lạnh vô tình, không coi người là người, nàng còn cảm thấy là người ta ác ý bôi nhọ. Hiện tại đặt trên người mình, Phong Nguyệt mới phát hiện, tên này máu lạnh vô tình, còn không bằng súc sinh! Kỹ nữ thì làm sao? Kỹ nữ không phải người chắc? May mà nàng biết cưỡi ngựa, đổi thành cô nương mảnh mai nào khác, còn không phải xóc nảy cho người ta ngã ngựa gặp Diêm Vương à?
Xứng đáng không cưới được vợ!
Vừa nói thầm xong, người sau lưng xuống ngựa, tiếp đến ôm eo nàng, cùng nhấc nàng xuống.
"Làm gì vậy?" Phong Nguyệt tức giận hỏi một câu, cơ thể mềm như sợi rong biển, cứ như vậy vắt ngang tay hắn, hoàn toàn từ bỏ việc chống cự.
Dù sao chống cự cũng không có ích gì.
Ân Qua Chỉ không hé răng, xách nàng đến xe ngựa phía sau, cùng ngồi lên.
Cái này có chút ngoài ý muốn, Phong Nguyệt chớp mắt, bị đặt trên đệm mềm, hướng về phía Diệp Ngự Khanh ngồi đối diện lộ ra nụ cười tươi rói, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Công tử không đành lòng sao?"
Ân Qua Chỉ phất vạt áo ngồi cạnh nàng, mặt không biểu cảm, nói: "Không phải, chỉ là đột nhiên nhớ tới luật pháp, giết người phải đền mạng."
Phong Nguyệt: "......"
Diệp Ngự Khanh bật cười, phe phẩy cây quạt nói: "Bên ngoài trời nắng to, trong xe mát mẻ."
"Đúng vậy." Phong Nguyệt sửa sang lại búi tóc rối loạn, cười nhạt: "Xe ngựa tốt nhất."
Ân Qua Chỉ hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, không hề mở miệng. Phong Nguyệt đưa mắt nháy với Diệp Ngự Khanh, người kia khẽ động mắt, mỉm cười đầy ẩn ý, đôi môi cong lên.
Đến khi đôi mắt mệt mỏi, Phong Nguyệt mới nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Ân Qua Chỉ hôm nay mặc một bộ huyền y rất có khí chất, so với lúc mặc bạch y nhìn như hai người khác nhau, nửa mái tóc đen được búi cao, một nửa rũ xuống ngang vai, lúc gió thổi qua cọ sát đường viền cứng như thép, trông rất thú vị.
Vẻ ngoài này của hắn đúng là trời cao ban cho, thế cho nên mặc dù hắn tính nết kém cỏi thế nào, các cô gái trong doanh trại vẫn là người trước ngã xuống, người sau đã tiến lên, so với việc đích càng cao thì càng chạy theo tích cực hơn. Thiếu nữ tuổi trẻ chưa hiểu hết sự đời, càng cảm thấy tướng mạo như thế đúng là lang quân như ý, lỡ trao lầm trái tim, cuối cùng đến cặn bã cũng không còn.
Vừa ngu xuẩn lại vừa đáng thương.
Diệp Ngự Khanh nhẹ nhàng phẩy quạt, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt, hay nói cách khác là nhìn chằm chằm Phong Nguyệt.
Cô gái này lớn lên vô cùng xinh đẹp, ít nhất so với những người đẹp mắt hắn đã từng gặp, cô dung nhan có thừa. Hàng lông mày lá liễu cong vút, đôi mắt phượng, sống mũi cao thẳng hơn so với các cô gái khác, mang theo chút anh tuấn, nhưng trang điểm quá đậm càng làm cho nàng thêm cảm giác kiều diễm mê người. Giữa trán vẽ hoa điền màu hồng càng khiến khuôn mặt thêm mức tình tứ.
Nếu nàng chỉ là một kỹ nữ, có lẽ hắn là sẽ coi trọng, sau đó cùng nàng thân mật một thời gian cũng sẽ thôi. Nhưng trước mắt, khi nàng nhìn Ân Qua Chỉ, trong mắt có quá nhiều ẩn ý, có lẽ bản thân nàng cũng chưa ý thức được, nó như đang giằng co giãy giụa giữa yêu và hận, giữa biển mênh mông sương mù kia, cực kỳ giống bộ dáng khi nằm dưới thân hắn.
Đột nhiên hắn rất muốn biết, sau lưng nàng rốt cuộc có chuyện gì.
Người có thể làm hắn cảm thấy hứng thú quá ít, chỉ một năm này cũng chỉ có mình Ân Qua Chỉ, vừa khéo chính là Ân Qua Chỉ cũng cảm thấy hứng thú cô gái này, vừa lúc cũng làm hắn có hứng thú.
Nào, sao không cùng nhau xem nhỉ?
Bánh xe "két" một tiếng, xe ngựa ngừng, nô tài ở bên ngoài đem ghế nhỏ chuyển đến bên cạnh xe ngựa, Ân Qua Chỉ lập tức đi xuống.
Phong Nguyệt hoàn hồn, nhấc váy đang muốn đi ra ngoài, lại thấy Diệp Ngự Khanh di động trước, cười nhẹ nói: "Nàng chậm một chút."
Hả? Phong Nguyệt mờ mịt, nhìn hắn xuống xe, cây quạt thu lại vén màn xe lên, sau đó duỗi tay về phía nàng, phong độ nhẹ nhàng nói: "Mời."
Phong Nguyệt chưa bao giờ được đãi ngộ như thế, có phần kinh ngạc, sau một lúc mới hoàn hồn mới đặt tay lên tay hắn, nương sức xuống xe. .
"Đa tạ."
Ân Qua Chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy mỉa mai, Phong Nguyệt căng da đầu rút tay về, chậm rãi đứng bên cạnh hắn.
"Nô gia còn chưa kịp hỏi." Phong Nguyệt nói: "Công tử mang nô gia tới chỗ như này làm gì?"
"Có ích." Ân Qua Chỉ ném xuống hai từ lạnh băng như sắt mùa đông, xoay người liền đi hướng giáo trường.
Phong Nguyệt lạnh đến run cầm cập, nhún vai, xách váy đi theo.
Giáo trường là nơi nàng rất quen thuộc, tuy rằng giáo trường ở nước Ngô, nhưng ngửi thấy mùi cát và rỉ sét, Phong Nguyệt liền cảm thấy rất kiên định, tâm trạng cũng tốt hơn.
Bởi vì hôm qua mới thu nhận đồ đệ, người hôm nay tới giáo trường đúng là không ít, khi sớm đã có 7- 8 thiếu niên đứng ở sân, tay cầm binh khí tùy ý tập luyện.
Ân Qua Chỉ không nhìn bọn họ, cũng không chào hỏi, mang theo Quan Chỉ đến cạnh gác mái.
"Chủ tử." Người phía sau đã đi xa, Quan Chỉ mới nhíu mày mở miệng: "Hôm nay tâm trạng ngài không tốt, có muốn thuộc hạ bưng trà về hay không?"
Ân Qua Chỉ cười lạnh: "Ngươi nhìn chỗ nào ra tâm trạng ta không tốt?"
Quan Chỉ bĩu môi: "Thuộc hạ tốt xấu gì cũng theo ngài những 10 năm, ngài có cảm xúc gì thuộc hạ nhìn không ra sao? Chỉ là không vui như vậy cũng hiếm thấy, thuộc hạ có chút lo lắng cho ngài."
Đây là nói thật, sau 10 năm trung thành, Quan Chỉ là người duy nhất có được sự tín nhiệm hoàn toàn của Ân Qua Chỉ, chủ tử nhà mình luôn là xụ mặt, người khác nhìn không ra cảm xúc gì nhưng cũng chỉ có mình hắn biết chủ tử lúc nào vui hay không vui.
"Ta chỉ là chán ghét việc có người xông tới làm chệch hướng đi của ta." Ân Qua Chỉ rũ mắt đi lên lầu, nói: "Nàng ta không nên lại gần Thái Tử."
Không nên lại gần Thái tử, vậy nếu lại gần người khác thì sao? Quan Chỉ muốn hỏi nhưng còn chưa kịp hỏi thì đã đến nơi.
"Tống tướng quân." Ân Qua Chỉ chắp tay chào người trước mặt, nói: "Hôm nay làm phiền tướng quân rồi."
Người đàn ông tầm trung niên mặc áo giáp quay đầu, đắc ý cười: "Nói phiền gì chứ, ta còn phải cảm ơn điện hạ đã thay Tống gia suy nghĩ, xin mời."
Trên gác mái lầu 3 có sân thượng, đứng ở phía trên vừa vặn có thể đem toàn bộ cảnh tượng ở bãi đất trống dưới giáo trường thu vào trong mắt.
Ví như hiện tại, Ân Qua Chỉ mới vừa đứng lên, đã thấy Diệp Ngự Khanh xắn tay áo xoa mắt cho Phong Nguyệt.
"Thất lễ." Phong Nguyệt xấu hổ nói: "Son phấn trang điểm của cửa hàng này quả nhiên dùng không tốt lắm."
Thế mà lại đưa cho nàng!
Diệp Ngự Khanh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: "Hôm khác ta bảo người đưa thứ tốt hơn cho nàng dùng."
"...... Không cần, nô gia tự mình mua được."
Tốt xấu gì cũng là Thái Tử, sao có thể ân cần như vậy? Phong Nguyệt ban đầu còn muốn dụ dỗ người ta, nhưng hiện tại xem ra có lẽ không cần câu nha, người này quả nhiên vừa tới đã như mùa xuân ấm áp, ấm đến nỗi nàng không nỡ nảy ra ý đồ xấu xa gì.
Chẳng trách Dịch Chưởng Châu luôn bị người mắng mỏ, nói Thái Tử tốt như vậy, nàng ta lại từ chối lời cầu hôn của người ta, khó trách ở Mộng Hồi Lâu mỗi ngày đều có cô nương nói chuyện phiếm với nàng.
Phí phạm của trời là phí phạm của trời!
Đang nghĩ ngợi đâu đâu, khuôn mặt trước mặt đột nhiên phóng đại, chậm rãi nhìn xuống dưới, giống như là sắp hôn nàng.
Gì đây?! Phong Nguyệt sợ ngây người, khắp nơi còn đều là người đấy, đây là muốn làm cái gì!
"Keng!"
Mắt thấy môi sắp chạm vào nhau, một trường đao màu đen đột nhiên xuyên không bay đến, đâm trên mặt đất, chỉ cách Diệp Ngự Khanh cỡ năm bước! Thân đao rung đến chấn động, âm thanh vù vù không dứt bên tai.
Cả giáo trường nhất thời yên tĩnh, Diệp Ngự Khanh cũng ngừng động tác, đứng dậy nghiêng đầu, mở quạt cười tủm tỉm, nhìn trên gác mái liếc mắt một cái.
Quan Chỉ biểu cảm khiếp sợ, Tống tướng quân bên cạnh mặt cũng trắng bệch, ma thần đứng ở giữa kia trên mặt không hề dao động, thân hình cao lớn, ánh mắt bình tĩnh, giống như người ném đao căn bản không phải là hắn.
"Thái Tử điện hạ!" Tống tướng quân lấy lại tinh thần, vội vàng chạy như điên xuống lầu, đến quỳ xuống trước mặt Diệp Ngự Khanh: "Ti chức không biết điện hạ giá lâm, không từ xa tiếp đón!"
"Không sao." Diệp Ngự Khanh cười như thể tâm trạng rất tốt: "Nghe nói nơi này có tỷ thí võ nghệ, bổn cung tự quyết định tới xem náo nhiệt, tướng quân không cần kinh hoảng."
Như này sao khiến hắn không kinh hoảng được đây? Ah! Vừa ra đã thấy Ân Đại hoàng tử ném đao, quên đi, nhưng lại ném đến hướng Thái Tử đương triều, như này không phải muốn mạng của hắn sao!
Phong Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Ân Qua Chỉ, khẽ nhíu mày. Người sau hờ hững nhìn cô, giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, ánh mắt khinh thường nhìn xuống nàng như một con kiến.