Chương 39: Toàn bộ chân tướng
Hắn nói không có nửa điểm tình cảm, giống như đang lựa món ăn, ăn ngon thì thuận miệng khen, không ngon thì ném tàn trên mặt đất.
Nếu là người giữ mặt mũi, nghe lời như này ít nhiều gì trong lòng cũng có chút suy nghĩ, ai chẳng phải cũng là người? Rõ ràng đang hợp tác đôi bên cùng có lợi, sao lại thành ra mang tính mạng ra đe doạ?
Nhưng vừa vặn Phong Nguyệt lại không biết xấu hổ, mặc cho hắn hung dữ hay tàn nhẫn như nào, nàng vẫn cười khanh khách, khuôn mặt nịnh nọt nói: "Nô gia bất trung với ngài thì còn có thể trung với ai?"
Có đông cứng như nào cũng chẳng làm băng giá được ngọn lửa nơi nàng, nàng lại còn cười chẳng biết xấu hổ, động tác cũng vậy, còn dám lấy chân móc đai lưng hắn.
"Sao ngươi không sợ ta?" n Qua Chỉ đã nhịn thật lâu, rốt cuộc vẫn phải hỏi.
Có thân cận như Quan Chỉ cũng thường bị hắn làm cho sợ hãi. Nhưng nàng thì hay rồi, mới ngủ cùng nhau vài lần nhưng không hề coi hắn là người ngoài, mặc kệ hắn nhìn nàng khó coi như nào, hơi thở quanh mình hung hăng bao nhiêu nàng đều có thể chống đỡ được, hơn nữa còn cười với hắn không biết xấu hổ.
"Sợ?"
Phong Nguyệt rất muốn nói thật, đó chính là sợ thì có sợ! Chỉ là nàng không dám biểu hiện quá rõ thôi, sợ ứng phó không đúng lúc đúng chỗ, khiến hắn vội vàng tra ngọn ngành, vậy thì đúng chỉ có đi xuống suối vàng mà sợ thôi.
Nàng giờ chỉ cười hì hì, nhăn mặt nói: "Sao lại sợ chứ? Công tử nhân trung long phượng. Nhìn mặt mày, khí chất, có đi trên đường cũng ghẹo con gái nhà người ta đỏ mặt. Nô gia may mắn được giữ lại bên cạnh ngài thì còn sợ gì nữa?"
Trăm đánh vạn đánh, giỏi vuốt mông ngựa, ai mà chả thích nghe lời hay ý đẹp, nghe xong thì tâm tình sẽ bình tĩnh lại, tâm tình tỉnh lại thì sẽ không sát sinh. Nếu đã như thế thì nàng nguyện ý ngày nào cũng nịnh hót với n Qua Chỉ, nói năng trơn tru, tuyệt đối không đắc tội hắn đâu!
n Qua Chỉ trầm mặc, lúc trước còn lấy ánh mắt đánh giá nàng, hiện tại cả một cái liếc mắt cũng không có, hắn đứng dậy rót cho mình cốc nước lạnh, rũ mắt nhấp môi.
Xem ra vị này cũng không có ý vui vẻ với mình, Phong Nguyệt thức thời thu chân lại, nhanh như chớp lăn đến chỗ bình phong.
"Chủ tử, nước đây ạ." Linh Thù bê thùng nước tiến vào, gian nan kéo đến chỗ bình phong.
Quan Chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, cảm thấy không đành lòng, vươn tay nói: "Để ta, ta tới đây."
Có người hỗ trợ tiết kiệm sức lực, Linh Thù đương nhiên không từ chối, cô bé thả tay ra đưa cho hắn, sau đó nói: "Còn gì nữa không, ta lại đi dọn."
Quan Chỉ gật đầu, xách nước hướng chỗ bình phong, thầm nghĩ cần nhiều nước như này làm gì? Tắm gội à?
Trong đầu hắn vừa nảy ra hai chữ này thì phong cảnh mỹ thân thoát sam y sau bình phong cũng lọt vào trong mắt.
Quan Chỉ hít sâu một hơi, mặt tái mét, xô nước kêu "loảng xoảng", thiếu chút nữa đổ hết. Phong Nguyệt đứng phía sau bình phong, n Qua Chỉ ngồi cạnh bàn cũng vừa hoàn hồn, một người thì nhanh chóng ngồi xổm sau phía thau tắm, một người thì chưa nói thêm lời nào đã xách cổ tuỳ tùng của mình ném xuống lầu.
"Rầm" một tiếng, nghe thấy tiếng đã biết đau rồi.
Cửa sổ đóng lại, cửa chính cũng bị đóng lại, n Qua Chỉ sắc mặt âm trầm đứng cạnh bình phong, duỗi tay đổ xô nước vào: "Ngươi thật đúng là không câu nệ tiểu tiết."
Phong Nguyệt vươn đầu ra khỏi thau tắm, oan ức nói: "Nô gia biết Linh Thù không có tâm tư, nhưng cũng không biết nó chẳng có mắt mũi gì."
Nàng nói rõ là muốn tắm rửa, tiểu nha đầu kia thế lại dám bảo Quan Chỉ đi đổ nước!
n Qua Chỉ híp mắt nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nói một câu: "Ngươi lúc trước nói dối."
"Hả?" Phong Nguyệt đứng dậy cởi xiêm y, tuỳ tiện đáp.
"Ngươi nói mình lưu lạc phong trần, hầu hạ người đã lâu mới treo biển hành nghề ở Mộng Hồi Lâu." n Qua Chỉ mí mắt nhíu nhíu, nhìn nàng nói: "Đây là nói dối."
Vớ vẩn, nếu không phải nói dối thì mình nàng tự nhiên xuất hiện ở đây, tự nhiên treo biển hành nghề ở Mộng Hồi Lâu, chẳng phải nghe thế kì quặc hơn sao?
Lúc cởi đến chỉ còn yếm, Phong Nguyệt quay đầu nháy mắt với hắn: "Mấy chuyện này hình như cũng chẳng quan trọng lắm, công tử không cần để ý."
Không phải quan trọng lắm?
n Qua Chỉ nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng lại nhớ đến lần đầu tiên triền miên với nàng, người trước mặt này rõ ràng không phải tấm thân xử nữ.
Vậy thì có phải là kỹ nữ hay không có quan trọng gì đâu, việc làm cũng như thế, còn phải để ý tên tuổi sao?
Hắn xì một tiếng, không biết là ghét bỏ bản thân hay ghét bỏ nàng, n đại hoàng tử cũng không có hứng thú nhìn mỹ nhân đi tắm, hắn đi về phía giường nằm, tiếp tục suy nghĩ.
Thau tắm đầy nước, Linh Thù trên đầu đội một cái túi, đáng thương đóng cửa đi ra ngoài. Phong Nguyệt nhìn trái nhìn phải, lấy tấm mành lụa che cửa sổ khoác vào mình, sau đó mặc áo choàng bước ra phía giường nệm đằng trước.
Mỹ nhân da thịt như tuyết, tóc đen như thác nước. Hồng sa bọc thân mình như ẩn như hiện, nghĩ như thế nào cũng nên là hình ảnh kiều diễm khiến người ra sôi trào. Kết quả n Qua Chỉ mặt không cảm xúc nhìn nàng rất lâu, nhếch môi, khinh thường nói: "Ngươi còn cái đam mê lớn nhảy nhót này?"
Nụ cười khanh khách kia nháy mắt vụt tắt, nàng cúi đầu nhìn mình, cảm thấy đáng thương vô cùng: "Nô gia cảm thấy mình nhảy trông như thiên tiên múa."
n Qua Chỉ dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn nàng hồi lâu, chỉ vào bình phong: "Ngươi đi vào đó cho ta."
Phong Nguyệt bất đắc dĩ xoay người, đi vào phía sau bình phong, nghĩ nghĩ rồi vừa đẩy bình phong sang một bên, vừa lấy thau tắm đẩy hướng giường nệm, vứt một ánh mắt mất hồn.
n Qua Chỉ: "......"
Tiểu yêu tinh này chắc cảm thấy mình chết quá chậm đây, đến tắm rửa thôi mà cũng dám kiêu ngạo như thế, đẩy người, cánh tay vung vương vãi, quần áo hờ hững, phong cảnh vô hạn.
n Qua Chỉ xem đến mức vẻ mặt cười lạnh, cứ thế ôm cánh tay dựa vào trên đệm mềm, xem nàng có thể nhảy ra cái trò gì.
Phong Nguyệt đúng là rất cố gắng làm ra một trò gì đó, nhưng mà người trong phòng này hơi thở đề phòng không lui chút nào, tốt xấu gì cũng sắp là đồng bọn hợp tác chung rồi, thái độ làm người khác lúc nào cũng không có cảm giác an toàn có được không?
Nếu nói chuyện tử tế cũng không được, vậy nàng cũng chỉ đành dùng chiêu quyến rũ, giữa nam với nữ ấy mà, thích hợp nhất vẫn là lên giường nói chuyện.
Vì thế giờ đây bạn học Phong Nguyệt liền lợi dụng thời gian tắm rửa, cố gắng dùng sắc đẹp của mình khiến tên đàn ông kia thần hồn điên đảo.
Nhưng mà cố gắng đến đâu vẫn chẳng có hiệu quả, tay nàng chỉ thiếu nước thành chong chóng cũng chưa thấy vị kia cười lấy một tiếng.
Đúng bà nó khó hầu hạ!
Phong Nguyệt dẫm lên thau tắm chuẩn bị bước vào, mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm n Qua Chỉ, mới vừa không chú ý cái, chân đã trượt "oạch" một cái ngã vào thau tắm, bắn nước tung toé.
n Đại hoàng tử thờ ơ lạnh nhạt lúc này chỉ thấy một người giống như con vịt, một tư thế quỷ dị chúi đầu xuống! Vừa rồi mới phong tình vạn chủng, trước mắt chỉ còn tơ hơ đôi chân trắng như tuyết, lắc lư kinh hoảng.
Hắn không nhịn được, bật cười thành tiếng, băng tuyết trong mắt như tan ra, ánh mắt lấp lánh, trông đẹp đẽ vô biên.
Phong Nguyệt giãy giụa một lúc mới đảo ngược được vị trí đầu với mông mình được, ngoi lên một lúc mới phun nước miếng, chớp chớp mắt cố nhìn vật phía trước.
Sau khi phun ra được nước sặc, trong mắt nàng như có nước, nàng cố cố chớp mắt, đang lúc mơ hồ đó, nàng như thấy trên giường nệm có một người giống như thần tiên, mặt mày ôn hoà, cười cmn quá đẹp!
Nhưng mà chờ nàng lau mặt xong, nghiêm túc nhìn qua, nào có thần tiên gì, chỉ còn lại một kẻ mặt đầy ghét bỏ đang nhìn nàng.
Hoa mắt sao?
Phong Nguyệt ngẩn ngơ nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn toàn vẻ trào phúng, rốt cuộc nàng có chút cảm thấy hổ thẹn, không lăn lộn nữa, chỉ xoay người ngoan ngoãn lau mình từ trên xuống dưới sạch sẽ.
"Làm gì vậy?" Hắn thấy nàng thay quần áo ra rồi lại ngồi trước bàn trang điểm thì nhíu mày.
"Trang điểm thôi." Phong Nguyệt vẽ mi, nhìn vào gương nói: "Kim Mama nói rồi, khuôn mặt là vũ khí lớn nhất của nữ nhân, muốn ra chiến trường cũng phải có vũ khí tốt."
n Qua Chỉ đứng dậy cầm đồ vật trong tay nàng, vứt thẳng ra ngoài cửa sổ, bế người lên, lạnh nhạt nói: "Khuôn mặt là vũ khí nhưng trang điểm thì không phải, ít nhất là đối với ngươi mà nói thì không phải."
Phong Nguyệt ngạc nhiên, nghĩ mãi nửa ngày mới nhớ ra, à đúng rồi, vị này phẩm vị độc đáo, không thích cô nương kiêu sa, ngược lại thích cô nương mộc mạc.
Mà khuôn mặt này của nàng còn rất thích hợp. Màn giường rơi xuống, n Qua Chỉ lôi kéo đai lưng lỏng lẻo của nàng, đột nhiên hỏi một câu: "Nếu ta muốn tìm một người, ngươi cũng có thể tìm được sao?"
Tìm người?
Nhớ tới lúc trước Quan Chỉ nói, chủ tử nhà hắn hình như đang tìm một người đàn ông nào đó.
"Chỉ cần là người Ngô quốc, từng đến Mộng Hồi Lâu của ta thì đều có thể tìm được." Phong Nguyệt cười nói: "Nhưng nếu là nơi khác, thứ cho nô gia ngoài tầm tay."
Nói như vậy cũng có nghĩa là không thể tìm được người hắn muốn tìm.
Ánh mắt của n Qua Chỉ hơi ảm đạm, hắn rũ mắt ngậm lấy môi nàng.
À hử? Còn tình nguyện ở chỗ này của nàng, có phải giải thích nghĩa là đêm nay nàng biểu hiện cũng không tệ lắm không, tạm thời có thể giữ được mạng?
Ngực đang treo cục đá cuối cùng hạ xuống, Phong Nguyệt cười, uốn éo thân mình, đáp lại nhiều nhiệt tình nhất, nàng như yêu tinh hút dương khí, tùy mặc người ta dây dưa.
n Qua Chỉ không cự tuyệt, làm như chưa có chuyện gì phát sinh, được nàng hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, cuối cùng hắn còn nhét ngân phiếu vào yếm nàng, giống như thực khách được ăn no, vừa lòng nói: "Không tồi."
Phong Nguyệt nghiến răng, bọc ngân phiếu rồi lăn ra giường ngủ.
Ánh trăng sáng trong, nương theo ánh trăng, n Qua Chỉ lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá thân thể người này.
Chỉ là trên lưng nàng có không ít vết sẹo nông sâu, nếu nói thật là người làm việc nhà nông, hắn không tin. Nhưng xác nhận kinh mạch của nàng lần nữa, không thể sai được, cả người nàng nhiều chỗ huyệt vị không thông, ấn vào sẽ khiến nàng hơi đau.
Người như vậy, tuyệt đối là không có võ công.
Không có võ công, lại mang một thân thương tích, nắm giữ toàn bộ Mộng Hồi Lâu, rồi lại như kỹ nữ bình thường rất hay tính toán. Biết lợi dụng nữ nhân thu hoạch tình báo, không phải là người tốt gì cho cam, nhưng đối với việc Can tướng lúc nào cũng luôn trung thành với hắn lại vì nàng phản bội bản thân.
Lời nàng nói hôm nay phần lớn đều là nói thật, hắn biết, nhưng không phải toàn bộ đều là nói thật.
Phần còn lại nàng sẽ không nói, mà chính hắn phải đi tìm.
Sáng hôm sau, Kim mama ở đại đường mở ngay cuộc họp khẩn cấp ở Mộng Hồi Lâu, mời tất cả mọi người ở Mộng Hồi Lâu, trừ n Qua Chỉ tham gia.
Nếu là người giữ mặt mũi, nghe lời như này ít nhiều gì trong lòng cũng có chút suy nghĩ, ai chẳng phải cũng là người? Rõ ràng đang hợp tác đôi bên cùng có lợi, sao lại thành ra mang tính mạng ra đe doạ?
Nhưng vừa vặn Phong Nguyệt lại không biết xấu hổ, mặc cho hắn hung dữ hay tàn nhẫn như nào, nàng vẫn cười khanh khách, khuôn mặt nịnh nọt nói: "Nô gia bất trung với ngài thì còn có thể trung với ai?"
Có đông cứng như nào cũng chẳng làm băng giá được ngọn lửa nơi nàng, nàng lại còn cười chẳng biết xấu hổ, động tác cũng vậy, còn dám lấy chân móc đai lưng hắn.
"Sao ngươi không sợ ta?" n Qua Chỉ đã nhịn thật lâu, rốt cuộc vẫn phải hỏi.
Có thân cận như Quan Chỉ cũng thường bị hắn làm cho sợ hãi. Nhưng nàng thì hay rồi, mới ngủ cùng nhau vài lần nhưng không hề coi hắn là người ngoài, mặc kệ hắn nhìn nàng khó coi như nào, hơi thở quanh mình hung hăng bao nhiêu nàng đều có thể chống đỡ được, hơn nữa còn cười với hắn không biết xấu hổ.
"Sợ?"
Phong Nguyệt rất muốn nói thật, đó chính là sợ thì có sợ! Chỉ là nàng không dám biểu hiện quá rõ thôi, sợ ứng phó không đúng lúc đúng chỗ, khiến hắn vội vàng tra ngọn ngành, vậy thì đúng chỉ có đi xuống suối vàng mà sợ thôi.
Nàng giờ chỉ cười hì hì, nhăn mặt nói: "Sao lại sợ chứ? Công tử nhân trung long phượng. Nhìn mặt mày, khí chất, có đi trên đường cũng ghẹo con gái nhà người ta đỏ mặt. Nô gia may mắn được giữ lại bên cạnh ngài thì còn sợ gì nữa?"
Trăm đánh vạn đánh, giỏi vuốt mông ngựa, ai mà chả thích nghe lời hay ý đẹp, nghe xong thì tâm tình sẽ bình tĩnh lại, tâm tình tỉnh lại thì sẽ không sát sinh. Nếu đã như thế thì nàng nguyện ý ngày nào cũng nịnh hót với n Qua Chỉ, nói năng trơn tru, tuyệt đối không đắc tội hắn đâu!
n Qua Chỉ trầm mặc, lúc trước còn lấy ánh mắt đánh giá nàng, hiện tại cả một cái liếc mắt cũng không có, hắn đứng dậy rót cho mình cốc nước lạnh, rũ mắt nhấp môi.
Xem ra vị này cũng không có ý vui vẻ với mình, Phong Nguyệt thức thời thu chân lại, nhanh như chớp lăn đến chỗ bình phong.
"Chủ tử, nước đây ạ." Linh Thù bê thùng nước tiến vào, gian nan kéo đến chỗ bình phong.
Quan Chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, cảm thấy không đành lòng, vươn tay nói: "Để ta, ta tới đây."
Có người hỗ trợ tiết kiệm sức lực, Linh Thù đương nhiên không từ chối, cô bé thả tay ra đưa cho hắn, sau đó nói: "Còn gì nữa không, ta lại đi dọn."
Quan Chỉ gật đầu, xách nước hướng chỗ bình phong, thầm nghĩ cần nhiều nước như này làm gì? Tắm gội à?
Trong đầu hắn vừa nảy ra hai chữ này thì phong cảnh mỹ thân thoát sam y sau bình phong cũng lọt vào trong mắt.
Quan Chỉ hít sâu một hơi, mặt tái mét, xô nước kêu "loảng xoảng", thiếu chút nữa đổ hết. Phong Nguyệt đứng phía sau bình phong, n Qua Chỉ ngồi cạnh bàn cũng vừa hoàn hồn, một người thì nhanh chóng ngồi xổm sau phía thau tắm, một người thì chưa nói thêm lời nào đã xách cổ tuỳ tùng của mình ném xuống lầu.
"Rầm" một tiếng, nghe thấy tiếng đã biết đau rồi.
Cửa sổ đóng lại, cửa chính cũng bị đóng lại, n Qua Chỉ sắc mặt âm trầm đứng cạnh bình phong, duỗi tay đổ xô nước vào: "Ngươi thật đúng là không câu nệ tiểu tiết."
Phong Nguyệt vươn đầu ra khỏi thau tắm, oan ức nói: "Nô gia biết Linh Thù không có tâm tư, nhưng cũng không biết nó chẳng có mắt mũi gì."
Nàng nói rõ là muốn tắm rửa, tiểu nha đầu kia thế lại dám bảo Quan Chỉ đi đổ nước!
n Qua Chỉ híp mắt nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nói một câu: "Ngươi lúc trước nói dối."
"Hả?" Phong Nguyệt đứng dậy cởi xiêm y, tuỳ tiện đáp.
"Ngươi nói mình lưu lạc phong trần, hầu hạ người đã lâu mới treo biển hành nghề ở Mộng Hồi Lâu." n Qua Chỉ mí mắt nhíu nhíu, nhìn nàng nói: "Đây là nói dối."
Vớ vẩn, nếu không phải nói dối thì mình nàng tự nhiên xuất hiện ở đây, tự nhiên treo biển hành nghề ở Mộng Hồi Lâu, chẳng phải nghe thế kì quặc hơn sao?
Lúc cởi đến chỉ còn yếm, Phong Nguyệt quay đầu nháy mắt với hắn: "Mấy chuyện này hình như cũng chẳng quan trọng lắm, công tử không cần để ý."
Không phải quan trọng lắm?
n Qua Chỉ nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng lại nhớ đến lần đầu tiên triền miên với nàng, người trước mặt này rõ ràng không phải tấm thân xử nữ.
Vậy thì có phải là kỹ nữ hay không có quan trọng gì đâu, việc làm cũng như thế, còn phải để ý tên tuổi sao?
Hắn xì một tiếng, không biết là ghét bỏ bản thân hay ghét bỏ nàng, n đại hoàng tử cũng không có hứng thú nhìn mỹ nhân đi tắm, hắn đi về phía giường nằm, tiếp tục suy nghĩ.
Thau tắm đầy nước, Linh Thù trên đầu đội một cái túi, đáng thương đóng cửa đi ra ngoài. Phong Nguyệt nhìn trái nhìn phải, lấy tấm mành lụa che cửa sổ khoác vào mình, sau đó mặc áo choàng bước ra phía giường nệm đằng trước.
Mỹ nhân da thịt như tuyết, tóc đen như thác nước. Hồng sa bọc thân mình như ẩn như hiện, nghĩ như thế nào cũng nên là hình ảnh kiều diễm khiến người ra sôi trào. Kết quả n Qua Chỉ mặt không cảm xúc nhìn nàng rất lâu, nhếch môi, khinh thường nói: "Ngươi còn cái đam mê lớn nhảy nhót này?"
Nụ cười khanh khách kia nháy mắt vụt tắt, nàng cúi đầu nhìn mình, cảm thấy đáng thương vô cùng: "Nô gia cảm thấy mình nhảy trông như thiên tiên múa."
n Qua Chỉ dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn nàng hồi lâu, chỉ vào bình phong: "Ngươi đi vào đó cho ta."
Phong Nguyệt bất đắc dĩ xoay người, đi vào phía sau bình phong, nghĩ nghĩ rồi vừa đẩy bình phong sang một bên, vừa lấy thau tắm đẩy hướng giường nệm, vứt một ánh mắt mất hồn.
n Qua Chỉ: "......"
Tiểu yêu tinh này chắc cảm thấy mình chết quá chậm đây, đến tắm rửa thôi mà cũng dám kiêu ngạo như thế, đẩy người, cánh tay vung vương vãi, quần áo hờ hững, phong cảnh vô hạn.
n Qua Chỉ xem đến mức vẻ mặt cười lạnh, cứ thế ôm cánh tay dựa vào trên đệm mềm, xem nàng có thể nhảy ra cái trò gì.
Phong Nguyệt đúng là rất cố gắng làm ra một trò gì đó, nhưng mà người trong phòng này hơi thở đề phòng không lui chút nào, tốt xấu gì cũng sắp là đồng bọn hợp tác chung rồi, thái độ làm người khác lúc nào cũng không có cảm giác an toàn có được không?
Nếu nói chuyện tử tế cũng không được, vậy nàng cũng chỉ đành dùng chiêu quyến rũ, giữa nam với nữ ấy mà, thích hợp nhất vẫn là lên giường nói chuyện.
Vì thế giờ đây bạn học Phong Nguyệt liền lợi dụng thời gian tắm rửa, cố gắng dùng sắc đẹp của mình khiến tên đàn ông kia thần hồn điên đảo.
Nhưng mà cố gắng đến đâu vẫn chẳng có hiệu quả, tay nàng chỉ thiếu nước thành chong chóng cũng chưa thấy vị kia cười lấy một tiếng.
Đúng bà nó khó hầu hạ!
Phong Nguyệt dẫm lên thau tắm chuẩn bị bước vào, mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm n Qua Chỉ, mới vừa không chú ý cái, chân đã trượt "oạch" một cái ngã vào thau tắm, bắn nước tung toé.
n Đại hoàng tử thờ ơ lạnh nhạt lúc này chỉ thấy một người giống như con vịt, một tư thế quỷ dị chúi đầu xuống! Vừa rồi mới phong tình vạn chủng, trước mắt chỉ còn tơ hơ đôi chân trắng như tuyết, lắc lư kinh hoảng.
Hắn không nhịn được, bật cười thành tiếng, băng tuyết trong mắt như tan ra, ánh mắt lấp lánh, trông đẹp đẽ vô biên.
Phong Nguyệt giãy giụa một lúc mới đảo ngược được vị trí đầu với mông mình được, ngoi lên một lúc mới phun nước miếng, chớp chớp mắt cố nhìn vật phía trước.
Sau khi phun ra được nước sặc, trong mắt nàng như có nước, nàng cố cố chớp mắt, đang lúc mơ hồ đó, nàng như thấy trên giường nệm có một người giống như thần tiên, mặt mày ôn hoà, cười cmn quá đẹp!
Nhưng mà chờ nàng lau mặt xong, nghiêm túc nhìn qua, nào có thần tiên gì, chỉ còn lại một kẻ mặt đầy ghét bỏ đang nhìn nàng.
Hoa mắt sao?
Phong Nguyệt ngẩn ngơ nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn toàn vẻ trào phúng, rốt cuộc nàng có chút cảm thấy hổ thẹn, không lăn lộn nữa, chỉ xoay người ngoan ngoãn lau mình từ trên xuống dưới sạch sẽ.
"Làm gì vậy?" Hắn thấy nàng thay quần áo ra rồi lại ngồi trước bàn trang điểm thì nhíu mày.
"Trang điểm thôi." Phong Nguyệt vẽ mi, nhìn vào gương nói: "Kim Mama nói rồi, khuôn mặt là vũ khí lớn nhất của nữ nhân, muốn ra chiến trường cũng phải có vũ khí tốt."
n Qua Chỉ đứng dậy cầm đồ vật trong tay nàng, vứt thẳng ra ngoài cửa sổ, bế người lên, lạnh nhạt nói: "Khuôn mặt là vũ khí nhưng trang điểm thì không phải, ít nhất là đối với ngươi mà nói thì không phải."
Phong Nguyệt ngạc nhiên, nghĩ mãi nửa ngày mới nhớ ra, à đúng rồi, vị này phẩm vị độc đáo, không thích cô nương kiêu sa, ngược lại thích cô nương mộc mạc.
Mà khuôn mặt này của nàng còn rất thích hợp. Màn giường rơi xuống, n Qua Chỉ lôi kéo đai lưng lỏng lẻo của nàng, đột nhiên hỏi một câu: "Nếu ta muốn tìm một người, ngươi cũng có thể tìm được sao?"
Tìm người?
Nhớ tới lúc trước Quan Chỉ nói, chủ tử nhà hắn hình như đang tìm một người đàn ông nào đó.
"Chỉ cần là người Ngô quốc, từng đến Mộng Hồi Lâu của ta thì đều có thể tìm được." Phong Nguyệt cười nói: "Nhưng nếu là nơi khác, thứ cho nô gia ngoài tầm tay."
Nói như vậy cũng có nghĩa là không thể tìm được người hắn muốn tìm.
Ánh mắt của n Qua Chỉ hơi ảm đạm, hắn rũ mắt ngậm lấy môi nàng.
À hử? Còn tình nguyện ở chỗ này của nàng, có phải giải thích nghĩa là đêm nay nàng biểu hiện cũng không tệ lắm không, tạm thời có thể giữ được mạng?
Ngực đang treo cục đá cuối cùng hạ xuống, Phong Nguyệt cười, uốn éo thân mình, đáp lại nhiều nhiệt tình nhất, nàng như yêu tinh hút dương khí, tùy mặc người ta dây dưa.
n Qua Chỉ không cự tuyệt, làm như chưa có chuyện gì phát sinh, được nàng hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, cuối cùng hắn còn nhét ngân phiếu vào yếm nàng, giống như thực khách được ăn no, vừa lòng nói: "Không tồi."
Phong Nguyệt nghiến răng, bọc ngân phiếu rồi lăn ra giường ngủ.
Ánh trăng sáng trong, nương theo ánh trăng, n Qua Chỉ lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá thân thể người này.
Chỉ là trên lưng nàng có không ít vết sẹo nông sâu, nếu nói thật là người làm việc nhà nông, hắn không tin. Nhưng xác nhận kinh mạch của nàng lần nữa, không thể sai được, cả người nàng nhiều chỗ huyệt vị không thông, ấn vào sẽ khiến nàng hơi đau.
Người như vậy, tuyệt đối là không có võ công.
Không có võ công, lại mang một thân thương tích, nắm giữ toàn bộ Mộng Hồi Lâu, rồi lại như kỹ nữ bình thường rất hay tính toán. Biết lợi dụng nữ nhân thu hoạch tình báo, không phải là người tốt gì cho cam, nhưng đối với việc Can tướng lúc nào cũng luôn trung thành với hắn lại vì nàng phản bội bản thân.
Lời nàng nói hôm nay phần lớn đều là nói thật, hắn biết, nhưng không phải toàn bộ đều là nói thật.
Phần còn lại nàng sẽ không nói, mà chính hắn phải đi tìm.
Sáng hôm sau, Kim mama ở đại đường mở ngay cuộc họp khẩn cấp ở Mộng Hồi Lâu, mời tất cả mọi người ở Mộng Hồi Lâu, trừ n Qua Chỉ tham gia.