Chương 6: Nàng cũng từng mặc thế
Tướng sĩ đều là thân mình trải qua trăm trận chiến, nếm đao mà sống sót, bọn họ cả người tràn đầy nhiệt huyết yêu nước, áo giáp chiến mã, uy phong lẫm liệt, sao có thể để một kỹ nữ hạ tiện phong trần trong dân gian có thể khinh nhờn?!
Kim mama có chút xấu hổ, rốt cuộc muốn nói nàng đê tiện, người ở lầu của mụ cũng không cao sang gì, mụ chẳng qua cố ý làm chút mánh lới thu hút ân khách thôi mà, ai biết vị công tử này lại nghiêm túc như vậy, đối mặt làm người khác muốn xuống đài không được.
Trong phòng nhất thời im lặng, nha hoàn ôm áo giáp cũng không biết nên đi nơi nào.
Phong Nguyệt nhìn qua, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, chớp mắt hỏi: "Công tử không cho nô gia biểu diễn sao?"
"Đúng." Một chữ, vang dội mạnh mẽ, khí phách mười phần.
Phong Nguyệt cười "Ha ha ha": "Chuyện này phiền rồi nha. Kim mama nửa tháng trước đã chuẩn bị buổi diễn, mời không ít khách quý đều là người danh gia vọng tộc. Vài vị đại nhân cũng muốn xem, ngài nói làm sao bây giờ?"
Ân Qua Chỉ lạnh nhạt mà quét nàng, liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: "Bọn họ sẽ không tới xem đâu."
Chắc chắn như vậy?
Kim mama không phục, lắc khăn cười nói: "Vị công tử này, không thể nói mạnh như vậy được. Tuy nô gia không biết thân phận ngài là gì, nhưng cho dù ngài là đương kim Thánh Thượng cũng không quản được người phía dưới muốn buông thả. Hơn nữa, khách nhân chỗ chúng ta địa vị cũng đều không nhỏ, ngài còn có thể chặn cửa không cho bọn họ tiến vào sao?"
Ân Qua Chỉ không mở miệng, đứng lên liền đi.
"Này?" Kim mama có phần buồn bực, vừa giậm chân vừa nhìn người đi xuống lầu, sau đó mới nói: "Đây là ai vậy? Cho rằng mình ghê gớm vậy sao? Nhìn nhu nhược yếu đuối, cũng không giống bộ dạng tướng quân, quản rộng như vậy sao?"
Cửa đóng lại, Phong Nguyệt thở ra một hơi dài, một lúc lâu sau, mới khẽ cười nói: "Hắn đúng không phải tướng quân."
"Ta vừa nói rồi đó, bộ dáng yếu ớt kia..."
"Ngươi nghe nói qua trận Nam Khất chi chiến chưa?" Phong Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
Kim mama dừng lại, phất tay cho nha hoàn bên cạnh đi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phong Nguyệt, thấp giọng nói: "Sao ngươi lại nhắc mấy thứ này?"
Phong Nguyệt là người nước Ngụy, Kim mama biết sau lưng nàng dường như có rất nhiều, rất nhiều chuyện đằng sau, Kim mama trước nay không hỏi qua. Không nghĩ tới hôm nay nàng lại tự mình nhắc đến chuyện ở nước Ngụy.
Nam Khất chi chiến là một trận lấy ít đánh nhiều lừng danh, 5 năm trước nước Ngụy lấy 1 vạn binh lực giết 3 vạn tinh binh nước Tề ở biên giới Nam Khất. Trận này khiến Tề Vương kinh sợ, các nước xung quanh kinh ngạc. Kim mama là người nước Tề, trận chiến kia bà tất nhiên biết, dân gian đồn đại nói nước Tề vốn biết đường vận chuyển quân lương nước Ngụy, đinh cướp lương thảo, không ngờ lại đụng phải viện quân của nước Ngụy.
Oan gia ngõ hẹp, vốn nên là bên nào đông sẽ ắt thắng, ai ngờ nước Ngụy phản ứng cực nhanh, lợi dụng địa hình Nam Khất cùng việc nước Tề trở tay không kịp liền chuyển xấu thành tốt, anh dũng giết địch. Tuy Ngụy tổn thất 7 vạn quân nhưng nhưng nước Tề tận 3 vạn quân tinh nhuệ sống sót còn rất ít.
Sau một trận Nam Khất Khất đẫm máu 3 tháng không hạ màn, nước Tề từ đây bắt đầu phái sứ thần đến nước Ngụy đàm phán, hai nước quan hệ hòa hoãn, người dân biên giới Tề Ngụy được sống trong hòa bình đã hơn 2 năm.
"Nếu không có trận chiến đó, nước Tề đã bắt tay cùng nước Ngô liên thủ tấn công nước Ngụy." Phong Nguyệt nói: "Nước Ngụy hiện giờ sợ sẽ không phải chỉ là cắt đất mà còn sợ quốc gia cũng khó tồn tại."
"Đạo lý này ta hiểu, nhưng đang yên đang lành nói cái này làm gì?" Kim mama vẻ mặt mờ mịt.
Phong Nguyệt cụp mắt, cười cười: "Bởi vì 4 năm trước, người dẫn đầu 1 vạn viện quân nước Ngụy kia chính là vị công tử kia. Lúc đó hắn vừa mới nhược quán*"
*nhược quán: chỉ vừa khoảng 20
Ngực nhảy lên một nhịp, Kim mama đồng tử hơi co lại, không thể tin được nhìn nàng!
Sao có thể!
"Hắn đúng thật không phải là tướng quân, nhưng số lần hắn xông pha chiến trường rất nhiều, lần nào cũng cầm theo trường đao, đi đầu giết địch."
Trong đầu Phong Nguyệt hiện lên rất nhiều hình ảnh, nàng nheo mắt lại.
Chiến kỳ cùng chiến bào của nước Ngụy đều là màu đỏ thẫm, người nọ mặc một bộ giáp bạc, trên chiến trường nhìn rất bắt mắt, khiến cho tướng giặc của đối phương luôn kêu to: "Giết kẻ mặc giáp bạc trước cho ta!"
Ân Đại hoàng tử càn rỡ bao nhiêu, đối mặt với nhiều người lại càng không sợ, một phen Yển Nguyệt trường đao chém vào đầu quân địch, nơi đi qua máu tươi vẩy ra, bắn trên mặt hắn, hai mắt ngược lại càng sáng ngời.
"Ta thích bộ giáp này, nếu người đố kỵ, có thể tới lấy!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, vang vọng khắp chiến trường, rung như vàng kêu.
Tướng địch đúng là rất muốn giết hắn, nhưng thật đáng tiếc, Ân Qua Chỉ chẳng những công phu cao siêu khó đoán, mà giáp bạc của hắn cũng cực kỳ cứng rắn, đầu mũi tên bạc bắn đi chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng, không làm bị thương hắn được nửa phần.
Điều đáng giận hơn nữa à, khi bọn hắn hao hết tâm tư xuyên thủng tuyến phòng thủ của quân Ngụy, muốn giết tướng Ngụy, Ân Qua Chỉ lại trực tiếp kéo cung, khoảng cách xa tầm 10 trượng, một mũi tên bắn thủng đầu tướng địch!
Máu tươi phun như mưa dưới ánh mặt trời, trong lúc đang còn kinh ngạc, Đại hoàng tử nước Ngụy mặt không chút biểu cảm, chậm rãi vươn tay, ngoắc ngón tay về phía bọn họ:
Tới đây, giết ta?
Cơn gió mang theo mùi máu quét qua, chiến thần mặc giáp bạc dưới chiến kỳ đỏ thẫm, mặt mày băng giá, lặng lẽ bừa bãi.
Khi đó, Ân Qua Chỉ là người đàn ông khí phách nhất mà Quan Phong Nguyệt gặp qua, tất cả người nước Ngụy đều có chung nhận thức —— chỉ cần có Đại hoàng tử ở đó, bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ thua cuộc.
Thật vậy, trong một thời gian dài, chỉ cần là Ân Qua Chỉ đi đầu trong các trận trận đánh, chưa bao giờ có bại tích, dân chúng nước Ngụy ủng hộ, hoàng đế cũng yên tâm để hắn mang binh, mọi trận từ bé đến lớn, Ân Qua Chỉ là người hiểu rõ nhất cảm giác liếm máu trên sa trường. Hắn không phải không bị thương, thậm chí có thể nói mỗi lần đánh giặc đều sẽ bị thương, nhưng hắn không sợ, thậm chí còn coi mình là chiến thuật sắp xếp để hấp dẫn kẻ thủ.
Có người như vậy, nước Ngụy làm sao có thể thua?
Nhưng thực tế đáng tiếc chính là nước Ngụy đã thua, thua ở quỷ cốc ở núi Bình Xương, thua vì bức thư của "Quan Đại tướng quân" thông đồng với địch bán nước.
Cổ họng hơi nghẹn lại, Phong Nguyệt lấy lại tinh thần, vô cùng đáng thương nhìn về phía Kim mama: "Tay đau quá."
Kim mama tỉnh lại sau cú sốc, sắc mặt vẫn còn có điểm dại ra, lớp trang điểm đậm trên mặt lộ vẻ cứng đờ, cuống quít nói: "Ta bảo Linh Thù mang cho ngươi ít thuốc giảm đau, ngươi nhịn một chút."
Nói xong, mụ thất tha thất thểu cửa đi ra ngoài.
Trong phòng trở lên yên tĩnh, Phong Nguyệt nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bộ giáp bạc bên cạnh.
Nàng cũng từng có một bộ áo giáp, là bộ giáp đỏ, phía trên không biết đã bắn bao nhiêu máu quân địch, cũng không biết nhiễm bao nhiêu máu của nàng.
Nhưng hiện giờ nàng mặc lại thứ này, đúng là không xứng.
Phong Nguyệt cười nhẹ hai tiếng, nhún vai, lắc đầu không nghĩ nữa, thả lỏng tinh thần, nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, Ân Qua Chỉ không tới Mộng Hồi Lâu, đại khái biết nàng không có cách nào tiếp khách, cũng không cần tới.
Chớp mắt đã đến ngày Mộng Hồi Lâu mở sân khấu biểu diễn, Phong Nguyệt tay không bị hỏng, chỉ quấn nhẹ một chút, ngón tay có thể cử động, miễn cưỡng có thể nắm cầm đao giả.
"Chuẩn bị xong chưa?" Mắt thấy sắp đến giờ, Kim mama ở phía sau đài thét to: "Sắp mở cửa đón khách rồi, các ngươi đừng lộn xộn nữa!"
"Vâng." Một đám tiểu yêu tinh uốn gối đồng ý, ánh mắt sắc bén quét qua Phong Nguyệt trong góc, hô nhỏ một tiếng: "Sao ngươi không thay xiêm y?"
Phong Nguyệt ăn mặc thường phục ngồi ở ghế dựa, nhìn về hướng cửa, nhẹ giọng nói: "Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Cái gì?"
"Bình thường vào giờ này, bên ngoài sớm đã có không ít kiệu rồi." Phong Nguyệt nói: "Nhưng hôm nay ngoại trừ vài người lang thang thì bên ngoài không có gì cả."
Những người có kiệu đều là những người có thân phận, vở diễn này của Kim mama cũng chuẩn bị đặc biệt cho những người có thân phận, cho nên vừa nghe mấy lời này, mọi người đều luống cuống, sôi nổi chạy ra xem.
Phố Chiêu Diêu buổi tối vô cùng náo nhiệt, ở cửa Mộng Hồi Lâu cũng không phải không có khách, nhưng hôm nay không còn thấy bóng dáng của những kiểu phú quý thường ngày hay lui tới.
"Cái này......" Kim mama trợn tròn mắt, suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Phong Nguyệt liếc mắt một cái.
Vị kia nước Ngụy lợi hại như nào mụ đã biết, nhưng đây là lãnh thổ nước Ngô mà, mụ mời đều là người có danh dự uy tín, sao có thể không có ai đến đúng như lời hắn nói vậy?
Phong Nguyệt cũng rất kỳ quái, Ân Qua Chỉ ở nước Ngụy địa vị như nào khó có thể nói hết, địa vị rất xuất sắc. Nhưng ở nước Ngô, hắn cũng chỉ là con tin mà thôi, dựa vào cái gì còn có thể hô mưa gọi gió?
Phong Nguyệt thật sự tò mò, cũng không thể không quan tâm, lấy đao giả nhét vào tay Linh Thù, sau đó liền lên lầu thay quần áo, trèo tường, thẳng đến phủ Sử Thần.
Lúc trước đã nói qua, Ân Qua Chỉ là bị Dịch Đại tướng quân bắt làm con tin, nhưng không biết nước Ngô kiêng kỵ hắn cái gì, không đem hắn nhốt lại, ngược lại là coi hắn giống như sứ thần của nước Ngụy, để hắn ở tại phủ Sử Thần, cung phụng đồ ăn thức uống tốt nhất, cũng không hạn chế tự do.
Đến con tin còn bức người như vậy, khả năng cũng chỉ có một mình Ân Qua Chỉ.
Bên ngoài phủ Sử Thần có rất nhiều kiệu, không chỉ có kiệu mà còn có rất nhiều chiếc xe ngựa trên nóc có hạc đồng, hồ đồng. Phong Nguyệt tránh bên cạnh, liền nhìn thấy những người đó dìu già dắt trẻ, sôi nổi hướng vào phủ Sử Thần.
Đây là tình huống như thế nào vậy? Họp chợ ở đây sao?
Thật đáng nghi hoặc, Phong Nguyệt nhìn người phía sau, dứt khoát trà trộn vào, giả dạng làm nha hoàn, cúi đầu bước vào.
Phủ Sử Thần không tiếp khách, nhìn khắp nơi cũng không gặp gia nô nha hoàn linh tinh, nhóm người quan to phú quý này đều tự giác đi vào chủ viện. Phong Nguyệt nhìn lướt qua, hầu hết đều là khách quen ở Mộng Hồi Lâu, nhưng cũng có rất nhiều người chưa bao giờ gặp.
Cửa lớn rộng mở, Ân Qua Chỉ ngồi ở vị trí chủ vị, yến hội xưng quanh. Mọi người đi vào, mặc kệ chức quan cao thấp, tuổi tác lớn bé đều chắp tay cúi đầu: "Điện hạ có lễ."
Khóe miệng Phong Nguyệt giật giật.
Lần trước Thái tử nước Ngô gọi hắn là Điện hạ, nàng còn cảm thấy là người ta có lễ độ, chưa từng nghĩ hóa ra bá quan văn võ nước Ngô cũng gọi hắn như vậy.
Đầu óc hỏng rồi sao?
"Tại hạ chỉ gửi 3 thiếp, không nghĩ các vị đại nhân đều tới như vậy." Ân Qua Chỉ gật đầu đáp lễ: "Thật sự cất nhắc."
"Là chúng ta làm phiền ngài." Phía trước một tên mập mạp cười mở miệng: "Vốn cũng không nên da mặt dày tới cửa, nhưng nghe nói Điện hạ có ý thu nhận đồ đệ... Là nhi tử nhà hạ quan có ý tòng quân, mong có thể được Điện hạ chỉ điểm."
"Khuyển tử cũng ngưỡng mộ điện hạ nhiều năm, nếu có thể được vào trong, hạ quan vô cùng cảm kích!"
"Tại hạ là An Thế Hướng, đã nghe uy danh điện hạ đã lâu, mong điện hạ chỉ giáo!"
Người trong phòng nháy mắt đều mở miệng cầu sư, sợ tới mức đám người phía sau Phong Nguyệt đều run run.
Ân Qua Chỉ điên rồi sao? Còn muốn thu nhận đồ đệ?
Kim mama có chút xấu hổ, rốt cuộc muốn nói nàng đê tiện, người ở lầu của mụ cũng không cao sang gì, mụ chẳng qua cố ý làm chút mánh lới thu hút ân khách thôi mà, ai biết vị công tử này lại nghiêm túc như vậy, đối mặt làm người khác muốn xuống đài không được.
Trong phòng nhất thời im lặng, nha hoàn ôm áo giáp cũng không biết nên đi nơi nào.
Phong Nguyệt nhìn qua, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, chớp mắt hỏi: "Công tử không cho nô gia biểu diễn sao?"
"Đúng." Một chữ, vang dội mạnh mẽ, khí phách mười phần.
Phong Nguyệt cười "Ha ha ha": "Chuyện này phiền rồi nha. Kim mama nửa tháng trước đã chuẩn bị buổi diễn, mời không ít khách quý đều là người danh gia vọng tộc. Vài vị đại nhân cũng muốn xem, ngài nói làm sao bây giờ?"
Ân Qua Chỉ lạnh nhạt mà quét nàng, liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: "Bọn họ sẽ không tới xem đâu."
Chắc chắn như vậy?
Kim mama không phục, lắc khăn cười nói: "Vị công tử này, không thể nói mạnh như vậy được. Tuy nô gia không biết thân phận ngài là gì, nhưng cho dù ngài là đương kim Thánh Thượng cũng không quản được người phía dưới muốn buông thả. Hơn nữa, khách nhân chỗ chúng ta địa vị cũng đều không nhỏ, ngài còn có thể chặn cửa không cho bọn họ tiến vào sao?"
Ân Qua Chỉ không mở miệng, đứng lên liền đi.
"Này?" Kim mama có phần buồn bực, vừa giậm chân vừa nhìn người đi xuống lầu, sau đó mới nói: "Đây là ai vậy? Cho rằng mình ghê gớm vậy sao? Nhìn nhu nhược yếu đuối, cũng không giống bộ dạng tướng quân, quản rộng như vậy sao?"
Cửa đóng lại, Phong Nguyệt thở ra một hơi dài, một lúc lâu sau, mới khẽ cười nói: "Hắn đúng không phải tướng quân."
"Ta vừa nói rồi đó, bộ dáng yếu ớt kia..."
"Ngươi nghe nói qua trận Nam Khất chi chiến chưa?" Phong Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
Kim mama dừng lại, phất tay cho nha hoàn bên cạnh đi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phong Nguyệt, thấp giọng nói: "Sao ngươi lại nhắc mấy thứ này?"
Phong Nguyệt là người nước Ngụy, Kim mama biết sau lưng nàng dường như có rất nhiều, rất nhiều chuyện đằng sau, Kim mama trước nay không hỏi qua. Không nghĩ tới hôm nay nàng lại tự mình nhắc đến chuyện ở nước Ngụy.
Nam Khất chi chiến là một trận lấy ít đánh nhiều lừng danh, 5 năm trước nước Ngụy lấy 1 vạn binh lực giết 3 vạn tinh binh nước Tề ở biên giới Nam Khất. Trận này khiến Tề Vương kinh sợ, các nước xung quanh kinh ngạc. Kim mama là người nước Tề, trận chiến kia bà tất nhiên biết, dân gian đồn đại nói nước Tề vốn biết đường vận chuyển quân lương nước Ngụy, đinh cướp lương thảo, không ngờ lại đụng phải viện quân của nước Ngụy.
Oan gia ngõ hẹp, vốn nên là bên nào đông sẽ ắt thắng, ai ngờ nước Ngụy phản ứng cực nhanh, lợi dụng địa hình Nam Khất cùng việc nước Tề trở tay không kịp liền chuyển xấu thành tốt, anh dũng giết địch. Tuy Ngụy tổn thất 7 vạn quân nhưng nhưng nước Tề tận 3 vạn quân tinh nhuệ sống sót còn rất ít.
Sau một trận Nam Khất Khất đẫm máu 3 tháng không hạ màn, nước Tề từ đây bắt đầu phái sứ thần đến nước Ngụy đàm phán, hai nước quan hệ hòa hoãn, người dân biên giới Tề Ngụy được sống trong hòa bình đã hơn 2 năm.
"Nếu không có trận chiến đó, nước Tề đã bắt tay cùng nước Ngô liên thủ tấn công nước Ngụy." Phong Nguyệt nói: "Nước Ngụy hiện giờ sợ sẽ không phải chỉ là cắt đất mà còn sợ quốc gia cũng khó tồn tại."
"Đạo lý này ta hiểu, nhưng đang yên đang lành nói cái này làm gì?" Kim mama vẻ mặt mờ mịt.
Phong Nguyệt cụp mắt, cười cười: "Bởi vì 4 năm trước, người dẫn đầu 1 vạn viện quân nước Ngụy kia chính là vị công tử kia. Lúc đó hắn vừa mới nhược quán*"
*nhược quán: chỉ vừa khoảng 20
Ngực nhảy lên một nhịp, Kim mama đồng tử hơi co lại, không thể tin được nhìn nàng!
Sao có thể!
"Hắn đúng thật không phải là tướng quân, nhưng số lần hắn xông pha chiến trường rất nhiều, lần nào cũng cầm theo trường đao, đi đầu giết địch."
Trong đầu Phong Nguyệt hiện lên rất nhiều hình ảnh, nàng nheo mắt lại.
Chiến kỳ cùng chiến bào của nước Ngụy đều là màu đỏ thẫm, người nọ mặc một bộ giáp bạc, trên chiến trường nhìn rất bắt mắt, khiến cho tướng giặc của đối phương luôn kêu to: "Giết kẻ mặc giáp bạc trước cho ta!"
Ân Đại hoàng tử càn rỡ bao nhiêu, đối mặt với nhiều người lại càng không sợ, một phen Yển Nguyệt trường đao chém vào đầu quân địch, nơi đi qua máu tươi vẩy ra, bắn trên mặt hắn, hai mắt ngược lại càng sáng ngời.
"Ta thích bộ giáp này, nếu người đố kỵ, có thể tới lấy!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, vang vọng khắp chiến trường, rung như vàng kêu.
Tướng địch đúng là rất muốn giết hắn, nhưng thật đáng tiếc, Ân Qua Chỉ chẳng những công phu cao siêu khó đoán, mà giáp bạc của hắn cũng cực kỳ cứng rắn, đầu mũi tên bạc bắn đi chỉ có thể nghe thấy tiếng vọng, không làm bị thương hắn được nửa phần.
Điều đáng giận hơn nữa à, khi bọn hắn hao hết tâm tư xuyên thủng tuyến phòng thủ của quân Ngụy, muốn giết tướng Ngụy, Ân Qua Chỉ lại trực tiếp kéo cung, khoảng cách xa tầm 10 trượng, một mũi tên bắn thủng đầu tướng địch!
Máu tươi phun như mưa dưới ánh mặt trời, trong lúc đang còn kinh ngạc, Đại hoàng tử nước Ngụy mặt không chút biểu cảm, chậm rãi vươn tay, ngoắc ngón tay về phía bọn họ:
Tới đây, giết ta?
Cơn gió mang theo mùi máu quét qua, chiến thần mặc giáp bạc dưới chiến kỳ đỏ thẫm, mặt mày băng giá, lặng lẽ bừa bãi.
Khi đó, Ân Qua Chỉ là người đàn ông khí phách nhất mà Quan Phong Nguyệt gặp qua, tất cả người nước Ngụy đều có chung nhận thức —— chỉ cần có Đại hoàng tử ở đó, bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ thua cuộc.
Thật vậy, trong một thời gian dài, chỉ cần là Ân Qua Chỉ đi đầu trong các trận trận đánh, chưa bao giờ có bại tích, dân chúng nước Ngụy ủng hộ, hoàng đế cũng yên tâm để hắn mang binh, mọi trận từ bé đến lớn, Ân Qua Chỉ là người hiểu rõ nhất cảm giác liếm máu trên sa trường. Hắn không phải không bị thương, thậm chí có thể nói mỗi lần đánh giặc đều sẽ bị thương, nhưng hắn không sợ, thậm chí còn coi mình là chiến thuật sắp xếp để hấp dẫn kẻ thủ.
Có người như vậy, nước Ngụy làm sao có thể thua?
Nhưng thực tế đáng tiếc chính là nước Ngụy đã thua, thua ở quỷ cốc ở núi Bình Xương, thua vì bức thư của "Quan Đại tướng quân" thông đồng với địch bán nước.
Cổ họng hơi nghẹn lại, Phong Nguyệt lấy lại tinh thần, vô cùng đáng thương nhìn về phía Kim mama: "Tay đau quá."
Kim mama tỉnh lại sau cú sốc, sắc mặt vẫn còn có điểm dại ra, lớp trang điểm đậm trên mặt lộ vẻ cứng đờ, cuống quít nói: "Ta bảo Linh Thù mang cho ngươi ít thuốc giảm đau, ngươi nhịn một chút."
Nói xong, mụ thất tha thất thểu cửa đi ra ngoài.
Trong phòng trở lên yên tĩnh, Phong Nguyệt nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bộ giáp bạc bên cạnh.
Nàng cũng từng có một bộ áo giáp, là bộ giáp đỏ, phía trên không biết đã bắn bao nhiêu máu quân địch, cũng không biết nhiễm bao nhiêu máu của nàng.
Nhưng hiện giờ nàng mặc lại thứ này, đúng là không xứng.
Phong Nguyệt cười nhẹ hai tiếng, nhún vai, lắc đầu không nghĩ nữa, thả lỏng tinh thần, nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, Ân Qua Chỉ không tới Mộng Hồi Lâu, đại khái biết nàng không có cách nào tiếp khách, cũng không cần tới.
Chớp mắt đã đến ngày Mộng Hồi Lâu mở sân khấu biểu diễn, Phong Nguyệt tay không bị hỏng, chỉ quấn nhẹ một chút, ngón tay có thể cử động, miễn cưỡng có thể nắm cầm đao giả.
"Chuẩn bị xong chưa?" Mắt thấy sắp đến giờ, Kim mama ở phía sau đài thét to: "Sắp mở cửa đón khách rồi, các ngươi đừng lộn xộn nữa!"
"Vâng." Một đám tiểu yêu tinh uốn gối đồng ý, ánh mắt sắc bén quét qua Phong Nguyệt trong góc, hô nhỏ một tiếng: "Sao ngươi không thay xiêm y?"
Phong Nguyệt ăn mặc thường phục ngồi ở ghế dựa, nhìn về hướng cửa, nhẹ giọng nói: "Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Cái gì?"
"Bình thường vào giờ này, bên ngoài sớm đã có không ít kiệu rồi." Phong Nguyệt nói: "Nhưng hôm nay ngoại trừ vài người lang thang thì bên ngoài không có gì cả."
Những người có kiệu đều là những người có thân phận, vở diễn này của Kim mama cũng chuẩn bị đặc biệt cho những người có thân phận, cho nên vừa nghe mấy lời này, mọi người đều luống cuống, sôi nổi chạy ra xem.
Phố Chiêu Diêu buổi tối vô cùng náo nhiệt, ở cửa Mộng Hồi Lâu cũng không phải không có khách, nhưng hôm nay không còn thấy bóng dáng của những kiểu phú quý thường ngày hay lui tới.
"Cái này......" Kim mama trợn tròn mắt, suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Phong Nguyệt liếc mắt một cái.
Vị kia nước Ngụy lợi hại như nào mụ đã biết, nhưng đây là lãnh thổ nước Ngô mà, mụ mời đều là người có danh dự uy tín, sao có thể không có ai đến đúng như lời hắn nói vậy?
Phong Nguyệt cũng rất kỳ quái, Ân Qua Chỉ ở nước Ngụy địa vị như nào khó có thể nói hết, địa vị rất xuất sắc. Nhưng ở nước Ngô, hắn cũng chỉ là con tin mà thôi, dựa vào cái gì còn có thể hô mưa gọi gió?
Phong Nguyệt thật sự tò mò, cũng không thể không quan tâm, lấy đao giả nhét vào tay Linh Thù, sau đó liền lên lầu thay quần áo, trèo tường, thẳng đến phủ Sử Thần.
Lúc trước đã nói qua, Ân Qua Chỉ là bị Dịch Đại tướng quân bắt làm con tin, nhưng không biết nước Ngô kiêng kỵ hắn cái gì, không đem hắn nhốt lại, ngược lại là coi hắn giống như sứ thần của nước Ngụy, để hắn ở tại phủ Sử Thần, cung phụng đồ ăn thức uống tốt nhất, cũng không hạn chế tự do.
Đến con tin còn bức người như vậy, khả năng cũng chỉ có một mình Ân Qua Chỉ.
Bên ngoài phủ Sử Thần có rất nhiều kiệu, không chỉ có kiệu mà còn có rất nhiều chiếc xe ngựa trên nóc có hạc đồng, hồ đồng. Phong Nguyệt tránh bên cạnh, liền nhìn thấy những người đó dìu già dắt trẻ, sôi nổi hướng vào phủ Sử Thần.
Đây là tình huống như thế nào vậy? Họp chợ ở đây sao?
Thật đáng nghi hoặc, Phong Nguyệt nhìn người phía sau, dứt khoát trà trộn vào, giả dạng làm nha hoàn, cúi đầu bước vào.
Phủ Sử Thần không tiếp khách, nhìn khắp nơi cũng không gặp gia nô nha hoàn linh tinh, nhóm người quan to phú quý này đều tự giác đi vào chủ viện. Phong Nguyệt nhìn lướt qua, hầu hết đều là khách quen ở Mộng Hồi Lâu, nhưng cũng có rất nhiều người chưa bao giờ gặp.
Cửa lớn rộng mở, Ân Qua Chỉ ngồi ở vị trí chủ vị, yến hội xưng quanh. Mọi người đi vào, mặc kệ chức quan cao thấp, tuổi tác lớn bé đều chắp tay cúi đầu: "Điện hạ có lễ."
Khóe miệng Phong Nguyệt giật giật.
Lần trước Thái tử nước Ngô gọi hắn là Điện hạ, nàng còn cảm thấy là người ta có lễ độ, chưa từng nghĩ hóa ra bá quan văn võ nước Ngô cũng gọi hắn như vậy.
Đầu óc hỏng rồi sao?
"Tại hạ chỉ gửi 3 thiếp, không nghĩ các vị đại nhân đều tới như vậy." Ân Qua Chỉ gật đầu đáp lễ: "Thật sự cất nhắc."
"Là chúng ta làm phiền ngài." Phía trước một tên mập mạp cười mở miệng: "Vốn cũng không nên da mặt dày tới cửa, nhưng nghe nói Điện hạ có ý thu nhận đồ đệ... Là nhi tử nhà hạ quan có ý tòng quân, mong có thể được Điện hạ chỉ điểm."
"Khuyển tử cũng ngưỡng mộ điện hạ nhiều năm, nếu có thể được vào trong, hạ quan vô cùng cảm kích!"
"Tại hạ là An Thế Hướng, đã nghe uy danh điện hạ đã lâu, mong điện hạ chỉ giáo!"
Người trong phòng nháy mắt đều mở miệng cầu sư, sợ tới mức đám người phía sau Phong Nguyệt đều run run.
Ân Qua Chỉ điên rồi sao? Còn muốn thu nhận đồ đệ?