Chương 3
Đỗ Quan Mân bị ép đến trước gương.
Hắn cúi đầu nhìn còng trên cổ tay và xiềng xích trên chân, vốn định nói với Nhiễm Toản mở ra mình cũng sẽ không chạy, nhưng nhìn bộ dáng hùng hổ của đối phương, vẫn nghẹn những lời này lại.
Tay của Nhiễm Toản đúng là khéo léo, kỹ thuật cắt tóc tốt hơn nhiều so với ông thợ giá 10 đồng hắn thường tới.
Đỗ Quan Mân suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời này nói ra dường như không phải khen ngợi, nhưng lại không tìm được lời nào khác để nói, đành phải im lặng nghe tiếng kéo của Nhiễm Toản.
Nhiễm Toản học cùng trường cũ với hắn, vào nghề muộn hơn hắn bốn năm, có người nói rằng cậu đã đi theo bước chân của hắn.
Lúc mới vào phòng thí nghiệm, Nhiễm Toản vô cùng kính trọng hắn.
Nhưng khoảng cách sinh ra cái đẹp, sau khi bàn làm việc của hai người chỉ cách nhau một tấm kính, ánh mắt Nhiễm Toản nhìn hắn từ kính nể biến thành ghét bỏ (đương nhiên hắn cũng không ý thức được đó là ghét bỏ).
Đỗ Quan Mân chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt người khác. Hắn cống hiến hết mình vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học, phòng thí nghiệm là nhà của hắn, nghiên cứu là cuộc sống của hắn, hắn có thể mười ngày nửa tháng đều làm ổ ở nơi làm việc, đói bụng ăn đồ vặt, gần như không rửa mặt, lôi thôi như người nguyên thủy.
Còn Nhiễm Toản thì khác.
Nhiễm Toản chắc chắn là người đàn ông tinh xảo nhất trong phòng thí nghiệm. Từ đầu đến chân không có một khuyết điểm, một tuần bảy ngày mặc đồ không bao giờ trùng, còn thay đổi màu sắc quần áo và mùi nước hoa theo thời tiết.
Cậu ấy không bao giờ ăn thức ăn bên ngoài, tự nấu cơm, thể dục thường xuyên, cũng tỉ mỉ trong công việc và báo cáo của cậu ấy luôn đẹp nhất trong số các đồng nghiệp.
Có lúc Đỗ Quan Mân đang ngủ ngáy tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Toản ngồi thẳng tắp ở đối diện, trên sống mũi đeo kính gọng kim loại vàng, gương mặt trắng nõn luôn nghiêm túc, dường như không có lúc mệt mỏi chán chường.
Hắn nhìn một lúc, trong lòng nghĩ: Aiz, thằng nhóc này trâu bò thật, giống như người máy.
Nhiễm Toản không bao giờ nổi giận ở nơi làm việc.
Cho nên đây là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ của đối phương.
Lúc Nhiễm Toản sấy tóc cho hắn, có vụn tóc rơi trên cổ ngứa ngáy, nhưng tay không cử động được, không thể gãi.
"Đừng nhúc nhích, để tôi làm cho anh." Nhiễm Toản nắm lấy mái tóc mới cắt của hắn, cúi đầu thổi vào cổ hắn hai cái, khi hơi thở ấm áp phả vào cổ, hắn cảm thấy chỗ da đó bỗng ngứa ngáy hơn lúc nãy.
Nhiễm Toản thổi xong, đột nhiên đưa tay sờ bụng hắn.
Đỗ Quan Mân nói: "Cậu..."
Nhiễm Toản véo miếng thịt trên bụng hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: "Đàn anh, chúng ta làm chút gì đi."
-
Hộc... hộc...
Đỗ Quan Mân há to miệng thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, nói: "Chúng, chúng ta dừng một chút đi..."
Nhiễm Toản: "..."
Nhiễm Toản nói: "Mới có năm phút mà anh đã không làm được? Tốc độ này có nhanh đâu?"
Đỗ Quan Mân tiếp tục thở dốc.
Nhiễm Toản hít sâu một hơi, nhìn Đỗ Quan Mân giống như một con chó được vớt lên từ trong nước, đành ấn máy chạy bộ dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn còng trên cổ tay và xiềng xích trên chân, vốn định nói với Nhiễm Toản mở ra mình cũng sẽ không chạy, nhưng nhìn bộ dáng hùng hổ của đối phương, vẫn nghẹn những lời này lại.
Tay của Nhiễm Toản đúng là khéo léo, kỹ thuật cắt tóc tốt hơn nhiều so với ông thợ giá 10 đồng hắn thường tới.
Đỗ Quan Mân suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời này nói ra dường như không phải khen ngợi, nhưng lại không tìm được lời nào khác để nói, đành phải im lặng nghe tiếng kéo của Nhiễm Toản.
Nhiễm Toản học cùng trường cũ với hắn, vào nghề muộn hơn hắn bốn năm, có người nói rằng cậu đã đi theo bước chân của hắn.
Lúc mới vào phòng thí nghiệm, Nhiễm Toản vô cùng kính trọng hắn.
Nhưng khoảng cách sinh ra cái đẹp, sau khi bàn làm việc của hai người chỉ cách nhau một tấm kính, ánh mắt Nhiễm Toản nhìn hắn từ kính nể biến thành ghét bỏ (đương nhiên hắn cũng không ý thức được đó là ghét bỏ).
Đỗ Quan Mân chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt người khác. Hắn cống hiến hết mình vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học, phòng thí nghiệm là nhà của hắn, nghiên cứu là cuộc sống của hắn, hắn có thể mười ngày nửa tháng đều làm ổ ở nơi làm việc, đói bụng ăn đồ vặt, gần như không rửa mặt, lôi thôi như người nguyên thủy.
Còn Nhiễm Toản thì khác.
Nhiễm Toản chắc chắn là người đàn ông tinh xảo nhất trong phòng thí nghiệm. Từ đầu đến chân không có một khuyết điểm, một tuần bảy ngày mặc đồ không bao giờ trùng, còn thay đổi màu sắc quần áo và mùi nước hoa theo thời tiết.
Cậu ấy không bao giờ ăn thức ăn bên ngoài, tự nấu cơm, thể dục thường xuyên, cũng tỉ mỉ trong công việc và báo cáo của cậu ấy luôn đẹp nhất trong số các đồng nghiệp.
Có lúc Đỗ Quan Mân đang ngủ ngáy tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Toản ngồi thẳng tắp ở đối diện, trên sống mũi đeo kính gọng kim loại vàng, gương mặt trắng nõn luôn nghiêm túc, dường như không có lúc mệt mỏi chán chường.
Hắn nhìn một lúc, trong lòng nghĩ: Aiz, thằng nhóc này trâu bò thật, giống như người máy.
Nhiễm Toản không bao giờ nổi giận ở nơi làm việc.
Cho nên đây là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ của đối phương.
Lúc Nhiễm Toản sấy tóc cho hắn, có vụn tóc rơi trên cổ ngứa ngáy, nhưng tay không cử động được, không thể gãi.
"Đừng nhúc nhích, để tôi làm cho anh." Nhiễm Toản nắm lấy mái tóc mới cắt của hắn, cúi đầu thổi vào cổ hắn hai cái, khi hơi thở ấm áp phả vào cổ, hắn cảm thấy chỗ da đó bỗng ngứa ngáy hơn lúc nãy.
Nhiễm Toản thổi xong, đột nhiên đưa tay sờ bụng hắn.
Đỗ Quan Mân nói: "Cậu..."
Nhiễm Toản véo miếng thịt trên bụng hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: "Đàn anh, chúng ta làm chút gì đi."
-
Hộc... hộc...
Đỗ Quan Mân há to miệng thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, nói: "Chúng, chúng ta dừng một chút đi..."
Nhiễm Toản: "..."
Nhiễm Toản nói: "Mới có năm phút mà anh đã không làm được? Tốc độ này có nhanh đâu?"
Đỗ Quan Mân tiếp tục thở dốc.
Nhiễm Toản hít sâu một hơi, nhìn Đỗ Quan Mân giống như một con chó được vớt lên từ trong nước, đành ấn máy chạy bộ dừng lại.