Chương : 7
Đêm đó, do không còn ai tìm tới quấy rầy nữa thành thử Nữ Thần Y ngủ một giấc thật sâu. Đến canh năm, tai chợt nghe tiếng rù rì, nàng giật mình tỉnh giấc.
Cánh cửa thư phòng mở toang để lộ hình dáng của một nữ nhân tóc chải đuôi sam, thân vận hồng y. Theo sau là mụ tú bà tướng tá đẫy đà phát phúc. Cả hai ăn mặc hở hang vô ngần. Nữ tử diện cẩm đoán y phục nom rất quý giá. Còn tú bà thì khỏi nói, vừa đính trâm cài châu ngọc chói lọi trên đầu vừa đeo vòng vàng cẩm thạch trên tay, cổ mang thêm xâu chuỗi hạt trai. Bốn con ngươi đen láy lý hiện những tia tính toán sắc bén.
Nha đầu tóc chải đuôi sam đặt chân qua ngạch cửa, cười khẽ:
- Đại tướng quân quả thật là trang nam tử tuấn mỹ phi phàm. Nữ nhân nào gặp mặt cũng sẽ ưa thích.
Nữ Thần Y nằm nghiêng vờ ngủ cơ mà tai dỏng lên nghe. Tú bà vấn đáp:
- Dư thừa! Nha đầu ngươi có nghe qua chưa? Giang hồ đồn đãi Phủ Viễn đại nhân võ nghệ kinh người. Chàng oai vệ hơn hẳn đương kim tổng quản cấm vệ quân, thanh danh uy vọng nhất nhì triều đình, lại xuất thân hiển hách. Gia cảnh ba đời từng là trung thần lập quốc và kế thừa chức vị cao cả dưới thời kỳ Đại Hãn hậu Kim.
Lời ca ngợi lọt vào thính giác hồng y nữ tử. Ả chớp chớp đôi mắt, hỏi giật:
- Thật hả?
- Đương nhiên là thật! - Tú bà gật đầu vẻ hiểu biết. Mụ đưa tay vén tóc qua vai, khuôn miệng trái ấu không ngớt ca tụng - Chẳng những vậy, dân chúng kinh thành còn khâm phục tinh thần công chính liêm minh.
Rồi tú bà thở dài:
- Tiếc quá, trang nam tử như thế chỉ đếm đầu ngón tay.
Và mơ màng cặp nhãn quan, bà ao ước:
- Phải chi ta còn mười tám cái xuân xanh, dáng vóc thon gọn như bọn tú nữ các người.
Nha đầu tóc kết đuôi sam ửng hồng đôi má:
- Không biết chàng đã có tình nhân nào chưa nhỉ? Hay là có quan tâm đặc biệt đến những ai?
Tú bà hé môi định trả lời thì hồng y nữ tử chợt nhớ điều trọng đại, chắc lưỡi hỏi:
- À mà hình như nữ nhân trước mặt là một trong số đó?
- Có thể lắm.
- Ả thật may mắn! – Hồng y nữ tử xuýt xoa, nhưng nháy mắt đã trổ giọng bất bình - Được chàng chăm sóc từng giấc ngủ đến miếng ăn là niềm sung sướng tuyệt đỉnh, hà tất gì phải cứng cổ như vậy chứ?
Nữ Thần Y nằm trên trường kỷ len lén thở ra. Lúc nãy thân xác và tâm trí của nàng bị mấy kẻ nam nhân dằn vặt rất nhiều, bây giờ tuy rằng đã khôi phục thế nhưng đáy lòng vẫn còn nhói đau nên cứ tùy ý họ nói xa nói gần.
Tú bà kéo tay hồng y nữ tử đến bên giường ngủ. Mấy cặp mắt tò mò xuyên thấu rèm the. Họ thấy tù nhân tướng mạo bất phàm, ngũ quan đoan chính không giống với những nhi nữ thường tình khác.
Tú bà trầm mình nhận định giá trị của thiếu nữ tuổi tác không quá mười chín cái xuân xanh. Vóc người nàng cao gầy thon thả, ngũ quan lập thể, gương mặt trái xoan tinh xảo tuyệt diệu, đường nét vô đối hài hòa cộng thêm đôi chân mày ngài dịu dàng và hiền thục như hoa cẩm chướng dưới ánh bình minh. Hai hạt nhãn ẩn dật đằng sau hàng mi cong vút tất phải lóe ra hàn quang mê hoặc nhân tâm sinh loại.
Phục cạnh bên tú bà, khóe môi hiện nụ cười yếu ớt cơ hồ như có lại như không, hồng y nữ tử liếc xéo, phát hiện tình địch nguyên lai là một yêu nghiệt dung nhan thanh lệ xuất trần. Phấn diện đượm nét u hoài song ưu nhã, tấm thân thánh khiết mà cao quý tựa đóa quỳnh liên nổi trên mặt nước vào buổi sáng tinh sương. “Hèn gì Phủ Viễn đại nhân động lòng!”
Thoáng phút tị nạnh, hồng y nữ tử giương đôi mắt trong suốt nhìn cơ thể địch nhân trong khi tú bà vén rèm và giơ ngọc thủ vuốt ve bộ ngực của người con gái lạ mặt. Nữ Thần Y muốn bật dậy phủi bàn tay nham nhở đó đi nhưng tứ chi rã rời. Nàng hoàn toàn kiệt sức.
Hồng y nữ tử cũng ngó chừng trọng lượng khác thường của núi đôi, dựa vào mẫn cảm mà suy xét tình cảnh trai đơn gái chiếc trong thư phòng kín như bưng. Thanh âm lành lạnh chợt vang lên:
- Áo yếm này tuy mỏng cơ mà đã cực kỳ bảo thủ rồi, nhỡ còn chân chính bại lộ thêm một chút thì có thể khiến chàng điên cuồng mất!
Nha đầu kia nói vừa dứt câu thì tú bà che miệng cười đắc ý. Đáy lòng hoài nghi, Nữ Thần Y hoang mang nghĩ “nữ nhân kia bảo yếm đào của ta chân chính bại lộ là ý gì? Họ định làm gì ta?”
- Phụng lệnh Phủ Viễn đại nhân, hai người chúng tôi đến đây chiếu cố cô nương!
Nữ Thần Y giật nẩy mình như bị kiến lửa đốt cho một cú. Tú bà vừa nói oang oang vừa lay đôi vai nàng hầu đánh thức giấc ngủ cô đơn. Nữ Thần Y hé hai hàng mi dày, đập vào mắt nàng là cặp môi chì nở nụ cười giảo hoạt hồ ly.
- Ta không cần chiếu cố! - Nữ Thần Y uể oải lắc đầu, tiếng nói tuy mệt nhọc nhưng rõ ràng dứt khoát.
Hồng y nữ tử bị giội gáo nước lạnh, cáu tiết xỉa ngón tay lên trán tình địch:
- Sao cô lại thờ ơ với đại nhân như thế? Nhẫn tâm từ chối lòng tốt của chàng, đấng nam trang tướng tá đa mang, mười phần phong phạm anh hùng quân tử? Ta nói cho cô biết, trong thiên hạ nữ nhân không ai là không mơ tưởng dung mạo tuấn mỹ đến lớ ngớ tinh thần.
Nữ Thần Y bịt tai. Hồng y nữ tử hét tướng:
- Kỳ thực, nếu ta là cô thì đã bằng lòng hầu hạ chàng từ lâu. Còn kiên trì giữ vững huyết thống chính tông của người Hán mà làm chi chứ?
Đợi người đối diện phát tiết cho thỏa tâm linh, Nữ Thần Y bỏ tay ra, nói lẫy:
- Nếu như hai người có ý tốt với Dương Tiêu Phong vậy thì sao không một lượt nối đuôi nhau đi hầu hạ hắn?
Gặp câu hỏi vặn, tú bà và hồng y nữ tử hiển nhiên không thể trả lời. Sau hồi đắn đo, họ đành cười trừ thay câu đáp. Lát sau, tú bà lên tiếng:
- Chúng tôi đến đây không có mục đích bất lợi gì, chỉ có ý định chiếu cố cô nương – Tú bà cảm nhận dưới cơ nên hạ giọng lặp lại câu nói lúc nãy.
Khẳng định nguyên do thăm viếng xong, tú bà đi đến mở tủ áo lấy bộ y phục màu mè sặc sỡ hoa lá cành tới ướm lên mình Nữ Thần Y.
- Cô nương hãy thay y phục tử tù ra, mặc trang phục này vào sẽ nổi bật vóc người nhu mì xinh đẹp.
Hồng y nữ tử cười nhạt:
- Đúng rồi đó thẩm thẩm của tôi ơi! Người xưa từng nói nhân nhờ ăn mặc, phật nhờ dát vàng quả nhiên không sai.
Bỗng một ý nghĩ lập lòe trong óc, hồng y nữ tử nghiêng đầu bảo tú bà:
- Cơ mà khi không bận đồ thì sao nhỉ?
Lần thứ hai bị người ta điểm huyệt đạo, Nữ Thần Y bất tỉnh nhân sự. Nàng ngất lịm trên chiếu hoa.
Bắt gặp Dương Tiêu Phong thong dong tiến đến thư phòng thuộc dãy hành lang khác nơi nữ tù nhân trú ngụ. Tú bà liền húc cùi chỏ vào hông nha đầu tóc tết đuôi sam. Cả hai vụt lại chặn lối, nhún chân điệu đàng thi lễ:
- Tham kiến Phủ Viễn đại tướng quân!
Hành lang chật chội chỉ vừa đủ cho hai người đi, Dương Tiêu Phong đành ngừng bước, gật đầu chào. Hồng y nữ tử thốt lời nhẹ tựa hồng mao:
- Suốt đêm đại nhân không ngủ, hẳn mệt lử, xin mời ngài vào thư phòng này an nghỉ. Tiểu nữ sẽ chuẩn bị một khối điểm tâm mang vào đấy sau.
Dương Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn áng mây hồng trôi lang thang trên bầu trời cuối đông, lơ là đáp:
- Được.
Nghe câu đồng ý, tú bà len lén liếc hồng y nữ tử, vui mừng nói:
- Đại nhân an giấc.
Chúc một câu đầy ngụ ý rồi, hai người cung tay xá một cái và bỏ đi ngay. Còn lại thân trai một mình vạn nẻo, đại tướng quân chắp tay sau lưng nhàn nhã cất bước.
Dừng chân chỗ vách tường hoa văn, xuyên thấu khe cửa sổ, Dương Tiêu Phong thấy rõ ràng tình huống trong phòng ngủ mà hai kẻ kia nhọc công mời chàng vào.
Ở đằng cuối phòng có đặt một tấm bình phong điêu khắc từ gỗ tử đàn, trên mặt in điệp hí hoa. Giường ngủ được đóng bằng gỗ đàn hương, chân giường có chạm trổ hình uyên ương hồ điệp. Một bức màn lụa trắng xóa như sương đang phủ xuống lưng chừng chân giường.
Bên trong bức rèm lụa đó ẩn hiện một giai nhân sở hữu làn da nõn nường, gương mặt điểm phấn tô son. Đôi mày nàng cong cong như vành nguyệt, sóng mũi thanh và cao, khuôn miệng trái tim có thoa một lớp son hồng phấn, hai cánh môi mịn màng như thể khêu gợi người đời.
Nàng nằm yên đấy nhắm nghiền nhãn quang, một chút phản ứng cũng không có. Giai nhân mê man ngủ trên giường, sa trướng màu vàng rủ xuống.
Dương Tiêu Phong đang chiêm ngưỡng nhan sắc chim sa cá lặn thì mâu quang hốt nhiên bị đôi nhũ hoa hấp dẫn. Hai chấm nhỏ đẹp tới đỗi làm điên đảo chúng sinh. Trong đôi mắt băng hàn như có hai đóm lửa sáng bừng lên một chút. Và chàng mở cửa bước vào xem thử kĩ nữ nào bá chiếm một thân hình nóng bỏng đến nảy lửa, cộng làn da mượt mà và thập phần quyến rũ thế kia.
Đứng cách trường kỷ chừng một thước, đấng trượng phu tỏ tường hai quả nhục cầu ẩn hiện đằng sau tấm rèm bồng bềnh và huyền ảo là của người nào. Rồi sau khi phát hiện nữ nhân ấy là ai, tâm trí của Phủ Viễn đại tướng quân lập tức rơi vào trầm lãng, lòng quyết không để thân thể lõa lồ cám dỗ rồi biến thành kẻ bất lương.
Định quay mình thoái bộ, Dương Tiêu Phong sực nhớ những lời hàm ẩn của nữ tử hồng y và mụ tú bà. Nữ Thần Y khi không bị họ dời từ thư phòng này sang thư phòng nọ, hẳn đã ngất xỉu vì huyệt đạo phong tỏa. Nghĩ tới đây, Bắc quan đại nhân hạ quyết tâm giải huyệt giúp nàng. Khổ cái là ánh mắt không tránh được hai thớ thịt như đá nam châm đầy cuốn hút trên chiếc giường rộng rãi.
Cánh cửa sổ có in hình bách điệp chơi đùa lúc này bị gió lồng vào nên nhẹ nhàng lay động. Những cơn sóng nhu hòa bắt đầu khởi động tấm rèm lụa mỏng khiến không khí của thư phòng trở thành thoải mái lạ lùng.
Dương Tiêu Phong nhìn giai lệ ngủ say, trên người không có nửa mảnh vải bao bọc lấy thân hình mỹ lệ. Tóc nàng đen và dài như tơ hồng rối tung trên gối uyên ương đẹp tựa phù dung nổi trên mặt nước, lại bóng bẩy như hoa mẫu đơn hương. Má nàng hồng hào màu hoa anh đào càng tăng thêm vẻ tuyệt sắc.
Thiên hạ đệ nhất nhân nghiêm túc nhìn nàng từ đỉnh đầu đến gót chân, và đương nhiên là ánh mắt dừng lại ở vùng trung khu lâu hơn chỗ khác một lúc. Đáy lòng đột ngột bức thiết, “nếu như nàng đồng ý cùng ta rời khỏi nơi này, ta nguyện từ nay về sau tẩy sạch duyên hoa, ngoan ngoãn làm một người bình thường không chí lớn. Chỉ cầu có nàng ở cạnh để cùng nhau ngắm hệ thái dương…”
Tay vén bức màn, Phủ Viễn đại nhân thở dài. Chàng có lẽ đã thật tâm ưa thích nữ nhân trước mắt. Nếu quả thật có nàng bầu bạn, có thể cùng nàng rời xa thế tục trần gian thì tốt biết bao nhiêu.
Bởi bấy lâu nơi chốn cung đình, trò chơi nhân sinh đối với chàng đã vô vàn đầy đủ và chán ngán. Ngạo Bái có quá nhiều dã tâm, âm mưu khủng khiếp. Y cứ liên tục mua chuộc quan binh đại thần hòng đối chọi thái hoàng thái hậu và cung thân vương. Điều này thật tình khiến chàng mệt mỏi. Sớm muộn chỉ muốn tìm một nơi niếp bàn để trải qua cuộc sống an nhàn vậy thôi.
Dưng nghĩ là nghĩ vậy chứ khi tâm chợt nhớ tới Khang Hi ấu chúa vừa tròn tám tuổi, ngài rất cần nhân tài trị quốc, Dương Tiêu Phong lại không đành từ quan. Có ai biết trăm mối lo toan trong đáy lòng chàng?
Nam nhân nhìn thoáng qua bộ ngực trần một cái rồi giải huyệt đạo. Nữ Thần Y choàng tỉnh, mở toang cặp mắt, sắc mặt hồng hồng hóa trắng bệch. Và nàng bật dậy nép sát vào vách giường, tay quơ quàng tìm tấm chăn bông nhưng chăn bị mụ tú bà giấu đi đâu mất.
Trầm mình sâu đáy hào tiêu cực, nàng bưng mặt khóc rấm rứt, thầm nghĩ lòng dạ tên cẩu quan này xấu xa khó lường. “Nếu sớm biết hắn làm cái chuyện thiếu đạo đức với ta thì ta đã tự sát rồi. Đối với bọn nam nhân Mãn Châu này, ta chỉ bằng món đồ trong trò chơi ái tình đấy thôi, không hơn không kém!”
Thấy nàng luống cuống, Dương Tiêu Phong bỗng cảm giác đáng thương hại. Và chàng tuyệt nhiên đánh mất điệu hạnh lãnh tĩnh tự cao của thường ngày. Lần đầu tiên trong đời, Phủ Viễn đại nhân dịu giọng nói chuyện với nữ nhi:
- Ta còn chưa chạm tới nàng mà, khóc cái gì?
Dương Tiêu Phong nói xong thì phát hiện tánh nết bản thân bị giai lệ làm cho thay đổi, bèn nhè nhẹ cau mày nhủ bụng “kỳ thực, sao ta cứ liên tục đối với nữ nhân này hảo cảm như vậy, sủng ái nàng một cách phi thường?”
Và khẽ lắc đầu trấn tỉnh, chàng tặc lưỡi nói thêm:
- Nếu bổn quan là kẻ dâm đãng, chuyên gia cưỡng gian nữ nhi thì mấy năm trước trên đỉnh Thiên Sơn nàng đã là người của ta rồi!
Cú đòn bồi khiến Nữ Thần Y ngưng khóc hẳn, lòng thoáng phút phân vân. Và nàng thừa nhận lời nói của tên cẩu quan có ba phần cũng chân thành tha thiết.
Kết cuộc, nghe Dương Tiêu Phong lý giải, Nữ Thần Y dần dần phục hồi tinh thần. Nàng liền bó gối che đôi gò bồng đảo, đầu cúi thấp chớ nào dám nhiều lời như hôm bữa trên đỉnh Tông Quy sơn nữa.
Cánh cửa thư phòng mở toang để lộ hình dáng của một nữ nhân tóc chải đuôi sam, thân vận hồng y. Theo sau là mụ tú bà tướng tá đẫy đà phát phúc. Cả hai ăn mặc hở hang vô ngần. Nữ tử diện cẩm đoán y phục nom rất quý giá. Còn tú bà thì khỏi nói, vừa đính trâm cài châu ngọc chói lọi trên đầu vừa đeo vòng vàng cẩm thạch trên tay, cổ mang thêm xâu chuỗi hạt trai. Bốn con ngươi đen láy lý hiện những tia tính toán sắc bén.
Nha đầu tóc chải đuôi sam đặt chân qua ngạch cửa, cười khẽ:
- Đại tướng quân quả thật là trang nam tử tuấn mỹ phi phàm. Nữ nhân nào gặp mặt cũng sẽ ưa thích.
Nữ Thần Y nằm nghiêng vờ ngủ cơ mà tai dỏng lên nghe. Tú bà vấn đáp:
- Dư thừa! Nha đầu ngươi có nghe qua chưa? Giang hồ đồn đãi Phủ Viễn đại nhân võ nghệ kinh người. Chàng oai vệ hơn hẳn đương kim tổng quản cấm vệ quân, thanh danh uy vọng nhất nhì triều đình, lại xuất thân hiển hách. Gia cảnh ba đời từng là trung thần lập quốc và kế thừa chức vị cao cả dưới thời kỳ Đại Hãn hậu Kim.
Lời ca ngợi lọt vào thính giác hồng y nữ tử. Ả chớp chớp đôi mắt, hỏi giật:
- Thật hả?
- Đương nhiên là thật! - Tú bà gật đầu vẻ hiểu biết. Mụ đưa tay vén tóc qua vai, khuôn miệng trái ấu không ngớt ca tụng - Chẳng những vậy, dân chúng kinh thành còn khâm phục tinh thần công chính liêm minh.
Rồi tú bà thở dài:
- Tiếc quá, trang nam tử như thế chỉ đếm đầu ngón tay.
Và mơ màng cặp nhãn quan, bà ao ước:
- Phải chi ta còn mười tám cái xuân xanh, dáng vóc thon gọn như bọn tú nữ các người.
Nha đầu tóc kết đuôi sam ửng hồng đôi má:
- Không biết chàng đã có tình nhân nào chưa nhỉ? Hay là có quan tâm đặc biệt đến những ai?
Tú bà hé môi định trả lời thì hồng y nữ tử chợt nhớ điều trọng đại, chắc lưỡi hỏi:
- À mà hình như nữ nhân trước mặt là một trong số đó?
- Có thể lắm.
- Ả thật may mắn! – Hồng y nữ tử xuýt xoa, nhưng nháy mắt đã trổ giọng bất bình - Được chàng chăm sóc từng giấc ngủ đến miếng ăn là niềm sung sướng tuyệt đỉnh, hà tất gì phải cứng cổ như vậy chứ?
Nữ Thần Y nằm trên trường kỷ len lén thở ra. Lúc nãy thân xác và tâm trí của nàng bị mấy kẻ nam nhân dằn vặt rất nhiều, bây giờ tuy rằng đã khôi phục thế nhưng đáy lòng vẫn còn nhói đau nên cứ tùy ý họ nói xa nói gần.
Tú bà kéo tay hồng y nữ tử đến bên giường ngủ. Mấy cặp mắt tò mò xuyên thấu rèm the. Họ thấy tù nhân tướng mạo bất phàm, ngũ quan đoan chính không giống với những nhi nữ thường tình khác.
Tú bà trầm mình nhận định giá trị của thiếu nữ tuổi tác không quá mười chín cái xuân xanh. Vóc người nàng cao gầy thon thả, ngũ quan lập thể, gương mặt trái xoan tinh xảo tuyệt diệu, đường nét vô đối hài hòa cộng thêm đôi chân mày ngài dịu dàng và hiền thục như hoa cẩm chướng dưới ánh bình minh. Hai hạt nhãn ẩn dật đằng sau hàng mi cong vút tất phải lóe ra hàn quang mê hoặc nhân tâm sinh loại.
Phục cạnh bên tú bà, khóe môi hiện nụ cười yếu ớt cơ hồ như có lại như không, hồng y nữ tử liếc xéo, phát hiện tình địch nguyên lai là một yêu nghiệt dung nhan thanh lệ xuất trần. Phấn diện đượm nét u hoài song ưu nhã, tấm thân thánh khiết mà cao quý tựa đóa quỳnh liên nổi trên mặt nước vào buổi sáng tinh sương. “Hèn gì Phủ Viễn đại nhân động lòng!”
Thoáng phút tị nạnh, hồng y nữ tử giương đôi mắt trong suốt nhìn cơ thể địch nhân trong khi tú bà vén rèm và giơ ngọc thủ vuốt ve bộ ngực của người con gái lạ mặt. Nữ Thần Y muốn bật dậy phủi bàn tay nham nhở đó đi nhưng tứ chi rã rời. Nàng hoàn toàn kiệt sức.
Hồng y nữ tử cũng ngó chừng trọng lượng khác thường của núi đôi, dựa vào mẫn cảm mà suy xét tình cảnh trai đơn gái chiếc trong thư phòng kín như bưng. Thanh âm lành lạnh chợt vang lên:
- Áo yếm này tuy mỏng cơ mà đã cực kỳ bảo thủ rồi, nhỡ còn chân chính bại lộ thêm một chút thì có thể khiến chàng điên cuồng mất!
Nha đầu kia nói vừa dứt câu thì tú bà che miệng cười đắc ý. Đáy lòng hoài nghi, Nữ Thần Y hoang mang nghĩ “nữ nhân kia bảo yếm đào của ta chân chính bại lộ là ý gì? Họ định làm gì ta?”
- Phụng lệnh Phủ Viễn đại nhân, hai người chúng tôi đến đây chiếu cố cô nương!
Nữ Thần Y giật nẩy mình như bị kiến lửa đốt cho một cú. Tú bà vừa nói oang oang vừa lay đôi vai nàng hầu đánh thức giấc ngủ cô đơn. Nữ Thần Y hé hai hàng mi dày, đập vào mắt nàng là cặp môi chì nở nụ cười giảo hoạt hồ ly.
- Ta không cần chiếu cố! - Nữ Thần Y uể oải lắc đầu, tiếng nói tuy mệt nhọc nhưng rõ ràng dứt khoát.
Hồng y nữ tử bị giội gáo nước lạnh, cáu tiết xỉa ngón tay lên trán tình địch:
- Sao cô lại thờ ơ với đại nhân như thế? Nhẫn tâm từ chối lòng tốt của chàng, đấng nam trang tướng tá đa mang, mười phần phong phạm anh hùng quân tử? Ta nói cho cô biết, trong thiên hạ nữ nhân không ai là không mơ tưởng dung mạo tuấn mỹ đến lớ ngớ tinh thần.
Nữ Thần Y bịt tai. Hồng y nữ tử hét tướng:
- Kỳ thực, nếu ta là cô thì đã bằng lòng hầu hạ chàng từ lâu. Còn kiên trì giữ vững huyết thống chính tông của người Hán mà làm chi chứ?
Đợi người đối diện phát tiết cho thỏa tâm linh, Nữ Thần Y bỏ tay ra, nói lẫy:
- Nếu như hai người có ý tốt với Dương Tiêu Phong vậy thì sao không một lượt nối đuôi nhau đi hầu hạ hắn?
Gặp câu hỏi vặn, tú bà và hồng y nữ tử hiển nhiên không thể trả lời. Sau hồi đắn đo, họ đành cười trừ thay câu đáp. Lát sau, tú bà lên tiếng:
- Chúng tôi đến đây không có mục đích bất lợi gì, chỉ có ý định chiếu cố cô nương – Tú bà cảm nhận dưới cơ nên hạ giọng lặp lại câu nói lúc nãy.
Khẳng định nguyên do thăm viếng xong, tú bà đi đến mở tủ áo lấy bộ y phục màu mè sặc sỡ hoa lá cành tới ướm lên mình Nữ Thần Y.
- Cô nương hãy thay y phục tử tù ra, mặc trang phục này vào sẽ nổi bật vóc người nhu mì xinh đẹp.
Hồng y nữ tử cười nhạt:
- Đúng rồi đó thẩm thẩm của tôi ơi! Người xưa từng nói nhân nhờ ăn mặc, phật nhờ dát vàng quả nhiên không sai.
Bỗng một ý nghĩ lập lòe trong óc, hồng y nữ tử nghiêng đầu bảo tú bà:
- Cơ mà khi không bận đồ thì sao nhỉ?
Lần thứ hai bị người ta điểm huyệt đạo, Nữ Thần Y bất tỉnh nhân sự. Nàng ngất lịm trên chiếu hoa.
Bắt gặp Dương Tiêu Phong thong dong tiến đến thư phòng thuộc dãy hành lang khác nơi nữ tù nhân trú ngụ. Tú bà liền húc cùi chỏ vào hông nha đầu tóc tết đuôi sam. Cả hai vụt lại chặn lối, nhún chân điệu đàng thi lễ:
- Tham kiến Phủ Viễn đại tướng quân!
Hành lang chật chội chỉ vừa đủ cho hai người đi, Dương Tiêu Phong đành ngừng bước, gật đầu chào. Hồng y nữ tử thốt lời nhẹ tựa hồng mao:
- Suốt đêm đại nhân không ngủ, hẳn mệt lử, xin mời ngài vào thư phòng này an nghỉ. Tiểu nữ sẽ chuẩn bị một khối điểm tâm mang vào đấy sau.
Dương Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn áng mây hồng trôi lang thang trên bầu trời cuối đông, lơ là đáp:
- Được.
Nghe câu đồng ý, tú bà len lén liếc hồng y nữ tử, vui mừng nói:
- Đại nhân an giấc.
Chúc một câu đầy ngụ ý rồi, hai người cung tay xá một cái và bỏ đi ngay. Còn lại thân trai một mình vạn nẻo, đại tướng quân chắp tay sau lưng nhàn nhã cất bước.
Dừng chân chỗ vách tường hoa văn, xuyên thấu khe cửa sổ, Dương Tiêu Phong thấy rõ ràng tình huống trong phòng ngủ mà hai kẻ kia nhọc công mời chàng vào.
Ở đằng cuối phòng có đặt một tấm bình phong điêu khắc từ gỗ tử đàn, trên mặt in điệp hí hoa. Giường ngủ được đóng bằng gỗ đàn hương, chân giường có chạm trổ hình uyên ương hồ điệp. Một bức màn lụa trắng xóa như sương đang phủ xuống lưng chừng chân giường.
Bên trong bức rèm lụa đó ẩn hiện một giai nhân sở hữu làn da nõn nường, gương mặt điểm phấn tô son. Đôi mày nàng cong cong như vành nguyệt, sóng mũi thanh và cao, khuôn miệng trái tim có thoa một lớp son hồng phấn, hai cánh môi mịn màng như thể khêu gợi người đời.
Nàng nằm yên đấy nhắm nghiền nhãn quang, một chút phản ứng cũng không có. Giai nhân mê man ngủ trên giường, sa trướng màu vàng rủ xuống.
Dương Tiêu Phong đang chiêm ngưỡng nhan sắc chim sa cá lặn thì mâu quang hốt nhiên bị đôi nhũ hoa hấp dẫn. Hai chấm nhỏ đẹp tới đỗi làm điên đảo chúng sinh. Trong đôi mắt băng hàn như có hai đóm lửa sáng bừng lên một chút. Và chàng mở cửa bước vào xem thử kĩ nữ nào bá chiếm một thân hình nóng bỏng đến nảy lửa, cộng làn da mượt mà và thập phần quyến rũ thế kia.
Đứng cách trường kỷ chừng một thước, đấng trượng phu tỏ tường hai quả nhục cầu ẩn hiện đằng sau tấm rèm bồng bềnh và huyền ảo là của người nào. Rồi sau khi phát hiện nữ nhân ấy là ai, tâm trí của Phủ Viễn đại tướng quân lập tức rơi vào trầm lãng, lòng quyết không để thân thể lõa lồ cám dỗ rồi biến thành kẻ bất lương.
Định quay mình thoái bộ, Dương Tiêu Phong sực nhớ những lời hàm ẩn của nữ tử hồng y và mụ tú bà. Nữ Thần Y khi không bị họ dời từ thư phòng này sang thư phòng nọ, hẳn đã ngất xỉu vì huyệt đạo phong tỏa. Nghĩ tới đây, Bắc quan đại nhân hạ quyết tâm giải huyệt giúp nàng. Khổ cái là ánh mắt không tránh được hai thớ thịt như đá nam châm đầy cuốn hút trên chiếc giường rộng rãi.
Cánh cửa sổ có in hình bách điệp chơi đùa lúc này bị gió lồng vào nên nhẹ nhàng lay động. Những cơn sóng nhu hòa bắt đầu khởi động tấm rèm lụa mỏng khiến không khí của thư phòng trở thành thoải mái lạ lùng.
Dương Tiêu Phong nhìn giai lệ ngủ say, trên người không có nửa mảnh vải bao bọc lấy thân hình mỹ lệ. Tóc nàng đen và dài như tơ hồng rối tung trên gối uyên ương đẹp tựa phù dung nổi trên mặt nước, lại bóng bẩy như hoa mẫu đơn hương. Má nàng hồng hào màu hoa anh đào càng tăng thêm vẻ tuyệt sắc.
Thiên hạ đệ nhất nhân nghiêm túc nhìn nàng từ đỉnh đầu đến gót chân, và đương nhiên là ánh mắt dừng lại ở vùng trung khu lâu hơn chỗ khác một lúc. Đáy lòng đột ngột bức thiết, “nếu như nàng đồng ý cùng ta rời khỏi nơi này, ta nguyện từ nay về sau tẩy sạch duyên hoa, ngoan ngoãn làm một người bình thường không chí lớn. Chỉ cầu có nàng ở cạnh để cùng nhau ngắm hệ thái dương…”
Tay vén bức màn, Phủ Viễn đại nhân thở dài. Chàng có lẽ đã thật tâm ưa thích nữ nhân trước mắt. Nếu quả thật có nàng bầu bạn, có thể cùng nàng rời xa thế tục trần gian thì tốt biết bao nhiêu.
Bởi bấy lâu nơi chốn cung đình, trò chơi nhân sinh đối với chàng đã vô vàn đầy đủ và chán ngán. Ngạo Bái có quá nhiều dã tâm, âm mưu khủng khiếp. Y cứ liên tục mua chuộc quan binh đại thần hòng đối chọi thái hoàng thái hậu và cung thân vương. Điều này thật tình khiến chàng mệt mỏi. Sớm muộn chỉ muốn tìm một nơi niếp bàn để trải qua cuộc sống an nhàn vậy thôi.
Dưng nghĩ là nghĩ vậy chứ khi tâm chợt nhớ tới Khang Hi ấu chúa vừa tròn tám tuổi, ngài rất cần nhân tài trị quốc, Dương Tiêu Phong lại không đành từ quan. Có ai biết trăm mối lo toan trong đáy lòng chàng?
Nam nhân nhìn thoáng qua bộ ngực trần một cái rồi giải huyệt đạo. Nữ Thần Y choàng tỉnh, mở toang cặp mắt, sắc mặt hồng hồng hóa trắng bệch. Và nàng bật dậy nép sát vào vách giường, tay quơ quàng tìm tấm chăn bông nhưng chăn bị mụ tú bà giấu đi đâu mất.
Trầm mình sâu đáy hào tiêu cực, nàng bưng mặt khóc rấm rứt, thầm nghĩ lòng dạ tên cẩu quan này xấu xa khó lường. “Nếu sớm biết hắn làm cái chuyện thiếu đạo đức với ta thì ta đã tự sát rồi. Đối với bọn nam nhân Mãn Châu này, ta chỉ bằng món đồ trong trò chơi ái tình đấy thôi, không hơn không kém!”
Thấy nàng luống cuống, Dương Tiêu Phong bỗng cảm giác đáng thương hại. Và chàng tuyệt nhiên đánh mất điệu hạnh lãnh tĩnh tự cao của thường ngày. Lần đầu tiên trong đời, Phủ Viễn đại nhân dịu giọng nói chuyện với nữ nhi:
- Ta còn chưa chạm tới nàng mà, khóc cái gì?
Dương Tiêu Phong nói xong thì phát hiện tánh nết bản thân bị giai lệ làm cho thay đổi, bèn nhè nhẹ cau mày nhủ bụng “kỳ thực, sao ta cứ liên tục đối với nữ nhân này hảo cảm như vậy, sủng ái nàng một cách phi thường?”
Và khẽ lắc đầu trấn tỉnh, chàng tặc lưỡi nói thêm:
- Nếu bổn quan là kẻ dâm đãng, chuyên gia cưỡng gian nữ nhi thì mấy năm trước trên đỉnh Thiên Sơn nàng đã là người của ta rồi!
Cú đòn bồi khiến Nữ Thần Y ngưng khóc hẳn, lòng thoáng phút phân vân. Và nàng thừa nhận lời nói của tên cẩu quan có ba phần cũng chân thành tha thiết.
Kết cuộc, nghe Dương Tiêu Phong lý giải, Nữ Thần Y dần dần phục hồi tinh thần. Nàng liền bó gối che đôi gò bồng đảo, đầu cúi thấp chớ nào dám nhiều lời như hôm bữa trên đỉnh Tông Quy sơn nữa.