Chương 3
“Các ngươi nghe tin gì chưa?! Bởi vì Nhị Công chúa làm Lục Công chúa bị thương nên bị Hoàng thượng phạt quỳ đến nửa đêm!”
“Lục Công chúa cũng quá được sủng ái rồi!”
“Lục Công chúa này đúng là khó lường, có thể khiến cho Hoàng thượng sủng đến lật trời như vậy!”
“Đúng là không ngờ…”
Ta trốn sau cây cột nghe đám cung nữ thái giám nói chuyện với nhau, bĩu môi. Hay lắm, chuyện này đã lan truyền khắp Hậu cung rồi.
Nhưng cũng không sao, vị phụ thân tiện lợi kia nhất định sẽ bảo vệ ta!
Quả nhiên, ta vừa tới Cần Chính điện đã thấy một vị phi tử đang quỳ trước cửa điện, bà là Hiền phi, mẫu phi của Nhị Công chúa.
Ánh mắt bà nhìn về phía ta như chỉ hận không thể đem ta bầm thây vạn đoạn.
Ta làm mặt quỷ, sau đó nhanh chóng chạy vào điện.
[Trừng ta cũng vô dụng, cho dù muốn làm cá mặn, nhưng ta có không ít kiến thức trong đầu. Nếu những thứ này không đủ để đấu lại hào quang của nam chính, cùng lắm thì ta dẫn Phụ hoàng chạy trốn về chuồng chó! Nếu Phụ hoàng thắng, ta vẫn là Công chúa được sủng ái. Phụ hoàng thua, ta sẽ đi kinh doanh kiếm tiền nuôi người! Ừm, nuôi thêm cả Đại ca Tam ca và Trần Lương Phụ nữa!]
“Lại đây.” Thanh âm từ tính của Phụ hoàng mang theo hàm ý, xem chừng tâm trạng của người không tệ.
Ta vui vẻ nhào vào ngực người.
[Hay là, vẫn nên chuẩn bị vũ khí trước.]
Tròng mắt xoay chuyển, ta ngẩng đầu nhìn Phụ hoàng, “Phụ hoàng, nữ nhi muốn vẽ tranh.”
15
“Có thể nói cho trẫm biết, Đường Đường đang vẽ gì không?”
Ta kiêu ngạo giải thích, “Lúc trước nữ nhi có tặng cho Tam ca một chiếc tụ nỗ tự chế, nỗ này là mô phỏng theo chiếc đó, lực sát thương được cải tiến mạnh thêm nhiều lần! Nhi nữ dùng tiễn gỗ cũng có thể bắn xuyên thân cây!”
Đừng đùa, kiếp trước bổn công chúa chính là kỹ sư thiết kế vũ khí, tuy ở đây không thể chế tạo ra súng laser hay pháo nổ, nhưng làm vũ khí lạnh cũng rất thuần thục.
Ánh mắt Phụ hoàng lập tức sáng lên, “Đường Đường đã chế tạo sẵn rồi?”
[Nguy rồi, chỉ vì muốn khoe vũ khí tốt mà bị lộ, Phụ hoàng sẽ không phạt ta đấy chứ?! Tự tạo binh khí là tội lớn a a a a!!!]
“Trẫm không trách con, có phải vì ở trong cung nhàm chán nên con mới muốn làm chơi đúng không?”
“Vâng!”
[Phụ hoàng còn có thể lấy cớ giúp mình, tốt quá rồi!]
Vì vậy ta yên tâm sai Ngọc Bích lấy nỗ từ trong rương ra.
Phụ hoàng cầm nỗ trên tay, cẩn thận xem xét một phen, càng xem càng vui vẻ, còn có chút yêu thích không nỡ buông!
“Vật tốt! Thiết kế cực kỳ tinh tế! Trách không được… Trách không được uy lực lớn tới thế! Lương Phụ! Ngươi mau tới xem, nỗ này xảo diệu vô cùng!”
[Đương nhiên, uy lực lớn, nỗ lại nhẹ, thích hợp ám sát… Khụ khụ!]
Mông ta bị bàn tay to rộng vỗ một cái.
Sau đó Phụ hoàng ôm ta rời khỏi đại điện, không liếc mắt Hiền phi vẫn quỳ gối trước cửa điện từ nãy đến giờ một cái, đi thẳng tới chỗ Luyện binh.
Người cho mọi người lui xuống, sau đó vung tay lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện rất nhiều người vận hắc y, có lẽ đều là ám vệ giống Hồng Ngọc.
“Thử uy lực của mộc tiễn này!”
“Vâng!”
“Vù!” một tiếng, mộc tiễn bay thẳng đến bia ngắm phía xa, trực tiếp găm vào!
Sau đó… bia ngắm vỡ thành bốn năm mảnh!
Phụ hoàng kinh hỷ tới mức nâng ta lên cao xoay xoay mấy vòng, ta sợ hãi kêu oa oa một hồi!
“Đường Đường tốt của trẫm! Mau nghe chỉ! Lục Công chúa Triệu Đường Đường tri thư đạt lễ, quý nhi năng kiệm, vô đãi tuân tuần, khắc tá hồ nghi, quỹ độ an hòa, đôn mục gia nhân, sắc phong Chính Tam phẩm Hòa Hiếu công chúa!”
(*) Tri thư đạt lý, quý nhi năng kiệm, vô đãi tuân tuần, khắc tá hồ nghi, quỹ độ an hòa, đôn mục gia nhân: Có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa, thân phận cao quý nhưng biết cần kiệm, ngoan ngoãn nghe lời không lười biếng, biết các quản giáo hạ nhân, quy củ đoan chính, nhân từ lương thiện
[Oa?! Chính tam phẩm!]
“Vâng!” Trần Lương Phụ tươi cười thi lễ.
16
Chuyện ta được sắc phong khiến cho Hậu cung nổi sóng to gió lớn, dù sao mọi người cũng đều biết, Phụ hoàng rất ít khi sắc phong tùy tiện.
Ngay cả Hoàng hậu cũng triệu kiến ta mấy lần, khiến hai tay hai chân ngắn cũng của ta đi đi lại lại đến mệt mỏi.
Hôm nay, Hoàng hậu lại triệu ta đến yết kiến.
Ấn tượng của ta với Hoàng hậu cũng rất tốt, tuy người không quan tâm tới ta lắm, nhưng lại chưa từng ngăn cản hai Hoàng tử của mình chăm sóc cho ta.
Đúng vậy, Đại Hoàng huynh và Tam Hoàng huynh đều là Hoàng tử do Hoàng hậu đích thân sinh hạ.
Ta tiến vào Từ Trữ điện, lập tức thấy Hoàng hậu nương nương đang mỉm cười ngồi trên tháp.
Chỉ là hôm nay đại ca cũng ở đây.
Ta lấy ra bao da đích thân làm, duỗi tay dâng lên.
Không thể không nói, thời cổ đại cũng có nhiều điều tốt, tài nguyên phong phú dồi dào, loại bột phấn quý giá mà kiếp trước ta chỉ nghe nói qua trong tài liệu chứ chưa từng được nhìn thấy, bây giờ đều có đủ để dùng.
“Hòa Hiếu, đây là gì vậy?”
Ta thi lễ nói, “Mẫu hậu, đây là bao da do đích thân nhi nữ làm.”
Hoàng hậu vui vẻ mỉm cười đưa cho thị nữ bên người, ta biết, trước khi Hoàng hậu sử dụng cần có cung nữ dùng thử mấy ngày.
Dù sao ta cũng ghi rõ thành phần bên trong, tiện cho Thái y kiểm tra.
“Con thật có tâm. Hôm nay triệu con tới là thỉnh cầu của đại ca con.”
Nha?
Điều này đúng là ta không nghĩ tới.
Đại ca mỉm cười, dịu dàng xoa đầu ta, “Phụ hoàng nói ta quá mức trầm lặng, bảo ta nên nói chuyện với Hòa Hiếu muội muội nhiều một chút, không nên ngày nào cũng vùi đầu trong thư phòng.”
Hoàng hậu gật đầu đồng ý, dù sao trong Hậu cung này, người sôi động nhất chính là Hòa Hiếu.
Mặc dù ta vẫn còn kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng tiệp nhận sự thật rằng mình đang có thêm một “tiểu đệ”.
“Vậy, đại ca, chúng ta xuất cung đi!”
17
Ước nguyện xuất cung của ta nhanh chóng được đáp ứng.
Đại ca nhìn xe ngựa một đường phóng khỏi Kinh thành, ngạc nhiên hỏi, “Muội muội, chúng ta không đi dạo trong Kinh thành sao?”
Đương nhiên là không, đại ca của ta trước nay chưa bao giờ ra khỏi Kinh thành, luôn luôn được bảo vệ nghiêm ngặt quá mức.
“Đại ca, hôm nay muội dẫn huynh đi chơi, đương nhiên không thể giống với những lần trước rồi.” Ta cười ngây thơ.
Đại Hoàng huynh có chút đăm chiêu gật đầu.
Xe ngựa chạy suốt một canh giờ mới tới được nơi ta muốn tới.
Ở nơi này có một vị hiền tài tựa như Gia Cát ngày xưa, theo như trong cuốn sách này, Nhị Hoàng huynh mấy lần tới mời không được, đã phái người sát hại cả nhà ông ta.
Xe ngựa chạy tới một thôn trang, gọi là thôn Tú Tài.
Bởi vì nơi này có một thanh niên tên là Dư Đồng Nghiễn đỗ tú tài, nên sau này thôn đổi tên thành thôn Tú Tài.
Hoàng huynh nắm tay ta xuống ngựa, chúng ta đi thẳng tới nhà của vị Dư Đồng Nghiễn này.
Ngoài sân giếng có một đại nương đang giặt đồ, thấy chúng ta y phục hoa lệ thì vội vàng lau tay, cẩn thận đứng dậy đón tiếp.
Trước khi Đại Hoàng huynh mở miệng, ta đã nói trước, “Đại nương, ta và ca ca du ngoạn cả ngày mệt mỏi, không biết có thể xin đại nương cho phép tá túc ở lại vài hôm không?”
Đại nương vui vẻ nói, “Đương nhiên có thể! Trong nhà còn một gian trống, mời quý nhân vào!”
Nói xong, bà quay đầu vào trong hô lớn, “Nhi tử! Có quý nhân tới xin tá túc, con mau ra đón khách!”
Một thiếu niên đẩy cửa bước ra. Chính là hắn, Dư Đồng Nghiễn.
18
Ban đêm, một mình ta ở một gian phòng, đại ca và Dư Đồng Nghiễn ở chung một gian.
Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, ta đã lặng lẽ thì thầm với đại ca, “Vị công tử này chính là một nhân tài, đại ca, huynh nhất định phải nắm bắt cơ hội!”
Đại ca kinh ngạc nhìn ta, nhưng ta chỉ xoa eo trở về phòng.
Đã nói đến nước này, những chuyện còn lại chỉ có thể trông chờ vào đại ca mà thôi.
Một đêm này, ta nằm trên chiếc giường cũ nhỏ hẹp, ngủ say sưa ngon lành.
Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, thấy đại ca và Dư Đồng Nghiễn đang cùng nhau đàm luận, có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Kết quả này khiến ta rất vừa lòng.
Đại nương thấy ta rời giường thì vội vàng bưng bữa sáng lên.
Trên bàn cơm, hai người vẫn thảo luận, rất có phong phạm tinh tinh tương tích.
(*) Tinh tinh tương tích: Những người thông minh thấu hiểu nhau.
Sau khi ăn xong, ta kéo đại ca ra ruộng nhà đại nương, Dư Đồng Nghiễn cũng theo phía sau.
Đại ca bị ta nhét cây cuốc vào tay, ngơ ngác nhìn ta ra chiều không hiểu.
Ta thở dài, hỏi, “Đại ca, huynh đã từng nghe qua chuyện “Sao không ăn thịt” chưa?”
Dư Đồng Nghiễn cũng nhìn ta lắng nghe.
Ta chậm rãi nói, “Từng có một vị Hoàng thượng hỏi người hầu, “Dân chúng không có ngô lúa ăn, vì sao không ăn thịt?” Hỏi ngu ngốc như vậy, rõ ràng bởi vì chưa trải qua đã tự cho rằng ý tưởng của mình là đúng, như vậy là không nên. Bây giờ huynh cũng nên cảm thụ một chút vất vả của lê dân rồi.”
Mà ta, đương nhiên là ngồi một bên nhìn.
Hai người dường như bừng tỉnh, ánh mắt Dư Đồng Nghiễn nhìn ta đầy tán thưởng, “Tề huynh, vị muội muội này của huynh tuy mới sáu tuổi nhưng đã rất thông tuệ.”
Đại ca cũng kiêu ngạo trả lời, “Muội muội ta là thông minh nhất!”
Dứt lời, hai người bắt đầu làm việc, khiến đại nương và đại bá kinh ngạc một phen.
Vị đại ca này của ta là người rất có nghị lực, mặc dù mới cuốc mấy hàng đã mỏi nhừ, nhưng vẫn kiên trì làm xong công việc, tới tận khi trời nhá nhem tối mới buông tay.
Cuối cùng, trước khi buông cuốc, hắn mới nhẹ nhàng cảm thán, “Hóa ra mỗi ngày của dân chúng là như vậy.”
19
Đại ca thành công chiếm được niềm tin của Dư Đồng Nghiễn, sau khi biểu lộ thân phận thật của mình, Dư Đồng Nghiễn không khỏi kinh hỉ một trận.
Người tâm tư tương thông với mình lại chính là Đại Hoàng tử đương triều, ai không giật mình cơ chứ.
“Đại ca, huynh nhất định phải bảo vệ tốt cả người nhà của vị công tử này nữa.”
Đại ca cũng hiểu rõ đạo lý này, đón cả đại nương và đại bá Dư gia về kinh.
Dư Đồng Nghiên vô cùng cảm động, mà ta cũng rất hài lòng với quyết định của đại ca.
Vì vậy, khi trở về, đoàn người chúng ta có thêm ba người nữa.
20
Thời gian không chờ người, không bao lâu sau, tuyết bay đầy trời.
Nhiều ngày nay, Phụ hoàng chưa từng mỉm cười một lần nào. Ta biết, đó là bởi vì Tam ca.
Từ khi xuất cung tới nay, Tam ca vẫn bặt vô âm tín.
Ta cũng vô cùng lo lắng, chỉ hi vọng tụ nỗ ta tặng ca ca sẽ có chút tác dụng.
Mặc dù ta không tin Phật, nhưng vì chuyện này mà mỗi ngày đều đến chùa cầu phúc cho Tam ca.
Cũng bởi vậy, Hoàng hậu ngày càng thương ta hơn.
Thật ra ta không hề để ý chuyện này, chỉ mong vị ca ca ngốc luôn chờ ở Ngự hoa viên để tặng điểm tâm cho ta có thể an toàn trở về.
Chẳng mấy chốc, tuyết phủ đã dày đến gần đầu gối ta.
Hôm nay, Ngọc Bích đột nhiên kích động chạy về báo tin, “Công chúa, Tam Hoàng tử trở về rồi!”
Ta lập tức bật dậy, Tam ca đã trở lại!
Nghe vậy, ta không để tâm đến ngăn cản của cung nữ thái giám mà đạp tuyết chạy đến Tử Thần điện!
Vị Tam ca yêu thương ta nhất, cuối cùng cũng đã bình an trở lại!
Ta mang theo hơi tuyết chạy vào trong điện, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, dường như cao hơn lần trước khi ta gặp hắn không ít!
Ta ôm hắn từ phía sau, Tam ca cũng lập tức xoay người ôm chặt ta!
Thời khắc này, ta không kìm được mà để nước mắt tuôn rơi ào ạt.
Hóa ra, ta đã sớm thân thuộc với thời đại này, gia tộc này.
“Tam ca, oa oa, sao bây giờ huynh mới trở về?!!”
Tam ca vội vỗ vỗ lưng ta, dịu giọng trấn an, “Không phải Tam ca đã bình yên trở về sao? Ngoan, không khóc, Tam ca đau lòng.”
“Hòa Hiếu, tới đây với trẫm.”
Phụ hoàng nói, nhưng ta không muốn đi, vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của Tam ca.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn ôm muội muội thêm một chút nữa.”
(Còn tiếp)
“Lục Công chúa cũng quá được sủng ái rồi!”
“Lục Công chúa này đúng là khó lường, có thể khiến cho Hoàng thượng sủng đến lật trời như vậy!”
“Đúng là không ngờ…”
Ta trốn sau cây cột nghe đám cung nữ thái giám nói chuyện với nhau, bĩu môi. Hay lắm, chuyện này đã lan truyền khắp Hậu cung rồi.
Nhưng cũng không sao, vị phụ thân tiện lợi kia nhất định sẽ bảo vệ ta!
Quả nhiên, ta vừa tới Cần Chính điện đã thấy một vị phi tử đang quỳ trước cửa điện, bà là Hiền phi, mẫu phi của Nhị Công chúa.
Ánh mắt bà nhìn về phía ta như chỉ hận không thể đem ta bầm thây vạn đoạn.
Ta làm mặt quỷ, sau đó nhanh chóng chạy vào điện.
[Trừng ta cũng vô dụng, cho dù muốn làm cá mặn, nhưng ta có không ít kiến thức trong đầu. Nếu những thứ này không đủ để đấu lại hào quang của nam chính, cùng lắm thì ta dẫn Phụ hoàng chạy trốn về chuồng chó! Nếu Phụ hoàng thắng, ta vẫn là Công chúa được sủng ái. Phụ hoàng thua, ta sẽ đi kinh doanh kiếm tiền nuôi người! Ừm, nuôi thêm cả Đại ca Tam ca và Trần Lương Phụ nữa!]
“Lại đây.” Thanh âm từ tính của Phụ hoàng mang theo hàm ý, xem chừng tâm trạng của người không tệ.
Ta vui vẻ nhào vào ngực người.
[Hay là, vẫn nên chuẩn bị vũ khí trước.]
Tròng mắt xoay chuyển, ta ngẩng đầu nhìn Phụ hoàng, “Phụ hoàng, nữ nhi muốn vẽ tranh.”
15
“Có thể nói cho trẫm biết, Đường Đường đang vẽ gì không?”
Ta kiêu ngạo giải thích, “Lúc trước nữ nhi có tặng cho Tam ca một chiếc tụ nỗ tự chế, nỗ này là mô phỏng theo chiếc đó, lực sát thương được cải tiến mạnh thêm nhiều lần! Nhi nữ dùng tiễn gỗ cũng có thể bắn xuyên thân cây!”
Đừng đùa, kiếp trước bổn công chúa chính là kỹ sư thiết kế vũ khí, tuy ở đây không thể chế tạo ra súng laser hay pháo nổ, nhưng làm vũ khí lạnh cũng rất thuần thục.
Ánh mắt Phụ hoàng lập tức sáng lên, “Đường Đường đã chế tạo sẵn rồi?”
[Nguy rồi, chỉ vì muốn khoe vũ khí tốt mà bị lộ, Phụ hoàng sẽ không phạt ta đấy chứ?! Tự tạo binh khí là tội lớn a a a a!!!]
“Trẫm không trách con, có phải vì ở trong cung nhàm chán nên con mới muốn làm chơi đúng không?”
“Vâng!”
[Phụ hoàng còn có thể lấy cớ giúp mình, tốt quá rồi!]
Vì vậy ta yên tâm sai Ngọc Bích lấy nỗ từ trong rương ra.
Phụ hoàng cầm nỗ trên tay, cẩn thận xem xét một phen, càng xem càng vui vẻ, còn có chút yêu thích không nỡ buông!
“Vật tốt! Thiết kế cực kỳ tinh tế! Trách không được… Trách không được uy lực lớn tới thế! Lương Phụ! Ngươi mau tới xem, nỗ này xảo diệu vô cùng!”
[Đương nhiên, uy lực lớn, nỗ lại nhẹ, thích hợp ám sát… Khụ khụ!]
Mông ta bị bàn tay to rộng vỗ một cái.
Sau đó Phụ hoàng ôm ta rời khỏi đại điện, không liếc mắt Hiền phi vẫn quỳ gối trước cửa điện từ nãy đến giờ một cái, đi thẳng tới chỗ Luyện binh.
Người cho mọi người lui xuống, sau đó vung tay lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện rất nhiều người vận hắc y, có lẽ đều là ám vệ giống Hồng Ngọc.
“Thử uy lực của mộc tiễn này!”
“Vâng!”
“Vù!” một tiếng, mộc tiễn bay thẳng đến bia ngắm phía xa, trực tiếp găm vào!
Sau đó… bia ngắm vỡ thành bốn năm mảnh!
Phụ hoàng kinh hỷ tới mức nâng ta lên cao xoay xoay mấy vòng, ta sợ hãi kêu oa oa một hồi!
“Đường Đường tốt của trẫm! Mau nghe chỉ! Lục Công chúa Triệu Đường Đường tri thư đạt lễ, quý nhi năng kiệm, vô đãi tuân tuần, khắc tá hồ nghi, quỹ độ an hòa, đôn mục gia nhân, sắc phong Chính Tam phẩm Hòa Hiếu công chúa!”
(*) Tri thư đạt lý, quý nhi năng kiệm, vô đãi tuân tuần, khắc tá hồ nghi, quỹ độ an hòa, đôn mục gia nhân: Có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa, thân phận cao quý nhưng biết cần kiệm, ngoan ngoãn nghe lời không lười biếng, biết các quản giáo hạ nhân, quy củ đoan chính, nhân từ lương thiện
[Oa?! Chính tam phẩm!]
“Vâng!” Trần Lương Phụ tươi cười thi lễ.
16
Chuyện ta được sắc phong khiến cho Hậu cung nổi sóng to gió lớn, dù sao mọi người cũng đều biết, Phụ hoàng rất ít khi sắc phong tùy tiện.
Ngay cả Hoàng hậu cũng triệu kiến ta mấy lần, khiến hai tay hai chân ngắn cũng của ta đi đi lại lại đến mệt mỏi.
Hôm nay, Hoàng hậu lại triệu ta đến yết kiến.
Ấn tượng của ta với Hoàng hậu cũng rất tốt, tuy người không quan tâm tới ta lắm, nhưng lại chưa từng ngăn cản hai Hoàng tử của mình chăm sóc cho ta.
Đúng vậy, Đại Hoàng huynh và Tam Hoàng huynh đều là Hoàng tử do Hoàng hậu đích thân sinh hạ.
Ta tiến vào Từ Trữ điện, lập tức thấy Hoàng hậu nương nương đang mỉm cười ngồi trên tháp.
Chỉ là hôm nay đại ca cũng ở đây.
Ta lấy ra bao da đích thân làm, duỗi tay dâng lên.
Không thể không nói, thời cổ đại cũng có nhiều điều tốt, tài nguyên phong phú dồi dào, loại bột phấn quý giá mà kiếp trước ta chỉ nghe nói qua trong tài liệu chứ chưa từng được nhìn thấy, bây giờ đều có đủ để dùng.
“Hòa Hiếu, đây là gì vậy?”
Ta thi lễ nói, “Mẫu hậu, đây là bao da do đích thân nhi nữ làm.”
Hoàng hậu vui vẻ mỉm cười đưa cho thị nữ bên người, ta biết, trước khi Hoàng hậu sử dụng cần có cung nữ dùng thử mấy ngày.
Dù sao ta cũng ghi rõ thành phần bên trong, tiện cho Thái y kiểm tra.
“Con thật có tâm. Hôm nay triệu con tới là thỉnh cầu của đại ca con.”
Nha?
Điều này đúng là ta không nghĩ tới.
Đại ca mỉm cười, dịu dàng xoa đầu ta, “Phụ hoàng nói ta quá mức trầm lặng, bảo ta nên nói chuyện với Hòa Hiếu muội muội nhiều một chút, không nên ngày nào cũng vùi đầu trong thư phòng.”
Hoàng hậu gật đầu đồng ý, dù sao trong Hậu cung này, người sôi động nhất chính là Hòa Hiếu.
Mặc dù ta vẫn còn kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng tiệp nhận sự thật rằng mình đang có thêm một “tiểu đệ”.
“Vậy, đại ca, chúng ta xuất cung đi!”
17
Ước nguyện xuất cung của ta nhanh chóng được đáp ứng.
Đại ca nhìn xe ngựa một đường phóng khỏi Kinh thành, ngạc nhiên hỏi, “Muội muội, chúng ta không đi dạo trong Kinh thành sao?”
Đương nhiên là không, đại ca của ta trước nay chưa bao giờ ra khỏi Kinh thành, luôn luôn được bảo vệ nghiêm ngặt quá mức.
“Đại ca, hôm nay muội dẫn huynh đi chơi, đương nhiên không thể giống với những lần trước rồi.” Ta cười ngây thơ.
Đại Hoàng huynh có chút đăm chiêu gật đầu.
Xe ngựa chạy suốt một canh giờ mới tới được nơi ta muốn tới.
Ở nơi này có một vị hiền tài tựa như Gia Cát ngày xưa, theo như trong cuốn sách này, Nhị Hoàng huynh mấy lần tới mời không được, đã phái người sát hại cả nhà ông ta.
Xe ngựa chạy tới một thôn trang, gọi là thôn Tú Tài.
Bởi vì nơi này có một thanh niên tên là Dư Đồng Nghiễn đỗ tú tài, nên sau này thôn đổi tên thành thôn Tú Tài.
Hoàng huynh nắm tay ta xuống ngựa, chúng ta đi thẳng tới nhà của vị Dư Đồng Nghiễn này.
Ngoài sân giếng có một đại nương đang giặt đồ, thấy chúng ta y phục hoa lệ thì vội vàng lau tay, cẩn thận đứng dậy đón tiếp.
Trước khi Đại Hoàng huynh mở miệng, ta đã nói trước, “Đại nương, ta và ca ca du ngoạn cả ngày mệt mỏi, không biết có thể xin đại nương cho phép tá túc ở lại vài hôm không?”
Đại nương vui vẻ nói, “Đương nhiên có thể! Trong nhà còn một gian trống, mời quý nhân vào!”
Nói xong, bà quay đầu vào trong hô lớn, “Nhi tử! Có quý nhân tới xin tá túc, con mau ra đón khách!”
Một thiếu niên đẩy cửa bước ra. Chính là hắn, Dư Đồng Nghiễn.
18
Ban đêm, một mình ta ở một gian phòng, đại ca và Dư Đồng Nghiễn ở chung một gian.
Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, ta đã lặng lẽ thì thầm với đại ca, “Vị công tử này chính là một nhân tài, đại ca, huynh nhất định phải nắm bắt cơ hội!”
Đại ca kinh ngạc nhìn ta, nhưng ta chỉ xoa eo trở về phòng.
Đã nói đến nước này, những chuyện còn lại chỉ có thể trông chờ vào đại ca mà thôi.
Một đêm này, ta nằm trên chiếc giường cũ nhỏ hẹp, ngủ say sưa ngon lành.
Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, thấy đại ca và Dư Đồng Nghiễn đang cùng nhau đàm luận, có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Kết quả này khiến ta rất vừa lòng.
Đại nương thấy ta rời giường thì vội vàng bưng bữa sáng lên.
Trên bàn cơm, hai người vẫn thảo luận, rất có phong phạm tinh tinh tương tích.
(*) Tinh tinh tương tích: Những người thông minh thấu hiểu nhau.
Sau khi ăn xong, ta kéo đại ca ra ruộng nhà đại nương, Dư Đồng Nghiễn cũng theo phía sau.
Đại ca bị ta nhét cây cuốc vào tay, ngơ ngác nhìn ta ra chiều không hiểu.
Ta thở dài, hỏi, “Đại ca, huynh đã từng nghe qua chuyện “Sao không ăn thịt” chưa?”
Dư Đồng Nghiễn cũng nhìn ta lắng nghe.
Ta chậm rãi nói, “Từng có một vị Hoàng thượng hỏi người hầu, “Dân chúng không có ngô lúa ăn, vì sao không ăn thịt?” Hỏi ngu ngốc như vậy, rõ ràng bởi vì chưa trải qua đã tự cho rằng ý tưởng của mình là đúng, như vậy là không nên. Bây giờ huynh cũng nên cảm thụ một chút vất vả của lê dân rồi.”
Mà ta, đương nhiên là ngồi một bên nhìn.
Hai người dường như bừng tỉnh, ánh mắt Dư Đồng Nghiễn nhìn ta đầy tán thưởng, “Tề huynh, vị muội muội này của huynh tuy mới sáu tuổi nhưng đã rất thông tuệ.”
Đại ca cũng kiêu ngạo trả lời, “Muội muội ta là thông minh nhất!”
Dứt lời, hai người bắt đầu làm việc, khiến đại nương và đại bá kinh ngạc một phen.
Vị đại ca này của ta là người rất có nghị lực, mặc dù mới cuốc mấy hàng đã mỏi nhừ, nhưng vẫn kiên trì làm xong công việc, tới tận khi trời nhá nhem tối mới buông tay.
Cuối cùng, trước khi buông cuốc, hắn mới nhẹ nhàng cảm thán, “Hóa ra mỗi ngày của dân chúng là như vậy.”
19
Đại ca thành công chiếm được niềm tin của Dư Đồng Nghiễn, sau khi biểu lộ thân phận thật của mình, Dư Đồng Nghiễn không khỏi kinh hỉ một trận.
Người tâm tư tương thông với mình lại chính là Đại Hoàng tử đương triều, ai không giật mình cơ chứ.
“Đại ca, huynh nhất định phải bảo vệ tốt cả người nhà của vị công tử này nữa.”
Đại ca cũng hiểu rõ đạo lý này, đón cả đại nương và đại bá Dư gia về kinh.
Dư Đồng Nghiên vô cùng cảm động, mà ta cũng rất hài lòng với quyết định của đại ca.
Vì vậy, khi trở về, đoàn người chúng ta có thêm ba người nữa.
20
Thời gian không chờ người, không bao lâu sau, tuyết bay đầy trời.
Nhiều ngày nay, Phụ hoàng chưa từng mỉm cười một lần nào. Ta biết, đó là bởi vì Tam ca.
Từ khi xuất cung tới nay, Tam ca vẫn bặt vô âm tín.
Ta cũng vô cùng lo lắng, chỉ hi vọng tụ nỗ ta tặng ca ca sẽ có chút tác dụng.
Mặc dù ta không tin Phật, nhưng vì chuyện này mà mỗi ngày đều đến chùa cầu phúc cho Tam ca.
Cũng bởi vậy, Hoàng hậu ngày càng thương ta hơn.
Thật ra ta không hề để ý chuyện này, chỉ mong vị ca ca ngốc luôn chờ ở Ngự hoa viên để tặng điểm tâm cho ta có thể an toàn trở về.
Chẳng mấy chốc, tuyết phủ đã dày đến gần đầu gối ta.
Hôm nay, Ngọc Bích đột nhiên kích động chạy về báo tin, “Công chúa, Tam Hoàng tử trở về rồi!”
Ta lập tức bật dậy, Tam ca đã trở lại!
Nghe vậy, ta không để tâm đến ngăn cản của cung nữ thái giám mà đạp tuyết chạy đến Tử Thần điện!
Vị Tam ca yêu thương ta nhất, cuối cùng cũng đã bình an trở lại!
Ta mang theo hơi tuyết chạy vào trong điện, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, dường như cao hơn lần trước khi ta gặp hắn không ít!
Ta ôm hắn từ phía sau, Tam ca cũng lập tức xoay người ôm chặt ta!
Thời khắc này, ta không kìm được mà để nước mắt tuôn rơi ào ạt.
Hóa ra, ta đã sớm thân thuộc với thời đại này, gia tộc này.
“Tam ca, oa oa, sao bây giờ huynh mới trở về?!!”
Tam ca vội vỗ vỗ lưng ta, dịu giọng trấn an, “Không phải Tam ca đã bình yên trở về sao? Ngoan, không khóc, Tam ca đau lòng.”
“Hòa Hiếu, tới đây với trẫm.”
Phụ hoàng nói, nhưng ta không muốn đi, vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của Tam ca.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn ôm muội muội thêm một chút nữa.”
(Còn tiếp)