Chương : 110
Chương 110: Mộ Cẩm Vân, cô thực sự khá giỏi
Lục Hoài Cẩn nhìn vào người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện, nhíu mày, ánh mắt anh ta rơi trên người Mộ Cẩm Vân.
Nhưng vào lúc này Mộ Cẩm Vân đã bị người đàn ông chặn lại, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bờ vai mờ mờ ảo ảo của cô và hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Lục Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trước mặt, nhướng mày cười: “Sao vậy, tôi đùa với bạn bè, anh cũng muốn quản sao?” “Bạn bè?” Ngô Nhạc hơi cau mày, nhìn lại Mộ Cẩm Vân ở phía sau: “Cẩm Vân, người này là bạn của em sao?” Mộ Cẩm Vân ở phía sau lưng anh ta bước ra, nhìn vào Lục Hoài Cẩn ở trước mặt, đầu cô hơi đau: “Cậu Cẩn, hôm khác tôi mời anh đi ăn cơm có được không?” “Hôm khác là hôm nào? Con người tôi nói một là một, lời nói của cô như vậy như đúng mà lại là sai, tôi không thích nghe” Anh ta nói với lông mày khẽ nhíu lại, lợi dụng khi Ngô Nhạc không để ý, anh ta đã kéo người ở trước mặt mình: “Hôm khác cũng đừng đổi nữa, dứt khoát là hôm nay đi, rất khó mới có thể gặp nhau thì cũng coi là duyên phận, cùng tôi ăn một bữa cơm đi.” “Anh này, Cẩm Vân, cô ấy—” “Đây là ai? Tổng giám đốc Lâm có biết không?” Nghe thấy Lục Hoài Cẩn nhắc đến Tống Lâm, cả người Mộ Cẩm Vân run lên.
Cảm nhận được phản ứng của Mộ Cẩm Vân, Lục Hoài Cẩn nở một nụ cười hàm ý.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn Ngô Nhạc: “Anh à, em ăn cơm cùng anh ấy, anh về trước đi, đừng lo lắng cho em” Cô biết con người Lục Hoài Cẩn không dễ đối phó, hai lần đầu nếu như không phải là Tống Lâm thì cô cũng không có cách nào chạy khỏi ngay trước mặt Lục Hoài Cẩn.
Bây giờ cũng như vậy, hơn nữa cô đã khỏi bệnh nhưng cơ thể vẫn còn có chút không thoải mái, mà cô không muốn đứng ở một bên đường nóng hừng hực này mà cãi nhau với Lục Hoài Cẩn.
Cãi không thắng cũng không thể đánh được.
Nếu ngay từ đầu đã biết không thể chạy thoát thì tại sao lại không biết điều một chút ngay từ đầu? Đây là điều Mộ Cẩm Vân đã học được khi ở cùng Tống Lâm.
Nghĩ đến Tống Lâm, sắc mặt Mộ Cẩm Vân trở nên không tốt.
Cô và Tống Lâm cứng ngắc như vậy, một nửa nguyên nhân cũng là do Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh.
Ngô Nhạc vốn dĩ còn định nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Mộ Cẩm Vân, anh ta lại mím môi lại, cuối cùng thì không nói gì nữa: “Sau khi em về đến nhà thì hãy gửi tin nhắn cho anh” Đây là sự kiên trì cuối cùng của anh ta, Mộ Cẩm Vân biết rằng anh ta là đang lo lắng cho cô nên gật đầu: “Vâng, anh, anh về cẩn thận” Ngô Nhạc nhìn cô một lát, cuối cùng vẫn là xoay người lên xe rời đi.
Lục Hoài Cẩn nhướng mày, nhìn cô giống như cười nhưng không phải là An” cười: “Lên xe đi, thư ký Vân.
Mộ Cẩm Vân đi qua một bên lên chiếc xe thể thao, Lục Hoài Cẩn thích lái xe thể thao trâu bò như vậy.
Khi chạy xe ra bên ngoài thì tiếng động cơ đặc biệt lớn.
Mộ Cẩm Vân vô thức nhíu mày lại, Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Quá nhanh rồi sao?” Cô sững người một lúc, mím môi: “Không sao đâu.” Nói như vậy nhưng khi ánh sáng chiếu vào mặt cô thì sắc mặt của cô rất tệ.
Lục Hoài Cẩn giảm tốc độ, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu qua, nhìn ánh đèn ở bên ngoài cửa sổ xe, cô cảm thấy đầu của mình càng ngày càng đau.
Cô thực sự không biết Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh muốn làm gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cô nghĩ đến Tống Lâm thì trong đáy lòng hơi lạnh.
Cô bây giờ hoàn toàn không biết phải làm như thế nào thì mới tốt, cô đã thừa nhận sai, đầu cô cũng đau, nhưng Tống Lâm một chút cũng không có ý tha thứ cho cô.
Phía trước có đèn đỏ, Lục Hoài Cẩn dừng xe lại, người ở bên cạnh từ lúc lên xe cho đến bây giờ đều im lặng không nói gì, hoàn toàn khác với những người ngồi lên xe của anh ta trước đó.
Lục Hoài Cẩn từ nhỏ cho đến lớn đã ôm ấp yêu thương rất nhiều người phụ nữ, giống Mộ Cẩm Vân không biết điều như vậy thì đây là lần đầu tiên anh ta gặp, nhưng từ đầu đến cuối anh ta cảm nhận được có chút bực bội nhưng anh ta cảm thấy như vậy thì tốt hơn rất nhiều so với những người khác.
Anh ta nhớ lại bộ dạng cô gào thét lên với anh ta ngày hôm đó, lông mi rũ xuống, hai má phồng lên, rõ ràng là rất nghiêm túc nhưng vậy mà anh ta lại nhìn ra vài phần đáng yêu.
Lớn như vậy rồi nhưng người phụ nữ dám lớn tiếng gào lên với anh ta như vậy thì cũng chỉ có một người như Mộ Cẩm Vân.
Nhưng hôm nay Mộ Cẩm Vân có chút kỳ lạ, sức sống ở trên người cô dường như cũng không còn, cô thỏa hiệp quá nhanh.
Khi vừa bước xuống xe, anh ta đã nghĩ ra rất nhiều lý do nếu cô từ chối, thậm chí ngay cả ý định bế cô lên xe cũng có.
Nhưng nói được hai câu thì cô đột nhiên chợt yếu đuối.
Mộ Cẩm Vân như vậy khiến cho lần đầu tiên anh ta có chút không biết phải làm sao, giống như lúc này, anh ta quay đầu lại nhìn cô muốn mở miệng nói mấy câu đùa giỡn với cô, nhưng khi mở miệng thì lại không nói được lời nào.
Chiếc xe hoàn toàn im lặng không giống như trong xe của Lục Hoài Cẩn.
Bên trong xe ngày thường đều là người phụ nữ ở bên cạnh anh ta tìm chủ đề để nói chuyện, nếu không thì anh ta mở miệng châm chọc người ta vài câu, nhìn dáng vẻ nịnh nọt của người ta thì trong lòng anh ta rất vui Nhưng tình huống giống như ngày hôm nay thì đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Cũng may là đèn đỏ ở phía trước đã rất nhanh thì chuyển sang màu xanh, anh ta không cần phải buồn chán nghĩ xem nên nói gì thì mới được.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa của một nhà hàng, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy chiếc xe dừng lại thì hơn run sợ một chút, lúc này cô mới quay đầu nhìn Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh: “Cậu Cẩn, là ở đây sao?” “Ừ, nếu như cô không thích thì chúng ta đổi chỗ khác là được. Cô muốn ăn–” Anh ta còn chưa nói xong thì Mộ Cẩm Vân đã đẩy cửa xe và bước xuống xe.
Lục Hoài Cẩn nhìn cửa xe đã bị đóng lại thì nhướng mày, chậc nhẹ một tiếng và cũng xuống xe.
Khi hai người vừa đi vào thì có người dẫn đường, Mộ Cẩm Vân đã từng ăn ở đây một lần, cô không có hứng thú nên cũng không nhận thực đơn, trực tiếp lắc đầu: “Tôi vừa ăn rồi, cậu Cẩn” Lục Hoài Cẩn nhìn cô một cái, rất hiếm khi không làm khó dễ cô, anh ta lật xem thực đơn liền gọi mấy món.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn điện thoại di động, khi Lục Hoài Cẩn gọi xong đồ ăn thì ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy cô đang chơi game trên điện thoại, có chút không hài lòng: “Mộ Cẩm Vân, cô cảm ơn tôi như vậy sao?” Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, đèn ở trong phòng riêng rất sáng, Lục Hoài Cẩn lúc này mới nhìn rõ sắc mặt của cô, ánh mắt rơi vào trên mặt anh ta, anh ta trực tiếp nhíu mày lại: “Tối hôm qua cô đi ăn trộm à, sao sắc mặt xấu như vậy?” Mộ Cẩm Vân mím môi, cô cúi đầu uống một ngụm nước: “Hai hôm trước tôi bị bệnh” “Chậc, chẳng trách” Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
Mộ Cẩm Vân cũng xem như là biết tính cách của con người Lục Hoài Cẩn này, nếu như bạn thuận theo anh ta thì anh ta sẽ nhanh chóng trở nên nhàm chán, nếu như bạn chống lại anh ta thì anh ta sẽ luôn quấn quýt lấy bạn để khiến cho bạn thỏa hiệp.
Người như Lục Hoài Cẩn, điển hình chính là không có việc gì làm nên kiếm chuyện.
Mộ Cẩm Vân không chủ động chọn đề tài nói, anh ta ở đó xoay điện thoại di động, muốn làm khó người khác, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô thì những lời muốn nói ra ở trên môi lại không nói ra được gì cả.
Món ăn nhanh chóng được đem lên, chỉ có hai người nhưng Lục Hoài Cẩn lại gọi phần ăn cho bốn người.
“Được rồi, cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi biết là cô đã ăn tối rồi, tôi không bảo cô ăn hết, tôi chính là muốn để cho cô nếm thử, mùi vị món ăn ở chỗ này cũng không tồi” Mộ Cẩm Vân nhìn sáu món ăn ở phía trước mặt, trong lòng cô cảm thấy phức tạp.
Lục Hoài Cẩn tựa lưng vào ghế ngồi một lúc, sau một hồi mới nhớ tới cái gì đó, anh ta thấp giọng chửi bới một câu thô lỗ, sau đó vươn tay ra múc canh.
Chuyện này nếu như để người khác nhìn thấy thì quả là chuyện hiếm, cậu Cẩn lại tự tay múc canh từ khi nào.
Nhưng Mộ Cẩm Vân vừa mới trở về nước không lâu, biết được Lục Hoài Cẩn cũng hoàn toàn dựa vào Tống Lâm. Mặc dù biết rằng Lục Hoài Cẩn là người nhà họ Lục, cũng đại khái biết được lai lịch của anh ta, sau vài lần gặp gỡ mới hiểu được tính cách của người này, nhưng đối với cuộc sống thường ngày của anh ta thì cô thực sự không biết rõ dù chỉ một chút.
Lục Hoài Cẩn nhìn thấy cô không nhúc nhích liền dứt khoát đưa tay qua: “Món canh này rất ngon, cô thử xem” Mặc dù Mộ Cẩm Vân không biết anh ta là hạng người từ trước đến nay không động tay nhưng cô cũng biết, món canh này không thể để anh ta múc giúp, nhìn bát canh anh ta cầm đưa cho cô, cô vội vàng đứng dậy: “Cậu Cẩn, tôi sẽ tự làm” “Lằng nhằng cái gì” Anh ta nói xong thì đã múc cho cô nửa bát canh sau đó để xuống trước mặt cô: “Cô bị bệnh thì phải bồi bổ, uống canh này rất tốt cho cô, nghe lời A¡—m TÔI.
Mộ Cẩm Vân nhìn bát canh đặt ở trước mặt của mình, hơi nhíu mày lại, cuối cùng cô cũng cầm thìa lên.
Lúc ăn cơm còn yên bình hơn cả tưởng tượng của Mộ Cẩm Vân, Lục Hoài Cẩn ăn đồ ăn nhìn rất bình thường nhưng tốc độ lại không chậm.
Khi gần ăn xong thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mộ Cẩm Vân đang cúi đầu ăn rau thì vô thức ngẩng đầu nhìn qua, Lục Hoài Cẩn cau mày nhìn cô một cái rồi trực tiếp cầm điện thoại lên trả lời ở trước mặt của cô: “Có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của anh ta không tốt, cũng không biết người ở đầu dây bên kia đã làm chuyện gì lại làm mất lòng anh ta.
“Hôm khác rồi nói” Anh ta không kiên nhẫn được, nói xong liền cúp điện thoại.
Lục Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn cô thì thấy cô không ăn nữa, anh ta nhướng mày: “No rồi sao?” Mộ Cẩm Vân vốn dĩ là đã no rồi, nghe thấy câu nói của anh ta cô liền đặt đũa xuống: “Ừm” Nói xong, cô với tay kéo chiếc khăn Lục Hoài Cẩn cười một tiếng: “Cô ăn uống như mèo vậy, chẳng trách lại giống như bông liễu, gió thổi qua là có thể bay mất” Mộ Cẩm Vân: “……” Cô im lặng không nói gì một lúc, nhìn thấy anh ta đã sắp uống canh liền mở miệng nói muốn vào nhà vệ sinh.
Lục Hoài Cẩn xua xua tay, buông thìa canh rồi đột nhiên không muốn uống nữa.
Người đã bước ra khỏi phòng riêng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Cẩm Vân, tất cả đồ ăn mà anh ta gắp cho cô về cơ bản cô đều ăn, anh ta hoàn toàn không nhìn ra là rốt cuộc cô thích ăn món gì và không thích ăn món gì.
“Chậc, Mộ Cẩm Vân này” Khi Mộ Cẩm Vân quay lại phòng riêng thì Lục Hoài Cẩn đã ăn xong rồi, anh ta cầm lấy giấy ăn thong thả ung dung lau ngón tay. Nhìn thấy cô quay lại, đôi mắt đào hoa của anh ta nhếch lên: “Xong rồi, vậy thì chúng ta đi thôi, tôi đưa cô về” Anh ta là người nói được làm được, ăn một bữa cơm là ăn một bữa cơm.
Mộ Cẩm Vân có chút kinh ngạc nhìn anh ta một cái, vừa hay đụng phải tầm mắt của anh ta, bị Lục Hoài Cẩn giơ tay vỗ vào đầu: “Giải thích một chút đi, ánh mắt này của cô là gì?” Cô có chút bối rối, lắc đầu: “Không có gì, cậu Cẩn, tôi muốn quay về” Bây giờ đã là mười giờ nên cô muốn quay về tắm rửa để đi ngủ.
Lục Hoài Cẩn đi với cô cả một đêm cũng mệt mỏi, trong lòng cũng không có chút hứng thú nào, anh ta hừ một tiếng rồi nâng chân bước ra bên ngoài.
Hai người vừa ra khỏi phòng riêng thì người nhân viên phục vụ đột nhiên đi tới, gọi Lục Hoài Cẩn một tiếng: “Cậu „ Cẩn: Lục Hoài Cẩn nhướng mày, anh ta là khách quen ở đây và cũng là người nổi tiếng, đến đây ăn cơm đều ghi sổ một lần nên người nhân viên phục vụ tìm họ tuyệt đối không phải là bảo anh †a tính tiền.
“Có chuyện gì vậy?” Anh ta nhìn Mộ Cẩm Vân, hỏi có chút bực mình.
Khi người nhân viên phục vụ nhìn Mộ Cẩm Vân, sau đó ghé vào tai của Lục Hoài Cẩn nói một câu.
Sau khi Lục Hoài Cẩn nghe xong thì biểu hiện ở trên mặt anh ta đột nhiên trở nên vui đùa, giọng điệu khi nói với Mộ Cẩm Vân cũng thay đổi; “Mộ Cẩm Vân, cô thật sự khá giỏi”