Chương : 120
Chương 120: Gần vua như gần cọp
Hôm nay tổng giám đốc Lâm tâm trạng tốt, những người ở Samsung đều cảm thấy điều đó.
Tâm tình trước kia của Triệu Nguyệt Anh đối với Mộ Cẩm Vân có chút phức tạp, nhưng sau khi trải qua một tuần run sợ, sắc mặt của cô ấy khi nhìn Mộ Cẩm Vân đã không còn giống lúc trước.
Không phải ai cũng có thể chịu được một người đàn ông như Tống Lâm.
Mặc dù nói duy trì một mối quan hệ như vậy với Tống Lâm nghe có vẻ không ổn nhưng Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đều độc thân, chưa có gia đình, dù họ không phải bạn trai bạn gái chính thức thì điều đó cũng không quá xấu hổ.
Hơn nữa, cô ấy đã ở cùng Mộ Cẩm Vân hơn một tháng, cũng biết rằng Mộ Cẩm Vân không phải loại vô tích sự.
Chưa kể chuyện xảy ra tuần trước, cô ấy cũng nhìn ra một ít manh mối.
Giữa Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân rõ ràng không đơn giản như vậy.
Sau sự việc này, những người ở Samsung đã có những ý kiến khác nhau về Mộ Cẩm Vân.
Tuy nhiên, Mộ Cẩm Vân không có thời gian để quan tâm đến suy nghĩ của họ, cô đã vắng mặt một tuần, sau khi trở về, công việc chỉ nhiều hơn chứ không có ít.
Hơn nữa, Tống Lâm có ba bữa tiệc trong tuần này, mỗi bữa cô đều phải đi cùng. Cả văn phòng, cuối cùng cô trở thành người bận rộn nhất.
Nhất là bây giờ ai cũng biết mối quan hệ giữa Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm không hề đơn giản, bây giờ thanh lý hàng tháng, ngân sách chi phí tháng sau, v.v… những việc này tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng lại rất dễ bị chỉ trích.
Họ thấy rằng tốt nhất nên đưa nó cho Mộ Cẩm Vân.
“Thư ký Cẩm Vân, đây là ngân sách dành cho dự án Tân vào tháng tới, phiền cô giúp tôi đưa cho tổng giám đốc Lâm xem” “Thư ký Cẩm Vân, đây là chỉ tiêu cho bộ phận Nghiên cứu và Phát triển trong tháng này. Phiền cô giúp tôi xin chữ ký của tổng giám ” “Thư ký Cẩm Vân.” Mộ Nghiên nhìn mấy phần văn kiện trên cái bàn trước mặt, cuối tháng khiến cô có chút hụt hãng.
Cô mới nghỉ làm có một tuần, lúc về bỗng nhiên thành ra thế này.
Mộ Cẩm Vân muốn từ chối, nhưng các quản lý chạy trốn như khỉ, cô còn chưa kịp mở miệng thì họ rời đi trước mất rồi.
Cô không còn cách nào khác, biết rõ cuối tháng là lúc Phòng Tài Vụ thống kê các khoản thanh lý, vì vậy cô chỉ có thể cắn răng lấy vài bản báo cáo thu chỉ ngân sách trước đó đưa cho Tống Lâm xem.
Vừa mở cửa đi vào phòng làm việc, Tống Lâm đang nghe điện thoại, người dựa vào ghế trong phòng làm việc, tâm mắt rơi vào chồng tài liệu trên tay ôm trong ngực cô, đôi mắt đen láy khẽ nhúc nhích.
Mộ Cẩm Vân đứng trước bàn làm việc đợi khoảng hai phút, thấy anh cúp máy, cô liền đưa tài liệu: “Tổng giám đốc Lâm, đây là kế hoạch ngân sách chỉ tiết cho dự án Tân vào tháng tới.
Đây là chi tiêu cho bộ phận nghiên cứu và phát triển trong tháng này, đây là ..” Nói xong năm phần văn bản tài liệu, Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tống Lâm tiện tay lật xem tài liệu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên Mộ Cẩm Vân: “Tôi biết rồi” Nói thì nói vậy nhưng không kí! Mộ Cẩm Vân đương nhiên không dám thúc giục anh ký, biết anh muốn đọc xong mới ký, vì vậy gật đầu: “Vậy tôi đi ra ngoài.
Anh gật gật đầu, Mộ Cẩm Vân mấp máy môi, nhìn đống tài liệu bị Tống Lâm chuyển sang một bên, trong lòng thầm thương tiếc cho mấy vị quản lý.
Cô đã làm những gì cô nên làm, Sau đó thì họ chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Mộ Cẩm Vân cũng không ngốc, khi rẽ vào góc cô đã biết lý do tại sao họ muốn tìm mình để nhờ hỗ trợ xin chữ kí.
Tống Lâm rất giàu có, luôn hào phóng về chuyện tiền bạc. Chế độ đãi ngộ của Samsung đã là tốt nhất trong ngành, nhưng lòng người luôn là rắn nuốt voi, ngày càng muốn nhiều hơn thế.
Mỗi tháng quăng xuống kinh phí hàng mấy trăm tỉ nên Tống Lâm không thể nhắm mắt làm ngơ mọi thứ, thậm chí không biết tiền của mình đã tiêu vào đâu.
Chưa kể đến bộ phận R&D, kinh phí nghiên cứu hàng tháng chiếm 1/3 tổng kinh phí của công ty, nhưng mấy tháng này kinh phí dành cho nghiên cứu và phát triển vẫn tăng lên.
Sau một hai tháng Tống Lâm mắt nhắm mắt mở, dù sao thì hơn mười mấy vạn cũng không khiến anh bị lột một tầng da, đầu tư cho nghiên cứu phát triển vốn đã lớn rồi.
Nhưng tăng liên tục, điều này là không bình thường.
Cùng với việc lúc trước tâm trạng Tống Lâm bất định, cho dù hạng mục không có vấn đề, các quản lý cũng không dám tới trước mặt Tống Lâm.
Mấy người quản lý kia nghĩ đến hay, nhưng đánh giá thấp tổng giám đốc Lâm của họ.
Thấy còn không đến hai ngày nữa là đến ngày thanh lý, mà tài liệu vẫn chưa được ký, không có cách nào, hỏi Mộ Cẩm Vân mấy lần nhưng đều nói rằng tài liệu đó đã nằm trong tay Tống Lâm.
Một hai ngày, bọn họ tưởng Tống Lâm thật sự bận rộn, nhưng hai ba ngày sau thì đồ ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra, cho nên bọn họ chỉ có thể cắn răng đi vào tìm Tống Lâm.
Thực ra đây không phải là chuyện xấu, chỉ là lúc trước Tống Lâm quá kinh người, không có người nào dám trực tiếp gặp mặt anh.
Nhưng bây giờ rất khẩn cấp, đành phải tự mình ra trận.
Tình hình không như mong đợi, Tống Lâm yên lặng quan sát một lúc, khi ra khỏi phòng làm việc mới thở phào nhẹ nhõm, năng lực thừa nhận kém, trên trán đã đổ mồ hôi.
Khi những người quản lý nhìn Mộ Cẩm Vân đang vui đầu làm việc, tâm tình phức tạp: “Thư ký Cẩm Vân đã vất vả rồi” Mộ Cẩm Vân: “?22” Gần vua như gần có, người có thể đi theo Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân cũng không phải người thường.
Mộ Cẩm Vân loay hoay chân trước đá chân sau, mấy quản lý bận rộn như vậy còn có thời gian nghĩ đến mấy cái tình tiết bổ não, sau khi cười cười thì thu hồi lại sự chú ý đặt trên màn hình máy tính trước mặt.
Sau khi tháng tám trôi qua, tháng chín sẽ đến.
Hết tháng bận bịu lại là cuối tháng, Mộ Cẩm Vân làm không ngừng nghỉ.
Không dễ dàng mới thở được ra, Ngô Nhạc gọi nói cho cô, ngày tám tháng chín, phòng tranh mở cửa.
Ngày này là sinh nhật của mẹ cô, Mộ Cẩm Vân cũng không phản đối việc chọn ngày này.
Hơn nữa, ngày này Tống Lâm hiếm khi không có tiệc, chỉ có một cuộc họp, buổi chiều ba giờ ba mươi phút, phòng tranh mở cửa lúc chín giờ sáng, cô có thể xin nghỉ phép để đến đó.
Mặc dù vậy, Mộ Cẩm Vân vẫn hơi lo lắng khi nói điều này cho với Tống Lâm.
“Tổng giám đốc Lâm, ngày tám phòng tranh mở của, tôi có thể xin nghỉ buổi sáng được không” Nghe được lời cô nói, Tống Lâm ngẩng đầu liếc cô một cái: “Chọn được rồi?” Ngô Nhạc phụ trách công việc của phòng trưng bày, Mộ Cẩm Vân thật sự nhận được những thông báo, cô gật đầu: ‘Vâng, đã chọn được rồi.” Tay cầm bút hơi khựng lại, anh nhìn cô một cái, nhưng không từ chối: “Ừ” Dù chỉ là một chữ nhưng cũng khiến lòng Mộ Cẩm Vân nhẹ nhõm.
“Vậy tôi đi ra ngoài trước.” 1ÿ” Anh đột nhiên ngả người ra sau, thản nhiên đáp lại.
Ngày tám là thứ hai. Sau khi Mộ Cẩm Vân nghỉ phép thì không cùng Tống Lâm về công ty, cô đã dậy sớm làm bữa sáng cho Tống Lâm, sau khi đưa anh đi ra ngoài, cô bắt đầu trang điểm và đi đến phòng trưng bày.
Phòng trưng bày mở cửa đúng mười một giờ, Mộ Cẩm Vân muốn đến đó sớm một chút.
Trong thời gian này cô rất bận, không có thời gian đi xem sau khi phòng tranh được trang hoàng xong.
Mặc dù Tần Sanh Dung đi sớm, dạy rất nhiều học sinh, mang ơn cô cũng không ít người.
Lúc trước khi Ngô Nhạc nói rằng muốn mở lại phòng tranh, nhiều người đã yêu cầu quyên góp, nhưng họ đều bị Mộ Cẩm Vân từ chối.
Hiện tại cô không thiếu tiền, phòng tranh thuộc quyền sở hữu của mẹ cô, nếu muốn mở lại, cô là con gái thì đương nhiên muốn tự mình gánh vác mọi chỉ phí.
Hôm nay, Mộ Cẩm Vân mặc một chiếc váy chữ A màu xanh nhạt lộ rõ eo, làn váy có có cảm giác như gió lạnh, làn da trắng nõn, màu xanh nhạt khoác lên người cô trông vô cùng mát mẻ mà không mất đi vẻ quyến rũ.
Cô vừa xuống xe đã thấy hai bên phòng trưng bày lẵng hoa, vừa bước vào đã thấy rất nhiều gương mặt vừa lạ vừa quen.
Ngô Nhạc đang chào hỏi mọi người, nhìn thấy cô đi tới, thở phào nhẹ nhõm: “Đến đây” “Đến đây, đàn anh à, nhiều người như vậy…
“Đây đều là học sinh của cô. Lúc đó em còn nhỏ, không biết họ cũng không có gì ngạc nhiên.” Mộ Cẩm Vân gật đầu, đi theo Ngô Nhạc vào bên trong.
“Nhạc, người đẹp này là ai?” Người mở miệng nói là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, ánh mắt đảo quanh cơ thể của Mộ Cẩm Vân, nháy mắt với Ngô Nhạc, ý tứ thực rõ ràng.
Anh ta nói như vậy, một người phụ nữ ở bên cạnh cũng mở miệng: “Đúng vậy, người đẹp nhỏ này ở đâu ra vậy? Thằng nhãi nhà cậu, lợi hại đấy!” Mộ Cẩm Vân đứng đó có chút xấu hổ, thời điểm Tần Sanh Dung kết hôn thì đã nổi tiếng rồi, khi sinh ra Mộ Cẩm Vân đã ba mươi lăm tuổi.
Tân Sanh Dung trở nên nổi tiếng ở tuổi hai mươi ba dựa vào một bộ tranh truyền thống của Việt Nam, sau đó thành lập một phòng làm việc cá nhân, lại mở một lớp học riêng, nhận học sinh ba năm một lần, mỗi lần chỉ có mười người.
Cho đến năm bà mất, học trò của bà không nhiều nhưng cũng không ít, không quá trăm nhưng cũng gần gần thế.
Ngô Nhạc được coi là học trò tương đối muộn của Tần Sanh Dung, anh vào cửa nhà Tần Sanh Dung khi còn học cấp hai, Mộ Cẩm Vân năm đó đã ba bốn tuổi, bắt đầu nhớ được mọi thứ.
Khi Tân Sanh Dung qua đời, thì anh vừa mới vào đại học, Mộ Cẩm Vân mới hơn tám tuổi, còn chưa đến chín tuổi.
Tân Sanh Dung đã không tuyển thêm bất kỳ học sinh nào trong một năm bị bệnh, vì vậy Ngô Nhạc là người cuối cùng bà ấy mang theo.
Trong lớp của Ngô Nhạc còn có những người khác, nhưng ba người trong số họ đã ra nước ngoài, còn hai người vì bị gia đình ngăn cản, cuối cùng cũng không đi tiếp trên con đường này nên hôm nay họ không dám đến.
Thật ra có người nhận ra Mộ Cẩm Vân, là học sinh nữ cùng khóa với Ngô Nhạc: “Nói vớ vẩn gì đấy, đây là con gái của cô Sanh Dung!” “A—” “Hóa ra là Cẩm Vân!” Mộ Cẩm Vân biết các anh chị tiền bối trước mặt không có ý xấu, bọn họ đều là học trò của mẹ cô, hiểu lầm một chút cũng không có ý tổn thương, cô cũng không quan tâm lắm: “Xin chào các anh chị, em là Mộ Cẩm Vân, cảm ơn cảm ơn mọi người đã cho mẹ em mặt mũi mà đến đấy ủng hộ em” Sau khi nói xong, cô cầm lấy một ly sâm panh từ người phục vụ đi ngang qua và ngửa đầu uống cạn.
“Tôi từng nghe nói cô giáo Dung sinh ra một cô con gái phấn điêu ngọc mài, không ngờ khi lớn lên lại rất xinh đẹp như vậy. Nhìn kỹ lại, thật giống cô giáo Dung: “Cậu nói như vậy tôi mới thấy đúng thật! Cẩm Vân, cô Sanh Dung sẽ rất hạnh phúc khi biết rằng em đang có một cuộc sống tốt như vậy.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười, hôm nay là một ngày vui, cô không muốn nhắc đến những chuyện này nhiều lắm.
Ngô Nhạc giúp cô chuyển hướng chủ đề, mọi người rất vui vẻ trò chuyện.
Đang nói chuyện, không biết ai đã gọi một câu: “Tổng giám đốc Lâm” Mộ Cẩm Vân vô thức ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông đi vào, cô sửng sốt, có chút khó tin.