Chương : 126
Chương 126: Hai người vẫn rất thân thiết
Nghe thấy lời anh ta, cả người của Mộ Cẩm Vân cứng đơ, cuốn sách trên tay cầm không có chắc, mém chút nữa là rơi xuống đất.
Lúc ăn cơm điện thoại của Lục Hoài Cẩn gọi đến, điện thoại của cô ở chế độ im lặng, Mộ Cẩm Vân ăn cơm xong mới nhìn thấy cuộc gọi, lại cũng không muốn Tống Lâm nhìn thấy.
Cô bặm môi lại, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn là không dám nói dối: “À, anh Cẩn gọi điện cho tôi.”
Anh nhìn cô, sắc mặt không rõ: “Hai người vẫn rất thân thiết.”
Mộ Cẩm Vân không dám nói, cô biết lúc này, nếu như mở lời, nói không chừng hôm nay sẽ lặp lại hoàn cảnh của một tháng trước.
Không khí trong phòng lúc này có hơi yên tĩnh, may mà Tống Lâm không có hỏi tiếp, mà nhấc chân đi lên giường.
Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, cũng trèo lên giường.
Đèn trong phòng tắt đi, tâm trạng thấp thỏm của Mộ Cẩm Vân cuối cùng cũng vơi đi.
Nhưng cô ngủ không được, ban ngày ngủ quá nhiều rồi, tinh thần minh mẫn sung sức như người hút thuốc.
Cô không dám nhúc nhích, Tống Lâm rất dễ thức giấc, chỉ cần cô trở mình một cái là khiến Tống Lâm tỉnh dậy.
Việc nhìn trở mình thì có thể, nhưng việc nhịn đi vệ sinh thì cô nhịn không nổi.
Mộ Cẩm Vân cố nhịn thêm chút, thực sự là nhịn không nổi nữa, đành phải đứng dậy đi xuống giường.
Thao tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng khi trở về giường, tay vừa kéo chăn lên trước khi nằm xuống giường. Tống Lâm ở kế bên bất thình lình hỏi: “Ngủ không được?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu trong vô thức, nhưng lúc này, Tống Lâm lại bật đèn ngủ lên.
Ánh đèn có hơi chói mắt, Mộ Cẩm Vân nheo mắt lại, khoảng cách như vậy, cô như đã bị anh đè xuống.
“Ngủ không được, vậy thì làm chút gì đi.”
Anh nói xong, đôi môi mỏng đã ấn xuống.
“Ư, ơ, Tống—–“
Mộ Cẩm Vân nói chưa hết câu đã bị môi của anh ta chặn ở đầu lưỡi.
Rất nhanh chóng, cái áo ngủ mỏng tanh của cô đang mặc trên người cũng bị anh thò tay kéo xuống.
Không gian trong phòng dần dần yên tĩnh, hơi thở càng ngày càng nghe rõ, thậm chí có tiếng khóc thút thít của người phụ nữ.
Âm thanh này kéo dài đến gần nửa tiếng mới kết thúc, sau mỗi lần kết thúc Mộ Cẩm Vân không muốn cử động.
Cô nheo mắt lại, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tắm rửa, Tống Lâm ở bên cạnh, cánh tay anh còn đặt trên người cô, anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc nãy Mộ Cẩm Vân không thấy buồn ngủ, hơn một tiếng trôi qua như vậy, lúc này cũng đã cảm thấy muốn ngủ rồi.
Có lẽ sau khi làm xong người cũng đã thấm mệt, cô nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Tống Lâm rút tay lại, định bế cô vào nhà tắm, vừa đứng dậy, thì nhận ra Mộ Cẩm Vân đã ngủ rồi.
Đèn đã tắt, khuôn mặt cô vẫn còn ửng hồng, Tống Lâm không ngừng nghĩ đến mỗi lúc cao trào cô đều vịn lấy vai anh, hai cánh tay bám chặt vào, giống như muốn anh áp sát vào bên trong cơ thể cô.
Cũng chỉ có lúc đó, Mộ Cẩm Vân mới bị anh ta ôm chặt lấy.
Đối với ngày bình thường.
Hừ…
Anh lạnh lùng hừ lên một tiếng, giơ tay bế cô lên.
Mộ Cẩm Vân bị làn nước nóng làm tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy Tống Lâm đang ở trước mặt, tính khí khi bị người khác làm thất giấc cũng biết mất.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Cô vừa ngủ dậy, ngay cả giọng nói bên trong miệng cũng còn mơ hồ.
Tống Lâm liếc nhìn cô: “”Tự tắm đi.”
Nói xong liền buông tay ra.
Mộ Cẩm Vân mất thăng bằng, người cô đứng không vững, anh đột ngột buông tay như vậy, mém chút nữa làm cô té xuống đất.
Tay cô bám chặt lấy cánh tay anh, cứ thể cả người áp sát vào.
Hai người sát gần nhau, Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi bên dưới của anh.
Cô vô thức nhìn thấy, vẫn chưa ngẩng đầu lên đã nghe giọng của anh từ trên vọng xuống: “Hài lòng không?”
Người đàn ông luôn tỏ ra hoang tưởng và ngây thơ trong chuyện này, ngay cả Tống Lâm cũng không ngoại lệ.
Mặt của Mộ Cẩm Vân đã ửng đỏ lên, cô muốn buông anh ra, nhưng lúc nãy anh đỡ cô một tay vẫn còn đang ôm chặt trên lưng cô.
Thấy cô không trả lời, cánh tay của Tống Lâm đang giữ chặt trên lưng cô càng chặt hơn, hai người gần như dính sát vào nhau.
“Tổng giám đốc Lâm—-“
Sự thay đổi càng rõ ràng hơn, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, run rẩy gọi anh.
Anh cúi nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm và nặng trĩu, Mộ Cẩm Vân không thể nhìn thấy đáy.
“Làm thêm một lần nữa”
Giọng của anh khàn hơn so với bình thường, vừa nói xong, cả người cô bị anh lật lại áp sát lên bức tường kia.
Mộ Cẩm Vân chưa kịp nói gì, anh ta đã bắt đầu rồi.
Vốn là bị mất ngủ, kết quả ngày hôm sau, Mộ Cẩm Vân xíu chút nữa ngủ quên.
Sáng hôm nay có khách hàng mới, tối hôm qua cô nghỉ ngơi, không rõ dự án mới này, nhưng biết rằng mười giờ khách hàng mới đến, trước chín giờ hai người họ phải trở về chuẩn bị kỹ cho việc tiếp khách.
Rõ ràng là tối hôm qua cả hai đều ngủ trễ như vậy mà Tống Lâm đã dậy sớm hơn cô, ngay cả tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, có hơi oán hận, nhưng lại không dám nói ra.
Cô tắm rửa vội vàng đi ra thì anh đã thay đồ xong rồi.
Anh nhìn cô, sau đó đi ra khỏi phòng.
Mộ Cẩm Vân liền bắt đầu thay đồ, trang điểm, trước sau chỉ vỏn vẹn mười phút.
Lúc đợi cô mang dép xuống lầu một, anh vừa uống xong ly nước bước từ nhà bếp đi ra.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Cô vừa nói vừa đi ra hành lang thay đôi giày của mình.
Anh nhìn đám người ở hành lang, do cô cúi người xuống, chiếc váy được may chuyên nghiệp trên người cô bị kéo căng ra, lộ ra đường vòng cung phía sau, đôi chân dài ở sát bên dưới dẫm lên đôi giày cao gót, có chút cám dỗ chết người.
Mộ Cẩm Vân mang giày xong, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt của anh, cô ngơ người ra, không biết vì sao, cảm thấy khuôn mặt có hơi nóng: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lúc nãy anh nhìn vào ánh mắt cô, giống như muốn nhai nuốt cô vào bụng vậy.
Đôi mắt đen đôi nhúc nhích, bên trong đã lạnh lùng trở lại.
Anh nhấc chân đi về phía cô, hai người họ người trước người sau đi ra cửa.
Giờ cao điểm đi làm xe rất đông, Mộ Cẩm Vân sợ bị kẹt, cứ hối thúc bà bán đồ ăn sáng nhanh lên.
May mà bà dì bán quen tay, thao tác nhanh nhẹn như bay đã làm xong cho cô hai quả trứng gà và một hộp bánh bao, sau đó còn cho cô hai ly sữa đậu nành.
Mộ Cẩm Vân cứ quăng xuống một trăm ngàn đồng rồi chạy đi, nhưng đến trước xe do hai tay đang cầm đồ ăn, không thể mở cửa xe được.
Tống Lâm trong xe nhìn thấy cô, có vẻ không hài lòng, nghiêng người giúp cô mở cửa ra.
Mộ Cẩm Vân ngồi lên xe, quả trứng gà đụng trúng chân, nóng đến nổi khiến cô hét lên.
Lúc lái xe Tống Lâm nhìn về phía cô, cô có hơi ngượng ngùng: “Trứng gà lá trà vừa mới đem ra.”
Anh chưa nói xong, đã đập chân ga chạy xe về phía trước.
Lúc hai người đến công ty đã là tám giờ năm mươi bảy phút.
Người trong phòng làm việc gần như đến đông đủ, Mộ Cẩm Vân cùng Tống Lâm đi về phía trước, nhìn thấy Lý Minh Việt có chút ngại ngùng.
Tống Lâm là ông chủ, anh đến trễ là chuyện bình thường, còn cô đâu phải ông chủ, cô chỉ là thư ký của sếp.
Vội vàng ăn sáng, cô vừa ăn vừa lật xem tài liệu dự án mới.
Lúc nhìn thấy tên công ty, Mộ Cẩm Vân không ngừng ngỡ ngàng.
Chính là Tuấn Phong, cô về nước cũng bốn tháng rồi, nên cũng biết công ty của Tuấn Phong là ai.
Tống Lâm và Lục Hoài Cẩn không phải lúc nào cũng đối đầu nhau sao? Hai người họ sao đột nhiên lại làm ăn hợp tác với nhau?
Mộ Cẩm Vân còn đang nghi ngờ, đường dây điện thoại nội bộ của Tống Lâm reo lên: “Mời vào.”
Một câu nói ngắn ngủn, sau hai chữ anh ta nói xong thì cúp máy.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, đứng dậy đi đến cửa phòng làm việc, đưa tay gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm.”
“Vào đi.”
Nhận được câu trả lời, cô đưa tay đẩy cửa vào.
Tống Lâm đang xem tài liệu, vừa ăn sáng vừa xem.
Lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân thấy anh như vậy, tuy nhiên không có vẻ vội vàng, nhưng anh đang mặc bộ đồ vest đắt tiền, tay lại đi cầm cái bao đậu nành rẻ mạt, thật có chút không phù hợp.
Cô có hơi bối rối, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Cô liền vơi đi ý nghĩ đó: “Tổng giám đốc Lâm, anh có việc gì không?
Cô nói xong, bỗng nhiên anh cầm lấy quả trứng gà lá trà lúc sáng cô chia cho đưa cho cô: “Giúp tôi lột nó.”
Giọng điệu của anh giống như ngày thường lúc đưa tài liệu cho cô nói “giúp tôi tóm tắt lại” khiến cho cô vô thức mà cầm lấy quả trứng lá trà.
Đợi cô lấy quả trứng lá trà từ trong bao ra xong cô mới nhận ra có điều gì không đúng.
Có lẽ thấy cô không cử động, anh uống một ngụm sữa đậu nành, sau đó ngẩng đầu nhìn lấy cô: “Có chuyện gì sao?”
“Không, không có”.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu, nghiêm túc lột vỏ trứng, trong lúc chịu không nổi nữa ngẩng đầu lên nhìn anh, không thể không bùi ngùi, Tổng giám đốc Lâm ơi là Tổng giám đốc Lâm, uống sữa đậu nành như cảm giác uống một ngụm cà phê vào miệng.
Động tác của anh không vội vã, cô nhìn anh uống sữa đậu nành, luôn cảm thấy sữa đậu nành mà hai người uống không là mua cùng một chỗ.
Trứng gà không khó lột, chỉ là trứng gà lá trà có nhúng nước cốt, sau khi lột sẽ dính lên tay.
Mộ Cẩm Vân lột còn một phần tư vỏ trứng thì lấy tay rút ra một tờ giấy rồi quấn quanh nó lại đưa cho Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm.”
Anh đưa tay cầm lấy: “”Ừa, Cẩn nó nói xe nó bị tắt máy rồi, cô qua đó đón nó về.”
Nghe thấy lời của anh, Mộ Cẩm Vân cứng đơ người: “Tổng giám đốc Lâm, tôi kêu Triệu—-“
“Cô đi”
Anh không có ngẩng đầu lên, Mộ Cẩm Vân bặm môi, cuối cùng gật đầu: “Vâng, tôi đi ngay bây giờ phải không?”
“Ừa, cô nghe điện thoại của nó đi, nó nói cô chặn số nó rồi.”
Mộ Cẩm Vân nhìn về phía anh, không nói thêm lời nào nữa, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Tống Lâm kêu cô đi đón Lục Hoài Cẩn, mệnh lệnh này khiến tâm trạng cô có chút buồn bã.
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn cánh cửa phòng làm việc màu đen nâu kia, hít thở một hơi, rút lại suy nghĩ, đến lấy điện thoại và túi xách trên bàn, đi được một nửa, cô nhận ra: cô dùng cái gì để đón Lục Hoài Cẩn.
Tất nhiên, đây không phải là chuyện gì to tát, bởi vì sau khi cô gỡ bỏ Lục Hoài Cẩn khỏi danh sách đen, anh ta đã nhắn cô bắt taxi qua đó.
Mộ Cẩm Vân làm theo lời anh ta nhắn, bắt taxi đi qua chỗ của anh ta.
Lúc Mộ Cẩm Vân từ trong xe bước xuống, Lục Hoài Cẩn đang ngồi chơi điện thoại bên trong chiếc xe bên kia.
Thấy cô đến, anh ta kéo cửa xe ra: “Thư ký Cẩm Vân, lâu rồi không gặp.”
Mộ Cẩm Vân có hơi ngượng ngùng: “Anh Cẩn, xe này, có cần kêu người đến kéo không?”
“Tại sao phải cần người kéo?”
Anh ta nhìn cô, rất là khó hiểu.
Mộ Cẩm Vân chưa kịp nói xong đã bị anh ta đẩy ngồi vào ghế tài xế: “Cô lái đi”.
Anh ta nói xong đã leo lên ghế bên cạnh.”