Chương : 152
Chương 152: Bản thân không biết cố gắng quá rồi
Thật ra thì không thể nói rõ rốt cuộc là ai vượt qua giới hạn, giới hạn giữa hai người bọn họ vốn là vô cùng mơ hồ.
Bọn họ không tính là người yêu, cũng không tính là nhân tình, càng không phải là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới đơn thuần.
Ngày hôm trước, vào thời điểm anh đau dạ dày, lúc cô kiên quyết muốn xuống lầu cho anh mua thuốc, Tống Lâm cũng không có nói gì.
Nhưng là vào buổi tối hôm nay, anh lại đột nhiên nói một câu: “Em quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Cho tới bây giờ cô không hề có ý tưởng kiểm soát anh, cũng không có năng lực kiểm soát anh.
Một câu nói này của anh lập tức khiến cô cảm thấy như rơi vào địa ngục.
Mộ Cẩm Vân dừng suy nghĩ, đem vòi hoa sen tắt đi.
Lúc cô đi ra, Tống Lâm đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Mộ Cẩm Vân nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”
Cô bây giờ thật sự không dám tức giận, cùng Tống Lâm giận dỗi, cuối cùng chịu thiệt cũng chỉ sẽ là chính bản thân cô mà thôi.
Anh quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, lấy quần áo từ trong tủ treo ra rồi đi vào phòng tắm.
Cô thu hồi tầm mắt, ngồi ở trước bàn trang điểm, tay cầm máy sấy nhưng cũng không bật lên.
Cô nhìn chính mình trong gương, đột nhiên cảm thấy chán nản cuộc sống như thế này.
Cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Tống Lâm giống như sẽ không bao giờ có được một cái kết trọn vẹn.
Trong lúc cô suy nghĩ, Tống Lâm đã từ trong phòng tắm đi ra.
Mộ Cẩm Vân ngay lập tức thu hồi suy nghĩ, đem máy sấy bật lên.
Lúc này đã không còn sớm, nhưng ngày mai là thứ bảy, cuối tuần này cũng không có đuợc thời gian nghỉ ngơi, Tống Lâm muốn đi qua Quảng Bình vào chủ nhật, cô tất nhiên là sẽ đi theo anh rồi.
Cô thoa xong kem dưỡng da rồi đi lên giường.
Không bao lâu sau, cô lại cảm thấy bên kia giường bị lún xuống, Mộ Cẩm Vân theo bản năng nắm chặt chăn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên cạnh đã xoay người đè lên người cô.
Cô không phải rất muốn, Tống Lâm một câu nói mới vừa rồi khiến cô đến bây giờ vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Cô vẫn luôn cố gắng làm rõ vị trí của bản thân, nhưng có đôi khi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Đây đã lần lần thứ hai rồi, lần thứ nhất, cô đã ngu ngốc mà chống đối với Tống Lâm cả một tuần, cuối cùng vẫn là cô phải nhận sai trước.
Cũng giống như lần đầu tiên cô tức giận với anh, lần này chính bản thân cô cũng biết rằng mình không có tư cách giận dỗi, giống như là bây giờ, cô biết rõ mình không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
Cảm thấy được cô không tập trung, người đàn ông hôn càng ngày càng hung mãnh, cô dùng tay cản một chút, cuối cùng dứt khoát buông tay không ngăn cản.
Dù sao ngăn cản cũng không thành công, đến cuối cùng kết quả vẫn là phải để cho anh như ý nguyện, giãy giụa cũng không có ý nghĩa gì.
“Tổng giám đốc Lâm…”
Sức lực của anh quá lớn, cũng không cho cô thời gian để chuẩn bị, Mộ Cẩm Vân rốt cuộc không nhịn được mở miệng kêu anh một tiếng.
Anh cúi đầu nhìn cô, không nói gì, chẳng qua là động tác lại không có dừng lại.
Mộ Cẩm Vân lập tức rùng mình một cái, cô ý thức được, Tống Lâm thật sự tức giận.
Cô đã rất cố gắng để khắc chế tâm tình của bản thân, nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn là tức giận, cô không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Từ khi bắt đầu gặp Tống Lâm, cô cảm thấy cô giống như có rất nhiều tự do, nhưng tất cả tự do đều là do người đàn ông này khống chế.
“Em tức giận cái gì?”
Anh đột nhiên mở miệng, theo sau đó là lực đạo mạnh như hận không thể đem cô xuyên qua.
Mộ Cẩm Vân thật sự đau đến thiếu chút nữa khóc lên, hai tay cô bám chặt vào trên cánh tay anh: “Em không tức giận.”
Cô nói xong lại sợ anh không tin, nhanh chóng bổ sung một câu: “Thật sự.”
Tống Lâm nhìn cô, trên mặt không có một chút biểu tình gì.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, cô theo bản năng ôm thật chặt anh: “Tổng giám đốc Lâm, em biết lỗi rồi!”
Anh luôn có biện pháp phải khiến cho cô phải cúi đầu.
Nói xong, nước mắt cô lập tức từ khóe mắt rơi xuống, cô chưa kịp ngăn lại, giọt nước mắt kia đã trực tiếp rơi vào trên bả vai của anh, Tống Lâm hơi run lên một chút, buông lỏng cô ra.
Chuyện biến thành bộ dáng như thế này, Tống Lâm cũng không có tiếp tục suy nghĩ nữa.
Anh lui ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi Mộ Cẩm Vân nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô cầm quần áo mặc vào lần nữa, ngồi thẫn thờ ở trên giường, cô hoàn toàn không biết phải làm gì mới phải. Tống Lâm sau khi từ bên trong đi ra, chỉ nhìn cô một cái, nhấc chân lại trực tiếp đi về phía trước.
Mộ Cẩm Vân lúc cả người cũng cứng lại, không kịp phản ứng, cô chỉ theo bản năng nhấc chân đuổi theo: “Tổng giám đốc Lâm.”
Cô chạy quá nhanh, thời điểm đến bên cạnh anh căn bản là không kịp thời dừng lại, cả người đã ngã nhào ở trên người anh rồi.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt âm u ám trầm.
Mộ Cẩm Vân từ trước đến nay đều chưa từng cảm thấy bối rối như vậy, cô bắt lấy vạt áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói được gì cả.
Điều duy nhất cô có thể biết lúc này chính là không thể để cho Tống Lâm rời đi.
“Buông tay.”
Lúc anh nói lời này, trên mặt anh không hề có chút cảm xúc.
Cô vểnh môi, nhìn anh dứt khoát lắc đầu: “Em không muốn.”
Vừa nói xong, ánh mắt cô lại đỏ lên.
Tống Lâm giơ tay lên trực tiếp đẩy ngón tay cô ra: “Anh đi uống nước.”
Mộ Cẩm Vân lúc này mới buông lỏng tay ra, lúng túng đứng ở đằng kia.
Cô cho rằng anh sẽ bỏ đi, lại không nghĩ rằng anh chỉ là muốn đi ra ngoài uống nước.
Anh nói đi uống nước, ngược lại cũng thật sự là đi uống nước, rất nhanh đã trở lại.
Mộ Cẩm Vân lúc này còn đứng tại chỗ, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Đứng ở chỗ này làm gì?”
Cô cứng đờ, lập tức vội vàng xoay người đi trở về.
Mới vừa rồi chạy quá vội, chăn trên giường đều bị cô làm rơi đến lung tung lộn xộn, quay đầu nhìn lại mới thấy trên giường một mảnh hỗn độn.
Cô vội vàng chạy qua đem chăn lần nữa ném trở về trên giường, nhưng sau khi ngồi ở trên giường, cô lại cúi đầu, cũng không dám nói lời nào.
Tống Lâm nhìn cô một cái: “Không ngủ?”
“Ngủ, ngủ.”
Nói xong, cô vội vàng vén chăn lên lần nữa, chậm rãi bò lên giường.
Sau khi làm ồn ào một trận như vậy, Mộ Cẩm Vân lúc này cả người cũng còn kinh sợ.
Tống Lâm tắt đèn, trong phòng rơi vào bóng tối sâu hun hút.
Mộ Cẩm Vân nhưng không ngủ được, cô muốn mở miệng giải thích chút gì, nhưng lại không biết phải làm sao giải thích hành động vừa rồi của mình mới được.
Hai người làm chuyện như vậy làm được một nửa cô đột nhiên khóc, chuyện này, thật giống như rất khó để giải thích thế nào cho đúng.
Cô bây giờ cũng không đoán được Tống Lâm rốt cuộc là có tức giận hay là không, anh không có nóng giận bỏ đi giống như đang trong cơn giận dữ, chẳng qua là chỉ đi uống một ly nước.
Thái độ quay lại như lúc ban đầu cả hai hòa hảo với nhau, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn cảm thấy trong lòng có chút run sợ.
Mơ mơ màng màng suy nghĩ một lúc, cô cũng không biết mình tại sao ngủ mất rồi.
Lúc tỉnh lại, Tống Lâm cũng đã không ở trên giường.
Bên ngoài trời sáng choang, cô sửng sốt một chút, kịp phản ứng lại thì vội vàng từ trên giường đi xuống chạy đi rửa mặt.
Lúc Mộ Cẩm Vân đi xuống lầu, Tống Lâm đang ngồi ở trên ghế sa lon gọi điện thoại.
Người vẫn còn ở nhà.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Cô làm xong bữa sáng, Tống Lâm đã cúp điện thoại.
Mộ Cẩm Vân lúc nhìn anh một cái, dè dặt kêu anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, anh ăn sáng chưa?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô một chút: “Chưa ăn.”
Vừa nói, anh đã nhấc chân đi tới.
Mộ Cẩm Vân lúc ăn có chút chậm, Tống Lâm sau khi ăn xong, cô cũng chỉ mới ăn một nửa.
Sau khi ăn xong, Tống Lâm lại đi thẳng lên lầu, lúc anh đi xuống, Mộ Cẩm Vân mới vừa rửa chén xong, đang từ phòng bếp đi ra, thấy anh đổi một thân quần áo, cô sửng sốt một chút: “Tổng giám đốc Lâm, anh muốn đi ra ngoài?”
“ Ừ.”
Anh đáp một tiếng, không nói gì, nhấc chân đi về phía cửa.
Mộ Cẩm Vân lúc này sắc mặt trắng nhợt, theo bản năng mở miệng: “Tổng giám đốc Lâm, thật xin lỗi, tối ngày hôm qua, em thật sự không có tức giận.”
Không có tức giận, chẳng qua là cảm thấy bản thân mình thật sự quá không biết cố gắng.
Đi tới cửa, Tống Lâm lại đột nhiên ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô một hồi: “Trong vòng mười phút, thay xong quần áo đi với tôi.”
Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút: “Đi nơi nào?”
“Đánh golf.”
Cô mặc dù không biết Tống Lâm tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý mang cô đi, nhưng rốt cuộc cũng là tốt hơn so với không mang cô theo.
Mộ Cẩm Vân đổi một cái quần jeans màu trắng cùng một đôi giày thoải mái, thuận tiện để vận động, trên người là một chiếc áo sơ mi đơn giản màu lam nhạt, tóc một nửa buộc cao cao thành tóc đuôi ngựa, còn có một nửa tóc xõa tung tự nhiên ở sau lưng.
Mười phút, cô còn nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng một chút.
Tống Lâm nhìn cô một cái, cũng không nói gì, trực tiếp nhấc chân đi ra ngoài.
Thời điểm cô nhìn thấy hai người Lục Tấn Bắc cùng Tần Thâm, Mộ Cẩm Vân lúc này mới kịp phản ứng được tại sao ban đầu Tống Lâm không có ý định mang cô tới.
Hiển nhiên là thời điểm Lục Tấn Bắc cùng Tần Thâm hai người nhìn thấy cô cũng sửng sốt một chút.
Đây là dù sao cũng là buổi tụ họp tư nhân của Tống Lâm cùng bọn họ, thật sự không ai nghĩ tới Mộ Cẩm Vân lúc này cũng sẽ tới.
Mộ Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, buổi sáng cô cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tưởng vì chuyện tối ngày hôm qua cho nên Tống Lâm còn tức giận đến bây giờ, nên cô có chút hoảng loạn, mới có thể mở miệng nói xin lỗi anh.
Nếu như cô biết Tống Lâm thật ra là muốn đi ra ngoài tham gia cuộc hẹn riêng, cô chắc chắn sẽ không theo tới.
Nhưng là người đều tới, lúc này đi, Tống Lâm phỏng chừng là muốn đánh chết cô.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười một chút: “Tổng giám đốc Bắc, anh Tần Thâm.”
Lục Tấn Bắc cùng Tần Thâm gật đầu một cái, Tống Lâm quay đầu nhìn cô rồi hỏi: “Biết đánh chứ?”
Cô gật đầu đáp: “Biết.”
Cô trước kia lúc còn học đại học có chơi qua một vài lần, nhưng là không chuyên nghiệp.
Mộ Cẩm Vân nhận lấy gậy đánh, không có đi quấy rầy Tống Lâm cùng bạn anh.
Sau khi Mộ Cẩm Vân đi ra ngoài, Lục Tấn Bắc quay lại cười trêu chọc: “Tổng giám đốc Lâm từ khi nào đã không thể rời bỏ bí thư Vân như vậy?”
Tống Lâm nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không nói gì: “Đấu mấy ván không?”
Anh cầm một trái bóng, không nhanh không chậm đặt xuống đất.
Mộ Cẩm Vân vốn là đang chơi một mình, có thể là do kỹ thuật của cô thật sự không quá tốt, mười lần đánh có chín lần là hụt.
Ngược lại bên phía Tống Lâm, mọi người chơi được thật náo nhiệt.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn sang, quan sát một chút, cuối cùng cũng đi qua phía đó.
Lục Tấn Bắc thấy cô đi tới, cười chào đón: “Bí thư Vân, đánh cuộc đi, cô cảm thấy là Tần Thâm sẽ thắng, hay là nói là tổng giám đốc Lâm của cô sẽ thắng?”
Nghe được lời của anh, Mộ Cẩm Vân có chút lúng túng, nhưng cũng không tiện giải thích cái gì, cô chẳng qua là ngượng ngùng cười cười: “Đương nhiên là Tổng giám đốc Lâm.”
“Thật sao? Bí thư Vân tự tin như vậy?”
Cô chỉ cười một tiếng, không nói gì.
“Vậy tôi đây sẽ cược cho Tần Thâm đi.”
Tống Lâm bọn họ đã so đấu được một thời gian rồi, hai mươi phút sau, Mộ Cẩm Vân nhìn hai người đàn ông dần dần đi tới.
Cô theo bản năng quay về cầm lấy một chai nước suối, khi Tống Lâm đi tới, cô cầm đưa cho anh: “Tổng giám đốc Lâm.”
Anh nhìn cô một cái, trên trán có chút mồ hôi mỏng.
Một bên Lục Tấn Bắc nhẹ hừ một tiếng, cũng bắt chước động tác của Mộ Cẩm Vân, đưa cho Tần Thâm một chai nước suối.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mặt mình nóng ran, cô thật ra cũng không có ý gì, chẳng qua là làm hơn bốn tháng bí thư cho Tống Lâm, cô cũng đã quen những chuyện này rồi.
Có điều là hiển nhiên, Lục Tấn Bắc cũng không nghĩ như vậy, dù sao cô cũng không ngăn cản được ý tưởng của anh ta.
“Bao nhiêu gậy?”
“Bảy mươi.”
Tần Thâm uống một hớp, Lục Tấn Bắc hỏi Tống Lâm: “Cậu thì sao?”
“Sáu ba.”
Mộ Cẩm Vân mặc dù không hiểu biết nhiều về đánh golf, nhưng cũng biết bên có số lần vung gậy ít hơn sẽ là bên thắng.
Lục Tấn Bắc cười một chút, sau đó nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Tốt lắm, bí thư Vân, cô thắng rồi, có mong muốn cái gì sao?”
Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, khi phản ứng lại được thì cũng bật cười. Cô vươn tay qua cầm lấy một chai nước suối mới, sau đó đưa cho Lục Tấn Bắc: “Chỉ là so đấu nhỏ mà thôi, quan trọng là mọi người vui vẻ, tổng giám đốc Bắc đem chai nước suối này uống xong là được.”