Chương : 162
Chương 162: Mộ Cẩm Vân, quá tam ba bận
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không có.”
Cô mím môi nói, không khỏi thận trọng bổ sung: “Em chỉ là cảm thấy hả giận thôi.”
Anh lại quay đầu liếc nhìn cô, lần này Tống Lâm không nói gì, anh đạp ga, xe phóng đi.
Bởi vì cuộc đấu thầu sắp được tổ chức vào ngày mai, Mộ Cẩm Vân thường xuyên viết bài phát biểu cho Tống Lâm. Tống Lâm xem qua, nói thẳng với cô rằng sau này không cần viết như thế này nữa, từ trước đến giờ anh đều không cần những thứ này..
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, có một ông chủ tùy hứng như vậy, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.
Cô đóng máy tính, nhìn Tống Lâm ở ngoài ban công: “Tổng giám đốc Lâm, em đi tắm đây.”
“Ừm.”
Anh trả lời, trong bóng tối, dường như anh đang nghiêng đầu nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân cất máy tính và lên lầu đi tắm.
Bởi vì đấu thầu, Mộ Cẩm Vân thức dậy từ sáng sớm, cô phải đến địa điểm đấu thầu trước.
Tống Lâm xuống lầu chạy bộ, Mộ Cẩm Vân sau khi tắm rửa sạch sẽ thì xuống lầu làm bữa sáng.
Ngay sau khi cô làm xong món mì ống, Tống Lâm đã quay về.
Mộ Cẩm Vân gọi anh, đặt mì ống lên bàn, sau đó nói: “Tổng giám đốc Lâm, em sẽ đến địa điểm đấu thầu trước.”
“Ừm.”
Anh đáp lại, lên lầu đi tắm.
Cuộc đấu thầu bắt đầu lúc chín giờ. Khi Cẩm Vân đến, Lý Minh Việt đã ở đó.
Hôm nay cô đến bằng taxi, cũng may là cô ra khỏi nhà sớm hai mươi phút, nếu không thì có thể đã đến muộn rồi.
“Thư ký Việt!”
Cô ấy bước tới, gật đầu với Lý Minh Việt.
“Thư ký Vân, cô đến sớm vậy?”
“Tôi đến sớm để tìm hiểu trước.”
Lý Minh Việt nở nụ cười: “Cũng tốt, tôi đã kiểm tra tình hình an ninh, trên cơ bản không có vấn đề gì, thư ký Vân, cô phụ trách phần ký tên trình diện cho công ty đấu thầu.”
“Được rồi, cho tôi mẫu chữ ký.”
Lý Minh Việt đưa cho cô mẫu chữ ký, Mộ Cẩm Vân lấy mẫu chữ ký xuống và yêu cầu nhân viên chuyển nó đến từng vị trí để đại diện các công ty có mặt ký tên.
Khi Lục Hoài Cẩn bước vào, Mộ Cẩm Vân đang kiểm tra thiết bị âm thanh tại hiện trường, Lý Minh Việt phụ trách theo dõi truyền thông.
Thời gian sắp hết, lần này địa điểm đấu thầu rất hoành tráng, cũng xem như là cơ hội truyền thông miễn phí cho Samsung.
Cô đang kiểm tra âm thanh với nhân viên công tác thì bất ngờ bị ai đó vỗ vai.
Cô nhíu mày: “Chuyện gì… Lục Hoài Cẩn?”
Mộ Cẩm Vân không ngờ Lục Hoài Cẩn sẽ tới. Khi nhìn thấy anh, cô vô cùng sửng sốt.
Lúc này, Tống Lâm cũng bước vào sảnh đấu giá.
“Thư ký Vân, cô thật sự rất bận rộn nha.”
Mộ Nghiên có chút bối rối, lúc này nói chuyện với Lục Hoài Cẩn cũng không hay gì: “Lục Hoài Cẩn, hiện tại tôi đang bận, có chuyện gì sau này hãy nói.”
Cô nói xong, bước đến gặp Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm.”
“Bắt đầu được chưa?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, vẫy tay với nhân viên đang cầm micro và ra hiệu cho người dẫn chương trình.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình lên sân khấu để thông báo rằng cuộc đấu thầu đã bắt đầu.
Tống Lâm lên sân khấu nói một vài câu mở đầu ngắn gọn rồi kết thúc. Lần đấu thầu này có tổng cộng bảy giám khảo, đương nhiên người trả giá quan trọng nhất là Tống Lâm.
Cẩm Vân đã đọc các tài liệu đấu thầu, nhìn chung so với bình thường cũng không có sự khác biệt.
Cô xem hồ sơ mời thầu của Tống Lâm, có một công ty có vấn đề về thuế.
Mộ Cẩm Vân suy nghĩ một chút, cô bước đến bên cạnh Tống Lâm, nói: “Tổng giám đốc Lâm, công ty Huaxin này, nguồn tiền năm ngoái không rõ ràng lắm.”
Tống Lâm ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó giơ tay rút tài liệu của công ty này vứt ra.
Phong cách làm việc trước giờ của anh đều là như thế này, đơn giản và thô lỗ.
Mộ Cẩm Vân nhìn vậy, khóe miệng không khỏi giật nhẹ.
Thực ra lúc lựa chọn về sau chỉ cần không chọn công ty này là được mà, tại sao còn phải rút ra như vậy chứ.
Các giám khảo phía trước đang bận rộn đọc hồ sơ mời thầu, còn tất cả mọi người dưới khán đài đều rất căng thẳng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Mộ Cẩm Vân nhìn tình hình đã thấy gần đến giờ quyết định, liếc mắt nhìn Lý Minh Việt, sau đó bước lên thu thập kết quả để thống kê.
Thực ra kết quả của mọi người sẽ không chênh lệch bao nhiêu, trong hoàn cảnh đấu thầu kiểu này, ngoài thế mạnh của công ty đấu thầu thì còn lại điều mọi người chú ý chính là giá thầu.
Đối với một dự án lớn như vậy, công ty đương nhiên có khả năng tiết kiệm thì sẽ cố gắng tiết kiệm.
Nếu hai công ty có thực lực tương đương, công ty nào sẵn sàng nhượng bộ về giá cả thì đối với họ mà nói là một tình huống đôi bên cùng có lợi.
Kết quả đến rất nhanh, dưới đài có những tiếng reo hò phấn khích và cả những tiếng thở dài thất vọng.
Dự án lần này của Samsung là một dự án lớn. Có rất nhiều công ty đã theo dõi dự án này, nhưng cuối cùng chỉ có một số công ty được chọn. Đương nhiên sẽ có người vui mừng và cũng có người buồn.
Hợp đồng được ký ngay tại chỗ, và sau vài ngày việc xây dựng có thể bắt đầu.
Tống Lâm hiếm khi xuất hiện trước công chúng, vậy nên khi hôm nay anh có mặt ở đây rất nhiều phương tiện truyền thông muốn lấy tin độc quyền từ Tống Lâm.
Nhưng đáng tiếc ngay sau khi ký hợp đồng xong, Tống Lâm vừa bước xuống sân khấu, liếc nhìn Cẩm Vân: “Thư ký Vân.”
Mộ Cẩm Vân đang loay hoay không biết trả lời câu hỏi của Lục Hoài Cẩn như thế nào, chợt nghe thấy giọng nói của anh, sửng sốt, nhanh chóng nói xin lỗi Lục Hoài Cẩn, sau đó đuổi kịp Tống Lâm.
Hai người đi qua lối vào bên hông của khách sạn, Lý Minh Việt đã sắp xếp xong xuôi, an ninh rất tốt, phóng viên hoàn toàn không vào được.
Sau khi hai người ra khỏi cửa hông, thì đi thẳng đến bãi đậu xe. Hợp đồng được ký kết xong thì tiếp theo sẽ là một bữa tiệc như thường lệ.
Tống Lâm không muốn bị phỏng vấn nên đã đến khách sạn trước.
Đấu thầu xong xuôi, Mộ Cẩm Vân cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong phòng chỉ có hai người là cô và Tống Lâm. Tống Lâm đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cô không có việc gì làm, lấy điện thoại ra bắt đầu đọc về Mộ Tinh Anh.
Phải nói bê bối lần này của Mộ Tinh Anh thật lớn.
Ngày hôm qua có tin đồn rằng Trương Đại Bình đến bệnh viện tìm Mộ Tinh Anh, hôm nay đã nghe tin Trương Đại Bình sẽ ly hôn với người vợ ban đầu.
Chuyện này đã gây ra rất nhiều lời xì xầm, ngay từ đầu Mộ Tinh Anh đã bị bắt gian tại trận, cho đến bây giờ Mộ Tinh Anh đã trở thành chủ đề bàn tán của rất nhiều người.
Người ta không biết rằng Trương Đại Bình và người vợ đầu có ly hôn hay không, hiện giờ, thông tin nhiều nhất trên mạng là Trương Đại Bình dường như đã nhờ luật sư để thực hiện một bản công chứng.
Mộ Cẩm Vân không thể không nói, Mộ Tinh Anh này cũng rất lợi hại. Cô ta có thể khiến Trương Đại Bình bỏ vợ và con gái, còn có thể vì cô ta mà làm một bản công chứng nữa.
Chuyện đã phát triển đến mức này, Mộ Cẩm Vân thực sự muốn biết Mộ Đình Nam hiện giờ đang cảm thấy như thế nào.
Lương Thu Trà ban đầu là tiểu tam, và bây giờ đến con gái của bà ta cũng là tiểu tam. Quả nhiên con của hồ ly cũng là hồ ly, mẹ thế nào con thế ấy.
Tống Lâm đang ngồi trên ghế sô pha bỗng dưng nhúc nhích, Mộ Cẩm Vân vội vàng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn qua.
Anh đang nghiêng đầu nhìn cô: “Đang xem chuyện phiếm?”
Nghe được lời anh nói, Mộ Cẩm Vân có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn nhẹ gật đầu: “Vẫn là chuyện của Mộ Tinh Anh.”
“Còn chưa kết thúc nữa sao?”
Anh rất ít khi cau mày, có vẻ không tưởng tượng nổi được chuyện này.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, Tống Lâm đang mặc một bộ vest truyền thống, với hàng cúc được cài đến nút trên cùng, tỏa ra vẻ quyến rũ mê người.
Cô nhớ lại những gì Lý Minh Việt đã nói ngày hôm qua, mím môi, do dự, vẫn lên tiếng gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm.”
“Ừ?”
Anh dường như nhướng mày, ánh mắt có chút thả lỏng, nhìn cô.
“Cảm ơn anh.”
Mộ Cẩm Vân nói một cách nghiêm túc, bởi vì cô thực sự biết ơn anh..
Mộ Tinh Anh đã sa sút đến như bây giờ, không thể không nói, hoàn toàn là tự làm tự chịu. Nhưng nếu không phải Tống Lâm ở sau lưng cho người âm thầm thúc đẩy sự việc thì diễn biến sẽ không đến mức như vậy.
Tin tức về việc mang thai của Mộ Tinh Anh cũng như tin tức về khách sạn Mộ Tinh Anh, những điều này không thể nào được tiết lộ bởi chính Mộ Tinh Anh được.
Thực ra, chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra được, hiển nhiên phía sau luôn có một bàn tay đẩy những người đó lên phía trước.
Mặc dù Lý Minh Việt đích thân làm việc này, nhưng người đứng sau ra mệnh lệnh lại là người trước mặt.
“Đến đây.”
Anh nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên ra hiệu.
Mộ Nghiên sửng sốt một hồi, có chút không rõ nhưng vẫn nhấc chân đi tới.
Anh ngược lại không chạm vào cô, chỉ ngẩng đầu nhìn: “Cảm ơn?”
Anh hơi nhướng mày. Trong sáu tháng qua, hầu như Tống Lâm đi đâu thì Mộ Cẩm Vân đi theo đó. Tuy không thể hiểu rõ anh một trăm phần trăm nhưng chỉ cần anh hơi nhướng mày là cô có thể hiểu được ý của anh.
Giờ anh nhìn cô như thế này, cô lập tức hiểu ngay.
Anh đã nói qua rất nhiều lần, nhưng cô luôn luôn không nhớ. Hoặc không phải là không nhớ, chỉ là không muốn nhớ.
Cô làm như không thấy, nhưng anh vẫn liên tục nhướng mày.
Mộ Cẩm Vân đứng đó, bị anh nhìn đến mức có chút nóng.
“Tổng giám đốc Lâm…”
“Ừ?”
Anh hững hờ hừ một chút, trước khi Cẩm Vân kịp phản ứng, giây tiếp theo, anh đã đưa tay kéo cô lên ghế sô pha.
Mộ Cẩm Vân vùng vẫy một chút, nhưng không thoát ra được, bị anh đè lên, kẹt giữa ghế sô pha và anh.
Hai người cách nhau vô cùng gần, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước hoa được đặc biệt tinh chế của anh, rất nhẹ, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cô hoàn toàn không thể không nghe thấy.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy hơi thở gấp gáp, lời nói có chút không ổn: “Tổng, tổng giám đốc…”
“Cẩm Vân, quá tam ba bận, anh không cần lời nói cảm ơn suông như vậy.”
Anh nói xong cũng không cử động, chỉ nhìn thẳng vào cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, Mộ Cẩm Vân có thể nghe thấy cả nhịp tim của chính mình và cả tiếng hít thở của người kia.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ rất tốt, vừa vặn chiếu vào mặt bên của Tống Lâm, một nửa khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối, làm cho đường nét trên khuôn mặt càng rõ ràng hơn.
Cô khẽ nhúc nhích, đưa tay chạm lên môi anh, sau đó ngẩng đầu hôn anh.
Đôi môi của anh hơi mỏng, có chút lạnh lẽo. Mộ Cẩm Vân chỉ muốn hôn nhẹ, nhưng Tống Lâm hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Cô vừa rút lui, sau đầu đã bị đôi bàn tay to ôm chặt, lòng bàn tay ấm áp đè chặt sau gáy của cô.
Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được rõ ràng từng hành động tấn công của anh, cô thấy hơi thở của mình như đã bị anh cướp đi, cả người có chút thiếu dưỡng khí.
Nhịp tim đập của cô trở nên nặng nề hơn, cô vô thức siết chặt tay mình.
Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ mấy tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”’