Chương : 17
Chương 17: Cô cho rằng, một lần là đủ sao
Hai chân Mộ Cẩm Vân ôm lấy eo Tống Lâm, “ưm” một tiếng: “Tôi…
Muốt….
Tống Lâm nhìn bộ dáng hiện tại của Mộ Cẩm Vân, trong lòng có hơi rung động, phần thân dưới bắt đầu có phản ứng.
Anh lại nói: “Chậc, đã như vầy rồi mà cô vẫn nhớ tôi là ai”.
Dứt lời, anh giật quần áo trên người ra, ném xuống đất.
Trong nháy mắt, hai người dính chặt lấy nhau không chút trở ngại.
Sự thận cận như vầy khiến Mộ Cẩm Vân vốn đã hoàn toàn mất đi lý trí lại càng muốn hơn, bàn tay cô không nhịn được mà sờ soạng lung tung khắp phía sau lưng anh, bàn tay ở trên lưng anh không ngừng điểm lửa.
Mọi thứ trước mắt này như đang khảo nghiệm lý trí của Tống Lâm.
Mà Tống Lâm, từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ làm một người quân tử.
Anh đưa tay trực tiếp kéo quần áo của cô ném xuống đất.
Mộ Cẩm Vân vô ý thức muốn dựa vào anh, ôm anh hôn loạn xạ, khiến cho lửa tình cháy khắp nơi.
Người đàn ông đè lên cô, bắt đầu động tác.
Cảm giác duy nhất của Mộ Cẩm Vân chính là dễ chịu, cô ôm chặt lấy người đang ở bên trên mình, dường như cô không nghe thấy những âm thanh xấu hổ mà mình phát ra nên hoàn toàn mặc kệ luôn.
Cô không biết cái dạng này sẽ càng làm cho đàn ông hung mãnh.
Sau hiệp một cô mới có chút tỉnh táo, dựa vào bờ vai của Tống Lâm, vừa thở phì phò vừa muốn rời khỏi người anh.
Thế nhưng làm gì có chuyện Tống Lâm sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, anh dùng tay đè lên eo cô, ép cô ngồi trở lại, cô không kịp phòng bị bị anh nhấn một phát.
“Ưm….” Nghe thấy âm thanh của cô, Tống Lâm khẽ cúi người cắn nhẹ lên vành tai cô vài cái, sau đó ghé sát vào tai cô nói: “Cô cho rằng, một lần là đủ rồi sao?” Mộ Cẩm Vân vừa tức vừa xấu hổ, thế nhưng phản ứng của cơ thể khiến cô không thể nào cãi lại được.
Cô dứt khoát nhắm mắt giả chết, cắn môi không cho mình phát ra tiếng rên rỉ.
Tống Lâm nhận ra ý nghĩ của cô, anh cúi người cạy môi cô ra, tại thời điểm cô đang hưng phấn thì đột nhiên lui ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân không nhịn nổi mà kêu lên.
Lần này cô đã tỉnh táo hơn nhiều so với vừa nãy, nghe thấy âm thanh của mình như vậy, cả mặt đỏ bừng hết lên.
“Tống Lâm!” Cô cắn răng, tức giận.
“Không đủ?” Đáy mắt người đàn ông nhuốm màu tình dục, cố ý xuyên tạc lời nói của co.
Đến cuối cùng, Mộ Cẩm Vân cho rằng mình sắp chết, trong đầu trống rỗng một mảnh.
Không biết là qua bao nhiêu lâu cô mới dần dần khôi phục ý thức, biết vừa nấy mình đã trải qua chuyện gì.
Cô hơi híp mắt, há mồm cắn lên vai người đàn ông.
Cô dùng hết lức lực để cắn, có thể cắn đau bao nhiêu thì cắn.
Người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm cũng không nhịn được nhíu An” mày: “Mộ Cẩm Vân”.
Anh trầm giọng mở miệng kêu cô một tiếng, bên trong giọng nói trâm thấp kia có mang theo một tia cảnh cáo.
Cả người Mộ Cẩm Vân run lên, nới lỏng miệng, híp mắt không dám lộn xộn.
Cô không muốn cử động lung tung, thế nhưng cảm giác trong cơ thể không có tha cho cô.
Mộ Cẩm Vân ý thức được việc mình còn rất muốn, cô hơi nhíu mày, cắn răng chịu đựng, nhưng không ngờ lại bị Tống Lâm phát hiện.
Vẻ mặt Tống Lâm mang theo mấy phần ý cười: “Tổng giám đốc Nam thật sự rất nghĩ cho cô đó, cô Vân”.
Anh nói xong thì buông lỏng tay, lại bắt đầu di chuyển.
Buổi tối hôm đó, đối với Mộ Cẩm Vân mà nói, đó chính là một đêm khó quên trong đời.
Tấm rèm trong phòng lộ ra một khe hở, ánh nắng từ khe hở chiếu vào, tạo ra một vài tia sáng cho căn phòng tối tãm.
Lúc Mộ Cẩm Vân mở mắt, trong căn phòng tối tăm ánh sáng lờ mờ khiến cô phản ứng không kịp, cô nhìn lên trân nhà một lúc lâu mới nhớ ra những chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Người bên cạnh đã sớm không còn ở đây, cô chống giường ngồi dậy.