Chương : 179
Chương 179: Cô cho dù là muốn trốn cũng trốn không thoát
Mời vào.”
Sau khi Tống Lâm nói xong câu đó, anh lập tức lấy luôn chìa khóa mở cửa phòng mình. Mộ Cẩm Vân đứng ở cửa, ngẩn người một lúc lâu sau mới nhận ra anh đang muốn làm gì.
Cửa phòng vẫn còn mở, cô cúi đầu nhìn xuống thẻ phòng trên tay mình chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cất thẻ phòng vào lại trong túi xách sau đó xoay người bước vào phòng của Tống Lâm.
Cô thay giày để trên hành lang, vừa mới bước vào đã thấy Tống Lâm đang chậm rãi cởi cổ tay áo. Mộ Cẩm Vân hơi giật mình một chút, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt, từ từ đi vào.
Dù có muốn không để ý nhưng cũng không thể nào cưỡng lại hành động cởi nút áo của Tống Lâm. Mộ Cẩm Vân ép mình thu hồi suy nghĩ, nhấc chân đi đến bàn trà cầm lấy cái ấm đun nước nhấc lên, đi tới một bên quầy nhỏ đổ đầy nước.
Âm thanh của ấm đun nước có hơi lớn, đặc biệt là ở trong phòng lại càng nổi bật. Mộ Cẩm Vân nhìn chằm chằm vào ấm, Tống Lâm ngồi ở trên ghế sofa đối diện với cô. Anh hình như đã cởi xong cổ tay áo, tiếp tục cởi từng cúc áo sơ mi của mình.
Thi thoảng ánh mắt của cô nhìn thấy những đốt ngón tay thon dài của anh, cảm thấy cả người mình có chút nóng lên. Rõ ràng đã là tháng mười một, nhiệt độ ban đêm gần như luôn ở dưới mười độ, nhưng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy chính mình cả người nóng lên như vậy.
Tay cô không nhịn được mà giật giật, chờ tới khi cô đưa tay tới quần áo của mình, Mộ Cẩm Vân mới nhận ra mình đang làm cái gì. Vừa rồi cô thật sự rất muốn kéo cổ áo, khi vừa nhận ra điều này, mặt cô đột nhiên nóng bừng lên.
Một âm thanh “Tách tách“ vang lên, nước trong ấm lúc này cũng đã sôi. Mộ Cẩm Vân dường như đã tìm được điều gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, cô liếc nhìn qua Tống Lâm đang ngồi diện: “Tổng giám đốc Lâm, anh có muốn uống nước không?”
“Có.”
Giọng nói người đàn ông trầm ấm giống như làn gió thổi mạnh vào tai cô. Cô gật đầu, cầm lấy cốc nước đi tới quầy nhỏ xả nước cọ rửa sạch sẽ, sau đó mới rót đầy hai cốc nước nóng để nguội.
“Đi tắm rửa đi.” Khi cô vừa mới đặt cốc nước xuống liền nghe thấy giọng nói của Tống Lâm. Mộ Cẩm Vân tay không khỏi run lên, suýt chút nữa đã không cầm được cốc nước, khiến cho hai cốc nước đang nóng cứ thế suýt mà rơi xuống. Cô đặt hai cốc nước xuống an toàn sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm. Sau lưng cô, ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên thân thể, cô ngay cả quay đầu nhìn lại cũng không dám. Sau khi tắm rửa xong ra ngoài, Tống Lâm đang ở bên ngoài gọi điện thoại, thấy cô đi ra, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái. Bởi vì vừa tắm lạnh, Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm nước nóng cho ấm người, nhưng lại không cẩn thận mà sặc nước, nước mắt đều tuôn ra. Tống Lâm cúp điện thoại, quay đầu nhìn cô, lông mày khẽ nhướn:
“Lát nữa phục vụ mang đồ lên, em dọn dẹp một chút đi.”
Nói xong anh lập tức nhấc chân tiến vào phòng tắm. Mộ Cẩm Vân sửng sốt một lúc, mãi đến khi nghe tiếng đóng cửa phòng tắm cô mới có phản ứng lại. Rất nhanh sau đó, chuông cửa vang lên. Mộ Cẩm Vân nhìn qua lỗ mắt mèo, xác nhận là nhân viên khách sạn mới đi tới mở cửa. Bởi vì đang mặc áo choàng tắm, Mộ Cẩm Vân cũng không có hoàn toàn mở cửa ra. Cô chỉ mở một cái khe hở nhỏ, ngay cả dây an toàn cũng không có tháo. Cô cũng đang lo lắng rằng đồ quá lớn, có thể phải mở cửa ra hoàn toàn, kết quả người phục vụ chỉ đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ. Mộ Cẩm Vân đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì. Chúc ngủ ngon”. Ngay sau đó người phục vụ lập tức rời đi. Mộ Cẩm Vân đóng cửa lại, trong phòng tắm chỉ còn vang lên tiếng nước chảy. Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp trên tay, có chút tò mò không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng cô biết thói quen của Tống Lâm, cuối cùng cũng không có mở ra mà đặt chiếc hộp lên chiếc bàn cạnh đầu giường. Cô vừa cất đồ xong, Tống Lâm liền từ trong phòng tắm bước ra. Anh nhìn cô một cái, ánh mắt liếc qua chiếc hộp nhỏ trên bàn, đôi mắt đen khẽ động: “Mang tới rồi à?”
“Vâng.” Mộ Cẩm Vân lên tiếng đáp. Anh cũng không hỏi lại nữa, nhấc chân bước ra ngoài, cầm lấy cốc nước lạnh ban nãy cô vừa uống được hơn một nửa lên. Khi Tống Lâm quay lại, Mộ Cẩm Vân đã theo bản năng vô thức bắt lấy chăn bông. Rất nhanh sau đó, anh đã nằm lên giường. Chiếc giường mềm mại có hơi chìm xuống, cô có thể cảm nhận rõ ràng được Tống Lâm đang tiến gần về phía mình. Mộ Cẩm Vân không nhịn được mà cắn môi, trong giây tiếp theo, một bàn tay lớn xuất hiện trên eo cô, cả người cô đều bị anh dùng chút lực ôm qua. Hai người đã “hợp tác” lâu như vậy, đã có sự ăn ý cần thiết. Trước khi đôi môi mỏng hoàn toàn đáp xuống, cô vô thức nhắm mắt lại và dùng tay ôm nhẹ cổ anh. Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, áo choàng tắm cô đang mặc cũng nhanh chóng bị kéo ra. Khi tiếp xúc với không khí, Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi lạnh, trong tiềm thức cô nghiêng người tìm về phía nguồn hơi ấm, nhưng cô không biết rằng động tác của mình rõ ràng là đang gợi lửa trên người anh. Tay Tống Lâm đột nhiên siết chặt, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cả người mình giống như bị anh ôm lấy toàn bộ cơ thể dung hòa vào nhau. Mộ Cẩm Vân khẽ cắn môi, trong ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, cô thấy Tống Lâm vươn tay với lấy chiếc hộp cô đặt trên bàn đầu giường. Cô hơi khó hiểu, vừa định mở miệng muốn hỏi thì người đàn ông đã cắn lớp bọc bên ngoài. Mộ Cẩm Vân giật mình, lúc này cô mới biết được bên trong chiếc hộp kia hóa ra là chứa mấy đồ bảo hộ. Tuy nhiên, Tống Lâm không cho cô thời gian suy nghĩ đã tấn công trực diện. Bởi vì trong khoảng thời gian này bà dì của cô tới, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng có chút bận, hai người đã gần mười ngày không có làm gì. Mộ Cẩm Vân sợ nhất ở lâu với Tống Lâm, cô cũng không phải lần đầu tiên cảm nhận được Tống Lâm đáng sợ. Nhưng người đã ở trên giường, cô cho dù có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Buổi tối hôm nay mà nói, đối với Mộ Cẩm Vân chính là có chút gian nan. Cuối cùng, cô không ngừng cầu khẩn xin tha, Tống Lâm lại đè cô vào phòng tắm làm một trận, sau đó mới xem như thực sự buông tha cô. Khi từ phòng tắm đi ra, Mộ Cẩm Vân cảm thấy tay chân như không phải của mình. Mùa này thời tiết hanh khô, hai người lại làm chuyện ấy lâu như vậy, môi cô cũng trở nên khô khốc, ngủ không được muốn uống nước. Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua phòng tắm, Tống Lâm đang ở bên trong tắm rửa. Cô suy nghĩ một chút rồi choàng quấn áo quanh người đi sang một bên để rót cho mình cốc nước. Nước cô đun hơn ba tiếng lúc này đã hoàn toàn nguội lạnh, vừa vào miệng đã cảm nhận được, cả người đều lạnh tới run rẩy. Mộ Cẩm Vân thực sự rất khát, sau khi uống một cốc nước lớn, lúc sau không nhịn được cô lại rót thêm một nửa chén nữa. Vừa mới uống một ngụm, Tống Lâm đã đi tới bên này. Khi bắt gặp tầm mắt của người đàn ông, cô có chút xấu hổ, tay khẽ run run, nước trong cổ họng trực tiếp bị sặc ra ngoài. Tống Lâm đi tới bên cạnh cô, vươn tay cầm lấy cốc nước trong tay cô: “Sao em lại uống gấp vậy?”
Nói xong, anh lấy khăn giấy cho cô. Mộ Cẩm Vân liếc anh một cái, vươn tay nhận lấy khăn giấy, nói cảm ơn nhưng không có trả lời câu hỏi của anh. Cô không thể nói với anh rằng cô không phải uống nhanh mà bị sặc, mà là bị anh dọa sặc?
“Vẫn còn uống?”
Thấy cô đã bình thường trở lại, Tống Lâm động một chút rồi theo tay cô nhấc cái chén lên. Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không uống, em đi ngủ đây, Tổng giám đốc Lâm.”
“Được rồi.” Anh không nặng không nhẹ đáp lời, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô, thấp thoáng nụ cười hiếm hoi trong đôi mắt đen. Chỉ là đáng tiếc, Mộ Cẩm Vân đang đưa lưng về phía anh, cái gì cũng không nhìn thấy gì. Sau một hồi vận động kịch liệt ban nãy, Mộ Cẩm Vân lúc này ngủ vô cùng an tâm. Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.Vừa mở mắt đã nghe thấy giọng nói của Tống Lâm: “Xin chào?”
Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói của người đàn ông có phần từ tính. Mộ Cẩm Vân nhìn anh một hồi mới nhận ra chuyện tối hôm qua, cô tranh thủ nhân lúc Tống Lâm đang gọi điện, cẩn thận bước ra khỏi giường, cầm quần áo của ngày hôm qua bước vào phòng tắm. Tống Lâm quay đầu lại liếc cô một cái, cô vội vàng nhanh chóng tăng tốc hướng toilet bước vào. Khi cô vừa bước ra, Tống Lâm đã nghe điện thoại xong rồi, Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, em trở về thay quần áo.”
Nói xong cô không đợi Tống Lâm đáp lại, trực tiếp rời đi. Sau khi Mộ Cẩm Vân chỉnh trang lại bản thân, cô nhận ra cũng đã hơn tám giờ, nhanh chóng lấy điện thoại và túi xách, đi ra ngoài gõ cửa phòng Tống Lâm. Tống Lâm rất nhanh liền đi tới mở cửa vừa trả lời điện thoại vừa bước ra ngoài. Hai người dùng bữa sáng tại khách sạn, tới chín giờ Ngô Chung Thành mới cùng Ngô Dương tới đây.
“Tổng giám đốc Lâm, Thư ký Vân.” Ngô Chung Thành lên tiếng đầu tiên.
Ngày hôm qua đắc ý như thế, nay Ngô Dương vẻ mặt lại đầy phiền muộn. Sau khi được Ngô Chung Thành vỗ về, cũng cung kính gọi Tống Lâm : “Tổng giám đốc Lâm.”
Tống Lâm chỉ nhàn nhạt nhướng mi, không nói gì: “Vào phòng rồi nói chuyện sau.”
Đương nhiên, ở đây nhiều người như vậy, có một số điều chắc chắn không nên nói ở nơi này. Phòng đã sớm được đặt từ trước, tối hôm qua Tống Lâm cũng đã nói rất rõ ràng, nếu như không thấy Ngô Chung Thành ở trong phòng họp trước mười giờ sáng nay, lần hợp tác này sẽ ngay lập tức chấm dứt. Mộ Cẩm Vân bọn họ lúc này mới hơn chín giờ mười mới ăn xong bữa sáng, không nghĩ lúc này đã gặp được Ngô Chung Thành, có thể tưởng tượng rằng Ngô Chung Thành đang thực sự lo lắng: “Tổng giám đốc Lâm, Thư ký Vân, hai người ăn sáng chưa?”
“Đã ăn rồi, cảm ơn giám đốc Thành quan tâm.” Mộ Cẩm Vân khuôn mặt lạnh lùng đứng một bên trả lời một cách công thức.
Ngô Chung Thành vừa cười ngượng ngùng vừa hướng ánh mắt về phía Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thực sự xin lỗi vì chuyện xảy ra tối hôm qua. Tôi bình thường công việc bận rộn. Tôi đã dạy một đứa con trai này không tốt. Vụ va chạm làm Thư ký Vân sợ hãi. Tôi trước hết ở nơi này cùng ngài và thư kí Mộ nói lời xin lỗi.”
“Giám đốc Thành trước kia công việc vô cùng bận rộn, giờ hiện tại cũng đã nghỉ hưu, dành nhiều thời gian hơn cho con trai cũng là một điều tốt.” Tống Lâm không trả lời tiếp, sắc mặt của Ngô Chung Thành hơi cứng lại. Những người có mặt đương nhiên hiểu được “nghỉ hưu” này là có ý gì.
Ngô Chung Thành năm nay mới ngoài năm mươi tuổi, và ông ta còn lâu mới đến sáu mươi, làm sao ông ta có thể nghỉ hưu dễ dàng như vậy. Nhưng hiện tại ông ta đang nợ nần chồng chất, thật sự không còn cách nào khác chỉ có thể dựa vào việc Tống Lâm thu mua công ty để đáp ứng nhu cầu cấp bách, sau đó lấy lại sức. Ông ta tưởng chừng đã có thể thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng mọi thứ đều bị Ngô Dương phá hủy. Nghĩ đến đây, Ngô Chung Thành chỉ mới liếc nhìn Ngô Dương liền dùng sức mạnh tay tát Ngô Dương: “Tối hôm qua mày nói cái gì? Bây giờ còn không nói được trước mặt Tổng giám đốc Lâm và Thư ký Vân sao?”
Lúc trước Ngô Dương còn ở trước mặt người khác ra oai, nhưng hôm nay bị Ngô Chung Thành răn dạy trước mặt Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân, anh ta cảm thấy bản thân không còn chút mặt mũi nào. Hơn nữa, Mộ Cẩm Vân trước đây còn là người phụ nữ mà anh ta muốn theo đuổi, nghĩ đến đây, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám nói ra. Ngô Chung Thành khi nhìn thấy anh ta như vậy lập tức nóng giận, trực tiếp giáng cho amh ta một cái tát : “Tao bảo mày nói cơ mà.”
Tống Lâm lúc này mới nói: “Giám đốc Thành không cần ép buộc. Quý công tử tính tình kiên định. Tôi nghĩ chúng ta không cần nói thêm.”
Ngô Chung Thành vừa lo lắng, vừa chờ Ngô Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đang muốn hại chết ba mày à?”
Lúc này Ngô Dương mới mở miệng lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, thật xin lỗi!”