Chương : 203
Chương 203: Không cần để ý như vậy
Mộ Cẩm Vân một mình ăn cơm tối xong, sau đó lên thư phòng tầng hai.
Từ sau buổi tối hôm đó, Tống Lâm không quay lại nữa.
Chân Mộ Cẩm Vân mãi nửa tháng sau mới xem như là tiêu sưng. Nhưng mấy tháng tới không được đi giày cao gót.
Mùa đông trời lạnh, sau khi cách nửa tháng, Mộ Cẩm Vân hết phép trở lại Samsung. Vậy mà lại hơi không quen.
Sáng nay cô dậy sớm, một mình ngồi trên xe công cộng đi làm. Xuống ở trạm xe gần đó, sau đó đi bộ một kilomet.
Hai tuần này cô không dùng chân như vậy, một kilomet đi mất nửa tiếng đồng hồ, lúc tới công ty vừa khéo gặp phải Cao Kỳ Hân đi làm, cửa thang máy toàn là người.
Lúc nhìn thấy cô, có rất nhiều người giật mình một cái, có mấy giám sát của mấy ngành chào hỏi cô. Mộ Cẩm Vân gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy ánh mắt của những người này nhìn cô hơi khác, nhưng cô không ở công ty nửa tháng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cho nên dứt khoát làm mặt lạnh làm lơ mỉm mai và chế giễu của những người này.
Thang máy đến trước ban tổng giám đốc, mọi người đã đi ra hết, bên trong chỉ còn lại một mình Mộ Cẩm Vân.
Lại đi lên mấy tầng nữa, thang máy dừng ở một tầng của tổng giám đốc.
Cô nhấc chân từ trong thang máy ra, trùng hợp gặp Triệu Nguyệt Anh.
Triệu Nguyệt Anh sững người một cái, sau đó cười rộ lên: “Chị Cẩm Vân, chân chị đã khỏi chưa?”
Văn phòng đã bật hệ thống sưởi, Mộ Cẩm Vân cởi áo khoác ra, gật đầu nói: “Gần khỏi rồi.”
Hôm nay cô thay đổi phong cách ăn mặc, bên dưới đi một đôi bốt da cao cổ sẫm màu phối với một cái quần jean sẫm màu dài. Bên trên mặc một chiếc áo len màu trắng, khuôn mặt trang điểm rất nhã nhặn, đỏ thẫm trước kia đổi thành màu bí đỏ dịu dàng.
Triệu Nguyệt Anh đã nhiều lần thấy Mộ Cẩm Vân ăn mặc trang phục lịch sự nghiêm túc, đây là lần đầu tiên thấy cô ăn mặc thư nhàn như vậy. Nhìn thấy vậy cô không nhịn được sợ sệt: “Chị Cẩm Vân, chị ăn mặc như này, thật là trẻ.”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Vậy sao? Chân chị không được đi giày cao gót, cho nên hơi tùy ý.”
Ngoài cái này ra thì cô đã dự tính giao việc xã giao cho Lý Minh Việt rồi. Cô lui về hậu trường.
Ngày đầu tiên quay lại công ty, đã có một đống văn kiện chờ cô xử lý.
Mộ Cẩm Vân chọn ra mấy văn kiện khẩn cấp, sau đó cẩm lên đi vào gõ cửa phòng làm việc của Tống Lâm.
“Vào đi.”
Nghe thấy giọng của anh, Mộ Cẩm Vân mới đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Lâm, đây là văn kiện hôm nay cần ký.”
Người đàn ông trước bàn làm việc chợt ngẩng đầu nhìn cô: “Chân khỏi chưa?”
“Vâng.”
Cô trả lời một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi ra trước.”
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô một hồi.
Mộ Cẩm Vân cũng không nói tiếp, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh nói: “Ra đi.”
Cô gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tống Lâm nhìn chân cô, hình như muốn nhìn ra cái gì đó, nhưng cô đi bốt, đi cũng không nhanh lắm. Bước chân cũng vững chắc, anh không nhìn ra cái gì cả.
Sau khi đi ra từ phòng làm việc của Tống Lâm, Lý Minh Việt gọi cô một câu: “Thư ký Vân, cô qua đây một lát.”
Mộ Cẩm Vân giật mình một cái, xoay người đi theo anh vào phòng họp nhỏ bên cạnh: “Thư ký Việt, sao vậy?”
“Bữa tiệc năm mới năm nay dự định vào một tuần sau, cô xem xem hai phương án chuẩn bị này, cái nào tốt hơn?”
Nửa tháng rồi cô không đến công ty, đều sắp quên rồi. Bây giờ đã là hơn tháng một, nửa tháng nữa lại sắp đến kỳ nghỉ tết rồi.
“Thư ký Việt, cuộc họp thường niên lần này là tôi phụ trách sao?”
“Đúng vậy, bởi vì công ty con ở Bắc Giang xảy ra chút vấn đề, chiều nay tôi phải đi một chuyến cho nên cuộc họp thường niên chỉ có thể để cô làm thôi.”
“Được, không vấn đề gì. Tôi sẽ phụ trách tốt.”
“Cô vất vả rồi, thư ký Vân.”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Thư Ký Việt nói gì vậy, đợt trước tôi ốm không ở công ty, anh đã giúp tôi rất nhiều chuyện.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Cô mỉm cười, không khách khí với Lý Minh Việt nữa: “Cuộc họp thường niên năm nay, ý của tổng giám đốc Lâm là muốn đi theo lối truyền thống hay mới mẻ độc đáo?”
“Như nào cũng được, thư ký Vân, cô làm chuyện này là được.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, Lý Minh Việt lại nói những việc cần chú ý cho cô, sau khi hai người trao đổi xong, cô ôm hai phương án về chỗ ngồi.
Hai phương án, có một phương án là chuẩn bị theo lối truyền thống, sắp xếp ra cũng tương đối đơn giản. Nhưng nhiều năm rồi mà Samsung vẫn tổ chức cuộc họp thường niên theo hình thức này, vô công quá.
Còn một phương án khác là lấy hình thức vũ hội hóa trang, hình thức tham gia cuộc họp thường niên là đa dạng hóa.
Thực ra hiện nay, rất nhiều công ty tổ chức cuộc họp thường niên đều thích mới mẻ độc đáo thú vị một chút, cuộc họp thường niên ngoài việc tuyên truyền văn hóa công ty ra, cũng là hình thức gặp gỡ để nhân viên nội bộ đoàn kết.
Thực ra cô càng thiên về theo hướng hình thức vũ hội hóa trang. Như vậy có thể động viên tính tích cực của nhân viên, làm cho bầu không khí càng náo nhiệt.
Mộ Cẩm Vân chưa quyết định, cô đặt phương án sang một bên, tiếp tục viết tổng kết cá nhân cuối năm mà cô vừa mới bắt đầu viết.
Lúc Hạ Như Mộng đi lên, bản tổng kết cá nhân của Mộ Cẩm Vân vừa viết được một nửa.
Tấm chắn trước mặt bàn bất chợt bị gõ một cái, cô theo phản ứng bản năng ngẩng đầu lên nhìn. Lúc ánh mắt cô rơi xuống Hạ Như Mộng, Mộ Cẩm Vân hơi giật mình.
“Cô Vân, chân của cô vẫn tốt chứ?”
“Không què, cảm ơn cô Mộng quan tâm.”
Cô nhìn Hạ Như Mộng với khuôn mặt vô cảm, Hạ Như Mộng cười một cái, nâng tay ra sau vuốt mái tóc dài: “Thật ngại quá a, tôi không biết cô như thế a thế đó thư ký, hôm đó tôi tức giận quá, đầu óc hơi mơ mơ màng nàng, bản thân làm cái gì cũng không rõ. Sau đó tôi tỉ mỉ nhớ lại. Nếu không phải là tôi dùng lực như thế, cô đã không ngã sấp xuống.” Cô ta nói xong, lấy một chiếc thẻ từ trong túi ra, bỏ lên mặt bàn của Mộ Cẩm Vân: “Tôi nghe Lâm nói, chân cô bị thương đến gân, nửa tháng không tới công ty làm việc, xem ra là bị thương không nhẹ. Đây là một chút xin lỗi của tôi, mong cô Vân có thể tha thứ cho tôi.”
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn chiếc thẻ ngân hàng để trước mặt mình, cô chỉ cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Cô cười lạnh một tiếng, cô vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng nhét lại vào túi của Hạ Như Mộng: “Không cần, bởi vì tôi không định nhận lời xin lỗi của cô.”
Cô vừa dứt lời, lúc này cửa phòng làm việc bất chợt bị đẩy ra.
Người đàn ông thời gian không thường đi ra đột nhiên đứng ở cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người các cô.
Mộ Cẩm Vân hơi cứng ngắc, Hạ Như Mộng đã nhấc chân đi tới trước mặt Tống Lâm: “Lâm à, hôm nay em tới tìm cô Vân để xin lỗi, tiện thể đưa ra một chút bồi thường. Nhưng cô Vân cô ấy bảo không cần, bởi vì cô ấy không định nhận lời xin lỗi của em.”
Mộ Cẩm Vân mím môi, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn qua, cô cũng không lùi bước, nhìn thẳng qua.
“Cô ấy không nhận thì thôi đi, không cần để ý như vậy.”
Không cần để ý như vậy.
Sáu chữ đơn đơn giản giản, lại giống như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng xuống người cô.
Cô đứng ở đó, nhìn bóng lưng của người đàn ông và người phụ nữ, cô không nghe được bọn họ nói gì, cũng không nhìn thấy bọn họ có biểu cảm gì.
Chắc là Hạ Như Mộng đắc ý lắm nhỉ?
Thảo nào hôm đấy cô ta sẽ làm như vậy với cô, hóa ra Hạ Như Mộng đã biết cô là ai từ lâu rồi.
Còn Tống Lâm thì sao?
Chắc là anh coi nhẹ đi, một cái tình nhân thôi mà.
Đúng thế, tình nhân mà thôi.
Tay cô run lên, vịn vào cái bàn ngồi xuống một lần nữa.
Mộ Cẩm Vân hơi nhắm mắt, thở ra một ngụm khí. Cô cưỡng ép mình thu lại suy nghĩ.
Nhưng nhìn vào văn kiện hồ sơ trên màn hình máy tính, trong đầu cô lại là một mảnh trống rỗng.
Không bao lâu, Hạ Như Mộng đã đi ra từ bên trong: “Cô Vân, mong cô sớm khỏi hẳn.”
Cô ta nói xong, nhướng mày cười một cái với Mộ Cẩm Vân, trong ánh mắt đều là dáng vẻ của người thắng.
Nhìn Hạ Như Mộng, Mộ Cẩm Vân chợt nở nụ cười: “Cô Mộng thật là giỏi.”
Hạ Như Mộng ngẩn người, cảm thấy ù ù cạch cạch không hiểu sao cô cười: “Cô Vân cũng không kém.”
Cô ta vẫy tay sau đó rời đi.
Cách đó không xa, Triệu Nguyệt Anh nhìn thấy hết thảy, khẽ thở dài một cái.
Hạ Nhưng Mộng không phải lần đầu đến Samsung, nếu không trước đó công ty đã không truyền ra lời bàn tán.
Cô vốn nghĩ rằng, hai người như Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.
Bây giờ Triệu Nguyệt Anh lại cảm thấy, mình vẫn còn quá trẻ.
Sau khi Hạ Như Mộng đi, Mộ Cẩm Vân thông báo cho người của bộ phận kế hoạch đi lên, cuối cùng cô đã chọn phương án vũ hội hóa trang cho cuộc họp thường niên.
Thời gian cách cuộc họp thường niên còn chưa đến mười ngày, chuyện các cô phải chuẩn bị lại rất nhiều.
Khách sạn thì vẫn chọn như trước đây, phía khách quý, Mộ Cẩm Vân liệt ra một danh sách để cho đám người bên phía phòng tuyên truyền đi mời.
Có những khách quý có thân phận cao hơn, Mộ Cẩm Vân phải đích thân gọi điện thoại cho thư ký của bọn họ để mời.
Chân cô vẫn còn ẩn ẩn đau, bác sĩ đã kê cho cô hai chai xịt để loại bỏ máu ứ và giảm đau. Nhưng mùi quá nặng, ban ngày cô không dùng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Trời hôm nay nặng nề, cực kỳ rét buốt, chân cô cũng rất đau.
Lúc Mộ Cẩm Vân đi ra từ công ty, trời đã tối rồi.
Từ sau ngày hôm đó, Tống Lâm cũng không qua khu nhà nữa.
Vừa đi ra cửa công ty, cô đã bị gió thổi cho đau cả mặt.
Ven đường phía trước đỗ một chiếc xe hơi, cô nhìn một cái, rồi quấn chặt quần áo của mình đi lên phía trước.
Vừa đi đến ven đường, chiếc xe đỗ ở đấy bất ngờ có tiếng loa, cô bị hoảng sợ, còn chưa phản ứng lại Lục Hoài Cẩn từ trên xe đi xuống.
“Đã bảy giờ rưỡi rồi, sao giờ cô mới tan làm?”
Anh hơi ghét bỏ nhìn đồng hồ, sau đó đi tới trước mặt cô: “Hôm nay Lâm Dịch Đồng sinh nhật, cô ấy đã nói với cô rồi đúng không? Lên xe, cô gái nhỏ khá thích cô đấy.”
Nghe thấy lời này, Mộ Cẩm Vân sững sờ: “Cả ngày hôm nay tôi chưa có thời gian đọc tin nhắn, không biết.”
Cô cũng không từ chối, lúc Lục Hoài Cẩn mở cửa xe ra cô đã ngồi vào.
“Không sao, bây giờ biết cũng vậy.”
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, hơi rầu rĩ: “Nhưng tôi chưa chuẩn bị quà sinh nhật a.”
“Người đến là được rồi, Lâm Dịch Đồng còn thiếu cái gì?”
Anh nói xong, dẫm lên chân ga lái xe rời đi.
Cách đó không xa, một chiếc Rolls – Royce ngừng ở ven đường.”