Chương : 212
Chương 212: Tôi có thể đi được chưa?
Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân uống bia, hương vị rất khác rượu vang đỏ, cô có chút không quen, mặt nhăn lại.
Lục Hoài Cẩn dựa vào sô pha nhìn cô: “Trước đây cô chưa từng uống bia sao?”
“Chưa từng.”
Cô đặt ly bia xuống, có chút không muốn uống ngụm thứ hai.
“Vị của bia tất nhiên sẽ khác rượu vang đỏ, mà cách thức của chúng cũng chẳng giống nhau. Rượu vang đỏ rất thích hợp cho việc mất ngủ, còn dưỡng nhan. Nhưng mà bia thì khác, bất cứ lúc nào, ở đâu, uống thế nào cũng được. Tuy rằng khó uống nhưng nó lại rất có ma lực, khiến người không thích uống vẫn nhịn không được mà uống thêm.”
Mộ Cẩm Vân nghe lời này của anh ta, cảm thấy buồn cười: “Cậu Cẩn, anh thu bao nhiêu tiền phí quảng cáo vậy?”
“Không nhiều lắm, vừa vặn đủ cho bữa tối hôm nay của chúng ta.”
Anh ta nói xong, nhấp một ngụm bia.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta uống bia lại giống như đang uống nước trái cây, không nhịn được mà cũng bưng ly bia vừa đặt xuống lên.
Cô uống một ngụm, vẫn cực kỳ khó uống.
Nhưng mà không biết vì sao, rõ ràng rất khó uống lại không kiềm chế được mà uống thêm một ngụm nữa.
Đặt cái ly xuống, cô phát hiện Lục Hoài Cẩn vẫn đang nhìn mình.
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, lại thấy anh ta nhíu mày: “Chơi oẳn tù tí không?”
Cô lắc đầu: “Chưa từng chơi.”
“Rất đơn giản, tôi dạy cho cô.”
Mộ Cẩm Vân cũng tò mò, gật đầu: “Được.” Nói xong, cô lại nhịn không được mà hỏi tiếp một câu: “Nếu thua là phải uống rượu hả?”
“Cô muốn uống rượu sao?”
“Không phải như vậy lại càng thú vị hơn sao?”
“Được, anh cho cô chơi trước ba ván.” Lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân thua thảm như vậy. Trong nháy mắt, cả chai bia đều vào hết trong bụng cô.
Rõ ràng thua một lần cũng chỉ uống một ly nhỏ, nhưng mà cuối cùng lại uống hết một chai bia.
Tửu lượng của cô vốn dĩ không phải rất tốt, tuy nồng độ cồn trong bia thấp nhưng mà uống liên tục hai chai bia như thế, Mộ Cẩm Vân đã ngà ngà say.
Lục Hoài Cẩn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, không khỏi nhướng mày: “Say rồi hả?”
Mộ Cẩm Vân vừa lắc đầu vừa cười: “Không đâu.”
“Người say đều sẽ không nói bản thân mình say.” Anh ta nói xong, duỗi tay lấy đi chai bia mới mở từ trong tay cô.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm chai bia bị anh ta lấy đi, nhưng không nói gì cả.
“Còn tỉnh táo không? Nếu tỉnh táo thì đi tắm rửa đi.”
Anh ta nói xong, chống tay lên sô pha rồi ngồi dậy.
Mộ Cẩm Vân im lặng một lúc mới mở miệng: “Nhưng mà tôi không có quần áo.”
Mùi rượu ám trên người, cô đứng lên, người hơi lâng lâng, may mà có Lục Hoài Cẩn đưa tay ra đỡ cô. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh ta không nhịn được mà nở nụ cười: “Cô đứng vững không?”
Bia khác rượu vang đỏ, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy đầu hơi đau. Cô đưa tay lên ấn huyệt thái dương trong chốc lát, mới gật đầu, duỗi tay đẩy Lục Hoài Cẩn ra: “Vững á.”
Nói xong, cô cười một chút: “Hình như tôi say rồi.”
Lục Hoài Cẩn nhíu mày: “Không đi được nữa sao?”
“Còn có thể.”
Cô nói xong, dựa vào vách tường nhìn anh ta: “Phòng cho khách ở đâu vậy?”
Lục Hoài Cẩn thấy tướng đi xiêu vẹo của cô, đưa tay muốn đỡ lại bị cô đẩy ra: “Cậu Cẩn, tôi có thể đi được.”
Lục Hoài Cẩn có chút dở khóc dở cười, trực tiếp đưa tay ôm cô lên.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn anh ta, lại không nói gì. Cho đến khi được ôm vào phòng dành cho khách, cô mới mở miệng nói: “Tôi có thể đi tắm rửa được không?”
“Tôi nghĩ cô không nên tắm.”
Anh ta đứng nhìn cô, cong môi nói: “Nếu không cô ngã ở trong đó, tôi có vào đỡ cô dậy được hay không là một vấn đề.”
“Cậu Cẩn, câu này anh đùa không buồn cười chút nào cả.”
Người uống say, ý thức ngược lại rất tỉnh táo.
Lục Hoài Cẩn cười như không cười mà nhìn cô một cái: “Không phải cô uống say rồi sao?”
“Say rồi nhưng mà tôi còn ý thức đó.”
Cô nói xong, ngã ra sau giường, cau mày oán giận: “Đau đầu.”
“Rất khó chịu à?”
Nghe được câu oán giận của cô, Lục Hoài Cẩn nhíu mày.
Nhưng mà người trên giường không trả lời lại, anh gọi cô một tiếng, cúi đầu nhìn mới phát hiện cô đã ngủ rồi.
Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Mười phút sau, anh ta mới quay lại lần nữa.
Mộ Cẩm Vân đã hoàn toàn ngủ say rồi, anh ta duỗi tay ôm cô lên, người trong ngực giật mình.
“Uống chút canh giải rượu đã nào.”
“Ưm…”
Cô đã ngủ rồi, anh ta nói gì cũng không nghe được.
Mộ Cẩm Vân uống say nhưng lại rất an tĩnh, chỉ là cho cô uống canh giải rượu có chút khó khăn.
Lục Hoài Cẩn vất vả lắm mới cho cô uống canh giải rượu xong, vừa định buông tay ra đặt cô nằm xuống, lại đột nhiên nghe cô mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi có thể đi được chưa?”
Anh ta nhíu mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt của người trong ngực, Mộ Cẩm Vân đã ngủ rồi.
Mộ Cẩm Vân ngủ say đến tận sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại, cô mở mắt ra cảm thấy đầu rất đau.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vậy mà có tuyết rơi.
Cô ngẩn người, ngồi dậy, sau một lúc lâu mới nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, áo khoác đã bị cởi ra, trên người cũng chỉ có một cái áo sơ mi và áo len, trách không được cô ngủ lại cảm thấy nóng như vậy.
Cách đó không xa, trên tủ đầu giường phóng có đặt một bộ quần áo mới, Mộ Cẩm Vân giật mình, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước nóng.
Tối hôm qua không tắm rửa liền cứ thế mà ngủ, cả người đầy mùi rượu.
Đến khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, bụng đã kêu lên vì đói.
Cô mặc quần áo vào, cầm điện thoại định đi tìm Lục Hoài Cẩn.
Cửa phòng mới vừa được cô mở ra, Mộ Cẩm Vân liền nhìn thấy Lục Hoài Cẩn đang đứng ở bên ngoài.
“Tỉnh rồi?”
Anh ta đã sớm tỉnh, nhưng mà nghĩ đến đêm qua Mộ Cẩm Vân uống say, cho nên sắp tới bữa trưa mới đi lên gọi cô, không ngờ rằng là cô đã chỉnh đốn xong hết rồi.
Nhớ tới chuyện đêm qua, Mộ Cẩm Vân có chút ngượng ngùng: “Ừm. Đêm qua ngại quá, cậu Cẩn, tửu lượng của tôi không tốt, chắc là không uống say rồi làm chuyện gì điên rồ nhỉ?”
Cô chỉ nhớ là Lục Hoài Cẩn ôm cô tới phòng, còn chuyển xảy ra sau đó thì cô không nhớ rõ.
Lục Hoài Cẩn nhìn cô trong chốc lát, nhướng mày: “Nếu vậy thì sao đây?”
“Chắc là không thể nào đâu nhỉ?”
Cô nhìn anh, hơi chột dạ.
“Đêm qua cô vẫn luôn níu lấy tôi không cho tôi đi, như vậy có tính là uống say rồi làm chuyện điên rồ không?”
Nghe anh ta nói vậy, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy lúng túng: “Tôi say nên không biết bản thân mình làm cái gì, cậu Cẩn, anh đừng để ý.”
“Đùa cô thôi, trưa nay muốn ăn gì?”
Anh vừa nói vừa đi xuống cầu thang.
Mộ Cẩm Vân đi theo anh ta, cúi đầu nhìn thời gian, lúc này mới biết hóa ra là đã mười một rưỡi rồi.
“Ăn cháo được không?”
“Được, buổi sáng cô chưa ăn gì, ăn chào cũng tốt.
Anh nói xong liền đẩy của gara ra, đi tới mở cửa ghế phụ ra.
“Cảm ơn.”
Mộ Cẩm Vân có chút ngại, để Lục Hoài Cẩn mở cửa xe cho mình như tài xế, việc này mà nói ra ngoài, đoán chừng sẽ bị không ít người đánh nhỉ?
Xe dần dần rời khỏi biệt thự. Tuy rằng cô tắm rửa xong, người cũng thoải mái hơn nhiều nhưng đầu vẫn còn đau, dựa đầu vào cửa sổ xe, không muốn mở miệng nói chuyện tí nào.
Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Đau đầu à?”
Cô gật đầu: “Ừm.”
“Say rượu là vậy đó, tửu lượng của cô không tốt, chẳng uống bao nhiêu, một lát nữa sẽ đỡ hơn thôi.”
“Tôi biết rồi, hôm qua làm phiền anh quá, cậu Cẩn.”
“Vẫn còn khách sáo như vậy?”
Xe ra khỏi đường cao tốc, Mộ Cẩm Vân nghe được lời anh ta nói, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Cô hơi ngượng ngùng: “Nhưng mà đêm qua thật sự là làm phiền anh rồi.”
“Không có gì, cô uống say nhưng lại rất an tĩnh.” Anh ta nói, đôi mắt đào hoa chớp chớp, chỉ là anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, Mộ Cẩm Vân cũng không nhìn rõ anh ta.
Xe rất nhanh đã dừng lại, Mộ Cẩm Vân đi theo anh ta xuống xe, đi về phía trước.
Hai người nhanh chóng đi vào một tiệm bán cháo.
Vì hôm nay là ngày ba mươi rồi nên tiệm cháo không nhiều người lắm, Lục Hoài Cẩn chọn một vị trí gần cửa sổ, chờ cô ngồi xuống rồi đưa thực đơn cho cô.
“Đây là một tiệm bán cháo lâu đời rồi, cả Hà Nội cũng chỉ có một tiệm này. Bình thường muốn ăn phải chờ tận hai ba tiếng đồng hồ, rất khó có được chỗ ngồi.”
Mộ Cẩm Vân nghe anh ta nói như thế, cảm thán: “Hà Nội còn có chỗ nào cậu Cẩn chưa ăn qua không?”
Anh nhướng mày, chống cằm giả vờ suy nghĩ: “Hừm, đúng là không có thật.”
Cô cười cười: “Ngược lại có nhiều chỗ tôi chưa từng đi chứ đừng nói là ăn.”
“Không sao, lúc nào rảnh tôi dẫn cô đi.”
Trước đây cô cảm thấy Lục Hoài Cẩn không dễ ở chung, bây giờ lại phát hiện cũng chẳng khó ở chung lắm.
Cô ở trước mặt anh ta cũng không áp lực như trước kia, huống hồ Lục Hoài Cẩn nhìn xa trông rộng, hai người ở gặp nhau trò chuyện chưa bao giờ thiếu đề tài.
Chuyến bay của Mộ Cẩm Vân là mười một giờ tối, bởi vì hầu hết vé máy bay đều tăng giá, vé cũng ít, đoàn du lịch tất nhiên cũng sẽ không giúp bọn họ mua vé máy bay đắt tiền, cuối cùng cũng chỉ có giá vé rẻ bay lúc nửa đêm này.
Sau khi ăn trưa xong, Lục Hoài Cẩn đưa cô về chung cư, cô sắp xếp mấy bộ quần áo, sau đó đánh một giấc.
Lúc tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối.
Mộ Cẩm Vân nhìn thời gian, phát hiện đã sáu giờ.
Cô cầm điện thoại đặt cơm hộp, nhưng mà vì là ngày ba mươi nên cũng không có mấy tiệm còn bán.
Cô dứt khoát nấu cho mình một bát mì, ăn tạm cho qua bữa.
Chuyến bay khởi hành lúc mười một giờ, ăn xong cơm tốt cũng mới khoảng bảy giờ.
Mộ Cẩm Vân đành phải sắp xếp hành lý lại một lần nữa, tới tám rưỡi cô mới xách hành lý xuống lầu.
Bên ngoài, đèn neon rất sáng, trên đường cái treo rất nhiều đèn lồng, xung quanh tràn ngập không khí tết đến.
Cô đứng dưới chung cư, hứng gió gần nửa tiếng mới bắt được một chiếc taxi. Tài xế nghe cô nói đi tới sân bay còn không muốn đưa, Mộ Cẩm Vân trả gấp đôi tiền hắn mới bằng lòng chở cô đi.
Vì ngủ cả ngày rồi nên ngồi trên xe cô không tài nào ngủ được.
Lúc xe đi qua Vạn Đạt, trên màn hình LED cực lớn đang phát trực tiếp
Tầm mắt rơi lên gương mặt của người đàn ông trên màn hình, cả người cô cứng đờ.
Bên ngoài xe có rất nhiều người, bầu trời đêm đó tràn ngập pháo hoa đang nở rộ, nhưng mà cô chỉ nhìn thấy cảnh Tống Lâm bên trên màn hình đang cầu hôn.
Mu bàn tay đột nhiên xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, Mộ Cẩm Vân đưa tay lên sờ một chút, mới phát hiện bản thân vậy mà khóc.