Chương : 39
Chương 39: Tôi không có hứng thú cứu cô
Vừa nói, ông ta vừa chạy theo Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân vất vả lắm mới chạy được ra ngoài, có đánh chết cô cũng không thể để mình bị bắt lại.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô đến khách sạn này, không biết đâu vào với đâu, mãi cũng tìm được lối ra an toàn, cô đi xuống không chút suy nghĩ.
Chân cô có chút mềm nhữn, sợ bị người phía sau bắt được, kết quả không chú ý bị ngã lăn ra lăn mấy vòng.
Cơn đau trên người khiến cô tỉnh táo rất nhiều, Mộ Cẩm Vân chịu đựng sự đau đớn mà đứng dậy.
Trương Minh Lâm mấy năm nay uống toàn uống rượu ăn toàn ăn thịt, người mập mạp lại yếu ớt, vừa chạy được vài bước đã thở hồng hộc. Lúc này ông ta mới nhớ ra người của mình đang ở trong khách sạn, liền nhanh chóng gọi người đến ngăn Mộ Cẩm Vân.
Họ đang ở tầng 19, Mộ Cẩm Vân chạy cầu thang bộ, căn bản không thể chạy nhiều tầng.
Mộ Cẩm Vân cũng nhận ra vấn đề này của mình, cô chạy hai tâng lầu sau đó ra ngoài, chạy một vòng tìm thang máy rồi vội vàng ấn vào.
Thang máy xuống rất nhanh, cô không dám đứng ở cửa vì sợ đụng phải Trương Minh Lâm hoặc là người của đối phương đi ngang qua.
Mộ Cẩm Vân thấy thang máy không có ai cô liền chạy vào, không dám đi thẳng xuống tầng dưới, đè lên từng tầng một để dễ dàng trốn thoát.
Cuối cùng khi đã xuống đến tâng năm, cô đi thẳng ra khỏi thang máy.
Còn Trương Minh Lâm đang tìm cô vừa vặn đi ra thang máy bên cạnh, Trương Minh Lâm tâng một, cho người nhìn chằm chằm vào thang máy bên cạnh, ông ta cho thang máy đi đến từng tâng một dừng lại bắt người.
Vận may của Mộ Cẩm Vân không được tốt, chỉ vài bước sau khi ra khỏi thang máy, Trương Minh Lâm đã tìm thấy cô ở khoảng cách hơn mười mét.
“Chạy chỗ nào đây, cô Vân?” Trương Minh Lâm một bên báo tin cho người chặn lối ra an toàn ở tầng sáu còn ông ta đứng ngay cửa thang máy ôm cây đợi thỏ.
Theo tình hình này, Mộ Cẩm Vân thực sự không còn nơi nào để trốn thoát.
Đây là tầng một, tất cả đều bị vây lại, các cửa đều khóa chặt.
Có người canh giữ lối ra an toàn và thang máy, cô ở tầng này thì không cánh mà bay ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lâm, là cô Vân”.
Khi cô nghe thấy giọng nói của Lý Minh Việt, theo bản năng cô quay đầu nhìn sang.
Trong một nhóm người, người đàn ông kia rất nổi bật, trong nháy mắt cô nhận ra anh.
Có lẽ là để ý đến ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, chỉ là liếc mắt một cái, sau khi nhìn lướt qua, anh lại thu hồi ánh mắt, như thể hoàn toàn không biết Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân mất hai giây để đưa ra quyết định, khi người của Trương Minh Lâm ra khỏi cửa an toàn, cô chạy đến chỗ Tống Lâm mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Tổng giám đốc Lâm, cứu tôi!” Lúc này, cô thực sự dựa vào đau đớn mà kiên trì, cô chạy đến chỗ Tống Lâm, chân mềm nhữn ra, Mộ Cẩm Vân nhéo mình một chút mới không để bản thân ngã xuống trước mặt anh.
Khi một nhóm người nhìn thấy Mộ Cẩm Vân đột nhiên lao tới định cản lại, nhưng còn người đàn ông được cô gọi, lại bước vê phía thang máy mà không hề liếc mắt.
Trương Minh Lâm đang đứng trong thang máy, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô và Tống Lâm, sau đó dường như đã hiểu ra điều gì đó, nụ cười trên mặt càng thêm tà mi.
Mộ Cẩm Vân trở nên cứng đờ, cô đi lên theo bản năng, giơ tay bắt lấy quần áo của Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm..” Khi cô nói lời này, đôi mắt của cô đã đỏ hoe, vì sợ hãi tuyệt vọng, tức giận và không thể tin được, nước mắt đã muốn chảy ra.
Nhưng lúc này, người đàn ông nâng tay kéo tay cô ra: “Cô Vân, tôi không có hứng thú cứu cô”.