Chương : 86
Chương 86: Thư ký Mộ, tôi là trợ lý của có
Lý Minh Việt nhìn Tống Lâm bước đi, liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra tìm người kiểm tra sự tình.
Đêm nay, một số người xác định ngủ không ngon.
Lâm Lộ không ngờ rằng Mộ Cẩm Vân thực sự là người của Tống Lâm, nếu cô ấy biết rằng cô ấy là người của Tống Lâm, cô ả sẽ không ép Mộ Cẩm Vân uống ly sâm panh đó.
Vốn dĩ cô ả là người không quyền không thế, lúc cô bỏ thuốc còn cố bỏ thật nhiều.
Khi Mộ Cẩm Vân được Tống Lâm ôm rời đi, cô ả đã đứng nhìn ở cách đó không xa.
Ngay khi Trần Lịch xuống sân khấu, cô không thể không tìm Lục Hoài Cẩn: “Lục Thiếu gia” Khi Lục Hoài Cẩn gặp Mộ Cẩm Vân tối nay, anh không còn có hứng thú với Lâm Lộ như một người thay thế.
Anh nhướng mi nhìn cô: “Làm sao vậy?” “Ta, ta có chút không thoải mái, vê trước đi” Nghe được lời cô nói, Lục Hoài Cẩn sốt ruột xua tay: “Nhanh nhanh cút ngay!” “Vậy ta về trước đi, Lục thiếu!” Lục Hoài Cẩn không thèm đếm xỉa đến cô nữa, Lâm Lộ liếc anh một cái cũng không nói gì, liền vội vàng rời khỏi khách sạn.
Lâm Lộ trực tiếp trở lại nhà họ Lâm, dự định mấy ngày tới sẽ không ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân đang yên đang lành chả làm gì cả bị cô ả nhét thuốc lắc vào mồm.
Nửa đêm cô tỉnh dậy khát nước, nhìn thấy Tống Lâm ngồi trên sô pha cách đó không xa, lông mày khế nhăn lại.
Lúc đó tuy có chút mất kiểm soát nhưng cô vẫn có chút ý thức, cô nhớ tất cả những gì mình và Tống Lâm đã làm.
Những chuyện xảy ra mấy giờ trước cứ hiện về trong đầu cô, cô không khỏi nhíu mày, người đầu tiên nghĩ đến chính là Lâm Lộ.
Cô chỉ ăn một chút đồ ăn nóng và nước trái cây ở bữa tiệc, cô ấy không động đến những thứ khác.
Lúc mới nhập tiệc, chỉ uống một chút rượu, sau đó là ly sâm panh mà Lâm Lộ và Lục Hoài Cẩn ép cô uống.
Cô ngồi một lúc, chống tay xuống giường rót nước, nhưng không muốn đánh thức người đàn ông đang ngủ trên ghế sô pha.
Đôi mắt đen láy chậm rãi mở ra, Tống Lâm quay đầu nhìn cô: “Em làm sao vậy?” Mộ Cẩm Vân chỉ vào một cái ấm cách đó không xa: “Em muốn uống nước.” Khi cô ấy nói điều này, giọng nói của cô ấy khàn khàn, giọng nói của cô ấy thậm chí còn mơ hô.
“Đừng nhúc nhích.
Tống Lâm ném ba chữ này, sau đó nhấc chân bước tới giúp cô rót đầy một cốc nước.
Nước trong ấm hơi nóng nên chỉ có thể để sang một bên và đợi cho nguội bớt rồi mới uống.
Cô ngồi đó, sức lực dường như cạn kiệt, tinh thân rất kém.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Tống Lâm: “Anh Tống, em bị sao vậy?” Nghe cô nói, anh nhìn xuống cô, đôi mắt đen nặng trĩu.
Sau một lúc lâu, Mộ Cẩm Vân nghe anh ta nói, “Em uống phải thuốc lắc” “Em không chạm vào những thứ này, không phải…” “Tôi biết.” Trước khi cô ấy nói xong, Tống Lâm đã cắt lời cô ấy.
Anh quay đầu nhìn cô: “Thuốc của Lâm Lộ.
Tống Lâm nói xong: “Chuyện này tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng” Nói xong, anh ta giơ tay lên, dùng ngón trỏ chạm vào cốc nước đặt sang một bên, “Nước nguội rồi, em có thể uống.
Những gì Mộ Cẩm Vân cần nói giờ đã nói hết, bây giờ cũng chẳng biết nói gì. Chỉ đành ngoan ngoãn ngồi trên giường uống hết cốc nước “Uống xong lại ngủ tiếp” Anh liếc nhìn cô, nâng chân lên và đi lại ghế sô pha.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh mím môi: “Anh Tông, không thì anh trở về đi?” Anh liếc về phía cô, Mộ Cẩm Vân sửng sốt, nhanh chóng kéo chăn nằm xuống.
Đêm nay cô quả thật rất mệt mỏi, sau khi nhắm mắt không lâu lại thiếp đi.
Bệnh viện rất yên tĩnh, vì vậy Tống Lâm quay đầu nhìn người trên giường, đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân chìm vào giấc ngủ cho đến khi chuông điện thoại reo vào ngày hôm sau cô mới tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài đã rất gay gắt, cô vừa mở mắt đã bị loá mắt.
Mộ Cẩm Vân vội vàng vươn tay chặn lại ánh sáng, hai ba giây sau mới từ trên giường ngồi dậy.
Cô cầm điện thoại di động trong tay, vừa nhìn thấy thời gian liền sửng sốt, chỉ muốn nhảy xuống giường đi tắm rửa, nhưng lại phát hiện trong viện không có quần áo để thay.
Cô mím môi lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Minh Việt.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng bên ngoài.
Cô đứng dậy đi tới: “Cô là?” “Thư ký Mộ tôi là trợ lý của cô Triệu Nguyệt Anh. Thư ký Lý nhờ tôi gửi cho co.
Nghe được Triệu Nguyệt Anh nói, Mộ Cẩm Vân sửng sốt, “Trợ lý của tôi?” Trong ấn tượng của cô ấy, cô ấy chưa từng có trợ lý.
Triệu Nguyệt Anh cười: “Đúng vậy, Thư ký Lý nói cô gặp một chút tai nạn, nên anh ấy đã giúp cô phỏng vấn tôi.” Khi cô ấy nói điều này, Mộ Cẩm Vân đột nhiên hiểu ra: “Được rồi, làm phiền cô đi qua đi lại” “Không phiền phức đâu. Thư ký Mộ có muốn tôi làm gì không? Thư ký Lý nói Chủ tịch Tống đã cho cô nghỉ phép hai ngày để cô có thể hồi phục sức khỏe trước khi trở lại công ty: Cô trong tiêm thức không muốn nói gì, nhưng sau khi nghĩ lại, cô phát hiện Triệu Nguyệt Anh thực sự có một việc phải làm: “Có một chuyện, tuần này sẽ có người từ Nga đến. Tôi đã sắp xếp khách sạn và những thứ tương tự, nhưng vẫn còn lịch trình chưa được sắp xếp đầy đủ. Thư ký Lý có thông tin.
Cô đến chỗ thư ký Lý Thư ký Lý lấy thông tin đó xem xét. Sau đó, hãy gửi cho tôi lịch trình ngay ngày mai. ” “Ok, còn gì nữa không?” Cô lắc đầu, thuốc tối hôm qua làm cô rất mệt: ‘Không còn gì nữa, cô về trước đi.” “ÀI Được rồi” Triệu Nguyệt Anh vào ngày đầu tiên đi làm được cho biết rằng ông chủ trực tiếp của cô, Mộ Cẩm Vân, đang ở bệnh viện, cô ấy sợ rằng mình sẽ không có việc gì trong ngày đầu tiên đi làm.
Hiện tại Mộ Cẩm Vân nói điều này, cô ấy đã yên tâm phần nào.
Trước khi rời đi, Triệu Nguyệt Anh liếc nhìn Mộ Cẩm, cảm thấy những ngày sau không cần quá mệt mỏi, ít nhất chủ của cô cũng là người đáng tin.
Mộ Cẩm Vân không nghĩ nhiều, cô liếc nhìn thứ mà Triệu Nguyệt Anh gửi qua, là quần áo.
Sau khi cô đi ra thay quần áo, y tá đến giúp cô kiểm tra cơ thể.
Mộ Cẩm Vân chỉ biết rằng cô đã bị hạ thuốc vào đêm qua, nhưng cô lại không biết chính xác loại thuốc nào.
Cả người sau khi tỉnh lại cảm thấy không được tốt lắm, cô hỏi y tá rằng cô bị hạ thuốc gì thì y tá liếc nhìn cô, chỉ cười, không nói gì.
Sau khi y tá kiểm tra cơ bản xong, một y tá mang bữa sáng vào, tối hôm qua cô rửa dạ dày, bây giờ không thèm ăn gì nên cô chỉ uống được vài ngụm cháo.
Y tá yêu cầu cô ấy uống thêm nước, khi Tống Lâm bước vào, Mộ Cẩm Vân đang uống nước.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là y tá, nhưng không ngờ đợi hơn mười giây, cũng không nghe thấy người kia nói chuyện.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, vô thức ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên người Tống Lâm, có chút kinh ngạc: “Chủ tịch Tống?” Lúc này vừa mới ăn trưa, cô không ngờ Tống Lâm lại đi tới.