Chương : 99
Chương 99: Chủ tịch Tống, anh thấy thế nào? Nghe thấy lời nói của Tống Lâm, toàn thân Mộ Cẩm Vân run lên, nhìn Tống Lâm đang ngồi ở bàn, nhưng vẫn không kìm lòng được: “Anh Tống, anh nói nghiêm túc sao?” Lông mày Tống Lâm Yi khẽ nhúc nhích, “Em nghĩ tôi đang nói đùa à?” Ra khỏi văn phòng, tâm trạng của Mộ Cẩm Vân có chút phức tạp, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Lâm thực sự thích đi xem mấy cái này.
Nhưng sau khi nghĩ lại, đây cũng không phải là chuyện xấu, dù sao mẹ con Mộ Tinh Anh và Lương Thu Trà vẫn luôn sợ Tống Lâm, Tống Lâm ở đó, còn có thể mượn tay anh để đẩy mấy cô ả thêm một cú nữa.
Vừa nghĩ vậy, Mộ Cẩm Vân đã cảm thấy phấn khích không tả nổi! Đột nhiên, Mộ Cẩm Vân có chút mong đợi, nghĩ đến những điều này, cô không thể không nhìn lên đồng hồ, cô cứ thế cứ 10 phút lại xem một lần. hận không thể đi luôn bây giờ.
Một giờ ngắn ngủi này rất khó khăn, cuối cùng thì Mộ Cẩm Vân cũng đã hoàn thành công việc, nhưng Tống Lâm đã nói là anh cũng muốn đi cùng.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn phòng làm việc, cửa phòng vẫn đóng chặt, lúc này anh Tống Lâm đang chăm chỉ vào bên trong.
Cô đọc hành trình thêm hai lần nữa, cuối cùng xác nhận là chính xác, sau đó lưu lại và gửi cho Tống Lâm, xong liền tắt máy.
Triệu Nguyệt Anh đang làm mẫu đơn báo cáo, Mộ Cẩm Vân liếc cô một cái, sau đó trâm mặc nhìn chính mình, cảm thấy chính mình có chút nhàn rối.
Cô lại nghĩ, và xem xét kế hoạch của dự án mới.
Cô còn chưa lật hai trang trước khi cánh cửa văn phòng mở ra.
Mộ Cẩm Vân chỉ định xem trước, dù sao dự án mới này vẫn chưa thông qua, mà sổ kế hoạch đã được gửi đến, nhưng khi nhìn qua thì khá thú vị, lúc này Tống mới mở cửa ra.
Anh nhấc chân đi tới chỗ cô trong vòng hai bước rồi gọi cô: “Thư ký Mộ” Mộ Cẩm Vân đã làm xong chuyện từ lâu, khi nghe thấy giọng nói của anh, cô vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn, sau đó nhanh chóng đóng tài liệu lại: “Em xong rồi, anh Tống” Anh trả lời, sau đó quay người đi về phía thang máy.
Mộ Cẩm Vân biết ý, nhanh chóng cầm túi xách và điện thoại di động đi theo.
“Thư ký Mộ, ngày mai gặp lại.
“Mai gặp lại.” Cô vẫy tay với Triệu Nguyệt Anh rồi bước nhanh đến bên cạnh Tống Lâm.
Thang máy sớm chạy tới, Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm vào.
Vừa đứng, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Lâm.
Người bên kia vừa quay đầu nhìn cô, đập vào đôi mắt đen láy ấy, cô chợt thấy có chút áy náy.
Thật ra là không trách Mộ Cẩm Vân rất phấn khích, cô muốn sởn da gà chỉ cần cô nhớ lại những gì mẹ con Lương Thu Trà đã làm với cô sau khi cô về nước.
Nhưng họ đã không thành công, bây giờ còn có cơ hội cắn trả, cô sao có thể bỏ qua.
Nói đến cuối cùng thì, người ta lúc nào cũng chỉ bắt nạt mấy kẻ yếu hơn.
Xe nhanh chóng dừng lại đối diện phòng tranh, phòng trưng bày gần khu thương mại, chỗ đậu xe không dễ tìm.
Mộ Cẩm Vân cũng là con mắt sắc bén, trong nháy mắt nhìn thấy một chiếc xe chuẩn bị lái đi, liền giơ tay kéo áo của Tống Lâm ra hiệu cho anh lái xe qua.
Lúc này, cô có chút hưng phấn, cô đã quên mất người đang ngồi trước mặt mình.
Tống Lâm cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang cầm áo của mình, hiếm thấy không nói gì, liền lái xe đi tới.
Một chiếc xe khác cũng vừa muốn đến chỗ đậu xe đó, nhưng thật đáng tiếc khi họ tới đã bị hi người chiếm mất chỗ..
Cách đó hai con phố, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua phòng trưng bày.
Lúc này trời còn sáng, Thành Phố Hà Nội cuối tháng bảy, đến bảy giờ cũng chưa tối.
“Chủ tịch Tống. đến rồi Vừa nói, tay cô vừa cởi dây an toàn rồi đẩy cửa xe ra.
Tống Lâm động tác không nhanh không chậm, Mộ Cẩm vừa xuống xe liền bị anh liếc mắt nhẹ, trong lòng đột nhiên có chút bối rối.
Cô liếc nhìn đối diện, mím môi, rốt cuộc vẫn là cố nén.
Có rất nhiều người qua đường, cô mặc trang phục công sở đứng bên cạnh Tống Lâm đang mặc vest, vừa vào giờ tan tâm, có rất nhiều người ăn mặc giống họ, nhưng Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm vẫn rất nổi bật.
Vấn đề rõ ràng là đây là một thế giới chuộng người có khuôn mặt đẹp.
Hơn nữa, Tống Lâm có khí chất của một nam tử hán, anh đứng ở nơi đó, cho dù không nói lời nào, người ta cũng không dám dễ dàng tới gần.
Trên truyền hình có bao nhiêu sao nam, cũng có bấy nhiêu sao nam đẹp trai, nhưng không nhiều những người đàn ông như Tống Lâm, luôn để lộ những luồng khí bất thường khắp người.
Chỉ trong một phút rưỡi, Mộ Cẩm Vân sợ rằng Tống Lâm sẽ nổi giận.
May mắn thay, cô ấy đã sống sót qua phút rưỡi này.
Mặc dù người đàn ông bên cạnh trông không được tốt lắm, nhưng cũng không thấy anh ta tức giận.
Hai người băng qua đường và Ngô Nhạc nhìn thấy họ ngay khi họ bước đến cửa phòng trưng bày.
“Cẩm Vân?” Ngô Nhạc biết Mộ Cẩm Vân,nói đến Tống Lâm, không thể nói anh chàng này không biết đến anh, chỉ là không ngờ hai người lại có quan hệ..
Anh hơi kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người Tống Lâm: “Anh Tống, tôi là học trò của cô Tần, họ Ngô, Ngô Nhạc” Tống Lâm nhìn Ngô Nhược Đồng, đôi mắt đen khẽ nhúc nhích, vừa lúc Mộ Cẩm Văn còn tưởng rằng mình sẽ không vươn tay ra giữ, đột nhiên duỗi †ay ra: “Anh Ngô, nghe danh đã lâu.’ Mộ Cẩm Vân có chút kinh ngạc, nhưng cô biết lúc này rất khó hỏi.
“Sư huynh, Mộ Tinh Anh và những người khác đang ở đâu?” Ngô Nhạc cười, ‘ ở trên lầu.” Mộ Cẩm Vân nhếch môi chế nhạo, “Động tác khá nhanh.
Thực ra chỉ là sơn tường, sau khi bắt đầu, 500 mét vuông này, nếu là hai người làm, sẽ chỉ mất bảy tám giờ.
Cô ngẩng đầu nhìn Tống Lâm đang đứng sang một bên: “Anh Tống, chúng †a lên đi?” Phòng trưng bày bị đập phá vài ngày trước, đã được dọn dẹp vào ngày hôm qua, nhưng mặc dù vậy, dấu vết của vụ đập phá vẫn có thể được nhìn thấy.
Yêu cầu Mộ Tinh Anh và Lương Thu Trà sơn lại tường chỉ là động cơ nhất thời, nhưng bây giờ khi cô ấy nhìn thấy phòng tranh, Mộ Cẩm Vân cảm thấy cô ấy thực sự hối hận vì đã không để họ lát lại luôn sàn nhài Tống Lâm chỉ nhìn cô ấy, và trả lời: “Hmm.
Ngô Nhạc dẫn đầu: “Cẩm Vân, Chủ tịch Tống, cẩn thận bức tường này, vừa mới sơn, sơn còn chưa khô.
Mộ Cẩm Vân không quan tâm, cô vô thức nhìn Tống Lâm: “Anh Tống, cẩn thận cách vách” Tống Lâm nhướng mày và bất ngờ đưa tay ra kéo cô lại.
Bởi vì Mộ Cẩm Vân không chú ý, cô càng bước càng lệch lạc, gân như dựa vào bức tường bên cạnh.
“Cẩn thận chút đi?” Anh hơi chế nhạo.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy có chút ngại nên cười cười, không dám thả lỏng nữa.
Chẳng bao lâu, ba người họ đã đến tầng ba.
Để ngăn chặn Mộ Tinh Anh và mẹ cô ả sơn hỏng hết cả bức tường, Ngô Nhạc đã rất thông minh cử một nhìn chằm chằm.
Mộ Tỉnh Anh ngay từ đầu đã định gây rối, nhưng cô không dám nữa, cô ả ban đầu chỉ sơn một cách bừa bãi, rốt cuộc thì Mộ Cẩm Vân còn có thể nói gì nữa, cô thực sự không thể làm được điều này.
Nhưng cô không ngờ rằng sư huynh của Mộ Cẩm Vân cũng là một con hồ ly, anh ta đã cử giáo viên đến dạy cô và nói rằng nếu sơn không tốt thì sẽ cạo đi và chải lại, không biết nếu biết chuyện này đến tai Mộ Cẩm Vân thì cô có giận không.
Mộ Tinh Anh thực sự sợ hãi trước những cái tát của Mộ Đình Nam, cô ta bị Ngô Nhạc dọa sợ đến mức không dám sơn một cách bừa bãi.
Nhưng mà lúc mới bắt đầu thì quả thật cô ả không biết sơn thật, mới chỉ học có hai tiếng đồng hồ mà tay cô ả đã đau như sắp gấy.
Vì thế, Lương Thu Trà cũng không đành lòng mà lao vào giúp đỡ.
Phải nói hai mẹ con này sơn cũng khá tài, sơn rất mượt ngay lần đầu tiên, tuy có thể thấy một số chỗ sai sót nhưng lại đẹp hơn cả tưởng tượng của Mộ Cẩm Vân.
Cô ban đầu để Mộ Tinh Anh đến sơn tường, vốn cũng chẳng định dùng cái tường mà cô ả sơn ra. Định bụng vài ngày sau sẽ tìm người đến cạo đi và sơn lại.
Mặc dù tốn công và tốn thời gian nhưng đã làm cho mẹ con Mộ Tinh Anh tức giận, Mộ Cẩm Vân rất vui.
Mộ Tỉnh Anh rất tức giận vì Lương Thu Trà đã không giúp được cô ta.
Mộ Đình Nam ban đầu cho họ hai ngày, sau đó không biết ở đâu nghe nói rằng Tống Lâm không rảnh vào ngày chủ nhật, vì vậy đã yêu cầu họ hoàn thành nó vào tối nay.
Lương Thu Trà đã ở bên Mộ Đình Nam lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị ôngta ém gắt gao như vậy, cô chưa kịp nói lời nào thì anh đã cúp điện thoại.
Mộ Tinh Anh lần này thực sự chọc giận Mộ Đình Nam, và Lương Thu Trà biết bà ta không thể nói gì, vì vậy cô chỉ có thể nhìn Mộ Tinh Anh sơn tốt phòng trưng bày.
Khi nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, Mộ Tinh Anh gần như không thể cưỡng lại việc làm văng sơn lên người Mộ Cẩm Vân.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Tống Lâm bên cạnh Mộ Cẩm Vân, cô đã bị sốc, khuôn mặt trắng đỏ vì tức giận.
Sợ rằng Mộ Tinh Anh sẽ hấp tấp, Lương Thu Trà vội vàng đi tới, ánh mắt rơi vào trên người Tống Lâm, cô mỉm cười: “Chủ tịch Tống, Mộ Cẩm Vân, sao hai người lại ở đây?” Mộ Cẩm Vân nhìn Lương Thu Trà vào lúc này, không khỏi mỉm cười.
Vẻ mặt của Lương Thu Trà cứng đờ, ánh mắt rơi vào trên người của Mộ Cẩm Vân: “Cẩm Vân, ba của con vẫn luôn lo lắng cho con, khi nào có thời gian thì trở vê xem một chút.” “Lương phu nhân, xin hãy làm rõ, tôi không có ba” Vừa nói, không cho Lương Thu Trà cơ hội phản bác, cô tiến lên một bước, giả vờ nhìn bức tường: “Không tồi nhỉ, Lương Thu Trà, Mộ Tinh Anh hai người sơn tường cũng rất đẹp nha” “Mộ Cẩm Vân, cô…” Lương Thu Trà nghe con gái định nói gì đó, cô sợ Mộ Tinh Anh gây chuyện nên vội vàng đi tới đẩy cô.
“Cẩm Vân, đây là lỗi của Tinh Anh.
Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sơn lại bức tường này!” Lương Thu Trà đúng là đi theo phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Nếu không có Tống Lâm ở đây, chỉ sợ bà cũng sẽ không khách khí với Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân không nói lời nào, quay đầu nhìn Tống Lâm đang đi sau cô hai bước: “Anh Tống, anh nghĩ thế nào?” Khi cô ấy nói điều này, khuôn mặt của Lương Thu Trà càng trở nên xấu xí hơn.
Mộ Tỉnh Anh tuy có rất nhiều âm mưu và thủ đoạn, nhưng IQ cô ả cũng chẳng phải hạng cao gì, đâu có nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộ Cẩm Vân.
Khi Mộ Cẩm Vân hỏi câu hỏi này, đâu có ý hỏi Tống Lâm xem ý anh ta ra sao? Nghĩ về điều này, Lương Thu Trà cuối cùng cũng hiểu tại sao Mộ Đình Nam lại cứng rắn như vậy.
Tống Lâm này thật sự không thể phật ý, cũng không để người làm phật ý Nghe được lời nói của Mộ Cẩm Vân, Tống Lâm nhìn lướt qua người cô, sau đó quay đầu nhìn về phía bức tường: “Thẩm mỹ của cô Mộ cần phải cải thiện” Anh ấy không vội vàng hay chậm chạp khi nói điều này, nhưng sắc mặt của Lương Thu Trà tái đi khi nghe điều này.
Mộ Tinh Anh đã nghe thấy hàm ý vào lúc này, cô ả run lên vì tức giận.
Cô ả vốn nuốt không trôi việc cọ tường ở đây đã năm sáu giờ, bây giờ Mộ Cẩm Vân còn đem người ta ra cười nhạo, tính khí tiểu thư của cô ấy không thể chịu nổi.
Nhưng dù sao Tống Lâm ở đó, cô cũng không dám trực tiếp chọc giận Mộ Cẩm Vân, giơ tay ném bút lông vào thùng sơn: “Tài nghệ của tôi không tốt, không làm nữa” Kết quả là ngay khi cô ấy nói xong, phần lớn khuôn mặt của cô ấy đã bị sơn trắng hắt thẳng vào.
Mộ Tinh Anh sửng sốt, Mộ Cẩm Vân một bên cười không ngừng: “Mộ tiểu thư hôm nay trang điểm trông khác lạ nhỉ?!” Nghe được lời nói của Mộ Cẩm Vân, Mộ Tinh Anh ngẩng đầu nhìn sang, nhìn đôi mắt cô ả như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn Tống Lâm: “Anh Tống, anh đói bụng không?” Đây là cô cố ý gây chuyện rồi rời đi.