Chương 14
19.
Các nàng không nói thì tôi cũng chẳng dám đi lung tung.
Thông qua truyện tôi đã nắm sơ lược cấu trúc sơn trang Nghiêm gia.
Trong trang có bốn cấm địa.
Một là thủy lao được xây bên dưới hành lang tôi đang đi.
Mẹ Nghiêm Thù Lân là một phụ nữ ác độc có tiếng trên giang hồ, hầu hết những kẻ đắc tội với bà ta đều không có kết cục tốt.
Trước khi ngã bệnh bà ta đã viết một quyển sách ghi lại mọi thủ đoạn bức cung dã man, trong thủy lao có đủ loại dụng cụ tra tấn, người bị nhốt vào đó không chết cũng tàn phế. Dù có trốn ra cũng bị quăng vào cấm địa thứ hai sau núi để làm mồi cho thú dữ.
Phần lớn ám vệ của sơn trang bây giờ đều do bà ta tự tay lựa chọn, trung thành tuyệt đối. Các thị nữ cũng phải trải qua cuộc huấn luyện khắc nghiệt, không được tự ý ra khỏi trang, không được vượt quyền mà phải hết lòng tuân lệnh chủ nhân.
Bà ta đặt ra yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt với Nghiêm Thù Lân, chỉ mong con trai độc nhất có thể quản lý người hầu và giữ vững gia nghiệp nhà họ Nghiêm.
Năm xưa bà ta và cha Nghiêm Thù Lân bị người khác gọi là cặp đôi chết chóc, sau này chồng bị hạ độc chết, bà ta dựa vào bản lĩnh của mình để Nghiêm gia có chỗ đứng trên giang hồ, còn hạ độc vô số kẻ tiểu nhân bàn tán sau lưng để bọn họ bị câm.
Tôi cúi đầu nhìn bóng cây lắc lư trên mặt đất, nghĩ thầm dù thế nào cựu trang chủ này cũng là một phụ nữ lợi hại.
Mạnh được yếu thua, muốn leo lên chỗ cao không bị chèn ép thì bắt buộc phải tàn nhẫn như thế.
Tôi không thể thành hôn với Nghiêm Thù Lân được.
"Doãn Hoàn Từ" là tên lừa đảo giang hồ, chỉ biết chút võ công mèo cào để phòng thân chứ nội lực vô cùng kém cỏi, bao năm nay sống sót đều nhờ vào mồm mép và khinh công chạy trốn.
Hơn nữa tôi vừa xuyên vào người hắn, chưa từng thực hành khinh công, cũng chẳng biết gì về đao kiếm, ai biết chút võ công cũng có thể dễ dàng bóp chết tôi như bóp chết một con kiến.
Cơ thể này không có năng khiếu tập võ, đầu óc tôi còn ngốc nghếch hơn Doãn Hoàn Từ cùng tên với mình, đúng là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
Nếu mẹ Nghiêm Thù Lân còn sống thì không đời nào chấp nhận hôn sự của tôi và hắn cả.
Phu nhân hắn phải là người thông minh có thể trợ giúp hắn chứ không phải đồ nhát gan yếu đuối. Sơn trang lắm kẻ thù như vậy, bên cạnh Nghiêm Thù Lân không thể có một kẻ vướng víu được.
Cấm địa thứ ba trồng đầy hoa cỏ độc. Ai không có nội lực hộ thể vô tình lạc vào đó thì trong vòng ba canh giờ toàn thân sẽ thối rữa mà chết.
Nghe nói người giang hồ thường xuyên bỏ một số tiền lớn ra mua thuốc độc của sơn trang, nhưng yêu cầu mua bán rất khắt khe, một năm chỉ giao dịch khoảng hai ba lần, nếu không làm vừa lòng trang chủ thì có ra giá cao hơn cũng chẳng mua được.
Thế nên đêm qua tôi mới sợ như vậy, tưởng hắn có điều gì không hài lòng ở tôi nên thừa cơ tôi ngủ hạ thuốc cho tôi.
Nhưng nghĩ lại Nghiêm Thù Lân muốn giết tôi đâu cần phải mất công như thế, bào chế thuốc độc rất khó nên không nhất thiết phải cho tôi uống mấy loại thuốc kỳ quái kia.
"Là đường viên đấy."
Nghiêm Thù Lân ngồi cạnh tôi, đẩy tô trứng hấp hành tới trước mặt tôi rồi nói vậy.
"Đường...... đường viên?" Tôi quay đầu nhìn hắn.
"Muốn cho ngươi ăn," hắn cũng quay sang nhìn tôi, "Nên đút thôi."
Nghe giọng điệu hắn không giống như đang nói dối, tôi vừa tin lại vừa không tin, mím môi suy nghĩ một lát rồi thật thà nói: "Vậy ngươi đừng đút ta ăn ban đêm, ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng đó......"
Nghiêm Thù Lân dời mắt sang đồ ăn, lấy từ tay áo ra một bình sứ nhỏ rồi nói: "Thế à? Lúc mẫu thân ta bị bệnh phải uống thuốc thích ăn nó ban đêm lắm."
Hắn nói vậy làm tôi không nói nên lời.
"Không ngon à?" Hắn hỏi tôi.
Chẳng lẽ tôi có thành kiến với hắn nên hiểu lầm ý tốt của hắn sao? Tôi xoa cổ rồi cúi đầu múc một muỗng trứng hấp, gò má hơi nóng lên, lí nhí nói với hắn: "Thì ra là vậy...... Nghiêm trang chủ, đường ngọt lắm, cảm ơn ngươi."
Các nàng không nói thì tôi cũng chẳng dám đi lung tung.
Thông qua truyện tôi đã nắm sơ lược cấu trúc sơn trang Nghiêm gia.
Trong trang có bốn cấm địa.
Một là thủy lao được xây bên dưới hành lang tôi đang đi.
Mẹ Nghiêm Thù Lân là một phụ nữ ác độc có tiếng trên giang hồ, hầu hết những kẻ đắc tội với bà ta đều không có kết cục tốt.
Trước khi ngã bệnh bà ta đã viết một quyển sách ghi lại mọi thủ đoạn bức cung dã man, trong thủy lao có đủ loại dụng cụ tra tấn, người bị nhốt vào đó không chết cũng tàn phế. Dù có trốn ra cũng bị quăng vào cấm địa thứ hai sau núi để làm mồi cho thú dữ.
Phần lớn ám vệ của sơn trang bây giờ đều do bà ta tự tay lựa chọn, trung thành tuyệt đối. Các thị nữ cũng phải trải qua cuộc huấn luyện khắc nghiệt, không được tự ý ra khỏi trang, không được vượt quyền mà phải hết lòng tuân lệnh chủ nhân.
Bà ta đặt ra yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt với Nghiêm Thù Lân, chỉ mong con trai độc nhất có thể quản lý người hầu và giữ vững gia nghiệp nhà họ Nghiêm.
Năm xưa bà ta và cha Nghiêm Thù Lân bị người khác gọi là cặp đôi chết chóc, sau này chồng bị hạ độc chết, bà ta dựa vào bản lĩnh của mình để Nghiêm gia có chỗ đứng trên giang hồ, còn hạ độc vô số kẻ tiểu nhân bàn tán sau lưng để bọn họ bị câm.
Tôi cúi đầu nhìn bóng cây lắc lư trên mặt đất, nghĩ thầm dù thế nào cựu trang chủ này cũng là một phụ nữ lợi hại.
Mạnh được yếu thua, muốn leo lên chỗ cao không bị chèn ép thì bắt buộc phải tàn nhẫn như thế.
Tôi không thể thành hôn với Nghiêm Thù Lân được.
"Doãn Hoàn Từ" là tên lừa đảo giang hồ, chỉ biết chút võ công mèo cào để phòng thân chứ nội lực vô cùng kém cỏi, bao năm nay sống sót đều nhờ vào mồm mép và khinh công chạy trốn.
Hơn nữa tôi vừa xuyên vào người hắn, chưa từng thực hành khinh công, cũng chẳng biết gì về đao kiếm, ai biết chút võ công cũng có thể dễ dàng bóp chết tôi như bóp chết một con kiến.
Cơ thể này không có năng khiếu tập võ, đầu óc tôi còn ngốc nghếch hơn Doãn Hoàn Từ cùng tên với mình, đúng là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
Nếu mẹ Nghiêm Thù Lân còn sống thì không đời nào chấp nhận hôn sự của tôi và hắn cả.
Phu nhân hắn phải là người thông minh có thể trợ giúp hắn chứ không phải đồ nhát gan yếu đuối. Sơn trang lắm kẻ thù như vậy, bên cạnh Nghiêm Thù Lân không thể có một kẻ vướng víu được.
Cấm địa thứ ba trồng đầy hoa cỏ độc. Ai không có nội lực hộ thể vô tình lạc vào đó thì trong vòng ba canh giờ toàn thân sẽ thối rữa mà chết.
Nghe nói người giang hồ thường xuyên bỏ một số tiền lớn ra mua thuốc độc của sơn trang, nhưng yêu cầu mua bán rất khắt khe, một năm chỉ giao dịch khoảng hai ba lần, nếu không làm vừa lòng trang chủ thì có ra giá cao hơn cũng chẳng mua được.
Thế nên đêm qua tôi mới sợ như vậy, tưởng hắn có điều gì không hài lòng ở tôi nên thừa cơ tôi ngủ hạ thuốc cho tôi.
Nhưng nghĩ lại Nghiêm Thù Lân muốn giết tôi đâu cần phải mất công như thế, bào chế thuốc độc rất khó nên không nhất thiết phải cho tôi uống mấy loại thuốc kỳ quái kia.
"Là đường viên đấy."
Nghiêm Thù Lân ngồi cạnh tôi, đẩy tô trứng hấp hành tới trước mặt tôi rồi nói vậy.
"Đường...... đường viên?" Tôi quay đầu nhìn hắn.
"Muốn cho ngươi ăn," hắn cũng quay sang nhìn tôi, "Nên đút thôi."
Nghe giọng điệu hắn không giống như đang nói dối, tôi vừa tin lại vừa không tin, mím môi suy nghĩ một lát rồi thật thà nói: "Vậy ngươi đừng đút ta ăn ban đêm, ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng đó......"
Nghiêm Thù Lân dời mắt sang đồ ăn, lấy từ tay áo ra một bình sứ nhỏ rồi nói: "Thế à? Lúc mẫu thân ta bị bệnh phải uống thuốc thích ăn nó ban đêm lắm."
Hắn nói vậy làm tôi không nói nên lời.
"Không ngon à?" Hắn hỏi tôi.
Chẳng lẽ tôi có thành kiến với hắn nên hiểu lầm ý tốt của hắn sao? Tôi xoa cổ rồi cúi đầu múc một muỗng trứng hấp, gò má hơi nóng lên, lí nhí nói với hắn: "Thì ra là vậy...... Nghiêm trang chủ, đường ngọt lắm, cảm ơn ngươi."