Chương 64
123.
Kiếp trước hắn bận chuẩn bị lễ cưới khá lâu nên cho Kim Lâm Các cơ hội lợi dụng, vì vậy lần này hắn làm giản lược, chỉ mời một vài họ hàng không thể không mời và mấy người bạn thân năm xưa của mẫu thân.
Khương Nhược Châu là kiếm khách lang bạt khắp nơi, chỉ mới gặp Doãn Hoàn Từ một lần nên không thể đến cướp người vì khóa định tình được. Trong rừng sương mù ngoài trang có lập trận pháp, nếu không có người dẫn đường thì vào trang tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa trong trang có rất nhiều cơ quan, người không biết bố cục sơn trang nhất định sẽ có đi mà không có về.
Kẻ này quen thuộc với Nghiêm trang nhưng không nhắm vào hắn mà chỉ đem Doãn Hoàn Từ đi.
Kẻ dám cướp người ngay dưới mắt hắn......
Nghiêm Thù Lân rời khỏi buổi tiệc, nhanh chóng đuổi kịp thích khách áo đen sắp khinh công rời đi.
Đối phương dùng kiếm, võ công không hề tầm thường, trên mặt đeo mặt nạ bằng đồng nên không thấy rõ mặt.
Mới nãy đấu tay đôi, hắn nhận ra chiêu kiếm của đối phương—— Kiếp trước Khương Nhược Châu đã dùng chiêu này để cướp Doãn Hoàn Từ khỏi tay hắn, đây là chiêu kiếm tổ truyền của Khương gia, chỉ một chiêu mà có hàng trăm kiểu biến hóa, lấy nhu thắng cương, xoay nhẹ cổ tay là có thể khiến đối phương hoa mắt.
Sao Khương Nhược Châu lại xuất hiện ở đây? Hắn vốn định nghiêng người chém đầu đối phương bằng loan đao nhưng bị ý nghĩ này làm phân tâm, chỉ chậm tay một chút đã cho kẻ áo đen kia cơ hội chạy thoát.
Hắn cau mày giắt đao bên hông rồi lập tức tháo cung tên đeo trên lưng xuống, giương cung nhắm ngay kẻ chạy trốn bắn ba mũi tên.
Mũi tên lóe sáng lao vút đi trong bóng đêm, rõ ràng bắn trúng nhưng khi người hầu đến chỉ nhặt được một chiếc áo đen bị bắn rách bươm và hai ba chiếc lông chim vương vãi trên cỏ, cứ như người kia đã biến mất trong không khí.
Chim? Nghiêm Thù Lân nhặt lên một chiếc lông chim màu xanh đen, sầm mặt nhìn dãy núi phía xa ẩn hiện trong màn đêm.
Mấy con mèo trên mái hiên kêu chói tai như tiếng trẻ con khóc, tiếng kêu liên tiếp khiến người ta rùng mình.
Chẳng lẽ Khương Nhược Châu cũng nhớ lại chuyện kiếp trước sao?
Đúng là âm hồn không tan mà.
124.
Một người đưa Doãn Hoàn Từ đi trước, một người ở lại chặn đường, ngăn cản thị nữ phá cửa xông vào.
Khay trái cây trong phòng tân hôn bị hất xuống đất, nến đỏ cũng bị chém gãy. Một thị nữ nằm gục cạnh giường cưới, cánh tay phải bị thích khách chém đứt nhưng không chảy máu.
Khi Nghiêm Thù Lân cầm cung tên trở lại thì nàng đã biến về người gỗ lạnh lẽo cứng rắn.
Nghiêm trang sừng sững giữa rừng sương mù, sau trang còn trồng một vườn dược thảo quý để luyện thuốc luyện độc. Mẫu thân mời về rất nhiều năng nhân dị sĩ để thiết lập trận pháp, tạo ra ảo ảnh, hắn là thiếu trang chủ nên từ nhỏ đã hiểu vu thuật, có thể thổi hồn vào người gỗ để các nàng nói chuyện và cử động như người sống.
Con mèo có bộ lông giống cọp kia đi sau lưng hắn.
Tử sĩ được phái ra ngoài tìm kiếm hành tung Doãn Hoàn Từ và Khương Nhược Châu trong rừng, quyết không thể giẫm lên vết xe đổ.
"Chỉ nhờ vào khinh công thì không thoát khỏi đây được đâu, trừ khi Khương Nhược Châu mọc cánh."
Mấy ngày nay thấy nhiều chim núi hơn bình thường, lẽ ra hắn phải chú ý mới đúng.
"Ngươi chiếm cơ thể này rồi cưỡng ép hòa tan ký ức hai kiếp vào một hồn phách, vậy Khương Nhược Châu thì sao?" Mèo hổ nhảy lên lan can, con ngươi màu vàng sậm nhìn hắn chằm chằm, "Nếu y biết ân oán kiếp trước thì sao lại để Doãn Hoàn Từ trộm khóa định tình chứ?"
Hai Khương Nhược Châu...... Không, không chỉ hai người mà con chim núi đậu trên cửa sổ kia cũng là phân thân của Khương Nhược Châu.
Bọn họ tranh đấu một kiếp, cuối cùng lưỡng bại câu thương.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến lúc Khương Nhược Châu cướp đi thi thể tàn tạ của Doãn Hoàn Từ, đứng trên vách núi nhìn hắn rồi nôn máu cười to, khuôn mặt tuấn tú bị sắt nung hủy hoại nhìn như ác quỷ Tu La.
"Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành." Khương Nhược Châu kề lưỡi kiếm sát cổ mình, rũ mắt nhìn hai gò má tái nhợt của thiếu niên trong ngực rồi cười nói, "Hoàn Từ, ta đền ngươi một mạng, kiếp này cùng xuống suối vàng, kiếp sau lại làm uyên ương trường sinh."
Kiếp trước hắn bận chuẩn bị lễ cưới khá lâu nên cho Kim Lâm Các cơ hội lợi dụng, vì vậy lần này hắn làm giản lược, chỉ mời một vài họ hàng không thể không mời và mấy người bạn thân năm xưa của mẫu thân.
Khương Nhược Châu là kiếm khách lang bạt khắp nơi, chỉ mới gặp Doãn Hoàn Từ một lần nên không thể đến cướp người vì khóa định tình được. Trong rừng sương mù ngoài trang có lập trận pháp, nếu không có người dẫn đường thì vào trang tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa trong trang có rất nhiều cơ quan, người không biết bố cục sơn trang nhất định sẽ có đi mà không có về.
Kẻ này quen thuộc với Nghiêm trang nhưng không nhắm vào hắn mà chỉ đem Doãn Hoàn Từ đi.
Kẻ dám cướp người ngay dưới mắt hắn......
Nghiêm Thù Lân rời khỏi buổi tiệc, nhanh chóng đuổi kịp thích khách áo đen sắp khinh công rời đi.
Đối phương dùng kiếm, võ công không hề tầm thường, trên mặt đeo mặt nạ bằng đồng nên không thấy rõ mặt.
Mới nãy đấu tay đôi, hắn nhận ra chiêu kiếm của đối phương—— Kiếp trước Khương Nhược Châu đã dùng chiêu này để cướp Doãn Hoàn Từ khỏi tay hắn, đây là chiêu kiếm tổ truyền của Khương gia, chỉ một chiêu mà có hàng trăm kiểu biến hóa, lấy nhu thắng cương, xoay nhẹ cổ tay là có thể khiến đối phương hoa mắt.
Sao Khương Nhược Châu lại xuất hiện ở đây? Hắn vốn định nghiêng người chém đầu đối phương bằng loan đao nhưng bị ý nghĩ này làm phân tâm, chỉ chậm tay một chút đã cho kẻ áo đen kia cơ hội chạy thoát.
Hắn cau mày giắt đao bên hông rồi lập tức tháo cung tên đeo trên lưng xuống, giương cung nhắm ngay kẻ chạy trốn bắn ba mũi tên.
Mũi tên lóe sáng lao vút đi trong bóng đêm, rõ ràng bắn trúng nhưng khi người hầu đến chỉ nhặt được một chiếc áo đen bị bắn rách bươm và hai ba chiếc lông chim vương vãi trên cỏ, cứ như người kia đã biến mất trong không khí.
Chim? Nghiêm Thù Lân nhặt lên một chiếc lông chim màu xanh đen, sầm mặt nhìn dãy núi phía xa ẩn hiện trong màn đêm.
Mấy con mèo trên mái hiên kêu chói tai như tiếng trẻ con khóc, tiếng kêu liên tiếp khiến người ta rùng mình.
Chẳng lẽ Khương Nhược Châu cũng nhớ lại chuyện kiếp trước sao?
Đúng là âm hồn không tan mà.
124.
Một người đưa Doãn Hoàn Từ đi trước, một người ở lại chặn đường, ngăn cản thị nữ phá cửa xông vào.
Khay trái cây trong phòng tân hôn bị hất xuống đất, nến đỏ cũng bị chém gãy. Một thị nữ nằm gục cạnh giường cưới, cánh tay phải bị thích khách chém đứt nhưng không chảy máu.
Khi Nghiêm Thù Lân cầm cung tên trở lại thì nàng đã biến về người gỗ lạnh lẽo cứng rắn.
Nghiêm trang sừng sững giữa rừng sương mù, sau trang còn trồng một vườn dược thảo quý để luyện thuốc luyện độc. Mẫu thân mời về rất nhiều năng nhân dị sĩ để thiết lập trận pháp, tạo ra ảo ảnh, hắn là thiếu trang chủ nên từ nhỏ đã hiểu vu thuật, có thể thổi hồn vào người gỗ để các nàng nói chuyện và cử động như người sống.
Con mèo có bộ lông giống cọp kia đi sau lưng hắn.
Tử sĩ được phái ra ngoài tìm kiếm hành tung Doãn Hoàn Từ và Khương Nhược Châu trong rừng, quyết không thể giẫm lên vết xe đổ.
"Chỉ nhờ vào khinh công thì không thoát khỏi đây được đâu, trừ khi Khương Nhược Châu mọc cánh."
Mấy ngày nay thấy nhiều chim núi hơn bình thường, lẽ ra hắn phải chú ý mới đúng.
"Ngươi chiếm cơ thể này rồi cưỡng ép hòa tan ký ức hai kiếp vào một hồn phách, vậy Khương Nhược Châu thì sao?" Mèo hổ nhảy lên lan can, con ngươi màu vàng sậm nhìn hắn chằm chằm, "Nếu y biết ân oán kiếp trước thì sao lại để Doãn Hoàn Từ trộm khóa định tình chứ?"
Hai Khương Nhược Châu...... Không, không chỉ hai người mà con chim núi đậu trên cửa sổ kia cũng là phân thân của Khương Nhược Châu.
Bọn họ tranh đấu một kiếp, cuối cùng lưỡng bại câu thương.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến lúc Khương Nhược Châu cướp đi thi thể tàn tạ của Doãn Hoàn Từ, đứng trên vách núi nhìn hắn rồi nôn máu cười to, khuôn mặt tuấn tú bị sắt nung hủy hoại nhìn như ác quỷ Tu La.
"Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành." Khương Nhược Châu kề lưỡi kiếm sát cổ mình, rũ mắt nhìn hai gò má tái nhợt của thiếu niên trong ngực rồi cười nói, "Hoàn Từ, ta đền ngươi một mạng, kiếp này cùng xuống suối vàng, kiếp sau lại làm uyên ương trường sinh."