Chương : 25
Cô vừa bước vào cửa đã nghe thấy một tiếng “xoảng”…
Hiểu Nhi rụt cổ lại, ngước mắt lên thì thấy thùng rác dưới chân đã bị Phùng Dịch Phong đá lăn quay rồi. Cô hít một ngụm khí lạnh, lặng lẽ đóng cửa, tự giác đổi dép lê.
Còn anh thì đi thẳng đến quầy bar, rót một ly rượu vang rồi uống một hơi cạn sạch.
Thật ra, giây phút nhìn thấy anh, Hiểu Nhi đã khôi phục lại lý trí rồi.
Trên đường về, cô luôn nơm nớp lo sợ, cũng không ngừng suy nghĩ.
Bất kể quá khứ hay mối quan hệ thực sự của hai người như thế nào, dù sao cô cũng có tờ giấy đó rồi, cho dù cô vì tình cũ không quên, hay muốn cắt đứt nhanh chóng thì cô đã là vợ người ta, lại hát vì người đàn ông khác, còn bị chồng mình và bạn anh bắt gặp được, dường như hơi không ổn!
Nhưng trong giây phút đó, cô thật sự không nghĩ nhiều như thế!
Đến khi bình tĩnh lại, cô biết mình đã phạm vào điều tối kỵ rồi.
Do đó, trên đường về cô luôn ngoan ngoãn, bước vào cửa cũng cúi đầu ủ rũ nhận sai, còn chủ động đi lên trước lấy dép trong nhà giúp anh.
Cô ngơ ngác đứng đó, không dám thở mạnh, thấy anh uống xong hai ly rượu, dường như tâm trạng đã hơi dịu lại, cô mới nhỏ giọng nói:
“Tôi xin lỗi, hôm nay… là do tôi kích động đã làm anh mất mặt! Tôi sai rồi, anh mắng tôi, trừng phạt tôi thế nào cũng được, tôi sẽ không nói gì, sau này cũng không tái phạm nữa!”
Suy bụng ta ra bụng người, anh tức giân, cô có thể lý giải được vì sao, chỉ là anh đừng im lặng như thế. Rất đáng sợ!
Câu cuối cùng, cô xoắn xuýt bên miệng nửa ngày, nhưng không có can đảm nói ra.
Giờ cô phát tiết xong rồi, cả người đã nhẹ nhõm hơn, không biết lúc đó tại sao cô lại muốn đi lên đó hát một bài, đúng là mất hết mặt mũi mà.
Cảm giác này đã làm cô nhớ tới mình bị vứt bỏ trong lễ cưới ba năm trước, giây phút cô hứng chịu tất cả sự cười nhạo, những đau lòng tủi thân nghi ngờ không thể giải thích cũng không có chỗ để nói ra!
Lúc này, cô thật sự hối hận đến xanh ruột rồi. Đang yên lành, cô trúng gió gì chứ ?
Cô hiểu rõ đạo lý này, có lẽ cũng vì cô đã bỏ ra quá nhiều cho đoạn tình cảm này, ba năm thanh xuân, ba năm chờ đợi, quãng thời gian sáu năm, cuối cùng lại thua một cách vô cớ, cô vẫn không cam tâm ? Cô như dân cờ bạc hãm sâu vào ván bài, không làm chủ được mình!
Phùng Dịch Phong nhìn vào ánh mắt vẫn còn đọng nước của cô, đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia lạnh lẽo:
“Trừng phạt thế nào cũng được à?”
Hiểu Nhi không nghe ra hàm ý sâu xa trong câu nói của anh, gật đầu rất nghiêm túc, cô nghĩ bất kể anh phạt cô ngủ dưới đất hay bảo cô dọn nhà vệ sinh, cô đều chấp nhận, ai bảo cô làm sai chứ?
Phùng Dịch Phong thấy ánh mắt ngây thơ của cô thì biết cô đang nghĩ gì, anh lắc ly rượu vang trong tay, khẽ nhấp một hớp:
“Cô đi tắm sạch bụi bẩn trên người trước đi!”
Vì người đàn ông khác mà khóc lóc như con mèo trước mặt mọi người, cô đúng là làm anh mất mặt mà!
“Được! Tôi đi ngay đây!”
Trước đây, Phùng Dịch Phong bảo cô đi tắm, bất kể cô đã tắm hay chưa, phản ứng đầu tiên chính là ra sức từ chối biện minh cho mình, lần này cô không nghĩ ngợi đã chạy lên lầu, còn nghiêm túc kỳ sạch người mình một lượt, chỉ sợ sẽ để lại một chút mùi hương.
Khoảng thời gian đó, đủ để anh tắm mười lần!
Lúc ra ngoài, Hiểu Nhi vừa đi vừa ngửi, còn ngốc nghếch tiến lên phía trước, trực tiếp giơ cánh tay như ngó sen để lên mũi anh:
“Anh ngửi thử xem, hết mùi rồi đúng không?”
Cô chỉ tập trung hỏi anh, không hề chú ý đến người đàn ông mặc vest bên cạnh đã thay quần áo, ngay cả tóc cũng đang ướt!