Chương : 10
Sắc mặt Kỷ Nguyệt tại trong chớp nhoáng này cũng có chút trắng bệch.
Rất hiển nhiên, nàng không nghĩ tới gã Tạ Minh Thiều này lại đáng ghét như thế, tặng hoa thì cũng thôi, dù sao cũng không quá nhiều tiền, nhưng trân châu thì lại khác, loại Nam Châu mượt mà như thế này không biết gấp bao nhiêu năm lương bổng của phụ thân!
"Cái này..." Liêu thị cũng nhìn thấy, cầm lấy trân châu, "không phải đã tặng nhầm người chứ? không lý nào, cả một chuỗi trân châu." Chỉ cảm thấy phỏng tay, ai nha một tiếng, "Có khi nào là tang vật gì, là ai đem nhét vào trong nhà của chúng ta hay không? không được, không được, ta phải tranh thủ thời gian nói với lão gia!"
Bà lập tức kêu gã sai vặt đi truyền lời.
Kỷ Chương ngay lập tức liền chạy về nhà.
Liêu thị cũng gọi ba đứa con đến.
"Chàng nhìn thử trân châu này xem! Ta nghĩ tới nghĩ lui, không lẽ là có ai muốn hối lộ chàng? Nha môn gần đây có gặp chuyện gì không?"
Ông đang điều tra vụ án tham ô lương thực dành cho nạn dân gặp thiên tai, nhưng đều là bí mật tiến hành, chắc có lẽ không không ai biết đâu? Đấy là chưa nói, một vị quan tép riu như ông, thì làm gì có ai đến hối lộ chứ, đe dọathì còn nghe tạm được. Kỷ Chương nhìn thoáng qua Kỷ Đình Nguyên, chuyện này chỉ có bọn họ biết rõ, không có nói với Liêu thị.
"Có lẽ là đưa nhầm thôi. " Kỷ Đình Nguyên làm việc sảng khoái, "hiện tại consẽ đưa đến Thuận Thiên phủ ngay."
Trong lòng Kỷ Dao lộp bộp một tiếng, nếu chẳng may Thuận Thiên phủ cho điều tra, phát hiện trân châu này là do Tạ Minh Thiều mua, vậy có thể dẫn xuất ra mầm tai vạ gì hay không?
Nhưng để ở trong nhà cũng không được.
Chuyện đã phát triển đến bước này, Kỷ Nguyệt cũng biết không thể giấu giếm thêm nữa, liền đem chuyện đã xảy ra mấy ngày trước đây ở Tạ phủ chuyện nói ra.
Liêu thị kinh ngạc nói: "Ý của con là, là Tạ nhị công tử tặng con hay sao?"
"Có lẽ thế." Kỷ Nguyệt gục đầu xuống, "Ngày đó đúng lúc con và muội muộiđang ngắm hoa Đỗ Quyên, lúc ấy hắn có nói muốn tặng một chậu cho chúng con."
Liêu thị cau mày thật chặt, thầm nói Tạ nhị công tử này thật sự quá dở hơi rồi, cho dù có vừa ý Kỷ Nguyệt, cũng không nên không thông báo liền tặng đồ đến tận nhà người ta.
Kỷ Chương nghe xong cũng rất phản cảm đối với gã tên Tạ Minh Thiều kia: "Tên dê xồm này, hiện tại ta lập tức đem mấy thứ này trả lại cho Tạ gia, quákhông thể tưởng tượng nổi rồi, nếu hắn còn dám như vậy, ta tuyệt đối sẽkhông bỏ qua!"
"Đừng, phụ thân, " Kỷ Nguyệt ngăn cản, "Nếu chẳng may hắn chối bảokhông biết thì phải làm sao, cha sẽ như thế nào? Nếu bị người cố ý lợi dụng,không chừng còn nói chúng ta cố tình bám víu Tạ phủ..."
Nàng có một loại cảm giác, Tạ Minh Thiều không phải loại người dễ đối phó như thế, phụ thân với tính cách đi thẳng về thẳng, tới cửa nhà người ta ăn thiệt thòi là chắc chắn.
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Vẫn là Kỷ Đình Nguyên linh hoạt nhất: "Con có ý này, gã tên Tạ Minh Thiều kia là đệ đệ của Tạ đại nhân Tạ Minh Kha, hay là con đem trân châu này giao cho Tạ đại nhân, để cho hắn tự xử lý, đến lúc đó cho dù có hiểu lầm, cũng dễ dàng giải quyết. Bọn họ dù sao cũng là huynh đệ, dễ nói chuyện hơn, như vậy cũng không gây náo loạn lớn, cũng có thể nhắc nhở gã Tạ Minh Thiều kia."
"Tạ Minh Kha?" Kỷ Chương sững sờ, "Các ngươi biết nhau hay sao?"
"Quen nhau ở Trân Châu hồ, còn cùng nhau ăn cá nướng, con cảm thấy tính cách người này cũng không tệ, có lẽ sẽ đồng ý giúp việc này."
Liêu thị không biết việc này, cực kỳ kinh ngạc: "Tạ Minh Kha, là Đại công tử của Tạ phủ sao? Đình Nguyên, sao con không nhắc qua với mẹ!" Bà cũng tán thành, "Nếu như con thực sự quen biết, thì không gì có thể tốt hơn rồi, đại lão gia của Tạ gia là Lại Bộ Tả Thị Lang, vẫn là thanh quan, cách đối nhân xử thế của con ông ấy nhất định sẽ không kém."
Kỷ Dao thật sự muốn thở dài.
Tạ Minh Kha có thể không phải là người lương thiện gì, nhà của bọn họ càng bừa bãi lộn xộn hơn, nàng nói: "Con thấy là..."
"Thấy cái gì?" Kỷ Đình Nguyên liếc mắt nhìn nàng, "Hôm ấy muội cũng ở đó, " lại hỏi Kỷ Nguyệt, "Muội muội, muội nói xem, Tạ Minh Kha đấy cũng khôngtệ đúng không?"
Kỷ Nguyệt cắn cắn môi, hắn coi như chưa nói tới không tệ, nhưng nếu nhưthật sự có thể giúp đỡ giải quyết việc này, giữa bọn họ coi như là huề nhau: "Ca ca, vậy ca ca đi thử xem, cứ nói phần ân tình này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Ba người đều nói như vậy, Kỷ Dao cũng không có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể mặc cho Kỷ Đình Nguyên mang trân châu đến Tạ phủ.
Nghe được gã sai vặt bẩm báo, Tạ Minh Kha bảo cho Kỷ Đình Nguyên vào.
Nam nhân trẻ tuổi không chỉ là Trạng nguyên lang, cũng là thần tử rất được Hoàng Thượng yêu thích, thường xuyên đi theo bên người hoàng thượng, ghi chép lời nói và việc làm, nói một chút kinh sử, ngẫu nhiên có triều đình đạisự gì, Hoàng Thượng cũng bảo hắn nghĩ kế.
Đối mặt quan viên như vậy, Kỷ Đình Nguyên vẫn cung kính giống như gặp nhau lần trước tại trân châu hồ, nhưng liên quan đến muội muội, ngữ khí thủy chung vẫn có chút bất mãn.
"Tạ đại nhân, nếu như tại hạ đoán không nhầm, chuỗi Nam Châu này hẳn là thuộc về Nhị công tử, " Kỷ Đình Nguyên đưa Nam Châu lên, "Cũng không có thông báo, đã để lại tại cửa ra vào của nhà chúng tôi, ngoài chuỗi hạt châu còn có hơn mười chậu Đỗ quyên... Cũng may chuyện hôm nay không ai biết được, nếu như bị truyền ra bên ngoài thì dù là Tạ gia hay muội muội ta, cũngkhông có ích lợi gì. Lần này, tại hạ muốn nhờ Tạ đại nhân khuyên nhủ Nhị công tử giúp, đừng tiếp tục làm ra loại chuyện khác người như thế này."
Tạ Minh Kha cầm Nam Châu lên, đưa tay vuốt nhẹ.
"Sao ngươi có thể xác định đây là đồ vật của Nhị đệ."
"Mấy ngày trước đây Tạ đại tiểu thư mời hai vị muội muội của tại hạ đến phủ làm khách, lúc ấy gặp được Nhị công tử, Nhị công tử nói muốn tặng hoa Đỗ Quyên..."
Việc này Tạ Minh Kha đương nhiên biết rõ, nhưng vì sao Kỷ Đình Nguyên lại nghĩ đến tìm hắn?
Là vì ngày đó ăn cá của hắn, nên hắn liền cảm thấy mình thiếu nhân tình gì sao? Tạ Minh Kha tính tình quạnh quẽ, cũng không thích loại hành vi này, buông tay ra, hạt châu lăn xuống trên mặt bàn, phát ra thanh âm chói tai.
Kỷ Đình Nguyên thầm giật mình, cho rằng Tạ Minh Kha không muốn.
hắn khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy người nam nhân ngồi sau án thư kia với vẻ mặt khó lường.
Ngọn đèn lay động, gương mặt như ngọc của hắn, chiếu đến quang ảnh, biến thành một loại cao ngạo khó có thể thân cận.
Có lẽ mình là liều lĩnh, lỗ mãng một chút, Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm, dù sao chỉ là gặp mặt một lần, rồi lại tới yêu cầu Tạ Minh Kha đi quản đệ đệ của hắn, có lời đồn đại rằng, tình cảm của hai người bọn họ dường như cũng khôngđược hoà thuận... hắn đột nhiên có ý định lùi bước, có lẽ hôm nay mìnhkhông nên tới đấy, cứ coi như mình thưởng thức Tạ Minh Kha, nhưng đối phương cũng chưa hẳn như thế.
đang lúc Kỷ Đình Nguyên muốn cáo từ, lại nghe Tạ Minh Kha nói: "Việc này ta sẽ khuyên bảo Nhị đệ, nhưng lần tới cũng thỉnh lệnh muội chú ý một chút, phàm là nơi có Nhị đệ ta xuất hiện, nên tránh đi, hắn ta cũng không phải là người lương thiện gì."
hắn đồng ý!
Kỷ Đình Nguyên mừng rỡ: "Vậy làm phiền Tạ đại nhân."
Tạ Minh Kha A... một tiếng, không nói thêm gì.
Vốn Kỷ Đình Nguyên còn muốn nói thêm vài lời, nhưng loại thần thái đó của Tạ Minh Kha, rõ ràng là có ý định tiễn khách, dù sao da mặt hắn còn khôngcó dầy như thế nên vội vàng cáo từ rời đi.
Đợi đến lúc Kỷ Đình Nguyên rời đi, Tạ Minh Kha ngồi một lát, cầm lấy Nam Châu đi gặp Tạ Minh Thiều.
Tuy rằng cùng sống tại Tạ gia, nhưng đôi đường huynh đệ này cũng rất ít khi gặp mặt nhau, cho nên nghe nói hắn đến thăm, Tạ Minh Thiều có chút ngoài ý muốn, đứng dậy nghênh đón tận cửa: "Hôm nay ngọn gió nào thổi thế, đại ca?"
"Có chuyện tìm ngươi."
"A, vậy sao? Mời ngồi."
Tạ Minh Kha cũng không khách sáo, ngồi xuống.
"Vật này là của ngươi sao?"
Tạ Minh Thiều nhìn thấy Nam Châu, ngẩn người, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi: "Đại ca, từ đâu huynh có được? Đột nhiên tới đâynói như thế?"
"Ta với Kỷ gia có chút quen biết." Tạ Minh Kha thản nhiên nói, "Nếu như ngươi yêu thích Kỷ đại cô nương, có thể đến đó để cầu hôn, hà tất phải dùng loại biện pháp này? Người ta nhận được, cũng không biết xử trí như thế nào, nếu lỡ như họ đi báo quan, sợ điều tra ra thì mặt mũi mọi người đều rất khó coi, không báo quan, nhận, thẹn trong lòng."
Những lời nói kia như lướt qua tai Tạ Minh Thiều cũng không nghe chăm chú, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở bên Trân Châu hồ ngày đó.
Ngay lúc hắn nhìn thấy Kỷ Nguyệt, Tạ Minh Kha cũng có mặt tại Trân Châu hồ, chẳng lẽ đã sớm phát hiện mỹ nhân này rồi!
Đúng rồi, sao hắn lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ? hắn lành lạnh nở nụ cười: "Đây là chuyện giữa ta và Kỷ đại cô nương, huynh cũng đừng nhúng tay vào."
Tạ Minh Kha nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta muốn nhúng tay sao, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi. Kỷ đại nhân tuy rằng xuất thân không cao, nhưng phụ tử hai người đều là quan viên trong triều, nếu như ngươi gây ra hoạ gì, chưa chắc họ bỏ qua."
Nhưng chuyện này thì mắc mớ gì tới hắn?
nói thật, Tạ Minh Thiều vốn luôn xem thường Tạ Minh Kha, đứa con đượcmột gái lầu xanh sinh ra, hoàn toàn không xứng trở thành trưởng tử của Tạ gia, đều là đại bá cố chấp, cận kề cái chết nhưng vẫn muốn kết hôn, gây ra loại chê cười này!
hiện tại, còn ở trước mặt hắn làm ra dáng đại ca.
"Việc này tự ta có chừng mực, bất kể là cưới vợ nạp thiếp, ngươi cũng đừng có quan tâm." Tạ Minh Thiều khoát tay chặn lại, "Tiễn khách."
Chấp mê bất ngộ.
Tạ Minh Kha nâng chung trà lên uống một ngụm: "Ngươi đừng hối hận."
Tạ Minh Thiều sững sờ.
Tạ Minh Kha đã đứng dậy tời đi.
Chỉ là ngắn ngủn bốn chữ, nhưng không hiểu sao lại làm trong lòng Tạ Minh Thiều lạnh lẽo.
Người này, tuy rằng trên người có huyết mạch đê tiện, nhưng cho tới bây giờhắn vẫn luôn là người nói được thì làm được, hắn muốn đạt giải Nguyên, lập tức bắt được giải Nguyên, hắn muốn trúng Trạng Nguyên, lập tức bắt được giải trạng nguyên, hiện tại lại còn là sư phó giảng bài cho Thái Tử.. khôngphải hắn muốn làm chuyện bất lợi gì với mình đấy chứ?
Tạ Minh Thiều đột nhiên có chút lo lắng, vội vàng đi gặp Tạ Minh Thù.
Nàng ta cười to, có chút khinh thường: "Chẳng qua chỉ là một học sĩ thị giảng, ngươi sợ cái gì? Đấy là còn chưa kể, Thái Tử hiện nay lại không được thánh tâm, chờ sau này ta gả cho Tống Quân, Tạ Minh Kha hắn chết như thế nào còn không biết."
Trong lòng nàng ta, Thái Tử sớm muộn gì cũng sẽ bị phế, Tống Quân sau này mới là thái tử.
"Ta cũng không phải là sợ, nhưng Kỷ gia đúng là không biết điều, dám đến cầu Tạ Minh Kha!" Tạ Minh Thiều nghĩ thầm, hắn vừa tặng hoa, lại vừa tặng Nam Châu, cũng là một mảnh tâm ý, Kỷ Nguyệt kia chắc chắn đã đoán được rồi, nhưng cố tình lại từ chối không nhận, "Nàng không nghe lời nhe thế, ta đúng là không thể bỏ qua cho nàng."
hắn từ trước đến nay luôn hoành hành ngang ngược, lại tự phụ, ỷ vào gia thế, cô nương thua trên thân hắn cũng không ít.
"Ca ca yên tâm, chỉ cần huynh có thể giúp ta, ta đều có chủ ý." Tạ Minh Thù hứa hẹn.
Mưu toan xấu xa của muội muội từ trước đến nay nhiều, Tạ Minh Thiều cầm chặt tay của nàng ta: "Ta nghe nói Tống Quân qua hai ngày nữa sẽ từ Linh Châu trở về."
Hoàng Thượng năm trước phái hắn đến Linh Châu xử lý công việcở nơiđó, trong mắt người khác đều là đang giúp Tống Quân tích góp uy vọng, địa vị của Thái Tử tràn đầy nguy cơ.
"Đúng không?" Tạ Minh Thù cười thẹn thùng, "Ta đây phải trông chờ vào ca ca rồi."
Lại nói Kỷ Đình Nguyên trở lại Kỷ gia, báo cho biết Tạ Minh Kha nguyện ý giúp chuyện này, Liêu thị thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, nhưng ta phảiđi dặn dò những người gác cổng, lần sau nếu còn có người mang đồ đến tặng, nhất định phải ngăn cản, bằng không thì cứ ném ra đường, nhất quyếtkhông cho bày ở cửa ra vào?"
"Chắc có lẽ không có thêm lần nào nữa đâu." Nếu như Tạ Minh Kha đã đáp ứng, dựa vào năng lực của hắn, nhất định có thể giải quyết, Kỷ Đình Nguyên vẫn là rất tin tưởng hắn.
Chuyện này Kỷ Dao cũng cực kỳ ngoài ý muốn, vốn cho là ca ca sẽ bị người ta đóng cử cự tuyệt, không nghĩ tới, Tạ Minh Kha lại có thể đưa tay ra viện trợ, thật sự là quá kì quái.
Chẳng lẽ là bởi vì tỷ tỷ giúp hắn băng bó?
Vậy coi như còn có chút lương tâm!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương kế tiếp có cái nhân vật quan trọng xuất hiện, mọi người đoán là ai, đoán đúng có tiền lì xì a, hặc hặc ~
Rất hiển nhiên, nàng không nghĩ tới gã Tạ Minh Thiều này lại đáng ghét như thế, tặng hoa thì cũng thôi, dù sao cũng không quá nhiều tiền, nhưng trân châu thì lại khác, loại Nam Châu mượt mà như thế này không biết gấp bao nhiêu năm lương bổng của phụ thân!
"Cái này..." Liêu thị cũng nhìn thấy, cầm lấy trân châu, "không phải đã tặng nhầm người chứ? không lý nào, cả một chuỗi trân châu." Chỉ cảm thấy phỏng tay, ai nha một tiếng, "Có khi nào là tang vật gì, là ai đem nhét vào trong nhà của chúng ta hay không? không được, không được, ta phải tranh thủ thời gian nói với lão gia!"
Bà lập tức kêu gã sai vặt đi truyền lời.
Kỷ Chương ngay lập tức liền chạy về nhà.
Liêu thị cũng gọi ba đứa con đến.
"Chàng nhìn thử trân châu này xem! Ta nghĩ tới nghĩ lui, không lẽ là có ai muốn hối lộ chàng? Nha môn gần đây có gặp chuyện gì không?"
Ông đang điều tra vụ án tham ô lương thực dành cho nạn dân gặp thiên tai, nhưng đều là bí mật tiến hành, chắc có lẽ không không ai biết đâu? Đấy là chưa nói, một vị quan tép riu như ông, thì làm gì có ai đến hối lộ chứ, đe dọathì còn nghe tạm được. Kỷ Chương nhìn thoáng qua Kỷ Đình Nguyên, chuyện này chỉ có bọn họ biết rõ, không có nói với Liêu thị.
"Có lẽ là đưa nhầm thôi. " Kỷ Đình Nguyên làm việc sảng khoái, "hiện tại consẽ đưa đến Thuận Thiên phủ ngay."
Trong lòng Kỷ Dao lộp bộp một tiếng, nếu chẳng may Thuận Thiên phủ cho điều tra, phát hiện trân châu này là do Tạ Minh Thiều mua, vậy có thể dẫn xuất ra mầm tai vạ gì hay không?
Nhưng để ở trong nhà cũng không được.
Chuyện đã phát triển đến bước này, Kỷ Nguyệt cũng biết không thể giấu giếm thêm nữa, liền đem chuyện đã xảy ra mấy ngày trước đây ở Tạ phủ chuyện nói ra.
Liêu thị kinh ngạc nói: "Ý của con là, là Tạ nhị công tử tặng con hay sao?"
"Có lẽ thế." Kỷ Nguyệt gục đầu xuống, "Ngày đó đúng lúc con và muội muộiđang ngắm hoa Đỗ Quyên, lúc ấy hắn có nói muốn tặng một chậu cho chúng con."
Liêu thị cau mày thật chặt, thầm nói Tạ nhị công tử này thật sự quá dở hơi rồi, cho dù có vừa ý Kỷ Nguyệt, cũng không nên không thông báo liền tặng đồ đến tận nhà người ta.
Kỷ Chương nghe xong cũng rất phản cảm đối với gã tên Tạ Minh Thiều kia: "Tên dê xồm này, hiện tại ta lập tức đem mấy thứ này trả lại cho Tạ gia, quákhông thể tưởng tượng nổi rồi, nếu hắn còn dám như vậy, ta tuyệt đối sẽkhông bỏ qua!"
"Đừng, phụ thân, " Kỷ Nguyệt ngăn cản, "Nếu chẳng may hắn chối bảokhông biết thì phải làm sao, cha sẽ như thế nào? Nếu bị người cố ý lợi dụng,không chừng còn nói chúng ta cố tình bám víu Tạ phủ..."
Nàng có một loại cảm giác, Tạ Minh Thiều không phải loại người dễ đối phó như thế, phụ thân với tính cách đi thẳng về thẳng, tới cửa nhà người ta ăn thiệt thòi là chắc chắn.
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Vẫn là Kỷ Đình Nguyên linh hoạt nhất: "Con có ý này, gã tên Tạ Minh Thiều kia là đệ đệ của Tạ đại nhân Tạ Minh Kha, hay là con đem trân châu này giao cho Tạ đại nhân, để cho hắn tự xử lý, đến lúc đó cho dù có hiểu lầm, cũng dễ dàng giải quyết. Bọn họ dù sao cũng là huynh đệ, dễ nói chuyện hơn, như vậy cũng không gây náo loạn lớn, cũng có thể nhắc nhở gã Tạ Minh Thiều kia."
"Tạ Minh Kha?" Kỷ Chương sững sờ, "Các ngươi biết nhau hay sao?"
"Quen nhau ở Trân Châu hồ, còn cùng nhau ăn cá nướng, con cảm thấy tính cách người này cũng không tệ, có lẽ sẽ đồng ý giúp việc này."
Liêu thị không biết việc này, cực kỳ kinh ngạc: "Tạ Minh Kha, là Đại công tử của Tạ phủ sao? Đình Nguyên, sao con không nhắc qua với mẹ!" Bà cũng tán thành, "Nếu như con thực sự quen biết, thì không gì có thể tốt hơn rồi, đại lão gia của Tạ gia là Lại Bộ Tả Thị Lang, vẫn là thanh quan, cách đối nhân xử thế của con ông ấy nhất định sẽ không kém."
Kỷ Dao thật sự muốn thở dài.
Tạ Minh Kha có thể không phải là người lương thiện gì, nhà của bọn họ càng bừa bãi lộn xộn hơn, nàng nói: "Con thấy là..."
"Thấy cái gì?" Kỷ Đình Nguyên liếc mắt nhìn nàng, "Hôm ấy muội cũng ở đó, " lại hỏi Kỷ Nguyệt, "Muội muội, muội nói xem, Tạ Minh Kha đấy cũng khôngtệ đúng không?"
Kỷ Nguyệt cắn cắn môi, hắn coi như chưa nói tới không tệ, nhưng nếu nhưthật sự có thể giúp đỡ giải quyết việc này, giữa bọn họ coi như là huề nhau: "Ca ca, vậy ca ca đi thử xem, cứ nói phần ân tình này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Ba người đều nói như vậy, Kỷ Dao cũng không có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể mặc cho Kỷ Đình Nguyên mang trân châu đến Tạ phủ.
Nghe được gã sai vặt bẩm báo, Tạ Minh Kha bảo cho Kỷ Đình Nguyên vào.
Nam nhân trẻ tuổi không chỉ là Trạng nguyên lang, cũng là thần tử rất được Hoàng Thượng yêu thích, thường xuyên đi theo bên người hoàng thượng, ghi chép lời nói và việc làm, nói một chút kinh sử, ngẫu nhiên có triều đình đạisự gì, Hoàng Thượng cũng bảo hắn nghĩ kế.
Đối mặt quan viên như vậy, Kỷ Đình Nguyên vẫn cung kính giống như gặp nhau lần trước tại trân châu hồ, nhưng liên quan đến muội muội, ngữ khí thủy chung vẫn có chút bất mãn.
"Tạ đại nhân, nếu như tại hạ đoán không nhầm, chuỗi Nam Châu này hẳn là thuộc về Nhị công tử, " Kỷ Đình Nguyên đưa Nam Châu lên, "Cũng không có thông báo, đã để lại tại cửa ra vào của nhà chúng tôi, ngoài chuỗi hạt châu còn có hơn mười chậu Đỗ quyên... Cũng may chuyện hôm nay không ai biết được, nếu như bị truyền ra bên ngoài thì dù là Tạ gia hay muội muội ta, cũngkhông có ích lợi gì. Lần này, tại hạ muốn nhờ Tạ đại nhân khuyên nhủ Nhị công tử giúp, đừng tiếp tục làm ra loại chuyện khác người như thế này."
Tạ Minh Kha cầm Nam Châu lên, đưa tay vuốt nhẹ.
"Sao ngươi có thể xác định đây là đồ vật của Nhị đệ."
"Mấy ngày trước đây Tạ đại tiểu thư mời hai vị muội muội của tại hạ đến phủ làm khách, lúc ấy gặp được Nhị công tử, Nhị công tử nói muốn tặng hoa Đỗ Quyên..."
Việc này Tạ Minh Kha đương nhiên biết rõ, nhưng vì sao Kỷ Đình Nguyên lại nghĩ đến tìm hắn?
Là vì ngày đó ăn cá của hắn, nên hắn liền cảm thấy mình thiếu nhân tình gì sao? Tạ Minh Kha tính tình quạnh quẽ, cũng không thích loại hành vi này, buông tay ra, hạt châu lăn xuống trên mặt bàn, phát ra thanh âm chói tai.
Kỷ Đình Nguyên thầm giật mình, cho rằng Tạ Minh Kha không muốn.
hắn khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy người nam nhân ngồi sau án thư kia với vẻ mặt khó lường.
Ngọn đèn lay động, gương mặt như ngọc của hắn, chiếu đến quang ảnh, biến thành một loại cao ngạo khó có thể thân cận.
Có lẽ mình là liều lĩnh, lỗ mãng một chút, Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm, dù sao chỉ là gặp mặt một lần, rồi lại tới yêu cầu Tạ Minh Kha đi quản đệ đệ của hắn, có lời đồn đại rằng, tình cảm của hai người bọn họ dường như cũng khôngđược hoà thuận... hắn đột nhiên có ý định lùi bước, có lẽ hôm nay mìnhkhông nên tới đấy, cứ coi như mình thưởng thức Tạ Minh Kha, nhưng đối phương cũng chưa hẳn như thế.
đang lúc Kỷ Đình Nguyên muốn cáo từ, lại nghe Tạ Minh Kha nói: "Việc này ta sẽ khuyên bảo Nhị đệ, nhưng lần tới cũng thỉnh lệnh muội chú ý một chút, phàm là nơi có Nhị đệ ta xuất hiện, nên tránh đi, hắn ta cũng không phải là người lương thiện gì."
hắn đồng ý!
Kỷ Đình Nguyên mừng rỡ: "Vậy làm phiền Tạ đại nhân."
Tạ Minh Kha A... một tiếng, không nói thêm gì.
Vốn Kỷ Đình Nguyên còn muốn nói thêm vài lời, nhưng loại thần thái đó của Tạ Minh Kha, rõ ràng là có ý định tiễn khách, dù sao da mặt hắn còn khôngcó dầy như thế nên vội vàng cáo từ rời đi.
Đợi đến lúc Kỷ Đình Nguyên rời đi, Tạ Minh Kha ngồi một lát, cầm lấy Nam Châu đi gặp Tạ Minh Thiều.
Tuy rằng cùng sống tại Tạ gia, nhưng đôi đường huynh đệ này cũng rất ít khi gặp mặt nhau, cho nên nghe nói hắn đến thăm, Tạ Minh Thiều có chút ngoài ý muốn, đứng dậy nghênh đón tận cửa: "Hôm nay ngọn gió nào thổi thế, đại ca?"
"Có chuyện tìm ngươi."
"A, vậy sao? Mời ngồi."
Tạ Minh Kha cũng không khách sáo, ngồi xuống.
"Vật này là của ngươi sao?"
Tạ Minh Thiều nhìn thấy Nam Châu, ngẩn người, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi: "Đại ca, từ đâu huynh có được? Đột nhiên tới đâynói như thế?"
"Ta với Kỷ gia có chút quen biết." Tạ Minh Kha thản nhiên nói, "Nếu như ngươi yêu thích Kỷ đại cô nương, có thể đến đó để cầu hôn, hà tất phải dùng loại biện pháp này? Người ta nhận được, cũng không biết xử trí như thế nào, nếu lỡ như họ đi báo quan, sợ điều tra ra thì mặt mũi mọi người đều rất khó coi, không báo quan, nhận, thẹn trong lòng."
Những lời nói kia như lướt qua tai Tạ Minh Thiều cũng không nghe chăm chú, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở bên Trân Châu hồ ngày đó.
Ngay lúc hắn nhìn thấy Kỷ Nguyệt, Tạ Minh Kha cũng có mặt tại Trân Châu hồ, chẳng lẽ đã sớm phát hiện mỹ nhân này rồi!
Đúng rồi, sao hắn lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ? hắn lành lạnh nở nụ cười: "Đây là chuyện giữa ta và Kỷ đại cô nương, huynh cũng đừng nhúng tay vào."
Tạ Minh Kha nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta muốn nhúng tay sao, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi. Kỷ đại nhân tuy rằng xuất thân không cao, nhưng phụ tử hai người đều là quan viên trong triều, nếu như ngươi gây ra hoạ gì, chưa chắc họ bỏ qua."
Nhưng chuyện này thì mắc mớ gì tới hắn?
nói thật, Tạ Minh Thiều vốn luôn xem thường Tạ Minh Kha, đứa con đượcmột gái lầu xanh sinh ra, hoàn toàn không xứng trở thành trưởng tử của Tạ gia, đều là đại bá cố chấp, cận kề cái chết nhưng vẫn muốn kết hôn, gây ra loại chê cười này!
hiện tại, còn ở trước mặt hắn làm ra dáng đại ca.
"Việc này tự ta có chừng mực, bất kể là cưới vợ nạp thiếp, ngươi cũng đừng có quan tâm." Tạ Minh Thiều khoát tay chặn lại, "Tiễn khách."
Chấp mê bất ngộ.
Tạ Minh Kha nâng chung trà lên uống một ngụm: "Ngươi đừng hối hận."
Tạ Minh Thiều sững sờ.
Tạ Minh Kha đã đứng dậy tời đi.
Chỉ là ngắn ngủn bốn chữ, nhưng không hiểu sao lại làm trong lòng Tạ Minh Thiều lạnh lẽo.
Người này, tuy rằng trên người có huyết mạch đê tiện, nhưng cho tới bây giờhắn vẫn luôn là người nói được thì làm được, hắn muốn đạt giải Nguyên, lập tức bắt được giải Nguyên, hắn muốn trúng Trạng Nguyên, lập tức bắt được giải trạng nguyên, hiện tại lại còn là sư phó giảng bài cho Thái Tử.. khôngphải hắn muốn làm chuyện bất lợi gì với mình đấy chứ?
Tạ Minh Thiều đột nhiên có chút lo lắng, vội vàng đi gặp Tạ Minh Thù.
Nàng ta cười to, có chút khinh thường: "Chẳng qua chỉ là một học sĩ thị giảng, ngươi sợ cái gì? Đấy là còn chưa kể, Thái Tử hiện nay lại không được thánh tâm, chờ sau này ta gả cho Tống Quân, Tạ Minh Kha hắn chết như thế nào còn không biết."
Trong lòng nàng ta, Thái Tử sớm muộn gì cũng sẽ bị phế, Tống Quân sau này mới là thái tử.
"Ta cũng không phải là sợ, nhưng Kỷ gia đúng là không biết điều, dám đến cầu Tạ Minh Kha!" Tạ Minh Thiều nghĩ thầm, hắn vừa tặng hoa, lại vừa tặng Nam Châu, cũng là một mảnh tâm ý, Kỷ Nguyệt kia chắc chắn đã đoán được rồi, nhưng cố tình lại từ chối không nhận, "Nàng không nghe lời nhe thế, ta đúng là không thể bỏ qua cho nàng."
hắn từ trước đến nay luôn hoành hành ngang ngược, lại tự phụ, ỷ vào gia thế, cô nương thua trên thân hắn cũng không ít.
"Ca ca yên tâm, chỉ cần huynh có thể giúp ta, ta đều có chủ ý." Tạ Minh Thù hứa hẹn.
Mưu toan xấu xa của muội muội từ trước đến nay nhiều, Tạ Minh Thiều cầm chặt tay của nàng ta: "Ta nghe nói Tống Quân qua hai ngày nữa sẽ từ Linh Châu trở về."
Hoàng Thượng năm trước phái hắn đến Linh Châu xử lý công việcở nơiđó, trong mắt người khác đều là đang giúp Tống Quân tích góp uy vọng, địa vị của Thái Tử tràn đầy nguy cơ.
"Đúng không?" Tạ Minh Thù cười thẹn thùng, "Ta đây phải trông chờ vào ca ca rồi."
Lại nói Kỷ Đình Nguyên trở lại Kỷ gia, báo cho biết Tạ Minh Kha nguyện ý giúp chuyện này, Liêu thị thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, nhưng ta phảiđi dặn dò những người gác cổng, lần sau nếu còn có người mang đồ đến tặng, nhất định phải ngăn cản, bằng không thì cứ ném ra đường, nhất quyếtkhông cho bày ở cửa ra vào?"
"Chắc có lẽ không có thêm lần nào nữa đâu." Nếu như Tạ Minh Kha đã đáp ứng, dựa vào năng lực của hắn, nhất định có thể giải quyết, Kỷ Đình Nguyên vẫn là rất tin tưởng hắn.
Chuyện này Kỷ Dao cũng cực kỳ ngoài ý muốn, vốn cho là ca ca sẽ bị người ta đóng cử cự tuyệt, không nghĩ tới, Tạ Minh Kha lại có thể đưa tay ra viện trợ, thật sự là quá kì quái.
Chẳng lẽ là bởi vì tỷ tỷ giúp hắn băng bó?
Vậy coi như còn có chút lương tâm!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương kế tiếp có cái nhân vật quan trọng xuất hiện, mọi người đoán là ai, đoán đúng có tiền lì xì a, hặc hặc ~