Chương 167: Xung quanh
Bởi vì nước lẩu rất thơm ngon, nước chấm thuần hương, đồ ăn kèm rất nhiều, thịt dê không có mùi gây, lại thêm tiểu hỏa kế phục vụ chu đáo nhiệt tình động tác nhanh nhẹn, nhiệt huyết chu đáo, trong tiệm lẩu Nồi Đồng, khách nhân ngồi kín cả sảnh đường.
Chu Thanh vừa xuống xe ngựa, đã thấy Triệu Đại Thành chào hỏi một vị bằng hữu là lượt của hắn.
"Hôm qua không phải là ngươi đã ăn rồi à? Sao hôm nay lại đến nữa? Nhà ngươi cắt cơm của ngươi hay sao mà mỗi ngày đều chạy tới nơi này? Cũng vì loại người như ngươi, ta mới tới nhiều lần mà không có chỗ ngồi đấy! Ngươi có biết cái gì gọi là có chừng có mực hay không, để cho người khác ăn với chứ hả!" Triệu Đại Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Bằng hữu kia một mặt đắc ý lại làm bộ phong khinh vân đạm cười cười.
"Này, ta đây không phải là vì nhớ thương cố sự ngày hôm qua hay sao, hắn mới kể được một nửa, ta trở về trong lòng liền khó chịu, hôm nay phải đến nghe cho xong a! Nghe xong cố sự, lại không thể không ăn một nồi lẩu để tiêu hóa kiến thức được!"
Được xem là một trong số chủ tiệm, Chu Thanh nghe đến đây, trên mặt liền lộ ra nụ cười hài lòng. Truyện do thành phần trí thức toàn huyện cống hiến, thì trình độ chắc chắn là không tầm thường a! Nhìn cái tên thèm ăn này mà xem! Nhìn khát vọng hóng chuyện của hắn kìa!
Thấy khách nhân ngồi chật cả sảnh đường rộn rộn ràng ràng, nhốn nháo hò hét, Chu Thanh dường như nghe thấy bên tai vang lên tiếng tiền đồng đinh đinh đang đang a.
Người kia ngừng nói, vỗ vỗ vai Triệu Đại Thành.
"Bây giờ ngươi lấy số, chờ xếp tới ngươi đoán chừng cũng phải một canh giờ, nếu không thì, hôm nay ngươi mời khách, ta sẽ cho ngươi ngồi cùng bàn với ta!"
Bộ dáng rất giống như Triệu Đại Thành chiếm tiện nghi khổng lồ của hắn. Nếu không phải là huynh đệ tình thâm, hắn mới không chịu như thế đâu!
Triệu Đại Thành ưỡn ngực lên, nâng cằm, đắc ý lại khinh miệt trở nở nụ cười với hắn.
"Thân phận của lão tử là gì? Cần phải xếp hàng lấy số sao? Đây là cửa hàng của Sơn ca ta đấy!"
Nói xong, quay đầu yếu ớt nở nụ cười với Chu Thanh, thấp giọng hỏi: "Đại điệt nữ, chúng ta không cần lấy số xếp hàng đúng không?"
Chu Thanh cười lắc đầu: "Không cần."
Triệu Đại Thành lập tức quay đầu, ngang tàn nói: "Đây chính là đặc quyền làm cho ngươi ghen ghét hâm mộ lại không có được a! Mua ha ha!"
Nói xong, giống như một con ngỗng vừa đánh thắng trận chiến, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang tiến vào cửa hàng.
Chu Thanh..
Chu Bình đứng ở một bên, nhìn bóng lưng Triệu Đại Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Ai! Nam nhân! Đã qua cái tuổi cố tình gây sự rồi, thế mà vẫn còn trẻ trâu như thế. Dưới gầm trời này, quả nhiên chỉ có ta và đại sư huynh của ta là không giống bình thường a!"
Khóe mắt Chu Thanh khé giật mấy cái, câm nín nhìn Chu Bình.
Chu Bình lại thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn Chu Thanh, ánh mắt đen nhánh trong trẻo.
"Đại tỷ, nhanh đi thôi, ta sắp chết đói rồi!"
Chu Thanh..
Lúc xây dựng, tiệm lẩu Nồi Đồng liền chuẩn bị một gian phòng chuyên dụng, giữ lại cho chủ cửa hàng. Mang theo Triệu Đại Thành, Chu Thanh đi thẳng đến gian phòng kia. Rất nhanh đã có tiểu nhị bưng tới một nồi lẩu lớn đang sôi sùng sục.
Triệu Đại Thành hít một hơi thật mạnh, lại vô cùng hưởng thụ chậm rãi thở ra một hơi.
"Nồi lẩu này, có ăn hàng ngày cũng không chán a! Đại điệt nữ, sao mấy tên tiểu nhị nhà cháu đều điên cuồng hăng hái như đánh máu gà thế?"
Chu Thanh mím môi nở nụ cười.
"Bọn họ muốn được nhận tiền thưởng cuối năm, không chỉ làm việc cho chúng ta, cũng là kiếm sống cho chính họ, tự nhiên sẽ ra sức thôi."
"Cuối năm còn được chia tiền thưởng?" Triệu Đại Thành nhúng một đũa thịt dê vào nồi, có chút không hiểu nhìn về phía Chu Thanh.
"Tất cả tiểu hỏa kế trong tiệm đều sẽ được chia một phần tiền lãi vào cuối năm, cuối năm còn bình chọn ra một người ưu tú nhất, ngoài số số tiền định mức, còn lấy được thêm tiền thưởng, vì thế bọn họ liền rất nhiệt tình."
Không phải đã có câu, một ngàn lời khẩu hiệu cũng không bằng một tờ tiền mặt sao?
Triệu Đại Thành bỏ miếng thịt dê vào miệng, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tiếp đó lại giơ ngón tay cái với Chu Thanh.
"Ăn ngon!"
Chu Thanh..
Mấy miếng thịt dê vào trong bụng, Triệu Đại Thành mới cười ha hả nói: "Đại điệt nữ, chuyện hợp tác của chúng ta, Triệu thẩm của cháu có ý tứ là, hai nhà chúng ta chia đều chi phí, mỗi bên một nữa, lũng đoạn toàn bộ thêu phẩm của huyện Thanh Hà, từ thợ may đến vải vóc gấm lụa, đều làm."
Chu Thanh biết hàm ý trong lời nói của Triệu Đại Thành.
"Triệu thúc, muốn lũng đoạn thêu phẩm, không hề dễ dàng, không nói những cái khác, phường thêu Vân Khinh kia đã làm ăn lâu năm, chỉ riêng thêu phẩm, nhà hắn đã độc chiếm vị trí đứng đầu ở huyện Thanh Hà này rồi."
"Trước đó không dám nghĩ, nhưng bây giờ, không phải còn có Sơn ca của ta sao! Chữ của Sơn ca, phóng mắt tìm khắp cả huyện Thanh Hà, có ai hơn được. Thanh danh của Sơn ca, phóng mắt tìm khắp cả huyện Thanh Hà, có ai hơn được. Vận khí của Sơn ca, phóng mắt tìm khắp huyện Thanh Hà, có ai hơn được!"
Nhắc đến Chu Hoài Sơn, vẻ mặt Triệu Đại Thành cực kì kiêu ngạo, giống như hắn vừa tự khen mình vậy. Chu Hoài Sơn chính là niềm tự hào của hắn a.
Chu Thanh mím môi nở nụ cười. Lời này của Triệu Đại Thành cũng không phải giả.
Chữ của Chu Hoài Sơn.. Độc thành một bộ, bá khí hào phóng.
Danh tiếng của Chu Hoài Sơn.. Một anh nông dân xoay người thành viện trưởng thư viện, bị người ta vu cáo vào tù vẫn kiên trì đọc sách không ngừng. Từ Phong lại tiết lộ tin tức, tác giả của bài thơ làm điên đảo giới văn nhân một thời kia chính là Chu Hoài Sơn.
Còn vận khí của Chu Hoài Sơn.. Ngay cả Học Chính còn vô cùng thân thiết với hắn, đây không phải vận khí tốt thì là cái gì!
"Triệu thúc có tính toán gì?"
Triệu Đại Thành gác đũa lên bát, cười ha ha đầy vẻ gian thương.
"Chúng ta mở một cửa tiệm, trong tiệm này chỉ bán duy nhất thêu phẩm, đều có liên quan đến Sơn ca."
Chu Thanh.. Chẳng lẽ đây chính là ngôi sao trong truyền thuyết? Chỉ chuyên cung cấp những món đồ có giới hạn liên quan đến Chu Hoài Sơn?
"Tiệm này, có át chủ bài là nam trang, tất cả gấm lụa, vải vóc, chữ, đều là do Sơn ca của ta đích tay chắp bút cung cấp bản mẫu."
Chu Thanh sờ sờ cằm gật đầu: "Cũng có thể."
Hiện tại danh tiếng của Chu Hoài Sơn đang lên cao, dùng cách này thật sự là có thể kiếm ra bạc a. Hơn nữa sinh ý nhà Triệu Đại Thành luôn hồng hồng hỏa hỏa, vô cùng phát đạt. Hiện tại có thể đưa ra phương án này, có thể thấy được là đã suy tính rất cặn kẽ.
Suy nghĩ vừa chuyển, Chu Thanh liền cười nói với Triệu Đại Thành: "Được, ta sẽ nói chuyện với cha ta, bản mẫu không có vấn đề, còn chuyện cửa hàng.."
Triệu Đại Thành khoát tay chặn lại.
"Chuyện cửa hàng thì dễ nói, chúng ta đã có sẵn cửa hàng, vừa vặn nằm ngay sát nhà in của đại ca ta. Nhà in bên cạnh bán chữ do Sơn ca viết, chúng ta bán vải thêu mẫu chữ của Sơn ca, là quá hợp lý rồi. Đại điệt nữ nếu cháu cảm thấy không có vấn đề gì, thì ngày mai chúng ta liền có thể mở cửa hàng."
Chu Thanh cười nói: "Đương nhiên là không có vấn đề, Triệu thúc Triệu thẩm kinh thương nhiều năm như vậy, nhất định là an bài vô cùng tốt."
Dừng một chút, Chu Thanh vuốt nhẹ chén trà trong tay, lại nói: "Còn muốn thỉnh giáo Triệu thúc một vấn đề, tiệm này của chúng ta một khi mở ra, vậy cấp bậc vải áo trong tiệm có phân chia rõ ràng không?"
"Tất nhiên là rõ ràng, dù sao khách hàng của chúng ta cũng là dân chúng của toàn huyện Thanh Hà, từ quan lại quyền quý, cho tới bách tính cùng khổ, đều có thể vào mua."
Trong đầu Chu Thanh lập tức vạch ta một sách lược marketing sản phẩm. Nếu muốn bán hàng ở huyện Thanh Hà, marketing bình thường liền có thể. Nhưng nếu như muốn mở rộng kinh doanh ra ngoài huyện thành này, muốn khếch trương danh tiếng của cửa tiệm..
Tính toán xong xuôi, Chu Thanh tận lực biểu đạt ý tưởng của mình cho Triệu Đại Thành nghe. Nhưng không kịp chờ Chu Thanh mở miệng đến ba câu, Triệu Đại Thành đã vung tay lên ngắt lời Chu Thanh.
Chu Thanh vừa xuống xe ngựa, đã thấy Triệu Đại Thành chào hỏi một vị bằng hữu là lượt của hắn.
"Hôm qua không phải là ngươi đã ăn rồi à? Sao hôm nay lại đến nữa? Nhà ngươi cắt cơm của ngươi hay sao mà mỗi ngày đều chạy tới nơi này? Cũng vì loại người như ngươi, ta mới tới nhiều lần mà không có chỗ ngồi đấy! Ngươi có biết cái gì gọi là có chừng có mực hay không, để cho người khác ăn với chứ hả!" Triệu Đại Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Bằng hữu kia một mặt đắc ý lại làm bộ phong khinh vân đạm cười cười.
"Này, ta đây không phải là vì nhớ thương cố sự ngày hôm qua hay sao, hắn mới kể được một nửa, ta trở về trong lòng liền khó chịu, hôm nay phải đến nghe cho xong a! Nghe xong cố sự, lại không thể không ăn một nồi lẩu để tiêu hóa kiến thức được!"
Được xem là một trong số chủ tiệm, Chu Thanh nghe đến đây, trên mặt liền lộ ra nụ cười hài lòng. Truyện do thành phần trí thức toàn huyện cống hiến, thì trình độ chắc chắn là không tầm thường a! Nhìn cái tên thèm ăn này mà xem! Nhìn khát vọng hóng chuyện của hắn kìa!
Thấy khách nhân ngồi chật cả sảnh đường rộn rộn ràng ràng, nhốn nháo hò hét, Chu Thanh dường như nghe thấy bên tai vang lên tiếng tiền đồng đinh đinh đang đang a.
Người kia ngừng nói, vỗ vỗ vai Triệu Đại Thành.
"Bây giờ ngươi lấy số, chờ xếp tới ngươi đoán chừng cũng phải một canh giờ, nếu không thì, hôm nay ngươi mời khách, ta sẽ cho ngươi ngồi cùng bàn với ta!"
Bộ dáng rất giống như Triệu Đại Thành chiếm tiện nghi khổng lồ của hắn. Nếu không phải là huynh đệ tình thâm, hắn mới không chịu như thế đâu!
Triệu Đại Thành ưỡn ngực lên, nâng cằm, đắc ý lại khinh miệt trở nở nụ cười với hắn.
"Thân phận của lão tử là gì? Cần phải xếp hàng lấy số sao? Đây là cửa hàng của Sơn ca ta đấy!"
Nói xong, quay đầu yếu ớt nở nụ cười với Chu Thanh, thấp giọng hỏi: "Đại điệt nữ, chúng ta không cần lấy số xếp hàng đúng không?"
Chu Thanh cười lắc đầu: "Không cần."
Triệu Đại Thành lập tức quay đầu, ngang tàn nói: "Đây chính là đặc quyền làm cho ngươi ghen ghét hâm mộ lại không có được a! Mua ha ha!"
Nói xong, giống như một con ngỗng vừa đánh thắng trận chiến, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang tiến vào cửa hàng.
Chu Thanh..
Chu Bình đứng ở một bên, nhìn bóng lưng Triệu Đại Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Ai! Nam nhân! Đã qua cái tuổi cố tình gây sự rồi, thế mà vẫn còn trẻ trâu như thế. Dưới gầm trời này, quả nhiên chỉ có ta và đại sư huynh của ta là không giống bình thường a!"
Khóe mắt Chu Thanh khé giật mấy cái, câm nín nhìn Chu Bình.
Chu Bình lại thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn Chu Thanh, ánh mắt đen nhánh trong trẻo.
"Đại tỷ, nhanh đi thôi, ta sắp chết đói rồi!"
Chu Thanh..
Lúc xây dựng, tiệm lẩu Nồi Đồng liền chuẩn bị một gian phòng chuyên dụng, giữ lại cho chủ cửa hàng. Mang theo Triệu Đại Thành, Chu Thanh đi thẳng đến gian phòng kia. Rất nhanh đã có tiểu nhị bưng tới một nồi lẩu lớn đang sôi sùng sục.
Triệu Đại Thành hít một hơi thật mạnh, lại vô cùng hưởng thụ chậm rãi thở ra một hơi.
"Nồi lẩu này, có ăn hàng ngày cũng không chán a! Đại điệt nữ, sao mấy tên tiểu nhị nhà cháu đều điên cuồng hăng hái như đánh máu gà thế?"
Chu Thanh mím môi nở nụ cười.
"Bọn họ muốn được nhận tiền thưởng cuối năm, không chỉ làm việc cho chúng ta, cũng là kiếm sống cho chính họ, tự nhiên sẽ ra sức thôi."
"Cuối năm còn được chia tiền thưởng?" Triệu Đại Thành nhúng một đũa thịt dê vào nồi, có chút không hiểu nhìn về phía Chu Thanh.
"Tất cả tiểu hỏa kế trong tiệm đều sẽ được chia một phần tiền lãi vào cuối năm, cuối năm còn bình chọn ra một người ưu tú nhất, ngoài số số tiền định mức, còn lấy được thêm tiền thưởng, vì thế bọn họ liền rất nhiệt tình."
Không phải đã có câu, một ngàn lời khẩu hiệu cũng không bằng một tờ tiền mặt sao?
Triệu Đại Thành bỏ miếng thịt dê vào miệng, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tiếp đó lại giơ ngón tay cái với Chu Thanh.
"Ăn ngon!"
Chu Thanh..
Mấy miếng thịt dê vào trong bụng, Triệu Đại Thành mới cười ha hả nói: "Đại điệt nữ, chuyện hợp tác của chúng ta, Triệu thẩm của cháu có ý tứ là, hai nhà chúng ta chia đều chi phí, mỗi bên một nữa, lũng đoạn toàn bộ thêu phẩm của huyện Thanh Hà, từ thợ may đến vải vóc gấm lụa, đều làm."
Chu Thanh biết hàm ý trong lời nói của Triệu Đại Thành.
"Triệu thúc, muốn lũng đoạn thêu phẩm, không hề dễ dàng, không nói những cái khác, phường thêu Vân Khinh kia đã làm ăn lâu năm, chỉ riêng thêu phẩm, nhà hắn đã độc chiếm vị trí đứng đầu ở huyện Thanh Hà này rồi."
"Trước đó không dám nghĩ, nhưng bây giờ, không phải còn có Sơn ca của ta sao! Chữ của Sơn ca, phóng mắt tìm khắp cả huyện Thanh Hà, có ai hơn được. Thanh danh của Sơn ca, phóng mắt tìm khắp cả huyện Thanh Hà, có ai hơn được. Vận khí của Sơn ca, phóng mắt tìm khắp huyện Thanh Hà, có ai hơn được!"
Nhắc đến Chu Hoài Sơn, vẻ mặt Triệu Đại Thành cực kì kiêu ngạo, giống như hắn vừa tự khen mình vậy. Chu Hoài Sơn chính là niềm tự hào của hắn a.
Chu Thanh mím môi nở nụ cười. Lời này của Triệu Đại Thành cũng không phải giả.
Chữ của Chu Hoài Sơn.. Độc thành một bộ, bá khí hào phóng.
Danh tiếng của Chu Hoài Sơn.. Một anh nông dân xoay người thành viện trưởng thư viện, bị người ta vu cáo vào tù vẫn kiên trì đọc sách không ngừng. Từ Phong lại tiết lộ tin tức, tác giả của bài thơ làm điên đảo giới văn nhân một thời kia chính là Chu Hoài Sơn.
Còn vận khí của Chu Hoài Sơn.. Ngay cả Học Chính còn vô cùng thân thiết với hắn, đây không phải vận khí tốt thì là cái gì!
"Triệu thúc có tính toán gì?"
Triệu Đại Thành gác đũa lên bát, cười ha ha đầy vẻ gian thương.
"Chúng ta mở một cửa tiệm, trong tiệm này chỉ bán duy nhất thêu phẩm, đều có liên quan đến Sơn ca."
Chu Thanh.. Chẳng lẽ đây chính là ngôi sao trong truyền thuyết? Chỉ chuyên cung cấp những món đồ có giới hạn liên quan đến Chu Hoài Sơn?
"Tiệm này, có át chủ bài là nam trang, tất cả gấm lụa, vải vóc, chữ, đều là do Sơn ca của ta đích tay chắp bút cung cấp bản mẫu."
Chu Thanh sờ sờ cằm gật đầu: "Cũng có thể."
Hiện tại danh tiếng của Chu Hoài Sơn đang lên cao, dùng cách này thật sự là có thể kiếm ra bạc a. Hơn nữa sinh ý nhà Triệu Đại Thành luôn hồng hồng hỏa hỏa, vô cùng phát đạt. Hiện tại có thể đưa ra phương án này, có thể thấy được là đã suy tính rất cặn kẽ.
Suy nghĩ vừa chuyển, Chu Thanh liền cười nói với Triệu Đại Thành: "Được, ta sẽ nói chuyện với cha ta, bản mẫu không có vấn đề, còn chuyện cửa hàng.."
Triệu Đại Thành khoát tay chặn lại.
"Chuyện cửa hàng thì dễ nói, chúng ta đã có sẵn cửa hàng, vừa vặn nằm ngay sát nhà in của đại ca ta. Nhà in bên cạnh bán chữ do Sơn ca viết, chúng ta bán vải thêu mẫu chữ của Sơn ca, là quá hợp lý rồi. Đại điệt nữ nếu cháu cảm thấy không có vấn đề gì, thì ngày mai chúng ta liền có thể mở cửa hàng."
Chu Thanh cười nói: "Đương nhiên là không có vấn đề, Triệu thúc Triệu thẩm kinh thương nhiều năm như vậy, nhất định là an bài vô cùng tốt."
Dừng một chút, Chu Thanh vuốt nhẹ chén trà trong tay, lại nói: "Còn muốn thỉnh giáo Triệu thúc một vấn đề, tiệm này của chúng ta một khi mở ra, vậy cấp bậc vải áo trong tiệm có phân chia rõ ràng không?"
"Tất nhiên là rõ ràng, dù sao khách hàng của chúng ta cũng là dân chúng của toàn huyện Thanh Hà, từ quan lại quyền quý, cho tới bách tính cùng khổ, đều có thể vào mua."
Trong đầu Chu Thanh lập tức vạch ta một sách lược marketing sản phẩm. Nếu muốn bán hàng ở huyện Thanh Hà, marketing bình thường liền có thể. Nhưng nếu như muốn mở rộng kinh doanh ra ngoài huyện thành này, muốn khếch trương danh tiếng của cửa tiệm..
Tính toán xong xuôi, Chu Thanh tận lực biểu đạt ý tưởng của mình cho Triệu Đại Thành nghe. Nhưng không kịp chờ Chu Thanh mở miệng đến ba câu, Triệu Đại Thành đã vung tay lên ngắt lời Chu Thanh.